"Giống chị nên trẻ lâu đấy."
"Hình như đúng là vậy ạ."
Có lẽ hài lòng với câu trả lời khẳng định của tôi, chị gái vỗ vai tôi thật mạnh. Mỗi khi chị cười, sống mũi chị lại nhăn lại. Thỉnh thoảng, tôi lại thoáng thấy khuôn mặt tươi cười của Kim Young-jin. Giống nhau thật. Tất nhiên là chị gái đẹp hơn Kim Young-jin cả ngàn lần.
"Nào, đừng lề mề nữa mà nhanh lên đường thôi. Park Si-on cao nhất nên ngồi ghế trước đi."
Chị gái vừa nói vừa vỗ tay. Park Si-on đặt tôi bên cạnh mình và trả lời một cách vô lễ.
"Em không thích. Cho Kim Young-jin ngồi đi."
"Cậu chân dài mà còn làm sao?"
"Thì em không thích."
"Ngồi sau chật chội khó chịu lắm đấy."
"Dù sao em cũng muốn ngồi sau."
Lúc đó, Kim Young-jin chen vào giữa chị gái và Park Si-on và nói.
"Ừ ừ, tôi ngồi trước cho."
"Được người ta nghĩ cho mà còn làm bộ làm tịch. Vậy thì em út bế Mong-rang lên ngồi trước đi."
"Aish, đừng gọi em là em út mà!"
Ghê quá. Tôi rùng mình trước cái tên cúng cơm mà tôi không muốn biết của Kim Young-jin. Chúng tôi bước lên chiếc SUV màu trắng trong khi chế giễu Kim Young-jin đang tái mặt. Tôi chọn chỗ ngồi cạnh cửa sổ, và Park Si-on và Shin Jae-young lần lượt ngồi cạnh tôi.
Giống như chị gái đã nói, Park Si-on trông có vẻ khó chịu khi chen giữa tôi và Shin Jae-young. Đáng lẽ ra cậu nên nghe lời người lớn thì hơn. Lời khuyên của người đi trước không bao giờ là thừa cả. Tôi nhích sát hơn về phía cửa sổ để Park Si-on không cảm thấy khó chịu. Tôi nghe thấy Shin Jae-young đang cằn nhằn Park Si-on hãy thu vai lại.
Vừa ra khỏi thành phố, màu xanh tươi tốt đã bao trùm khung cảnh bên ngoài cửa sổ. Bầu trời hôm nay cũng trong xanh hơn. Tôi nghe thấy tiếng nhạc hip hop không thể hiểu lời bài hát bên tai. Kim Young-jin hào hứng hát theo, tự mình xử lý phần tiếng Anh. Tôi cũng gật gù theo và nhìn ra ngoài cửa sổ. Tôi cảm thấy một niềm phấn khích dễ chịu. Mới hôm nào tôi còn là Kim Shin-joo của thời kỳ bao cát, vậy mà giờ đây tôi cũng có những ngày như thế này.
Tôi cảm thấy một sức nặng quen thuộc trên vai. Tôi nhấc mông lên vì cảm thấy chật chội, và Park Si-on khẽ nắm lấy cánh tay tôi. Tôi quay đầu lại và xác nhận khoảng cách giữa Park Si-on và Shin Jae-young. Không gian bên phải trống trải. Park Si-on dồn toàn bộ trọng lượng của mình lên tôi, như thể cậu ta không muốn chạm vào Shin Jae-young.
"Này, tôi hết chỗ rồi. Cậu nhích sang bên kia đi."
Tôi vừa nói vừa chỉ tay vào khoảng trống. Như dự đoán, Park Si-on thậm chí còn không hề nhúc nhích. Thay vào đó, cậu ta vùi trán vào vai tôi.
"Tôi bị say xe."
"Say xe á? Nhiều không? Hay là mình ghé vào trạm dừng chân nhé?"
"Đồ điên."
Lời chế giễu của Shin Jae-young xen vào giữa cuộc trò chuyện của chúng tôi. Tôi liếc nhìn Shin Jae-young. Sau đó, Park Si-on quay sự chú ý của tôi về phía cậu ta. Tôi lắc đầu nhanh chóng và gạt tay Park Si-on đang nắm lấy cằm tôi. Bỏ tôi ra, để tôi liếc xéo cái thằng kia xem nào.
Nghe thấy cuộc trò chuyện của chúng tôi, chị gái đã quan sát tình hình qua gương chiếu hậu.
"Park Si-on, cậu bị say xe à?"
"em không sao ạ."
Park Si-on trả lời bằng giọng nói đã trở lại bình thường. Ra vẻ đàn ông, cậu ta không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt chị gái mình.
"Nếu bị say xe thì ngồi cạnh cửa sổ đi. Chị đổi chỗ cho em."
Shin Jae-young đột nhiên nói với Park Si-on. Rõ ràng là cậu ta lo lắng, nhưng một nụ cười méo mó lại xuất hiện trên môi cậu ta. Tôi chắc chắn rằng cậu ta không làm điều này vì lo lắng cho Park Si-on, dù không biết ý định thực sự của cậu ta là gì. Thằng nhóc này thâm hiểm thật. Park Si-on cũng có suy nghĩ giống tôi, cậu ta lạnh lùng trừng mắt nhìn Shin Jae-young mà không đáp lại lời nào. Thật đáng sợ, thật đáng sợ. Tôi lo sợ sẽ bị vạ lây nên lại quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Sao? Cậu bảo cậu bị say xe mà, tôi nghĩ cho cậu mà cậu còn làm bộ làm tịch."
Park Si-on im lặng dùng đôi chân dài của mình đá mạnh vào chân Shin Jae-young. Ngay sau đó, tôi nghe thấy tiếng rên rỉ của Shin Jae-young. Đáng đời. Tôi dùng tay che miệng và tủm tỉm cười.
"Si-on à, em chịu được không? Nếu khó chịu thì mình ghé vào trạm dừng chân nhé. Còn không xa nữa đâu."
"Không ạ. Em chịu được."
"Aish, tại sao! Ghé vào trạm dừng chân một chút thôi mà. Để ăn tokkebi và khoai tây lốc xoáy!"
"Cậu mua tận năm cân thịt rồi còn đòi ăn tokkebi! Đến đó mà ăn thịt đi."
Chị gái phớt lờ lời của Kim Young-jin và tăng tốc. Kim Young-jin còn cằn nhằn về tokkebi và khoai tây lốc xoáy trong một thời gian dài. Tôi vừa nghe cuộc cãi vã thân mật của cả hai vừa nhìn Park Si-on đang tựa vào tôi. Liệu Park Si-on có hành động trẻ con như vậy trước mặt chị gái mình không? Kiểu như mè nheo các kiểu ấy? Tôi không thể tưởng tượng ra được.
Có lẽ vì say xe nên Park Si-on bám sát vào tôi hơn và rên rỉ. Tôi vội vàng nhìn sắc mặt của cậu ta. Chẳng lẽ cậu ta định nôn lên người tôi à. Túi nilon ở đâu nhỉ. Tôi đã lái xe như thế được bao lâu trong tình trạng căng thẳng như vậy? Từ xa, tôi nhìn thấy một tòa nhà màu trắng và dòng chữ Dogtopia.
"Wow, đúng là cái ổ chó mà."
Shin Jae-young vừa xuống xe vừa nói sau khi nhìn thấy những chú chó đang nô đùa trên bãi cỏ nhân tạo màu xanh. Ngay từ cách nói chuyện đã thấy không ra gì rồi. Tôi theo sau Shin Jae-young và đảo mắt nhìn xung quanh. Đúng là thiên đường cho chó đúng như tên gọi của nó. Tôi nhìn thấy một sân vận động gợi nhớ đến thảo nguyên, những trò chơi đầy màu sắc và một hồ bơi ngoài trời sạch sẽ.
Đúng là chó của nhà Kim Young-jin, Mong-rang vừa được tháo dây xích ra đã chạy đến chỗ những con chó khác. Chiếc đuôi trắng của Mong-rang không ngừng vẫy khi cậu ta ngửi mùi của những người bạn vây quanh mình. Chị gái của cậu ta, người đang ở bên cạnh Mong-rang, tiến về phía chúng tôi đang chào hỏi chị họ của Kim Young-jin, chủ khu nghỉ dưỡng.
"Này, Kim Young-jin. Chị cho Mong-rang uống thuốc chống oxy hóa và men vi sinh vào buổi sáng rồi nên em phải cho nó uống khi ăn sáng vào ngày mai, còn thuốc viêm khớp thì cho nó uống trước khi ăn tối. À, phải rồi. Rắc omega-3 lên thức ăn cho nó. Nghe rõ chưa?"
"Biết rồi, biết rồi. Chị đi nhanh đi."
"Nếu sau này mà gọi điện hỏi lại chị là chị giết em đấy."
"Em không quên đâu. Chị tưởng em là đồ ngốc à? Thuốc chống oxy hóa và men vi sinh uống vào buổi sáng, thuốc khớp uống vào buổi tối. Được chưa?"
Vẻ mệt mỏi hiện rõ trên khuôn mặt chị gái sau khi nghe câu trả lời tự tin của Kim Young-jin.
"Young-jin à, phải nói cả omega-3 nữa chứ."
"Đồ ngốc, em quên cả omega-3 rồi kìa."
"À, đúng rồi. Cái đó thì rắc lên thức ăn cho nó. Em chỉ quên mất thôi."
"Huu, bánh sinh nhật của Mong-rang thì bỏ ngay vào tủ lạnh đi, nghe rõ chưa?"
"Biết rồi. Chắc chắn, chắc chắn."
"Ngày mai đến giờ trả phòng thì chị sẽ đến đón nên các em cứ ngoan ngoãn chơi đi. Nếu gây rắc rối thì chị sẽ gọi về ngay đấy."
"Biết rồi. Biết rồi. Chị đi nhanh đi."
Chị gái bị Kim Young-jin thúc giục nên đã nói lời tạm biệt với chúng tôi. Ánh mắt lo lắng của chị ấy hướng về phía Mong-rang. Chị ấy vuốt ve Mong-rang trong một thời gian dài rồi mở cửa xe một cách lạnh lùng mà không thèm nhìn Kim Young-jin. Chiếc xe chở chúng tôi đến đây dần dần rời đi. Chúng tôi nhận chìa khóa thẻ từ người chị họ của Kim Young-jin sau khi tiễn chị gái cậu ta và bước vào bên trong tòa nhà.
"Wow, tuyệt thật."
"Thế nào, đẳng cấp của tôi đấy chứ."
Kim Young-jin trả lời bằng giọng điệu đắc thắng trước sự thán phục của tôi.
Tôi rất hài lòng với thiết kế nội thất. Tôi háo hức cất hành lý trong phòng và đi loanh quanh khắp nơi. Ánh nắng chiếu qua cửa sổ lớn làm căn phòng sáng bừng.
Không gian đủ rộng cho bốn người và một con chó ở lại. Có hai phòng, mỗi phòng có một giường, tôi vừa ngồi xuống đã thấy nó êm ái hơn giường nhà tôi. Nó không quá hào nhoáng, nhưng nhìn chung nó mang một bầu không khí hiện đại và sạch sẽ.
Tôi khẽ nằm xuống giường. Cổ và vai tôi đau nhức vì Park Si-on cứ bám dính lấy tôi. Đột nhiên, tôi cảm thấy mệt mỏi và nằm dài trên giường thì cảm nhận được một sự chuyển động. Tôi ngẩng đầu lên và thấy Park Si-on đang nhìn chằm chằm vào tôi đang nằm trên giường. Lúc say xe thì rũ rượi, giờ trông khỏe mạnh hơn nhiều.
"Cậu đỡ say xe chưa? Giờ đỡ hơn chưa?"
"Tôi vẫn còn hơi chóng mặt."
Park Si-on tự nhiên ngồi xuống cạnh tôi. Tôi định ngồi dậy thì cậu ta lại ấn vai tôi xuống giường. Sau đó, cậu ta nằm nghiêng, dùng bụng tôi làm gối.
"Cậu có nên uống thuốc không?"
"Không sao. Tôi chỉ cần nằm nghỉ một lát là sẽ ổn thôi."
Park Si-on cọ má vào bụng tôi một cách nũng nịu như một đứa trẻ. Áo phông của tôi hơi vén lên để lộ da thịt. Mái tóc mềm mại của cậu ta chạm vào da tôi. Tôi rụt người lại và khúc khích cười. Cù quá. Tôi đẩy đầu cậu ta ra thì Park Si-on nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay tôi. Trong lúc tôi lơ là, cậu ta đã ôm chặt eo tôi bằng cánh tay của mình.
"Này, Park Si-on. Tránh xa tôi ra."
"Không thích."
Tôi khó khăn gỡ tay Park Si-on ra và kéo áo phông xuống. Có lẽ vì nhiệt độ cơ thể lạnh lẽo của Park Si-on mà da tôi nổi hết cả da gà dù thời tiết nóng nực. Bàn tay của cậu ta lại từ từ tiến đến bụng tôi. Thấy tôi cứ cười khúc khích, Park Si-on cũng cười rạng rỡ như mọi khi. Tôi luôn cảm thấy sợ hãi mỗi khi cậu ta cười như vậy. Quả nhiên, Park Si-on đang nheo mắt cười đã quấn chân vào người tôi khiến tôi không thể nhúc nhích.
"Hộc! Này, tôi ngạt thở mất."
"Chúng ta ngủ một lát rồi ra ngoài nhé? Cậu không mệt à?"
"Giờ phải chơi chứ. Ngủ thì để lát nữa ngủ."
"Tôi bị say xe nên mệt."
"Vậy thì tôi kéo rèm lại cho cậu ngủ một mình nhé. Lát nữa tôi gọi cậu dậy."
"Cứ ngủ cùng nhau đi."
"Aish, lại bắt đầu rồi."
Tôi nhấc người ngồi dậy. Park Si-on lại ôm eo tôi. Tôi tuyệt vọng nhìn xuống cánh tay rắn chắc đang cố chấp siết chặt mình. Tôi không có cách nào để chống lại Park Si-on khi cậu ta bắt đầu bướng bỉnh. Tôi quyết định không tốn sức vô ích nên ngả người ra. Một cánh tay dài luồn xuống dưới đầu tôi để làm gối. Nằm như vậy cũng buồn ngủ đấy chứ. Hay là ngủ ba mươi phút rồi ra ngoài nhỉ.
Ngay lúc đó, Shin Jae-young đột nhiên mở cửa bước vào. Cậu ta nhăn nhó như thể vừa chứng kiến một cảnh tượng kinh khủng khi nhìn thấy chúng tôi đang quấn lấy nhau trong một tư thế kỳ lạ.
"Aish, ghê tởm vãi. Đừng làm trò lố nữa mà ra ngoài nhanh đi."
"Sao?"
"Nghe bảo là cho con Moji gì đó đi bơi. Ra thay đồ rồi ra hồ bơi đi."
Shin Jae-young rời đi mà không hề thay đổi vẻ mặt. Tôi cảm thấy có lỗi dù không làm gì sai. Tôi ngượng ngùng đứng dậy. May mắn là lần này Park Si-on không giữ tôi lại.
Thay vào đó, cậu ta đứng dậy khỏi giường. Sau đó, đột nhiên cởi phăng chiếc áo phông đang mặc. Đôi mắt tôi đảo quanh trước màn khoe da thịt bất ngờ. Ánh mắt tôi dán chặt vào thân trên của Park Si-on đang sở hữu thân hình như một vận động viên bơi lội. Bờ vai rộng, vòng eo thon và tấm lưng trắng mịn với những đường nét rõ ràng dưới ánh sáng. Wow, thân hình ngon vãi.
"Đỉnh vãi cậu có tập thể thao không đấy?"
"Hồi bé tôi bơi."
"Thảo nào."
Ánh mắt tôi dần dần hạ xuống vùng bụng săn chắc của cậu ta. Tôi vuốt ve vùng bụng phẳng lì của mình. Ghen tị thật. Muốn có được cơ bụng như vậy chắc phải kết hợp cả chế độ ăn uống và tập luyện. Chắc là tôi đã ghen tị lộ liễu quá. Cậu ta khẽ cười khi thấy tôi đang chăm chú quan sát cơ thể mình.
"Cậu làm gì đấy?"
"Hả?"
"Đừng nhìn nữa mà đi thay đồ đi."
"À, ừ. Phải thay đồ mới được."
Tôi vội vàng lấy chiếc quần bơi và áo phông đã chuẩn bị sẵn. Không giống như Park Si-on đã mặc quần bơi, tôi phải cởi hết quần áo từ trên xuống dưới. Tôi có nên thay đồ trước mặt Park Si-on khi mình không có thân hình đáng tự hào không? Tình cờ trong phòng có nhà vệ sinh nên tôi vội vã di chuyển về phía đó. Vừa định nắm lấy tay nắm cửa nhà vệ sinh thì một lực vật lý đã kéo tôi lại.
"Đi đâu đấy?"
"Đi thay đồ."
"Cứ thay ở đây đi."
Park Si-on nheo mắt nhìn tôi như thể không muốn bỏ lỡ một cảnh tượng thú vị. Một nụ cười chế giễu treo lơ lửng trên môi cậu ta. Tôi đáp lại với vẻ mặt khó chịu.
"Tôi không thích."
"Sao? Tôi thay đồ trước mặt cậu rồi mà."
"Cậu chỉ thay áo thôi mà."
"Vậy cậu cũng chỉ thay áo thôi."
"Tôi không thích."
"Bạn bè thì có sao đâu."
Bạn bè hay không thì mặc, tại sao tôi phải cất công thay áo riêng trong phòng chứ. Đằng nào tôi cũng có thể thoải mái thay cả quần và áo trong nhà vệ sinh mà.
“Phiền phức. Tôi sẽ thay trong nhà vệ sinh.”
“Không được. Thay ở đây đi.”
“……”
“Tôi cởi đồ giúp cậu nhé?”