Tái Sinh - Chương 133

"Đi rửa mặt đi."

Một giọng nói lạnh lùng vang lên với Seon-woo đang cố gắng chống đỡ cơ thể bằng cách bám vào bồn rửa. Cậu nhớ rõ ràng là mình đang uống rượu trong quán, nhưng khi tỉnh lại thì không gian đã thay đổi.

"Đây là đâu vậy......"

Trí nhớ lẫn lộn và xáo trộn không đầu không cuối, và mí mắt cậu cảm thấy nặng trĩu. Cậu chậm rãi chớp mắt và nhìn xung quanh. Cậu không biết lý do, nhưng giờ cậu đang đứng trong phòng tắm và nhận được ánh mắt hung hãn của Park Si-on.

"Đi rửa mặt đi. Người cậu toàn mùi rượu."

Mỗi khi thở ra, một mùi cay xè lại bay ra từ kẽ răng. Nhưng cậu không thể ngăn mình khỏi cảm giác tủi thân trước giọng nói lạnh lùng hướng về phía mình. Seon-woo ném một ánh nhìn oán hận. Ngay lập tức, ánh mắt của Park Si-on trở nên lạnh lùng hơn. Trước ánh mắt có phần hung hãn, Seon-woo lóng ngóng cởi quần áo. Vì việc giơ tay lên cũng không dễ dàng nên cậu đã mất một khoảng thời gian khá lâu.

Park Si-on kiên nhẫn chờ đợi những hành động chậm chạp của cậu. Chiếc áo hoodie dày cộp rơi xuống sàn gạch. Seon-woo đang định cởi chiếc áo mặc bên trong thì khựng lại một lúc. Bởi vì ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào cậu một cách xiên xẹo khiến cậu cảm thấy khó chịu.

Ngay lúc cậu định nói rằng mình sẽ tự tắm, Park Si-on li cố gắng cởi quần áo cho Seon-woo. Thân thể cậu vô vọng lung lay trước những hành động thô bạo của cậu ta. Vì không thể giữ vững cơ thể vì hơi men nên theo bản năng, cậu vươn tay ra phía trước.

Tuy nhiên, bàn tay nắm lấy vai Park Si-on rơi xuống với một âm thanh "tách". Cậu ta hờ hững gạt tay cậu ra và nắm lấy chiếc áo phông. Ngay sau đó, chiếc áo mặc trên người cậu bị cởi ra một cách dễ dàng. Seon-woo ngơ ngác nhìn chiếc áo phông rơi xuống sàn. Park Si-on lùi lại một bước khỏi cậu, người vẫn chưa tỉnh táo khỏi hơi men, và nghiêng đầu.

Ào ào.

Khoảnh khắc đó, dòng nước lạnh giá đổ xuống đầu cậu. Seon-woo co rúm người lại và mở to mắt. Park Si-on đứng đó với vẻ mặt vô cảm, cầm vòi hoa sen trên tay.

"Ư... Gì vậy... Lạnh quá..."
"Ci cquần ra đi. Hay là tôi cởi cho?"

Cậu ta nói một cách thản nhiên khi chuyển cần gạt sang nước ấm. Nhiệt độ của nước dần ấm lên. Tinh thần lơ mơ của cậu đã trở nên tương đối tỉnh táo hơn nhờ trận nước bất ngờ. Nhờ đó, cậu đã tỉnh táo hơn phần nào, nhưng cậu vẫn không hiểu tình hình hiện tại.

Seon-woo lắc đầu dữ dội để tránh dòng nước.

Park Si-on chỉ đơn thuần ném ánh nhìn vô cảm trong khi cố định vòi hoa sen. Ngay sau đó, một lời nói pha lẫn tiếng thở dài thoát ra khỏi kẽ răng cậu ta.

"Nhấc chân lên xem."

Park Si-on nhíu mày khi nhìn chiếc quần ướt đẫm và không ngần ngại tháo khóa quần của Seon-woo. Seon-woo giật mình hoảng hốt và lùi lại phía sau, gạt tay cậu ta ra. Nhưng ngay sau đó cậu nhận ra rằng không có chỗ nào để lùi.

"Tớ , tớ sẽ tự làm......"

Nhưng Park Si-on ngay lập tức túm lấy cổ tay cậu đang từ chối bàn tay của cậu ta. Chiếc quần ướt sũng bị cởi ra trong giây lát. Sau đó, cậu ta nhanh chóng vươn tay lấy chai dầu gội và bóp dầu gội ra. Những ngón tay dài lướt nhẹ nhàng qua mái tóc của Seon-woo. Không khí trong phòng tắm dần trở nên ấm áp. Bàn tay gạt bọt trên tóc cậu có phần cẩn thận khiến cậu cứ muốn nhắm mắt lại.

i men lại bắt đầu dâng lên, và mí mắt cậu nặng trĩu như thể cậu sắp chìm vào giấc ngủ bất cứ lúc nào. Cui cùng, cậu quên đi sự xấu hổ và thả mình theo những bàn tay vuốt ve. Ngay lúc đó, Park Si-on siết chặt tay đang nắm lấy gáy Seon-woo.

"Ư......"
"Đừng ngủ. Tỉnh táo li."

Cậu khó khăn lắm mới mở mắt ra trước giọng nói lạnh lùng. Cậu ta đã gội đầu xong và đang gạt bọt. Bọt trắng chảy xuống cơ thể trần trụi ca Seon-woo. Park Si-on lướt qua làn da trần trụi đó và rửa sạch lượng bọt còn sót lại trên cơ thể cậu. Da thịt cậu lộ ra bên dưới lớp quần lót ướt sũng.

Cậu cảm thấy đầu ngón tay cậu ta đang lượn lờ quanh chiếc quần lót của cậu. Bàn tay thường ngày lạnh giá của cậu ta giờ lại có cảm giác nóng rực. Seon-woo nắm lấy bàn tay cậu ta như thể sắp cởi chiếc quần lót của cậu ra bất cứ lúc nào. Tuy nhiên, vì cậu vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn nên cậu không dồn được sức.

Park Si-on nhẹ nhàng ngăn tay cậu và cuối cùng nhét tay vào bên trong quần lót của cậu. Seon-woo đột nhiên bị nắm lấy bộ phận sinh dục, thốt ra một tiếng rên khẽ.

"Hc......"
"Chỗ này cũng phải rửa sạch chứ."
"Thôi... Dừng lại đi... Dừng lại đi, từ chỗ này thì
..."

Bàn tay thô bạo kéo chiếc quần lót xuống. Park Si-on dẫm lên chiếc quần lót đang vướng ở mắt cá chân mỏng manh. Đến lúc này, cơ thể cậu ta cũng đã ướt đẫm. Đôi môi nóng bỏng khẽ chạm vào dái tai của Seon-woo rồi rời đi, và hơi thở ẩm ướt và nóng rực tỏa ra bên tai cậu. Seon-woo run rẩy cơ thể và co rúm người lại trước cảm giác kỳ lạ.

"Tớ, tớ sẽ tự làm mà......"
"Tôi sẽ tắm cho cậu. Cậu uống nhiều rượu quá rồi."
"Không thích. Tớ muốn tự tắm."
"Sao, ở với tôi không vui à?"

Seon-woo ngước mắt nhìn cậu ta. Dòng nước cũng đang đổ xuống đầu cậu ta. Những giọt nước nhỏ lăn dài trên gò má trắng nõn. Lúm đồng tiền nông xuất hiện trên má cậu ta khi cậu ta nhếch một bên khóe miệng lên. Cậu ta ôm Seon-woo bằng cả hai tay và nhếch mép cười nhạo.

"Tôi vui muốn chết đây này."

Đó là một lời thì thầm khe khẽ chứa đựng nụ cười lạnh lẽo. Lúm đồng tiền xinh xắn và nụ cười nhếch mép tạo ra một sự bất hòa. Seon-woo ngơ ngác nhìn khuôn mặt sắc sảo một cách kỳ lạ. Lúc đó, bàn tay vuốt lên giữa hai đùi và nắm lấy bộ phận sinh dục của cậu.

"Hc."

Seon-woo hít một hơi thật sâu. Những ngón tay ướt sũng vuốt ve tinh hoàn và nhẹ nhàng vuốt ve đáy chậu. Cậu cảm thấy một khoái cảm ngứa ngáy mỗi khi đầu ngón tay chạm vào làn da mỏng manh. Cậu rên rỉ. Ngay sau đó, những ngón tay nhẹ như lông vũ lướt xuống đáy chậu và chạm vào cái lỗ. Park Si-on gật đầu và hôn cậu khi cậu gõ xung quanh lỗ như đang chơi đàn piano. Cậu ta ngậm lấy môi dưới của Seon-woo và thì thầm:

"Giờ thì tôi không vui nữa à?"
"Không, tớ
không thích chỗ đó, làm ơn......"
"ĐM, chúng ta quen nhau được bao lâu rồi."
"A a, ư hừ......"
"Cậu muốn chán tôi lúc nào thì chán à."

Park Si-on lẩm bẩm nghiến răng.

Cậu khẽ hạ mắt xuống và nhìn vào mắt cậu ta. Cậu nhìn thấy đôi mắt đẫm lệ tràn ngập sự xấu hổ và khoái lạc. Khi nhìn thấy đôi mắt ngây thơ này, cơn giận lại trào dâng trong cậu. Cậu lướt qua gò má ửng hồng của cậu và suy ngẫm về sự việc khó chịu vừa xảy ra.

'Ép cái gì chứ. Tại cậu ấy nói đang khó khăn vì giai đoạn khủng hoảng trong tình yêu nên tự mình uống thôi.'

Việc Seon-woo đã uống rượu cho đến khi say khướt với lũ khốn không ra gì trong khi cả ngày không liên lạc khiến cậu càng nghĩ càng thấy bực bội. Nhưng hơn hết, điều không thể chịu đựng được là việc cậu ta dám cảm thấy nhàm chán với cậu.

Giọng nói của người đàn ông đang nói về giai đoạn khủng hoảng cứ liên tục vang lên trong đầu cậu. Lý do cậu ta từ chối những cử chỉ của cậu và chỉ lén lút quan sát cậu gần đây chỉ là vì giai đoạn khủng hoảng thôi sao. Park Si-on nhớ lại những hành động không mấy hài lòng của Seon-woo và nắm chặt lấy gò má ửng đỏ một cách đau đớn.

"Chắc là cậu lấy tôi ra làm mồi nhắm rượu với mấy thằng khốn khác nên rượu mới ngon đến thế à."
"cậu
đang nói cái quái...... Á á, đau quá......"

Lúc đó, Park Si-on ngậm lấy môi Seon-woo và dùng răng cắn. Seon-woo đột nhiên bị cắn vào môi dưới, theo phản xạ đã đẩy bờ vai rộng lớn của cậu ta ra. Cậu nhìn thấy khuôn mặt vô cùng tức giận giữa tầm nhìn mờ ảo vì say rượu. Cậu cảm thấy như thể mình đã tỉnh rượu ngay lập tức. Seon-woo cảm thấy một điềm báo chẳng lành và túm lấy Park Si-on đang lao vào cậu.

"Đột nhiên cậu nói thế là có ý gì?"

Cậu ta không trả lời mà kéo mạnh Seon-woo về phía mình. Bàn tay nắm lấy gáy cậu dồn hết sức lực. Đôi môi vội vã tiến đến thô bạo xâm chiếm miệng cậu. Seon-woo khó khăn lắm mới mở miệng và đón nhận chiếc lưỡi của cậu ta.

Một nụ hôn thô bạo hơn bình thường tiếp din. Park Si-on dùng răng cắn môi và hút đến mức như thể lưỡi cậu sắp bị kéo đứt ra. Seon-woo cảm thấy đau và hơi nghiêng đầu, và cậu ta nắm lấy đầu cậu và dồn ép một cách dữ dội. Làn da của Seon-woo bị đè xuống lớp gạch lạnh giá và dần chuyển sang màu đỏ.

"Hà, hà......"

Nụ hôn kéo dài dừng lại và đôi môi cả hai rời nhau ra trong giây lát. Những tiếng thở dốc khó nhọc, không biết là của ai, vang vọng khắp phòng tắm ẩm ướt.

Seon-woo mệt mỏi cúi đầu và tựa trán vào lồng ngực săn chắc của cậu ta.

Park Si-on đưa tay vào nách Seon-woo, người cứ cố gắng thả lỏng người một cách yếu ớt, và nhấc cậu lên trên bồn rửa. Hai chân cậu đột nhiên lơ lửng trên không trung và vùng vẫy. Mặc dù chống cự dữ dội, nhưng cánh tay đang gánh lấy cân nặng của cậu vẫn không hề nhúc nhích.

Cuối cùng, Seon-woo buộc phải dồn sức vào tay và chân đang ôm lấy Park Si-on để không bị rơi xuống. Thân thể cậu đang lủng lẳng bám vào cậu ta ngay lập tức bị ném lên giường.

Park Si-on ci chiếc áo phông một cách cáu kỉnh và tiến đến gần Seon-woo. Ánh mắt lạnh lùng rơi xuống thân thể trần trụi đang nằm trên giường. Có thể thấy cơn giận dữ và phẫn nộ trong đôi mắt cậu ta dần dần bị nhuộm đẫm bởi ham muốn. Quá rõ ràng hành động tiếp theo sẽ là gì.

Seon-woo nhắm chặt mắt rồi mở ra. Park Si-on với đôi mắt như thế này rất nguy hiểm. Nếu cứ để mặc như vậy, chắc chắn cậu ta sẽ trút hết sự tức giận lên cậu cho đến khi trời sáng.

"Tớ sẽ không làm đâu. Tớ không thích kiểu này."

Seon-woo nói bằng một giọng kiên quyết. Nhưng một ánh mắt đục ngầu và đen tối lướt qua cơ thể trần trụi của cậu một cách lười biếng. Khuôn mặt Seon-woo tối sầm lại khi cảm nhận được ánh nhìn trần trụi của Park Si-on.

"Nếu có gì tức giận thì nói ra đi. Đừng có hành động kiểu này."
"Hà......"

Park Si-on hừ một tiếng đầy vẻ vô lý. Cậu ta nắm chặt tay như đang cố kìm nén cơn giận, rồi nhanh chóng giật lấy chiếc chăn đang che chắn cho cơ thể Seon-woo. Cậu đã cố gắng hết sức để không bị giật mất chiếc chăn, nhưng cuối cùng cậu ta đã khuất phục được sự bướng bỉnh của Seon-woo. Park Si-on nắm chặt lấy cổ tay mỏng manh của cậu. Seon-woo cắn môi trước cơn đau nhức, cố gắng lấy lại bình tĩnh và kéo tay cậu ta xuống.

"Tớ đã lấy cậu ra làm mồi nhắm rượu khi nào chứ. Trước hết hãy ngồi xuống đây và giải thích đã......"

Nhưng với một âm thanh "tách", tay Seon-woo rơi xuống một cách yếu ớt. Park Si-on đã phũ phàng gạt tay cậu ra, và đồng thời cũng ném chiếc chăn cậu đang nắm xuống sàn. Park Si-on đá chiếc chăn nhăn nhúm vào góc phòng và khẽ chạm vào má Seon-woo.

"Tại sao tôi phải giải thích cho cậu từng hành động ngu ngốc mà cậu đã làm?"

Seon-woo nhìn chằm chằm vào Park Si-on, cậu ta đang ngồi sát bên cạnh cậu.

Gáy cậu dựng đứng trước đôi mắt rực lửa giận dữ của cậu ta.

"Nếu cậu giận thì cậu phải nói lý do giận chứ, để tớ còn xin lỗi hay giải thích chứ."
"Không cần."

Cậu ta trả lời một cách hờ hững và dùng một cử chỉ nhẹ nhàng vuốt tóc mái của Seon-woo. Seon-woo nhíu mày như thể khó tin. Park Si-on nhìn chằm chằm vào Seon-woo một cách dai dẳng.

"Dù cậu cảm thấy nhàm chán hay không thì cũng sẽ không có gì thay đổi giữa hai chúng ta đâu."
"Vậy thì tại sao đột nhiên cậu lại nói về chuyện chán chứ. Vô duyên vãi."

Park Si-on không cho Seon-woo cơ hội để vãn hồi tình thế mà tiến lại gần cậu.

"Park Si-on... Sao cậu lại..."

Park Si-on đã nắm lấy cổ tay cậu từ lúc nào. Seon-woo nắm lấy cổ tay và ngăn cậu ta lại. Cậu có thể cảm thấy một sự run rẩy nhỏ trong giọng nói truyền đến từ đôi môi cậu.

"Tớ thật sự, thật sự xin lỗi vì đã say xỉn và làm loạn."

Park Si-on cười khẩy khi nghe lời biện minh của cậu. Sau đó, cậu ta vuốt tóc Seon-woo lên. Có một chút lực trong hành động đó. Seon-woo nhất thời câm lặng trước phản ứng lạnh lùng của cậu ta.

Seon-woo đã quen với việc Park Si-on nổi giận với mình khi cậu uống rượu về. Nhưng cậu không cảm thấy Park Si-on trước mặt cậu chỉ đang hờn dỗi đơn thuần. Đột nhiên cậu nhớ đến lời nói của cậu ta về việc lấy cậu làm mồi nhậu.

"Chỉ là dạo này tớ hơi buồn... Nên tớ đã uống hơi quá."
"......"
"Nhưng tớ thật sự chưa từng lấy cậu ra làm mồi nhậu trước mặt mọi người đâu. Thật đó
......"

Park Si-on nhìn Seon-woo một cách vô cảm. Đôi mắt dao động của cậu ta trong suốt đến khó tin. Nhìn đôi mắt không hề vương một chút dối trá o của cậu ta, Seon-woo bật cười thành tiếng.

"Các tiền bối đã hiểu lầm vì tớ say khướt và khóc lóc làm loạn."

Park Si-on tỏ vẻ chán nản như thể không muốn nghe thêm nữa. Mặc dù vậy, ánh mắt của cậu ta vẫn dán chặt vào Seon-woo. Cậu ta tặc lưỡi khi nhìn vành mắt đỏ hoe của cậu. Có vẻ như việc cậu khóc là sự thật.

"Tại sao cậu lại khóc?"
"......"
"Cậu nói cậu buồn bã nên uống rượu và khóc mà. Tại sao cậu lại khóc?"
"...Thì là
..."

Cậu không thể nói rằng cậu cảm thấy mối quan hệ của hai người đang đi theo một hướng kỳ lạ.

Cậu cũng định nói rằng đôi khi cậu cảm thấy mình giống như một đối tác tình dục của cậu. Seon-woo ậm ừ và ngập ngừng.

Park Si-on kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời. Một sự tĩnh lặng yên bình trôi qua trong căn phòng u ám với ánh đèn dịu nhẹ. Một lát sau, Seon-woo khó khăn lắm mới thốt ra được một lời.

"Cậu......"
"Hà, tôi làm sao?"
"Có vẻ như cậu không thích tớ như trước đây......"

Park Si-on nghe lời nói của Seon-woo và khẽ nhíu mày. Đó là một câu trả lời không lường trước được. Và đồng thời, cậu nhận ra rằng mình đã đọc sai lời của người đàn ông vừa nhắc đến giai đoạn khủng hoảng. Trong câu chuyện của họ, người cảm thấy giai đoạn khủng hoảng không phải là cậu mà là chính Seon-woo. Cơn giận dữ đang sôi sùng sục nguội lạnh trong giây lát. Cậu cảm thấy mất hết sức lực.

"Tôi phát điên mất, thật đấy."

Park Si-on lẩm bẩm rồi vuốt tóc lên. Nhưng ánh mắt cậu lại nhìn chằm chằm vào bộ ngực trần của Seon-woo một cách dai dẳng. Một bên khóe miệng cậu tự nhiên cong lên. Ngón tay dài rón rén vuốt ve gần nhũ hoa ửng hồng. Ngay lập tức, Seon-woo kéo tay cậu xuống. Park Si-on rút tay đang bị giữ lại và ngậm lấy dái tai của Seon-woo. Bàn tay cậu lại lang thang quanh ngực cậu ta.

"Khác với trước đây sao? Lúc đó tôi đã đối xử với cậu như thế nào?"
"Hc......"
"Tôi nghĩ ngay cả bây giờ tôi vẫn cố gắng hết sức vì cậu mà."

Cậu cảm thấy một sự ngứa ngáy không thể chịu được. Seon-woo vặn vẹo người để tránh những vuốt ve kỳ lạ. Tuy nhiên, Park Si-on đẩy thẳng bả vai đang run rẩy của cậu về phía sau. Cậu ta trèo lên người Seon-woo và chuyển ánh mắt đến đôi mắt đỏ hoe của cậu.

"Tôi thích cậu."

Seon-woo ngơ ngác ngước nhìn khuôn mặt đang tỏ tình với cậu.

"Nếu tôi không thích cậu thì tôi sẽ làm những chuyện này sao?"

Giọng nói chứa đựng tiếng cười ghim thẳng vào tim cậu. Cậu không cảm thấy đó là lời nói dối, nhưng đó là một lời thú nhận không có nhịp thở run rẩy hay sức nặng. Khoảnh khắc đó, khóe mắt cậu nóng bừng lên. Nước mắt trào ra trong giây lát. Vì đôi mắt ngấn lệ nên tầm nhìn của cậu trở nên mờ ảo và cậu không thể nhìn rõ biểu cảm của Park Si-on.

Nhưng cậu không đủ tự tin để lau nước mắt và đối mặt với cậu ta. Bởi vì đôi mắt của Park Si-on trong quá khứ, người đã thốt ra lời thú nhận giống hệt như vậy, và đôi mắt của người đang ở đây lúc này hẳn phải khác nhau rất nhiều.

Nước mắt nóng hổi chảy xuống má cậu.

"Hức hức, hức.... Hức..."

Park Si-on im lặng nhìn khuôn mặt đang khóc của Seon-woo. Có vẻ như cậu đang tràn ngập nỗi đau khổ vì ngực cậu bắt đầu rung lên. Cậu cảm thấy thích thú với dáng vẻ đang khóc nức nở sau khi nghe lời thú nhận đó. Đủ để cậu tha thứ cho mọi sai lầm mà cậu ta đã gây ra ngày hôm nay.

"Tôi nói tôi thích cậu mà, sao cậu lại khóc?"

Cậu ta dùng lưỡi vuốt ve khóe mắt của Seon-woo đang khóc. Tiếng khóc càng lúc càng lớn hơn. Park Si-on hôn lên má ướt đẫm đang khóc nức nở, hít lấy mùi hương cơ thể cậu, đắm chìm trong tàn ảnh của quá khứ. Rồi Seon-woo ôm chầm lấy cậu. Cậu ta ôm cái đầu nhỏ đang bám lấy cậu vào lòng. Cậu ta ngậm lấy đôi môi cậu, người vẫn không thể ngừng khóc, và đưa lưỡi vào sâu trong miệng cậu.

Vì cậu không lau khô người hoàn toàn trước khi nằm xuống giường ngay lập tức nên chiếc chăn ẩm ướt dính vào làn da trần trụi của cậu. Nhưng cảm giác về Seon-woo đang ôm trong vòng tay cậu thì ấm áp và mềm mại. Cậu vứt bỏ tất cả những bộ quần áo vướng víu và cảm nhận làn da mềm mại của cậu. Nước bọt và hơi ấm của nhau hòa quyện, lưỡi và chân của 2 người quấn lấy nhau. Chỉ cần đối mặt với làn da của nhau thôi mà cả hai đã rên rỉ.

Đột nhiên, đoạn video mà cậu đã xem lần trước hiện lên trong đầu. Hình ảnh cậu trong quá khứ đang cười toe toét với khuôn mặt ngốc nghếch và Seon-woo đang cầu nguyện cho cậu hiện ra trước mắt. Cậu có thể đoán được lý do tại sao Seon-woo không chắc chắn về cảm xúc của mình. Cậu chỉ cần hành động như thể mình bị thiếu một con ốc nào đó giống như cậu trong video là đủ. Nếu cậu được yêu cầu bắt chước hình ảnh những người yêu nhau đang đùa giỡn không có gì đặc biệt thì cậu sẵn sàng làm theo bất cứ lúc nào.

Park Si-on khẽ cười và liếm khắp cơ thể Seon-woo. Cậu cố gắng dịu dàng và cù lét nhất có thể. Cậu đưa mặt ra giữa hai mông của Seon-woo và dùng cả hai tay banh mông cậu ra. Seon-woo đột ngột ngừng khóc và co chân lại khi cậu liếm quanh lỗ ẩm ướt và mềm mại.

"Cậu, cậu, cậu đang làm gì vậy......"
"Biểu hiện tình cảm."

"Hức, dừng lại đi, tôi không thích..."

Park Si-on dang rộng hai đùi của Seon-woo. Cậu ta chạm môi và mút sâu vào chỗ kín đang hé lộ. Cậu không cảm thấy một chút khó chịu nào. Ngăn chặn những cử động kháng cự, cậu ta dùng lưỡi đâm vào lỗ. Giữa hai cái mông trắng nõn dần trở nên ướt đẫm. Cậu muốn cắm dương vật của mình vào cái lỗ ướt đẫm nước bọt của cậu ngay lập tức.

Cậu thích cậu ta như thế này mà lại bảo chán. Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra trong cái đầu nhỏ bé kia mà cậu ta lại đi đến một kết luận vô lý như vậy?

"Dậy đi."

Kìm nén một sự thôi thúc mãnh liệt, cu lật ngược Seon-woo lên người cậu. Đập vào mắt cậu là cặp mông hằn lên những vết tay của cậu. Cậu tựa lưng vào thành giường với vẻ mặt hài lòng. Ngay sau đó, một giọng nói thực sự khó chịu vang lên.

"Dừng lại đi, tớ thực sự không thích cái này."

Seon-woo đang ở trong tư thế mông đối diện với Park Si-on, nhấc người lên và cố gắng thay đổi tư thế. Tuy nhiên, mặt cậu đỏ bừng lên trước cái tát vào mông. Một cảm giác xấu hổ ập đến cùng với một cơn đau nhức kỳ lạ.

"Nằm yên đó."
"ĐM, tớ bảo dừng lại rồi mà."
"Tôi mút cả lỗ đít cho cậu rồi thì hết game chứ gì nữa."
"Cậu nói cái... Cái thứ vớ vẩn gì vậy......"
"Tôi sẽ cho cậu biết tôi thích cậu đến mức nào."
"Không cần... A hứ
c...."

Cậu buông thõng tay khi cảm thấy có ai đó đang liếm đáy chậu. Cái lưỡi nhọn đi đi lại lại nhiều lần trên đáy chậu trơn tru và cái lỗ. Seon-woo vặn eo trong khi chống hai chân lên đùi của Park Si-on.

Park Si-on đang thưởng thức làn da mỏng manh thì nhét một ngón tay vào. Lối vào đang ngậm chặt khô khốc. Park Si-on từ từ đưa thêm một ngón tay nữa vào để banh rộng cái lỗ ra rồi cúi xuống ngậm lấy tinh hoàn tròn trịa. Ngay lập tức, Seon-woo rên rỉ và run rẩy. Cậu cảm thấy những ngón tay đang thô bạo lục lọi bên trong cái lỗ. Dưới cậu ướt đẫm vì Park Si-on đang thọc ngoáy phía sau và liếm đáy chậu và tinh hoàn một cách nhớp nháp.

Seon-woo rên rỉ như tiếng thét. Lúc đó, có thứ gì đó bắt đầu gõ nhẹ vào má cậu. Đó là dương vật đang dựng đứng như một vũ khí. Nó òng ọc và chảy ra những giọt dịch nhờn. Cậu có cảm giác như mình biết nó muốn gì mặc dù nó không hề nói gì. Cuối cùng, Seon-woo tự mình há miệng. Dương vật có kích thước quá khổ bị kéo vào trong miệng cậu.

"Ư, a a..."

Park Si-on đang mất trí vì cái lỗ ngửa cổ ra sau và rên rỉ. Seon-woo lắng nghe tiếng rên khẽ phát ra từ phía sau.

"Seon-woo à... A, sâu hơn nữa..."

Phần lớn dương vật vẫn còn ở bên ngoài cái miệng nhỏ nhắn. Nó có kích thước quá lớn để có thể chứa hết trong miệng. Park Si-on nhấc nửa thân dưới lên và kích thích yết hầu của Seon-woo. Cậu có vẻ muốn nhét nó vào tận cổ, nhưng cậu không thể làm vậy vì tư thế.

Thay vào đó, Park Si-on nhìn chằm chằm vào cái lỗ có màu hồng nhạt và xoa dịu sự thất vọng của mình bằng cách cắn như muốn xé toạc cặp mông. Nhiều dấu răng hằn lên làn da trắng. Park Si-on li chúi đầu vào giữa hai mông.

Chiếc lưỡi đỏ au liếm lên đáy chậu và chạm vào lỗ. Chiếc lưỡi dựng đứng và ấn mạnh vào lỗ tự nhiên luồn vào giữa hai mông. Càng mút sâu vào, hai cái mông căng tròn càng ấn vào mặt cậu. Làn da chạm vào má cậu thật ngọt ngào và cảm giác siết chặt đầu lưỡi thật kích thích. Đôi môi hít lấy mùi hương cơ thể thoang thoảng hòa lẫn với mùi sữa tắm và phát ra những âm thanh thô tục.

Park Si-on đang nếm thử tất cả những phần thịt mềm bên trong thì đưa cái lưỡi vào sâu hơn nữa. Seon-woo rùng mình khi cảm thấy một cảm giác cực khoái trần trụi bên trong cái lỗ. Bàn tay cứng rắn nắm chặt hông của Seon-woo. Với đôi môi dán vào l, Park Si-on lặp đi lặp lại hành động tiến lên và lùi lại bằng lưỡi thay cho dương vật. Cậu có thể thấy phần thịt bên trong nhuộm màu đỏ tươi rung nhẹ mỗi khi lưỡi cậu rút ra.

Lúc đó, Seon-woo kinh hãi ngẩng đầu ra sau.

"Tôi không thích cái này, dừng lại đi. Cảm giác kỳ lạ lắm."

Cậu tràn ngập sự xấu hổ vì cảm thấy ngay cả thú vật cũng không làm chuyện đó như thế này.

Một sự xấu hổ mà cậu không thể tránh khỏi, không phải với tư cách là một loài Homo sapiens mà với tư cách là một con người, tràn ngập trong lòng.

"Seon-woo à."
"ĐM, đừng có nói vào đó!"

Seon-woo lại kinh hãi và hét lên với Park Si-on, người đang sát lại gần lỗ huyệt và gọi tên cậu. Nhưng Park Si-on không quan tâm mà dùng lưỡi liếm rộng lên lỗ huyệt.

"Tôi sẽ chơi với nó, còn cậu thì mút cu của tôi đi."

Nói xong, một ngón tay dài đột ngột chui vào bên trong lỗ huyệt đang ướt đẫm nước bọt. Cậu cảm thấy một ánh mắt chăm chú từ nơi kín đáo. Mặt cậu nóng bừng vì xấu hổ. Rồi Park Si-on nhấc hông lên và giục cậu.

"Nhanh lên, mút đi."
"Đừng có làm cái đó mà, thằng chó."
"Sao, lưỡi của tôi thích hơn ngón tay à?"
"Không phải vậy...... A ah..."

Ngay lập tức, một chiếc lưỡi đậm đặc thay thế vị trí của ngón tay. Park Si-on cố tình tạo ra những âm thanh nhầy nhụa hơn và bắt đầu cắn và nhai từ đáy chậu đến xung quanh lỗ huyệt. Những tiếng rên rỉ xấu hổ cứ tuôn ra. Seon-woo không còn cách nào khác ngoài việc ngậm lấy dương vật của cậu ta một lần nữa để bịt miệng mình.

Âm thanh nhầy nhụa và tiếng rên rỉ khe khẽ hòa quyện vào không khí. Park Si-on đổi tư thế cho Seon-woo, cậu trông ngày càng mệt mỏi. Cậu ta đặt cậu nằm lại trên giường và cúi mặt xuống giữa hai chân cậu. Những tiếng rên rỉ the thé vọng đến tai cậu. Lỗ huyệt đã được nới lỏng một cách mềm mại đang van xin cậu ta đưa dương vật vào.

Park Si-on xoa đầu khấc đã ướt đẫm nước bọt của Seon-woo vài lần và đưa dương vật vào lỗ huyệt. Dương vật trượt vào nơi đã được cậu vuốt ve trong một thời gian dài. Cơ thể đang hưng phấn run rẩy ngã xuống người Seon-woo.

"A, sướng quá......"

Chỉ cần đưa vào thôi mà cậu đã nổi da gà ở đầu gối rồi. Cậu banh rộng hai chân Seon-woo và đào sâu hơn vào bên trong. Bức tường bên trong hẹp kích thích đầu khấc. Cậu cảm thấy như toàn thân mình đang tan chảy trước xúc giác của bên trong đang dính chặt vào toàn bộ dương vật. Park Si-on rên rỉ như một con thú trước sự rùng mình không thể kiểm soát.

"ĐM, Seon-woo à. Cho dù như vậy cậu vẫn cảm thấy tôi không thích cậu à?"
"Ha a, ha hc......"

Hơi thở nóng hổi tuôn ra từ miệng Seon-woo. Mỗi khi dương vật cậu ta cắm vào một điểm cụ thể, đầu óc cậu lại trở nên trống rỗng. Những suy nghĩ phức tạp bay đi và dây thần kinh trên toàn cơ thể cậu đuổi theo khoái cảm. Cậu bám vào vai Park Si-on. Park Si-on nhấc hông lên và đỡ lấy mông cậu. Cậu cảm nhận rõ ràng cảm giác ra vào của dương vật. Mỗi khi dương vật cắm vào mạnh mẽ, bức tường bên trong bị đè nén lại rung lên. Khoái cảm như xuyên qua cơ thể cậu.

Khi dương vật thô ráp cắm vào lỗ mà không có phương hướng cố định, không báo trước và không xót thương, mắt cậu tự nhiên nhấp nháy trước mặt. Đầu khấc dày cắm sâu vào bên trong và nghiền nát lỗ . Lồng ngực của Seon-woo phồng lên rồi xẹp xuống một cách dữ dội trước sự kích thích lớn đến mức làm giãn đồng tử.

"Hộc, từ từ thôi, từ từ thôi..... A hức..."

Seon-woo cảm thấy mình sắp chết đến nơi nên đưa tay ra đẩy ngực Park Si-on ra. Nhưng cậu ta không hề nhúc nhích. Ngược lại, cậu ta còn thẳng lưng và đưa dương vật vào sâu hơn như thể để khoe mẽ. A a, một tiếng rên rỉ thoát ra.

"Seon-woo của chúng ta, có vẻ như đang rất sướng nhỉ?"
"Hức, a a.... Sướng... a hức..."

