BẢN DỊCH THUỘC VỀ TEAM EKATERINA. NẾU CÓ SAI SÓT, VUI LÒNG LIÊN HỆ QUA FACEBOOK TEAM EKATERINA.
--------------
Sau khi mua sắm xong và trở về nhà, Seon-woo đã bóc quýt và đút cho Park Si-on từng múi một như đã dự định. Cậu cũng cố gắng tạo ra bầu không khí như trước đây bằng cách nở nụ cười hiền dịu nhất có thể.
Tuy nhiên, bầu không khí lại diễn ra theo hướng khác với mong đợi của Seon-woo. Park Si-on vừa ăn quýt vừa mở to mắt một cách quyến rũ, tạo ra một bầu không khí kỳ lạ. Thái độ của cậu ta cứ liên tục liếm ngón tay thay vì ăn múi quýt dường như giống màn dạo đầu hơn là nỗ lực tìm lại ký ức.
Seon-woo cố gắng thờ ơ với cậu ta đang công khai dụ dỗ mình. Tuy nhiên, lần này cậu lại hoàn toàn thất bại trước Park Si-on, người đã quyết tâm quyến rũ cậu. Cuối cùng, cuộc "yêu" bắt đầu từ buổi chiều tà kéo dài đến tận đêm khuya. Và những chuyện tương tự như vậy đang lặp đi lặp lại vô số lần trong thời gian gần đây.
Cậu đặc biệt dễ bị dụ dỗ bởi Park Si-on, và vì vậy cậu đang lặp đi lặp lại những sai lầm mỗi ngày. Việc cảm thấy những cơn đau nhức ở mông, nơi bị hành hạ suốt đêm, giờ đã trở thành chuyện thường ngày.
Seon-woo nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính với khuôn mặt mệt mỏi. May mắn thay, văn phòng khoa gần ngày khai giảng hơn nhiều nên vắng vẻ hơn dự kiến. Ngoài việc một vài giảng viên đến lấy danh sách điểm danh đã được in ra vào buổi sáng, thì cũng không có nhiều khách đến thăm. Seon-woo với vẻ mặt nghiêm trọng gõ bàn phím khi chỉ còn một ít thời gian nữa là tan làm.
[Si-on à. Tối nay chúng ta ra ngoài ăn nhé?]
Suốt cả buổi chiều, cậu cứ lặp đi lặp lại hành động nhập rồi xóa tin nhắn định gửi cho Park Si-on.
"Hừm..."
Seon-woo nhíu mày nhìn những câu mà mình đã viết với vẻ mặt nghiêm trọng. Với cậu, đó là một lời hẹn hò, nhưng nó quá bình thường. Cần có một kế sách nào đó bạo dạn hơn để thể hiện bầu không khí lãng mạn. Sau một hồi suy nghĩ kỹ lưỡng và chỉnh sửa câu, lần này cậu đã thêm biểu tượng trái tim.
[Tối nay mình ra ngoài ăn nhé♥]
Cậu muốn bằng cách này hay cách khác, nhấn mạnh với Park Si-on rằng hai người không chỉ là "mối quan hệ giường chiếu" mà còn là một cặp tình nhân khá ân cần. Nhưng có lẽ phải có khuôn mặt dày mới có thể làm được những việc xấu hổ như thế này.
Seon-woo cau mày và rùng mình khi xem lại những câu mà mình đã viết. Cậu vội vàng xóa những câu đã gõ và sử dụng giọng điệu quen thuộc.
[Ra ngoài ăn tối không?]
Cậu vẫn không thích những câu mà mình đã viết lại. Nó quá nhẹ nhàng, không khác gì mấy so với tin nhắn gửi cho Kim Young-jin hay Shin Jae-young.
Seon-woo nhanh chóng xóa những câu đã viết và nhìn chằm chằm vào con trỏ đang nhấp nháy. Lãng mạn hay gì gì đó, cậu đã hẹn hò bao giờ đâu. Cậu cảm thấy viết tin nhắn cho Park Si-on còn khó hơn cả viết báo cáo chuyên ngành hồi học kỳ trước.
"Haa, phát điên mất..."
Do thở dài quá lớn nên tiền bối học cao học ngồi bên cạnh đã quay sang nhìn Seon-woo.
"Có chuyện gì vậy?"
Chae Ji-soo đang học chương trình tiến sĩ, anh ta cầm trên tay bản thảo nghiên cứu sẽ bắt đầu từ tối nay. Dường như anh ấy đã không ngủ đủ giấc, quầng thâm đậm đã hiện rõ dưới mắt. Seon-woo gãi cổ khi nhớ lại cảnh tiền bối vật lộn với bản thảo đó từ sáng.
"À, em xin lỗi. Làm phiền anh rồi ạ."
"Phiền gì chứ. Nhưng cậu đang viết gì mà cứ thở dài vậy?"
Cậu không thể nói rằng mình đang soạn tin nhắn hẹn hò cho người yêu bị mất trí nhớ. Seon-woo không thể mở miệng vì khó xử, Ji-soo mỉm cười và quay lại nhìn bản thảo đang đọc. Seon-woo không biết liệu tiền bối có hiểu tình cảnh khó khăn của cậu hay chỉ đơn giản là không quan tâm, nhưng dù sao đi nữa, cậu vẫn coi hành động đó là sự quan tâm đến mình.
Seon-woo không có ai phù hợp để tư vấn, cậu cẩn thận quan sát xung quanh rồi nhẹ nhàng mở miệng.
"Tiền bối..."
"Ừ?"
"Anh đã bao giờ hẹn hò chưa ạ?"
Chae Ji-soo nghiêng đầu trước câu hỏi đột ngột. Đôi mắt sau gọng kính chớp vài lần.
"... Có không nhỉ?"
"À, em cứ tưởng là anh có..."
"Gì chứ, tôi lo lắng vì thấy cậu có vẻ mặt nghiêm trọng, hóa ra chỉ là đang hẹn hò thôi à?"
Ji-soo vuốt mái tóc ngắn xơ xác và cười gượng như thể không tin được. Seon-woo không khẳng định cũng không phủ nhận, chỉ cười một cách gượng gạo. Anh ta tháo chiếc kính đang trượt khỏi sống mũi và hỏi.
"Đang trong giai đoạn tìm hiểu à?"
"Không ạ, đang hẹn hò ạ."
"Đang hẹn hò mà còn lo lắng về chuyện đó làm gì? Cứ gửi như bình thường thôi."
Nghe lời khuyên cứ gửi như bình thường, Seon-woo kéo cửa sổ lên và xem lại những tin nhắn đã trao đổi với Park Si-on. Dù là trước hay sau khi mất trí nhớ, cũng chỉ toàn là những tin nhắn khô khan, không có chút lãng mạn nào.
"Nhạt nhẽo quá đi."
"Muốn ném mấy câu sến súa à? Cứ gọi cậu ta ra rồi đưa đến một nơi có không khí tốt ấy. Đang hẹn hò thì đó là hẹn hò thôi, còn gì nữa."
"À..."
Chae Ji-soo nheo mắt và nhìn Seon-woo với ánh mắt nghi ngờ khi thấy cậu có vẻ do dự.
"Cậu không phải là loại vừa keo kiệt vừa chỉ giỏi dùng lời nói mà không dùng tiền với người yêu đấy chứ?"
"Êy, đương nhiên là không rồi ạ."
"Vậy thì từ giờ hãy tìm một nhà hàng ngon đi."
Một nhà hàng có không khí tốt à. Ngay lập tức, Seon-woo nhớ ra một địa điểm tốt. Đó là nhà hàng khách sạn mà Park Si-on đã từng đưa cậu đến. Ngay cả cậu, người xa lạ với sự lãng mạn, cũng đã từng cảm thấy rung động ở nơi đó. Hơn nữa, vì đó là một nơi mà cả hai đã từng đến cùng nhau nên chắc chắn sẽ giúp Park Si-on tìm lại ký ức.
[Ra ngoài ăn tối nhé]
Seon-woo viết một tin nhắn với văn phong thô kệch như thường lệ theo lời khuyên của tiền bối. Sau khi xóa trái tim sến súa đi thì trông cũng ổn hơn rồi. Cậu vội vàng nhấn nút gửi trước khi đổi ý. Khóe miệng Seon-woo khẽ nhếch lên khi sốt ruột chờ đợi câu trả lời.
Đắm mình trong âm nhạc du dương và bầu không khí lãng mạn, Seon-woo tưởng tượng đến một phép màu khi Park Si-on nhìn mình bằng ánh mắt như trước đây và lấy lại tất cả ký ức ngay lập tức, cậu vô thức cảm thấy vui vẻ. Chẳng bao lâu sau, Park Si-on đã trả lời.
[Cứ ăn ở nhà đi]
Như để chế giễu sự lạc quan vô căn cứ của Seon-woo, Park Si-on đã dội một gáo nước lạnh vào cậu. Đó là một lời từ chối bất ngờ. Trong lúc cậu đang bối rối, một tin nhắn khác lại đến từ cậu ta.
[Xong việc thì mau về đi]
Nếu cứ về nhà như thế này thì việc mà Seon-woo và Park Si-on sẽ làm thì quá rõ ràng. Kế hoạch ngủ riêng phòng đã tan thành mây khói từ lâu, và lời hứa sẽ không quan hệ cho đến khi cậu ta coi trọng mối quan hệ giữa cả hai hơn cũng không được giữ mỗi đêm vì Park Si-on cứ luôn quấn lấy cậu. Cứ như thế này thì tình trạng mập mờ giữa người tình và người yêu sẽ chỉ tiếp diễn mà thôi.
Seon-woo cố gắng nuốt cục tức đang trào lên và gửi lại tin nhắn.
[Ở nhà không có gì ăn đâu ra đây đi ^^]
Lần này, tin nhắn không được trả lời ngay lập tức. Sau một hồi lâu, Park Si-on mới trả lời là biết rồi. Cậu nhớ đến vẻ mặt cau có đặc trưng mà cậu ta hay làm mỗi khi không hài lòng, dù chỉ là một câu ngắn ngủi.
Ngay sau khi kết thúc công việc bán thời gian, Seon-woo đã đi đến địa điểm hẹn. Có lẽ vì là tối thứ Sáu nên đường phố rất đông người.
Sau khi đợi Park Si-on một lúc lâu, Seon-woo xem giờ thì thấy đã muộn hơn giờ hẹn khoảng 10 phút. Bình thường cậu ta là người rất đúng giờ nên cậu đột nhiên lo lắng không biết có chuyện gì xảy ra không. Seon-woo rướn cổ lên và nhìn ra con đường chật kín người. May mắn thay, cậu đã nhìn thấy Park Si-on từ xa.
"Park Si-on, ở đây!"
Seon-woo vẫy tay lớn và gọi, Park Si-on nhìn về phía phát ra âm thanh. Park Si-on tiến lại gần với dáng vẻ thong thả, không hề vội vàng. Thấy cậu ta ở bên ngoài khiến cậu cảm thấy vui hơn, Seon-woo mỉm cười và kéo tay cậu ta.
"Chắc là đường đông lắm nhỉ."
"Không."
"Hả? Vậy sao lại muộn thế?"
Park Si-on không trả lời, chỉ mỉm cười nhẹ nhàng. Cậu ta nở một nụ cười ngớ ngẩn rồi kéo vai Seon-woo lại gần. Cậu ta dường như không có ý định bào chữa cho việc đến muộn, và vì Seon-woo cũng không đặc biệt muốn nghe lời xin lỗi, nên cậu cũng cười và kéo cậu ta về phía khách sạn.
Khi bước vào sảnh khách sạn, Park Si-on bật ra một tiếng cười nhẹ. Ngay sau đó, một giọng nói thì thầm vang lên bên tai cậu.
"Nếu cậu muốn làm ở khách sạn thì cứ nói đi. Vậy thì tôi đã đến nhanh hơn rồi."
"Gì chứ, ý cậu là cố tình đến muộn hả?"
"Đâu có."
"Đừng có nghĩ linh tinh. Chỉ là tớ đến để đãi cậu ăn thôi."
Seon-woo trả lời khi đi về phía nhà hàng chứ không phải quầy lễ tân. Cậu nghe thấy Park Si-on tặc lưỡi bên tai.
"Ở đây không khí tốt và đồ ăn cũng ngon nữa."
"Không thể gọi đồ ăn lên phòng được à?"
Park Si-on lộ rõ vẻ thất vọng, nắm lấy tay Seon-woo lắc lư. Nếu chỉ có hai người ở một nơi kín đáo thì chuyện gì sẽ xảy ra là quá rõ ràng. Seon-woo nghiến răng và kéo khóe miệng lên.
"Đừng có nói linh tinh, khi người ta còn muốn đãi thì ăn đi."
Lần này vì không đặt trước nên cậu không thể ngồi ở vị trí có tầm nhìn đẹp ra cảnh đêm như lần trước. Dù có chút hối hận vì đã không chuẩn bị sớm hơn, nhưng vị trí được chỉ định cũng không tệ. Seon-woo rụt rè ngồi xuống và nhìn xung quanh. Cậu có cảm giác hơi rụt rè trước cách trang trí nội thất cổ điển. Ngược lại, Park Si-on xem thực đơn với dáng vẻ rất quen thuộc.
Theo lời khuyên của tiền bối, cậu đã kéo Park Si-on đến đây, nhưng khi ngồi xuống thì bầu không khí quá sang trọng khiến cậu có chút xa lạ. Tuy nhiên, ngọn nến và ánh sáng dịu nhẹ trên bàn đã tạo ra bầu không khí mà Seon-woo mong đợi. Cậu cũng rất thích những bông hoa tươi cắm trong chiếc bình có khắc hoa văn đẹp mắt. Tất nhiên, biểu cảm của người đẹp như hoa đang ngồi bên cạnh cậu thì lại rất khó chịu.
"Ở đây tuyệt vời thật đấy."
"Ừ. Cũng được."
Park Si-on đáp lại với giọng điệu vô cảm. Seon-woo cố gắng lên tiếng với giọng điệu tươi sáng nhất có thể.
"Trước đây chúng ta cũng từng đến đây rồi đấy."
"Thật á?"
"Thì là, cái đó, cái ngày gì đó mà cậu đã đưa tôi đến đây ấy."
Park Si-on cười khẩy và tỏ vẻ ngạc nhiên. Và đó là tất cả. Seon-woo nhìn cậu ta, người không hề cảm thấy bất kỳ sự xao động nào về cảm xúc. Không có chút rung động nào, thậm chí không có một tia hy vọng nào. Tâm trạng đang phấn khích dần dần trở nên bình tĩnh.
"Ở đây không ổn à...?"
"Không, cũng được mà."
Park Si-on trả lời một cách thản nhiên. Lời nói của cậu ta không hề giống như nói dối. Nhưng đó là một phản ứng không đáp ứng được kỳ vọng của cậu. Cậu đã nghĩ rằng cậu ta sẽ có chút rung động, dù không bằng cậu trong quá khứ. Cậu ta dường như thực sự không có cảm xúc gì. Có lẽ nơi này không phải là sở thích của cậu ta. Seon-woo cố gắng kéo khóe miệng đang cứng đờ lên.
"Hôm nay cậu làm gì một mình vậy?"
"Tập thể dục, chuẩn bị cho ngày khai giảng. Còn cậu?"
"Tớ thì, à thì......"
Cậu không thể nói rằng mình đã lo lắng về tin nhắn gửi cho cậu ta cả ngày, và mong chờ khoảng thời gian này với cậu.
Vừa lúc đó, món ăn đã được gọi ra và Seon-woo ậm ừ cho qua chuyện rồi đưa món khai vị vào miệng. Hương vị sang trọng kích thích vị giác một cách thú vị, nhưng không hiểu sao tâm trạng cứ chùng xuống. Một sự im lặng bao trùm giữa hai người chỉ im lặng ăn. Nếu không có tiếng nhạc du dương, có lẽ họ đã ngạt thở vì im lặng.
Hình như trước đây không như thế này. Seon-woo không nghĩ ra được chủ đề để nói chuyện với Park Si-on. Park Si-on nói khi Seon-woo đang nhanh chóng suy nghĩ và tìm kiếm chủ đề để trò chuyện.
"Mà cậu định làm thêm đến khi nào vậy?"
Seon-woo đang tập trung một cách máy móc vào việc ăn uống, ngẩng đầu lên khi nghe câu hỏi. Cảm giác như thể cậu vừa thở phào nhẹ nhõm khi giọng nói của cậu ta phá vỡ sự im lặng. Cậu trả lời bằng một giọng nói tươi sáng.
"Tạm thời thì định làm đến trước ngày khai giảng."
"Tạm thời?"
"Vì nó ngon ăn hơn tớ nghĩ nên tớ đang nghĩ xem có nên làm tiếp sau ngày khai giảng không. Mấy anh chị làm cùng cũng tốt nữa......"
Tuy nhiên, trước khi câu trả lời kết thúc, Park Si-on đã lặng lẽ đặt con dao và nĩa đang cầm trên tay xuống.
"Đừng làm thì hơn."
Seon-woo mấp máy môi trước ánh mắt chăm chú đầy sức nặng của cậu ta. Giọng của Park Si-on nhỏ nhưng lại mang một mệnh lệnh ngấm ngầm. Cậu ta cười toe toét và nói thêm:
"Nếu cậu cần tiền thì tôi cho."
"Tớ là ăn mày chắc. Tớ cũng có tiền mà."
"Vậy thì không cần phải nói nhiều nữa nhỉ. Đừng làm cái việc vớ vẩn đó nữa, chơi với tôi đi."
Park Si-on mang một nụ cười lười biếng đến đáng ghét. Ngay cả Kim Young-jin ngốc nghếch cũng nhận ra rằng lời đề nghị "chơi với tôi" đó không mang ý nghĩa lành mạnh.
"Không có cậu thì tôi buồn lắm."
Park Si-on vuốt cổ với vẻ mặt mệt mỏi. Cậu cảm thấy có gì đó nghẹn ứ trong lòng trước biểu hiện buồn chán thay vì nhớ nhung của cậu ta. Seon-woo cộc lốc đáp:
"Đến khi khai giảng thì cậu cũng bận rộn nên sẽ không buồn đâu."
"Vậy à......"
Park Si-on chống cằm và kéo dài giọng nói. Cậu ta nhìn chằm chằm vào Seon-woo đang tránh ánh mắt của mình một lúc lâu, rồi một nụ cười nhếch mép xuất hiện trên khóe miệng.
"Ừ, nếu cậu không chơi với tôi thì tôi chơi với người khác vậy."
"Cậu có bạn bè đâu."
"Ai bảo là tôi đi kết bạn?"
Cánh tay của Seon-woo đang cầm nĩa khựng lại. Lời nói của cậu ta về việc sẽ giao du với người khác trong tương lai nghe như một lời đe dọa rằng cậu ta sẽ đi chơi với ‘con giáp’ khác. Yết hầu của Seon-woo rung lên mạnh mẽ. Sau đó, cậu đối mặt với cậu ta bằng một ánh mắt khá lạnh lùng. Tuy nhiên, Park Si-on không hề tỏ ra sợ hãi trước ánh mắt lạnh giá đó. Thay vào đó, cậu ta lén lút nắm lấy tay của Seon-woo đang đặt trên bàn.
"Sao, cậu không thích tôi chơi với người khác à?"
"......Chơi cái gì. Phải xem là chơi như thế nào nữa."
"Tò mò à?"
"......"
"Nếu cậu thực sự tò mò về điều đó thì cứ tiếp tục làm theo ý mình đi."
.Park Si-on dùng móng tay cào vào phần thịt mềm bên trong lòng bàn tay. Một cảm giác đau nhức kỳ lạ xuất hiện. Một xúc cảm tê dại như có dòng điện chạy qua xuyên qua lớp biểu bì và truyền đến gần tim. Một cảm giác khó chịu kỳ lạ lan tỏa. Seon-woo cắn môi và rút tay đang bị giữ lại. Nhưng Park Si-on lại nắm tay Seon-woo chặt hơn. Park Si-on trông khá vui vẻ khi lồng các ngón tay của mình vào giữa các ngón tay đang co rúm lại.
"Không có vẻ gì là cậu tò mò cả."
"......"
"Cậu sẽ không làm thêm nữa chứ?"
Đó là một cách nói như thể cậu ta đã dự đoán được câu trả lời của cậu. Và dự đoán đó là đúng. Chỉ cần tưởng tượng đến việc Park Si-on đi chơi với người khác, tất cả động lực để chống lại lời cậu ta đều biến mất. Seon-woo cố gắng nuốt xuống một cảm xúc xa lạ đang trào dâng.
Danh tính của những cảm xúc xa lạ mà cậu hiếm khi cảm thấy kể từ khi Park Si-on mất trí nhớ ngày càng trở nên rõ ràng hơn theo thời gian. Nôn nóng và ghen tuông trẻ con thỉnh thoảng lại trào dâng. Và tất cả những cảm xúc xa lạ này đều bắt nguồn từ sự bất an về tình yêu của Park Si-on.
Cậu đã nghĩ rằng ghen tuông và bất an là đặc quyền riêng của Park Si-on. Ai mà ngờ được việc chỉ nói rằng buồn chán nên sẽ đi chơi với người khác lại trở thành điểm yếu chết người của cậu.
Ngay cả trước khi mất trí nhớ, Park Si-on cũng không thích Seon-woo lang thang bên ngoài. Có lẽ Park Si-on lúc đó cũng sẽ nói những lời khó nghe với cậu khi biết cậu muốn tiếp tục làm thêm.
Cuối cùng, Seon-woo đã đưa ra câu trả lời mà cả Park Si-on trong quá khứ và hiện tại đều muốn nghe.
"Biết rồi. Tớ sẽ chỉ làm đến kỳ nghỉ thôi rồi nghỉ."
Chỉ đến lúc đó ánh mắt áp bức mới dịu lại. Nhìn Park Si-on cười tươi như thể hài lòng, cậu chợt nghĩ rằng có quá nhiều điều đã thay đổi. Điều thay đổi đầu tiên là mùa. Lần đầu tiên đến đây cùng nhau là vào mùa xuân, còn bây giờ là mùa đông. Phong cảnh xung quanh cũng khác so với lúc đó. Khi đó, cậu đã thấy một cảnh đêm lộng lẫy trước mắt, nhưng bây giờ thì không.
"Mà cậu thực sự không thuê phòng à?"
Nhưng điều thay đổi lớn nhất có lẽ là Park Si-on trước mắt cậu. Từ người đang vuốt ve mu bàn tay cậu, cậu không cảm nhận được nhịp thở run rẩy hay những cảm xúc nặng nề đôi khi khó khăn.
Cảm xúc mà cậu ta bộc lộ ra cho cậu chỉ là bề nổi, không hề có chiều sâu.
Một nụ cười còn đậm hơn vừa nãy xuất hiện trên khóe miệng Park Si-on. Ánh mắt âm u và kỳ lạ vừa quen thuộc vừa xa lạ. Cậu không còn cảm thấy bất an từ cậu ta nữa. Ngay cả sự chiếm hữu tuyệt vọng giờ cũng không còn thấy. Và sự bất an và chiếm hữu mà cậu ta đã mất giờ đã trở thành phần của Seon-woo.
Seon-woo nhìn chằm chằm vào Park Si-on bằng đôi mắt bất an. Nhiệt độ của ánh mắt đang dán lên má cậu khác với trước đây. Điều lấp đầy chỗ trống nơi tình yêu mù quáng biến mất là một cảm giác ưu việt mơ hồ. Một cảm giác ưu việt bắt nguồn từ sự chắc chắn rằng mình đang ở vị trí có lợi thế về cảm xúc.
Dưới ánh đèn dịu nhẹ, nhiều ly chạm vào nhau. Han Kyung-soo, một trợ giảng, Jo Min-ho, một sinh viên năm 3 trở lại trường đang làm việc cùng, và Cha Ji-soo, một trợ lý giảng dạy, nâng ly nhìn Seon-woo. Cụng ly, cùng với âm thanh trong trẻo, mọi người đều uống cạn ly rượu.
"Seon-woo à, cậu đã vất vả rồi."
"Vâng, mọi người cũng vất vả rồi ạ."
Hôm nay rượu không đắng chút nào. Seon-woo nhai một miếng cá ngừ sashimi đặt trước mặt và thưởng thức vị ngọt ngào của rượu. Han Kyung-soo ngồi đối diện nhìn Seon-woo uống cạn ly và nở một nụ cười thân thiện.
"Tiện thể đã vào làm tạm thời rồi, sao cậu không làm chính thức từ học kỳ sau luôn đi."
Han Kyung-soo tỏ vẻ tiếc nuối. Seon-woo nở một nụ cười gượng gạo thay cho câu trả lời. Thực tế là cậu cũng tiếc khi phải từ bỏ vị trí công việc bán thời gian lý tưởng để cân bằng giữa việc học và công việc, nhưng khi nghĩ đến lời đe dọa không phải là đe dọa của Park Si-on, cậu không thể tiếp tục công việc này được.
Seon-woo rùng mình khi nhớ lại khuôn mặt xinh đẹp hôm nay đã đe dọa cậu, không phải là đe dọa, rằng đây phải là bữa tiệc chia tay cuối cùng.
"Thầy cứ nói chuyện nhàm chán nên Seon-woo mới bỏ trốn đấy thôi. Em đã bảo thầy đừng có cứ kể những chuyện chỉ mình thầy thấy thú vị cho mấy đứa không biết gì rồi mà."
Jo Min-ho ngồi bên cạnh Seon-woo vừa gắp đồ nhắm vừa lẩm bẩm. Như thể bị nói trúng tim đen, anh ta phản bác như đang biện minh:
"Này, nhàm chán gì chứ. Bài giảng lịch sử triết học của tôi có tiền cũng không nghe được đâu?"
"Xời, thì cũng tại không viết được luận văn nên mới không được giảng đấy thôi."
"Thằng nhãi ranh này. Này, cậu đừng có ăn đồ đắt tiền, ăn mấy món chiên kia đi."
Trợ giảng Han Kyung-soo đặt đĩa cá ngừ sashimi ở giữa bàn ngay trước mặt Seon-woo, rồi đẩy chiếc đĩa chỉ đựng một món chiên duy nhất cho Min-ho. Cha Ji-soo ngồi đối diện cười khẩy và chế giễu cả hai người đang bắt đầu cãi nhau. Min-ho vươn tay dài ra, nhanh chóng gắp một miếng cá ngừ sashimi và chọc vào sườn Seon-woo, hỏi:
"Này, Yoon Seon-woo. Thật lòng đi. Mỗi khi thầy trợ giảng giải thích những điều kỳ lạ, cậu cũng thấy khó xử đúng không."
Trước câu hỏi tinh nghịch của cậu, Seon-woo tỏ vẻ khó xử và nhìn trước ngó sau. Thực tế, việc không đáp lại câu nói "Cái này hơi thú vị đấy nhỉ?" của Han Kyung-soo là một quy tắc bất thành văn của sinh viên đại học và cao học làm việc tại văn phòng khoa. Jo Min-ho và Cha Ji-soo cũng tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc bất thành văn đó.
Nhưng khác với những người đã có kinh nghiệm nhất định, đây là một việc không dễ dàng đối với Seon-woo, vì cậu vừa mới gỡ bỏ được mác sinh viên năm nhất. bởi vậy, cậu không còn cách nào khác ngoài việc tự nguyện trở thành vật tế thần cho cuộc tấn công giải thích của Han Kyung-soo. Hơn nữa, tính cách của Seon-woo không đủ lạnh lùng để phớt lờ thầy trợ giảng đang cố gắng thể hiện rằng xin hãy hỏi xem điều gì thú vị đến vậy.
"Không phải vậy đâu ạ. Thầy giảng hay mà ạ. Em cũng học được nhiều điều."
"Quả nhiên, Yoon Seon-woo cậu là đàn em chân chính của tôi. Tôi đã thích cái vẻ thông minh của cậu ngay từ lần đầu gặp mặt rồi."
Han Kyung-soo phá lên cười vui vẻ và vỗ vỗ vào lưng Seon-woo. Min-ho nheo mắt nhìn cậu đàn em đang cười gượng gạo.
"Thằng nhãi này nịnh bợ ghê.Này, thể hiện tốt với thầy trợ giảng cũng không được lợi lộc gì đâu."
"Không có gì à. Tôi là ví tiền chính thức của khoa triết học đấy. Này, Yoon Seon-woo muốn ăn gì. Cứ nói đi."
Seon-woo xua tay với Han Kyung-soo đang cầm thực đơn và định gọi món ngay lập tức. Min-ho kéo vai cậu lại gần như đang thì thầm bí mật.
"Seon-woo à, cẩn thận đấy."
"Dạ? Cái gì ạ."
"Nếu được ví tiền chuyên nghiệp kia mời rượu miễn phí thì phải nghe thầy nói về luận văn suốt đêm đấy?"
Với vẻ mặt cạn lời, Han Kyung-soo đáp trả Min-ho đang công khai chê bai mình.
"Haizz, tôi muốn nói lắm à? Tất cả là do các đàn em yêu cầu những lời khuyên sâu sắc của tôi nên tôi mới nói đấy chứ."
"Dạo này có đàn em nào yêu cầu như vậy đâu."
"Cậu nghĩ ai cũng giống cậu à? Nói cho cùng thì triết gia phải viết ít nhất một luận văn rồi mới tốt nghiệp......"
" Ji-soo à, dạo này cao học vắng hoe nhỉ?"
Min-ho ân cần phớt lờ lời nói của Han Kyung-soo và hỏi Cha Ji-soo. Ji-soo không quan tâm nhiều đến sự cãi vã của hai người và trả lời một cách hời hợt.
"Mấy ông bà già quan tâm đến Đạo thì hay lui tới. Thỉnh thoảng cũng có cả mục sư nữa."
Cuộc tranh cãi giữa Jo Min-ho và Han Kyung-soo đã kết thúc với lời nói có phần mỉa mai về tình hình hiện tại của trường cao học của Cha Ji-soo. Hai người vừa cãi nhau xong đột nhiên tập hợp lại và bàn luận sôi nổi về chủ đề tương lai ảm đạm mà trường đại học-tháp ngà của chân lý đang phải đối mặt.
Seon-woo lặng lẽ nhìn những người đã bước vào một cuộc thảo luận nghiêm túc. Dù chỉ làm việc cùng nhau được hơn hai tháng, nhưng cậu đã rất quý mến họ. Đôi khi công việc trợ giảng cũng mệt mỏi, nhưng bản chất con người thì tốt bụng, và tiền bối Jo Min-ho cũng không hề gia trưởng so với một sinh viên lớn tuổi. Họ không phải là những người tệ để giao du cùng.
"Seon-woo à. Cậu không quan tâm đến Đạo à?"
Nhưng người cậu cảm thấy tiếc nuối hơn cả là Cha Ji-soo. Nếu cậu nghỉ việc, cậu sẽ khó có cơ hội tiếp xúc với anh ấy, một sinh viên cao học.
"Dạ? Em thì không thích triết học phương Đông lắm......"
"Gì chứ, ý là cậu có định vào cao học không đấy."
Cha Ji-soo cười nhẹ và rót đầy ly cho Seon-woo. Cậu cũng rót đầy ly cho Ji-soo. Sau khi nhẹ nhàng chạm ly và uống cạn, Ji-soo rót đầy coca vào ly thủy tinh trống rỗng của Seon-woo.
Ji-soo dường như luôn giữ vững con đường của mình, nhưng mọi việc anh ta làm đều thể hiện sự quan tâm và chu đáo. Khuôn mặt anh ta luôn hằn lên vẻ mệt mỏi, nhưng anh ta vẫn trả lời một cách chân thành mỗi khi được hỏi về học tập hoặc những vấn đề cá nhân.
Không giống như Han Kyung-soo, người có thể nói cả tiếng đồng hồ cho một câu hỏi, Cha Ji-soo về cơ bản là kiểu người lắng nghe người khác. Vì vậy, người ta có thể hỏi cậu ta một cách thoải mái. Seon-woo rất thích sự sắc bén của anh ta, người đã tóm tắt cốt lõi một cách đơn giản và rõ ràng với vẻ mặt thờ ơ.
"Nhân tiện, sao cậu lại nghỉ việc vậy? Có rất nhiều người thèm muốn vị trí này đấy."
"Em nghĩ em sẽ bận rộn hơn kể từ học kỳ mới ạ."
"Tiếc thật đấy, cậu nhanh nhẹn hơn thằng Young-hwan kia nhiều."
Cha Ji-soo bày tỏ sự tiếc nuối, nhưng thực tế anh ta không có vẻ gì là tiếc nuối cả. Ngược lại, Seon-woo lại tỏ ra tiếc nuối hơn. Anh ta nghiêng ly rượu và nhìn Seon-woo như vậy.
"À, phải rồi. Hẹn hò hôm đó thế nào rồi?"
Ji-soo hỏi một cách thờ ơ. Lần này anh ta cũng không tỏ ra đặc biệt tò mò.
"À thì, cũng bình thường thôi ạ."
"Có vẻ không suôn sẻ nhỉ."
"......"
"Bảo sao dạo này tôi thấy mặt cậu cứ cau có suốt thôi. Đi làm thì cứ thở dài."
Seon-woo im lặng gật đầu và nuốt những lời muốn nói vào trong. Lòng cậu bứt rứt muốn trút hết mọi chuyện cho ai đó, nhưng đó không phải là chủ đề có thể trút bầu tâm sự với người trong trường.
Thấy cậu không nói gì, Cha Ji-soo tiếp tục trò chuyện với những người khác. Seon-woo lắng nghe cuộc tranh luận về cuộc khủng hoảng trong ngành nhân văn và triết học, cuộc tranh luận ngày càng nóng lên khi Ji-soo tham gia, và ngoan ngoãn rót rượu uống. Có lẽ vì tâm trạng u uất nên cậu uống rất ngon. Ý thức cậu dần trở nên mơ hồ khi liên tục rót rượu, và chẳng mấy chốc tầm nhìn của cậu bắt đầu xoay vòng.
Khi hơi men bắt đầu ngấm vào, khuôn mặt của kẻ chủ mưu phá hỏng buổi hẹn hò lãng mạn hiện lên trong đầu cậu. Vào ngày hôm đó, Park Si-on bằng mọi giá đã thuê phòng khách sạn. Cậu không nên tin vào những lời nói của cậu ta rằng cậu ta bị đau đầu vì rượu vang dùng trong bữa ăn và phải nằm xuống ngay lập tức. Cuối cùng, kết thúc của ngày hôm đó cũng giống như mọi khi. Seon-woo cảm thấy xấu hổ khi nhớ lại đêm cậu và cậu ta dính lấy nhau suốt đêm đến khản cả cổ.
"Gì vậy, sao nó lại thế này? Khi nào thì nó uống nhiều vậy?"
Jo Min-ho là người đầu tiên phát hiện ra Seon-woo, người đã vượt quá tửu lượng của mình mà không hề hay biết. Anh ta lay vai Seon-woo, cậu đang say khướt và mắt đã lờ đờ.
"Seon-woo à, cậu ổn không?"
"Không ạ......"
Seon-woo lắc đầu và dùng lòng bàn tay che mặt. Giọng nói của mọi người vọng đến tai cậu như âm thanh vọng ra từ dưới nước. Mặc dù đã nhắm mắt lại nhưng tầm nhìn của cậu vẫn lảo đảo. Mặt thì nóng bừng mà cơ thể lại không có sức lực. Cậu mở miệng với vẻ mặt đau khổ.
"Em mệt quá."
"Sao cậu lại uống nhiều thế này một mình vậy."
"Em mệt quá, tiền bối."
"Ừ, ừ."
"Tệ nhất luôn đó ạ.... Buổi hẹn hò mà......."
Seon-woo nằm vật ra bàn và liên tục gõ trán xuống. Cậu cứ lặp đi lặp lại rằng đó là một buổi hẹn hò tồi tệ nhất. Mọi người trong khoa bối rối nhìn đàn em vừa mới nhập học đã bắt đầu lên cơn say.
"Này, làm gì với nó bây giờ?"
"Làm gì chứ. Phải đưa nó về nhà thôi. Thầy ơi, thầy không biết địa chỉ nhà Seon-woo à?"
"Hiện tại thì thầy không biết. Cái đó có trong máy tính ở văn phòng."
"Này, Seon-woo à, Yoon Seon-woo, tỉnh lại đi."
Họ lay Seon-woo nhẹ nhàng và hỏi địa chỉ của cậu. Nhưng đáp lại họ chỉ là những lời nói bập bẹ không thể nghe rõ. Họ bối rối khi để cậu say xỉn ở giữa.
Trong khi mọi người đang bàn bạc sẽ đưa cậu đến nhà Jo Min-ho gần đó và cho cậu ngủ nhờ nếu không còn cách nào khác thì điện thoại di động của Seon-woo đặt trên bàn đột nhiên rung lên. Ji-soo ngồi đối diện bắt máy thay cậu.
"Alo."
"[......]"
"Alo."
"[Ai vậy ạ?]"
"Tôi là tiền bối trong trường của học sinh Yoon Seon-woo ạ. Còn anh là ai vậy?"
Mặc dù Ji-soo đã hỏi nhưng không có câu trả lời nào. Anh ta nhấc điện thoại ra khỏi tai để kiểm tra màn hình xem cuộc gọi có bị ngắt không, và nhìn thấy cái tên 'Park Sion'. Và 'Park Sion' của Seon-woo vẫn chưa ngắt cuộc gọi. Xác nhận rằng cuộc gọi vẫn đang tiếp diễn, anh ta lại mở miệng:
"Alo?"
"[......]"
"Alo? Có phải bạn của Seon-woo không ạ?"
"[......Không phải. Chúng tôi sống cùng nhau.]"
"À, tốt quá rồi. Nếu là bạn cùng phòng thì anh có thể đến đón Seon-woo được không ạ? Cậu ấy say quá......"
"[ĐM......]"
Cha Ji-soo đang nói thì khựng lại và nhíu mày trước những lời chửi rủa truyền đến từ ống nghe. Ngay sau đó, anh hạ giọng một cách lạnh lùng.
"Xin đừng chửi bậy. Ở đây là......"
"[Bảo nó tự mình đến đây đi.]"
"Cậu ấy không tự đi được đâu. Say mèm rồi."
"[Vậy thì cho cậu ta đi taxi về đi.]"
"Cậu ấy không ở trong tình trạng có thể tự đi taxi về được đâu, nhưng đúng là cũng phiền nếu anh đến đây vào giờ này. Vậy thì tôi sẽ giao cậu ấy cho một trong số những người đàn ông ở đây. Đừng lo lắng."
"[......Hà, chờ một chút.]"
"Vâng?"
"[Chỗ đó ở đâu?]"
Giọng nói lạnh lùng và hời hợt thúc giục anh trả lời thật nhanh. Dù bực mình vì đối phương cứ thay đổi ý định liên tục nhưng anh vẫn cố gắng giữ phép lịch sự. Tuy nhiên, cậu ta đã buột miệng chửi thề ngay khi cuộc gọi bị ngắt trước khi anh kịp nói tên quán và giải thích vị trí đại khái.
"Thằng chó đẻ gì mà vô học vậy......"
"Ai vậy?"
"Bạn cùng phòng của Seon-woo. Tôi bảo cậu ta đến đón rồi."
"May quá. Tôi đang hỏi địa chỉ nhà nó mà nó cứ nói mấy thứ kỳ quái không à."
Cha Ji-soo nhìn xuống Seon-woo đang gục xuống bàn. Bàn đã ướt đẫm nước mắt từ lúc nào. Không biết có gì buồn bã mà cậu cứ tuôn trào nước mắt và lảm nhảm về chuyện tình cảm đau khổ của mình.
Jo Min-ho chỉ thấy tình huống này thú vị và thêm vào những câu nói phụ họa vào cơn say của Seon-woo để khuyến khích cậu.
"Mọi thứ đều thay đổi rồi......"
"Sao? Cái gì thay đổi vậy?"
"Con người thay đổi rồi."
"Người yêu cậu thay đổi à?"
"......Hức....... Ánh mắt cũng thay đổi, cách nói chuyện cũng thay đổi........"
"Ôi trời, thế à?"
"...Con người hoàn toàn khác rồi. Đáng ghét thật....... Hức......"
Seon-woo than thở về tình cảnh của mình khi đang sụt sịt. Jo Min-ho khoác tay lên vai cậu đàn em đang loạng choạng.
"Seon-woo của chúng ta đến thời kỳ khủng hoảng trong tình yêu rồi. Đừng khóc nữa. Nín đi."
"Hức... Hức..... Hức......"
Âm thanh nghẹn ngào phát ra như thể cậu đang cố nuốt nước mắt vào trong trước những lời an ủi. Han Kyung-soo khoanh tay lắng nghe cuộc trò chuyện của cả hai, mắt sáng lên và thêm vào một câu:
"Không sao đâu. Seon-woo à. Con người ai rồi cũng thay đổi thôi. Nhà triết học Hy Lạp cổ đại Heraclitus cũng đã nói rằng nguồn gốc của vạn vật nằm ở sự thay đổi mà......"
"Hức, hu hu hu.... Không phải.... Hức.... Không thể như vậy được... Hức hức."
Nhưng trước khi bài giảng về lịch sử triết học của Han Kyung-soo bắt đầu, Seon-woo đã bắt đầu khóc nức nở. Lời nói rằng vạn vật đều thay đổi đã chạm đến điểm mấu chốt của cậu. Sự chú ý của mọi người xung quanh đổ dồn vào chiếc bàn nơi Seon-woo đang ngồi. Jo Min-ho che miệng Seon-woo đang khóc và bắt đầu an ủi cậu. Cha Ji-soo bên cạnh liếc nhìn Han Kyung-soo một cách sắc bén. Nhận được ánh mắt khiển trách, Han Kyung-soo ngượng ngùng.
Cuối cùng, anh ta không còn cách nào khác ngoài việc gọi tên một nhà triết học đã phủ nhận sự thay đổi của vạn vật để an ủi Seon-woo. Khi tiếng khóc của Seon-woo dịu đi, cánh cửa hàng mở ra cùng với một tiếng chuông leng keng.
Park Si-on ngay lập tức tìm thấy cái gáy tròn xoe đang ngồi khuất trong góc quán. Cậu ta đứng trước bàn với khuôn mặt lạnh lùng. Biểu cảm của cậu ta còn lạnh hơn cả khí lạnh mà cậu ta mang từ bên ngoài vào. Tất cả mọi người trừ Seon-woo đều ngước lên nhìn Park Si-on. Tuy nhiên, cậu ta không hề chào hỏi mà chỉ nhìn chằm chằm vào Seon-woo đang vùi mặt xuống bàn với khuôn mặt lạnh như băng.
"Anh là bạn của Seon-woo đúng không ạ?"
Jo Min-ho đã bị lu mờ bởi khí thế hung hãn mà cậu ta tỏa ra, dè dặt lên tiếng. Park Si-on không đáp lại mà kéo Seon-woo lên.
"Dậy đi."
"Không... thích.... Không thích..."
"Cậu không tỉnh táo à?"
Seon-woo gạt tay Park Si-on ra và úp mặt xuống bàn. Park Si-on tặc lưỡi khi nhìn cậu như vậy. Ngay sau đó, cậu ta thay đổi vẻ mặt trở nên hung hãn và ép Seon-woo đứng dậy. Seon-woo đã đối mặt với Park Si-on, bắt đầu nói những lời kỳ lạ với giọng nói không rõ ràng.
"...Không thích, không muốn về nhà.....không thích, đằng nào cậu cũng... với tôi... se..x-..."
Trước khi Seon-woo nói hết câu, Park Si-on vội vàng bịt miệng cậu lại. Nhìn cách cậu không phân biệt được điều gì nên nói và điều gì không nên nói, có vẻ như cậu đã say hơn bình thường rất nhiều. Park Si-on ép Seon-woo ra khỏi bàn. Cha Ji-soo cảm thấy tay cậu ta quá thô bạo, nên đã ngăn cậu ta lại.
"Cậu ấy say rồi, nhẹ nhàng thôi chứ?"
Park Si-on liếc nhìn Cha Ji-soo.
"Có phải các người ép cậu ấy uống không?"
Ji-soo thở dài một cách vô lý. Jo Min-ho nhận thấy tình hình không ổn, đã bênh vực thay cho Ji-soo.
"Ép cái gì chứ. Tại cậu ấy nói đang khó khăn vì giai đoạn khủng hoảng trong tình yêu nên tự mình uống thôi. Bọn tôi không phải mấy ông già ép người ta uống rượu khi người ta không muốn uống đâu."
Nghe những lời của Jo Min-ho, Park Si-on ngẩng đầu lên và nhìn thẳng vào mắt anh ta. Không khí đóng băng ngay lập tức. Ánh mắt cậu ta hướng về phía Seon-woo đang gục xuống. Một sự căng thẳng không phù hợp với tình huống này lan tỏa trong không khí. Để xoa dịu bầu không khí nguy hiểm, Han Kyung-soo tiến đến gần Park Si-on.
"Tôi hiểu là cậu tức giận vì bị gọi ra vào đêm muộn. Nhưng có vẻ như cậu ấy đang khó khăn, nên nhờ cậu chăm sóc cậu ấy cẩn thận."
Anh ta trông ít nhất cũng nhiều hơn cậu ta mười tuổi, đã dỗ dành bạn của đàn em của mình với một thái độ khá lịch sự. Park Si-on không nói một lời nào mà dẫn Seon-woo ra khỏi quán rượu. Nhiều ánh mắt dõi theo bóng lưng của cậu ta.
"Thằng đó là ai vậy? Có thật là bạn của Seon-woo không vậy?"
"Chắc là nó tức vì bị gọi ra vào đêm muộn thôi. Thằng chó để vô học."
"Dù tức giận đến đâu thì......"
Han Kyung-soo vỗ tay cắt ngang lời của Jo Min-ho.
"Thôi đi. Nhanh chóng uống nốt chỗ rượu còn lại đi. Uống hết rồi đi tăng hai."
Han Kyung-soo chia chỗ rượu còn lại và rót vào ly của mọi người. Ghi nhớ lại cuộc gặp gỡ đáng ngại, họ nuốt xuống ly rượu cay xè.