Park Sion vươn tay ra như thể sắp đưa tay lên má tôi lần nữa. Tôi từ từ lướt nhìn Park Sion đang âm thầm dùng ngón tay chạm vào má tôi. Đôi mắt dài và mí mắt mỏng in sâu của cậu ta chỉ xuất hiện rồi biến mất mỗi khi cậu ta chớp mắt. Có lẽ là do đôi môi hơi cong lên và đôi má trắng trẻo nên cậu ta thoạt nhìn có vẻ xinh xắn.
Tuy nhiên, sống mũi cao, đường quai hàm sắc nét, và trên hết là đôi mắt lạnh lùng của cậu ta lại vẽ nên những đường nét rõ ràng nam tính. Nói tóm lại thì đó là một khuôn mặt đẹp trai. Đến mức nếu tôi có tài năng về nghệ thuật thì tôi muốn tái hiện lại nó bằng điêu khắc hoặc hội họa.
Park Sion, một học sinh giỏi xuất sắc. Park Sion, người đẹp trai đến ngây người. Park Sion, người cười rất tươi. Park Sion, người dù hành động theo ý mình nhưng lại có một chút dịu dàng. Một người không thiếu thứ gì lại đặt tôi lên hàng đầu. Cậu ta xem tôi là một người đặc biệt.
"Sao cậu lại nhìn tôinhư vậy nữa, làm tôi rung động quá."
Tôi đã không nhận ra rằng Park Sion đang nhìn tôi một cách bất động vì tôi đang tập trung vào khuôn mặt cậu ta. Tôi cười gượng gạo và thu hồi ánh mắt đang muốn ở lại trên khuôn mặt cậu ta. Tôi nghe thấy một giọng nói mang theo tiếng cười đang trêu chọc tôi.
"Tôi đẹp trai quá à?"
"Tôi chỉ nhìn thôi."
"Nhìn đến mức muốn thủng luôn rồi."
Lời nói của Park Sion nghe thật đáng ghét. Tôi cảm thấy ngứa ngáy vì xấu hổ, nhưng tôi biết làm sao được, đó là lỗi của tôi vì đã nhìn cậu ta đến thất thần.
Tuy nhiên, lý do khiến tôi mê mẩn khuôn mặt của cậu ta không chỉ vì cái vẻ ngoài đẹp trai đó. Thái độ của Park Sion khi đối xử với tôi như một người bạn duy nhất đã khiến trái tim tôi rung động. Nhưng Park Sion, người không thể hiểu được sự trong sạch của tôi, đã liên tục chọc vào eo tôi với một nụ cười tươi rói.
"Cậu đổ tôi rồi à?"
Park Sion nói trong khi ngẩng người lên và nhìn tôi trực diện. Câu hỏi "Cậu đổ tôirồi à?" khiến tôi bật cười. Tôi thấy nực cười vì tình huống mà thái độ của tôi đang bị hiểu lầm là một mưu đồ đen tối. Cho dù có đẹp trai đến đâu thì Park Sion cũng là con trai, và dù cách đối xử đặc biệt của cậu ta có khiến tôi rung động đến đâu, cảm xúc đó cũng chỉ là một cảm xúc dựa trên tình bạn.
"Đừng có đùa. Tôi điên chắc."
Khi tôi nói một cách dứt khoát, ánh mắt của Park Sion trở nên kỳ lạ. Cậu ta có vẻ như đang nghĩ rằng tôi đang nói dối. Tôi không muốn bị ngay cả Park Sion nghi ngờ về giới tính của mình. Tôi không muốn bị một người bạn mà tôi đã khó khăn lắm mới kết bạn được đá ra chỉ vì những hiểu lầm vô nghĩa. Tôi nắm lấy vai Park Sion đang từ từ chớp mắt và nói bằng một giọng điệu rõ ràng .
"Tôi thích con gái."
Vậy nên cậu không cần phải lo lắng đâu. Nói một cách nghiêm túc, Park Sion đã nhẹ nhàng kéo một bên khóe miệng lên.
"Nếu cậu sẽ ngủ lại thì tôi sẽ lấy quần áo thoải mái cho cậu."
Một bên khóe miệng được nhếch lên một cách dịu dàng của Park Sion đã khiến cậu ta trông có chút khó chịu. Nhưng tôi đã đắm chìm trong sự phấn khích dễ chịu khi có bạn ngủ lại nhà lần đầu tiên trong đời nên tôi không có thời gian để quan tâm đến sự thay đổi tinh tế của Park Sion.
Sau khi tắm xong, tôi thấy Park Sion đã tắm trước và đang chiếm lấy giường của tôi. Tôi lo lắng nhìn chiếc giường mà chỉ có hai người đàn ông mới có thể ngủ vừa. Danh nghĩa là khách, nhưng có lẽ tôi không thể để cậu ta ngủ trên ghế sofa. Tôi lấy một cái gối và một cái chăn cho mình.
"Cậu ngủ trên giường đi. Tôi sẽ ngủ trên ghế sofa."
"Tại sao?"
"Cậu sẽ ngủ ở sofa à?"
"Không."
"Vậy thì?"
"Thì phải ngủ chung chứ."
Park Sion nghiêng đầu và nói một cách đương nhiên. Rồi cậu ta vỗ nhẹ vào chỗ bên cạnh cậu ta.
"Nằm xuống nhanh đi."
"Ngủ hai người thì chật lắm."
"Tôi ngủ ngoan lắm."
Đôi khi cậu ta lại hoàn toàn không hiểu những lời người khác nói. Và bây giờ chính là trường hợp đó.
"Nằm xuống bên cạnh tôi này."
Tôi không biết cậu ta không hiểu ngụ ý trong lời tôi nói là ngủ hai người thì chật lắm hay là đang giả vờ không hiểu. Nếu tôi thẳng thừng nói rằng tôi sẽ cảm thấy khó chịu khi ngủ cùng cậu trên một chiếc giường, tôi sẽ bị nói là quá khách sáo với bạn bè. Khi chỉ cãi nhau mà không đi đến đâu cả, người đầu hàng luôn luôn là tôi. Đã không biết bao nhiêu lần tôi bị đánh bại bởi tài hùng biện của Park Sion. Tôi ném chiếc chăn mỏng cho cậu ta và đứng dậy thay vì nói gì đó.
"Không phải vậy. Tôi ngủ một mình cho thoải mái."
"Ở đây mà."
Tuy nhiên, cánh tay tôi định đứng dậy đã bị túm lấy ngay lập tức.
"Tôi không sao mà."
Không, cậu thì không sao nhưng tôi thì có sao đó. Khi tôi cố gắng dồn sức vào tay để không bị kéo đi, Park Sion đã lắc cánh tay tôi một cách yếu ớt như một đứa trẻ đang hờn dỗi. Thậm chí có hơi nổi da gà vì hành động không phù hợp đó, nhưng 80% lý do khiến tôi mềm lòng là do khuôn mặt của cậu ta. Tôi không còn cách nào khác ngoài việc ngồi xuống mép giường.
"Nhất thiết phải ngủ chung à?"
"Tôi sợ ngủ một mình ở nhà lạ."
"Đừng xạo. Đừng có diễn."
"Tôi nói thật đó."
Park Sion mỉm cười nhẹ nhàng. Cậu ta đã kéo eo tôi và kéo tôi sát vào người. Cơ thể tôi mất thăng bằng và ngã nhào xuống giường. Tôi đã ngã xuống bên cạnh Park Sion một cách bất đắc dĩ. Park Sion cười toe toét và nhìn xuống tôi. Đúng là một vẻ mặt trơ trẽn mà.
"Ngủ rồi có gác chân lên người cậu thì tôi cũng không biết đâu đó."
Tôi nói trong khi gỡ tay Park Sion đang đặt dưới cổ mình ra. Cậu ta ngoan ngoãn buông tay ra khi tôi khẽ đẩy cậu ta. Có vẻ như hôm nay tôi không còn cách nào khác ngoài việc ngủ chung trên một chiếc giường chật chội. Tôi nằm xuống bên cạnh Park Sion và kéo chăn lên tận cổ. Mặc dù đó là chiếc giường mà tôi vẫn thường xuyên nằm ngủ, cảm giác và mùi hương của nó lại hoàn toàn xa lạ.
Park Sion nằm nghiêng người và bình thản nhìn về phía tôi, trong khi tôi thì quay lưng lại với cậu ta và nhìn vào tường. Tôi cảm thấy như mình không thể nào ngủ chung với cậu ta trong tư thế mặt đối mặt được.
Khi tôi dán sát vào tường, Park Sion đã từ từ nới rộng lãnh thổ của mình và tiến đến gần tôi. Tôi cảm thấy hơi lạnh truyền đến từ bức tường lạnh lẽo. Nhưng từ phía sau lưng, tôi cảm nhận được hơi ấm của một người khác có nhiệt độ cơ thể tương tự như tôi đang truyền qua không khí. Một cảm giác vừa mát vừa ấm. Đôi mắt đang mệt mỏi vì học hành của tôi nhanh chóng trở nên nặng trĩu.
"Ngủ rồi à?"
Ngay trước khi cơn buồn ngủ ập đến, một giọng nói hơi trầm đã đánh thức tâm trí tôi. Ngay sau đó, tôi nghe thấy một lời càu nhàu về việc sao có thể ngủ ngay khi vừa đặt đầu xuống được.
"Ừ, tôi vốn dĩ đặt lưng xuống là ngủ ngay mà."
"Sướng nhỉ, không lo nghĩ gì cả."
"Cậu ngủ không được à?"
"Ừm."
"Cậu nhắm mắt lại và đếm cừu đi."
"Seonwoo à, vốn dĩ bạn bè với nhau là phải tán gẫu đến khuya rồi mới ngủ đó. Cậu không biết à?"
Park Sion nói trong khi kéo tôi lại gần cậu ta. Cậu ta cẩn thận xoay người tôi để tôi đối diện với cậu ta. Nghe đến đây tôi chợt nhớ ra đúng là như vậy. Tôi lờ mờ nhớ ra hình ảnh những đứa trẻ đánh nhau bằng gối rồi ngủ thiếp đi. Đó là một cảnh tượng xuất hiện trong một bộ phim hoạt hình mà tôi đã xem khi còn nhỏ. Tôi cố gắng lắm mới mở to đôi mắt đang díu lại.
"Tôi biết tán gẫu kiểu gì đâu."
"Cứ kể chuyện của cậu ra là được."
"Kể cái gì?"
"Toàn bộ. Cậu thích gì, ghét gì, đại loại vậy đó."
Tôi suy nghĩ một lúc xem nên bắt đầu từ đâu thì tốt. Đôi mắt của Park Sion đang chờ đợi câu trả lời của tôi nhấp nháy trong bóng tối.
"Tôithích……"
"......"
"Thịt bò. Đặc biệt là thăn nội."
Lồng ngực của Park Sion phập phồng trước sự chân thành toát ra từ miệng tôi trong cơn mơ màng. Một hơi thở mang theo tiếng cười chạm vào tai tôi. Vô cớ cảm thấy ngứa ngáy, tôi vuốt ve tai mình.
"Sao cậu cười?"
"Chỉ là thấy buồn cười thôi. Tôi không ngờ cậu lại thốt ra từ thăn nội đó."
"Có gì mà buồn cười chứ. Cậu biết cậu hay cười vu vơ không hả?"
"Lần sau tụi mình đi ăn chung nha. Tôi sẽ khao."
Park Sion nói trong khi dính sát vào người tôi hơn. Những lời hứa hẹn như vậy luôn được hoan nghênh mà. Tôi đưa tay lên và giơ ngón út ra. Không được nuốt lời đâu đó. Nghe vậy, Park Sion cũng tự nhiên móc ngón út của cậu ta vào ngón út của tôi.
"Cậu ghét gì?"
Có vẻ như Park Sion không có ý định buông tay đang đan vào nhau của chúng tôi nên lần này cậu ta đã nắm chặt lấy tay tôi. Cậu ta từ từ đưa tay tôi lên đầu cậu ta. Có phải cậu ta muốn tôi xoa đầu cậu ta không. Đầu ngón tay tôi run lên một cách bản năng khi cảm nhận được xúc cảm mềm mại.
"Ghét thì…… nhiều lắm."
"Cứ nói hết ra đi. Tôisẽ ngủ trong khi nghe giọng cậu."
"Tôi ghét kem đánh răng, tôi ghét gió lò sưởi khô hanh, tôi ghét mùi mồ hôi trong lớp học vào giữa mùa hè, tôi ghét áo sơ mi kẻ sọc."
"Rồi sao nữa?"
"……Dối trá. Người dối trá."
Trong khi nói ra từng điều mình ghét, có một thứ gì đó đã mắc kẹt trong cổ tôi. Những ngón tay tôi mải miết vuốt ve tóc của Park Sion. Tôi sợ rằng mình sẽ đắm chìm trong cảm xúc vu vơ và kể hết những câu chuyện trong lòng. Tôi vội vàng đặt câu hỏi cho Park Sion.
"Park Sion còn cậu thì sao? Cậu thì sao?"
"Ừm, tôi thì……"
Park Sion thay đổi tư thế nằm và nhìn về phía tôi. Tôi cũng nằm nghiêng người. Park Sion mở miệng không chút do dự.
"Tôi thích cậu."
"Má ơi, cái thằng điên này."
Tôi đã mong chờ cậu ta cười toe toét trêu chọc tôi, nhưng vẻ mặt đang nhìn thẳng vào mắt tôi lại rất chân thành. Tôi có cảm giác như mình đã tỉnh cả ngủ.
"Tôi nói thật mà. Tôi còn thích cậu hơn cả thịt bò nữa."
"Này, cậu nói vậy khiến tôi trông như đồ bỏ đi vậy."
Tôi đã trở thành một người chỉ biết có đồ ăn hơn là tình bạn một cách vô tình, tôi nhăn nhó nhìn cậu ta.
"Vậy thì từ giờ cậu chỉ thích tôinhất là được rồi. Tôisẽ mua thịt bò cho cậu thường xuyên mà."
Tôi lắc đầu trước cái lý luận kỳ diệu của Park Sion. Có lẽ những lời nói sến súa của cậu ta là chuyện thường ngày ở huyện rồi. Tôi không quan tâm liệu cậu ta nói thật hay đùa khi bảo thích tôi hơn thịt bò. Tôi lại nằm ngay ngắn.
"Vậy cậu ghét gì?"
"Tôi ghét thì……"
"……"
"Bố tôi."
Đó là một giọng nói không chứa đựng bất kỳ cảm xúc nào. Ngay cả một chút u uất mơ hồ cũng không hề cảm nhận được. Giọng nói khô khốc nhắc đến cha mình thậm chí còn nghe có vẻ cay nghiệt.
Tôi không nghĩ ra điều gì để đáp lại. Ngược lại, tôi nghĩ rằng tôi không nên nói gì thêm. Tôi không thể hùa theo những lời chửi rủa người cha của cậu ta, và tôi cũng không thể đưa ra lời khuyên một cách xấc xược. Trong khi tôi đang nhìn lên trần nhà một cách khó xử, Park Sion đã thản nhiên hỏi tôi.
"Còn cậu thì sao? Cậu có thích bố cậu không?"
Một giọng nói vô cảm thì thầm với tôi. Giọng nói trầm thấp vang lên rất gần. Park Sion đã kéo tay tôi đang đặt trên đầu cậu ta xuống gần ngực cậu ta. Ngay khi những hình ảnh còn sót lại mà tôi đã quên hiện lên, trái tim tôi đã xao xuyến. Vậy là tôi vẫn thích bố à…….
"Tôi cũng không biết nữa."
Ông ấy là người đang nâng đỡ mảnh đất mà tôi đang đặt chân lên như bao bậc cha mẹ khác. Mẹ tôi cũng vậy. Tôi đã lớn lên và nảy mầm dưới bóng của họ. Đó là một thời thơ ấu không gặp nhiều khó khăn, ngoại trừ việc tôi phải thường xuyên thay đổi nơi ở.
Bỗng nhiên hình ảnh cuối cùng của bố đã khuấy đảo ký ức của tôi. Tấm lưng đang mặc chiếc áo sơ mi kẻ sọc màu xanh lục cũ kỹ và bước ra khỏi cửa. Hai bàn chân khựng lại khi tôi nắm lấy cánh tay ấy. Đôi mắt buồn bã đang nhìn vào khuôn mặt tôi khi tôi hỏi khi nào bố sẽ về. Đôi môi ngập ngừng. Cái lưỡi dối trá rằng bố sẽ về vào buổi tối.
"Bố tôi vốn là người không bao giờ uống một giọt rượu nào mà……"
Đôi môi tôi tự ý cử động như thể bị người khác điều khiển.
"bố đã qua đời vì một vụ tai nạn lái xe khi say rượu một cách lố bịch. Bố đã rơi xuống vách đá trong lúc say xỉn. Tôi không thể hiểu nổi."
Vì vậy, tôi đã tự mình kết luận rằng cái chết của bố tôi chắc chắn không phải là một vụ tai nạn. Tôi đã kết luận rằng bố tôi đã tự sát.
Cũng có lúc tôi đã lo lắng về việc điều gì đã khiến bố tôi muốn chết. Bề ngoài thì có vẻ như đó là do sự vắng mặt của mẹ tôi, nhưng tôi không muốn quy trách nhiệm cho cái chết của ông ấy cho mẹ tôi, người đã rời bỏ ông ấy. Hơn nữa, tôi không nghĩ rằng việc ly hôn là một nỗi đau lớn đến mức người ta phải từ bỏ cuộc sống.
Bố tôi là một quân nhân vô cùng cổ hủ, và vì vậy ông ấy đã đặt mục tiêu sống là xây dựng một gia đình hòa thuận và hạnh phúc. Có lẽ nếu có một thứ gì đó mà ai cũng có thể dễ bị tổn thương, thì có lẽ giá trị gia đình là gót chân Achilles của bố tôi. Có lẽ vì vậy mà ông ấy đã tuyệt vọng sau một lần trượt dốc.
Tôi thường muốn hỏi bố tôi. Cuộc sống đôi khi hạnh phúc và đôi khi tuyệt vọng. Số phận không bao giờ thương xót ai và ban tặng những bất hạnh công bằng cho tất cả mọi người. Bố tôi, người đã sống nhiều năm hơn tôi, lẽ ra phải biết rằng cả hạnh phúc và bất hạnh đều chỉ là khoảnh khắc thoáng qua, vậy thì tại sao ôngh ấy lại quyết định chết? Làm sao ông ấy có thể làm như vậy?
Kết luận của tôi rất đơn giản. Bố tôi là một người vừa yếu đuối vừa độc ác. Tôi không có cách nào khác để giải thích về cái chết của oong ấy. Chắc hẳn ông ấy đã yếu đuối nên mới phải từ bỏ cuộc sống, và chắc hẳn ông ấy đã tàn nhẫn nên mới có thể bỏ rơi tôi.
Những suy nghĩ cứ nối tiếp nhau. Ánh trăng len lỏi qua cửa sổ và tạo ra những bóng mờ lờ mờ trên trần
Nhịp thở của người khác và tiếng kim đồng hồ vang lên đều đặn. Đó là một đêm mà dường như có thể nói bất cứ điều gì. Bỗng nhiên, tôi cảm thấy xa lạ với đôi môi mình, đôi môi đang thốt ra những câu chuyện mà tôi chưa từng kể với ai.
"Rõ ràng ông ấy đã nói rằng sẽ trở về vào buổi tối rồi rời đi. Nhưng tôi nghĩ rằng có lẽ ngay từ đầu bố tôi đã không có ý định quay trở lại, tôi đã từng nghĩ như vậy."
"Vậy cậu có ghét ông ấy không?"
"Tôi không biết. Cũng có lúc tôi rất oán hận ông ấy, nhưng bây giờ thì không. Thời gian trôi qua, mọi thứ dần lắng xuống."
"......"
"Bây giờ thì chỉ là…… tôi hơi tiếc và hụt hẫng thôi."
Tôi đã từng nghe ở đâu đó rằng trưởng thành là quá trình hòa giải với những khuyết điểm không thể chịu đựng được của cha mẹ. Tôi đã rất buồn trong vài ngày sau khi nghe những lời đó. Làm sao tôi có thể hòa giải với một người đã rời bỏ mình và không cần mình phải chịu đựng bất cứ điều gì nữa đây?
Cuối cùng, đối với bố tôi, tôi chỉ là một người có thể khiến những bước chân cuối cùng của ông ấy khựng lại trong giây lát, chứ không phải một người có thể giữ ông ấy lại trên cõi đời này. Mối liên kết huyết thống giữa chúng tôi chỉ có bấy nhiêu thôi. Điều đó khiến tôi rất tiếc và hụt hẫng.
"Park Sion. Tại sao cậu ghét bố cậu?"
Để xua tan đi những hình ảnh còn sót lại trong quá khứ mà tôi không muốn nhớ lại, tôi cố tình hỏi Park Sion. Ngay sau đó, tôi nghe thấy một giọng nói lạnh lùng.
"Vì ông ta là một tên khốn."
Park Sion nói một cách dứt khoát. Ngay cả trong bóng tối, đôi mắt cậu ta vẫn lấp lánh một cách cay nghiệt.
Cả hai chúng tôi đều không thuộc về vòng tay gia đình. Sự thật đó một mặt khiến tôi cảm thấy buồn bã, mặt khác lại khiến tôi cảm thấy một sự đồng điệu kỳ lạ. Có lẽ Park Sion cũng cảm thấy như vậy, vì cánh tay nặng trĩu đã ôm chặt lấy eo tôi không một khe hở. Park Sion dồn trọng lượng cơ thể và ôm chặt lấy tôi. Tôi cảm nhận được sức nặng của Park Sion đang tựa đầu vào vai tôi.
Tôi muốn nói với cậu rằng, vì mối quan hệ với người còn sống luôn đi kèm với nhiều khả năng khác nhau, nên có lẽ một ngày nào đó cậu cũng sẽ hòa giải được với những điều không thể hòa giải, nhưng tôi đã cố gắng nuốt ngược lại những lời nói đó. Vì tôi cảm thấy rằng đó không phải là việc của mình. Đó là một lời khuyên quá xấc xược.
Park Sion nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tôi, khuôn mặt đang ngơ ngác nhìn vào những bóng hình đang giăng trên trần nhà rất lâu. Dù tôi không quay lại, tôi vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt đó. Bàn tay của Park Sion tiến đến gần mặt tôi. Những ngón tay thon dài vuốt ve những sợi tóc vẫn chưa khô của tôi.
"Nếu tôi nói rằng tôi cảm thấy may mắn vì cậu cũng có hoàn cảnh tương tự như tôi thì có phải tôi là một tên khốn không?"
Tôi mỉm cười trước giọng điệu tự giễu của Park Sion. Nếu cậu là một tên khốn, thì tôi cũng là một tên khốn. Vì chúng tôi đang tìm thấy sự an ủi kỳ lạ từ những bất hạnh của nhau.
Bàn tay đang ôm chặt eo tôi lảng vảng gần mặt tôi. Những ngón tay thon dài của Park Sion vuốt ve trán tôi. Một giọng nói dịu dàng truyền đến tai tôi trong bóng tối.
"Tôi thấy dễ chịu hơn khi cậu làm thế này vào ban nãy."
Tôi không hề cảm thấy đau khổ đến mức cần được khuây khỏa, nhưng tâm trạng đang xao xuyến của tôi đã dịu lại ngay sau khi cảm nhận được những ngón tay dịu dàng. Tôi chầm chậm nhắm mắt rồi mở ra. Trong bóng tối, tôi thấy đôi mắt của Park Sion hiện lên rồi biến mất. Tôi nhớ đến lời cậu ta bảo rằng khó ngủ nên tôi cũng đặt tay lên tóc cậu ta, nhưng cơn buồn ngủ đã ập đến rất nhanh. Chuyển động của những ngón tay tôi đang vuốt ve tóc cậu ta ngày càng trở nên chậm chạp.
"Ngủ trước đi."
Tôi nghe thấy giọng nói của Park Sion giữa ý thức đang mờ đi. Chiếc chăn đang đắp trên người tôi phập phồng như mang cá. Tôi cảm thấy bàn tay vuốt ve tóc tôi dần dần di chuyển xuống trán tôi, má tôi và rồi môi tôi. Vừa đủ ngứa ngáy, vừa đủ ấm áp. Tôi cứ thế chìm vào giấc ngủ.