Tái Sinh - Chương 27

Park Si-on thì chỉ dựa vào khuôn mặt của mình và chỉ biết kêu gọi cảm xúc.

Những lời nói đầy ẩn ý của Shin Jae-young thì chỉ đẹp mã bên ngoài chứ không có nội dung gì cả.

Những lời nói đó chỉ là những lời mà mỗi người tùy tiện nói ra theo lập trường của mình. Không biết cái gì là thật, cái gì là giả và sự thật với ý kiến thì rối rắm lẫn lộn. Do đó, những suy nghĩ trong đầu tôi không được sắp xếp lại như thể bộ não đang bị quá tải.

Tôi cứ đi và đi mãi để sắp xếp lại những suy nghĩ trong đầu. Nhưng tôi chỉ bị đau chân thôi. Cuối cùng, tôi bắt một chiếc taxi đang chạy trên con đường vắng vẻ và về nhà.

Khi tôi đến khu chung cư, những giọt mưa phùn bắt đầu rơi. Tôi định che đầu bằng lòng bàn tay và chạy đi, nhưng một bóng dáng quen thuộc đang ngồi ở cầu thang trước cửa căn hộ. Hai chân tôi dừng lại. Rõ ràng là một ngày xui xẻo. Những rắc rối có vẻ như sẽ không kết thúc.

"Gì chứ, sao cậu lại ở đây?"

Tôi lững thững bước đến và đứng gần cầu thang. Park Si-on, người đang nhìn vào mũi giày của tôi, từ từ ngẩng đầu lên. Mái tóc trước trán cậu hơi ướt và dính vào trán. Chẳng lẽ cậu vẫn luôn ở đây từ nãy đến giờ sao. Hóa ra tin nhắn nói rằng cậu sẽ đợi tôi không có nghĩa là cậu sẽ đợi đến khi tôi hết giận mà là cậu thật sự đợi trước nhà tôi.

"Bây giờ cậu mới về à?"

"Cậu bị sao vậy, tại sao cậu lại ở đây?"

Tôi vô tình nói bằng một giọng cáu kỉnh. Tôi cảm thấy mệt mỏi và phiền phức với mọi thứ vì đã bị hành hạ cả ngày. Khi tôi thở dài sâu, Park Si-on đột ngột đưa cho tôi một túi giấy. Một nhãn hiệu cháo nổi tiếng được vẽ trên nền trắng. Túi giấy chạm vào người tôi. Cậu đã đợi tôi ở đây để đưa cho tôi cái này sao. Một tiếng thở dài bật ra từ sâu trong lòng tôi. Park Si-on ngập ngừng một lúc rồi mở miệng.

"Cậu bảo là cậu đau đầu mà."

"Haa, cậu thật sự muốn gì đây."

"Không được uống thuốc khi bụng đói mà."

"......"

"Tôi lại làm cậu khó chịu nữa à?"

Khuôn mặt của Park Si-on, người cẩn thận nói trong khi nhìn sắc mặt của tôi, tái nhợt một cách thảm hại. Người đau không phải là tôi mà là cậu ấy mới đúng. Tôi nhìn vào những giọt mưa phùn đang rơi. Những giọt mưa rơi còn lớn hơn lúc nãy. Park Si-on vẫn đang mặc đồng phục và không mang theo ô. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu trời lại mưa to.

"Cái ô thì sao?"

"Hả?"

"Cậu không mang ô à? Bây giờ trời đang mưa đấy."

"Tôi vừa nãy đưa cho cậu rồi mà."

Tôi không khỏi bật ra một tiếng thở dài. Cái con người giàu có này không lẽ chỉ có một chiếc ô thôi sao. Nếu không thì sao không mua một cái khác. Tôi nhìn Park Si-on, người đã đợi tôi đến tận giờ gần nửa đêm với khuôn mặt xanh xao, bằng một biểu cảm cạn lời.

Tôi không thể đọc được bất kỳ biểu cảm nào trên khuôn mặt của cậu, người đang đứng dưới ánh đèn cảm biến trước cửa. Hàng

lông mi của Park Si-on đang run rẩy, cậu đang cụp mắt xuống. Ánh đèn vàng chạm vào sống mũi cậu và tạo ra một bóng đậm. Đôi môi đỏ của Park Si-on mấp máy như muốn nói gì đó rồi lại mím chặt lại.

Tất cả những hành động đó trông thật đáng thương và tội nghiệp đến mức tôi nhất thời quên mất những lời mình muốn nói và ngây người nhìn cậu. Mình có nên để cậu về như vậy không, trong khi cậu không có ô và trông có vẻ không khỏe. Trong lúc tôi đang lo lắng, đôi môi của tôi đã tự ý cử động.

"Trời đang mưa nên trước tiên chúng ta vào nhà cùng đã."

Vậy đấy, những lời tôi vừa nói không phải là do lý trí của tôi sai khiến. Rõ ràng là do tôi quá mệt mỏi nên những lời vô nghĩa mới bật ra. Tôi cảm thấy bàng hoàng trên khuôn mặt mình vì thậm chí chính tôi cũng không tin vào những lời mình vừa nói. Đôi mắt của Park Si-on, người vốn dĩ đang ướt đẫm vì bất an, bỗng bừng lên một niềm vui kỳ lạ. Tôi lại cảm thấy như mình vừa bị cậu ta làm cho cảm động rồi.

Ngay khi về đến nhà, tôi đã bắt đầu bận rộn. Trước tiên, tôi đưa cho Park Si-on một chiếc khăn và chuẩn bị quần áo để cậu thay bộ đồng phục ướt sũng. Tôi cũng đun nước để pha trà ấm. Park Si-on nhìn tôi, người đang bận rộn với vẻ mặt tái mét. Tôi cảm nhận được ánh mắt dai dẳng đang đuổi theo mình, nhưng tôi cứ vờ như không biết.

"Này, tắm rửa và thay quần áo trước đi."

Tôi cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh. Park Si-on nhận lấy quần áo từ tay tôi và ngồi xuống ghế sofa, lặng lẽ ngước nhìn tôi. Bình thường Park Si-on, người cao hơn tôi, luôn nhìn xuống tôi một cách đơn phương, nhưng góc nhìn vừa bị đảo ngược lại trông có vẻ xa lạ.

Cả hai chúng tôi đều không nói gì. Sự im lặng chết chóc bao trùm lấy căn phòng. Một lúc sau, Park Si-on từ từ đứng dậy khỏi ghế sofa và chậm rãi bước vào phòng tắm. Lúc đó tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

Tiếng nước chảy từ phòng tắm và tiếng mưa rơi bên ngoài cửa sổ hòa lẫn vào nhau. Âm thanh đều đặn rơi từ trên xuống cho tôi cảm giác an toàn. Tôi xoa bóp bờ vai đang cứng đờ của mình và thả lỏng người. Tôi cảm thấy vô cùng mệt mỏi vì đã bị hành hạ cả ngày. Tôi tựa đầu vào ghế sofa. Mắt tôi tự động nhắm lại. Tôi thiếp đi như vậy.

Tôi không biết đã bao lâu trôi qua. Tôi cảm thấy một cảm giác lạnh lẽo trên má. Khi mở mắt ra, tôi thấy Park Si-on đang nhìn xuống mình. Những ngón tay dài của cậu đang xoa má tôi. Đồng thời, hai ba giọt nước từ mái tóc ướt của cậu rơi xuống má tôi. Ánh mắt cậu dừng lại rất lâu trên má tôi rồi rời đi. Park Si-on cẩn thận ngồi xuống sàn nhà bên dưới ghế sofa. Cậu ôm hai đầu gối và lặng lẽ nói với tôi.

"Xin lỗi vì đã đánh thức cậu. Tôi thấy cậu ngủ không thoải mái nên..."

Giọng nói trầm thấp xâm nhập vào tai tôi. Mùi dầu gội quen thuộc thoang thoảng lướt qua chóp mũi tôi. Ánh mắt tôi tập trung vào quỹ đạo của những giọt nước đang chảy xuống má của Park Si-on. Có lẽ vì tôi đang mơ màng nên tôi đã đưa tay ra và chạm vào má cậu một cách vô thức. Hình như cậu đang sốt thì phải. Không biết nhà mình có thuốc không.

Khóe miệng của Park Si-on khẽ cong lên khi tôi chạm vào cậu. Đến lúc đó tôi mới tỉnh táo lại. Park Si-on lại nắm lấy tay tôi, người đang vội vàng rụt tay lại.

"Hình như cậu bị sốt......"

Tôi lẩm bẩm như một lời biện minh, gỡ tay mình ra. Tôi lảo đảo ngồi dậy. Mình đã làm cái gì vậy. Cậu không chỉ có mỗi Park Si-on mới là người liên tục vượt qua những ranh giới ngầm giữa chúng tôi.

"Không sao đâu, tôi không bị sốt."

"Vậy thì tốt."

Tôi cảm thấy như mình không phải là chính mình khi đứng trước Park Si-on. Tôi đã lấy ra những thước đo hợp lý và đánh giá những lời vạch trần của Jung Soo-won hay những lời khuyên của Shin Jae-young, nhưng tôi lại quá dễ dàng bị Park Si-on lay động.

Trước khi truy vấn những lỗi lầm của Park Si-on, tôi lại cảm thấy xót xa khi nhìn thấy cậu bị ướt mưa, và trước khi nghi ngờ ý định của cậu, tôi lại lo lắng rằng cậu có bị cảm hay không. Tôi quá xa lạ với bản thân mình, người có quá nhiều lòng trắc ẩn và quá giàu cảm xúc.

Tuy nhiên, Park Si-on trông có vẻ tương đối bình tĩnh so với tôi, người đang cảm thấy hoang mang. Đôi mắt trông có vẻ thê lương như một chú chó con bị ướt mưa đã biến mất từ lúc nào.

"Giờ cậu hết giận chưa?"

Park Si-on chắc chắn là một người rất gian xảo. Cậu đã biến những chuyện đã xảy ra chiều nay thành một chuyện nhỏ chỉ bằng một câu hỏi rằng tôi đã hết giận hay chưa. Nếu cậu cứ như vậy thì tôi sẽ cảm thấy như thể mình đang giận dỗi một cách đơn phương vậy.

Cậu đang hành động như thể mọi chuyện sẽ trở lại như cũ nếu tôi hết giận. Khoảnh khắc đó tôi cảm thấy mình thật ngốc khi đã suy nghĩ cả ngày rằng mình có nên cắt đứt quan hệ bạn bè với Park Si-on hay không. Những suy nghĩ đó vốn dĩ đã vô nghĩa rồi. Tôi khó có thể tưởng tượng ra sự thiếu vắng của Park Si-on.

"Tôi rất buồn vì cậu đã giận tôi đến vậy."

Park Si-on ngồi xuống trước mặt tôi, người đang ngồi trên ghế sofa. Cậu đang tựa mặt vào đầu gối tôi khi ngồi trên sàn nhà. Giọng của Park Si-on kéo dài ra như thể đang hờn dỗi. Tôi không biết phải làm gì nên tôi cứ đứng như trời trồng. Khoảnh khắc đó, ánh mắt của Park Si-on bỗng sắc bén.

"Là Jung Soo-won à?"

Nghe thấy cái tên Jung Soo-won đột ngột bật ra, tôi nghiến răng. Park Si-on, người từ từ ngẩng đầu lên, đã nắm lấy tay tôi.

"Cậu đã nghe chuyện về bộ đồ thể dục từ Jung Soo-won đúng không."

Thật đáng sợ, Park Si-on đã biết tất cả rồi. Tôi cảm thấy bầu không khí trở nên ngột ngạt. Người phải truy vấn là tôi, nhưng tôi lại có cảm giác như mình đang bị truy vấn vậy. Park Si-on xoa nhẹ bàn tay đang nắm lấy tay tôi rồi ngẩng đầu lên và nhìn vào mắt tôi. Cậu cau mày một cách đau đớn. Đôi mắt ảm đạm đang nhìn tôi.

"Vậy thì cậu cũng đã nghe hết những chuyện khác rồi đúng không."

Cậu đang nói về cái vụ việc đã xảy ra giữa Jung Soo-won và Park Si-on sao. Tôi vô thức lảng tránh ánh mắt cậu. Tôi đã không trả lời, nhưng chỉ cần phản ứng ngốc nghếch đó của tôi thôi thì Park Si-on cũng đã đoán ra mọi thứ rồi. Bởi vì cậu là một người rất tinh ý.

Đột nhiên bầu không khí xung quanh chúng tôi trở nên lạnh lẽo. Cậu vươn tay lên. Nắm lấy cằm tôi và xoay tôi về phía cậu. Ngay sau đó, tôi nghe thấy tên mình.

"Seon-woo à, nhìn tôi này."

Tôi từ từ xoay đầu và nhìn Park Si-on. Đôi mắt trong veo nhưng khô khốc đang run rẩy. Park Si-on, người vốn đang cứng đờ, cắn môi. Khuôn mặt mà tôi thoáng nhìn thấy trông có vẻ đau khổ và đáng thương đến lạ. Tôi ngây người nhìn khuôn mặt đó. Những giọt nước mắt lăn dài trên mái tóc vẫn chưa khô. Nó trông như nước mắt nên tôi suýt nữa đã đưa tay ra rồi.

"Sao cậu không hỏi tôi?"

"Hỏi gì?"

"Tại sao cậu không hỏi tôi xem những lời mà Jung Soo-won đã nói có phải là sự thật không?"

Cái vụ việc đã xảy ra giữa Park Si-on và Jung Soo-won không phải là chuyện mà tôi có quyền can thiệp vào. Vì vậy tôi đã không hỏi. Jung Soo-won đã đi đến mức chuyển trường chỉ vì cậu không muốn dính dáng đến Park Si-on, vậy thì dù tôi, người không liên quan đến vụ việc, biết được sự thật thì có gì thay đổi lớn chứ. Nhưng Park Si-on lại hành động như thể cậu đang rất buồn vì chuyện đó.

"Tôi đã bảo cậu là nếu cậu có gì thắc mắc thì hãy hỏi tôi mà."

"......"

"Cậu cũng đã nói là cậu sẽ làm vậy mà."

Đúng vậy. Không lâu trước đó, Park Si-on đã bảo tôi rằng nếu tôi có gì thắc mắc thì hãy hỏi cậu trực tiếp. Hãy lắng nghe câu chuyện của cậu trước khi vội vàng phán xét cậu chỉ bằng những suy nghĩ của riêng tôi. Có lẽ đó là ý nghĩa của việc cậu muốn tôi cố gắng hiểu cậu trước bất kỳ chuyện gì. Park Si-on lại gọi tên tôi, người đang đứng hình.

Seon-woo à-.

Đôi mắt chứa đựng bóng tối sâu thẳm đang run rẩy một cách đáng thương.

"Cậu có thể đừng lung lay vì những lời của người khác mà hãy tập trung vào tôi được không?"

Thật không may, Park Si-on đã không biết rằng tôi đã tập trung vào cậu đến mức quá mức cần thiết. Nếu tôi không tập trung vào cậu thì tôi đã không phải đau đầu đến vậy rồi. Bởi vì tôi có thể phũ phàng cắt đứt quan hệ.

Nhưng tôi lại không thể bỏ rơi cái người mà chỉ cần tôi cho người khác mượn đồ thể dục thôi cũng đã không chịu được rồi. Park Si-on đã trở thành một người quan trọng đến mức đó đối với tôi.

Hơn nữa, tôi chưa từng đánh mất sự cân bằng dù chỉ là một lần. Liệu Park Si-on có biết rằng Jung Soo-won hay Shin Jae-young không thể làm tôi lung lay được hay không. Người khiến tôi dao động nhất hiện tại chính là Park Si-on.

Ánh mắt kiên định đuổi theo tôi. Hàng lông mi của Park Si-on run rẩy. Tôi không thể nói được gì cả. Chúng tôi nhìn nhau trong im lặng một lúc. Cậu lặng lẽ chờ đợi tôi lên tiếng.

Vậy có nghĩa là cậu muốn tôi hỏi đúng không. Cậu đang nhìn tôi và nói rằng hãy để tôi hiểu cậu.

"Cậu và Jung Soo-won có mối quan hệ khó xử à?"

"Ừ."

"Cậu đã liên tục phớt lờ lời Jung Soo-won bảo cậu xin lỗi à?"

"Ừ."

"Cậu đã xin lỗi Jung Soo-won với vẻ mặt chế giễu sau khi cậu ta xuất viện à?"

"Ừ."

"Cậu không phải là người như vậy mà sao cậu lại làm vậy?"

Đê điều mà tôi đã cố gắng xây dựng để nói rằng những chuyện đã xảy ra giữa Park Si-on và Jung Soo-won không phải là chuyện của tôi đã sụp đổ. Những nghi ngờ mà tôi đã kìm nén bấy lâu nay tuôn trào ra theo những mảnh vỡ còn sót lại của con đê đã bị phá hủy.

Park Si-on chỉ trả lời một cách thành thật cho những câu hỏi tuôn ra không ngừng của tôi. Cậu thậm chí còn không biện minh cho bản thân. Tôi cảm thấy đôi mắt mình dao động. Bây giờ đến lượt tôi phải hỏi câu hỏi quan trọng nhất rồi. Đôi môi của tôi, người đã chần chừ rất lâu, khó khăn lắm mới hé mở.

"......Cậu thật sự đã sai khiến đàn em đánh Jung Soo-won à?"

"Không. Tôi chưa từng làm vậy."

Lần đầu tiên Park Si-on nói không. Giọng cậu nghe có vẻ dứt khoát. Đôi mắt ngay thẳng và tĩnh lặng đang nhìn tôi. Buồn cười thay, tôi lại cảm thấy một cảm giác nhẹ nhõm kỳ lạ. Đó là một cảm giác nhẹ nhõm rằng Park Si-on không phải là một tên khốn dùng những thủ đoạn hèn hạ để hãm hại người khác. Tôi lại tiếp tục hỏi.

"Vậy thì tại sao cậu lại nói dối tôi ngay từ đầu?"

"Tôi sợ cậu sẽ ghét tôi. Tôi sợ cậu sẽ coi tôi ngang hàng với những kẻ đã bắt nạt cậu. Tôi sợ cậu sẽ lên án tôi như vậy."

Tôi cảm thấy những cảm xúc mãnh liệt trong giọng nói đang run rẩy của Park Si-on. Thật khó để phân biệt đó là sự oan ức hay là sự phẫn nộ. Mà tại sao Park Si-on lại biết tôi đã bị bắt nạt. Về mặt hình thức thì người gây ra vụ việc vẫn là tôi, và tôi chưa từng đề cập cụ thể đến những câu chuyện liên quan đến vụ việc. Tuy nhiên, những nghi ngờ đang bốc lên như mây tan biến nhờ giọng nói tiếp theo của Park Si-on.

"Việc tôi đã khinh thường Jung Soo-won là sự thật. Tôi đã cố ý hành động đáng ghét hơn chỉ vì Jung Soo-won cứ liên tục bám lấy tôi một cách phiền phức chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt. Nhưng tôi thật sự đã không động vào một cọng tóc nào của cậu ta. Jung Soo-won nói như thể tôi đã ra lệnh cho người khác, nhưng tất cả những người học sinh lớp 1 đó đều là những người mà tôi không biết và tôi không hề có bất kỳ bằng chứng nào cho thấy tôi đã sai khiến chúng nó. Tất cả chỉ là ảo tưởng của cậu ta thôi."

Đôi mắt đang dao động nhìn tôi. Khuôn mặt cậu có vẻ rất oan ức. Park Si-on nắm lấy cánh tay tôi một cách tuyệt vọng và vuốt ve cổ áo tôi bằng đầu ngón tay.

"Lý do mà tôi xin lỗi khi nhìn thấy cậu ta sau khi xuất viện cũng chỉ là......"

"......"

"Tôi làm vậy chỉ vì tôi muốn cậu ta cảm thấy tôi khốn nạn, đó là tất cả."

Khoảnh khắc đó, tôi không nói nên lời trước lời thú nhận rằng cậu chỉ muốn khiến Jung Soo-won cảm thấy khốn nạn. Bởi vì đôi mắt của Park Si-on khi nói những lời đó trông có vẻ lương thiện đến khó tin. Làm sao cậu có thể nói một cách đáng thương đến vậy về một lời thú nhận rằng cậu chỉ muốn làm cho người khác khốn khổ cơ chứ. Đôi mắt trong veo như thủy tinh đang long lanh.

"Tôi không phải là một người tốt. Tôi thừa nhận điều đó. Tính cách của tôi cũng ngang bướng và không biết điều nữa."

Park Si-on biết rất rõ mình là người như thế nào hơn tôi nghĩ. Cậu đã thú nhận một cách thành thật với tôi về tính cách ngang bướng và lệch lạc của mình. Như thể cậu không còn có ý định che giấu nữa.

"Tôi không quan tâm và cũng không muốn biết về chuyện của người khác. Nhưng tôi lại không thể làm như vậy với cậu. Tôi cứ liên tục tò mò về cậu và tôi chỉ muốn mình tôi biết về chuyện của cậu. Tôi muốn chiếm hữu và độc chiếm cậu. Tôi ghét việc cậu sẽ biết được những điều này về tôi. Vì vậy tôi đã làm vậy."

Khoảnh khắc đó, ánh mắt của chúng tôi đan xen vào nhau. Tôi có thể đọc được sự lo lắng mà Park Si-on đang cảm thấy từ hơi ấm đang tỏa ra từ những ngón tay cậu. Cậu nghiêng đầu một chút trong khi mắt vẫn nhìn tôi. Một tiếng thở dài sâu tan biến vào không khí.

"Tôi sợ cậu sẽ ghét tôi."

Park Si-on ngẩng đầu lên. Cái mặt nạ mà cậu đã đội lên có vẻ không có gì đặc biệt cả. Khuôn mặt lộ ra bên dưới mặt nạ là một khuôn mặt cùng trang lứa với tôi.

Một người cố gắng trang điểm bản thân một cách vừa phải trước mặt người mà mình muốn thân thiết nhưng lại không cố tình che giấu những khuyết điểm của mình. Cái vẻ muốn được người khác yêu quý bằng cách giả vờ ngoan ngoãn, tỏ ra tài giỏi thì ai cũng có nên nó không hề ngầu chút nào, một khía cạnh bình thường mà không hề hợp với Park Si-on, người vốn dĩ trông có vẻ hoàn hảo. Tuy nhiên, sự chân thành của Park Si-on lại đến với tôi một cách mới mẻ.

Tôi lặng lẽ nhìn đôi mắt dao động của Park Si-on. Đó là một ánh mắt kỳ lạ. Tôi không biết bao nhiêu cảm xúc đang xoáy trào bên trong cậu. Càng im lặng thì nỗi bất an và sự bồn chồn càng nhuộm màu đồng tử của cậu. Bàn tay thường ngày vốn lạnh lẽo lại trở nên nóng hổi. Bàn tay tỏa nhiệt đang nắm lấy tay tôi một cách vội vã.

"Bây giờ cậu có ghét tôi không?"

Tôi biết Park Si-on là một người rất giỏi tính toán. Tôi cũng biết rằng cậu đang sử dụng khuôn mặt xinh đẹp của mình để kích thích lòng trắc ẩn của tôi. Park Si-on đã khoét sâu vào những điểm yếu của tôi mỗi khi có cơ hội và thậm chí còn khiến những tình huống bất lợi trở nên có lợi cho cậu. Tôi đã không ít lần bị vẻ ngoài hào nhoáng đánh lừa và bị cậu điều khiển. Và có lẽ bây giờ Park Si-on cũng đang cố gắng lay chuyển tôi.

"Cậu có ghét tôi không?"

Nhưng kỳ lạ thay, tôi lại không ghét Park Si-on như vậy. Dù là tôi biết cậu là một thằng điên vẫn cứ khăng khăng làm theo ý mình, tùy tiện chạm vào tôi, xâm phạm những ranh giới mà tôi đã vạch ra và không cho tôi có thời gian để cảm thấy cô đơn và thậm chí còn ám ảnh bạn mình một cách bất thường. Tôi rất ghét việc bị mất thăng bằng và bị người khác lay chuyển, nhưng tôi lại không thể ghét cậu.

Tôi cứ có những suy nghĩ rằng dù tất cả những gì Jung Soo-won nói đều là sự thật thì có sao đâu. Không, liệu tôi có thể tin rằng tất cả những gì Jung Soo-won nói đều là sự thật không? Park Si-on đã phủ nhận như thế này rồi thì việc mù quáng chấp nhận lập luận của một bên có phải là một việc làm đúng đắn hay không.

Tôi cảm thấy lương tâm cắn rứt khi nghĩ đến Jung Soo-won, nhưng ngay cả chuyện đó cũng trở nên vướng víu và phiền phức. Tôi cứ tin vào những gì mình muốn tin. Tôi có xu hướng đánh mất tính khách quan một cách đặc biệt với Park Si-on. Nhưng tôi đã không trả lời câu hỏi dai dẳng của Park Si-on. Bởi vì lý trí cuối cùng của tôi đã ngăn cản miệng tôi.

"Muộn rồi. Tối nay cứ ngủ ở nhà tôi rồi về."

"Tôi mong cậu sẽ không đẩy tôi ra vì chuyện này."

"......"

"Cậu sẽ không đẩy tôi ra chứ? Chúng ta vẫn sẽ là bạn chứ?"

Tuy nhiên, sợi dây lý trí của tôi đã dễ dàng bị lung lay trước khuôn mặt van nài của Park Si-on, và đôi môi của tôi, thứ đã thoát khỏi sự giám sát của lý trí, luôn tự ý cử động.

"......Tôi biết rồi."

"Cậu sẽ mãi mãi ở bên cạnh tôi chứ?"

Những suy nghĩ mà tôi đã cân nhắc cả ngày rằng có nên cắt đứt quan hệ với Park Si-on hay không đều đã trở nên vô ích. Những suy nghĩ đó vốn dĩ đã vô nghĩa rồi. Tôi khó có thể tưởng tượng ra sự thiếu vắng của Park Si-on.

Park Si-on, người luôn choàng tay qua vai và tựa đầu vào vai tôi một cách âu yếm, làm tôi cảm thấy phiền phức, nhưng tôi không muốn tưởng tượng ra một cuộc sống thiếu đi hơi ấm và mùi hương của cậu. Thẳng thắn mà nói, tôi diễn đạt rằng tôi không tự tin mình có thể chịu đựng được thì chính xác hơn. Tôi mân mê ghế sofa bằng ngón tay và nói.

"......Ừ, tôi sẽ như vậy."

Park Si-on đang ngồi trên sàn nhà, từ từ đứng dậy và ngồi xuống bên cạnh tôi. Tôi xoay đầu và nhìn cậu. Park Si-on đang cười rạng rỡ đến khó tin. Vùng ngực tôi cảm thấy nhột nhạt trước nụ cười dịu dàng đang thoảng qua khóe miệng cậu.

Khoảnh khắc đó, tôi thất thần nhìn cậu. Park Si-on tựa trán vào vai tôi như mọi khi. Cánh tay đang ôm lấy eo tôi từ từ siết chặt. Tôi giật mình và cố gắng thoát ra khỏi vòng tay cậu, nhưng tôi lại dừng lại. Bởi vì tiếng cười của Park Si-on đang dồn đến bên tôi như một hơi thở.

Một luồng khí ấm áp như ánh nắng mùa xuân chạm vào cổ tôi khiến một nơi nào đó trong lòng tôi tan chảy. Đó là sự nghi ngờ và cảnh giác dành cho Park Si-on, và đó cũng là sự bất an về mối quan hệ kỳ lạ của chúng tôi.

Park Si-on đã chen chân vào khoảng trống của sự vắng mặt của gia đình và sự cô đơn mà tôi đã quen thuộc. Cậu đã xâm nhập vào cuộc sống của tôi một cách không kiêng nể gì. Cậu khiến tôi không có thời gian để cảm thấy cô đơn. Tôi nhẹ nhàng vuốt lưng Park Si-on đang ôm eo tôi. Liệu mình có thể đẩy cậu ra được không. Liệu mình có thể làm ngơ trước cậu ta, người đang cười với một khuôn mặt xinh đẹp như vậy không.

Có lẽ là không thể, tôi đã nghĩ như vậy trong vòng tay của Park Si-on.

 

 

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo