Lượng thịt khổng lồ đến mức không biết bao giờ mới ăn hết cuối cùng cũng vơi dần. Kim Young-jin ăn rất khỏe, đúng như vóc dáng vạm vỡ của cậu ta, và Shin Jae-young cũng là một đối thủ đáng gờm. Tôi cứ tưởng cậu ta sẽ kén ăn một cách đáng ghét, ai ngờ cậu ta lại ăn không ngừng nghỉ. Với khuôn mặt đẹp trai và khả năng ăn uống này, cậu ta có thể thành công nếu làm mukbang.
Tôi vừa xem mukbang trực tiếp của một tài năng trẻ trong giới mukbang vừa ngoan ngoãn ăn thịt nướng do Kim Young-jin nướng cho. Vì Park Si-on không chịu ăn nếu tôi không chăm sóc nên tôi cũng không quên gắp thịt vào bát của cậu ta.
Sau bữa tiệc nướng, chúng tôi vào phòng. Lúc này đã quá giờ ăn tối. Sau khi tắm xong, tôi thấy một chai thủy tinh lớn và những lon bia được xếp gọn gàng trên bàn. Tôi vô thức nhìn xung quanh. Mấy thằng nhóc này không định lấy oán báo ân với chị gái và bà chủ đấy chứ.
"Này, mấy cậu điên à? Nếu chị cậu và mẹ biết thì..."
"Rượu mơ này là chị họ cho đấy."
"Thật á?"
"Bia là chị ấy chọn. Chỉ cần không say xỉn làm càn là được. Chị ấy cho phép rồi."
Không khí trong nhà cởi mở quá nhỉ. Tôi ngại ngùng kéo ghế ngồi xuống. Ừm, dù sao người lớn cũng cho phép rồi nên chắc không sao đâu. Vừa ngồi xuống thì Shin Jae-young đã mở lon bia và đưa cho tôi.
"Yoon Seon-woo, cậu uống rượu giỏi không?"
"Ngoài lúc cúng giỗ ra thì tôi chưa uống bao giờ."
"Đúng là gà mờ."
Nghe giọng điệu đó là biết cậu ta đang coi thường tôi rồi. Tôi bực mình uống ừng ực lon bia mà Shin Jae-young vừa đưa. May mắn là tôi không bị say. Đúng lúc đó, Park Si-on vừa tắm xong cũng đến ngồi cạnh tôi. Cậu ta mở lon bia trước mặt một cách rất tự nhiên. Tôi hỏi cậu ta, "Cậu uống rượu giỏi không?", Park Si-on chỉ lặng lẽ lắc đầu.
Chúng tôi nói chuyện nhảm nhí đến tận khuya. Kim Young-jin là người dẫn dắt cuộc trò chuyện. Má của Kim Young-jin càng lúc càng đỏ hơn khi cậu ta hăng say nói chuyện. Nhìn kỹ thì mắt cậu ta cũng hơi lờ đờ rồi.
Tôi cứ nhấm nháp bia, còn Park Si-on thì uống hết lon bia với tốc độ tương tự như tôi. Có lẽ việc cậu ta không uống được rượu là sự thật, vì cậu ta thỉnh thoảng lại tựa đầu vào vai tôi. Shin Jae-young chế giễu chúng tôi một cách lộ liễu. Kim Young-jin vừa uống rượu mơ vừa uống bia, nghiêng đầu nhìn tôi và Park Si-on luân phiên.
"Mà sao hai cậu cứ dính lấy nhau thế nhỉ? Lại còn ở cái tư thế kỳ quái này nữa."
Kim Young-jin mắt lờ đờ bắt chước khoác tay lên vai Shin Jae-young đang ngồi cạnh cậu ta. Shin Jae-young nhăn mặt ngay khi tay Kim Young-jin chạm vào cậu ta. Ừm, đó mới là phản ứng bình thường.
Tôi quay đầu nhìn Park Si-on đang tựa vào tôi. Tôi quen với việc này đến mức thậm chí còn không biết mình đang uống rượu trong cái bộ dạng này. Chúng tôi đã như vậy từ khi nào vậy? Tôi khẽ lay vai cậu ta thì Park Si-on nắm chặt vai tôi. Dù tôi có lay thế nào, cậu ta vẫn không nhúc nhích. Kim Young-jin nhăn mặt nghiêng đầu.
"Hai cậu làm gì thế? Cứ như đang hẹn hò ấy."
"Khụ...!"
Vừa nghe Kim Young-jin nói xong, tôi đã bị sặc. Tôi ho sặc sụa đến mức nước mắt trào ra. Một bàn tay trắng trẻo đưa cho tôi ly nước. Tôi ngây người nhìn ly nước trước mặt.
Chẳng lẽ chúng tôi kỳ lạ đến mức Kim Young-jin ngốc nghếch cũng phải nhận ra à. Không giống như Shin Jae-young luôn tìm cách chọc giận tôi, Kim Young-jin vốn ngốc nghếch cũng phải thốt ra những lời này.
Tôi bỗng nhận ra mình và cậu ta dính lấy nhau kỳ lạ đến mức nào. Không chỉ mình tôi cảm thấy kỳ quặc. Ngay cả Kim Young-jin cũng thấy chúng tôi kỳ lạ. Có lẽ tất cả những người biết chúng tôi đều cho rằng cái bộ dạng này của chúng tôi rất kỳ dị.
Một nỗi bất an vô cớ ập đến. Tôi chạm mắt với Shin Jae-young đang ngồi đối diện. Cậu ta nhìn tôi với ánh mắt đầy hứng thú rồi nhún vai cười khẩy. Đột nhiên tôi cảm nhận được ánh mắt của Park Si-on. Cậu ta chỉ quan sát phản ứng của tôi và không nói gì. Tôi cố tỏ ra bình tĩnh và tiếp tục câu chuyện.
"Chỉ là thân nhau thôi mà."
"Thân đến mấy cũng lạ lắm đấy. Bình thường đâu có thế này đâu... Sao cứ xoa bóp cậu mãi thế? Kỳ lạ thật..."
"……"
"Park Si-on sao cậu cứ đối xử với Seon-woo như thế?"
Kim Young-jin hỏi bằng giọng hơi ngọng nghịu. Shin Jae-young đang ngồi cạnh che mặt cười khúc khích. Park Si-on chỉ khẽ nhếch mép cười. Chỉ có tôi là bối rối trong cái bầu không khí này. Một lúc im lặng trôi qua. Cuối cùng Park Si-on cũng lên tiếng với một nụ cười nhẹ.
"Thì tại Seon-woo đặc biệt mà."
Nói rồi Park Si-on nhìn chằm chằm vào tôi. Tim tôi đập thình thịch vì căng thẳng. Tôi tập trung nhìn vào khuôn mặt của Park Si-on đến mức quên cả sự tồn tại của Shin Jae-young và Kim Young-jin đang ở phía trước. Tôi xem xét kỹ lưỡng đôi má ửng hồng vì men rượu và đôi mắt đen láy. Để đoán xem sự chân thành của Park Si-on ẩn chứa trong lời nói mơ hồ "đặc biệt" đó là gì.
"Nói gì thế. Nếu định nói nhảm thì đưa xúc xích trước mặt cậu ra đây."
Tuy nhiên, không giống như tôi luôn cố gắng nhìn thấu tâm can của Park Si-on, Kim Young-jin lại không coi trọng lời nói của cậu ta. Đây là may mắn hay bất hạnh đây. Sự chú ý của Kim Young-jin nhanh chóng chuyển sang món xúc xích. Với mong muốn Kim Young-jin không nói nhảm nữa, tôi đã rưới thật nhiều tương cà lên món xúc xích nướng. Khi tôi đẩy bát xúc xích về phía cậu ta, Kim Young-jin như nhớ ra điều gì đó và mở miệng.
"Đúng rồi. Yoon Seon-woo đúng là đặc biệt thật."
"Sao cơ?"
"Cậu ấy tốt bụng, khác với bọn mình. Chơi game cũng giỏi nữa."
Kim Young-jin ngậm một chiếc xúc xích trong miệng và cười toe toét. Rõ ràng là ấn tượng đầu tiên của tôi về cậu ta là một tên du côn, nhưng gần đây cậu ta lại trông rất ngây thơ. Hơn nữa, trông thì như uống cả vại rượu, ai ngờ cậu ta còn uống kém cả tôi. Tôi thả lỏng vai và khẽ đẩy ly rượu trước mặt Kim Young-jin ra. Vừa ngồi xuống thì tôi đã cảm nhận được bàn tay của Park Si-on nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi. Cậu ta nói bằng giọng điệu điềm tĩnh.
"Dọn dẹp rồi đi ngủ nhé? Hình như Kim Young-jin say rồi."
"Ơ? Ừ."
"Vậy thì Shin Jae-young cậu đưa Kim Young-jin vào ngủ đi. Tớ và Seon-woo dọn dẹp rồi ngủ ở phòng kia."
"Xời, sao lại ngủ sớm thế."
Park Si-on phớt lờ tiếng càu nhàu của Kim Young-jin và chỉ tay vào căn phòng nhỏ. Tôi lập tức đứng dậy bắt đầu dọn dẹp những chai lọ và bát đĩa bừa bộn. Ngay sau đó, tôi nghe thấy giọng nói của Shin Jae-young sau lưng.
"Hay là ngủ hết ở phòng khách đi. Nếu không thoải mái thì Kim Young-jin và Yoon Seon-woo ngủ cùng phòng, còn cậu và tôi ngủ cùng nhau. Sao cứ phải hai người ngủ cùng nhau?"
"Hoặc là Yoon Seon-woo cậu ngủ với tôi cũng được."
Shin Jae-young khoanh tay cười toe toét. Cái thằng nhóc này lại giở trò gì nữa đây. Tôi không quan tâm mình ngủ với ai, nhưng tôi không muốn ngủ với Shin Jae-young cho lắm. Hơn nữa, Park Si-on không đời nào để yên chuyện này. Tôi khẽ liếc nhìn Park Si-on đang dọn dẹp bát đĩa. Đúng như dự đoán, cậu ta đang trừng mắt nhìn Shin Jae-young.
"Shin Jae-young."
"Sao?"
"Bớt đi được không?"
"Bớt cái gì cơ?"
"Mệt rồi, đừng có chọc nữa."
"Ôi dào, tôi đã chọc gì đâu. Tôi chỉ nói là cái này không công bằng thôi mà."
Park Si-on hơi nhíu mày như thể không hiểu. Shin Jae-young vẫn không rời mắt khỏi Park Si-on và cười toe toét. Nếu cứ như vậy, cậu ta sẽ bị ăn đòn mất thôi. Ánh mắt của hai người nhìn nhau đầy căng thẳng. Bầu không khí đột nhiên trở nên căng thẳng, tôi và Kim Young-jin chỉ biết nhìn nhau. Tim tôi đập thình thịch vì căng thẳng.
"Công bằng?"
Park Si-on từ từ tiến về phía Shin Jae-young. Cậu ta đứng sừng sững trước mặt Shin Jae-young đang ngồi. Ánh mắt cậu ta im lặng nhưng lại đầy sắc lạnh. Đến tôi còn cảm thấy áp lực.
"Tôi không chơi trò chơi với cậu."
Vừa dứt lời, Park Si-on đã đá vào chiếc ghế mà Shin Jae-young đang ngồi. Đó là một cuộc tấn công bất ngờ. Shin Jae-young loạng choạng vì bị đá vào ghế. May mà Kim Young-jin đã đỡ cậu ta, nếu không thì cậu ta đã ngã ngửa ra sau rồi.
Khuôn mặt của Shin Jae-young trở nên lạnh lùng khi cậu ta lấy lại thăng bằng. Vẻ tươi cười thường trực của cậu ta biến mất, để lộ đôi mắt sắc bén. Cậu ta túm lấy cổ áo Park Si-on ngay khi đứng dậy.
"Thằng điên này."
Đồng thời, Kim Young-jin và tôi cùng lao ra. Mỗi người chúng tôi giữ một người. Một cảm giác nguy hiểm cận kề ập đến. Cơn say mà tôi vừa cảm thấy đã tan biến hết.
Tôi kéo Park Si-on ra sau, còn Kim Young-jin thì từ từ gỡ tay Shin Jae-young đang nắm lấy cổ áo Park Si-on ra. Đến lúc đó, Park Si-on vẫn nhìn Shin Jae-young với vẻ mặt thờ ơ. Mặc dù cậu ta không hề biểu cảm, nhưng tôi vẫn cảm nhận được một áp lực nặng nề như muốn đè bẹp người khác.
Park Si-on vuốt lại quần áo sau khi thoát khỏi tay Shin Jae-young. Cử chỉ của cậu ta rất gọn gàng. Nhưng ánh mắt cậu ta vẫn hướng về phía Shin Jae-young. Park Si-on từ từ nhếch mép cười và nghiêng đầu. Ngay sau đó, một giọng nói lạnh lùng vang lên trong màn đêm.
"Đừng có vượt quá giới hạn nữa. Lần sau sẽ không chỉ là cảnh cáo đâu."
"Không chỉ là cảnh cáo thì cậu làm gì được tôi?"
"Tò mò thì cứ thử vượt qua giới hạn xem sao."
"Đm..."
Shin Jae-young nghiến răng chửi thề. Không giống như Shin Jae-young đang tức giận, Park Si-on trông tương đối bình tĩnh. Park Si-on từ từ giơ ngón tay dài và trắng của mình lên đẩy nhẹ vào trán Shin Jae-young. Sự tủi nhục lan tỏa trên khuôn mặt đẹp trai của Shin Jae-young.
"Cậu thông minh mà. Đừng nghĩ linh tinh và dùng cái đầu thông minh của mình cho tốt. Nếu không muốn gây hấn với tôi."
"Đm, Kim Young-jin bỏ tao ra! Thả tao ra mau!"
Shin Jae-young thở dốc như thể sắp đánh Park Si-on đến nơi. Nếu Kim Young-jin không giữ cậu ta lại thì có lẽ cậu ta đã đấm Park Si-on rồi. Nhưng Park Si-on không hề nao núng. Thay vào đó, cậu ta ngẩng cao đầu và nhìn xuống. Cứ như Shin Jae-young đang nằm dưới chân cậu ta vậy.
"Này, thôi đi."
"Đúng đấy. Đm say rồi à? Sao lại làm mấy chuyện không hay làm thế?"
"Bỏ tao ra! Hôm nay tao phải đâm chết thằng nhãi ranh đó!"
"Đm! Im đi thằng kia!"
Kim Young-jin đứng giữa Shin Jae-young và Park Si-on. Tôi nắm lấy tay Park Si-on và kéo cậu ta ra xa Shin Jae-young. Trong căn phòng yên tĩnh vang vọng tiếng thở dồn dập đầy tức giận của Shin Jae-young, tiếng nuốt nước bọt của tôi và tiếng la hét đầy kích động của Kim Young-jin. Chỉ có Park Si-on là giữ được vẻ bình tĩnh. Nhìn thấy Park Si-on đang chế nhạo mình trong khi bản thân đang vô cùng tức giận, Shin Jae-young bắt đầu vùng vẫy dữ dội.
Đồng thời, tôi và Kim Young-jin nhìn nhau. Chúng tôi biết mình phải làm gì mà không cần nói ra. Tôi ghì chặt lấy Park Si-on và nhốt cậu ta vào phòng. Kim Young-jin cũng nhấc bổng Shin Jae-young đang giãy giụa lên và nhốt cậu ta vào phòng. Tiếng chửi rủa khàn đặc của Shin Jae-young vang vọng qua cánh cửa.
Bầu không khí vui vẻ vừa rồi đã tan biến. Kim Young-jin và tôi thở phào nhẹ nhõm sau khi dọn dẹp sơ bộ tình huống có thể leo thang thành một cuộc ẩu đả lớn. Việc dọn dẹp đống tàn dư cuối cùng cũng thuộc về chúng tôi. Sau khi nhốt hai tên đang tỏa ra bầu không khí đáng sợ vào hai phòng khác nhau, chúng tôi ra phòng khách dọn dẹp bàn ăn và dọn dẹp xung quanh. Đến khi chuẩn bị đi ngủ xong thì đã quá nửa đêm rồi.
Kim Young-jin đã đưa ra một đề nghị khá hấp dẫn, đó là cho Shin Jae-young và Park Si-on ngủ cùng nhau để làm lành. Nghe bảo nếu nhốt những con chó ghét nhau vào cùng một lồng rồi mang đến bệnh viện thì chúng sẽ đột nhiên trở nên thân thiện với nhau. Nhưng tôi có thể hình dung ra Park Si-on sẽ phản ứng thế nào nếu tôi đồng ý ngủ với Kim Young-jin. Có lẽ cậu ta sẽ đốt luôn cả khu nghỉ dưỡng chứ không chỉ đốt mỗi bộ đồng phục thể dục đâu.
Tôi nói rằng bọn họ không phải là chó, và cả hai đều là người, nhưng tính cách của họ lại như chó nên cách đó sẽ không hiệu quả. Kim Young-jin cũng đồng ý với ý kiến của tôi. Cuối cùng, chúng tôi quyết định mỗi người phụ trách một người.
Khi vào phòng, tôi thấy Park Si-on đang cầm điện thoại và nhìn chằm chằm vào màn hình với khuôn mặt tươi tỉnh. Mới lúc nãy còn cùng với Shin Jae-young tạo ra bầu không khí tồi tệ mà giờ đã thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra.
"Cậu xem này, ảnh chụp lúc nãy. Cậu lên hình đẹp lắm đấy."
Park Si-on vừa nói vừa đưa cho tôi xem bức ảnh chụp trước bữa tiệc nướng. Đó là bức ảnh mà Kim Young-jin đã đăng lên nhóm chat. Cậu ta phóng to phần có tôi lên, khiến khuôn mặt tôi lấp đầy màn hình. Tôi gạt tay Park Si-on đang đưa điện thoại cho tôi.
"Này, mấy cậu điên à?"
"Sao cơ?"
"Đến đây chơi mà còn đánh nhau làm gì?"
Nghe tôi trách móc, Park Si-on bỗng xị mặt xuống. Vừa nãy còn không hề nhíu mày khi nghe Shin Jae-young chửi thề, sao giờ lại đột nhiên tỏ ra đáng thương thế này.
"Cậu ta cứ nói mấy lời kỳ lạ. Nào là muốn ngủ với cậu, nào là không công bằng."
"Cậu ta nói mấy lời kỳ lạ đâu phải chuyện một hai ngày?"
"Vì cậu lo lắng."
Giọng nói trầm thấp của Park Si-on lướt qua tai tôi. Cậu ta kéo tôi về phía mình. Nắm lấy từng bàn tay của tôi rồi nhìn tôi chăm chú.
"Tại mấy lời của Kim Young-jin mà cậu bồn chồn đúng không? Đúng không?"
Park Si-on lại nhắc đến chuyện mà tôi đã quên từ lâu vì cuộc cãi vã giữa Shin Jae-young và Park Si-on. Trong lúc tôi đang ngập ngừng không nói nên lời, cậu ta lại tiếp tục nói.
"Cậu ta vốn có sở thích chọc ngoáy người khác bằng những lời vô nghĩa mà. Cậu đã khó chịu vì nghe người ta bảo hai đứa mình trông kỳ lạ rồi, nếu cậu ta cứ chọc tức cậu thì sao tôi không tức cho được?"
"……Vì tôi à?"
"Tôi biết cậu để ý đến từng lời nói đó mà."
"……"
"Nên tôi mới làm vậy."