“Cậu định đâm mà.”
“Sao cậu biết?”
“Tôi thấy mà?”
“Này này, mấy đứa kia. Đến phòng giáo viên rồi mà vẫn còn cãi nhau?”
Giáo viên chủ nhiệm dùng sách giáo khoa đập mạnh vào đầu cả hai chúng tôi . Ngay cả khi bị đánh, chúng tôi vẫn trừng mắt nhìn nhau.
“Yoon Seon-woo đã hiểu lầm.”
“Làm trò à, rõ ràng cậu cầm bút máy mà.”
“Không có.”
“Lại nói dối nữa rồi?”
“Không phải mà.”
“Mấy đứa này lại……”
Giáo viên chủ nhiệm thở dài và đưa sách giáo khoa vào giữa hai chúng tôi . Mấy đứa đừng nhìn nhau nữa. Đừng có nhìn nữa, giáo viên chủ nhiệm nghiến răng cảnh cáo.
“Buổi sáng tinh mơ chưa gì đã đánh nhau ở trong lớp còn chưa đủ, không những không hối lỗi mà còn đến tận phòng giáo viên đánh nhau nữa hả? Mấy đứa có còn là người không vậy? Mấy đứa sắp thành học sinh lớp 12 rồi đấy!”
Chúng tôi đều không nói nên lời vì những lời nói quá đúng. Tôi cúi đầu.
“Em xin lỗi.”
“Park Si-on, sao cậu lại đánh người ta ngay khi vừa đến trường vậy? Trước giờ cậu đâu có ngang ngược thế này?”
“……”
“Nói đi chứ, nói. Ôi, khó thở quá!”
Giáo viên chủ nhiệm đấm mạnh vào ngực. Park Si-on chỉ im lặng và đứng đó một cách bình tĩnh. Sau một hồi im lặng, đôi môi của Park Si-on từ từ hé mở.
“Seon-woo nói đúng đấy ạ. Cả hai đều là do em đánh trước, Yoon Seon-woo chỉ là cố gắng ngăn em lại nên mới thành ra thế này thôi ạ. Cậu ấy không có lỗi gì cả.”
“Vậy nên tại sao cậu lại đánh một đứa không có lỗi gì chứ. Cậu làm vậy vì không có lý do gì à?”
“Vì Yoon Seon-woo không muốn làm cùng bàn với em ạ.”
Nói rồi Park Si-on quay đầu sang nhìn tôi . Cả tôi và giáo viên chủ nhiệm đều sững sờ. Đúng là thằng điên đến từ một chiều không gian khác. Tôi bật ra một tiếng than từ tận đáy lòng. Giáo viên chủ nhiệm cũng vậy. Giáo viên chủ nhiệm hỏi tôi bằng một giọng nói bàng hoàng.
“Yoon Seon-woo, có thật là thế không?”
“Em cũng vừa mới biết đấy ạ.”
“Ôi, đau đầu quá…….”
Giáo viên chủ nhiệm ôm đầu và ngả người ra sau. Bản thân tôi còn thấy cạn lời thế này, huống chi là cô. Sau khi liên tục thở dài, giáo viên chủ nhiệm lại nhìn chúng tôi .
“Đúng vậy, dù lý do là gì thì Park Si-on đã bắt đầu trước đúng không? Yoon Seon-woo, cậu vì thế mà biến cậu ta thành ra cái bộ dạng này.”
Giáo viên chủ nhiệm chỉ vào khuôn mặt của Park Si-on đã nhuộm đủ màu sắc sặc sỡ. Tôi liếc nhìn rồi gật đầu.
“Vậy thì Seon-woo cứ về lớp trước đi. Sau giờ tan học thì đến tìm tôi lại.”
“Vâng.”
“Park Si-on. Cậu không thể qua chuyện này dễ dàng được đâu. Đây không phải là song phương mà là đơn phương bạo lực đấy. Nếu không thuyết phục được phụ huynh của Shin Jae-young thì sẽ thành bạo lực học đường ngay. Cậu biết chuyện này mà đúng không?”
Ngay cả khi nghe thấy từ bạo lực học đường, Park Si-on vẫn tỏ ra bình thản. Tôi không biết cậu ta có chỗ nào để dựa vào hay là đầu óc đã hoàn toàn có vấn đề rồi.
Vẻ mặt quá đỗi thản nhiên của Park Si-on khiến giáo viên chủ nhiệm thở dài sâu hơn. Cứ như thể đất sắp sụt xuống đến nơi rồi vậy. Khuôn mặt cô ấy dần chuyển sang màu đất.
“Cậu vào phòng tư vấn ngồi đi, cho đến khi nào liên lạc được với phụ huynh thì thôi.”
“……”
“Seon-woo làm ơn ngoan ngoãn ở yên cho đến khi tan học đấy. Biết chưa?”
“Vâng ạ.”
Tôi cúi chào rồi rời khỏi phòng giáo viên. Tôi thấy Park Si-on đi cùng giáo viên chủ nhiệm về phía phòng tư vấn. Không hề có một chút xáo trộn nào trong dáng vẻ đi thẳng lưng của cậu ta.
Park Si-on là một thằng có chỗ dựa nên có lẽ sẽ không bị đuổi học đâu. Nhưng liệu bố cậu ta có bỏ qua chuyện này một cách dễ dàng không? Người gây ra chuyện là Park Si-on, và người phải gánh chịu hậu quả cũng là cậu ta, nhưng tôi cứ thấy đắng miệng.
Khi sự căng thẳng được giải tỏa, những cơn đau mà tôi đã quên ập đến. Toàn thân tôi nhức mỏi. Cổ bị Park Si-on bóp thì đau, vai bị cậu ta đá trúng cũng đau. Tôi đang lo lắng cho ai vậy chứ. Tôi vừa xoa xoa bờ vai đau nhức vừa đi dọc hành lang. Tôi thấy Kim Young-jin ở một nơi cách xa phòng giáo viên một chút.
“Này, Yoon Seon-woo.”
Tôi định phớt lờ cậu ta và đi ngang qua, nhưng Kim Young-jin đã chặn đường tôi .
“Cậu vẫn còn giận tôi à?”
Tôi nhăn mặt tỏ vẻ khó xử. Không biết có phải vì những lời tôi đã nói qua điện thoại hay vì hành động của tôi trong lớp học vừa nãy mà Kim Young-jin tin chắc rằng tôi đang giận cậu ta.
“Nếu cậu có gì giận thì cứ nói với tôi đi. Chúng ta nói hết ra rồi giải quyết đi.”
“Tôi không giận lắm đâu.”
“Không giận mà bảo tôi sau này đừng có tỏ vẻ quen biết à? Chẳng phải cậu tức giận vì tôi đã nói dối cậu sao.”
Kim Young-jin bày tỏ sự khó chịu của mình. Có vẻ như những lời tôi đã nói lúc nãy đã gây ra một cú sốc lớn cho cậu ta. Khuôn mặt sắp khóc của cậu ta thổ lộ sự oan ức của cậu ta.
“Mãi sau tôi mới biết lũ khốn đó dùng cậu để đùa bỡn. Thật đấy. Không phải là tôi đã biết trước rồi cố tình không nói với cậu đâu, mà là tôi muốn nói lắm, thật sự tôi đã định nói……”
Tôi chưa từng nghĩ rằng cậu ta cố tình không nói cho tôi biết. Tôi cũng không hề coi Kim Young-jin là một kẻ bàng quan. Tôi có thể đoán được ai là người đã bịt miệng Kim Young-jin mà không cần phải nghe cậu ta nói. Tuy nhiên, tôi vẫn im lặng chờ đợi những lời tiếp theo của cậu ta.
Kim Young-jin ngập ngừng một cách không hợp với cậu ta rồi nói ra những lời như súng liên thanh.
“Park Si-on bảo tôi là mọi chuyện đã kết thúc rồi. Cậu ta bảo rằng nếu cậu biết chuyện đã qua thì sẽ chẳng có gì tốt đẹp cả. Mà ngược lại còn bị sốc và tổn thương nặng nề nữa. Vậy nên cậu ta bảo tôi im miệng…….”
“……”
“Tôi xin lỗi. Dù sao thì tôi cũng phải nói cho cậu biết mới đúng, tôi ngốc quá…… Thật sự xin lỗi……”
Đôi mắt đỏ ngầu của cậu ta như sắp trào ra những giọt nước mắt bất cứ lúc nào. Tôi ngẩng đầu nhìn lên trần nhà.
Tôi biết rằng Kim Young-jin đã cố gắng hết sức mình bất kể kết quả ra sao. Một thằng nhóc thích ăn uống đến thế mà lại nhịn ăn cả tuần, thế là biết rồi đấy. Chắc hẳn cậu ta đã phải suy nghĩ rất nhiều. Tôi nên chọn lựa chọn nào để cậu ít bị tổn thương nhất.
Tôi , người đã bị Park Si-on làm cho mê muội mà bỏ qua nhiều dấu hiệu, và Park Si-on và Shin Jae-young, những người chỉ đơn giản bắt đầu một vụ cá cược cho vui rồi kết thúc nó một cách nhạt nhẽo. Ngay cả chúng tôi , những người trong cuộc, cũng không coi trọng chuyện này bằng Kim Young-jin.
“Tôi không giận cậu chút nào cả.”
“Vậy tại sao cậu lại thế……”
Trong số bốn người chúng ta, chỉ có Kim Young-jin là đã cố gắng hết sức. Suy nghĩ về lựa chọn nào là tốt nhất, và lo lắng về việc ai sẽ bị tổn thương bởi sự lựa chọn đó. Cậu ta đã phải âm thầm chịu đựng một mình trong khi bỏ cả bữa ăn. Hẳn là cậu ta đã rất mệt mỏi. Chắc hẳn cậu ta đã lo lắng về việc sự lựa chọn của mình sẽ gây ra kết quả gì.
Một người nào đó đã nói rằng bản chất của cái ác là sự bất lực của suy nghĩ. Người ta thường nhầm tưởng rằng cái ác là một điều gì đó bí ẩn, đáng sợ và tuyệt đối, nhưng cái ác chỉ đơn giản là sự lười biếng. Khi con người trở nên thờ ơ với nỗi đau của người khác, và do đó ngừng suy nghĩ về điều gì là đúng và sai, họ quá dễ dàng phạm phải những hành động tàn ác.
Vậy nên bản chất của cái thiện cũng không khác gì. Lựa chọn của tôi sẽ gây ra kết quả gì, sự lựa chọn đó sẽ làm tổn thương ai, lựa chọn đó có đạo đức hay không. Việc sẵn sàng đối mặt với những suy nghĩ này chính là bản chất của cái thiện. Thiện hay ác đều không bắt nguồn từ kết quả của hành động.
Vậy nên tôi biết ơn Kim Young-jin.
Lựa chọn của cậu ta có thể không mang lại kết quả tốt nhất cho tôi , nhưng cậu ta đã đặt tôi lên hàng đầu. Cậu ta không muốn tôi bị tổn thương, và cậu ta mong rằng sự lựa chọn của mình sẽ khiến tôi cảm thấy thoải mái hơn dù chỉ một chút. Vậy nên lời xin lỗi của cậu ta chắc chắn không hề nhẹ nhàng. Tấm chân tình nặng trĩu đó đã được truyền đến tôi một cách trọn vẹn.
Tôi từ từ đứng trước mặt Kim Young-jin. Rồi tôi nhìn chằm chằm vào cậu ta. Cậu ta cao hơn tôi , nhưng cậu ta không nhìn xuống tôi . Một nụ cười buồn bã nở trên môi tôi .
“Young-jin à.”
“……”
“Cảm ơn cậu.”
Vậy nên tôi đã nói với cậu ta bằng cả tấm lòng. Mong rằng dù chỉ một chút thì lòng biết ơn của tôi sẽ được truyền đến cậu ta. Tôi cảm thấy xấu hổ khi khóe mắt mình đỏ hoe. Tôi đã không khóc ngay cả khi bị Park Si-on đánh, tôi không biết tại sao nước mắt cứ chực trào ra. Tôi quay mặt đi và lén lau nước mắt.
“Này, sao đột nhiên cậu lại nói thế.”
Kim Young-jin có vẻ bất an. Cậu ta khẽ nắm lấy cánh tay tôi . Tôi hơi lùi lại và tiếp tục nói.
“Sau này chuyện của tôi tôi tự giải quyết. Tôi không muốn kéo cậu vào cuộc chiến bùn lầy này.”
“Gì? Này, đừng có nói vớ vẩn.”
“Tôi chỉ muốn biết ơn cậu thôi. Tôi không muốn tạo ra chuyện để phải xin lỗi cậu. Nếu cậu dính vào tôi thì cậu cũng sẽ thành ra như Shin Jae-young thôi. Thậm chí còn có thể tệ hơn nữa.”
“Yoon Seon-woo, tôi là Aikido nhị đẳng đấy. Tôi không sợ Park Si-on đâu.”
Tôi bật cười trước vẻ mặt đang ra sức khẳng định rằng cậu ta là Aikido nhị đẳng. Tuy nhiên, Kim Young-jin chỉ giữ vẻ mặt nghiêm trọng và không cười theo tôi .
“Chính cái việc khiến cậu phải đánh nhau ở trường đã là một việc khiến tôi thấy có lỗi rồi. Tôi không muốn vấy bẩn lên tương lai của cậu, vậy nên sau này cho dù tôi có làm ngơ cậu thì cũng đừng buồn đấy nhé.”
“Này, Yoon Seon-woo.”
“Cậu bảo cậu thấy có lỗi với tôi mà. Vậy thì cứ làm theo những gì tôi bảo đi.”
“Cái đó thì……”
“Tôi xin cậu đấy.”
Tôi nhìn cậu ta có chút tuyệt vọng. Tôi thấy những giọt nước mắt lớn đang đọng lại trong mắt Kim Young-jin. Cái thằng to xác này lại yếu đuối thế đấy.
Dù lòng tôi đau đớn, nhưng một khi đã dính dáng đến Park Si-on thì tôi không thể thân thiết với Kim Young-jin được nữa. Như lời giáo viên chủ nhiệm nói, chúng tôi sắp là học sinh lớp 12 rồi. Chỉ cần có tôi và Park Si-on bán rẻ tương lai của mình để cuốn vào những trò đùa về tình bạn hay những cuộc tình tay ba là đủ rồi. Cắt đứt Kim Young-jin, đó là cách duy nhất để cậu ta vẫn là một người bạn tốt của tôi .
Tôi thở dài một hơi thật sâu. Rồi tôi gạt bỏ vẻ mặt buồn bã khỏi khuôn mặt. Dù gì thì có vẻ như tôi không có duyên với việc kết bạn trong kiếp này rồi.
“Cậu hiểu quyết định của tôi chứ?”
Tôi cố gắng nói một cách nhẹ nhàng, nhưng vẻ mặt của cậu ta vẫn u ám. Kim Young-jin không đáp lại lời tôi .
“Thời gian qua cảm ơn cậu.”
Và tôi sẽ tiếp tục cảm ơn cậu trong tương lai.
Nói lời cảm ơn cuối cùng rồi tôi từ từ bước đi. Kim Young-jin đang cúi đầu không níu kéo tôi , người vừa đi ngang qua cậu ta.
Kể từ khi chuyển đến ngôi trường này, tôi đã phạm phải vô số sai lầm. Dư chấn của những lựa chọn ngốc nghếch của tôi vẫn đang khiến cuộc sống hàng ngày của tôi trở nên tồi tệ hơn. Tôi không thể kéo Kim Young-jin vào cuộc sống đầy rẫy những tai ương liên tiếp này. Vì tôi không muốn tạo ra thêm bất kỳ điều gì để phải hối hận nữa, đây là lựa chọn tốt nhất của tôi . Có chút buồn, nhưng đây là cái giá mà tôi phải trả để tránh một nỗi buồn lớn hơn.
Tôi thấy hành lang dài dẫn đến lớp học. Ánh nắng thu đã tắt bớt sự oi ả đậu lại trên mũi chân tôi . Vô tình tôi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Mảng xanh tươi tốt giờ đã nhuộm màu đỏ vàng rực rỡ của lá phong. Và chẳng bao lâu nữa lá phong sẽ trở thành lá rụng, và những chiếc lá non sẽ lại mọc lên trên những cành cây khẳng khiu. Đột nhiên tôi cảm thấy cô đơn. Và đồng thời một cảm giác kỳ lạ cũng tìm đến.
Chúng tôi gặp nhau vào cuối xuân, cùng nhau trải qua một mùa hè nóng bỏng, và tan đàn xẻ nghé khi mùa thu mát mẻ trôi qua. Và chẳng bao lâu nữa mùa đông sẽ đến. Liệu tôi có thể mọc lại những chiếc lá non sau khi vượt qua mùa đông khắc nghiệt đó không?
Tôi sẽ không thể quay lại những ngày hè vừa ồn ào vừa náo nhiệt mà tôi đã trải qua. Nhưng thật may mắn khi thời gian vẫn trôi đi. Dù trải qua một mùa đông khắc nghiệt đến đâu đi nữa, tôi vẫn có thể mong chờ mùa xuân sẽ đến.
Như các mùa trôi qua, mọi cuộc gặp gỡ đều có hồi kết. Mọi thứ trên thế gian này đều lặp đi lặp lại những cuộc gặp gỡ và chia ly như vậy. Vậy nên ngay khoảnh khắc gặp gỡ, chúng ta phải cố gắng hết sức mình. Cố gắng tạo ra thật nhiều kỷ niệm đẹp nhất có thể, và đừng làm những điều phải hối hận. Chỉ có như vậy chúng ta mới có thể thật lòng tiếc nuối sự chia ly.
Kim Young-jin là một người bạn tốt. Vậy nên tôi rất tiếc khi chúng ta phải kết thúc như vậy. Tuy nhiên, giờ đây, khoảnh khắc này sẽ vẫn là một kỷ niệm đẹp đối với tôi . Một kỷ niệm mà tôi sẽ không hối hận cho dù sau này tôi có nhớ lại nó đi chăng nữa. Và tôi cũng mong Kim Young-jin cũng nghĩ về tôi như vậy. Tôi muốn cậu nhớ về tôi như một người bạn gợi lên những ký ức vui vẻ thay vì những hối tiếc hay những điều đáng tiếc.
Tôi dừng lại một lát rồi tiếp tục bước đi. Tôi mở cửa lớp và ngồi xuống chỗ của mình. Đúng như lời giáo viên chủ nhiệm nói, không ai làm phiền tôi , người đang ngoan ngoãn ngồi yên. Tiếng xì xào đuổi theo tôi nhưng rồi cũng biến mất.
Tận hưởng chút bình yên ngắn ngủi và dư âm cô đơn, tôi mở sách giáo khoa ra. Một cơn gió mát lạnh thổi qua khe cửa.