Tái Sinh - Chương 21

Park Sion dường như đã bóp méo lời nói của tôi hết mức có thể, nhưng về cơ bản thì đó là một lời nói đúng. Thực tế là tôi đã hạ thấp Kim Youngjin và đánh giá cậu ta là một tên ngốc. Nhưng một tên ngốc mà ta có thể nhìn thấu vẫn tốt hơn một kẻ nói dối thông minh, phải không? Hơn nữa, tôi ghét những người lừa dối và lừa gạt người khác. Tôi ghét đến phát tởm.

"Ừm, đúng vậy. Hơn nữa, Kim Youngjin cũng là một người có tâm hồn sâu sắc đó."

Ngay khi tôi vừa nói xong, Park Sion đã bật cười thành tiếng. Tôi hoàn toàn không hiểu điều gì trong lời nói của tôi lại buồn cười đến vậy.

"Lời tôi buồn cười lắm à?"

"Không hẳn."

"Vậy sao cậu cười?"

Park Sion không trả lời câu hỏi của tôi. Thay vào đó, cậu ta tự tay duỗi thẳng chân tôi ra và đặt đầu mình lên đùi tôi. Tóc cậu ta lướt qua trên chiếc quần mỏng. Đùi tôi cứ giật giật mãi.

Park Sion nắm lấy tay tôi đang không biết đặt vào đâu và đặt lên tóc cậu ta. Những ngón tay mềm mại trượt xuống. Trong đôi mắt đang nheo lại của Park Sion vương một nụ cười nhạt. Cậu ta khẽ chạm vào cằm tôi bằng ngón tay và hỏi.

"Tôi không phải là kiểu người mà cậu có thể nhìn thấu tâm can à?"

Đúng vậy. Tôi gật gù đồng ý với sự tự nhận thức tuyệt vời của Park Sion.

Hai xu hướng không thể hòa giải cùng tồn tại trong con người tên Park Sion. Đúng là một tên mâu thuẫn. Cậu ta cũng có một chút dịu dàng tiềm ẩn, nhưng đôi khi lại lạnh lùng đến tàn nhẫn, và cậu ta hành động như thể đang quan tâm đến tôi, nhưng cuối cùng lại làm theo ý mình. Sự dịu dàng của Park Sion mang tính ích kỷ và đơn phương.

Tuy nhiên, tôi không thể phủ nhận rằng sự dịu dàng đó đã an ủi tôi. Vì bàn tay của Park Sion đôi khi lạnh lẽo, nhưng đôi khi lại ấm áp.

"Tôi trái ngược với Kim Youngjin, tôi là một người quanh co và cậu không thể nhìn thấu tâm can tớ."

Cánh tay dài nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay tôi. Ánh mắt của tôi và Park Sion chạm nhau. Tôi từ từ nhắm mắt lại rồi mở ra và cất lời.

"Đúng vậy, cậu là một kiểu người khác với Kim Youngjin."

"Vì vậy cậu ghét tôi à?"

"Không hẳn là ghét, mà là hơi khó khăn."

"Ý cậu là khó tiếp cận à?"

"Không, ý tôi là khó nắm bắt được cậu là người như thế nào."

Kim Youngjin đơn giản và vụng về. Vì vậy, những câu văn miêu tả Kim Youngjin không hề phức tạp. Một câu đơn với chủ ngữ và vị ngữ là đủ. Nhưng Park Sion thì không. Tính cách, xu hướng, mọi thứ đều mơ hồ. Tôi không dám nắm bắt một kẻ đang ra vào bên trong và bên ngoài những ranh giới mà tôi đã thiết lập.

Nhưng tôi không nghĩ rằng Park Sion là một kẻ đạo đức giả. Ít nhất là đối với tôi.

Tất nhiên, ban đầu tôi đã nghĩ rằng Park Sion đang che giấu một ý đồ gì đó. Nhưng tôi không phải là một người có giá trị lợi dụng gì cho cam. Có tên ngốc nào lại cố tình kết bạn với một kẻ như tôi chứ.

Vì vậy, bàn tay mà Park Sion đã chìa ra cho tôi chắc chắn xuất phát từ sự thiện cảm thuần túy dành cho tôi chứ không phải là đạo đức giả. Có lẽ tính cách mà Park Sion đã che giấu có lẽ ấm áp hơn tôi tưởng tượng.

"Cậu không có ý định cố gắng nắm bắt xem tôi là người như thế nào à?"

"Tôi đang cố gắng mà."

"Cậu cố gắng như thế nào?"

"Ừm, chỉ là suy nghĩ thôi."

"Hừm."

Park Sion tỏ vẻ nghiêm túc trước câu trả lời của tôi. Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, cậu ta mới mở miệng.

"Cậu phải cố gắng hơn nữa đó. Đừng chỉ suy nghĩ mà phải……"

Đột nhiên Park Sion ngẩng người lên và nhìn tôi ngay ngắn. Cánh tay dài nắm lấy cằm tôi và vuốt nhẹ rồi rời đi. Đôi mắt chúng tôi chạm nhau. Tôi khó có thể rời mắt đi.

"Nhìn thẳng vào mắt tôi."

"......"

"Đặt câu hỏi cho tôi. Như vậy cậu mới có thể biết những điều mà cậu không biết về tôi."

Bản chất của nhau mà chỉ bằng suy tư một mình thì không thể nhìn thấu được. Những mặt trái của nhau mà tôi không thể chạm tới một mình. Những khoảng trống của mỗi người mà ta chỉ có thể biết được khi sẵn sàng đối mặt với nhau. Park Sion đã đưa ra câu trả lời đầu tiên để tôi có thể hiểu được cậu ta.

Khoảnh khắc đó, một câu đố khó giải bỗng trỗi dậy.

Mỗi khi tôi định nghĩ rằng Park Sion là một người tốt, tôi lại vướng phải một câu hỏi khó chịu. Đó chính là mối quan hệ giữa Jung Soo won và Park Sion.

"Vậy thì tôi hỏi một câu được không?"

Park Sion từ từ gật đầu. Tôi do dự rất lâu rồi từ từ nói ra câu hỏi mà tôi đã giữ kín trong lòng bấy lâu nay.

"Tại sao cậu lại làm như vậy với Jung Soo won?"

Có lẽ vì câu hỏi của tôi không có đầu đuôi rõ ràng nên Park Sion đã nghiêng đầu và mở to mắt. Cậu ta khẽ cau mày như thể đang hỏi tại sao đột nhiên lại nhắc đến tên Jung Soo won. Ngay sau đó, cậu ta trả lời bằng một giọng nói hơi cứng ngắc.

"Sao đột nhiên lại nhắc đến tên cậu ta?"

Đôi mắt vốn chỉ chứa đựng sự nghi ngờ dần trở nên nặng trĩu. Bàn tay lạnh lẽo rời khỏi tôi và Park Sion tiến đến gần tôi. Rồi cậu ta nghiêng đầu và cúi người xuống như thể đang cố gắng bắt gặp ánh mắt tôi. Một hơi thở nhẹ nhàng chạm vào má tôi. Tôi cảm thấy hơi áp lực. Cậu ta đang áp sát quá gần rồi.

Tôi vội vàng cụp mắt xuống vì ngượng ngùng và lùi người lại. Khoảnh khắc đó, ánh mắt tôi chạm vào đôi môi đỏ đang hơi cong lên. Đột nhiên, tôi như quên mất cách thở và nghẹt thở. Park Sion bình thản nhìn tôi như vậy.

"Jung Soo won đã nói gì với cậu à?"

Park Sion hỏi tôi bằng một giọng điệu chậm hơn bình thường. Cậu ta nhấn mạnh từng từ một. Ánh mắt tỉ mỉ của cậu ta hướng về phía mắt tôi, nhưng bàn tay của Park Sion lại nắm chặt lấy bàn tay tôi đang đặt trên đùi.

"Cậu ta đã nói gì với cậu?"

Park Sion siết chặt tay tôi như thể đang cố gắng điều chỉnh ánh mắt đang hướng xuống của tôi.

Jung Soo won chưa từng nói gì với tôi về Park Sion. Chỉ là chuyện xảy ra ở cửa hàng tiện lợi cứ khiến tôi bận tâm mãi thôi.

Tôi phải nói ra suy nghĩ thật của mình, nhưng ánh mắt nặng trĩu của cậu ta đã ngăn cản miệng tôi lại. Rõ ràng cậu ta không tức giận, nhưng vì giọng nói trầm thấp của cậu ta nên tôi khó có thể trả lời. Park Sion có một bầu không khí khiến người ta căng thẳng một cách vô cớ.

Nhưng trong tình huống này, sự im lặng không phải là vàng mà là chất độc. Tôi không thể biến Jung Soo won thành một kẻ mách lẻo được. Tôi cố gắng gượng ép đôi môi mãi không chịu mở ra và cất lời.

"Không, tôi không nghe gì từ Jung Soo won cả. Chỉ là……"

"Chỉ là gì?"

"Lúc đó, ở cửa hàng tiện lợi……"

"Ừm?"

Park Sion nheo mắt. Rồi cậu ta cau mày như thể đang cố gắng nhớ lại điều gì đó. Dù vậy, cậu ta vẫn không nhớ ra nên đã hỏi tôi lần nữa.

"Cậu nói gì vậy? Cửa hàng tiện lợi?"

"Cậu đã hất mì ly vào người Jung Soo won đấy."

"Thì sao?"

Park Sion rời khỏi tôi và bật ra một tiếng cười như thở dài. Rồi cậu ta tựa lưng vào ghế sofa. Tôi thấy ánh mắt nặng trĩu của Park Sion trở nên nhẹ nhõm hơn nhiều. Park Sion cười khẩy.

"Cho đến tận bây giờ cậu vẫn nghĩ rằng tôi cố tình làm vậy à?"

"Ừ."

"Tại sao?"

"Phản ứng của Jung Soo won kỳ lạ mà."

"Như thế nào?"

"Cái đó……"

"Lúc đó tôi đã xin lỗi và mọi chuyện đã kết thúc tốt đẹp rồi mà?"

Rõ ràng trên bề mặt là vậy. Park Sion đã xin lỗi về sai lầm của mình và Jung Soo won không nói gì thêm. Chỉ là ánh mắt của Jung Soo won cứ khiến tôi bận tâm mãi thôi. Đôi mắt lo lắng đang ngăn cản tôi đến gần cậu ta. Và đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào tấm lưng đang rời đi của Park Sion cứ khiến tôi khó chịu như một cái gai mắc ở cổ họng.

"Tại sao cậu lại nghĩ rằng tôi cố tình làm như vậy?"

Đơn giản là tất cả chỉ là cảm giác của tôi thôi. Có thể diễn tả nó là linh cảm. Một giác quan động vật mà chỉ những người đã từng bị bắt nạt vô cớ mới có thể cảm nhận được. Đó là một thứ mà không thể diễn tả bằng ngôn ngữ, và chỉ những người đối diện với tình huống đó mới có thể cảm nhận được. Tôi nhớ rất rõ sự bất hòa khó chịu do đôi mắt bất an và đôi mắt thản nhiên đối lập nhau tạo ra.

"Tại sao cậu lại nghĩ như vậy?"

Nhưng tôi không thể phủ nhận khả năng tất cả chỉ là sự suy diễn của riêng tôi. Tôi không giỏi trong các mối quan hệ, và kể từ khi bị Kim Shinju bắt nạt, tôi đã luôn cảnh giác. Có lẽ những kinh nghiệm trong quá khứ đã khiến tôi không thể tiếp nhận tình huống một cách khách quan. Cuối cùng, "linh cảm" của một người không thể trở thành tiêu chí để phán đoán sự thật. Nó chỉ có thể được phân biệt đúng sai khi sự thật được phơi bày.

"Yoon Seonwoo, nhìn tôi này. Cậu có thật sự tin rằng tôi đã cố tình làm vậy không?"

Tôi đã không thể trả lời câu hỏi của Park Sion. Tôi không mở miệng được. Càng im lặng lâu hơn, ánh mắt của Park Sion càng cụp xuống.

Khoảnh khắc đối diện với khuôn mặt của Park Sion đang chất chứa đầy sự oan ức, cái cân nghi ngờ của tôi, vốn đang bận rộn di chuyển giữa việc phải tin vào linh cảm của mình và việc mọi thứ chỉ là những ảo tưởng vô căn cứ, đã nghiêng về một bên.

Lần này tôi lại thua. Chiến thắng thuộc về Park Sion, không, chiến thắng thuộc về khuôn mặt của cậu ta.

"Cho đến tận bây giờ cậu vẫn nghĩ tôi là một tên côn đồ như vậy à?"

"Không đến mức đó, tôichỉ nghĩ rằng có chuyện gì đó giữa hai người thôi."

"......"

"Cậu và Jung Soo won có mối quan hệ không tốt à?"

"Tôi với cậu ta vốn không có điểm chung gì mà."

Nghe câu hỏi của tôi, Park Sion gãi giữa hai lông mày. Cậu ta có vẻ hơi khó chịu, nhưng ngay sau đó cậu ta lại nhìn tôi như bình thường.

"Có lẽ cậu ta có lý do để ghét tớ, nhưng tôikhông có cảm xúc gì đặc biệt với cậu ta cả."

Tôi vô tình gật đầu. Thấy tôi như vậy, Park Sion cười khẩy một tiếng. Hai ánh mắt của chúng tôi trao đổi với nhau trong chốc lát.

"Yoon Seonwoo."

"Ừm?"

"Chuyện đó là do sơ ý thật đó. Cậu có thể tin tôi mà."

Park Sion cuối cùng cũng lên tiếng bằng một giọng nói trầm thấp. Cậu ta nắm lấy tay tôi. Khuôn mặt cậu ta mang theo một nụ cười nhẹ nhàng như lông vũ. Tôi đã không hất tay cậu ta ra. Không hiểu tại sao, tôi lại thích những lời Park Sion nói rằng tôi có thể tin tưởng cậu ta.

"Ừ, nếu là cậu thì chắc không phải đâu."

"Cậu tin lời tôi à?"

Park Sion cười khúc khích và xoa đầu tôi. Đôi mắt cậu ta cong lên thật đẹp như thể hối lỗi vì đã hiểu lầm tôi cho đến tận bây giờ. Bầu không khí nặng nề đã trở lại như ban đầu từ lúc nào không hay. Có lẽ là do cái nóng mà không khí ban đêm mùa hè mang theo nên tôi cảm thấy một hơi nóng âm ỉ trên má mình.

"Sau này đừng chỉ suy nghĩ một mình mà hãy hỏi tôitrực tiếp."

"Ừ. Tôibiết rồi."

Vừa dứt lời, Park Sion đã lại đặt đầu mình lên đùi tôi. Đùi tôi lại ngứa ngáy. Hai bàn tay đang lạc lối của tôi lơ lửng trên không trung, một bàn thì đặt trên sàn, còn bàn kia thì đặt gần vai Park Sion. Đầu ngón tay tôi ngứa ngáy mỗi khi Park Sion khẽ cử động đầu.

"Và, hôm nay tôisẽ ngủ lại nhà cậu đó."

Tôi đang xoắn xuýt người lên vì ngứa ngáy thì chợt khựng lại trước lời nói bất ngờ của Park Sion.

"Tôi sẽ ngủ lại đó. Có được không?"

Đó là một lời nói vừa là câu hỏi vừa là thông báo. Park Sion đang nằm trên đùi tôi và nhìn lên trần nhà. Tôi dùng lưỡi liếm môi.

"À, nhưng cậu không cần phải đến chỗ Shin Jaeyoung và Kim Youngjin sao?"

"Tôi thấy ở bên cậu vui hơn."

Tôi cứ tưởng cậu ta sẽ đến địa điểm hẹn dù có muộn đi chăng nữa, thật bất ngờ. Cậu ta đã không chọn ở bên hai người đó cho dù chắc chắn ở đó vui hơn so với ở nhà tôi tẻ nhạt này. Ngay cả khi tôi không tỏ vẻ thất vọng hay giữ cậu ta lại.

Bỗng nhiên tôi cảm thấy kỳ lạ. Một cảm giác an tâm kỳ lạ, hay có lẽ là một cảm giác tự tôn. Những cảm xúc mà tôi chưa từng cảm nhận được trước đây ùa về. Hơi nóng đang lẩn quẩn trên má tôi lan đến tận đầu ngón tay. Khóe miệng tôi từ từ nhếch lên. Tôi không muốn bị phát hiện ra mình đang vui mừng đến vậy. Tôi cố gắng điều chỉnh tông giọng sao cho nghe bình thản nhất có thể.

"Ừ, tùy cậu thôi. Cậu đã xin phép bố mẹ chưa?"

"Cả hai người đều không ở Hàn Quốc trong một thời gian."

"Vậy là cậu đang ở một mình à? Cậu có tự nấu cơm ăn không?"

"Có người giúp việc mà."

Park Sion thốt ra những lời mà một cậu ấm nhà giàu trong phim truyền hình sẽ nói. Tôi đã lo lắng về việc liệu cậu ta có ăn uống đầy đủ hay không bằng một sự quan tâm rất đời thường nên tôi gãi đầu vì vô cớ cảm thấy ngượng ngùng. Park Sion ngước lên nhìn khuôn mặt tôi. Tất nhiên cậu ta đang cười.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo