Shin Jaeyoung đứng sau lưng tôi khi tôi đang xếp hàng ở nhà ăn. Tôi nhìn hàng dài người xếp hàng lấy đồ ăn. Không một ai tỏ vẻ bất mãn với việc Shin Jaeyoung ngang nhiên chen hàng.
“Cậu vừa chen hàng đấy.”
“Ôi dào, có gì đâu mà chen hàng với nhau chứ.”
Shin Jaeyoung khoác vai tôi như một thói quen, nhưng rồi cậu ta chợt nhận ra và hạ tay xuống. Park Sion kéo tôi sang đứng cạnh cậu ta. Tôi bị cậu ta kéo đi và một cách máy móc nhận lấy đồ ăn. Park Sion, Shin Jaeyoung và tôi ngồi xuống một chỗ trống theo thứ tự. Nếu có Kim Youngjin ở đây thì cảnh tượng này không khác gì trước đây cả.
“Thằng Kim Youngjin đó giờ coi như không quen biết chúng ta luôn rồi.”
Shin Jaeyoung nói khi nhìn Kim Youngjin đang ngồi cách xa chúng tôi . Tôi thờ ơ nhìn sang phía bên kia. Tôi thấy Kim Youngjin đang ăn trưa với bạn cùng lớp. Cậu ta khẽ gật đầu chào tôi rồi quay đi. Tôi cảm nhận được ánh mắt của Park Sion đang dõi theo hành động của mình.
Dạo này tôi đang giữ một khoảng cách vừa phải với Kim Youngjin. Ban đầu Kim Youngjin đã phản đối quyết định của tôi là chiều theo ý Park Sion để có thể tốt nghiệp an toàn, nhưng cuối cùng cậu ta không thể lay chuyển được sự cố chấp của tôi . Như vậy là cuộc gặp gỡ bí mật của chúng tôi đã kết thúc. Nhưng không có nghĩa là mối liên kết của tôi với Kim Youngjin đã hoàn toàn bị cắt đứt. Chỉ là căn cứ bí mật đã chuyển từ ngoại tuyến sang trực tuyến, cậu ta vẫn là nơi để tôi trút bầu tâm sự.
“Chết tiệt, món cá tuyết gì đây. Ghét thật chứ.”
Sau khi nghe thấy giọng phàn nàn của Shin Jaeyoung, tôi mới để ý đến những món ăn hôm nay. Cá tuyết kho, trứng cuộn xúc xích, yukgaejang (súp thịt bò cay) và rau, kim chi là tất cả. Tôi dùng đũa gẩy gẩy miếng cá tuyết. Món cá kho như thế này là món tệ nhất trong số các món ăn ởnhaf ăn. Tôi khẽ ngước mắt nhìn sang phía đối diện thì thấy Park Sion cũng không hề động đến miếng cá tuyết.
“Này, Park Sion.”
“Sao cơ?”
“Cậu thích cá tuyết đúng không?”
Chưa kịp để Park Sion trả lời, tôi đã nhanh chóng gắp cá tuyết sang đĩa của cậu ta. Tuy trẻ con, nhưng đây là sự trả thù lớn nhất mà tôi có thể làm. Nhưng khi hình ảnh miếng xúc xích hồng được rán với trứng lọt vào mắt tôi , tôi tự nhiên nhớ lại những lời mà Kim Youngjin đã nói. Miệng tôi tự ý cử động trước khi tôi kịp suy nghĩ.
“……Đổi món cá với cái này đi. Cái này tôi ăn cho.”
Nói xong, tôi đã lấy hết số xúc xích của Park Sion. Park Sion cười tươi nhìn tôi . Cậu ta cũng không quên đẩy nhẹ đĩa của mình về phía tôi để tôi dễ dàng gắp thức ăn. Shin Jaeyoung đang ngồi cạnh Park Sion nói một câu khi nhìn tôi .
“Sao cậu biết cậu ta không thích cái đó?”
“Ơ? Gì cơ?”
“Thằng này ghét đến mức không thèm nhìn nó luôn ấy chứ.”
“À… thì… chỉ là… linh cảm thôi….”
Tôi không thể nói là tôi đã nghe từ Kim Youngjin, nên tôi đã ậm ừ cho qua. Tôi cảm thấy đầu óc mình rối bời vì sự khó xử và bối rối. Đáng lẽ tôi nên chỉ cho cậu ta cá tuyết thôi, tại sao tôi lại làm những việc vô ích như thế chứ. Shin Jaeyoung nhìn tôi trêu chọc.
“Linh cảm? Yoon Seon woo là cậu mà cũng có linh cảm á?”
“Im đi. Tôi ăn cơm với cậu ta một hai lần chắc? Tôi cũng có thể đoán được mà.”
“Người không có mắt như cậu mà cũng có thể nắm bắt được khẩu vị của Park Sion à?”
Giọng Shin Jaeyoung tràn ngập ý cười. Cậu ta đã chứng kiến tận mắt cảnh tôi bị Park Sion lừa gạt nên tôi đoán chắc cậu ta đang thấy nực cười khi tôi nói về linh cảm. Tôi nhăn mặt khó chịu và chỉ đảo cơm. Rồi Shin Jaeyoung tự nguyện làm người hỗ trợ.
“Cứ bảo là cậu quan tâm đến Park Sion nhiều đi.”
“Ăn cơm đi.”
“Sao phải ngại chứ?”
Tôi đá vào chân cậu ta đang khúc khích cười. Shin Jaeyoung nhìn tôi với vẻ oan ức. Cậu ta dường như đang muốn tỏ ra rằng cậu ta đang cố gắng giúp tôi . Tôi trừng mắt nhìn Shin Jaeyoung thì nhận ra từ nãy đến giờ Park Sion vẫn im lặng. Tôi khẽ nhìn về phía trước thì chạm mắt với Park Sion. Cậu ta không chớp mắt mà chỉ tập trung nhìn vào mặt tôi .
“……Sao vậy?”
Park Sion không trả lời. Cậu ta chỉ nhìn tôi không rời mắt. Một sự im lặng khó xử trôi qua. Shin Jaeyoung cũng ngồi im nhìn Park Sion đang cư xử kỳ lạ.
Cậu ta tức giận à, hay cậu ta đã nhận ra điều gì? Tim tôi đập thình thịch. Dù đang giữ một tư thế không hề lung lay, nhưng biểu cảm của Park Sion trông có vẻ ngơ ngác. Đôi môi đỏ mọng của cậu ta thỉnh thoảng lại mấp máy. Tôi thấy đôi mắt của Park Sion rung động một cách yếu ớt trong khoảnh khắc ngắn ngủi. Nỗi buồn, niềm vui, sự bất an và an tâm hòa quyện vào nhau tạo thành một làn sóng ấm áp che đi một nửa đôi mắt cậu ta.
“Cảm ơn cậu.”
“Hả?”
Tôi ngơ ngác hỏi lại vì không hiểu ý cậu ta. Park Sion nở một nụ cười rạng rỡ đến khó tin và nói tiếp.
“Cảm ơn vì đã nghĩ cho tôi . Tôi ăn ngon lắm.”
“À, ừ…….”
Tôi vuốt cổ và gật đầu. Park Sion đã gắp những miếng cá kho mà bình thường cậu ta không hề đụng đến và ăn hết một cách ngon lành. Tôi cảm thấy cậu ta đang gán cho hành động đổi thức ăn của mình một ý nghĩa kỳ lạ nào đó.
Mỗi khi cậu ta hơi ngẩng đầu lên, tôi lại thấy được phần đuôi tai lấp ló sau mái tóc. Tôi nhìn chằm chằm vào đôi tai đang ửng hồng và hình dung ra dáng vẻ thất vọng của Park Sion vào một ngày nào đó. Không ngờ tôi lại không hề cảm thấy hả hê.
Kỳ thi giữa kỳ học kỳ 2 đang đến gần. Vì tôi không còn lưu luyến gì điểm số trên lớp nên tôi không cảm thấy áp lực gì về kỳ thi cả. Tuy nhiên, việc Park Sion đến nhà tôi mỗi ngày trong suốt thời gian thi cử khiến tôi có chút áp lực. Tôi thở dài khi nhìn Park Sion đang chiếm một góc trong phòng khách nhà tôi một cách tự nhiên. Có vẻ như việc học ở nhà tôi đã trở thành một thói quen ăn sâu vào cậu ta rồi.
Khi trời nhá nhem tối, bầu trời dần chuyển sang màu đỏ. Ánh hoàng hôn đã tiến sâu vào giữa phòng khách lúc nào không hay. Tôi đang đọc sách thì nhìn Park Sion đang chăm chỉ học bài. Vẻ mặt của cậu ta rất thoải mái như thể cậu ta không hề cảm thấy khó chịu khi ngồi trên sàn nhà. Ánh mắt tôi dừng lại ở đôi má trắng đang ửng hồng dưới ánh sáng đỏ cam. Tôi lập tức đứng dậy và kéo rèm cửa sổ lại.
“Cậu không đi học thêm à?”
“Trước đây thì tôi có đi, nhưng bây giờ thì tôi không đi nữa.”
“Thế còn học thêm? Bố mẹ cậu không bắt cậu đi học thêm à?”
“Cũng không hẳn.”
Park Sion ngoan ngoãn trả lời như thể cậu ta không hiểu ý định thật sự trong câu hỏi của tôi . Tôi đã hứa với Kim Youngjin rằng sau khi thi xong thì nhất định sẽ đi net cùng cậu ta, nhưng ngay từ bây giờ tôi đã thấy đau đầu vì không biết làm thế nào để tách Park Sion ra. Park Sion lặng lẽ nhìn tôi đang kéo rèm và ngồi xuống chỗ. Chẳng lẽ cậu ta nhận ra rằng tôi đang tìm lý do để tách cậu ta ra? Nhưng Park Sion lại hỏi tôi bằng một giọng dịu dàng.
“Seon woo à. Nếu một mình ôn thi đại học khó khăn quá thì chúng ta cùng nhau đi học thêm nhé?”
“Cậu đâu cần phải chuẩn bị.”
“Chuẩn bị thì cũng đâu có hại gì. Biết đâu được.”
“Thôi khỏi.”
Tôi né tránh ánh mắt của cậu ta và lại tập trung vào cuốn sách. Do đã kéo rèm nên trong phòng quá tối. Tôi lóng ngóng đứng dậy và bật công tắc đèn huỳnh quang trong phòng khách. Ánh sáng ập đến cùng với tiếng tách.
“Cậu giận à?”
Park Sion hỏi tôi khi tôi ngồi xuống chỗ.
“Không. Sao thế?”
“Tại tôi thấy mặt cậu có vẻ đang tức giận.”
“Tôi không giận.”
Tôi nhún vai đáp lại. Tôi không có lý do gì để tức giận cả. Dạo này tôi còn không thèm tưởng tượng đến việc đánh Park Sion nữa. Tôi chỉ không thể chịu đựng được việc mình nhớ lại những ngày tháng trước đây chỉ vì một chút ánh hoàng hôn bình thường. Và…….
“Tôi cứ có cảm giác như cậu đang tức giận.”
Tôi không thể chịu đựng được việc Park Sion lại xâm nhập vào cuộc sống hàng ngày của tôi như thể chưa có chuyện gì xảy ra, và mỗi khi tôi nhận ra rằng tôi phải làm cái trò này hơn một năm nữa thì tôi lại cảm thấy bồn chồn.
“Cậu không học à?”
“Tôi học xong rồi.”
“Vậy thì về nhà đi.”
“Tôi muốn ở lại đây một chút nữa.”
Park Sion kéo eo tôi lại. Tôi máy móc vuốt ve mái tóc mượt mà của cậu ta. Chiếc mũi cao vút của cậu ta lảng vảng quanh cổ tôi . Tôi cảm nhận được một cách rõ ràng những gì cậu ta muốn.
Tôi khẽ đẩy Park Sion ra. Rồi nhẹ nhàng đặt tay lên má cậu ta. Đôi má mà bình thường vốn phải lạnh lẽo lại nóng ran lên. Tôi vén tóc cậu ta lên thì thấy vầng trán cân đối hiện ra.
Tôi chợt nhận ra tại sao tôi lại thích cái tên này. Khuôn mặt của cậu ta thật sự hoàn toàn hợp gu tôi . Tôi không thể rời mắt khỏi cậu ta. Bàn tay đang vuốt ve gò má cậu ta siết chặt lại. Trong tình huống này mà tôi vẫn còn rung động trước khuôn mặt của cậu ta thì tôi thật nực cười.
Tôi nhìn Park Sion bằng đôi mắt vô cảm. Không biết lúc tên Kim Shinjoo nghiến ngấu nhìn tôi khi tôi bị đánh hội đồng thì hắn có cảm giác như thế này không. Có lẽ khuôn mặt của tôi cũng hoàn toàn hợp với gu của Park Sion. Khi nghĩ đến đó, tim tôi dần lạnh đi và máu dồn xuống bụng dưới.
"chúng ta hôn nhau nhé?"
Park Sion nhìn tôi với vẻ mặt cứng đờ khi tôi hỏi bằng một giọng không cảm xúc. Tôi dùng ngón tay cái ấn nhẹ vào môi cậu ta. Cậu ta sốt ruột cắn lấy ngón tay tôi . Tôi chạm vào môi cậu ta một lần nữa thì cậu ta nắm lấy tay tôi và đặt lên đùi cậu ta. Khuôn mặt cậu ta tiến sát lại gần. Ánh mắt tôi chạm vào đôi mắt uể oải của cậu ta. Khoảng cách giữa môi tôi và môi cậu ta chỉ còn gang tấc.
"Hôn nhau đi."
"……Tại sao?"
Park Sion vuốt ve gáy tôi và hỏi. Trán cậu ta khẽ nhăn lại. Tôi bật cười.
"Chẳng phải lý do đó cũng giống như lý do cậu đã hôn tôi sao?"
"……."
"Vậy cậu có làm hay không?"
Hơi thở phả vào má tôi ngày càng gấp gáp hơn. Tôi khẽ vòng tay qua cổ Park Sion. Tôi không thể hiểu được cậu ta, người mà đã từng cưỡng ép hôn tôi , bây giờ lại do dự.
Bàn tay của Park Sion đang ôm lấy gáy tôi trượt xuống gần cổ tôi . Bàn tay cậu ta nóng ran. Tôi cảm nhận được ham muốn trần trụi trong ánh mắt đang liếc nhìn môi tôi . Nhưng chỉ có vậy thôi.
Park Sion đông cứng lại như đá và chìm đắm trong suy nghĩ. Cậu ta trông bối rối. Tôi từ từ buông tay khỏi cổ cậu ta. Tôi không muốn ép buộc ai đó không muốn làm. Những việc như vậy không hợp với gu của tôi . Khi tôi từ từ rời khỏi cậu ta, Park Sion đã vội vàng vươn tay ra kéo cổ tôi lại.
"Lý do của chúng ta giống nhau à?"
"Tôi đã bảo rồi mà."
Đôi mắt trong veo của cậu ta cụp xuống rồi lại hướng về phía tôi . Biểu cảm của Park Sion thay đổi một cách kỳ lạ. Tôi đã nghĩ cậu ta đang cảm thấy tồi tệ, nhưng nó lại hơi khác. Thay vào đó, cậu ta trông như một người đang cảm động. Chẳng lẽ việc tôi thèm khát cậu ta lại khiến cậu ta cảm động đến mức không nói nên lời? Hay là tôi lại đoán sai rồi?
Park Sion chậm rãi chớp mắt. Rồi hàng mi dài khẽ rung động. Gương mặt không biểu cảm của cậu ta nhuốm đủ mọi cảm xúc. Rồi Park Sion bật cười. Đôi mắt sắc bén của cậu ta cong lên. Nụ cười đó trong trẻo hơn bầu trời thu và ấm áp hơn ánh nắng mùa xuân. Giống như nụ cười mà tôi đã từng thấy trước đây. Tôi nhắm mắt lại để xua tan đi những hình ảnh còn sót lại trong quá khứ đang trỗi dậy.
Khoảnh khắc tầm nhìn của tôi tối sầm lại, tôi cảm nhận được xúc cảm quen thuộc trên môi. Park Sion đè cả cơ thể lên người tôi như thể muốn trút hết mọi trọng lượng lên tôi . Chiếc lưỡi nóng hổi quấy đảo môi tôi . Cậu ta nghiêng đầu một cách sốt sắng và càng lúc càng tiến sâu hơn vào bên trong.
Tôi khẽ hé miệng và ngửa đầu ra sau. Đầu tôi trở nên trống rỗng trước sức mạnh đang mút mạnh lấy lưỡi tôi . Hơi thở nóng bỏng lan tỏa và nước bọt của cả hai người hòa quyện vào nhau một cách bẩn thỉu. Park Sion nhìn tôi với đôi mắt ngập tràn sự hưng phấn.
"Hà……."
Lồng ngực nhấp nhô của Park Sion hạ xuống ngực tôi . Tôi cảm nhận được nhịp tim đập rõ ràng. Cậu ta nhìn chằm chằm vào đôi môi bóng loáng của tôi một lúc rồi lại chà xát môi mình lên môi tôi một cách mãnh liệt. Khao khát đang chạm vào đùi tôi ngày càng lớn hơn. Cảm giác trên cơ thể tôi cũng trở nên nhạy cảm hơn.
Park Sion lại nuốt lấy môi tôi . Hơi thở của tôi tan biến hết trong miệng cậu ta. Tôi cảm thấy như mình đang thay cậu ta hô hấp và cậu ta đang hút hết mọi thứ của tôi . Tôi dần hết không khí. Tôi vươn tay ra để đẩy cậu ta ra thì cậu ta đã nhanh chóng bắt lấy tay tôi . Park Sion đan các ngón tay của mình vào các ngón tay của tôi và cố định hai tay tôi xuống sàn. Tôi nghiêng đầu vì thiếu không khí, nhưng cậu ta càng bám lấy môi tôi một cách dai dẳng hơn.
Chiếc lưỡi đang lướt trên niêm mạc miệng tôi liếm láp môi dưới và má tôi để mở rộng phạm vi. Park Sion khẽ nắm lấy cằm tôi để tôi không thể lắc đầu. Những âm thanh nhóp nhép tràn ngập căn phòng. Mỗi khi môi tôi bị mút mạnh, những tiếng rên rỉ lại bật ra từ cổ họng tôi . Bàn tay đang nắm cằm tôi liên tục vuốt ve cổ và má tôi .
Sau khi thỏa thích chiếm lấy môi tôi , Park Sion rời khỏi tôi . Ánh mắt ngập tràn hơi ẩm của cậu ta nóng rực như muốn thiêu đốt tôi . Tôi có cảm giác như mọi nơi cậu ta nhìn đều sẽ để lại dấu bỏng. Hơi thở gấp gáp của cậu ta dần dịu lại. Ánh mắt tôi dừng lại ở đôi môi đỏ mọng đang bóng loáng, và Park Sion dùng ngón tay cái lau đi môi tôi . Tôi vẫn cảm nhận được nhịp tim của cậu ta đang đập trên lồng ngực mình.
"Seon woo à……."
Park Sion vùi mặt vào cổ tôi . Hơi thở chạm vào da thịt tôi khiến tôi cảm thấy nhột nhạt. Chiếc lưỡi nóng rực liếm láp cổ tôi . Bàn tay đang vuốt ve eo tôi liên tục trượt xuống.
"Seon woo à."
Cậu ta lại gọi tên tôi một lần nữa. Tôi đặt tay lên ngực cậu ta. Tôi cảm nhận được nhịp tim đang đập nhanh trên đầu ngón tay mình. "Tôi thích cậu." Tôi có cảm giác như mình đang nghe thấy lời của Park Sion dù cậu ta không hề nói. Trước khi cậu ta trực tiếp nói ra những lời đó, tôi đã lên tiếng trước.
"Nặng quá."