Tôi luôn cảm thấy kỳ lạ mỗi khi tôi nhận ra rằng Park Si-on đối xử với tôi một cách đặc biệt. Câu nói của cậu rằng tôi là một người bạn đặc biệt có lẽ là sự thật. Vấn đề là cậu quá đặc biệt đến mức không thể chịu đựng được việc người khác mặc lại bộ đồ mà mình đã mặc. Nhưng sự đặc biệt này có thật sự là sự đặc biệt với tư cách là bạn bè hay không, giờ thì tôi thật sự không biết.
Đúng lúc tôi định tắt nguồn điện thoại thì tôi cảm thấy một tiếng rung mạnh. Tôi sợ phải kiểm tra xem đó có phải là cuộc gọi của Park Si-on hay không. Sau một hồi suy nghĩ, tôi đã kiểm tra màn hình. May mắn thay, người gọi là Kim Young-jin.
-Này! Yoon Seon-woo! Sao cậu lại về trước thế! Cậu bảo sẽ kéo tôi lên Master mà!
Ngay khi tôi nhấc máy, một giọng nói ồn ào gọi tên tôi chào đón tôi. Cảm giác nhẹ nhõm vì không phải là Park Si-on đã dẫn đến một niềm vui vì là Kim Young-jin.
Nhân tiện thì tôi đã quên béng mất lời hứa với Kim Young-jin. Tôi đã lớn tiếng thề rằng mình sẽ chịu trách nhiệm kéo cậu lên Master vào ngày bế giảng. Lý do tôi hứa như vậy cũng là vì sự bướng bỉnh vô lý của Park Si-on. Bỗng nhiên tôi nhớ lại hơi ấm của cái ngày tôi nắm tay cậu ngoài đường, và tôi nắm chặt nắm đấm.
-Cậu đang ở đâu? Ra ngay đi!
"À, thì là......"
-Thôi, không nghe, tôi sẽ không nghe đâu. Tôi đang ở quán net đó đó. Bằng mọi giá phải ra đây đấy!
Tôi định biện minh rằng mình đang cảm thấy mệt mỏi, nhưng Kim Young-jin thậm chí còn không cho tôi cơ hội để làm vậy. Tôi chỉ biết nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại đã bị ngắt kết nối sau khi cậu ta nói xong những gì mình muốn nói.
Chơi game một ván có lẽ tốt hơn là ngồi ở nhà suy nghĩ một mình. Nhân tiện, nhân tiện thì mình cũng nên thăm dò Kim Young-jin một chút. Vì cậu đã chơi với Park Si-on trong một khoảng thời gian khá dài nên cậu có lẽ biết được tính cách và xu hướng chung của Park Si-on.
Tôi muốn hỏi cậu ta xem cậu vốn dĩ đã là một thằng điên hay là chỉ làm những chuyện điên rồ với tôi. Dù là cái trước hay cái sau thì cũng khiến tôi đau đầu như nhau, nhưng tôi cần phải biết rõ Park Si-on là người như thế nào thì tôi mới có thể tiếp tục kéo dài mối quan hệ bạn bè giả tạo này hoặc là cắt đứt quan hệ. Vừa nghĩ vậy, tôi vừa bước ra khỏi nhà.
Tuy nhiên, ở quán net mà tôi đến không chỉ có Kim Young-jin. Một khuôn mặt đáng ghét đang tươi cười chào đón tôi.
"Seon-woo hế lô."
Shin Jae-young đang ngồi vắt chéo chân cạnh Kim Young-jin. Ngay khi tôi nhìn thấy khuôn mặt đang vẫy tay với tôi, tôi đã cau mày. Tôi thậm chí còn không có thời gian để kiểm soát biểu cảm. Cảm xúc vốn đã rối bời lại càng trở nên tồi tệ hơn khi nhìn thấy khuôn mặt đang cười tươi kia.
Nếu tôi biết Shin Jae-young cũng ở đây thì tôi đã không đến rồi, mẹ kiếp. Mà Shin Jae-young ở đây có nghĩa là Park Si-on cũng ở đây đúng không? Tôi nhanh chóng nhìn xung quanh vì lo lắng. Cái tên Kim Young-jin này, chẳng lẽ cậu đã gọi tôi theo lệnh của Park Si-on sao?
