Không biết đã qua bao lâu. Khi tôi hé mắt ra thì một bàn tay to lớn lọt vào tầm mắt tôi . Bàn tay đó ở rất gần mí mắt tôi . Tôi chớp mắt vài lần thì cơn buồn ngủ dần tan biến.
“Ngủ đi. Nếu thầy giáo nhìn thấy thì tôi sẽ gọi cậu dậy.”
Park Sion thì thầm đủ để tôi nghe thấy. Có lẽ tôi đã nghiêng đầu về phía cậu ta trong lúc ngủ, nên Park Sion đã dùng tay che đi ánh nắng đang chiếu thẳng vào mặt tôi . Cơn buồn ngủ của tôi bay biến hết cả.
Tôi lập tức ngồi thẳng dậy. Bàn tay của Park Sion đang lơ lửng giữa không trung nhanh chóng trở về vị trí cũ. Park Sion đang chống cằm nhìn tôi khẽ mỉm cười. Những mảnh ánh sáng lấp lánh quanh khóe miệng hơi cong lên của cậu ta.
Thái độ của Park Sion dạo gần đây rất kỳ lạ. Mặc dù cậu ta chưa bao giờ bình thường, nhưng dạo gần đây cậu ta lại càng trở nên quái dị hơn. Chính xác là từ sau khi biết tôi khóc vì cậu ta. Sự hống hách của cậu ta, người luôn đe dọa và trói buộc tôi , đã giảm đi rất nhiều. Cậu ta không còn cố gắng chạm vào tôi một cách cưỡng ép, hay ra lệnh cho tôi dưới vỏ bọc của một lời đề nghị. Ánh mắt cậu ta vẫn luôn dõi theo tôi , nhưng ánh mắt ấy đã mang một sắc thái khác. Tôi không thể làm ngơ nó được vì tôi cảm thấy có gì đó không ổn.
Ngay khi tan học, Park Sion đã cầm đồ thể dục và bước ra khỏi lớp. Bóng lưng cậu ta đang dần khuất xa trông thật xa lạ. Bình thường thì Park Sion sẽ nhìn chằm chằm vào tôi khi tôi thay đồ thể dục, và tôi sẽ xấu hổ chạy trốn vào nhà vệ sinh. Nhưng giờ cậu ta lại chủ động tránh mặt. Cậu ta cư xử như thể đang quan tâm đến tôi vậy. Sự quan tâm tỉ mỉ này không khiến tôi cảm thấy biết ơn mà lại càng khiến tôi cảm thấy bất an hơn. Tôi không biết sự dịu dàng này sẽ đâm sau lưng tôi lúc nào.
Ra đến sân vận động, Park Sion vẫn luôn ở bên cạnh tôi như mọi khi. Chúng tôi xếp hàng và đi quanh sân vận động. Sau khi chạy bộ nhẹ nhàng thì chúng tôi được tự do. Một nhóm đá bóng, một nhóm chơi bóng rổ, và một nhóm thì chẳng nghĩ gì như tôi . Tôi lững thững bước đến khán đài ở cuối sân vận động và ngồi xuống, Park Sion cũng ngồi xuống bên cạnh tôi .
“Có nóng không?”
“Hết mùa hè lâu rồi, nói vớ vẩn gì vậy.”
“Thì vốn dĩ ánh nắng vào mùa thu là gay gắt nhất mà.”
Park Sion nhận lấy ánh nắng chói chang đầu thu rồi cười tươi. Tôi quay hẳn mặt đi, dùng mắt dõi theo những đứa đang tụ tập thành nhóm ba, năm người đuổi theo quả bóng. Tôi đã nghĩ hay là tôi cũng tham gia cùng bọn nó, nhưng tôi không muốn làm to chuyện nên thôi.
Tôi hơi nheo mắt lại và nhìn vào giữa sân vận động đầy cát bụi. Ánh mắt của Park Sion cũng tự nhiên dõi theo hướng mà tôi đang nhìn.
“Cậu muốn đá bóng à? Chơi cùng tôi không?”
“Không.”
Cuộc trò chuyện không kéo dài. Cả Park Sion và tôi đều ngây người nhìn sân vận động.
Sự im lặng bình yên bao trùm lên hai người chúng tôi , những người không thể hòa giải. Đã có lúc tôi cảm thấy xao xuyến ngay cả trong khoảng thời gian im lặng này, khi cuộc trò chuyện bị gián đoạn. Trái tim tôi đập thình thịch lấp đầy khoảng trống chờ đợi những lời tiếp theo.
“Vậy hay là mình làm gì khác cùng nhau đi? Chán quá.”
Đột nhiên tôi có cảm giác như mối quan hệ của chúng tôi đã trở lại như trước đây. Park Sion đối xử với tôi bằng những lời nói dịu dàng và sự quan tâm tỉ mỉ thay vì ra lệnh và đe dọa. Tôi đã quen với Park Sion như vậy rồi. Điều khác biệt duy nhất là chỉ có trái tim tôi là không chấp nhận Park Sion như vậy.
“Cậu lại giở trò gì đấy?”
“Gì cơ?”
“Biết còn hỏi?”
Park Sion biết rõ tôi đang nói gì nhưng vẫn giả vờ không biết. Tôi bực mình với cậu ta. Tôi liếc nhìn mặt Park Sion rồi nói lại lần nữa:
“Dạo này cậu làm sao thế?”
“Tôi làm sao?”
“Sao lại giả vờ ngoan ngoãn thế?”
“Tôi á?”
Park Sion hơi nghiêng đầu. Tôi không thể đọc được biểu cảm của cậu ta, không biết là cậu ta đang giả vờ không biết hay là thật sự không biết. Cậu ta nghiêng đầu hỏi tôi :
“Tôi ngoan à?”
“Làm gì có.”
“Vậy thì sao?”
“Đừng có giở trò ngoan ngoãn.”
“……”
“Chẳng phải cậu bảo tôi quan tâm cậu hơn à.”
Đột nhiên tôi nhớ lại cuộc trò chuyện với cậu ta cách đây vài ngày. Có phải vì cuộc trò chuyện đó mà thái độ của cậu ta đột nhiên thay đổi không? Tôi cạn lời thở dài.
“Cậu quên những lời trước và sau đó rồi à?”
“Không. Tôi nhớ hết.”
Park Sion nhìn thẳng vào mắt tôi và nói một cách bình tĩnh. Nụ cười trên môi cậu ta lặng lẽ tan biến.
“Nhưng tôi không thể đáp ứng được cả điều đó. Tôi không có ý định buông cậu ra đâu.”
Tôi nhăn mặt trước nội dung ớn lạnh mà cậu ta nói với giọng điệu bình thản. Đúng là vậy mà. Tôi đột nhiên cảm thấy khó chịu.
“Đừng có giả nai, sau này lại nổi điên lên thì cứ làm như bình thường đi.”
“Không thích.”
Park Sion thẳng thừng từ chối lời tôi .
“Tôi không có giả nai. Tôi chưa bao giờ muốn đối xử tệ với cậu cả.”
Đôi mắt của Park Sion lấp lánh như thủy tinh khi nhận lấy ánh nắng. Cánh tay của cậu ta từ từ tiến đến eo tôi . Tôi giật mình và rụt người lại thì cậu ta chỉ khẽ chạm vào eo tôi rồi buông ra. Park Sion nhìn tôi dò xét rồi đưa tay lên trên mu bàn tay tôi đang chống trên khán đài. Tôi nhìn cậu ta xem cậu ta định làm gì. Park Sion mân mê đầu ngón tay tôi rồi mở miệng:
“Tôi sẽ ngoan mãi. Tôi không muốn làm cậu khóc nữa.”
Khoảnh khắc tôi chạm mắt vào đôi mắt đen láy của cậu ta, tôi như nghẹt thở. Đầu óc tôi cũng ngừng hoạt động khi đang cố gắng tìm hiểu ý đồ của cậu ta. Giờ tôi phải đối phó với cậu ta như thế nào đây.
Tôi rụt tay lại rồi lau vào đùi. Ngay lúc đó, một quả bóng đá bay về phía mặt tôi . Tôi không kịp né tránh nên nhắm nghiền mắt lại thì Park Sion đã kéo đầu tôi về phía ngực cậu ta. Ngay sau đó, tôi nghe thấy tiếng bóng bật ra.
Tôi không cảm thấy đau. Tôi hé mắt ra. Park Sion đã đỡ quả bóng bay vào tôi , cậu đang lo lắng nhìn tôi với vẻ mặt cứng đờ. Cánh tay của cậu ta từ từ buông tôi ra. Cậu ta liếc nhìn tôi một cái rồi quay đầu nhìn về phía sân vận động. Rồi ánh mắt cậu ta theo dõi quả bóng đang lăn trên khán đài và cuối cùng dừng lại ở kẻ đã đá bóng. Khuôn mặt của tên đó tái mét khi chạm mắt với Park Sion. Tôi chợt nhận ra mọi chuyện.
Park Sion đứng dậy khỏi chỗ ngồi mà không để tôi kịp ngăn cản. Động tác bắt lấy quả bóng đang lăn trên mặt đất rất dứt khoát. Tên đã ném bóng lùi lại khiếp sợ trước ánh mắt đáng sợ của Park Sion. Tôi không cần xem cũng biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Chắc chắn cậu ta sẽ dùng bóng đập nát mặt tên đó, hoặc đá cậu ta, hoặc lại làm loạn lên.
Tôi vội vàng gọi tên Park Sion.
“Này, Park Sion! Đi phòng y tế thôi.”
Park Sion đang tỏa ra sát khí như muốn nghiền nát tên trước mặt, quay đầu lại khi nghe thấy giọng nói cáu kỉnh của tôi . Cậu ta chỉ khẽ ra hiệu cho tên đó lại gần thì tên đó đã đánh rơi quả bóng xuống đất và sút nó về phía góc sân vận động. Quả bóng bay lên không trung rồi rơi xuống đường bên ngoài hàng rào của trường. Không ném lại mà lại sút đi, đúng là không có nhân tính.
“Cậu không sao chứ?”
Người bị bóng đập là cậu ta nhưng cậu ta lại hỏi tôi có sao không. Sự quan tâm chu đáo này của Park Sion thật sự có gì đó sai sai.
“Tôi có sao đâu chứ?”
Tôi túm lấy tay áo cậu ta. Vết đỏ nhạt hiện rõ trên cánh tay trắng nõn của cậu ta. Chắc sẽ không bị bầm tím đâu, ngủ một giấc dậy là hết ấy mà. Tôi kéo tay áo thể dục xuống.
“Không cần đến phòng y tế đâu.”
“Sao lại thế, không phải cậu bảo đi à.”
“Có thế này thì cần gì đến phòng y tế. Nếu cậu muốn đi thì tự đi một mình đi.”
Park Sion hơi bĩu môi trước phản ứng lạnh lùng của tôi . Tôi lại sợ cậu ta sẽ nổi điên lên đánh con nhà người ta nên khẽ kéo áo thể dục của cậu ta. Park Sion hơi nghiêng người về phía tôi . Nhưng khi tôi giữ một khoảng cách nhất định thì cậu ta cũng không tiến lại gần nữa.
“Yoon Seon woo, cậu quá giàu lòng trắc ẩn rồi đấy.”
“Vốn dĩ người thông minh thì khả năng đồng cảm cũng vượt trội mà.”
“Vậy sao cái khả năng đó không phát huy tác dụng với tôi ?”
Giọng nói trầm thấp cứa vào tim tôi . Tôi cố gắng giữ một ánh mắt lạnh lùng và quay đầu nhìn Park Sion. Ánh mắt của chúng tôi chạm nhau.
“Vì ghét.”
Đôi môi xinh đẹp của Park Sion trở nên lạnh lùng trước lời tôi . Ánh mắt của chúng tôi lại hướng về phía sân vận động. Sau một hồi im lặng, cậu ta lên tiếng:
“Tôi cảm thấy lạ mỗi khi cậu nói cậu ghét tôi .”
“Vốn dĩ là như thế mà. Bị ghét thì khó chịu là phải.”
“Không phải.”
Park Sion quay đầu lại. Ánh mắt trầm thấp chạm vào tôi . Cơn gió cát khô khốc lướt qua giữa hai người chúng tôi . Mái tóc đen mượt mà của cậu ta khẽ lay động trong làn gió.
“Tôi thấy khó chịu vì bị cậu ghét chứ không phải vì một ai khác.”
Tôi chạm mắt vào đôi mắt đục ngầu như mặt nước đóng băng. Tôi khẽ né tránh ánh mắt đó rồi bất đắc dĩ mở miệng. Giọng tôi tan vào không khí như một tiếng thở dài.
“……Ghét cậu cũng mệt mỏi lắm chứ.”
Lời tôi mang theo sự trách móc và một chút oán hận rằng không chỉ có mình cậu ta là mệt mỏi. Khi ghét ai đó, cuối cùng tôi cũng sẽ đối mặt với đáy vực của bản thân chứ không phải đáy vực của đối phương. Vì vậy mà không chỉ đối phương mà cả bản thân tôi cũng bị tổn thương. Và độ sâu của vết thương này tỉ lệ thuận với tầm quan trọng của người đó đối với tôi . Giống như việc Park Sion cảm thấy khó khăn khi bị tôi ghét chứ không phải một ai khác vậy. Tôi cũng thấy khó khăn khi ghét Park Sion chứ không phải một ai khác.
“Vậy thì đừng ghét nữa. Cố gắng thích tôi lại đi.”
“Đồ điên.”
Tôi khẽ cười khẩy và nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thon gọn của cậu ta. Tôi chạm mắt vào đôi mắt đen láy của cậu ta.
Park Sion thật sự là một kẻ không có khả năng đồng cảm và ích kỷ đến ngu ngốc. Trong mối quan hệ của chúng tôi , người cần phải cố gắng không phải là tôi mà là Park Sion. Nếu cậu ta còn chút lương tâm nào thì cậu ta nên lắng nghe yêu cầu của tôi là chấm dứt mối quan hệ dai dẳng này.
Tôi nghiêng đầu và nói với cậu ta bằng tất cả sự tử tế của mình:
“Từ giờ hãy cố gắng đến chết để thích Shin Jaeyoung như cậu thích tôi đi. Nếu có thể thì tôi cũng sẽ cố gắng.”
“……”
“Cậu muốn thế nào? Muốn Cùng với Shin Jaeyoung tốt đẹp không?”
Park Sion né tránh ánh mắt của tôi và mím môi một cách khó chịu. Đúng là cậu ta không còn gì để nói.
“Nếu lòng người có thể thay đổi bằng nỗ lực thì tại sao trên đời này lại có những người chia tay nhau. Vì cố gắng cũng không được nên tình cảm yêu thương cũng thay đổi, người yêu thương cũng bỏ rơi mà thôi.”
Khi tôi nói xong, Park Sion khẽ nhếch mép cười khổ rồi bật ra một tiếng cười yếu ớt. Giọng nói khô khốc lướt nhẹ qua tai tôi .
“Vậy thì đừng cố gắng nữa. Sau này cứ tiếp tục ghét tôi đi.”
Park Sion vuốt tóc tôi đang bay trong gió rồi nói. Rồi cậu ta chạm vào đôi mắt tôi đang dính đầy sự ghét bỏ. Tôi khẽ quay đầu lại thì cậu ta lại cố chấp giữ ánh mắt tôi lại. Khuôn mặt lạnh lùng nhưng trong sáng, xinh đẹp nhưng tàn nhẫn đang cười rạng rỡ dưới ánh nắng.
“Nhưng phải ở bên cạnh tôi .”
Đó là một nụ cười không hề có sự thất vọng hay cam chịu nào. Dù tôi nói rằng dù cậu ta có cố gắng thì trái tim tôi cũng sẽ không thay đổi, nhưng cậu ta vẫn không hề thất vọng. Đôi mắt của Park Sion đang cố chấp nhìn tôi run rẩy một cách đáng thương. Trong đôi mắt đen láy của cậu ta có sự yêu thương. Nhưng ánh mắt yêu thương đó lại có vẻ hoang tàn như một đống đổ nát.
“Ô, đến rồi à?”
Ngay khi đến giờ ăn trưa, tôi đã trốn tránh ánh mắt của Park Sion và chạy đến ghế đá. Ở đó có Kim Youngjin, người ngày nào cũng cảm thấy buồn chán. Tôi chạy một mạch đến đây nên thở dốc, ngồi xuống rồi uống cạn chai nước mà Kim Youngjin đưa cho tôi . Tôi chạy đến đây với vẻ căng thẳng như một con mèo hoang nên tôi càng cảm thấy mệt mỏi hơn.
“Vừa học thể dục xong à?”
“Ừ. Vừa tan học là tôi đến đây luôn.”
“Thỉnh thoảng đến đây đi. Tôi đến đây mỗi ngày đấy.”
“Đến đây mỗi ngày thì bị phát hiện đấy.”
“Xì, bị phát hiện thì sao?”
Kim Youngjin nói một cách tự tin, nhưng cậu ta lại không ngừng liếc nhìn phía bên kia bức tường. Cậu ta cũng đang sợ hãi nhưng lại tỏ vẻ mạnh mẽ. Tôi đặt chai nước sang một bên rồi chìa một tay về phía Kim Youngjin."
“Đưa kimbap đây, bảo làm cho tôi mà.”
“Thằng này, tôi nợ cậu chắc?”
“Đói quá, nhanh lên. Mà sao lại là kimbap?”
“Mẹ tôi làm để đi ngắm lá phong với bạn bè, nhưng làm nhiều quá nên tôi bảo mẹ làm cho tôi ”
Kim Youngjin lục lọi lấy hộp cơm ra. Mùi dầu mè thơm lừng lan tỏa. Tôi cầm đôi đũa gỗ mà Kim Youngjin đưa cho và gắp một miếng kimbap nhét vào miệng nhai ngấu nghiến.
“Ngon vãi.”
“Đỉnh của chóp luôn.”
“Wow, điên mất.”
Ngon đến mức tôi phải vỗ tay. Không thể so sánh với kimbap mua ở ngoài được. Vừa giản dị, thanh đạm lại vừa đậm đà. Đây mới chính là cơm nhà. Lưỡi tôi như được thanh lọc khỏi MSG. Tôi nhanh tay gắp liên tục, Kim Youngjin nhìn tôi với vẻ khó tin và bật cười.
“Dạo này cậu bỏ đói bản thân à?”