Park Si-on cúi gằm mặt xuống. Trán cậu ta chạm vào ngực tôi. Tiếng tim đập thình thịch đã vang lên từ lúc Park Si-on và Shin Jae-young cãi nhau giờ lại vang vọng khắp tai tôi. Tôi cảm thấy bồn chồn. Rốt cuộc tôi phải làm sao với cậu nhóc này đây.
"Cậu giận à?"
Park Si-on ngước lên nhìn tôi. Thay vì trả lời, tôi đặt tay lên vai cậu ta. Tôi không hề tức giận. Chỉ là tôi cảm thấy cần phải kiềm chế những hành động như vậy của Park Si-on. Dù cậu ta đã thay tôi tức giận, hành động vừa rồi của cậu ta là hơi quá. Suýt chút nữa thì đã xảy ra một cuộc ẩu đả lớn rồi. Tôi thở dài một hơi.
"Tôi biết cậu nghĩ cho tôi là tốt, nhưng sau này cậu nên cẩn thận hơn thì hơn."
Có lẽ vì không ngờ đến phản ứng này của tôi mà Park Si-on hơi nhíu mày. Tôi không quan tâm và tiếp tục nói.
"Ngay cả Kim Young-jin ngốc nghếch cũng bảo chúng ta kỳ lạ đấy thôi. Hơn nữa nếu Shin Jae-young đáng ghét đến vậy thì đừng tạo cơ hội cho cậu ta."
"Không tạo cơ hội thì làm thế nào?"
Nghe tôi nói, Park Si-on đáp lại bằng một giọng điệu sắc nhọn.
"Sao cậu cứ quan tâm đến bọn họ thế?"
"Cậu nói gì vậy. Tôi đang quan tâm đến cậu đấy."
"Tôi quan tâm vì cậu quan tâm, nếu cậu không quan tâm thì tôi mặc kệ bọn họ nói gì."
Cuộc trò chuyện lại quay về điểm ban đầu. Cơn mệt mỏi ập đến. Tôi dùng ngón tay ấn mạnh vào hốc mắt và thở dài sâu. Park Si-on nhìn tôi chằm chằm.
"Hãy tập trung vào tôi. Chỉ nhìn tôi thôi."
"Này, thật sự cậu làm gì tôi vậy?"
"……"
"Mỗi khi cậu như thế này, tôi cảm thấy rất là……"
"Vậy là cậu ghét tôi hả?"
"Đâu có, ai ghét cậu. Không phải ý tôi là vậy mà. Sao cậu lúc nào cũng nghĩ mọi chuyện cực đoan vậy?"
Vừa nghe giọng tôi hơi cao lên một chút, Park Si On đã vòng tay ôm eo tôi. Đúng là thằng ngốc mới tin rằng có thể giải quyết tình huống này bằng cách nói chuyện với Park Si On. Tôi đã quên mất cậu ta không hiểu lý lẽ và logic.
Sau đó thì mọi chuyện cũng như mọi lần. Cậu ta dùng cái mặt đẹp trai kia để khoét sâu vào sơ hở của tôi, rồi tôi lại bị cậu ta mê hoặc, ngơ ngác để cậu ta dắt đi lung tung. cậu ta chỉ biết ỷ vào mặt đẹp mà làm càn như cậu ta có gì hay chứ. Tôi đẩy Park Si On đang tiến sát lại gần ra.
"Tôi sắp ghét cậu thật đó, đừng có làm nữa."
"Seon Woo à."
"Biết rồi, hôm nay ngủ đi."
"Cậu giận hả?"
"Làm ơn ngủ đi mà. Hả?"
Tôi phát ngán với việc phải suy nghĩ xem mức độ skinship thích hợp giữa bọn tôi là đến đâu rồi. Ngắm hoa cũng chỉ có một mùa, vậy mà bọn tôi đã đau đầu vì cùng một vấn đề này mấy tháng nay rồi. Hơn nữa, Park Si On có vẻ như không có ý định thỏa hiệp về vấn đề này. Có lẽ vấn đề này sẽ không được giải quyết trừ khi tôi cắt đứt quan hệ với cậu ta. Tôi chỉ biết tự nhủ rằng nếu Park Si On có bạn gái thì mọi chuyện sẽ bớt đi.
Tôi trùm chăn kín đầu rồi quay mặt vào tường. Tôi cảm thấy Park Si On đang ở bên cạnh. Cậu ta vẫn để nguyên gối của cậu ta, chỉ gối đầu lên gối của tôi. Dù không gian rộng hơn giường ở nhà tôi, nhưng việc phải ngủ chật chội vẫn không thay đổi. Chắc chắn là nói cậu ta trải chăn xuống đất ngủ thì cũng vô ích thôi. Tôi gần như bỏ cuộc, nhắm mắt lại, mặc kệ Park Si On đang dính chặt lấy tôi. Ngay sau đó, một bàn tay lạnh ngắt nắm lấy vai tôi và kéo tôi về phía cậu ta.
"Đừng có quay mặt vào tường mà ngủ."
Hơi thở khe khẽ phả vào gáy tôi. Tôi không còn cách nào khác ngoài việc quay người lại. Lúc đó, tôi lờ mờ thấy vẻ mặt hài lòng của Park Si On. Trong bóng tối, mắt tôi chạm mắt cậu ta. Ánh mắt vừa nồng nàn vừa dịu dàng lướt qua từng đường nét trên khuôn mặt tôi. Nếu Kim Young Jin hay Shin Jae Young mà nhìn thấy ánh mắt Park Si On đang nhìn tôi thì sẽ phản ứng thế nào nhỉ. Chắc là sẽ tái mét mặt mày mà bỏ chạy mất dép. Có khi bọn họ còn chạy vào nhà vệ sinh mà nôn mửa ấy chứ.
Cuối cùng, mọi vấn đề đều quy về tôi. Tôi vẫn không nghĩ đến việc trốn chạy dù Park Si On đang quen thuộc vuốt ve má tôi. Chẳng những không muốn nôn mửa mà còn cảm thấy lồng ngực rộn ràng những cảm xúc kỳ lạ. Thằng ngốc như tôi lại đưa tay vuốt tóc cậu ta.
"Trước đây tôi bị mất ngủ nặng lắm, nhưng từ khi có cậu vuốt tóc cho thì tôi ngủ ngon hơn hẳn."
Đã từng có lúc tôi nghĩ rằng trách nhiệm về mối quan hệ kỳ lạ của bọn tôi hoàn toàn thuộc về Park Si On. Nhưng không phải vậy. Đây là trách nhiệm của cả hai người. Cả cậu và tôi đều kỳ lạ. Vì những người kỳ lạ dính lấy nhau nên mối quan hệ của bọn tôi đi theo hướng kỳ lạ cũng là điều đương nhiên thôi.
Bây giờ điều cần suy nghĩ là tại sao bọn tôi lại có những hành động kỳ lạ với nhau. Mỗi khi cố gắng định nghĩa mối quan hệ này bằng từ "tình bạn", cảm xúc cứ lệch lạc đi thì đến lúc phải hỏi xem bản chất của cảm xúc đó là gì rồi.
"Cậu lại nghĩ cái gì đấy?"
"Tôi không nghĩ gì cả."
"Nói dối."
"Thật mà."
"Vậy thì từ giờ cậu nghĩ về tôi đi. Vậy là được."
Một bóng mờ nhỏ xuất hiện trên má Park Si On. Tôi ngây người nhìn cái lúm đồng tiền chỉ lộ ra ở một bên má khi cậu ta cười. Tôi quyết định gác những suy nghĩ phức tạp lại. Bây giờ đã khuya, tôi vừa buồn ngủ vừa sợ hãi. Tôi không muốn mở chiếc hộp Pandora ra để xem bên trong có gì.
Thay vào đó, tôi tập trung vào cảm giác những sợi tóc mỏng manh lướt qua kẽ ngón tay. Tôi chìm đắm trong giọng nói trầm ấm dễ chịu, tiếng tim đập rộn ràng và hơi thở gần gũi. Như lời Park Si On nói, tôi dồn hết mọi giác quan vào cậu ta.
Không biết tôi đã ngủ được bao lâu thì cảm thấy có động tĩnh nên tỉnh giấc. Tôi đưa tay ra thì cảm thấy hơi lạnh từ tấm ga trải giường trống trải. Tôi dụi mắt rồi ngồi dậy, thấy một bóng người trong bóng tối. Người đó đang di chuyển một cách cẩn thận để không gây ra tiếng động.
"Không ngủ mà làm gì đấy?"
Nghe thấy giọng tôi, Park Si On quay lại. Vì trong phòng quá tối nên tôi không nhìn rõ biểu cảm của cậu ta. Cậu ta tiến lại gần tôi và vuốt ngược mái tóc mái của tôi.
"Xin lỗi, làm cậu tỉnh giấc à?"
"Có chuyện gì vậy? Sao không ngủ?"
"Hình như tôi phải về rồi."
"Hả? Giờ này á?"
Cơn buồn ngủ đang bám đầy mắt tôi tan biến trong chớp mắt. Nhìn vào màn hình điện thoại, tôi thấy đã hơn 4 giờ sáng rồi. Cái quỷ gì đang xảy ra vậy. Về cái gì mà về. Tôi vội vàng bật đèn lên. Park Si On đã chuẩn bị xong xuôi để đi rồi.
"Giờ này cậu định đi đâu bằng cách nào?"
"Tôi gọi taxi rồi."
"Cậu định bắt taxi từ đây về Seoul hả?"
"Có việc gấp."
"Việc gì mà..."
"Bố tôi triệu hồi."
Giọng Park Si On trầm xuống. Bố nào lại triệu hồi con vào giờ này chứ. Dù là con trai đi nữa. Tôi vội vàng giữ Park Si On lại khi cậu ta định rời phòng.
"Cậu chưa xin phép đi du lịch với bọn tôi hả?"
"Ừ."
"Tại sao?"
"Bố mẹ tôi đều ở nước ngoài, tôi không ngờ họ lại về sớm như vậy."
"Dù sao đi nữa thì sao cậu có thể đi một mình vào giờ này được."
"Xin lỗi."
Park Si On trông khác thường, có vẻ rất sốt ruột. Cậu ta liên tục cắn môi, hết nhìn đồng hồ lại nhìn đồng hồ. Nhìn kỹ thì thấy mặt cậu ta tái mét. Đến cả đầu ngón tay cũng trắng bệch. Đây là lần đầu tiên tôi thấy Park Si On bối rối như vậy. Cậu ta là người lúc nào cũng giữ được vẻ lạnh lùng đến mức khiến người ta cảm thấy ngạo mạn cơ mà. Thấy Park Si On lạ lẫm như vậy, tim tôi như đóng băng lại.
"Xin lỗi, tôi đến nơi sẽ liên lạc với cậu."
"Cậu..."
"Chắc taxi đến rồi. Tôi đi đây."
"Này, Park Si On!"
Tôi lại giữ Park Si On lại. Tay cậu ta đẫm mồ hôi lạnh. Tôi nắm tay cậu ta chặt hơn.
"Tôi tiễn cậu. Cùng nhau ra ngoài đi."
Dù gì thì cũng không thể để cậu ta đi như thế này được. Ánh mắt bất an của Park Si On dao động. Sự run rẩy đó truyền thẳng đến tôi.
Ra khỏi khu nhà nghỉ, một chiếc taxi kiểu mẫu đang đậu ở đó. Bọn tôi nắm tay nhau đi đến trước taxi. Càng đến gần taxi, Park Si On càng nắm tay tôi chặt hơn. Đau đến mức tôi cảm thấy khó chịu nhưng không hé răng. Tôi chỉ vuốt ve làn da chạm vào ngón tay cái của tôi. Sự run rẩy dần dần dịu đi.
Vai Park Si On cứng đờ. Ánh mắt thường ánh lên vẻ kỳ lạ khi nhìn tôi giờ đã lạnh tanh. Khóe môi hơi cong lên và lúm đồng tiền mỗi khi cười cũng biến mất. Cậu ta trông rất mong manh. Trông cậu ta vừa ủ rũ vừa bất an.
Park Si On không dễ dàng lên xe taxi ngay cả sau khi đã mở cửa. Bác tài xế taxi lườm Park Si On đang do dự trước cửa với vẻ khó chịu. Park Si On đứng ngây người một lúc lâu rồi quay lại. Rồi cậu ta nhìn tôi. Ánh đèn pha chiếu vào đôi mắt đen láy như mực. Hình ảnh tôi phản chiếu trong con ngươi đen đang rung động.
"Yoon Seon Woo, Seon Woo à."
"Ừ."
"Tôi... có chút..."
"..."
"Không có gì."
Tôi lặng lẽ nhìn chằm chằm vào đôi môi đang ngập ngừng rồi lại mím chặt lại. Để đoán xem điều gì cậu ta chưa thể nói ra. Đột nhiên tôi cảm thấy như mình biết cậu ta muốn nói gì dù chưa cần nghe. Tại sao tôi lại dễ dàng nhận ra Park Si On muốn gì đến thế chứ.
Park Si On.
Tôi gọi Park Si On lại khi cậu ta định lên xe. Rồi tôi ôm chầm lấy cậu ta đang quay lưng lại. Tôi ôm chặt lấy bờ vai cứng đờ của cậu ta. Tôi cảm nhận được một sự run rẩy yếu ớt. Đây là lần đầu tiên tôi ôm Park Si On trước. Bình thường thì cậu ta sẽ tiến đến trước khi tôi kịp đến gần.
"Đến nơi thì liên lạc với tôi nhé. Tôi sẽ không ngủ mà đợi cậu."
Tôi nói khi vẫn đang ôm cậu ta. Vì chiều cao khác nhau khá nhiều nên tôi phải nhón chân lên. Cánh tay đang cầm túi của Park Si On rơi xuống đất. Rồi cậu ta cúi xuống vùi mặt vào cổ tôi. Tiếng tim đập của ai đó truyền đến. Park Si On hít một hơi thật sâu như muốn nuốt lấy mùi hương của tôi, còn tôi thì im lặng xoa lưng cậu ta.
Bọn tôi ôm nhau cho đến khi bị bác tài xế taxi cằn nhằn.
Sau khi Park Si On rời đi, tôi vẫn đứng ngây người ở đó. Tôi nhìn theo chiếc taxi chở cậu ta cho đến khi nó khuất khỏi tầm mắt. Xung quanh nhanh chóng trở nên tĩnh lặng. Chỉ có tiếng côn trùng kêu và tiếng lá cây xào xạc trong gió sớm khiến cho bình minh xanh trở nên bớt tiêu điều.
Tôi ngơ ngác đứng đó và nhớ lại khuôn mặt của Park Si On. Khuôn mặt cậu ta không dễ dàng phai mờ. Khuôn mặt đó trông vừa yếu ớt như sắp vỡ tan vừa mong manh như sắp sụp đổ.
Ánh nắng ban mai xuyên qua tấm rèm trắng nhuộm màu chiếc ga trải giường. Tôi đợi tin nhắn của Park Si On cho đến khi cả căn phòng tràn ngập ánh sáng. Chắc giờ này cậu ta đến nhà rồi chứ. Điện thoại vẫn không rung.
Có lẽ vì gần như không ngủ được nên mắt tôi cay xè. Tay cầm điện thoại đẫm mồ hôi lạnh. Đang phân vân xem có nên liên lạc trước không thì đã đến giờ trả phòng.
Bất chấp sự ồn ào đêm qua, Kim Young Jin và Shin Jae Young vẫn tươi tỉnh. Tôi đã nói với bọn họ rằng Park Si On bị bố mẹ triệu hồi vào sáng sớm, nhưng cả hai đều không tỏ ra ngạc nhiên. Cả hai chỉ gật đầu như thể chuyện này xảy ra thường xuyên. Chỉ có một mình tôi là mặt mày ủ rũ.
Vì không có Park Si On mè nheo với tôi lấy cớ say xe nên hàng ghế sau rộng rãi hơn hẳn. Đáng lẽ ra phải thoải mái hơn, nhưng không hiểu sao lòng tôi lại nặng trĩu. Dù đêm qua gần như không ngủ được nhưng tôi vẫn không thấy buồn ngủ.
Tôi ngẩn ngơ nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ. Phong cảnh mùa hè với bầu trời xanh và cây xanh hòa quyện vào nhau không gợi lên trong tôi bất kỳ cảm xúc nào. Đầu óc tôi trống rỗng, thỉnh thoảng khuôn mặt của Park Si On lại hiện lên rồi biến mất.
Bọn tôi ghé vào trạm dừng chân để mua món bánh gạo xiên que và khoai tây lốc xoáy mà Kim Young Jin cứ hát mãi. Tôi đi vào quán cà phê trong trạm dừng chân để mua cà phê theo yêu cầu của chị tôi. Vô tình quay lại thì thấy Shin Jae Young đang đi theo tôi. Cậu ta tiến sát lại gần tôi khi tôi định gọi cà phê.
"Cho tôi một ly americano đá."
"...Cho ba ly americano đá."
Tôi không càu nhàu gì mà trả tiền luôn cả phần cà phê của Shin Jae Young. Tôi vừa áy náy về chuyện hôm qua vừa có vài điều muốn hỏi cậu ta. Tôi đưa ly cà phê lạnh cho Shin Jae Young rồi mở miệng.
"Chuyện này xảy ra thường xuyên hả?"
"Chuyện gì cơ?"
"Chuyện Park Si On bị gọi về ấy."
"Không thường xuyên lắm đâu, nhưng cũng có vài lần."
Shin Jae Young hút một ngụm cà phê rồi cười khẩy. Tôi ngập ngừng chờ cậu ta nói tiếp. Nhưng Shin Jae Young chỉ nói cảm ơn rồi quay đi. Tôi lại giữ Shin Jae Young lại.
"Tại sao cậu ta bị gọi?"
"Park Si On á?"
"Ừ."
"Chắc là cậu ta làm gì sai rồi. Bố cậu ta hơi nhạy cảm về vấn đề con cái."
"Nhạy cảm?"