BẢN DỊCH THUỘC VỀ TEAM EKATERINA. NẾU CÓ SAI SÓT, VUI LÒNG LIÊN HỆ QUA FACEBOOK TEAM EKATERINA.
----------
Cậu chậm rãi mở mắt trước ánh nắng mặt trời chiếu xuống giường. Vì cậu không kéo rèm đúng cách nên mắt cậu bị chói. Cậu nhìn thấy một bộ ngực trắng trước mắt. Cậu hoàn toàn bị giam cầm trong vòng tay của Park Si-on, có lẽ là do cậu đã ngủ gối lên tay cậu ta. Seon-woo cẩn thận nhấc người lên. Park Si-on đang ngoan ngoãn nhắm mắt và ngủ. Có lẽ cảm nhận được sự di chuyển nên đôi mắt đang nhắm nghiền từ từ mở ra.
"Lại đây......"
Một giọng nói trầm khàn nghe có vẻ dịu dàng. Cánh tay dài nắm lấy Seon-woo và giam cậu vào vòng tay cậu ta. Cậu ta quấn chân quanh eo Seon-woo và ôm chặt cậu vào lòng. Cằm cậu tự nhiên đặt lên vai Park Si-on. Seon-woo hơi vặn mình.
"Tay cậu không bị tê à?"
"Tê......"
"Vậy thì giờ buông ra đi."
"Không thích."
Hai cánh tay đang giam cầm cơ thể cậu thêm lực. Cậu không thể nhúc nhích được. Seon-woo thở dài khe khẽ và thò đầu ra xem sắc mặt của Park Si-on. Nhìn tình hình thì có vẻ như cậu đã gối lên tay cậu ta suốt đêm. Chắc chắn tay cậu ta đã bị chuột rút cả trăm lần rồi, và chắc chắn cậu ta không cảm thấy gì ở tay mình nữa. Seon-woo không còn cách nào khác ngoài việc dồn lực vào cổ để giảm trọng lượng đè lên tay cậu ta.
"Hít, gì vậy."
Park Si-on bật cười khi nhìn Seon-woo đang dồn lực vào cổ và ôm cậu ta với một dáng vẻ buồn cười.
"Bỏ lực ra đi."
"Nếu không thì cậu sẽ không dùng tay được cả ngày đấy."
"Vậy thì cậu chăm sóc tôi đi."
"Thôi thôi, được rồi. Để tớ tự làm cho. Lại đây."
Seon-woo rút cánh tay dài đang ở dưới đầu cậu ra và vặn mình sang một bên. Sau đó, cậu luồn tay mình vào giữa đầu Park Si-on. Park Si-on đã trở thành dáng vẻ được ôm trọn, nhún vai và cười. Cậu cảm thấy một sự ngứa ngáy không thể chịu được khi hơi thở của cậu ta chạm vào làn da trần trụi của cậu.
"Đừng cười. Cù quá."
"Vậy thì liếm thì sao?"
"Ya ya, hức, còn cù hơn nữa mà..... Dừng lại đi......"
Khi cậu rụt vai lại, cái đầu đang ôm trong vòng tay cậu lại càng tiến sát lại gần hơn. Park Si-on đang ôm chặt đến mức mặt cậu bị nghiền nát thì cứ cười mãi không thôi. Cái lưỡi màu đỏ tươi lướt qua ngực trần rồi bắt đầu mút nhũ hoa một cách nghiêm túc. Giữa những cảm giác cù lét, một cảm giác kỳ lạ ngóc đầu dậy.
"Hôm qua cậu uống nhiều rượu thế cơ mà. Sao sáng ra vẫn khỏe thế này."
Park Si-on nói trong khi chà xát làn da trần trụi của cậu vào dương vật của Seon-woo. Chỉ vì cậu được mút ngực một chút mà phần dưới của cậu đã vô duyên giương cờ. Cậu kéo mông ra sau và cố gắng tránh khỏi bàn tay đang định nắm lấy dương vật cậu. Nhưng Park Si-on cười vui vẻ và kéo cái mông đang rời xa mình về phía cậu. Bàn tay xoa bóp phần thịt mềm mại vài lần từ từ tiến vào bên trong. Có lẽ vì dư chấn của cuộc giao hoan lần trước nên ngón tay đã dễ dàng xuyên qua vào bên trong lỗ huyệt mà không gặp bất kỳ sự phản kháng nào.
"A, thật đó, cậu làm gì vậy......"
"Tôi chỉ đang kiểm tra xem dù hôm qua đã dọn dẹp qua loa nhưng có còn sót lại gì không thôi. Vì đây là lần đầu mà."
"Lần đầu cái gì. Được rồi, để tớ tự làm cho."
Park Si-on giữ Seon-woo đang cố đưa tay ra phía sau lại.
"Tôi làm gì có việc làm những chuyện này. Cậu là lần đầu của tôi mà."
Cậu ta lại vòng tay Seon-woo qua cổ mình. Park Si-on đang chôn mặt vào ngực cậu và cười khúc khích, nhanh chóng thở ra những hơi thở hưng phấn. Ngón tay cậu ta đang cắm sâu vào bên trong nhẹ nhàng cào vào bức tường bên trong vốn đã trở nên nhạy cảm. Một tiếng rên khẽ cũng thoát ra từ kẽ răng của Seon-woo. Cậu cảm nhận rõ ràng một thứ gì đó to lớn chạm vào đùi cậu.
Vì cậu đã bị hành hạ đến ngất đi vào đêm qua nên cậu không có sức để ngăn cản Park Si-on đang lao vào cậu. Hơn nữa, cậu cũng không muốn làm hỏng tâm trạng của cậu ta, người có vẻ phấn khích hơn bình thường. Seon-woo không thích việc bắt đầu một ngày mới bằng tình dục, nhưng cậu quyết định hòa mình vào bầu không khí này và thả mình theo những vuốt ve kích thích.
"A, ư hừ, cù quá......"
"Không phải là cậu đang hưng phấn sao?"
Hơi thở cậu ngày càng gấp gáp hơn và cơ thể cậu trở nên nóng hơn. Chân cậu quấn lấy chân cậu ta và dương vật nóng bỏng cọ xát vào nhau. Cậu nuốt tiếng rên và hôn lên trán Park Si-on. Khi cậu ôm chặt cậu ta, tiếng cười cù lét của Park Si-on lại vang lên trên ngực trần cậu.
"Bờm bờm pa bờm bờm bờm! Bờm bờm bờm bờm pa!"
Vào lúc đó. Một tiếng chuông báo thức ồn ào vang lên trong căn phòng tràn ngập những tiếng rên rỉ kỳ lạ. Seon-woo đang trần truồng và quấn lấy Park Si-on thì giật bắn mình và bật dậy.
"Hả, bệnh viện!"
Park Si-on nhíu mày khi nhìn Seon-woo đột ngột ngồi dậy. Nhưng Seon-woo đã rời khỏi giường rồi. Cậu vội vã chạy đến nguồn gốc của tiếng ồn và tìm điện thoại. Trên màn hình có dòng chữ 'Đặt lịch hẹn bệnh viện Park Sion'. Seon-woo thở dài khi muộn màng nhận ra rằng hôm nay là ngày đã đặt lịch khám bệnh viện.
"Hộc. Điên mất......"
"Gì vậy. Sao thế."
"Này, cậu mau dậy đi."
"Không thích."
"Không thích cái gì mà không thích. Hôm nay là ngày cậu đi bệnh viện mà. Nhanh lên, nhanh chóng dậy rồi đi rửa mặt đi."
Seon-woo kéo tay Park Si-on và ép cậu ta dậy. Park Si-on bị kéo vào phòng tắm với vẻ mặt khó chịu và nhìn Seon-woo với ánh mắt tiếc nuối. Nhưng Seon-woo không quan tâm và đi vào phòng tắm trong phòng khách.
Cuối cùng, cả hai vội vã bắt taxi khi tóc còn chưa kịp khô. Nhờ vội vã nên may mắn là họ đã đến đúng giờ hẹn. Nhưng trái ngược với Seon-woo đang thở phào nhẹ nhõm, Park Si-on cứ càu nhàu mãi.
"Tôi đã bảo là tôi ổn mà. Tôi bảo là giờ không cần đến bệnh viện nữa mà."
"Cậu không có bằng bác sĩ thì làm sao cậu phán đoán được chuyện đó."
"Sịt, bực thật......"
Seon-woo cố tình phớt lờ Park Si-on, cậu ta cứ càu nhàu mãi từ khi rời khỏi giường. Nhìn vẻ mặt của cậu ta thì có vẻ như cậu ta đang rất khó chịu. Seon-woo vỗ vai Park Si-on qua loa và ngoan ngoãn chờ đợi cái tên Park Si-on được gọi. Cuối cùng, một giọng nói trong trẻo đã gọi tên cậu.
Trong phòng khám, một bác sĩ nam thấp bé, có khuôn mặt tròn trịa, đang ngồi với vẻ mặt thờ ơ. Anh ta chào đón họ bằng một lời chào hỏi mang tính hình thức. Một vài câu hỏi được đưa ra và Seon-woo đang lắng nghe lời của bác sĩ với vẻ mặt lo lắng.
"Cậu không có các triệu chứng như ý thức mơ hồ, mê sảng hay đau đầu à?"
Bác sĩ hỏi Park Si-on. Nhưng cậu ta phớt lờ ánh mắt của bác sĩ và quay đầu về phía Seon-woo. Cuối cùng, Seon-woo đã trả lời thay cho câu hỏi của bác sĩ.
"Cậu ấy bị đau đầu ạ."
"Đau đầu chủ yếu là như thế nào ạ?"
Bác sĩ lại hỏi Park Si-on một lần nữa. Nhưng lần này, người trả lời vẫn là Seon-woo.
"Cậu ấy bảo là đau nhức nhối ạ. Đặc biệt là khi không ngủ được và mệt mỏi thì các triệu chứng có vẻ trở nên tồi tệ hơn ạ."
"Ngoài ra còn có triệu chứng nào khác không ạ?"
"Chờ một chút ạ. Tôi có ghi lại đây ạ."
Seon-woo lấy điện thoại ra. Ánh mắt của Park Si-on rơi xuống màn hình điện thoại. Seon-woo đang xác nhận nội dung đã được ghi chép đầy đủ trong ứng dụng ghi chú và đọc to các triệu chứng của cậu cho bác sĩ nghe. Hầu hết đều là những triệu chứng được tạo ra một cách giả dối để kéo Seon-woo lên giường.
"Mức độ đau đớn mà bệnh nhân cảm nhận là như thế nào ạ?"
Bác sĩ lại nhìn Park Si-on và hỏi. Lần này, Park Si-on là người mở miệng trước.
"Đau đầu nhẹ thôi ạ. Gần đây thì đã biến mất hết rồi ạ."
"Chứng mất ngủ thì sao ạ?"
"Không có ạ. Dạo này cậu ấy ngủ rất ngon ạ."
Park Si-on cười tươi và nhìn Seon-woo. Bác sĩ gật đầu và nhập gì đó vào máy tính. Sau đó, thêm một vài câu hỏi và trả lời nữa. Bác sĩ xác nhận rằng không có gì bất thường, đã đưa ra lời kết thúc buổi khám bệnh. Ngay lập tức, Seon-woo vội vàng mở miệng.
"Thưa bác sĩ. Gần đây cậu ấy đã nhớ lại một chút chuyện đã xảy ra trước đây ạ."
"À, vậy sao?"
"Nhưng sau đó cậu ấy lại không nhớ gì nữa ạ. Có cần phải thực hiện thêm phương pháp điều trị nào khác ở đây không ạ?"
"Hừm......"
"Có vẻ như tốc độ hồi phục trí nhớ của cậu ấy hơi chậm thì phải......"
Bác sĩ đang nhìn chằm chằm vào màn hình đã chuyển ánh mắt sang Seon-woo và trả lời.
"Trong trường hợp mất trí nhớ do tâm lý, không có phương pháp điều trị tích cực nào cụ thể đâu . Quan trọng nhất là được hỗ trợ về mặt tinh thần ."
"À......"
"Nếu cần thiết thì có thể cân nhắc đến các phương pháp như thôi miên hoặc tư vấn tâm lý ."
"Những phương pháp đó có hiệu quả không ạ?"
"Tùy từng người mà nó có thể có hiệu quả khác nhau, nhưng chúng có thể giúp ích ."
Ngay lập tức, một nụ cười rạng rỡ nở trên khuôn mặt Seon-woo. Cậu cảm thấy rất vui khi biết rằng không phải là hoàn toàn không có cách nào để lấy lại trí nhớ. Cậu muốn nói với bác sĩ ngay lập tức để bắt đầu điều trị, nhưng trước tiên cậu phải hỏi ý kiến của Park Si-on.
Seon-woo quay đầu và ném một ánh mắt tràn đầy mong đợi về phía Park Si-on. Nhưng chính chủ thể cần đưa ra quyết định điều trị lại không hề nói một lời nào. Park Si-on phớt lờ ánh mắt nóng bỏng và hỏi bác sĩ rằng cậu có thể về được chưa. Bác sĩ kê đơn thuốc đau đầu cho cậu và nói rằng cậu có thể về được rồi. Seon-woo nhìn chằm chằm vào bác sĩ đang nhìn vào màn hình với đôi mắt tuyệt vọng.
"Đi thôi."
Park Si-on nắm lấy cánh tay của Seon-woo và đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Cậu không còn cách nào khác ngoài việc bước ra khỏi phòng khám với những bước chân không dứt khoát. Từ lúc thanh toán chi phí khám bệnh cho đến khi ra khỏi bệnh viện, ánh mắt của Seon-woo vẫn dán chặt vào Park Si-on. Seon-woo bẽn lẽn mở miệng khi đi theo cậu, người đang im lặng vượt lên trước cậu.
"Si-on à."
"......"
"Này, Park Si-on."
"Không làm đâu."
Park Si-on bày tỏ ý từ chối một cách thẳng thừng trước khi cậu kịp nói bất cứ điều gì. Khuôn mặt Seon-woo ngay lập tức nhăn nhó. Park Si-on thở dài khi nhìn khuôn mặt nhăn nhó của cậu.
"Tôi ghét tư vấn tâm lý và thuốc men thần kinh."
Đó là một giọng điệu khá lạnh lùng và dứt khoát. Chỉ nhìn vào biểu cảm thôi cũng có thể cảm nhận được cậu ta ghét chúng đến mức nào. Cậu không có ý định ép buộc cậu ta làm điều gì đó mà cậu ta không thích, nhưng cậu vẫn không khỏi cảm thấy tiếc nuối. Seon-woo cẩn thận kéo vạt áo cậu ta.
"Nhưng nó có thể giúp ích thì sao......"
"Tôi đã nói là tôi không thích rồi mà. Tôi đã nhận tư vấn chán chê khi còn bé rồi."
"Đó là khi cậu còn bé, còn bây giờ cậu đã là người lớn rồi mà......"
"Không thích. Tuyệt đối không làm."
Vẻ mặt của Park Si-on đóng băng một cách lạnh lùng. Như thể nhớ lại quá khứ mà cậu không muốn nhớ lại, khóe miệng cậu cứng đờ một cách lạnh lẽo. Trước phản ứng sắc bén hơn cậu nghĩ, Seon-woo chỉ có thể mím chặt môi lại.
Cả hai người bước ra khỏi bệnh viện và đi cùng nhau. Có một khoảng cách khoảng một gang tay giữa họ. Sự im lặng khó nói chuyện tiếp diễn. Seon-woo bước một bước về phía Park Si-on đang nhìn về phía trước và bước đi.
"Cậu giận à?"
"Không."
"Vậy thì bớt căng thẳng đi. Nếu cậu không thích thì tôi sẽ không ép cậu làm đâu."
"Kể cả cậu có ép tôi thì tôi cũng không có ý định làm đâu."
"Xí, nói chuyện hay ho ghê."
Seon-woo bĩu môi và liếc nhìn Park Si-on. Mặc dù vậy, cậu vẫn nhẹ nhàng nắm lấy đầu ngón tay lạnh giá chạm vào tay cậu rồi lại thả ra. Park Si-on nhìn xuống bàn tay đang rụt rè chạm vào ngón tay cậu.
"Cậu không lạnh à?"
Park Si-on nhìn Seon-woo, cậu theo thói quen hỏi thăm cậu ta. Ánh nắng gay gắt chiếu xuống con đường trước tháng Ba. Đôi mắt phản chiếu ánh sáng rực rỡ lấp lánh với một màu sắc nhẹ nhàng. Và ở cuối ánh mắt đó luôn có cậu. Cảm giác của Park Si-on đột nhiên trở nên kỳ lạ khi nhìn thấy hình ảnh của mình phản chiếu trong con ngươi của Seon-woo. Ngực cậu nhói lên như say xe.
"Không lạnh."
"Vậy thì chúng mình đi bộ về nhà nhé?"
Seon-woo giấu đi vẻ thất vọng và cười toe toét. Đó là một con đường vắng vẻ, nhưng việc nắm tay nhau và đi bộ thì có vẻ hơi khó xử. Vì vậy, họ di chuyển chân trong khi bám sát vào nhau nhất có thể. Các đầu ngón tay chạm vào nhau rồi lại rời ra một cách mong manh. Trong khi họ tiếc nuối những bàn tay của nhau đang gần lại rồi lại rời xa, họ đã đến gần khu nhà của mình.
Seon-woo đột nhiên dừng bước chân trước cổng khu chung cư. Theo đó, Park Si-on cũng không còn cách nào khác ngoài việc dừng bước chân của mình. Ánh mắt của Seon-woo hướng về công viên bên cạnh khu chung cư. Ở đó, những hàng cây khẳng khiu được trồng thẳng hàng.
"Tháng Ba sắp đến rồi."
Park Si-on lặng lẽ chờ đợi cho đến khi ánh mắt cậu quay trở lại nhìn mình. Seon-woo nhìn lướt qua phía đối diện rồi lại nhìn mình. Cậu tiếp tục nói, chỉ tay vào công viên.
"Khi mùa xuân đến, hoa sẽ nở ở đó?"
Hơi thở trắng xóa phả ra từ đôi môi đầy đặn đang nhắc đến mùa xuân. Park Si-on cố định ánh mắt vào đôi má ửng đỏ vì lạnh thay vì những cành cây khẳng khiu.
"Khi hoa anh đào nở thì cùng nhau đi ngắm nhé. Năm ngoái ta cũng đi ngắm rồi, đẹp lắm luôn ấy."
Seon-woo lại ném ánh mắt về phía công viên. Lần này, Park Si-on cũng quay đầu về phía cậu đang nhìn. Tiếc là những cành cây khẳng khiu được trồng ở bãi đất trống không gợi lên bất kỳ cảm xúc nào cho cậu. Nhưng Seon-woo đang mỉm cười và nhìn chằm chằm vào nơi đó. Cậu có cảm giác như cả hai đang nhìn cùng một chỗ nhưng lại đang nhìn những nơi khác nhau.
Park Si-on đọc được sự do dự không thể dễ dàng quay bước của cậu và mở miệng. Hơi thở trắng xóa phả ra từ kẽ răng cậu.
" ngồi nghỉ một lát rồi đi không?"
"Cậu không lạnh chứ?"
"Không lạnh."
Park Si-on nhẹ nhàng nắm lấy tay Seon-woo. Chẳng mấy chốc, cả hai người đã ngồi xuống ghế. Mặc dù có ánh nắng chiếu xuống, nhưng không khí vẫn còn lạnh.
Seon-woo ngồi sát lại gần Park Si-on. Nhưng ánh mắt cậu vẫn hướng về phía bãi đất trống. Cậu nheo mắt lại như thể là một người đang nhìn về một nơi xa xôi mà cậu không thể chạm tới. Để xoay ánh mắt cậu về phía mình, Park Si-on mở miệng.
"Cậu có ảnh không?"
"Ảnh gì cơ?"
"Cậu bảo hoa anh đào gì đó đẹp lắm mà."
"Đương nhiên là có rồi. Cậu xem không?"
"Ừ, cho tôi xem với."
Đây là lần đầu tiên Park Si-on tò mò về quá khứ của mình. Seon-woo mừng rỡ lấy điện thoại ra và bắt đầu tìm kiếm trong album ảnh của mình. Rồi cậu cho cậu xem một bức ảnh phong cảnh với hoa anh đào nở rộ. Biểu cảm của cậu rất tươi sáng khi cậu miêu tả tình hình lúc đó trong khi lướt ảnh. Park Si-on ậm ừ và lắng nghe những lời của cậu.
"Đây là ảnh chụp vào ban đêm. Tớ thường xuyên đến đây dạo bộ vào ban đêm. Khi hoa nở thì cư dân trong khu chung cư tụ tập hết ở đây nên rất ồn ào. Vì vậy, chúng mình chủ yếu đi ngắm vào ban đêm."
"Có vẻ vui nhỉ."
"Ừ. Đây là lần đầu tiên tớ đi ngắm hoa đúng nghĩa với cậu vào năm ngoái đó."
Seon-woo trả lời mà không rời mắt khỏi bức ảnh. Nhưng Park Si-on đã lướt qua bức ảnh mà ánh mắt cậu đang dừng lại ngay lập tức. Hoa anh đào được chiếu sáng bởi ánh đèn ngoài trời rất đẹp, nhưng chỉ đến mức đó thôi. Nó không đáng để cậu dành thời gian ra ngắm nhìn.
"Không có ảnh của chúng ta mà chỉ có hoa thôi à?"
"Có nhiều chứ, đợi một chút."
Seon-woo rất vui khi nghe lời nói của Park Si-on, lục lọi danh sách rồi đưa cho cậu xem một bức ảnh. Đó là ảnh chụp một mình của Park Si-on. Cậu cảm thấy kỳ lạ khi nhìn thấy khuôn mặt đang cười của mình với những cánh hoa rơi làm nền. Seon-woo cười toe toét như thể cậu đang rất vui và thể hiện một vẻ mặt ngốc nghếch. Ngay sau đó, ngón tay nhỏ bé phóng to bức ảnh lên hết cỡ. Park Si-on nhíu mày khi nhìn khuôn mặt mình tràn ngập trên màn hình.
"Cậu đang làm gì vậy."
"Phải nhìn cái gì đẹp thì phải nhìn lớn chứ. Xem này, ngay cả khi phóng to đến mức này thì trông vẫn không kỳ lạ đúng không? Có lẽ là vì không có khoảng trống trên mặt. Tớ mà phóng to như vậy thì trông như một cái bánh bao phù lên ấy, thật kỳ lạ."
Seon-woo cắm mũi vào màn hình và ngắm nhìn bức ảnh của mình rồi ngẩng đầu lên. Ánh mắt cậu giao nhau với đôi mắt trong veo.
"tớ rất có hứng chụp ảnh cho cậu đó. Dù có chụp thế nào đi nữa thì trông vẫn như ảnh tạp chí."
Park Si-on bật cười trước Seon-woo, người đang lẩm bẩm rằng cậu giống như một người mẫu thực thụ. Mặc dù cậu là một người khá dày mặt, nhưng cậu vẫn cảm thấy toàn thân mình ngứa ngáy trước những lời khen ngợi trắng trợn của cậu ấy. Ngược lại, người đã thốt ra những lời khiến người ta ngượng ngùng kia lại tỏ ra bình thản.
Park Si-on giật lấy điện thoại từ tay Seon-woo, người cứ liên tục cố gắng phóng to bức ảnh của cậu. Rồi cậu nhanh chóng lướt qua các bức ảnh. Chỉ có ảnh chụp một mình cậu cũng đã lên đến hàng chục bức.
"Không có ảnh của cậu mà chỉ có ảnh của tôi thôi à?"
"Tớ không hay chụp ảnh tự sướng."
"Không phải ảnh tự sướng, chẳng phải tôi cũng đã chụp ảnh cho cậu rồi hay sao."
"Cậu có chia sẻ với tớ đâu?"
Park Si-on nhớ lại vô số bức ảnh của Seon-woo đã tích tụ trong tài khoản bí mật. Những bức ảnh mà ham muốn hướng đến đối tượng được phản ánh một cách trần trụi đã lướt qua khắp nơi trên cơ thể Yoon Seon-woo một cách dai dẳng đến khó chịu. Cậu khẽ cười tự giễu. Cậu hoàn toàn có thể hiểu được lựa chọn không chia sẻ những bức ảnh đó với người trong cuộc.
"Thay vào đó, cậu xem ảnh chúng ta chụp cùng nhau nhé?"
Seon-woo mở một thư mục bí mật đã được giấu đi. Rồi cậu nhanh chóng cho xem một bức ảnh lưu giữ mùa xuân của cả hai người. Trong đó, hai người đang cười rạng rỡ. Park Si-on tập trung vào Seon-woo, người đang chọc vào má mình và cười như một đứa trẻ. Trên khuôn mặt rạng rỡ, nụ cười nở rộ.
Không thể rời mắt khỏi khuôn mặt trong ảnh, cậu bắt đầu phóng to khuôn mặt trong ảnh như Seon-woo đã làm lúc nãy. Yoon Seon-woo của mùa xuân tràn ngập trên màn hình.
"Sao lại phóng to lên vậy."
"Sao chứ, có sao đâu. Cậu bảo phải nhìn cái gì đẹp thì phải nhìn lớn mà."
"Xí, trông xấu xí quá."
"Trông đúng như một cái bánh bao ấy."
"Vốn dĩ ai mà phóng to lên thì chả kỳ cục. Cậu mới là người đặc biệt đó."
Seon-woo giơ tay lên để giật lại điện thoại. Nhưng Park Si-on đã dùng cánh tay dài của mình để tránh tay cậu. Cậu ta có vẻ không có ý định trả lại điện thoại. Cuộc giằng co tiếp diễn trong một thời gian dài. Vì chiều dài cánh tay khác nhau nên dù cậu có vươn tay ra đến đâu thì cũng không thể chạm tới. Cậu nghe thấy Park Si-on khẽ cười bên tai.
Cuối cùng, người đầu hàng là Seon-woo. Nhìn vào khuôn mặt đầy vẻ tinh nghịch của cậu ta, cậu cảm thấy như cậu không quan tâm đến việc bị trêu chọc hơn nữa. Seon-woo bỏ cuộc việc giật lại điện thoại và nhìn chằm chằm vào Park Si-on, người đang cười khúc khích khi nhìn khuôn mặt phóng to của cậu. Tàn ảnh của quá khứ chồng lên khuôn mặt trắng ngần đang cười đó.
Nghĩ lại thì Park Si-on luôn như thế này. Thỉnh thoảng cậu ta lại phóng to ảnh cậu và nhìn chằm chằm vào, và khi cậu nổi cáu lên thì cậu ta sẽ nhăn mũi và cười như một đứa trẻ. Thói quen chụp ảnh rồi phóng to khuôn mặt của đối phương lên cũng là điều mà cậu đã học được từ cậu ta. Nhìn Park Si-on vẫn chia sẻ những sở thích quái đản ngay cả khi đã mất trí nhớ, cậu cảm thấy một cảm xúc kỳ lạ.
"Cậu làm những việc y hệt như trước đây nhỉ."
Nụ cười biến mất khỏi khuôn mặt Park Si-on khi cậu nghe thấy tiếng thì thầm khe khẽ lướt qua tai cậu.
"Với thằng nào?"
"Giống y hệt cậu đó, y hệt cậu."
Seon-woo quay thẳng mặt lại và nói. Ánh mắt cậu lại một lần nữa vượt qua hiện tại và hướng về quá khứ. Rồi đôi mắt hiền lành cong lên và một nụ cười mong manh nở trên khóe miệng cậu.
Park Si-on quay mắt về nơi mà ánh mắt cậu đang hướng đến.
Chiếc ghế dài đơn độc dưới bầu trời mùa đông trống trải một cách hiu quạnh.
"Trước đây cậu cũng hay phóng to ảnh của tớ rồi cười tủm tỉm như vậy."
Park Si-on lặng lẽ nhìn Seon-woo. Đôi mắt nâu nhạt rung động một cách mong manh, như hoa anh đào dễ dàng tàn úa trước những hạt mưa mỏng manh. Cậu không thể biết được sự rung động đó là do ánh nắng cuối đông trước thềm mùa xuân hay do khung cảnh trong bức ảnh có những cánh hoa anh đào bay lượn. Nhưng điều cậu có thể chắc chắn là hình ảnh đọng lại ở cuối tầm mắt của Seon-woo không phải là phong cảnh chiếc ghế dài trống trải.
"Cậu tiếc nuối đến vậy à?"
Một ánh mắt lạnh lùng dõi theo Seon-woo, người đang ngơ ngác nhìn về một nơi xa xôi không thể chạm tới. Một giọng nói sắc bén vang lên vì một cảm giác khó chịu không rõ danh tính. Seon-woo cảm nhận được ánh mắt gay gắt và quay đầu lại nhìn Park Si-on.
"Cái gì cơ?"
"Cậu tiếc nuối quá khứ của chúng ta đến vậy à?"
"Đương nhiên là tiếc nuối rồi."
Seon-woo trả lời như thể đang hỏi một câu hỏi ngớ ngẩn. Cậu vòng tay qua vai Park Si-on và đùa nghịch dựa vào cậu ta.
"Cậu có thể không nhớ, nhưng chúng ta đã cãi nhau rất dữ dội đó? Vết sẹo trên trán cậu cũng là do tớ gây ra đó."
"Cậu đánh tôi á?"
"Ừ. Cậu đã bị tớ đánh cho thừa sống thiếu chết đó."
Park Si-on nhìn Seon-woo từ trên xuống dưới. Cậu ta hoàn toàn không thể tưởng tượng được rằng người chỉ biết luồn cúi trước mặt cậu lại đánh cậu. Rõ ràng là cậu ta đang thổi phồng sự thật và tỏ ra mạnh mẽ. Cậu ta nhìn xuống Seon-woo và bật cười khẩy.
"Tại sao lại đánh?"
"Vì cậu đã làm những chuyện đáng bị đánh."
"Tôi bị cậu đánh mà cứ đứng im như vậy à?"
"Ừm, cậu cũng đánh tớ mà."
"Nhìn cậu vẫn còn nguyên vẹn tứ chi kìa. Chắc là tôi đã nương tay nhiều rồi nhỉ."
Nghe những lời đó, Seon-woo cười phá lên. Một lời trách móc ngọt ngào vang lên bên tai Park Si-on.
"Sao cậu lại ích kỷ một mình quên hết ký ức vậy chứ.
Tớ đã chịu bao nhiêu gian khổ, tớ mà không cảm thấy oan ức thì có chịu được không chứ."
Park Si-on nhìn cậu, cậu đang nhìn cậu ta với đôi mắt đầy oán trách nhưng lại chan chứa tình cảm. Ngay sau đó, một bàn tay ấm áp chạm vào trán cậu. Vẻ mặt tinh nghịch trên khuôn mặt Seon-woo, người đang xoa nhẹ vết sẹo, nhanh chóng biến mất.
"Với tớ, dù là ký ức tốt hay ký ức xấu thì đều đáng tiếc cả. Tất cả đều là những ký ức liên quan đến cậu mà."
Bàn tay đang vuốt ve trán cậu từ từ rút lại. Cậu cảm thấy như thể dù cho đó có là một ký ức xấu thì cậu vẫn trân trọng nó vì nó là một ký ức liên quan đến cậu. Nhưng Park Si-on không dễ dàng đồng cảm với lời nói của Seon-woo. Chỉ là cậu bắt đầu tò mò về Yoon Seon-woo trong quá khứ, người có thể đã có liên hệ với cậu bằng cách nào đó. Park Si-on nắm lấy bàn tay cậu đang trôi nổi trong không trung.
"Cậu có muốn tôi tìm lại ký ức không?"
"Ừ."
"Nếu tôi không tìm lại được thì sao?"
Cậu đã bỏ qua những lời nói sau đó rằng nếu cậu không thể lấy lại ký ức, thì cậu sẽ cứ mãi nhìn chằm chằm vào một nơi xa xôi mà cậu không thể nhìn thấy, giống như vừa rồi. Seon-woo khẽ cười và nhún vai.
"Vậy thì đành tiếc nuối vậy thôi, biết sao giờ."
Đó là một câu trả lời không chút do dự, và một phản ứng có phần nhạt nhẽo. Nhưng ánh mắt của Seon-woo lại một lần nữa lướt qua cậu và hướng về chiếc ghế dài đặt dưới những cành cây khẳng khiu. Park Si-on siết chặt bàn tay đang nắm giữ. Cậu muốn trói chặt ánh mắt ngơ ngác cứ mãi một mình rời khỏi thế giới này lại bên mình.
"tôi đi tư vấn nhé?"
Seon-woo quay đầu lại trước một lời nói bất ngờ. Park Si-on nở một nụ cười yếu ớt với ánh mắt giờ đã hoàn toàn hướng về phía cậu.
"Thật á?"
"Ừ. Nghĩ lại thì tôi cũng thấy hơi tiếc nuối."
"Điên à, không phải cậu đang đùa đấy chứ? Cậu nói thật lòng à?"
Đôi mắt không thể giấu được niềm vui lấp lánh. Ngay cả trước khi nghe câu trả lời, Seon-woo đã ôm chầm lấy Park Si-on. Đó là một hành động có phần táo bạo so với việc cậu thường tránh những hành động thân mật nơi công cộng. Park Si-on dùng lòng bàn tay ôm lấy cái gáy nhỏ. Mái tóc nâu mượt mà quấn vào giữa các ngón tay cậu.
"Thích đến vậy à?"
"Ừ, thích lắm. Cảm ơn cậu."
Giọng nói nghẹn ngào nghe như thể cậu sắp khóc. Park Si-on lặng lẽ nhìn về phía bãi đất trống nơi ánh mắt của Seon-woo vừa nãy đã chạm vào. Đôi mắt đen láy chứa đựng khung cảnh mùa đông hoang tàn lặng lẽ rung động. Bàn tay ôm chặt lấy gáy mềm mại siết chặt hơn, và cậu kéo cậu vào lòng như thể muốn giam cầm tầm nhìn của Seon-woo.
"Lạnh quá. Giờ chúng ta về nhà thôi."
Để cậu không nhìn về một nơi kỳ lạ nào khác nữa trong khi cậu ta đang ở bên cậu.
----------------
Ngoại truyện sẽ chia ra làm 7AU nhé. Khi nào tới AU 7 là end truyện he