Tôi nhăn mặt trừng cậu ta. Dù tôi có biểu cảm đáng sợ thế nào, cậu ta cũng không hề nao núng. Tôi khẽ rút tay ra khỏi tay cậu ta và liếc nhìn tay nắm cửa nhà vệ sinh. Tôi định chạy thẳng vào nhà vệ sinh. Khóa cửa lại rồi thay thì cậu ta làm gì được tôi. Nhưng Park Si-on rất tinh ý, có lẽ cậu ta đã đọc được kế hoạch của tôi, liền giữ chặt lấy thân trên đang vùng vẫy của tôi.
"Nhanh lên."
"Aish, làm ơn đi mà. Tôi thay trong nhà vệ sinh có được không?"
"Không được."
Giọng nói trầm thấp chạm vào cổ tôi. Có lẽ vì hơi thở của cậu ta mà gáy tôi nổi hết da gà. Cuối cùng tôi chỉ còn cách đầu hàng. Khi không thể thuyết phục bằng lời nói và không thể thắng bằng sức mạnh, thì cách ít mệt mỏi nhất là ngoan ngoãn nghe lời. Tôi giơ hai tay lên ra hiệu đầu hàng. Tay của Park Si-on từ từ buông tôi ra.
"Biết rồi, biết rồi."
Tôi cởi đại chiếc áo đang mặc. Đúng vậy, giữa con trai với nhau thì có sao đâu.
Nhưng phản ứng của Park Si-on lại nằm ngoài dự đoán. Cậu ta nhìn chằm chằm vào cơ thể tôi đến mức tôi cảm thấy xấu hổ. Ánh mắt cậu ta lướt từ cổ xuống vai, từ ngực xuống eo. Tôi cảm nhận rõ ánh mắt trần trụi và dai dẳng đó. Lúc nãy tôi nhìn trộm cơ thể cậu ta, cậu ta cũng cảm thấy như vậy sao? Cảm giác ngứa ngáy đến phát điên và bụng dưới tê rần.
Tôi nhanh chóng nhét đầu vào lỗ áo phông và kéo phần dưới xuống. Nhưng Park Si-on vẫn không hề nhúc nhích. Cậu ta chỉ nhìn chằm chằm vào ngực tôi với vẻ mặt không chút cảm xúc.
"Giờ được chưa?"
Tôi vô cớ hắng giọng. Đôi mắt vốn luôn bóng bẩy của Park Si-on trở nên đục ngầu. Vai tôi cứng đờ vì một sự căng thẳng kỳ lạ. Một luồng điện kỳ lạ chạy dọc theo cột sống của tôi. Khoảnh khắc ấy, một từ không phù hợp với hoàn cảnh này xuất hiện rồi biến mất trong đầu tôi. Tôi cố gắng không gợi lại từ đó và mở cửa nhà vệ sinh. May mắn thay, Park Si-on đã không giữ tôi lại.
Khi đến hồ bơi, màu xanh lam tràn ngập tầm nhìn của tôi. Hồ bơi lát gạch xanh lam khiến tôi liên tưởng đến biển cả. Ở đó, tôi nhìn thấy Mong-rang đang mặc áo phao dành cho chó và bơi lội một cách thích thú. Chú chó bơi từ đầu này đến đầu kia của hồ bơi với những chuyển động nhanh nhẹn, cho thấy tinh thần chiến đấu của một chú chó già.
Tôi cẩn thận bước xuống hồ bơi. Nước ngập đến giữa eo và ngực tôi. Chiều cao này không thích hợp để bơi. Ở đâu đó, tôi nghe thấy giọng nói lớn của Kim Young-jin. Cậu ta đang cho Mong-rang ngồi lên phao bơi và vẫy vùng từ đầu này đến đầu kia của hồ bơi. Tôi đứng ngây người ra nhìn Kim Young-jin đang chơi đùa như một đứa trẻ.
"Làm gì đấy?"
Vừa quay đầu lại thì có ai đó dồn trọng lượng lên vai tôi. Tôi mất thăng bằng và loạng choạng suýt ngã vì cuộc tấn công bất ngờ này. Theo bản năng, tôi đưa tay ra để nắm lấy thứ gì đó, nhưng tay tôi đã bị ai đó nắm lấy. Nhưng cơ thể tôi đã mất thăng bằng và ngã thẳng xuống nước. Người nắm tay tôi cũng ngã theo tôi. Ai đó đã giữ chặt và đỡ tôi dậy khi tôi đang vùng vẫy trong nước. Đó là Shin Jae-young, người vừa ngã cùng tôi.
"Haha, cậu không sao chứ?"
Mũi tôi cay xè và mắt tôi cũng đau rát. Tôi ho vài tiếng và nhổ nước ra. Tôi lau khuôn mặt ướt đẫm và trừng mắt nhìn Shin Jae-young. Cả cậu ta và tôi đều ướt như chuột lột.
"Đm, muốn chết à."
"Đừng giận. Tôi không ngờ hạ bộ của cậu lại yếu đến vậy."
Shin Jae-young trêu chọc tôi bằng giọng đầy vẻ thích thú. Tôi càng trừng mắt nhìn cậu ta hơn vì xấu hổ khi loạng choạng trong hồ bơi không sâu. Sau đó, Shin Jae-young dùng tay lau nước trên mặt tôi và nói một cách trơ trẽn.
"Sao phải trừng mắt? Nhờ tôi giữ lại nên cậu mới không uống nhiều nước đấy."
Cậu ta nói không sai. Tôi cũng không ngờ mình lại dễ ngã như vậy. Nhưng lòng tự trọng của tôi không cho phép tôi nói cảm ơn Shin Jae-young. Tôi muốn trở thành một người văn minh, biết nói cảm ơn khi biết ơn và xin lỗi khi có lỗi, bất kể đối phương là ai, nhưng không hiểu sao tôi lại trở nên trẻ con trước mặt Shin Jae-young.
Tôi thấy khó chịu vì vừa rồi mình đã quấn lấy cậu ta, nên tôi cố tình kéo chiếc áo phông ướt sũng đang dính chặt vào người ra. Shin Jae-young lướt mắt nhìn ngực tôi rồi tùy tiện khoác tay lên cổ tôi.
"Body của Seon-woo nhà ta ngon phết."
"Biến đi."
"Khen mà còn làm bộ."
"Nếu định nói nhảm thì đi tìm Kim Young-jin mà nói."
"Aish, giận rồi à?"
Tôi định dùng khuỷu tay đánh vào ngực Shin Jae-young thì một lực mạnh đã kéo tôi ra khỏi cậu ta. Tôi lại loạng choạng, nhưng may mắn là lần này tôi đã không ngã. Tôi cảm nhận được lồng ngực rắn chắc sau lưng mình.
"Đừng chạm vào cậu ấy."
Park Si-on vừa ở ngoài hồ bơi, đã đến bên cạnh tôi từ lúc nào không hay. Cậu ta nói bằng giọng điệu lạnh lùng như một lời cảnh báo. Cậu ta lướt mắt nhìn Shin Jae-young từ trên xuống dưới, sau đó trừng mắt nhìn cánh tay vừa quàng qua cổ tôi. Ánh mắt đó lạnh lùng đến mức khiến tôi cảm thấy sợ hãi. Tôi ngước lên nhìn Park Si-on đang ôm chặt lấy tôi. Khuôn mặt đẹp trai của cậu ta đang căng thẳng.
Shin Jae-young cũng nhận thấy sự khác biệt trong thái độ của Park Si-on, nên cậu ta đã gạt bỏ vẻ đùa cợt trên khuôn mặt mình. Cậu ta nhìn tôi và Park Si-on luân phiên, rồi một nụ cười chế giễu cay độc hiện lên trên khuôn mặt cậu ta.
"Seon-woo à, cậu thấy thằng nhóc này buồn cười không?"
Cậu ta hỏi tôi, nhưng ánh mắt cậu ta lại hướng về phía Park Si-on. Ngón tay của Park Si-on đang nắm lấy vai tôi siết chặt hơn. Tôi khẽ rùng mình vì cảm thấy đau.
"Nếu là tôi, tôi sẽ thấy rất khó chịu đấy."
"……"
"Còn cậu thì không à?"
"Không hẳn."
Tôi nhún vai trả lời. Đâu phải lần đầu Park Si-on làm như vậy. Cậu ta còn đốt cả bộ đồng phục thể dục mà tôi cho Kim Young-jin mượn, nên chuyện này không có gì đáng ngạc nhiên cả. Shin Jae-young nhếch mép cười như thể bất ngờ trước phản ứng hờ hững của tôi.
"Cậu ta bảo đừng chạm vào cậu, chẳng phải cậu ta đang coi cậu như đồ vật của mình à, cậu không thấy khó chịu à?"
Cách cậu ta nhấn mạnh từ "đồ vật" cho thấy ý đồ của cậu ta, rằng cậu ta muốn tôi chấp nhận tình huống này như thế nào. Chẳng lẽ cậu ta đang cố tình khiến tôi cảm thấy tồi tệ? Lần trước cậu ta coi tôi như con chó của Park Si-on, giờ lại coi tôi như đồ vật vô tri vô giác. Tôi chế nhạo lời khiêu khích đáng yêu của Shin Jae-young.
"Chắc là cậu mới coi tôi như vậy chứ không phải Park Si-on."
"Lại bênh cậu ta rồi, đúng là không biết ai tốt với mình cả."
"Thôi đi. Đừng phá hỏng không khí nữa mà chơi đi."
Tôi nói vừa chỉ tay về phía Kim Young-jin đang chơi đùa vui vẻ hơn bất cứ ai. Shin Jae-young cười khẩy. Có lẽ cậu ta thấy khó tin khi tôi chấp nhận tình huống này một cách dễ dàng đến vậy. Cuối cùng, tôi nghe thấy một tiếng thở dài gần như tuyệt vọng, "Đúng là cậu mà."
Tôi phớt lờ Shin Jae-young và lững thững bước về phía Kim Young-jin, người trông còn vui vẻ hơn bất kỳ con chó nào trong hồ bơi. Lần này, tay của Park Si-on đã buông tôi ra một cách dễ dàng. Ngay cả tôi cũng không hiểu mình, vậy làm sao cậu có thể hiểu tôi được chứ.
Kim Young-jin đang cho Mong-rang ngồi lên phao vịt màu vàng và vẫy vùng trong nước. Khi tôi đến gần, cậu ta đưa phao vịt cho tôi. Tôi thả lỏng cơ thể và khoác tay lên phao, đứng thẳng người với tư thế hơi khom lưng. Gần như nửa người tôi đang nổi trên mặt nước.
Đột nhiên, tôi cảm nhận được một sự chuyển động quen thuộc. Park Si-on đã đến bên cạnh tôi từ lúc nào không hay. Cậu ta cười toe toét khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, có vẻ như cậu ta đã vui vẻ trở lại. Lúc nãy còn như muốn giết người đến nơi. Cậu ta đúng là người có cảm xúc thất thường.
"Sao cậu cười?"
"Tôi vui."
"Vì cái gì?"
"Cậu bênh tôi mà."
Tôi không hẳn là bênh Park Si-on. Tôi chỉ thấy khó chịu với những lời Shin Jae-young nói với tôi thôi. Nhưng Park Si-on có vẻ rất hài lòng với phản ứng vừa rồi của tôi. Tôi chắc chắn rằng nếu cứ để yên như vậy thì tôi sẽ phải nghe một đống lời sến súa nữa cho xem. Tôi dùng tay vốc nước tạt vào mặt Park Si-on. Ý là bảo cậu ta im miệng đi.
Tôi nhanh chóng kéo phao và di chuyển về phía góc vắng người. Tôi muốn tránh xa Park Si-on càng xa càng tốt. Sẽ rất nguy hiểm nếu cứ ở gần cậu ta trong không gian rộng mở thế này, nơi cậu ta có thể tấn công tôi bất cứ lúc nào.
Nhưng ngay khi tôi nhấc chân bước đi thì một lực mạnh đã nắm lấy eo tôi khiến tôi dừng lại. Tôi cảm nhận được nhiệt độ cơ thể sát gần sau lưng. Dù không chạm vào da thịt, tôi vẫn cảm nhận rõ cơ ngực săn chắc của cậu ta vì áo tôi đã ướt sũng. Cậu ta ôm lấy tôi từ phía sau. Hai chân tôi yếu ớt lại mất thăng bằng.
"Ư ư…!"
Tôi vội vàng quay người lại và nắm lấy cổ Park Si-on. May mắn thay, tôi đã không ngã. Chỉ là kết quả của hành động đó hơi, thực sự rất, rất xấu hổ thôi.
Tôi lao thẳng vào ngực cậu ta để không bị ngã. Tôi gần như đang ôm chầm lấy Park Si-on. Tôi gần như đang bám vào cậu ta, còn cậu ta thì đang ôm eo tôi. Tôi cảm nhận được mạch máu đang đập thình thịch trên cánh tay rắn chắc đang ôm eo tôi.
Hơn nữa, vô tình, một bộ phận không nên chạm vào của cậu ta lại đang áp sát vào tôi. Biểu cảm trên khuôn mặt tôi tràn ngập sự kinh ngạc khi nhận ra điều đó. Tôi vội vàng đẩy Park Si-on ra. Vì tôi đẩy cậu ta quá đột ngột mà Park Si-on mất thăng bằng và ngã thẳng xuống nước.
"Ôi, xin lỗi. Cậu không sao chứ?"
"…Giữ tôi với."
"Ơ? Ừ."
Park Si-on đưa tay ra cho tôi. Tôi nhanh chóng nắm lấy tay cậu ta đang cố gắng đứng dậy. Cậu ta dùng tay lau mặt rồi cười khúc khích. Hơi thở ẩm ướt của cậu ta phả vào vành tai tôi.
"Tai cậu đỏ hết cả rồi."
"……Hả?"
"Sao lại đỏ vậy?"
"……Tôi bị sặc nước lúc nãy."
Tôi lẩm bẩm một lời biện minh vô nghĩa. Giữa bạn bè với nhau thì có những chuyện nên nói và không nên nói. Tôi không thể nói rằng tôi hoảng hốt vì bộ phận không nên chạm vào đã chạm vào tôi được. Park Si-on vừa nghe vừa cười nhìn tôi. Không truy hỏi gì thêm, tôi nên cảm thấy biết ơn không nhỉ. Tôi gãi gò má vừa vùi vào ngực Park Si-on.
"Đừng có cười nữa."
"A, buồn cười thật."
"Nói gì đấy."
"Cậu buồn cười thật."
Park Si-on bật cười dưới ánh nắng mùa hè. Tiếng cười của cậu ta tinh nghịch như một đứa trẻ. Một khi đã bật cười thì cậu ta không thể dừng lại được.
"Này, đừng cười nữa. Có gì buồn cười chứ?"
Tiếng cười trong trẻo của Park Si-on vang vọng khắp hồ bơi. Nghe thấy tiếng cười đột ngột, Kim Young-jin và Shin Jae-young cũng tiến về phía chúng tôi. Sao thằng nhóc đó lại thế kia? Bọn họ hỏi tôi, nhưng tôi không biết phải nói gì.
Vì vậy, thay vì trả lời, tôi đã nắm lấy vai Shin Jae-young và dìm cậu ta xuống nước. Tôi bám lấy cánh tay cậu ta và móc chân vào cậu ta khi cậu ta cố gắng chống cự, khiến cậu ta ngã nhào xuống. Cuối cùng thì tôi cũng đã trả thù được Shin Jae-young. Kim Young-jin cũng trút giận lên Shin Jae-young, đè cậu ta xuống.
Thế là một cuộc chiến dưới nước nổ ra. Chúng tôi không ngừng dìm nhau xuống nước. Tôi có thể khẳng định chắc chắn rằng đến cuối cùng, cả bốn người chúng tôi đều thực sự nghiêm túc trong cuộc chiến này. Có lẽ chúng tôi còn vui vẻ hơn cả Mong-rang nữa. Đến khi cuộc vui kết thúc, tất cả chúng tôi đều kiệt sức.
Sau khi vui chơi thỏa thích dưới nước, chúng tôi bỗng thấy đói cồn cào. Chúng tôi bắt đầu nướng thịt trước khi mặt trời lặn. Lượng thịt mà Kim Young-jin mang theo là rất lớn. Tôi đã hiểu tại sao chị gái cậu ta lại cằn nhằn cậu ta nhiều đến vậy.
Tôi lấy bánh sinh nhật của Mong-rang ra khỏi tủ lạnh và đặt lên bàn. Tôi cắm nến vào bánh và thắp lửa, Mong-rang vẫy đuôi và tiến về phía tôi. Nhìn kỹ thì Mong-rang có mí mắt trong. Hình dáng trắng, đen và mí mắt trong khiến tôi nhớ đến ai đó.
"Cậu cũng đẹp trai đấy chứ."
Bất chấp lời khen của tôi, ánh mắt của Mong-rang chỉ dán chặt vào chiếc bánh trên bàn. Theo ý muốn của Mong-rang, chúng tôi quyết định tổ chức tiệc sinh nhật trước.
"Nào, mọi người đội cái này vào đi. Chị tôi bảo đội cái này vào rồi gửi ảnh xác nhận cho chị ấy."
"Đm cái gì thế này."
Shin Jae-young vừa nhận chiếc mũ chóp mà Kim Young-jin đưa cho đã chửi thề. Kim Young-jin phớt lờ lời chửi thề của Shin Jae-young và đội chiếc mũ chóp lên đầu Shin Jae-young đang nhăn nhó. Tôi khẽ cười trước vẻ mặt buồn cười của cậu ta, Shin Jae-young trừng mắt nhìn tôi.
Nhưng tiếng cười của tôi chỉ kéo dài trong chốc lát, lần này Kim Young-jin lại nhắm mục tiêu vào tôi, cậu ta cười toe toét và tiến về phía tôi. Tôi nhanh chóng đội mũ để cậu ta không phải cất công đội mũ cho tôi. Kim Young-jin tặc lưỡi tiếc nuối.
"Park Si-on, cậu cũng đội đi."
"Đội cho tôi đi."
Kim Young-jin vừa nói, Park Si-on đã đưa mũ cho tôi. Đến cả Shin Jae-young cũng phải rùng mình. Đúng lúc đó, Kim Young-jin đã giật lấy chiếc mũ của Park Si-on từ tay tôi. Cậu ta thô bạo đội mũ lên đầu Park Si-on.
Park Si-on nhăn mặt đáng sợ ngay lập tức, không thương tiếc hất tay Kim Young-jin ra. Vẻ ngoài của Park Si-on với mái tóc rối bù và đội chiếc mũ một cách vụng về khiến tôi và Shin Jae-young bật cười lớn.
"Chúc mừng sinh nhật. Chúc mừng sinh nhật. Chúc mừng Mong-rang yêu quý tròn mười tuổi."
Kim Young-jin hát trước, nhưng không ai trong số chúng tôi hát theo. Tuy nhiên, tôi vẫn vỗ tay. Để chụp ảnh xác nhận gửi cho chị gái, chúng tôi ngồi sát vai nhau. Chị họ của Kim Young-jin đã chụp ảnh cho chúng tôi. Hai cánh tay quen thuộc vòng qua vai tôi. Một là của Kim Young-jin và cái còn lại là của Park Si-on.
"Mọi người cười lên đi. Mong-rang nhìn vào đây nào. Một, hai, ba!"
Tôi vòng tay qua vai hai người đang ngồi cạnh tôi một cách vui vẻ. Có lẽ những mối nhân duyên đáng quý này sẽ lấp đầy trang cuối cùng của đời học sinh mà có lẽ chỉ còn là những kỷ niệm kinh khủng. Nụ cười tự nhiên nở trên môi tôi.