"Không có Si-on của cậu đâu."
Shin Jae-young cười khẽ như thể cậu đã đọc được suy nghĩ của tôi. "Si-on của cậu" à. Rõ ràng là một sự chế giễu. Khi tôi nhìn cậu một cách sắc bén, cậu dùng cằm chỉ về phía Kim Young-jin và tiếp tục nói.
"Tôi định gọi cậu ta, nhưng Kim Young-jin đã bảo rằng nếu tôi gọi cái người đó thì cậu sẽ giết tôi."
Lâu lắm rồi Kim Young-jin mới làm một chuyện khiến tôi hài lòng đến vậy. Tôi muốn khen cậu ta, nhưng Kim Young-jin lại mang Shin Jae-young đến thay vì Park Si-on nên rốt cuộc thì cũng chẳng khác gì. Tôi khẽ đẩy Shin Jae-young, người đang thân thiện khoác vai tôi, và bật máy tính. Tôi cảm thấy ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào tôi cho đến khi tôi đăng nhập vào game.
"Này, kiểm soát biểu cảm một chút đi."
Shin Jae-young dùng ngón tay chạm vào giữa hai hàng lông mày đang nhíu chặt của tôi và xoa nhẹ. Tôi cảm thấy sởn cả gai ốc và gạt tay cậu ta ra một cách tức giận. Cậu ta nhếch mép cười.
"Đừng ghét tôi quá mà."
"Đừng có đụng vào."
"Chậc, tôi luôn đứng về phía cậu mà."
‘Cậu thật tệ trong việc phân biệt địch ta’. Shin Jae-young thì thầm vào tai tôi để chỉ mình tôi nghe thấy. Đây không phải là quân đội, sao lại còn phân biệt địch ta chứ, cái thằng bệnh hoạn này. Tôi nuốt chửng những lời chửi rủa và tập trung mọi sự chú ý vào màn hình.
Tôi tham gia game một cách máy móc như một người đang giải toán. Tôi chỉ muốn nhanh chóng kéo điểm của Kim Young-jin lên rồi về nhà ngủ. Tôi tập trung mọi sự chú ý vào mục tiêu trước mắt.
Nhưng game lại không hề suôn sẻ. Tôi liên tục bắn headshot, nhưng đồng đội của tôi cũng lần lượt bị hạ gục. Vì tôi muốn kết thúc nhanh chóng nên tôi đã tự ý xông lên trước, và đó là lý do tại sao tôi liên tục bị hạ gục đầu tiên. Từ chỗ ngồi bên cạnh, tôi nghe thấy Shin Jae-young liên tục đưa ra những lời khuyên bảo xấc xược.
"Seon-woo của chúng ta cứ liên tục lao lên trước rồi chết thì ai thèm buff cho."
"......"
"Đừng có xông lên một mình mà hãy cùng nhau xông lên. Nếu cậu bắt được McCree thì cậu phải hạ Pharah đang bay trên trời hoặc là bảo vệ healer chứ. Vì cậu chơi riêng lẻ nên tôi mới liên tục chết đấy."
"......"
"Mẹ kiếp, này! Này! Yoon Seon-woo cậu đi đâu vậy! Tôi bảo là cùng nhau xông lên mà! Đừng có đi một mình!"
Tất nhiên là tôi không thèm để ý đến dù chỉ là một chữ trong những lời khuyên của cái cậu có hạng bạch kim đó. Dù sao thì cũng chỉ là một thằng bạch kim gà mờ, dám cả gan ra lệnh cho ai chứ.
Cuối cùng, dự án kéo Kim Young-jin lên Master đã tốn nhiều thời gian hơn dự kiến. Dù sao thì tôi cũng đã giúp cậu ta lên Master. Kim Young-jin cười toe toét như một kẻ vô tư khi nhìn thấy huy hiệu màu vàng. Ngược lại, Shin Jae-young, người đã cùng nhóm với tôi, chỉ cau có và thậm chí còn không có một lời cảm ơn. Đồ đáng ghét.
Đã khuya khi chúng tôi rời khỏi quán net. Mắt tôi cũng khô rát và vai với cổ tôi cũng căng cứng. Tôi định chào tạm biệt và về nhà, nhưng Kim Young-jin đã giữ tôi lại.
"Yoon Seon-woo cậu bị ốm ở đâu à? Sao chơi game mà cứ im re vậy."
"Chỉ là, tôi thấy hơi mệt."
"Hả, cậu bị ốm mà vẫn ra đây vì tôi hả?"
"Cậu bảo tôi phải ra bằng mọi giá mà."
"À, đúng ha."
Kim Young-jin ỉu xìu nhìn tôi. Tôi không có ý bảo cậu cảm thấy có lỗi, nhưng vẻ mặt của cậu trông rất hối lỗi. Kim Young-jin vỗ vai tôi bằng bàn tay to lớn và nói.
"Anh đây sẽ mua cho cậu bánh hamburger nhé. Ăn rồi về."
"Thôi khỏi đi. Tôi về trước đây. Tôi mệt lắm."
"Cậu đi xe buýt hả? Để tôi đi đến trạm xe buýt với cậu."
"Không cần đâu. Tôi muốn đi bộ một chút."
"Đi bộ cái gì mà đi bộ. Vừa nãy cậu bảo là cậu mệt mà......"
"Yoon Seon-woo đi với tôi là được rồi. Chúng ta cùng khu mà."
Shin Jae-young xen vào lời của Kim Young-jin. Cậu khoác vai tôi một cách thô bạo khiến cơ thể tôi loạng choạng một chút. Cái tên này lại có âm mưu gì đây. Tôi kịch liệt lắc vai để hất tay cậu ra. Cái người này hay người kia, ai cũng coi vai tôi như cái giá treo tay của mình vậy.
"Đừng có nói linh tinh. Tôi về một mình."
Tôi vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào Shin Jae-young. Tôi nói với Kim Young-jin rằng lần sau tôi sẽ ăn hamburger, rồi nhanh chóng quay lưng đi. Tôi vốn đã thấy rối bời lắm rồi, tôi xin kiếu việc ở riêng với Shin Jae-young, người hở ra là lại nói những chuyện khiến tôi khó chịu. Tuy nhiên, không lâu sau cơ thể tôi đã bị bắt buộc phải quay lại.
"Tôi bảo là đi cùng nhau mà."
"Bỏ ra."
"Bây giờ đầu óc cậu đang rất rối bời mà. Cứ than thở ra thì sẽ thoải mái hơn thôi."
Shin Jae-young cười toe toét. Ngược lại, tôi không thể cười vì đã bị cậuv ta chỉ trích đúng trọng tâm. Rối bời thì đúng là rối bời thật. Nhưng tôi không hề có ý định nói ra hết lòng mình với cậu ta. Tôi cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh và thờ ơ nhìn vào mặt Shin Jae-young.
"Tôi tự lo được."
"Cậu cãi nhau với Park Si-on rồi đúng không."
"......"
"Cậu không biết đâu, tôi là một người bạn trò chuyện khá tốt đấy."
Nói rồi, Shin Jae-young nhún vai. Biểu cảm của tôi đã bị lung lay khi nghe thấy cái tên Park Si-on từ miệng Shin Jae-young. Có lẽ cậu ta đã nhận ra phản ứng đó của tôi, cậu ta nghiêng đầu và cười. Có vẻ như cậu ta biết chuyện gì đó, nhưng tôi không hề có ý định kể lể những chuyện đã xảy ra hôm nay với cậu ta.
"Tôi không định nói chuyện với cậu. Nếu cậu định nói những lời vô nghĩa thì biến đi."
"Tôi đưa cậu về chung nhé. Tiền taxi tôi trả cho."
"Tôi cũng có tiền."
"Cậu cứ ôm đầu suy nghĩ một mình thì có ra đáp án được không? Tôi bảo là cùng nhau suy nghĩ mà."
Tôi phớt lờ cậu ta và lại bước đi. Tôi muốn bắt đại một chiếc taxi nào đó và nhanh chóng rời khỏi chỗ này. Trong lúc tôi đang liếc nhìn xung quanh để bắt taxi, Shin Jae-young lại tiến sát đến bên cạnh tôi.
"Dạo này tôi thấy việc nhìn mấy người rất thú vị đấy."
"Thú vị?"
Shin Jae-young cười với vẻ tinh nghịch. Tôi, người vừa bị biến thành một trò tiêu khiển thú vị của Shin Jae-young, đã trừng mắt nhìn cậu một cách dữ dội. Shin Jae-young chế nhạo tôi một cách nhẹ nhàng. Ánh mắt cậu ta nhìn chằm chằm vào mặt tôi rồi điều chỉnh tư thế một cách xiêu vẹo. Khoảnh khắc đó, vẻ xấc xược thường thấy đã biến mất. Cậu ta nheo mắt và mở miệng.
"Theo tôi thấy thì cậu có tầm nhìn hẹp, đó là vấn đề của cậu. Tuy cậu có vẻ ngoài lịch sự nhưng bên trong lại bướng bỉnh một cách đáng ngạc nhiên."
Shin Jae-young dùng ngón tay gõ nhẹ vào gần thái dương của tôi. Giọng cậu ta bình tĩnh và lạnh lùng một cách khác thường. Tuy nhiên, chẳng mấy chốc cậu ta đã trở lại với cái giọng điệu cợt nhả. Cậu ta liếm môi rồi hỏi tôi một cách trơ tráo.
"Cậu có nghe người ta nói là cậu cố chấp nhiều không?"
Những đánh giá của Shin Jae-young về tôi là những câu chuyện mà tôi đã nghe chán chê từ khi còn nhỏ. Nhưng tôi đã không trả lời câu hỏi của cậu ta. Bởi vì cậu ta đã hành động như thể cậu không cần câu trả lời vậy. Shin Jae-young dễ dàng kết luận về tính cách của tôi, cậu ta đã cười một cách đáng ghét.
"Vậy nên cậu mới không biết ai là bạn và ai là thù và cứ hờn dỗi tôi hoài đúng không."
Lại là cái giọng điệu đó. Cách nói chuyện mơ hồ của Shin Jae-young có xu hướng làm người ta khó chịu. Tôi không muốn bị cậu ta điều khiển. Tôi trừng mắt nhìn cậu ta và nói một cách cáu kỉnh.
"Nếu cậu định nói chuyện mơ hồ thì câm miệng vào đi. Nãy giờ cậu cứ nói cái gì vậy."
"Cậu có biết biểu cảm của cậu khi đau đầu dễ thương lắm không?"
Shin Jae-young cười khúc khích và lướt mặt tôi. Cậu tatiến lại gần tôi một bước và vỗ nhẹ vai tôi. Khoảnh khắc đó, tôi không thể thoát khỏi cảm giác quen thuộc kỳ lạ. Bầu không khí ngột ngạt mà tôi đã cảm thấy mỗi khi tôi ở riêng với Kim Shin-joo đã bóp nghẹt tôi. Theo bản năng, tôi rụt người lại một cách cảnh giác.
Ánh mắt chênh vênh lướt qua má tôi. Tôi cảm thấy như mình đang bị dồn vào chân tường. Nhưng tôi cắn răng và chịu đựng ánh mắt của cậu ta. Đây là cuộc chiến khí thế. Tôi cảm thấy rằng mình không được lùi bước ở đây. Tôi lại thẳng lưng lên và chịu đựng ánh mắt khó chịu kia. Shin Jae-young nhìn tôi, người đang thể hiện sự thù địch một cách lộ liễu, rồi từ từ mở miệng.
"Cậu có biết đặc điểm của những người có đầu óc nhanh nhạy nhưng lại có tầm nhìn hẹp là gì không? Đó là họ chỉ nghĩ theo ý mình thôi."
Tôi nghe thấy một tiếng cười xả hơi bên tai. Tôi nổi da gà ở chỗ mà giọng nói của cậu ta xâm nhập vào.
"Đôi khi chúng ta cần phải cảnh giác với sự kiêu ngạo hơn là với sự ngu ngốc."
Shin Jae-young huýt sáo rồi nghiêng đầu sang một bên. Tôi nhìn theo hướng mà cậu ta đang chỉ, và tôi thấy một chiếc taxi đang đến. Tôi muốn bắt taxi ngay lập tức và trốn khỏi chỗ này, nhưng chân tôi lại không thể nhúc nhích như thể bị dính chặt xuống đất. Shin Jae-young, người đã bắt được taxi, liếc nhìn tôi, người đang đứng ngây người, rồi lên taxi trước. Ngay sau đó, cửa sổ taxi mở ra. Shin Jae-young nhìn tôi và nói.
"Ôi chà, Seon-woo của chúng ta lại bị đau đầu rồi kìa, đáng yêu quá đi."
Shin Jae-young đã bỏ lại những lời khó hiểu mang tính đối lập như đồng minh và kẻ thù, sự ngu ngốc và sự kiêu ngạo rồi rời đi như vậy.
Cậu ta bảo tôi sẽ trả tiền taxi mà, cái tên đáng ghét.
Tôi đi ra khỏi con hẻm và đi dọc theo con đường lớn. Xung quanh là bóng tối xanh đậm. Những chiếc đèn đường thắp sáng bóng tối nhấp nháy không liên tục. Một cơn gió nóng thổi đến từ đâu đó. Tôi ngửi thấy mùi mưa thoáng qua trong không khí ẩm ướt. Những lời mà Shin Jae-young đã nói với tôi vẫn văng vẳng bên tai.
Dù có suy nghĩ đến đâu, tôi cũng không thể đoán được ý định thực sự của Shin Jae-young là gì. Câu nói rằng chúng ta cần phải cảnh giác với sự kiêu ngạo hơn là với sự ngu ngốc chỉ là khó hiểu chứ không có nội dung gì cả. Cậu ta có đang cho tôi gợi ý hay chỉ đơn thuần là đang chế giễu tôi, có lẽ là cả hai.
Tôi đi bộ một hồi lâu rồi lấy chiếc điện thoại mà tôi đã quên ra. Như dự đoán, có rất nhiều tin nhắn mà Park Si-on đã để lại. Tôi đã nghi ngờ nên chắc chắn là như vậy mà thôi. Tôi lướt màn hình lên xuống và đọc những tin nhắn mà cậu ta đã gửi cho tôi. Nội dung chẳng có gì đặc biệt. Những lời xin lỗi và những lời nói rằng cậu ta sẽ đợi tôi.
Tôi tò mò không biết Park Si-on đang xin lỗi tôi về điều gì. Về chuyện cậu ta đã vứt bộ đồ thể dục của tôi? Hay về chuyện cậu ta đã bị phát hiện ra việc có một nỗi ám ảnh bất thường không phù hợp với mối quan hệ bạn bè?
Bỗng nhiên tôi nhớ đến lời nói của Shin Jae-young rằng cậu ta đã nói về đồng minh và kẻ thù. Tôi không nghĩ rằng cậu ta thật sự là đồng minh của tôi. Chuyện đó không thể nào xảy ra được. Nhưng tôi cảm thấy một sắc thái trong Shin Jae-young rằng cậu ta đang nghi ngờ hành động của Park Si-on. Có lẽ ý định thực sự của cậu ta, người đã nhắc đến đồng minh và kẻ thù, là cậu ta sẽ giúp tôi ngăn Park Si-on làm những việc ghê tởm dưới danh nghĩa tình bạn.
Nhưng tại sao cái cậu ta lại giúp tôi chứ. Có lẽ tôi lại suy diễn linh tinh rồi. Ah, tôi không biết nữa. Tôi thật sự ghét cái kiểu nói chuyện của Shin Jae-young, không, tôi ghét chính cậu ta.
Hôm nay thật sự là một ngày kỳ lạ. Trái ngược với ý định của tôi là hướng đến một cuộc sống học đường yên bình và yên tĩnh, quá nhiều chuyện đã xảy ra trong một ngày. Sự vạch trần của Jung Soo-won và lời thú tội của Park Si-on và cả sự chế giễu trá hình cảm thán của Shin Jae-young nữa. Trong đó, không có cái nào đưa ra cho tôi một câu trả lời rõ ràng cả.
Jung Soo-won đã nói những diễn giải chủ quan như thể đó là sự thật khách quan.