Tái Sinh - Chương 16

Dù việc vào đại học bằng điểm số ở trường đã đi tong, tôi vẫn chuẩn bị cho kỳ thi một cách khá chăm chỉ. Bởi vì nếu điểm số của tôi cũng tệ trong tình huống hiện tại, tôi chắc chắn sẽ bị đối xử như một thứ rác rưởi không thể tái chế.

Park Sion vốn là một người siêng năng, và thậm chí Shin Jaeyoung dạo này cũng xem sách bài tập khá nghiêm túc. Người thoải mái duy nhất là Kim Youngjin.

"Ê, Yoon Seonwoo!"

Tôi đang xem cuốn từ vựng tiếng Anh thì Kim Youngjin hét lớn tên tôi. Kim Youngjin đạp cửa lớp tôi rồi lạch bạch đi về phía chỗ tôi. Vài học sinh gương mẫu đang cúi đầu học tập liếc nhìn Kim Youngjin, nguồn gốc của tiếng ồn, một cách sắc bén. Tất nhiên, tên ngốc đơn thuần đó không hề nhận ra. Kim Youngjin đứng trước mặt tôi với vẻ mặt tươi rói và chìa cánh tay.

"Cho tôi mượn đồ thể dục."

"Đang kỳ thi mà giờ thể dục không tự học à?"

"Tôi sẽ đá bóng vào giờ ăn trưa. Nhanh, nhanh, nhanh."

Cá nhân tôi có một chấn thương tâm lý về đồ thể dục. Kim Shinju và đám lâu la thường xuyên mượn đồ thể dục của tôi, và mỗi khi đó, đồ thể dục của tôi lại trở về trong tình trạng rách nát. Tôi không biết mình đã tốn bao nhiêu tiền chỉ để mua đồ thể dục nữa. Nghĩ đến lại thấy bực mình, lũ khốn kiếp.

"Đồ của tôi không vừa với cậu đâu."

"Không sao. Tôi không quan tâm. Cho tôi mượn đi, cho tôi mượn đi."

Thật ra đó là nói dối. Kích cỡ đồ thể dục của tôi khá rộng rãi. Không phải là tôi không tin Kim Youngjin, chỉ là những ký ức tồi tệ ùa về khiến tôi không muốn cho mượn. Hơn nữa, tôi cũng hơi lười. Tôi chỉ tay về phía chỗ của Park Sion, người vừa được giáo viên chủ nhiệm gọi lên phòng giáo viên, và nói.

"Cứ mượn Park Sion đi. Chắc cũng vừa đấy."

"Cái thằng đó mà chịu cho mượn."

"Dù sao thì cứ thử hỏi xem."

"Park Sion ghét nhất là đồ của mình bị người khác đụng vào."

Kim Youngjin rùng mình như thể cũng nhớ lại những kỷ niệm không vui. Nhưng Park Sion là người coi trọng đồ đạc của mình đến vậy sao? Tôi cứ tưởng cậu ta là kiểu người càng thân thì càng không có khoảng cách chứ. Thật bất ngờ. Sau này mình không được lấy bút bi trong hộp bút của Park Sion nữa.

"Không mặc đồng phục được à?"

"Không thích! Bất tiện lắm. Nhanh, nhanh, nhanh, nhanh."

Trước sự thúc giục của Kim Youngjin, tôi đành phải đứng dậy. Rồi tôi lấy đồ thể dục từ trong tủ ra và ném cho Kim Youngjin. Tên to con như gấu mà cứ giậm chân dậm cẳng như vậy thật không thể chấp nhận được.

"Lần sau mượn Shin Jaeyoung đi."

"Mẹ kiếp, cái thằng đó làm mất đồ thể dục của tôi rồi. Nên tôi mới phải mượn cậu đấy."

"Haa, đúng là hết nói nổi."

"Cậu làm gì đấy?"

Park Sion, người đã trở lại lớp từ lúc nào, ngồi cạnh tôi. Khuôn mặt không cảm xúc nhìn bộ đồ thể dục của tôi trong tay Kim Youngjin. Tôi trả lời câu hỏi của cậu ta một cách thờ ơ.

"Cậu ấy xin mượn đồ thể dục."

"À."

"Cảm ơn cậu, Yoon Seonwoo!"

Park Sion nhíu mày nhìn Kim Youngjin đang vẫy tay rồi biến mất. Vẻ mặt cậu ta có vẻ không hài lòng. Có chuyện gì với giáo viên chủ nhiệm à. Tôi cố tình bình thản huých vai cậu ta và ngồi xuống.

"Giáo viên chủ nhiệm nói gì?"

"Sao cậu lại cho cậu ta mượn đồ thể dục?"

"Ơ?"

"Sao lại cho Kim Youngjin mượn."

Bàn tay tôi đang đặt trên vai Park Sion trượt xuống.

"Thì tại cậu ấy xin mượn nên..."

Đó là một câu hỏi và câu trả lời lặp đi lặp lại vô nghĩa. Cậu ấy xin mượn nên tôi cho mượn. Cho mượn đồ thể dục đâu phải là chuyện gì đặc biệt, làm gì có lý do gì to tát chứ. Tôi nhìn Park Sion với vẻ mặt khó hiểu. Bình thường thì vừa chạm mắt đã nhoẻn miệng cười toe toét, nhưng cậu ta lại cau mày khó chịu. Sao trông cậu ta có vẻ tức giận vậy?

"Sau này đừng cho mượn nữa."

"Tại sao?"

Tôi hỏi thật lòng vì tò mò. Đó là sự tò mò thuần túy. Park Sion đang tiếp nhận một tình huống hoàn toàn không có lý do gì để tức giận một cách khó chịu. Hơn nữa, tôi cho mượn đồ thể dục hay không thì cũng không liên quan đến cậu ta chứ? Ngay cả khi Park Sion và tôi có mối quan hệ thân thiết hơn bạn bè đi chăng nữa thì cũng vậy thôi. Tôi không hiểu sự vượt quyền của Park Sion, và tôi cũng hơi khó chịu.

Ánh mắt Park Sion nhìn chằm chằm vào vẻ mặt khó chịu đang dần chuyển sang bực bội của tôi. Rồi cậu ta vuốt tóc và thở dài một tiếng. Nhưng ngay sau đó, khóe miệng đang cứng đờ của cậu ta từ từ giãn ra và cong lên thành một đường vòng cung.

"Thì..."

Cậu ta mỉm cười nhẹ và nói.

"Cho Kim Youngjin mượn thì khó lấy lại lắm."

"À."

"Cậu biết tính của cậu ta rồi mà. Chắc chắn cậu ta cũng sẽ làm mất đồ thể dục của cậu thôi."

Park Sion nhún vai. Lời cậu ta nói đúng. Với Kim Youngjin thì điều đó hoàn toàn có thể xảy ra. Cái ý thức nạn nhân này của mình. Mình đã phản ứng gay gắt với một chuyện không có gì to tát. Tôi hơi ngại ngùng tránh ánh mắt đang nhìn thẳng vào mắt tôi của Park Sion. Park Sion ôm lấy vai tôi khi tôi quay đầu đi. Tôi cảm thấy cậu ta gõ ngón tay lên vai tôi như đang chơi đàn.

"Dỗi à?"

"Hả? Sao tôi phải dỗi?"

"Vẻ mặt cậu trông không vui."

Ngón tay của Park Sion khẽ ấn vào gần giữa hai lông mày của tôi rồi buông ra. Park Sion tiến lại gần đến mức hơi thở của cậu ta phả vào mặt tôi. Ngay sau đó, trán cậu ta chạm nhẹ vào vai tôi.

"Đừng dỗi mà."

"Tôi bảo là không dỗi mà."

"Thật á?"

"Tôi có phải con nít đâu mà dỗi vì mấy chuyện này."

Nói đúng ra thì không phải là dỗi mà là suýt dỗi thôi, nhưng tôi đã không nói thật.

"Rõ ràng là cậu vừa có vẻ mặt dỗi mà."

"Không phải. Tôi thật sự không dỗi. Sao tôiphải dỗi chứ. Thà tôi tức giận còn hơn."

"Cậu giận vì tôi nói chuyện như ra lệnh à?"

"Ừ."

Park Sion không giỏi diễn đạt. Những lời nói xuất phát từ sự lo lắng của cậu ta thường nghe có vẻ chua ngoa đối với tôi. Hơn nữa, tôi không đủ thông minh để gạn lọc ra sự chân thành ẩn chứa trong những lời diễn đạt vụng về của Park Sion. Ý thức nạn nhân của tôi chuyên môn nghi ngờ và phán xét những lời nói vô thưởng vô phạt một cách tùy tiện.

"Sau này tôi sẽ không như vậy nữa."

Một tiếng cười khẽ vang lên bên tai tôi. Tôi hơi ngượng ngùng rụt vai lại. Dù tôi có từ chối, Park Sion vẫn không hề để ý. Cậu ta cố tình dồn trọng lượng cơ thể lên người tôi. Cậu ta nhăn mũi và cười. Vậy là tôi giơ cờ trắng và bị kéo theo hướng cậu ta kéo đi.

Có lẽ lý do chúng tôi, những người có tính cách không mấy hợp nhau, có thể hòa hợp tốt như vậy là nhờ tính cách không sợ bị từ chối của Park Sion. Bỗng nhiên tôi nghĩ như vậy.

Và ngày hôm sau, dự đoán của Park Sion đã ứng nghiệm một cách kỳ diệu. Kim Youngjin, người đã mượn đồ thể dục của tôi, đã tìm đến tôi sau tiết 1. Vừa nhìn thấy vẻ mặt ngập ngừng khác thường của cậu ta, tôi đã biết cậu ta định nói gì. Câu trả lời quá rõ ràng.

"Cậu làm mất đồ thể dục của tôirồi đúng không."

"Hự, nổi da gà... Sao cậu biết hay vậy?"

Park Sion ngồi cạnh tôi nhướn mày với vẻ mặt "thấy chưa". Tư thế khoanh chân của cậu ta trông rất kiêu ngạo.

"Chỉ cần nhìn là biết thôi."

"Xin lỗi, thật sự xin lỗi. Tôigiặt xong rồi mang đến cho cậu hôm nay mà? Nhưng nó biến mất rồi."

"Đồ thể dục có chân à. Sao nó tự biến mất được chứ."

"Tôi nói thật mà!"

"Biết rồi. Ngày mai mua đồ mới đến đây."

Dù sao thì ngày mai đã bắt đầu kỳ thi rồi nên tạm thời tôi không cần đồ thể dục. Kim Youngjin mạnh miệng hứa sẽ mua đồ thể dục mới đến cho tôi vào tuần sau rồi quay trở lại lớp.

"Tôi nói đúng không?"

"Cậu là ma à."

Tôi gật đầu nói. Tôi biết Park Sion là một người giỏi giang, nhưng tôi không ngờ cậu ta lại là một người có khả năng tiên tri. Một nụ cười hài lòng nở trên khuôn mặt Park Sion. Rồi cậu ta đột nhiên đưa cho tôi một chiếc túi mua sắm đặt bên cạnh bàn.

"Đây, của cậu."

"Cái gì đây?"

"Đồ thể dục. Tôi mua rồi. Đừng nhận của Kim Youngjin, cứ mặc cái này đi."

Bộ đồ thể dục vẫn còn chưa được mở gói được trao cho tôi. Có vẻ như Park Sion hoàn toàn không tin tưởng Kim Youngjin. Đến mức cậu ta đã mua sẵn một bộ trước cả khi Kim Youngjin làm mất, vì đã dự đoán được việc cậu ta sẽ làm mất.

"Kim Youngjin mua cho tôicũng được mà sao phải..."

"Cái thằng đó mà nhớ được."

Oaaa, thật sự không có chút tin tưởng nào vào Kim Youngjin luôn. Youngjin à, cậu đã sống một cuộc đời như thế nào vậy. Bỗng nhiên tôi cảm thấy thương Kim Youngjin. Nhưng tôi cũng không thể không đồng ý với lời nói của Park Sion. Bởi vì ngay cả tôi cũng không dám chắc liệu Kim Youngjin có mua đồ thể dục đến cho tôi vào tuần sau hay không.

"Bao nhiêu tiền đấy? Tôi trả cậu."

"Thôi đi. Có bao nhiêu đâu."

"Dù sao thì..."

"Thôi, sau này đừng cho mượn nữa."

Bàn tay của Park Sion kiên quyết giữ chặt vai tôi. Tôi khẽ rụt vai lại. Tư thế của tôi vô thức trở nên lúng túng. Dù Kim Youngjin có đáng nghi đến đâu thì ít nhất cũng có thể cho mượn đồ thể dục chứ.

"Dù sao thì cậu ấy cũng là bạn tôi mà..."

Những lời nói đó nghe như thể Kim Youngjin không phải là bạn tôi vậy. Nhưng Kim Youngjin là bạn của Park Sion, và tôi cũng là bạn của Park Sion. Hơn nữa, chúng tôi còn ăn trưa cùng nhau, như vậy thì gọi là bạn bè cũng đâu có gì lạ? Thậm chí chúng tôi còn trao đổi số điện thoại cho nhau nữa. Thỉnh thoảng cậu ta cũng nhắn tin cho tôi. Dù phần lớn là Kim Youngjin đơn phương gửi còn tôi chỉ trả lời thôi thì cũng vậy. Dù sao thì theo tiêu chuẩn của tôi, Kim Youngjin là bạn tôi.

"Ừm. Là bạn mà."

"Hừm."

Hai hàng lông mày của Park Sion nhíu lại. Khóe mắt hơi nhăn nheo, nhưng khóe miệng lại nở một nụ cười rạng rỡ. Rõ ràng là cậu ta đang cười toe toét nhưng kỳ lạ thay, tôi lại không thấy đó là một khuôn mặt đang cười.

"Vậy thì tùy cậu thôi."

Park Sion không phản ứng gay gắt như hôm qua. Thay vào đó, cánh tay dài lại tiến đến gần. Tôi ngoan ngoãn hạ vai xuống, nghĩ rằng cậu ta lại định khoác vai mình. Nhưng thay vì khoác vai, cậu ta lại nhẹ nhàng vuốt ve phần đuôi tóc của tôi. Tóc tôi bị mắc kẹt giữa những ngón tay dài rồi lại từ từ tuột ra, lặp đi lặp lại như vậy. Bàn tay đó thật sự rất dịu dàng. Nếu đây không phải là lớp học, tôi đã ngủ gật rồi.

Park Sion nghịch tóc tôi khá lâu. Cậu ta từ từ nhắm mắt rồi mở ra. Ánh mắt hướng về phía tôi, nhưng trông cậu ta có vẻ đang suy nghĩ về một điều gì đó khác.

Tôi vô cớ cảm thấy ngứa ngáy nên đã tránh ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào đường nét bên mặt tôi.

Khi khẽ quay đầu, tôi thấy Jung Soo won đang ngồi cùng bạn bè ở cuối lớp. Khoảnh khắc ấy, mắt tôi chạm mắt cậu ta. Jung Soo won nhìn Park Sion đang vuốt tóc tôi và tôi đang ngoan ngoãn chấp nhận điều đó với vẻ mặt kỳ lạ.

Tôi không mất nhiều thời gian để nhận ra biểu cảm lướt qua trên khuôn mặt cau có của cậu ta là sự khinh bỉ. Tuy nhiên, tôi lại có cảm giác thời gian trôi qua rất chậm. Vẻ mặt của Jung Soo won khi tránh ánh mắt tôi cứ lặp đi lặp lại trong đầu tôi như một thước phim chậm.

Bất chợt, mặt tôi nóng bừng lên vì một nỗi xấu hổ vô cớ. Tôi cúi gằm mặt xuống và vội vàng nhìn xung quanh như một kẻ có tội. May mắn thay, không có ai chú ý đến tôi và Park Sion. Tuy nhiên, trong số những đứa đang tụ tập ba ba năm năm trong lớp, không có ai dính lấy nhau như tôi và Park Sion. Những khuôn mặt đang mặc đồng phục giống nhau khoác vai nhau rồi nhanh chóng buông ra. Cử chỉ đó rất dứt khoát và thô ráp. Không có ai đối xử với nhau một cách dính nhớp và dịu dàng như cách Park Sion đối xử với tôi.

Tôi lại quay ánh mắt về phía Park Sion đang vuốt tóc tôi. Đồng thời, tiếng chuông báo hiệu giờ học vang lên. Mọi người tìm về chỗ ngồi của mình. Tiếng ồn ào náo loạn lấp đầy lớp học trong chốc lát. Bàn tay của Park Sion rời khỏi tôi một cách tiếc nuối.

Bỗng nhiên, thái độ của Park Sion bắt đầu trở nên xa lạ đối với tôi. Có gì đó không đúng. Dù tôi chưa từng kết bạn thân bao giờ, tôi vẫn chắc chắn rằng mối quan hệ của chúng tôi không nằm trong phạm trù bình thường. Bởi vì Park Sion không hành động như vậy với Kim Youngjin. Và cũng vậy với Shin Jaeyoung. Và tôi cũng chưa từng có tiền lệ làm những trò sến súa thế này với Kim Youngjin, người mà tôi xem là bạn.

Một khi nghi ngờ đã nảy sinh, nó không dễ dàng bị xua tan. Một dấu chấm hỏi rất lớn lơ lửng trong đầu tôi suốt giờ học.

Những hành động mà Park Sion đang làm với tôi có được bạn bè cho phép không? Mối quan hệ của chúng tôi có thật sự bình thường không? Nếu điều này là bất thường, thì tại sao Park Sion lại đối xử với tôi theo một cách không bình thường? Quan trọng nhất, chúng tôi sẽ trông như thế nào trong mắt người khác? Cùng với những nghi ngờ đáng lo ngại, ánh mắt khinh bỉ của Jung Soo won ập đến với tôi như một cơn sóng thần.

Park Sion rõ ràng đã nói rằng cậu ta là một người thích bám dính người khác. Trên thực tế, cậu ta thích skinship, và bất cứ khi nào có cơ hội, cậu ta sẽ dựa vào tôi hoặc chạm vào những bộ phận khác nhau trên cơ thể tôi. Vượt qua những vạch đỏ mà tôi đã vạch ra một cách thản nhiên là sở thích và kỹ năng đặc biệt của Park Sion. Và tôi đã không hề ghét Park Sion, người liên tục thể hiện thiện cảm với tôi.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo