Một lúc sau, tiếng chào kết thúc của giáo viên chủ nhiệm vang lên cùng với tiếng ồn ào của việc kéo ghế. Cả tôi và Shin Jae-young đều vô cùng căng thẳng nhìn về phía Park Si-on. Park Si-on từ từ đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Không hề có dấu hiệu vội vàng nào. Park Si-on bình tĩnh dọn dẹp chỗ ngồi rồi cứ thế đi về phía cửa trước của lớp. Shin Jae-young và tôi đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
“Haa, tại cậu mà thành ra thế này……”
“Shin Jae-young.”
Ngay khi tôi xác nhận Park Si-on đã ra ngoài, tôi liền gọi Shin Jae-young đang đeo cặp lên vai.
“Đừng hòng rút chân ra bây giờ. Cậu không muốn toàn bộ tiền đồng hồ của cậu dùng để trả viện phí đâu.”
“Thằng điên này thật sự là……”
Shin Jae-young thô bạo vò đầu rồi trừng mắt nhìn tôi .
“Vậy nên giúp tôi đi. Cứ ngồi cạnh tôi thôi. Hôm nay cũng thế, vì biết cậu ta đến thì tôi sẽ chạm vào cậu nên cậu ta sẽ để yên thôi.”
“Này, cậu nghĩ chuyện này sẽ kéo dài được bao lâu?”
“Tôi không biết. Nhưng ít nhất cũng phải thở được đã chứ.”
Tất cả mọi thứ của Park Si-on, người mà tôi từng thích, giờ đây đang bóp nghẹt cổ họng tôi . Khi cậu ta ở bên cạnh, tôi không thể thở được. Vậy nên tôi cũng phải sống chứ. Tôi nhìn Shin Jae-young với ánh mắt tha thiết. Thấy khuôn mặt tôi như vậy, Shin Jae-young cắn môi.
“Giúp tôi đi. Shin Jae-young.”
“Giúp cậu thì tôi tàn đời đó.”
“Cứ ngồi cạnh tôi thôi. Tôi sẽ sống lặng lẽ rồi tốt nghiệp, biến mất không dấu vết. Vậy nên, giúp tôi đi mà. Hả? Tôi không muốn dính dáng đến thằng khốn đó.”
Giọng tôi run rẩy như van xin, Shin Jae-young ngoảnh mặt đi. Cậu ta liên tục vuốt tóc lên.
“Yoon Seon-woo, cậu thật sự chẳng biết gì cả.”
“……”
“Cậu đã dính líu đến thằng khốn đó rồi. Trải qua rồi mà vẫn không biết sao? Nếu cậu có thể cắt đứt được thì đã không có chuyện này rồi. Vậy nên đừng làm phiền tôi nữa, cứ nghe tôi đi. Hoặc là yêu đương với thằng khốn đó đến khi nào chán thì thôi.”
Vẻ mặt của Shin Jae-young nghiêm túc. Không phải là mỉa mai mà thật sự trông như thể nếu tôi chấp nhận cậu ta thì mọi chuyện sẽ tự giải quyết. Khuôn mặt tôi dần méo mó.
“Park Si-on một khi đã nắm trong tay thì tuyệt đối không buông. Cùng lắm là phá hỏng thôi, chứ tuyệt đối không từ bỏ cậu đâu.”
“Tôi là đồ chơi à? Nắm rồi buông, phá hỏng cái khỉ gì chứ?”
“Vậy thì từ giờ làm đồ chơi cho thằng khốn đó đi. Thế là xong chứ gì.”
“Làm trò à.”
Shin Jae-young nói một cách nhẹ nhàng như khuyên nhủ.
“Cứ nghĩ đơn giản thôi. Chỉ cần cậu chịu cúi đầu thì Park Si-on cũng sẽ cư xử như trước đây thôi. Thế thì có lợi cho cậu mà.”
“Tôi không muốn.”
“Này, thằng đầu đất này.”
“Tôi không muốn.”
Tôi nghiến răng nghiến lợi đến mức hàm đau nhức. Shin Jae-young nhìn tôi như vậy chỉ thở dài. Nếu cậu ta cười cợt như bình thường thì tôi đã đấm cho một trận rồi, nhưng cậu ta thật sự lo lắng cho tôi nên sắc mặt sa sầm lại.
“Yoon Seon-woo, Park Si-on thích cậu mà.”
“……”
“Vậy nên đừng bỏ con đường dễ dàng mà đi đường khác.”
Hàm tôi run rẩy khe khẽ. Tôi cố gắng nuốt trôi những cảm xúc đang trào dâng. Tôi phải chế giễu Shin Jae-young đang nói những điều vớ vẩn mới đúng, nhưng cơ mặt tôi không cử động, như thể tôi đã quên mất cách biểu cảm rồi. Khuôn mặt Park Si-on kiêu ngạo nói thích tôi cứ hiện lên trước mắt.
“……Tôi không thích. Tôi không thích.”
Giọng nói cố gắng thể hiện cảm xúc của tôi run rẩy ở cuối câu. Đó là những lời sẽ sớm tan biến thành tiếng vọng vô nghĩa. Shin Jae-young hay Park Si-on đều sẽ không đáp lại tôi . Quả nhiên, Shin Jae-young lắc đầu như thể không thể hiểu được.
Tôi có thể phân biệt đúng sai, có thể làm ai đó tổn thương hoặc bị tổn thương. Khi tức giận thì tôi sẽ tức giận, khi buồn thì tôi cũng khóc. Vậy nên tôi cũng có thể thích hoặc ghét Park Si-on theo ý mình. Nhưng Shin Jae-young và Park Si-on cứ liên tục quên đi sự thật hiển nhiên đó.
Trên đường về nhà, cơn đau đầu mà tôi đã quên lại tái phát. Khi sự căng thẳng được giải tỏa, sự mệt mỏi ập đến khiến vai tôi đau nhức.
Khi đến trước cửa căn hộ, tôi nhận thấy một bóng dáng quen thuộc. Park Si-on đang đứng tựa lưng vào tường. Cảm nhận được tiếng động, Park Si-on ngẩng đầu lên. Khi ánh mắt tôi chạm vào cậu ta, tôi không thể cử động như thể chân tôi bị đóng đinh xuống đất. Park Si-on từ từ tiến về phía tôi .
“Đợi cậu nãy giờ. Về muộn thế.”
Giọng khàn khàn trở nên mờ mịt như bụi. Ánh mắt tôi dừng lại trên khuôn mặt bình thản của Park Si-on. Một cơn gió khô khan thổi đến từ đâu đó. Cơn gió đó lướt qua quầng thâm dưới mắt và đôi má tái nhợt của Park Si-on.
“Nói chuyện với tôi một lát đi.”
Park Si-on tiến lại gần tôi hơn một bước. Tôi rụt rè lùi lại, khóe môi hơi cong lên của cậu ta trở nên lạnh lùng. Theo bản năng, tôi nhìn xung quanh xem có ai ở gần đó không.
“Seon-woo à. Tôi đang nói chuyện mà. Nhìn tôi này.”
Giọng nói trầm thấp của cậu ta trở nên lạnh lẽo. Nhìn cái cau mày nhẹ của cậu ta, tôi từ từ mở miệng.
“Tôi không có gì để nói với cậu cả. Ý của tôi hôm qua tôi đã nói hết……”
“Tôi đến để chịu phạt đây. Đánh đi. Tôi sẽ chịu phạt.”
Lời tôi chưa dứt, Park Si-on đã chen ngang. Giọng nói vô cảm cứ như ra lệnh.
“Cái gì?”
“Đánh đi. Vì tôi sai rồi nên tôi sẽ chịu đánh.”
Như thể sẽ tuân theo sự trừng phạt của tôi , Park Si-on chậm rãi chớp mắt.
“Vì sự thật là tôi đã làm cậu khó chịu. Đánh đến khi nào cậu hả giận thì thôi. Rồi quay lại như cũ đi.”
“……”
“Đánh đến khi nào tôi gần chết cũng được. Tôi sẽ chịu hết.”
Tôi đã nghiến răng nghiến lợi muốn đánh cho cái khuôn mặt đẹp mã của Park Si-on bầm dập, nhưng khi nghe cậu ta bảo đánh đi thì tôi lại cảm thấy kỳ lạ. Hơn hết, phản ứng của Park Si-on thật kỳ lạ. Đôi mắt trống rỗng và giọng nói vô cảm khiến tôi bất an.
Rõ ràng là tôi đã từng thấy biểu cảm này ở đâu đó rồi. Tôi đã từng thấy ở đâu nhỉ, Park Si-on đã từng có biểu cảm này khi nào nhỉ.
“Tôi chịu đòn giỏi lắm. Từ nhỏ đã bị đánh nhiều rồi.”
Lời cậu ta vừa dứt, đêm mà Park Si-on với đầy vết thương trên người tìm đến nhà tôi chợt hiện về. Lúc đó Park Si-on cũng có biểu cảm này. Khuôn mặt trống rỗng không hề tỏ ra đáng thương hay xinh đẹp. Khuôn mặt trống rỗng như chỉ còn lại cái xác không hồn. Đã có lúc tôi nghĩ rằng khuôn mặt này mới là con người thật của Park Si-on.
Tôi đại khái đoán được Park Si-on đang giở trò gì.
“Thật á?”
“Ừ. Đánh đi.”
Nhìn Park Si-on đang bảo mình đánh đi, tôi nắm chặt tay lại. Tôi cười nhạt nhìn Park Si-on. Vừa nghe bảo đánh đi thì tính khí ương bướng của tôi lại nổi lên, nếu cậu muốn bị đánh đến vậy thì được thôi.
“Cậu không kiện tôi chứ? Kiện là tôi giết cậu đó.”
Khi tôi lẩm bẩm, Park Si-on khiêm tốn gật đầu. Tôi sải bước tiến về phía cậu ta. Và ngay lập tức giơ chân đá vào bụng cậu ta. Park Si-on nuốt một tiếng rên nhỏ rồi cúi gập người. Nắm lấy cơ hội đó, tôi nhanh chóng đá vào mắt cá chân cậu ta. Park Si-on mất thăng bằng, dùng tay chống xuống đất rồi quỳ xuống.
“Lần này cũng là cá cược à?”
Tôi túm tóc Park Si-on rồi ngẩng đầu cậu ta lên. Tôi cảm thấy mái tóc đặc biệt mỏng và mềm mại của cậu ta rối vào giữa các ngón tay rồi nhanh chóng tuột ra. Tôi siết chặt tay hơn một lần nữa. Một tiếng rên khe khẽ bật ra từ kẽ răng của Park Si-on.
“Lại giả bộ đáng thương ở đâu đấy hả. Cậu nghĩ nếu cậu giả bộ đáng thương trước mặt tôi thì tôi sẽ chấp nhận cậu lại à? Lần này cậu dùng cái đó để cá cược à?”
Tôi siết chặt tóc hơn một lần nữa. Một tiếng rên khe khẽ bật ra từ kẽ răng của Park Si-on.
“Lại còn thông đồng với Shin Jae-young nữa đúng không? Hay là Kim Shin-joo? ĐM, lũ chó chết!”
“……Không phải thế đâu.”
“Tôi không tin lời cậu đâu đồ chó!”
Khi tôi giật mạnh mái tóc đang nắm chặt trong tay, thân trên của Park Si-on loạng choạng mất thăng bằng. Cậu ta dùng lòng bàn tay chống xuống đất rồi dựng thân lên lần nữa. Đôi mắt u ám ngước lên nhìn tôi , như thể bảo tôi có đánh nữa cũng được. Nhìn khuôn mặt đau đớn đang cố kìm nén tiếng rên, tim tôi se lại.
Tôi lại giơ chân đá vào vai cậu ta, đẩy cậu ta ra sau. Hai vai vốn tạo thành một góc vuông giờ lại lệch hướng và nghiêng về một bên. Nhìn Park Si-on ngã ra sau một cách dễ dàng, tôi không hề cảm thấy hả hê mà ngược lại còn bực bội hơn. Đấm đá người ta một cách đơn phương không phải là sở thích của tôi .
Tôi thở dốc rồi chỉnh lại mái tóc rối bù.
“Bảo tôi đánh nên tôi đánh rồi đấy, nhưng làm sao đây, dù có đánh bao nhiêu thì tôi cũng không hả giận được.”
Park Si-on cúi đầu ho. Tôi thấy vai cậu ta rung lên bần bật.
“Dù cậu có làm gì đi nữa thì quyết định của tôi cũng không thay đổi đâu.”
Khi tôi lùi lại hai bước, Park Si-on từ từ ngẩng đầu lên. Cậu ta ngước lên nhìn tôi với vẻ mặt đau khổ. Khuôn mặt cậu ta méo mó như thể sắp khóc đến nơi. Khuôn mặt xinh đẹp của cậu ta thoạt nhìn có vẻ tủi thân. Cậu ta vội vàng mở miệng.
“Nếu cậu không muốn cúi đầu thì tôi sẽ cúi đầu. Tôi sẽ xin lỗi và chịu đòn bao nhiêu tùy cậu muốn. Vậy nên……”
“Tôi không muốn.”
“Tôi có làm gì đâu. Tôi đã bảo là tôi sẽ không làm gì mà!”
Park Si-on lại bắt đầu câu chuyện mà tôi đã chán ngán đến mức thuộc lòng. Chỉ nghĩ đến việc phải lặp lại những lời đã nói thôi là tôi đã thấy chán rồi. Tôi cau mày ngoảnh mặt đi.
Nếu lời cậu ta nói là thật thì việc tim tôi đau đến vậy là vô lý. Ngay cả Kim Shin-joo, người đã trực tiếp đánh tôi và cưỡng hôn tôi , cũng không khiến tôi đau đớn đến vậy. Thứ cậu cướp đi từ tôi không phải là những thứ hữu hình.
“Tôi không tin.”
Park Si-on định nắm lấy tay tôi . Tôi rụt tay lại và lùi lại một bước.
“Tôi sẽ không cá cược gì về cậu nữa đâu. Sẽ không có chuyện đó nữa đâu!”
“Vậy thì sao tôi tinđược cậu.”
“Tin đi mà. Làm ơn tin tôi đi!”
“Tôi đã tin nên mới ra nông nỗi này, sao tôi phải tin cậu.”
Park Si-on đã cùng Shin Jae-young xem tôi đỏ mặt vì sự rung động của một mối quan hệ mới. Cậu ta đã lợi dụng tấm chân tình của tôi , người đã cộng hưởng với nỗi đau giả dối và yêu cậu ta bằng được, để làm một vụ cá cược. Sau khi sự thật được phơi bày, cậu ta không hề xin lỗi mà còn lảm nhảm rằng chưa có chuyện gì xảy ra cả.
Cú sốc bị đánh vào sau gáy sẽ mờ nhạt theo thời gian. Khi lớn lên, tôi có thể dùng những ngày tháng ngây thơ đã qua làm mồi nhắm rượu. Nhưng dù vậy, tôi cũng sẽ không thể hoàn toàn thoát khỏi ký ức này. Mỗi khi tôi cố gắng tin tưởng ai đó, sự nghi ngờ cay đắng sẽ níu chân tôi lại. Tôi sẽ tuyệt vọng trước khi nảy sinh tình cảm với ai đó.
Vậy nên việc cậu ta nói rằng chưa có chuyện gì xảy ra cả là vô nghĩa. Vì mọi thứ đã thay đổi rồi.
“Tôi ghét cậu.”
Tôi thổ lộ tấm chân tình nặng trĩu như một tiếng thở dài. Cánh tay Park Si-on đang vươn về phía tôi dừng lại giữa không trung.
“Tôi không nói những lời này vì tức giận. Cậu có đánh tôi thì chuyện cũng không giải quyết được đâu.”
Park Si-on thu lại cánh tay đang lơ lửng giữa không trung. Cổ họng trắng ngần của cậu ta rung lên như nuốt thứ gì đó.
“Tôi thích cậu.”
“Tôi ghét.”
“……”
“Nếu cậu nói rằng chưa có chuyện gì xảy ra thì dừng lại ở đây đi. Chúng ta tự giải quyết chuyện tình cảm của mình là được mà.”
Cơn gió thu lạnh lẽo xẹt qua giữa hai chúng tôi . Ánh mắt của Park Si-on trở nên lạnh lẽo.
“Tôi không muốn.”
“Không muốn cũng phải chịu thôi.”
“Không được.”
“Nếu cậu cứ thế này thì cả cậu và tôi đều sẽ bị tổn thương đấy.”
“Tôi không quan tâm.”
Tôi không thể tìm thấy bất kỳ sự sợ hãi nào trong Park Si-on đang nhìn tôi một cách kiên quyết. Rõ ràng là cậu ta tin rằng tôi không thể gây tổn thương cho cậu ta. Vì tôi quá yếu để có thể gây tổn thương cho cậu ta.
Nhưng có thật là như vậy không? Gây tổn thương cho người khác là một việc rất dễ dàng mà.
“Cậu có nhiều thứ để mất lắm đấy, cậu chắc chứ?”
“Tôi chắc.”
“Haa…… Park Si-on.”
Khi tôi gọi tên cậu ta như một tiếng thở dài, vai của Park Si-on rung lên khe khẽ.