“Tôi không thấy ngon miệng nên không ăn được nhiều.”
“Có thật là không ngon miệng không? Cậu ăn ngon lành thế kia?”
Hai má phúng phính của tôi hơi đỏ lên vì xấu hổ. Vừa ngấu nghiến kimbap vừa nói không ngon miệng. Chó đi ngang qua cũng phải cười cho. Nhưng sự xấu hổ không kéo dài được lâu. Ham muốn ăn đã lấn át lòng tự trọng. Tôi lại nhanh chóng há miệng ăn. Kim Youngjin lặng lẽ buông đũa xuống và nhìn tôi .
“Dạo này cậu thế nào rồi?”
“Thế nào là thế nào?”
“Park Sion.”
“Khốn nạn thật…….”
Tôi lẩm bẩm nuốt kimbap xuống. Kim Youngjin cau mày và hỏi lại với vẻ mặt nghiêm trọng:
“Sao thế? Cậu ta lại bắt nạt cậu à?”
“Không, không phải thế…….”
“Vậy thì sao?”
“Cậu ta đột nhiên giả vờ tốt bụng.”
“Giả vờ tốt bụng? Kiểu gì?”
Tôi nhớ lại bàn tay trắng trẻo đã che đi ánh nắng đang chiếu vào mắt tôi .
“……Cứ cười tươi hớn hở. Khi tôi ngủ thì che nắng cho tôi .”
“Điên vaaai……”
“Thà cậu ta cứ bắt nạt tôi còn hơn.”
Cậu ta tốt với tôi thì tôi lại càng thấy tồi tệ, cậu ta bắt nạt tôi thì cơ thể tôi suy nhược. Tốt nhất là nên sống như hai người xa lạ, nhưng tôi cũng không mong đợi cậu ta sẽ làm theo ý mình. Đột nhiên tôi cảm thấy khó thở. Tôi đấm thùm thụp vào ngực thì Kim Youngjin tròn mắt hỏi:
“Nghẹn à?”
“Không. Tôi Uất ức.”
“Ừ. Uất ức là phải.”
Tôi uống một ngụm nước lọc rồi chuyển ánh mắt sang những hàng cây phong đỏ rực ở đằng xa. Rồi thời gian trôi qua, những hàng cây phong xinh đẹp đó cũng sẽ đổi màu. Lá cũng sẽ rụng. Không biết cảm xúc kỳ lạ của Park Sion đến bao giờ mới nguôi ngoai.
Đột nhiên tôi tò mò về những mối tình trong quá khứ của Park Sion. Tôi nhớ đến câu đùa rằng quá khứ của một người đàn ông chính là tương lai của anh ta. Nếu tôi biết được những thói quen của cậu ta trong việc xây dựng và kết thúc các mối quan hệ thì tôi có thể đoán được khi nào mối quan hệ dai dẳng này sẽ kết thúc không.
“Này, Park Sion đã từng có bạn gái hay người yêu chưa?”
“Ừm…… Tôi không biết.”
“Cậu là bạn của thằng đó mà. Cậu không biết chuyện đó à?”
Kim Youngjin gãi đầu và nhăn mặt khó xử trước lời tôi .
“Cậu ta có gặp gỡ vài cô gái, nhưng tôi không chắc là cậu ta có hẹn hò với ai không.”
“Sao lại thế? Nếu thích nhau và gặp nhau thì là hẹn hò chứ gì.”
“Thì đấy. Có vẻ như cậu ta không thích ai cả. Cậu cũng biết tính cách của thằng đó mà.”
Kim Youngjin đột nhiên đếm từng ngón tay một và nói:
“Vô lễ, đáng ghét, nhân cách tồi tệ, lạnh lùng, tính toán, tuyệt đối không làm những việc gây bất lợi cho mình.”
“Đúng vậy, đúng vậy.”
“Vì vậy cậu ta chỉ duy trì mối quan hệ vừa phải trong giới hạn mà không làm tổn hại đến danh tiếng của mình, và rồi chẳng mấy chốc mà chia tay.”
“Có bám dính hay làm những chuyện điên rồ không?”
“Không hề. Cậu ta thậm chí còn không hay bắt máy thì phải?”
Một cảm xúc khó tả ập đến. Nếu cách của Park Sion là duy trì mối quan hệ trong giới hạn mà không gây bất lợi cho mình, và thậm chí còn không thật lòng với ai cả, thì sự ám ảnh kỳ lạ mà cậu ta thể hiện với tôi gần đây không hề phù hợp với cậu ta. Tôi hoàn toàn không hiểu lý do tại sao cậu ta lại muốn giữ tôi bên cạnh mình đến mức làm tổn hại đến danh tiếng của bản thân.
Tại sao tôi lại là ngoại lệ? Mặc dù tôi biết rằng dù tôi có biết lý do thì trái tim tôi cũng sẽ không thay đổi.
“Dạo này có rất nhiều lời bàn tán về Park Sion và cậu.”
“Ai cũng có mắt và có tai cả, nếu không có lời bàn tán gì mới là lạ. Họ nói gì?”
“Họ nói cậu quyến rũ Park Sion.”
“Điên. Tôi quyến rũ cậu ta á? Park Sion dụ dỗ tôi mới đúng.”
Kim Youngjin gật đầu trước lời tôi . Cậu ta đã chứng kiến tận mắt những gì đã xảy ra giữa tôi và Park Sion, nên cậu ta biết Park Sion đã giả nai trước mặt tôi như thế nào. Kim Youngjin thở dài khi nhìn tôi nhét kimbap vào miệng một cách giận dữ.
“Nghĩ kỹ thì Park Sion thật sự rất khác lạ khi đối với cậu. Tôi cứ tưởng cậu ta bị thần kinh chứ?”
Lòng tôi se lại. Nghe Kim Youngjin nói rằng Park Sion đã đối xử khác lạ với mình, tôi cảm thấy an tâm một cách kỳ lạ, có vẻ như trong những cảm xúc đã chết của tôi vẫn còn một tia lửa âm ỉ. Tuy nhiên, tôi khuấy động trái tim đã hóa tro tàn và thổi vào đó hơi lạnh. Để ngọn lửa không thể bùng lên được nữa.
“Khác lạ gì, chỉ là bị coi như thú cưng thôi.”
Kim Youngjin ngập ngừng trước lời tôi . Môi cậu ta mấp máy nhưng rồi lại im bặt.
“……Hai người không hẹn hò sao?”
“Park Sion nói thế á? Cậu ta nói là tôi và cậu ta thích nhau nên hẹn hò à?”
“Cậu ta bảo hai người thích nhau nên hẹn hò…….”
“Cậu ta nói dối để bịt miệng mọi người thôi. Cậu ta không thích tôi đâu.”
Cứ hễ chạm mắt là hôn nhau, không ngần ngại nói lời yêu, ôm nhau mỉm cười. Chúng tôi đã làm những việc mà chỉ có những cặp đôi mới làm. Nhưng tôi không nghĩ rằng chúng tôi đã hẹn hò. Không phải vì chúng tôi không nói lời hẹn hò. Mà chỉ vì mối quan hệ của chúng tôi dựa trên một tình yêu lừa dối.
“……Vậy còn cậu thì sao?”
“Tôi , sao cơ?”
“Cậu có thích Park Sion không?”
Tôi khựng lại trước câu hỏi của Kim Youngjin. Tôi cảm thấy một cơn đau nặng nề ở ngực. Tôi mím môi vài lần vì khó trả lời câu hỏi này. Rồi tôi khó nhọc gật đầu.
“Ừ.”
Rất nhiều, và có lẽ rất sâu sắc. Đôi khi tôi cảm thấy từ "thích" là không đủ để diễn tả cảm xúc của mình. Tôi vô thức xoa ngực mình.
“Yoon Seon woo. Cậu đã vất vả rồi.”
“Ừ. Vất vả thật.”
“Sao cậu lại thích một thằng như thế chứ? Cậu ta đâu phải là gay.”
“Thì tôi cũng đâu thích Park Sion vì cậu ta là con trai…….”
“Vậy thì sao?”
Ừ nhỉ, tại sao tôi lại thích Park Sion? Có phải vì khuôn mặt xinh xắn của cậu ta, hay là tôi đã bị lừa bởi sự đạo đức giả đáng khinh của cậu ta? Thật lòng mà nói thì đến giờ tôi vẫn không biết.
“Tôi không biết. Chỉ là khi tôi tỉnh táo lại thì tôi đã thích cậu ta rồi.”
Đột nhiên tôi nhớ đến khuôn mặt cậu ta khi kể cho tôi nghe về nguồn gốc tên của cậu. Khuôn mặt của Park Sion khi gối đầu lên đùi tôi trở nên dịu dàng hơn. Nụ cười cong cong khi hoàng hôn buông xuống đã in sâu vào tim tôi . Tôi nghiến răng chịu đựng nỗi buồn đang dâng trào.
Tôi không cảm thấy đau đớn bằng những ký ức bị phơi bày dưới ánh mắt lạnh lùng, những lời nói bẩn thỉu cào xé tai tôi , những ký ức bị túm tóc và lôi kéo như một con chó. Thay vào đó, những gì khiến tôi đau khổ hơn là những ký ức về con người thật của Park Sion. Mỗi khi tôi nhớ về những khoảnh khắc mà tôi đã thích Park Sion, nỗi buồn lại dâng trào. Tôi khó nhọc nuốt xuống những cảm xúc luyến tiếc đang trào dâng.
“……Có những ký ức mà cậu muốn giữ mãi. Khi ở bên Park Sion, có rất nhiều khoảnh khắc như vậy. Trong cuộc sống, tôi sẽ vấp ngã nhiều lần, và khi tôi cảm thấy mệt mỏi đến chết đi được, tôi sẽ xem lại những ký ức này để cố gắng lên. Tôi đã từng nghĩ như vậy rất nhiều lần.”
“……”
“Ừm, bây giờ tôi đang mệt mỏi đến chết đi được vì những điều đó. Dù sao thì, lúc đó là như thế.”
Kim Youngjin khẽ vỗ vai tôi khi tôi lẩm bẩm kể lại những chuyện đã qua như một lời than thở. Tôi ngửa đầu ra sau và nhìn lên bầu trời. Tôi thấy vài con chim đang bay lượn trên bầu trời. Một nụ cười cay đắng nở trên môi tôi .
“Nhưng có vẻ như Park Sion chỉ muốn ngủ với tôi …….”
Những lời Park Sion đã nói với Kim Shinju, những hành động mà cậu ta đã làm sau khi mọi chuyện bị phơi bày, và ánh mắt mù quáng của cậu ta đã ngấm ngầm tiết lộ những gì Park Sion muốn ở tôi .
Ánh mắt đói khát của Park Sion không hướng đến trái tim tôi mà là cơ thể tôi . Vì vậy, cậu ta mới nói những lời vô nghĩa như hãy ghét tôi nhưng vẫn phải ở bên cạnh cậu ta. Mỗi khi tôi nhận ra sự ám ảnh méo mó mà cậu ta dành cho tôi chỉ là sự chiếm hữu, tôi lại chìm đắm trong một cảm xúc khác với sự tức giận.
“Nếu tôi ngủ với cậu ta thì mọi chuyện có thể kết thúc không?”
“Này, cậu đừng có…….”
Kim Youngjin túm lấy vai tôi đang ngơ ngác nhìn lên trời.
“Yoon Seon woo, cậu đừng có nghĩ quẩn.”
“Chỉ là suy nghĩ thôi. Tôi bị điên chắc? Ngủ với cái thằng đó.”
“Đừng có nghĩ như thế.”
“……”
“Và……”
Bàn tay đang nắm vai tôi buông ra. Kim Youngjin ngập ngừng kéo dài câu nói rồi thở dài.
“Có lẽ thằng đó không chỉ muốn ngủ với cậu đâu. Tôi đã nói rồi mà. Cậu ta là một thằng tuyệt đối không làm những việc gây bất lợi cho mình. Nhưng nhìn vào những gì cậu ta đang làm dạo gần đây thì…….”
Kim Youngjin lén nhìn tôi . Cậu ta cắn móng tay rồi tiếp tục nói khi tôi nhìn cậu ta như muốn bảo cậu ta nói tiếp.
“Ban đầu tôi cũng không tin, nhưng có vẻ như Park Sion thật lòng thích cậu đấy.”
“……Thích mà lại đối xử với tôi như thế à?”
“Thì là Park Sion mà.”
Một lời nói vô lý nhưng lại có sức thuyết phục kỳ lạ. Kim Youngjin ngửa đầu ra sau như tôi vừa nãy và nhìn lên bầu trời. Rồi yết hầu của cậu ta khẽ động.
“Tôi đã là bạn của thằng đó hơn mười năm, và đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu ta như thế này. Dù gì thì gia đình của cậu ta cũng hơi đáng sợ mà…….”
Tôi nghe Kim Youngjin nói mà vẫn lặng lẽ đào đất bằng chân rồi ngẩng đầu lên. Những câu hỏi liên quan đến gia cảnh của Park Sion khẽ nhen nhóm trong lòng tôi .
“Park Sion bảo bố cậu ta đánh cậu ta…….”
“Cậu ta bảo thế à?”
“Ừ. Cậu ta nói dối đúng không?”
“Tôi không biết. Cậu ta chưa bao giờ nói với tôi về chuyện đó. Nhưng bố mẹ cậu ta hơi kỳ quặc thật.”
“Kỳ quặc như thế nào?”
Đó là một câu hỏi bộc phát. Tôi không định thương cảm cho hoàn cảnh gia đình của Park Sion, nhưng tôi tò mò muốn biết suy nghĩ của Kim Youngjin, người đã làm bạn với cậu ta trong một thời gian dài. Tôi muốn biết những bất hạnh mà Park Sion đã thể hiện trước mặt tôi đến đâu là thật, đến đâu là giả.
Kim Youngjin im lặng một lúc trước câu hỏi của tôi . Cậu ta đặt chân xuống và duỗi thẳng tay ra như đang vươn vai rồi đóng nắp hộp cơm lại. Âm thanh loảng xoảng vang vọng xung quanh sự im lặng. Sau khi chần chừ một lúc lâu, Kim Youngjin ôm hộp cơm vào lòng và mở miệng:
“Hồi tiểu học, vì cuộc đình công của nhà bếp mà chúng tôi phải mang cơm hộp đến trường trong một thời gian ngắn đấy, cậu biết không?”
Kim Youngjin nhìn xung quanh con đường ở phía dưới ngọn đồi như thể đang hồi tưởng lại những chuyện cũ.
“Nhưng chỉ có Park Sion là đến trường tay không. Rồi đến ngày cuối cùng của cuộc đình công, cậu ta mang theo cơm hộp, và rồi cậu ta nổi mẩn khắp người sau khi ăn cơm.”
“Ngộ độc thực phẩm à?”
“Ừ.”
Tôi nhăn mặt tưởng tượng ra những nốt mẩn sần sùi nổi lên trên cánh tay và chân trắng nõn của cậu ta. Kim Youngjin cũng vậy, cậu ta nhăn mặt và xoa cánh tay mình.
“Lúc đó tôi đã nhìn thấy hộp cơm của Park Sion. Trong đó chỉ có xúc xích hồng rẻ tiền rán với trứng thôi. Thế mà Park Sion lại nhét nó vào miệng và cứ tủm tỉm cười suốt. Thật điên rồ.”
“Cậu ta cười à?”
“Ừ. Hơn nữa, không lâu sau khi ăn nó thì mẩn nổi khắp người cậu ta, nhưng cậu ta không hề khóc mà vẫn cười một cách khó tin. Lúc đó tôi còn nhỏ nên không biết, nhưng bây giờ nghĩ lại thì có vẻ như Park Sion biết đồ ăn đã bị hỏng nhưng vẫn cố tình ăn hết.”
Những lời Kim Youngjin nói là những câu chuyện mà tôi hoàn toàn không ngờ tới. Tôi choáng váng cả người.
“Đó là lý do tại sao tôi bảo bố mẹ cậu ta kỳ quặc đấy. Thật kỳ lạ khi cho đứa con trai tiểu học của mình mặc toàn đồ hiệu rồi lại cho cậu ta ăn cơm hộp với xúc xích hỏng.”
“Đúng vậy…….”
Giọng tôi khẽ vang lên. Lòng tôi cứ chùng xuống khi nghe cậu ta nói. Khuôn mặt trắng trẻo cười tủm tỉm với những nốt mẩn đỏ hiện lên như một cảnh tượng sống động như thể tôi đã tận mắt chứng kiến. Tuổi thơ của Park Sion mà tôi chưa từng gặp lướt qua trước mắt tôi . Tôi nhắm nghiền mắt lại rồi mở ra.
“Bố mẹ cậu ta luôn như thế. Tiền tiêu vặt thì cho nhiều đến mức ai cũng phải há hốc mồm, nhưng họ chưa bao giờ tham dự lễ nhập học hay lễ tốt nghiệp. Chỉ cần điểm số hơi giảm sút là họ lại làm ầm lên, nhưng họ lại không nói gì nếu cậu ta bị thương hay bị ốm. Tôi không biết cậu ta có bị đánh thật không, nhưng chắc chắn tính cách của thằng đó trở nên méo mó là do bố mẹ cậu ta gây ra.”