Seon-woo đang phát ra những tiếng rên rỉ gần như khóc gật đầu. Đuôi mắt của Park Si-on cong lên đầy vui vẻ. Cậu ta nhìn dương vật đang dựng đứng của Seon-woo rồicười. Chất lỏng trong suốt đọng lại trên đầu dương vật và tụ lại thành hình tròn trên bụng phẳng của cậu. Park Si-on vuốt đầu khấc đang phun ra chất lỏng trong suốt và khẽ nhấp hông. Những khoái cảm khác nhau được cảm nhận đồng thời từ lỗ huyệt và dương vật. Seon-woo run rẩy vai như thể sắp ngất đi.

"Sướng đến mức nào?"

Cậu nghe thấy một giọng nói chứa đựng tiếng cười bên tai. Park Si-on nhăn mắt và cười ngây thơ. Thay vì trả lời, Seon-woo vươn tay về phía cậu ta. Khi cậu gọi cậu ta một cách nài nỉ, Park Si-on buông dương vật đang nắm giữ và đè lên người Seon-woo. Cậu ta chống người bằng khuỷu tay và dùng sức nặng của toàn thân đưa dương vật vào mạnh mẽ. Cậu ta ôm lấy mặt Seon-woo để cậu không bị đẩy về phía đầu giường. Rồi cậu lướt trong lỗ huyệt đang mềm mại mở ra.

"Sướng đến mức nào?"

Cậu thì thầm, đặt trán mình lên trán Seon-woo. Cảm giác da thịt trần trụi truyền đến một sự ấm áp âm ỉ giữa những cảm giác nhầy nhụa và kỳ lạ.

"Ha a......"

Như để thúc giục câu trả lời, Park Si-on chậm rãi nhấc hông lên. Cậu cố tình đè lên phần cảm thấy khoái cảm mạnh mẽ khiến đầu Seon-woo ngửa ra sau. Cậu ta hôn lên vành mắt đang run rẩy và cắm dương vật vào sâu hơn.

"Phải trả lời nhanh lên chứ."
"Hc......"
"Chỉ cần đưa vào thôi là cậu đã sướng đến mức ngất đi rồi à?"

Park Si-on hỏi lại một cách vui vẻ. Seon-woo nhấc mí mắt không thể mở lên. Khuôn mặt mơ màng vì khoái cảm nhấc mí mắt lên một nửa. Park Si-on nắm nhẹ cằm Seon-woo và dai dẳng mong muốn ánh mắt của cậu.

"Nói đi. Seon-woo à. Cậu thích tôi đến mức nào?"

Những sợi tóc mái rủ xuống chạm vào gò má ướt đẫm mồ hôi. Seon-woo giơ tay vuốt tóc mái cho cậu ta. Vầng trán trắng và ngay ngắn hiện ra trong mắt cậu. Seon-woo dùng ngón tay vuốt ve vết sẹo trên trán cậu ta, thứ giờ đây chỉ còn nhìn thấy lờ mờ. Đôi mắt cậu rung động yếu ớt.

"Ư hừ, Si-on... à..."

Park Si-on nhìn chằm chằm vào hàng mi đang rung động nhẹ. Khuôn mặt ngập tràn khoái cảm nhuốm một vẻ mặt xa lạ. Hơi thở cậu nghe có vẻ nguy hiểm, không biết là vì hụt hơi hay là vì đang cố kìm nén tiếng khóc. Ngay sau đó, nước mắt trào lên trong đôi mắt Seon-woo. Cậu có thể thấy rõ ràng cảm xúc mà cậu ta đang cảm nhận trong đôi mắt trong veo lấp lánh nước mắt.

"Tớ thích cậu nhiều lắm......"

Mảnh tình cảm ẩn chứa trong đôi mắt cậu đọng lại ở đuôi mắt rồi chảy xuống má. Park Si-on dùng tay lau đi phần tình cảm thuộc về mình. Một ánh sáng dịu nhẹ soi sáng màn đêm mịt mùng len lỏi vào trong. Một cảm giác say đắm như thể ngực cậu vừa rơi xuống. Vì vậy, cậu đã đáp lại lời thú nhận nguy hiểm của Seon-woo bằng một nụ cười rạng rỡ.

"Cậu bạo quá đấy, Yoon Seon-woo."

Park Si-on trêu chọc và rút hông ra rồi cắm vào một cách nhẹ nhàng. Seon-woo ngắm nhìn sống mũi trắng và lúm đồng tiền hoàn toàn lộ rõ của cậu ta. Một khoái cảm tê dại lại được cảm nhận từ bên dưới thắt lưng. Hơi thở nóng hổi tuôn ra trước khoái cảm không thể kìm nén được nữa.

Park Si-on cũng không ngần ngại tăng tốc. Cậu ta di chuyển hông một cách lộn xộn và dùng răng cắn vào cổ đang lộ ra của Seon-woo. Một dấu vết giống như dấu ấn được khắc lên làn da mỏng manh. Xác nhận dấu răng của mình, Park Si-on thúc đẩy hành động giao hợp. Seon-woo chỉ ôm chặt lấy tấm lưng trắng đang lao vào cậu.

Bình luận
hehehe
heheheChương 133
troi ơi dù biết Top mất trí nhớ mà tức quá TT
Trả lời·3 ngày trước
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo