Tôi gạt tay Park Si-on đang đặt trên vai tôi và đi về phía cuối lớp. Người chiến thắng trong cuộc cá cược khốn kiếp hiện ra trước mắt tôi . Khóe miệng tôi khẽ nhếch lên. Đúng vậy, vẫn còn thằng đó.
Ánh mắt của Shin Jae-young lung lay khi nhìn tôi đang tiến lại gần cậu ta. Thà làm phiền một tên khốn như cậu ta còn hơn là những người vô tội. Nhân cơ hội này, hãy cùng nhau lăn lộn trong vũng bùn đi. Tôi mỉm cười và ngồi xuống cạnh Shin Jae-young.
"Này, Yoon Seon-woo. Mẹ kiếp, sao cậu lại ngồi ở đây."
Shin Jae-young hoảng hốt thì thầm.
"Đằng nào đây cũng là chỗ trống mà. Ngồi chung đi."
"Tôi cũng không muốn ngồi với cậu. Này, này, tôi nói thật đấy, cút đi."
"Chẳng phải ý nghĩa của việc là đồng minh là giúp đỡ lẫn nhau khi gặp khó khăn sao."
"Cái thằng điên này đúng là…… Này, cút nhanh lên. Thằng đó đang nhìn đấy."
Shin Jae-young liếc nhìn Park Si-on và chọc vào hông tôi . Tất nhiên, tôi không hề nhúc nhích.
"Cậu sợ Park Si-on à?"
"Ừ. Tôi sợ vãi cả đái. Nên là đừng có lôi kéo cả tôi vào, tự hai người giải quyết đi."
"Park Si-on điên thật mà."
"Đúng rồi, nên là đừng có lôi kéo những người không liên quan như tôi vào, tự hai người giải quyết đi."
Tôi lẳng lặng nhìn Shin Jae-young. Rồi tôi khoác tay lên vai cậu ta.
"Này, cậu có phải là người không liên quan đâu. Cậu cũng tham gia vào cái cuộc cá cược chó má đó mà."
"Mẹ kiếp. Này, cậu không bỏ tay ra à?"
Shin Jae-young vùng vẫy và hất tay tôi ra. Tiếng bước chân của Park Si-on ngày càng đến gần. Ngay sau đó, Park Si-on dừng lại cách chúng tôi hai bước chân. Tôi kéo cổ áo Shin Jae-young và thì thầm vào tai cậu ta. Mùi nước hoa ngọt ngào làm nhột đầu mũi tôi .
"Trước đây tôi đã từng cho Kim Young-jin mượn áo thể dục, nhưng Park Si-on đã đốt sạch cái áo thể dục đó rồi đấy. Cậu ta bảo cậu ta khó chịu vì tôi mặc lại cái áo mà da thịt của Kim Young-jin đã chạm vào."
"Mẹ kiếp, rồi sao."
"Nếu bây giờ tôi ôm cậu và hôn cậu ở đây thì Park Si-on sẽ làm gì cậu nhỉ?"
"……."
"Cậu sẽ gặp rắc rối lớn đấy."
Nghe lời tôi nói, Shin Jae-young đẩy mạnh vào ngực tôi . Tôi tiếp tục nói trong khi nắm lấy tay áo cậu ta.
"Cậu nghĩ tôi không dám làm à?"
"Này, Yoon Seon-woo, tôi xin cậu. Làm ơn đừng lôi kéo cả tôi vào. Nếu thằng đó nổi điên lên thì……."
"Vậy thì hãy ngoan ngoãn ngồi cạnh tôi đi."
"Thật là chó má, mẹ kiếp……."
"Cậu bảo cậu là đồng minh của tôi mà. Cậu đã nhận được cái đồng hồ đắt tiền nhờ tôi rồi, giờ muốn phủi tay à? Cậu phải trả tiền đồng hồ chứ."
Shin Jae-young vò đầu. Tôi cố tình nhìn chằm chằm vào đôi môi đang chửi thề của cậu ta. Khuôn mặt của Shin Jae-young trông thật đáng thương.
"Bỏ tay ra."
Park Si-on tiến lại gần tôi và nắm lấy cổ tay tôi đang nắm lấy tay áo Shin Jae-young. Tôi không thèm nhìn Park Si-on mà chỉ nhìn chằm chằm vào Shin Jae-young.
"Cậu chỉ cần ngồi cạnh tôi thôi. Vậy thì tôi cũng sẽ không động đến cậu."
"Đúng là lũ điên……."
"Hoặc là hôn tôi cũng được."
Park Si-on siết chặt tay tôi đến mức như thể muốn bẻ gãy nó.
Tôi đã làm những chuyện mà tôi đã làm với Kim Shin-joo và Park Si-on, vậy thì chẳng có lý do gì tôi không thể làm với Shin Jae-young. Tôi chỉ cần hôn môi một lần rồi thôi, nhưng có lẽ Shin Jae-young sẽ gặp khá nhiều rắc rối. Ai mà biết khi nào cậu ta sẽ có số phận như cái áo thể dục bị đốt cháy cơ chứ.
Tôi không tin Park Si-on thích tôi . Nhưng tôi biết Park Si-on phát cuồng vì tôi . Hơn nữa, Park Si-on là một kẻ điên ghét cay ghét đắng việc ai đó chạm vào "đồ vật" của cậu ta.
Tình cảm chiếm hữu méo mó mà tôi từng nhầm lẫn với tình bạn thái quá hoặc lòng ghen tuông đơn thuần. Park Si-on không bao giờ để yên cho việc tôi hôn môi Shin Jae-young. Và Shin Jae-young biết rõ điều đó. Vì vậy cậu ta mới liếc nhìn Park Si-on ngay cả khi chỉ có một bàn tay chạm vào cậu ta.
Park Si-on trừng mắt nhìn Shin Jae-young. Shin Jae-young giơ hai tay lên che chắn tôi như thể oan ức.
"Mẹ kiếp, lũ điên này. Này, Park Si-on, đừng có nhìn tôi như thế."
"Seon-woo à. Mau về chỗ đi."
"Shin Jae-young, cậu định làm gì?"
"Yoon Seon-woo. Cậu không nghe tôi nói à?"
"A! Lũ khốn này. Tự lo liệu đi!"
Shin Jae-young trừng mắt nhìn tôi rồi đá mạnh vào bàn. Không bận tâm, tôi vui vẻ nhìn Shin Jae-young. Tôi cảm thấy một niềm vui không tên khi nhìn thấy vẻ mặt thất thần đó. Khuôn mặt xinh đẹp của Park Si-on xuất hiện một vết nứt.
"Jae-young à, đừng buồn. Chẳng phải chúng ta là bạn sao? Đổi chỗ cho tôi đi mà."
Tôi len lén nắm lấy tay Shin Jae-young. Tôi muốn đan các ngón tay vào nhau như Park Si-on đã làm, nhưng tôi không thể làm vậy vì Shin Jae-young đã cố bám vào ghế. Khi tôi dùng lòng bàn tay xoa bóp tay Shin Jae-young, Park Si-on đã giật cổ tay tôi . Ngay lúc đó, tôi nghe thấy tiếng cửa mở ra.
"Các em đang làm gì vậy, mau về chỗ đi."
Giáo viên chủ nhiệm nói trong khi nhìn Park Si-on đang túm lấy cổ tay tôi . Tôi nhìn Park Si-on sau khi xác nhận rằng giáo viên chủ nhiệm đã vào. Tôi thấy tay cậu ta đang run rẩy. Nhìn khuôn mặt trắng bệch vì tức giận, một phần sự khốn khổ đang đè nặng lên tôi đã biến mất.
"Park Si-on, cậu kia, không nghe tôi nói à? Về chỗ của cậu ngay lập tức."
Trước sự thúc giục của giáo viên chủ nhiệm, Park Si-on từ từ buông tay ra. Và đột nhiên tôi nhận ra sự khác biệt giữa Park Si-on và tôi .
Tuy trông như thể cậu ta đang thống trị mọi người, nhưng trên đỉnh kim tự tháp nơi Park Si-on đang đứng còn có một kim tự tháp lớn hơn. Con trai của một chính trị gia nổi tiếng, một học sinh gương mẫu được các thầy cô tin tưởng, và đối tượng được bạn bè đồng trang lứa vừa ngưỡng mộ vừa sợ hãi.
Tuy nhiên, những chú thích hào nhoáng này đối với Park Si-on cuối cùng chỉ là những gánh nặng mà cậu ta phải gánh vác. Xiềng xích trói buộc cậu nặng nề và kiên cố hơn xiềng xích trên chân tôi .
Tôi có can đảm để phá vỡ xiềng xích này, nhưng cậu thì không. Cậu là một tên hèn nhát.
Tôi nhìn vào mắt Park Si-on và dùng cằm chỉ về phía giáo viên chủ nhiệm. Và tôi thì thầm.
"Buông tay ra đi. Thầy giáo đến rồi."
Chiến lược lợi dụng Shin Jae-young của tôi đã có hiệu quả rất tốt. Tôi đã được bảo vệ dưới bóng của nền giáo dục công trong giờ học, và tôi đã có thể sử dụng Shin Jae-young để ngăn Park Si-on tiếp cận tôi trong giờ nghỉ. Đó là nhờ cậu ta là một tên điên hơn tôi nghĩ.
Trước giờ tan học, tôi đã nới lỏng sự căng thẳng và gác cằm lên tay để ngắm nhìn gáy của Park Si-on. Bởi vì nếu cậu ta nhìn tôi , tôi phải quay sang nhìn Shin Jae-young ngay lập tức.
Park Si-on ngồi thẳng lưng. Cổ cậu ta sáng trắng tương phản với chiếc áo khoác đồng phục màu đen. Đôi vai rộng không hề rung chuyển và lưng thẳng tắp. Tôi không nhìn thấy biểu cảm của cậu ta, nhưng cậu ta có vẻ không tức giận lắm. Nếu tôi chạy trốn ngay sau khi tan học, thì tôi nghĩ rằng tôi có thể vượt qua một ngày hôm nay một cách an toàn.
"Này, Yoon Seon-woo. Cậu làm ơn dừng lại đi."
Tôi liên tục theo dõi Park Si-on, nhưng Shin Jae-young cứ liên tục huých vào sườn tôi . Khuôn mặt khó ưa của cậu ta khiến tôi không muốn nhìn.
"Đừng có huých nữa. Tôi đau sườn."
"Cậu làm vậy rồi sẽ gặp chuyện lớn đấy."
"Này, cô giáo đến rồi. Dừng lại đi."
Tôi cúi đầu xuống và viện cớ cô giáo. Khi tôi tiếp tục phớt lờ, Shin Jae-young nắm lấy vai tôi và bắt tôi nhìn cậu ta. Cậu ta muốn gì đây.
Tôi nhăn nhó và ngẩng đầu lên thì thấy cậu ta đang ghé sát mặt vào tôi với vẻ mặt nghiêm trọng.
"Cậu không thấy Park Si-on phát điên lên rồi à?"
"Có vẻ vẫn ổn mà?"
Shin Jae-young cười khẩy. Cậu ta nhìn tôi với vẻ thương hại.
"Cậu thấy thế là ổn à? Cậu không thấy hơi nóng đang bốc lên từ đầu thằng đó à?"
"Rồi sao."
"Thằng này đúng là không biết gì cả."
"Park Si-on không thể động vào tôi."
Bởi vì tôi và cậu ta khác nhau.
không có ai nhận ra những vết bầm tím ẩn dưới lớp đồng phục. Điều đó có nghĩa là không có ai đau lòng vì những vết thương của tôi . Tôi cũng không có ai tin tưởng tôi vô điều kiện. Điều đó có nghĩa là không ai bị tổn thương ngay cả khi tôi nói dối. Hơn nữa, tôi là nhân vật chính của vô số tin đồn bẩn thỉu. Ngay cả khi tôi chạm đáy hơn nữa thì cũng chẳng ai thất vọng về tôi .
Nhưng Park Si-on thì khác. Cậu ta có những người mà cậu ta phải cố gắng để được yêu thương, và có những lòng tin và danh tiếng mà cậu ta phải bảo vệ. Nói tóm lại, cậu ta có nhiều thứ để mất, còn tôi thì không có gì cả. Người phải sợ hãi sự sụp đổ là Park Si-on, chứ không phải một kẻ đã đứng dưới đáy xã hội như tôi .
Vậy nên tôi chỉ có thể cố gắng chịu đựng. Bởi vì điều duy nhất mà một kẻ yếu thế khi tham gia vào một cuộc chiến mà kết cục đã được định trước có thể làm là dùng trứng chọi đá. Điểm mấu chốt ở đây không phải là phá vỡ tảng đá mà là không từ bỏ. Chỉ khi đó người ta mới có thể vượt qua tảng đá và giành chiến thắng trong một cuộc ẩu đả.
Nhưng Shin Jae-young đã tặc lưỡi và nhìn tôi với vẻ thương hại. Cậu ta nghiêng đầu và tiếp tục nói.
"Vừa thôi chứ."
"Cậu có thấy tôi đang làm quá không?"
Shin Jae-young cau mày rồi đột ngột xoay vai tôi lại. Sau khi hất tay tôi ra, cậu ta cúi người xuống và nói với tôi .
"Thằng đó nhẫn nhịn đến giờ là vì cậu đấy."
Giọng nói của cậu ta không hề mang theo một chút ý cười nào. Một tên chuyên làm trò cười và chọc tức người khác giờ lại giả vờ nghiêm trọng một cách không phù hợp. Trông như thể cậu ta đang lo lắng cho tôi , nhưng những lời nói thốt ra từ miệng cậu ta lại khiến tôi khó chịu. Park Si-on nhẫn nhịn vì tôi à. Tôi mới là người bị đánh úp trước, và tôi mới là người phải nhẫn nhịn. Tôi không làm gì để Park Si-on phải nhẫn nhịn cả.
"Thằng đó là cái thá gì mà phải nhẫn nhịn?"
"Mẹ kiếp, đúng là không biết điều gì cả."
"Tôi không làm gì sai cả. Cậu biết rõ nhất mà."
"Bây giờ tôi không có ý định tranh cãi đúng sai."
"Vậy thì cậu muốn gì?"
Shin Jae-young thở dài một tiếng ngắn gọn như thể cậu ta đang bực bội.
"Cậu mà cứ thế này thì sẽ bị thương đấy."
Tôi không tin vào điều đó đến mức bật cười. Có gì khác biệt nếu tôi bị thương nhiều hơn chứ. Tôi đã tàn tạ từ lâu rồi.
"Không sao đâu."
"Này, Yoon Seon-woo. Cậu không biết rõ về Park Si-on đâu."
"Dù tôi có biết rõ hay không thì suy nghĩ của tôi cũng không thay đổi. Bản thân việc Park Si-on phải nhẫn nhịn một người không làm gì sai như tôi đã là vô lý rồi."
"Đúng là phát điên mất."
"Không có sức mạnh và không có chỗ dựa thì ngay cả khi bị đánh đập một cách vô cớ cũng phải rên rỉ như một con chó à?"
Khi tôi nói với một giọng the thé, giáo viên chủ nhiệm đã nhìn về phía chúng tôi . Chúng tôi im lặng một lúc và cúi đầu xuống.
Như thể đang khó xử, cậu ta thở dài một vài lần. Ánh mắt của Shin Jae-young mà tôi thoáng thấy rất u ám. Shin Jae-young đã nhìn Park Si-on hồi lâu rồi nói với tôi bằng một giọng nói như sắp tắt lịm.
"……Ừ, đúng vậy. Cậu cứ làm con chó của Park Si-on đi."
"Cái thằng điiee……."
"làm như vậy đi. Bám lấy Park Si-on đi.”
“Tôi đã bảo là tôi không thích rồi mà.”
“Thằng khốn đó có sở trường là không tự bẩn tay mà vẫn có thể khiến kẻ khác khốn khổ. Cậu tuyệt đối không thắng được Park Si-on đâu.”
Giọng nói của Shin Jae-young dự đoán trước thất bại của tôi , khiến màng nhĩ tôi đau nhức. Tôi thô bạo gạt tay Shin Jae-young đang nắm lấy cánh tay tôi ra, rồi hướng mắt về phía giáo viên chủ nhiệm đang nói về kỳ thi giữa kỳ sắp tới. Như thể muốn chuyển sự chú ý của tôi , Shin Jae-young nhỏ giọng gọi tôi .
“Này, chẳng phải vì cậu không nghe lời tôi nên mới ra nông nỗi này sao. Rõ ràng tôi đã bảo cậu đừng tin thằng khốn đó mà. Giờ cậu nghe tôi đi.”
“ĐM, cậu nói thế là vì nghĩ cho tôi à?”
Tôi cố gắng hết sức để kìm nén giọng nói, không để ai nghe thấy, nhưng trong đó vẫn chất chứa sự phẫn nộ. Khi tôi trừng mắt nhìn, Shin Jae-young cau mày.
“Cậu không có tư cách khuyên bảo tôi . Nếu cậu thật sự nghĩ cho tôi , thì cậu đã phải nói thẳng với tôi , chứ không phải ám chỉ bằng những gợi ý mơ hồ.”
“……”
“Cậu cũng thích thú lắm còn gì. Cậu vừa xem Park Si-on chơi đùa với tôi vừa tận hưởng.”
Trước lời nói của tôi , Shin Jae-young chỉ thốt ra một câu chửi rủa nhỏ. Cũng phải thôi, làm gì còn gì để nói nữa. Tôi tha hồ chế giễu chút lương tâm cắn rứt ít ỏi chỉ có thể thể hiện bằng sự im lặng.