Tái Sinh - Chương 50

Ánh mắt của Park Si-on lạnh lẽo đến rợn người. Tôi  chưa từng cảm thấy áp lực này từ Kim Shin-joo. Nhìn tôi  đang quỳ gối trên sàn, Park Si-on nhếch một bên mép. Nụ cười cay đắng hơn cả mùi máu tanh xộc vào mũi.

“Cái khí thế uy hiếp hôm qua đi đâu hết rồi, sao im re vậy?”

Park Si-on đang nhìn xuống tôi  ngồi xổm xuống trước mặt tôi . Cậu ta túm lấy cằm tôi  để tôi  không thể rời mắt.

“Seon-woo à. Người bất lợi trong một cuộc chiến không phải là người có nhiều thứ để mất.”

“Ư…….”

“Mà là người sợ mất mát.”

Tôi  nuốt nỗi đau và trừng mắt nhìn cậu ta.

Người phải sợ hãi sự sụp đổ không phải là tôi  mà là Park Si-on. Nhất định phải như vậy. Nhưng Park Si-on lại tự mình đứng ở mép vực thẳm. Cậu ta tự tay phá hủy những gì mình có để vô hiệu hóa điểm yếu của mình. Trước khi tôi  kịp gây chiến, cậu ta đã lật đổ bàn cờ rồi.

Park Si-on nở một nụ cười nhẹ như lông hồng. Mọi thứ trước mắt tôi  trở nên tối sầm lại.

“Cậu muốn thế nào, ngoan ngoãn ngồi cạnh tôi  hay là xem những thằng ngồi cạnh cậu bị đánh cho nhừ tử?”

“Thằng điên……”

“Lựa chọn là do cậu. Nhưng cả hai chúng ta phải cùng nhau gánh chịu hậu quả.”

Ngón trỏ của Park Si-on chỉ vào tôi  và ngực cậu ta luân phiên. Cậu ta đặc biệt nhấn mạnh từ “cùng nhau”.

“Nhìn mặt Jae-young xem. Tại cậu bướng bỉnh nên mới ra thế này đấy.”

Ánh mắt tôi  tự nhiên hướng về phía sau lớp, nơi Shin Jae-young đang nằm gục. Nỗi tội lỗi đang ẩn náu trồi lên như một mũi dùi.

“Hay là cậu mượn tay tôi  để trả thù Shin Jae-young đấy à? Ra vẻ không phải thế nhưng thực ra cậu cũng là loại đầu gấu ngầm đấy nhỉ.”

Tôi  run rẩy và nghiến chặt răng.

Tôi  ghét Shin Jae-young nhưng tôi  không hề muốn điều này. Tôi  muốn cậu ta trở thành lớp đệm giữa tôi  và Park Si-on. Vì Shin Jae-young là bạn của Park Si-on, và cậu ta không phải là loại người dễ bị bắt nạt một cách đơn phương.

Nhưng mọi thứ đều vượt quá dự đoán của tôi . Cậu ta nói cậu không phải là loại người tự bẩn tay, đó là lỗi của tôi  khi tin lời Shin Jae-young.

“ĐM……”

“Nào, vậy cậu muốn thế nào? Chọn đi. Tùy ý Seon-woo quyết định.”

Giờ tôi  có hai ngã rẽ. Khuất phục Park Si-on như thế này, hay là vẫn tiếp tục chiến đấu. Nếu bỏ cuộc ở đây thì tôi  sẽ trở thành một con chó. Một con chó đặc biệt mà Park Si-on yêu quý.

Tôi  nắm lấy cổ tay Park Si-on đang giữ cằm tôi . Tôi  cắm móng tay vào mu bàn tay cậu ta đang cố gắng chống cự. Park Si-on chế giễu tôi  và nheo mắt lại. Tôi  phớt lờ nụ cười chế giễu của cậu ta và dồn sức vào đầu gối. Rồi tôi  khó khăn đứng dậy. Khi tôi  đứng lên, Park Si-on cũng đứng dậy theo. Cậu ta nghiêng đầu và hứng thú quan sát hành động của tôi .

“Hừm, đứng lên rồi định làm gì. Giờ tôi  sẽ không để cậu đánh nữa đâu?”

“Huu…….”

Lý do mọi người tiến hành một cuộc chiến mà kết quả đã rõ ràng không phải là vì một chiến thắng ngẫu nhiên mà họ có thể giành được. Vận may đó luôn lướt qua kẻ yếu.

“Haa… Haa… Haa….”

Vậy tại sao phải chiến đấu? Chỉ là vì phải chiến đấu thôi. Bất kể thắng thua, tôi  chiến đấu vì tôi  phải chiến đấu. Để không trở thành một con chó của ai đó. Để không rơi xuống thành một sinh vật thấp hèn hơn con người, tôi  chấp nhận thất bại. Có lẽ người sợ hãi sự sụp đổ không phải là Park Si-on mà là tôi .

Tôi  cứ thế lao vào Park Si-on.

“Đây là câu trả lời của tôi, thằng chó chết!”

Trước cuộc tấn công bất ngờ, Park Si-on có chút chần chừ và nghiêng người sang một bên. Nhân cơ hội đó, tôi  đấm vào cằm cậu ta. Với âm thanh “bốp”, nắm đấm của tôi  găm thẳng vào cậu ta. Cái đầu vừa quay ngoắt đã trở lại vị trí cũ. Tôi  định đấm thêm một cú nữa thì cánh tay dài của Park Si-on đã chụp lấy đầu tôi . Khoảnh khắc tôi  cố gắng vùng vẫy và phản kháng, cậu ta đã túm lấy cổ áo tôi .

“Tay cũng khỏe hơn tôi  tưởng đấy.”

Bàn tay đang túm lấy cổ áo tôi  càng lúc càng nâng cao lên. Tôi  không thể thở được. Tiếng ồn ào, bọn trẻ tụ tập xung quanh chúng tôi . Nhưng không ai đứng ra vì bị áp đảo bởi khí thế của Park Si-on. Theo phản xạ, tôi  hướng mắt về phía đồng hồ treo trên tường. ĐM, có ai gọi thầy cô không vậy.

“Này! Yoon Seon-woo!”

Và ngay khoảnh khắc đó, một giọng nói xa xăm vang lên. Kim Young-jin thở hổn hển mở toang cánh cửa phía trước lớp như thể đã nghe tin đồn từ lớp bên cạnh rồi chạy đến. Tôi  khó thở đến mức tầm nhìn trở nên mờ mịt.

“Park Si-on cái thằng chó…….”

Kim Young-jin vội vàng lao đến giật mạnh tay Park Si-on ra. Bàn tay vừa túm lấy cổ áo tôi  đã bị Kim Young-jin hất ra.

“Sao mày cứ làm thế với Yoon Seon-woo vậy!”

Kim Young-jin hét lên. Giọng cậu ta như tiếng gầm gừ. Chẳng bao lâu sau, Kim Young-jin túm lấy cổ áo Park Si-on và đẩy cậu ta về phía bàn. Kim Young-jin thở dốc. Park Si-on đập vào bàn nhưng không hề rên rỉ mà chỉ nhìn chằm chằm vào Kim Young-jin. Kim Young-jin ôm lấy vai tôi . Tôi  cảm thấy sát khí sắc bén từ Park Si-on đang nhìn chằm chằm vào cảnh tượng đó.

“Yoon Seon-woo . cậu không sao chứ?”

Park Si-on đột nhiên túm lấy gáy Kim Young-jin. Kim Young-jin loạng choạng một lúc rồi lấy lại được thăng bằng. Kim Young-jin hơi rút tay về phía sau rồi giữ nguyên tư thế đó và dùng khuỷu tay đỡ lấy cánh tay của Park Si-on, sau đó dùng lòng bàn tay đẩy vào ngực cậu ta. Cậu ta học Aikido đến đai nhị đẳng nên có lẽ đã học được gì đó ra trò.

Park Si-on bị đẩy nhẹ ra sau, Kim Young-jin lại túm lấy cổ áo cậu ta.

“Yoon Seon-woo làm sai cái gì mà mày lại thế! Thằng chó chết!”

Tay của Kim Young-jin run rẩy. Một đường gân xanh hiện lên trên nắm đấm siết chặt như thể cậu ta sắp đấm ai đó đến nơi. Nhưng Park Si-on không hề phản kháng. Chỉ là mỗi khi Kim Young-jin gọi tên tôi , biểu cảm của cậu ta lại càng trở nên lạnh lùng hơn. Tôi  bất chợt cảm thấy một sự lạnh lẽo trên khuôn mặt trắng bệch của Park Si-on. Tay của Park Si-on run lên.

ĐM, cuối cùng tôi  cũng khiến Kim Young-jin bị cuốn vào cuộc chiến chó má này rồi. Thoáng thấy khuôn mặt bê bết máu của Shin Jae-young cứ hiện lên trước mắt tôi .

Kim Young-jin như thế này thì chỉ là mồi ngon của Park Si-on mà thôi. Aikido nhị đẳng thì sao chứ. Nhu nhược đến mức không thể đấm ai đó đàng hoàng được. Ngay cả khi đang tức giận đến đỉnh điểm, Kim Young-jin vẫn không thể đấm vào Park Si-on mà chỉ túm lấy cổ áo cậu ta một cách vô ích.

Tôi  thở dài sâu thẳm và gọi tên Park Si-on.

“Này, Park Si-on.”

Tôi  không quan tâm đến người khác, nhưng Kim Young-jin thì không được. Tôi  không thể để cậu ta bị cuốn vào đống bùn lầy này. Thằng nhóc đó là người bạn duy nhất của tôi . Một người bạn thật sự đã lo lắng và quan tâm đến tôi  một cách chân thành chứ không phải giả dối và lừa lọc.

Tôi  không muốn Kim Young-jin bị thương vì bất kỳ lý do gì. Tôi  thà chết còn hơn. Park Si-on nói đúng. Người có nhiều thứ để mất không phải Park Si-on mà thực sự là tôi .

“Tôi  sẽ nghe theo lời cậu.”

“…….”

“Tôi  đầu hàng, dừng lại đi.”

Trước lời nói của tôi , cả Kim Young-jin và Park Si-on đều đồng thời nhìn tôi . Kim Young-jin nhìn tôi  với vẻ mặt ngơ ngác, còn Park Si-on cau mày nghiến răng. Đó là biểu cảm chân thật nhất mà tôi  đã thấy hôm nay.

“……Sao đột nhiên lại thế?”

Tôi  không trả lời câu hỏi của Park Si-on. Thay vào đó, tôi  quay đầu về phía Kim Young-jin.

“Này, Kim Young-jin. Cậu đi đi.”

“……Gì?”

“Tôi  bảo cậu đi đi.”

Có lẽ vì không hiểu tình hình nên biểu cảm của Kim Young-jin trở nên méo mó.

“Yoon Seon-woo……”

“Đằng sau có Shin Jae-young đấy, thằng khốn đó bị thương nhiều lắm rồi, đưa nó đến phòng y tế đi.”

Bàn tay của Kim Young-jin đang nắm lấy cổ áo Park Si-on trượt xuống. Park Si-on không hề có ý định chỉnh lại chiếc áo sơ mi nhàu nhĩ mà chỉ nhìn chằm chằm vào biểu cảm của tôi  một cách kiên trì.

Tôi  túm lấy cánh tay của Kim Young-jin đang đứng trơ ra và kéo cậu ta về phía sau.

“Và sau này đừng xen vào chuyện của tôi  nữa.”

Và tôi  thì thầm đủ nhỏ để chỉ Kim Young-jin nghe thấy. Mắt Kim Young-jin dao động.

“……Tại sao?”

“Tôi  sẽ không làm bạn với cậu nữa.”

“Đột nhiên nói gì thế……”

“Vậy nên đừng tỏ vẻ quen biết.”

Mặc dù cố gắng ngụy trang bằng vẻ lạnh lùng nhưng đó là những lời thật lòng của tôi . Tôi  không muốn Kim Young-jin chịu chung số phận với Shin Jae-young. Điều đó còn tồi tệ hơn là trở thành một con chó của Park Si-on. Tôi  dùng tay xoa xoa vai mình đang đau nhức.

Trước phản ứng lạnh lùng của tôi , Kim Young-jin há hốc miệng như thể bị sốc. Tôi  phớt lờ cậu ta và chỉ tay về phía Shin Jae-young. Tôi  tin rằng thông điệp bảo cậu nhanh chóng đưa thằng khốn kia đi của tôi  đã được truyền tải đầy đủ đến Kim Young-jin vụng về.

Tuy nhiên, khuôn mặt của Park Si-on càng lúc càng trở nên đáng sợ hơn. Ánh mắt truy xét theo sát từng biểu cảm và hành động của tôi . Khóe miệng cậu ta trở nên cứng đờ rồi hàm cậu ta co giật. Sự phẫn nộ gần như bi thảm lan rộng trên khuôn mặt cậu ta.

Khoảnh khắc đó, tôi  thấy Park Si-on đưa tay ra phía sau. Bàn tay đó nắm lấy một cây bút máy đang nằm lăn lóc trên bàn. Đầu ngòi bút màu xám nhạt lóe lên.

“Điên rồi……”

Đôi mắt đen láy ánh lên sự chiếm hữu méo mó. Quá rõ ràng cái ngòi bút đó sẽ hướng về ai. Đốt cháy chiếc áo đồng phục, đánh Shin Jae-young mà tôi  đã lợi dụng đến chết đi sống lại, và không thể chịu đựng nổi ngay cả khi máu của người khác dính lên má tôi , giờ thì cậu ta định làm tổn thương cả Kim Young-jin vô tội ư…….

Ý thức chứ không phải vô thức đang thúc đẩy cơ thể tôi . Đó là một hành động mang tính bản năng. Tôi  vội vàng nhấc chiếc ghế lên. Không có gì tốt hơn một công cụ để chế ngự một đối thủ mà bạn không thể đánh bại về thể chất.

“ĐM, tôi  đã bảo là tôi  đầu hàng rồi mà!”

Tôi  dùng ghế đập vào đầu Park Si-on. Park Si-on ngã xuống đất ngay lập tức. Thằng đầu gấu chết tiệt này, mày định hủy hoại cuộc đời ai nữa hả. Cơn giận trào lên đến đỉnh điểm. Ngay cả tôi  cũng không rõ cơn giận này nhắm vào ai. Tôi  mất kiểm soát lao vào Park Si-on đang nằm bất tỉnh.

Tôi  đấm vào mặt cậu ta như cái cách mà cậu ta đã làm với Shin Jae-young, rồi đấm, rồi lại đấm. Sau đó, cánh tay của Park Si-on đột nhiên vươn ra và siết chặt cổ tôi . Bàn tay đang siết chặt cổ tôi  bóp nghẹt đường thở của tôi . Dù không thể thở được nhưng nắm đấm của tôi  vẫn không ngừng lại. Khuôn mặt trắng bệch của cậu ta dần dần nhuộm đầy máu tươi. Nắm đấm của tôi  đấm vào đôi má trắng ngần mà tôi  mong muốn sẽ không còn lại những vết bầm tím nào.

Từ phía sau, tôi  cảm thấy Kim Young-jin nắm lấy tay tôi  và kéo tôi  ra. Giọng cậu ta gọi tên tôi  văng vẳng như một âm thanh chìm dưới mặt nước.

“Yoon Seon-woo! Seon-woo à, dừng lại đi! Tỉnh táo lại đi!”

“Tôi …… haa, đã bảo, ực, là đầu…… hàng rồi mà! Đầu hàng rồi mà! Vậy mà sao lại thế!”

“Này, ĐM, mấy người mau ngăn lại đi! Park Si-on! ĐM, cậu cũng dừng lại đi!”

Tôi  đánh cho khuôn mặt của Park Si-on bầm dập, còn Park Si-on thì bóp cổ tôi . Ánh mắt của cậu ta chỉ nhìn chằm chằm vào mắt tôi , như thể sẽ không cho phép một khoảng trống nhỏ nào. Tôi  cũng vậy. Chúng tôi  nhìn nhau như muốn giết đối phương và gây tổn thương cho nhau.

Mấy người khó khăn lắm mới tách được chúng tôi  đang rối tung vào nhau. Cổ tôi  đầy những vết tay bầm dập và những vết xước do móng tay cào, và khuôn mặt của Park Si-on cũng bê bết máu và trông thảm hại không kém.

“Này! Mấy đứa kia, mấy đứa đang làm cái trò gì thế hả!”

Người kết thúc cuộc ẩu đả dơ bẩn của chúng tôi  là tiếng hét của giáo viên chủ nhiệm, người đã đến quá muộn. Khuôn mặt của giáo viên chủ nhiệm luôn mang vẻ mặt vô vị, hiện rõ vẻ tức giận.

Tôi  thở dốc lau đi máu của Park Si-on đang dính trên tay tôi . Park Si-on cũng dùng tay áo lau đi máu đang chảy trên mặt cậu ta. Chúng tôi  nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tàn tạ của nhau. Chỉ trỏ vào những điều xấu xí nhất của đối phương mà chúng tôi  đã phơi bày. Và ánh mắt của chúng tôi  cứ thế dính chặt vào nhau một cách ghê tởm.


“Vậy nên Shin Jae-young là do Park Si-on cậu đánh, còn Park Si-on là do Yoon Seon-woo cậu đánh đúng không?”

Giáo viên chủ nhiệm luân phiên nhìn chúng tôi  với vẻ mặt chán nản.

“Vâng.”

“Không ạ.”

Câu trả lời của hai chúng tôi  không đồng nhất. Tôi  nghe thấy tiếng rên rỉ của giáo viên chủ nhiệm bên tai. Cô dùng một giọng nói yếu ớt để thuật lại sự thật chính xác.

“Không phải chỉ có em đánh Park Si-on đâu ạ. Cậu ta đánh trước đấy ạ.”

“Park Si-on, cậu thật sự đánh trước à?”

“Vâng .”

“Tại sao?”

Park Si-on im lặng trước câu hỏi của giáo viên chủ nhiệm. Chỉ nhìn khuôn mặt đang cụp mắt xuống thì có vẻ cậu ta  rất ngoan ngoãn. Tôi  nghiến răng trừng mắt nhìn cậu ta . Giáo viên chủ nhiệm quay ngoắt lại hỏi tôi .

“Yoon Seon-woo, cậu nói xem. Chuyện là thế nào?”

“Ngay khi Park Si-on bước vào lớp đã đánh Shin Jae-young rồi bất thình lình túm lấy tóc em  ạ. Kim Young-jin lao vào để ngăn Park Si-on ạ. Thế là cậu ta định dùng bút máy đâm Kim Young-jin đấy ạ. Em  thấy vậy nên em  mới cầm ghế đập vào đầu cậu ta ạ.”

Lời tôi  vừa dứt, Park Si-on đã mở miệng.

“em không hề dùng bút máy đâm ai cả.”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo