Park Sion hơi rời lưng khỏi ghế sofa và kéo tay tôi lại. Lâu lắm rồi tôi mới ở một mình với cậu ta trong cùng một không gian, nên tôi ngày càng trở nên nhạy cảm hơn. Trong lúc tôi đang cố gắng thả lỏng cơ mặt thì Park Sion đã hỏi tôi trước.
“Nếu cậu tò mò về tôi đến mức phải hỏi người khác thì chắc hẳn cậu phải có rất nhiều điều muốn hỏi đúng không? Cứ hỏi đi. Thong thả thôi.”
Park Sion đặc biệt nhấn mạnh vào từ "thong thả".
“Những điều tôi tò mò thì Kim Youngjin đã nói hết rồi…….”
“Nhưng nghe trực tiếp từ tôi thì chính xác hơn mà.”
Tôi nhớ lại những câu hỏi mà tôi đã hỏi Kim Youngjin và hỏi một cách máy móc:
“Từ trước đến giờ cậu vẫn luôn ám ảnh người khác như vậy à?”
“Không.”
“Cậu là người có tính cách thích bắt nạt người khác khi không vừa ý à?”
“Chắc vậy.”
“Khi hẹn hò với người khác, cậu có khó chấp nhận việc bị từ chối không?”
“Ngoài cậu ra thì chưa có ai từ chối tôi cả, nên tôi không biết nữa.”
“……được rồi.”
Tôi cau mày tỏ vẻ khó chịu thì Park Sion lại nở nụ cười gượng gạo quen thuộc. Rồi cậu ta nói bằng một giọng điệu trêu chọc:
“Thật ra Seon woo là người đầu tiên mà tôi hẹn hò đấy. Tôi đã từng có quan hệ thể xác với người khác, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện hẹn hò.”
“Đồ khốn nạn. Quan hệ thể xác mà không hẹn hò thì là cái gì? Cậu đúng là đồ cặn bã mà?”
“Có lẽ vậy? Nhưng tôi chưa từng cảm thấy yêu thích ai cả.”
“…….”
“Cậu thật sự là người đầu tiên.”
Không hiểu sao đầu tôi lạnh toát nhưng vùng tim lại nóng ran lên. Và đồng thời một câu hỏi mà tôi biết rõ câu trả lời sẽ là gì đang gãi ngứa cổ họng tôi . Câu hỏi mà tôi đã từng hỏi ở đây, và câu hỏi mà tôi đã hỏi hàng trăm lần trong lòng.
“Vậy tại sao cậu lại đối xử với tôi như thế?”
“…….”
“Sao cậu có thể làm vậy trong khi cậu thích tôi ?”
“……Tôi đã không biết là tôi thích cậu.”
Ánh mắt của Park Sion cụp xuống. Cậu ta tiếp tục nói trong khi vẫn cụp mắt xuống. Vẻ mặt đó trông thật thà đến mức nực cười.
“Lần đầu tiên gặp cậu, tôi đã nghĩ rằng cả Kim Shinjoo đang phát cuồng vì một thằng con trai và cậu, người đã thật lòng lao vào đánh nhau đến mức bị đánh bầm dập đều ngu ngốc như nhau. Và thật ra tôi cũng đã có những suy nghĩ bẩn thỉu khi nhìn vào khuôn mặt dính đầy máu của cậu, rằng thứ gì đó khác sẽ hợp với cậu hơn là máu. Nhưng……”
Park Sion đột nhiên dừng lại. Không khí im lặng trong phòng khách trở nên nặng nề. Cậu ta nhìn tôi với vẻ mặt cứng đờ.
“Tôi đâu có phạm tội gì chỉ vì suy nghĩ như thế đâu.”
Đôi mắt đen láy dao động. Tôi chợt nhận ra những gì mà Park Sion luôn than thở bấy lâu nay thật sự là gì. Tôi bỗng nhiên tưởng tượng ra khuôn mặt của mình dính đầy tinh dịch của Park Sion và vội vàng lắc đầu. Cùng với cảm giác tồi tệ, tai tôi nóng ran. Tôi run rẩy đưa tay xoa mặt. Không có gì dính trên mặt tôi cả. Tôi thất thần nhìn xuống bàn tay sạch sẽ của mình.
Ừ, tôi đâu có phạm tội gì chỉ vì suy nghĩ như thế đâu. Ngay cả khi những suy nghĩ đó được thốt ra thành lời, thì mọi chuyện cũng sẽ chìm xuồng nếu chỉ có mình tôi biết. Trò cá cược rẻ tiền cũng vậy. Park Sion đã hủy bỏ trò cá cược vào thời khắc quyết định, và nhờ đó mà những chuyện không thể cứu vãn đã không xảy ra.
“Những suy nghĩ bẩn thỉu, trò cá cược, tất cả đều bắt đầu trước khi tôi thích cậu. Sau khi tôi thích cậu thì tôi không làm những chuyện đó nữa.”
Tôi chuyển ánh mắt sang bàn tay trắng đang vuốt ve mu bàn tay tôi . Bàn tay của Park Sion thận trọng như đang vuốt ve một tấm kính dễ vỡ.
Việc chỉ suy nghĩ thôi thì không phạm tội, và tôi đã nghiền ngẫm những lời của Park Sion rằng cậu ta không làm những chuyện đó sau khi thích tôi . Rồi tôi lờ mờ đoán ra được lý do tại sao cuộc trò chuyện giữa Park Sion và tôi luôn đi song song với nhau.
“Vậy cậu không hề cảm thấy có lỗi với tôi à?”
“Tôi xin lỗi về chuyện đã đánh cậu lần trước.”
“Không phải, không phải chuyện đó.”
Vào cái ngày mà Park Sion đến tìm tôi ở nhà với khuôn mặt bầm dập, tôi đã cảm thấy có lỗi. Mặc dù tôi không hề có những suy nghĩ bẩn thỉu hay nói những lời khó nghe, nhưng tôi vẫn cảm thấy có lỗi một cách kỳ lạ.
“Tôi có thể nói thật không?”
“Ừ.”
“Tôi đã không cảm thấy có lỗi.”
“Vì kết quả là không có chuyện gì xảy ra cả. Đúng không?”
“Đúng vậy.”
Những gì Park Sion đã làm không để lại dấu vết hữu hình nào. Vết thương chỉ chôn vùi trong ký ức của tôi và đâu đó trong lòng tôi . Nếu không cố gắng tìm kiếm thì sẽ không nhìn thấy. Có lẽ vì vậy mà Park Sion không cảm thấy có lỗi với tôi .
“Thế còn việc cậu lừa tôi ?”
“Việc đó thì tôi sai thật.”
“Nhưng cậu nghĩ rằng so với lỗi của cậu thì tôi đã đối xử quá tàn nhẫn với cậu, đúng không?”
“Ừ.”
Nếu chỉ suy nghĩ thôi thì không phạm tội, và nếu chỉ vì một vài lời nói dối mà cảm thấy thất vọng sâu sắc là một việc quá tàn nhẫn, thì tôi cũng không cần phải cảm thấy tội lỗi nữa. Thật là vô nghĩa. Kể cả khi tôi nói những lời ngon ngọt để lợi dụng Park Sion thì cũng sẽ không ai bị thương cả. Vì chỉ suy nghĩ thôi thì không phạm tội mà. Sẽ không có chuyện gì xảy ra với cậu ta cả.
Đột nhiên tôi cảm thấy kiệt sức. Tôi cảm thấy bất lực quá rooif. Hai người chúng tôi đang tiến đến hai cực khác nhau quá khác biệt để có thể hòa giải, và quá xa lạ để có thể thấu hiểu.
“Chúng mình đừng cãi nhau nữa được không?”
Tôi nở một nụ cười mệt mỏi và nói với cậu ta. Có lẽ vì ngạc nhiên mà Park Sion mở to mắt. Cậu ta không thể che giấu vẻ vui mừng dù đang tỏ ra ngơ ngác. Đôi má xanh xao của cậu ta ửng hồng.
“Cậu thích tôi lại rồi à?”
Giọng cậu ta có chút phấn khích.
Tại sao tôi lại cố gắng gỡ rối những nút thắt bấy lâu nay? Rồi một ngày nào đó một con dao sẽ được trao vào tay tôi , và tôi chỉ cần cắt phăng nó đi. Tôi không cần phải thật lòng với bất kỳ tình cảm nào cả, dù là yêu thương hay căm ghét.
“Sion à.”
Khi tôi gọi tên cậu ta, hàng mi của Park Sion khẽ rung động. Khuôn mặt trắng trẻo đang hơi hé mở miệng chiếm trọn tầm nhìn của tôi . Tôi lặng lẽ nhìn vào đôi mắt long lanh ngập tràn niềm vui của cậu ta. Tôi cảm thấy một cảm xúc khó tả.
Có lẽ tôi chưa từng buông tay Park Sion một giây phút nào. Vì vậy mà tôi mới cảm thấy khó khăn đến thế. Tôi muốn tha thứ nhưng tôi không thể tha thứ, tôi muốn thấu hiểu và được thấu hiểu, nhưng tôi không thể làm được điều đó nên tôi mới buồn bã như vậy.
Vào cái ngày mà tôi gào khóc khi biết toàn bộ sự thật. Người bị bỏ rơi không phải là Park Sion mà là tôi . Những vết thương không được thấu hiểu và những tâm tư không được sẻ chia nằm lăn lóc trên sàn như những tờ giấy vụn. Giờ thì tôi đã hiểu, những lời đừng bỏ rơi tôi , đừng quay lưng lại không phải là Park Sion mà là tôi nên nói……
“Cậu có nhớ những gì cậu đã nói với tôi khi cậu bảo chúng ta làm bạn không? Lúc đó cậu đã bảo sẽ giúp tôi tốt nghiệp an toàn, đúng không.”
“Ừ.”
“Hãy giữ lời hứa đó. Vậy thì tôi cũng sẽ cố gắng lại.”
Vì vậy tôi đã hứa với Park Sion bằng một câu mơ hồ tránh né trọng tâm. Đó không phải là tôi sẽ cố gắng thích cậu ta lại, mà là tôi sẽ cố gắng để có thể hoàn toàn thoát khỏi cậu, nhưng tôi tin rằng cậu ta sẽ không nhận ra ý định thật sự của tôi . Người ta càng khao khát thì họ càng dễ bị lừa dối. Park Sion sẽ nghe những gì cậu ta muốn nghe và thấy những gì cậu ta muốn thấy. Giống như tôi trong quá khứ.
“Thật á?”
“Ừ.”
Ngay khi tôi nói xong, Park Sion đã ôm chầm lấy tôi . Tôi thấy cậu ta không giấu nổi niềm vui và không biết phải làm gì. Tôi cảm nhận được sức nặng từ lồng ngực đang áp vào tôi . Tôi cảm thấy lạnh đến tận đầu ngón tay khi cảm nhận được nhịp tim đang đập thình thịch. Tôi khẽ vuốt ve lưng cậu ta. Ánh mắt tôi mơ màng nhìn về một góc nào đó trong phòng khách.
“Và sau này đừng động đến Kim Youngjin nữa.”
Tôi đột ngột nói ra cái tên mà tôi lo lắng nhất. Đến nước này thì tôi định lấy hết những gì có thể lấy. Cánh tay đang ôm quanh lưng tôi hơi nới lỏng khi tôi nói bằng một giọng vô cảm. Park Sion rời tôi ra và nhíu mày. Như thể cậu ta không hiểu những gì tôi vừa nói.
“Sao đột nhiên lại lôi thằng đó vào?”
“Tôi ghét việc người thứ ba cứ dính vào chuyện của chúng ta. Đặc biệt là Kim Youngjin thì không có liên quan gì cả…….”
“Cậu vẫn nghĩ rằng tôi định đâm cậu ta à?”
Tôi nhất thời câm nín trước câu hỏi đương nhiên đó. Tôi chớp mắt bối rối.
“Vậy không phải à?”
“……Tại sao tôi lại phải đâm Kim Youngjin, ai được lợi chứ.”
“…….”
“Shin Jaeyoung thì không nói, nhưng tôi sẽ không bao giờ động đến Kim Youngjin đâu.”
Park Sion cười khẩy như thể không tin được. Nếu mục tiêu của ngòi bút không phải là Kim Youngjin, thì lẽ nào là tôi sao? Đột nhiên gáy tôi lạnh toát. Nhưng tôi không thể ngậm miệng lại trước những lời mà Park Sion nói tiếp theo.
“Lần đầu tiên tôi đánh Kim Youngjin trước mặt cậu, tôi đã quyết định sẽ không bao giờ động đến cậu ta nữa. Nếu tôi làm Kim Youngjin bị thương thì cậu sẽ càng quan tâm đến cậu ta hơn, đúng không. Sao tôi lại làm những chuyện ngu ngốc như thế chứ.”
“Vậy cậu định đâm……tôi à?”
Đôi mắt đen láy hiện ra trước mắt tôi . Mí mắt của Park Sion run rẩy. Bàn tay đang xoa dịu tay tôi khẽ vuốt ngược mái tóc đang che đi vầng trán của tôi . Tôi cảm thấy ngứa ngáy đến rợn cả người khi cậu ta chạm vào trán và lông mày tôi . Park Sion nhìn thẳng vào mắt tôi và nói như muốn nhìn thấu tôi .
“Hơn nữa cậu tốt bụng mà, nếu tôi bị thương thì cậu sẽ nhìn tôi thôi. Không phải Kim Youngjin…….”
Đồng tử của tôi giãn nở trước những lời nói chứa đựng ý nghĩa kinh hoàng. Vai tôi cứng đờ và đầu ngón tay tôi đông cứng lại. Bàn tay của Park Sion khẽ nắm lấy cằm tôi .
“Seon woo à.”
Park Sion tiến đến sát mặt tôi . Mỗi khi cậu ta chớp mắt, bóng của hàng mi dài lại in lên gò má tôi . Tôi cố gắng ngửa đầu ra sau thì bàn tay to lớn của cậu ta đã ôm lấy gáy tôi và kéo trở lại vị trí cũ. Cậu ta từ từ vuốt ve đường nét khuôn mặt tôi .
“Sau này đừng có lơ đãng.”
“C, cậu nói gì vậy…….”
“Lúc đó tôi cảm thấy rất lạ. Cậu đã nhìn Kim Youngjin quá……cậu đã nhìn cậu ta một cách kỳ lạ.”
Yết hầu của Park Sion rung lên như thể cậu ta đang nuốt xuống những ký ức mà cậu ta không muốn nhớ lại.
“Cậu có thể ghét tôi , có thể đe dọa tôi , có thể đánh tôi . Cậu có thể làm bất cứ điều gì. Nhưng sau này đừng bao giờ nhìn người khác bằng ánh mắt đó nữa. Tôi không thể chấp nhận được.”
“…….”
“Seon woo à, ừm?”
Giọng nói kìm nén cảm xúc đến mức trở nên khó chịu. Tôi có cảm giác như mình sắp bị áp đảo trước ánh mắt tha thiết đang đổ dồn vào mình. Park Sion đang liếm láp và xé xác tôi với một khao khát căn nguyên hơn nhiều so với sự ham muốn tình dục.
“Đây không phải là đe dọa, mà là yêu cầu.”
Park Sion kéo tôi lại gần, tôi đang thất thần. Hơi thở của Park Sion đang áp lên vai tôi , ôm tôi đau đến mức tôi cảm thấy đau đớn. Tôi cần phải đẩy ra, cần phải ôm lấy, cần phải làm gì đó, nhưng tôi lại không thể làm gì cả. Tôi khó nhọc cử động cái lưỡi đã cứng đờ như đá.
“Ừ… tôi biết rồi….”
Tôi đã hoàn toàn tính sai. Tôi không nên lo lắng cho Kim Youngjin vào lúc này. Người tôi nên lo lắng nhất là tôi . Và có lẽ là cả Park Sion, người đang bị nuốt chửng bởi những khao khát không thể kiểm soát.
Khi bạn thuận theo, sự đàn áp sẽ biến mất. Một khi bạn đã từ bỏ, bạn không cần phải thất vọng nữa. Hầu hết sự bình yên đều mang tính lừa dối. Sau khi tôi từ bỏ việc lấp đầy những hố sâu mâu thuẫn và quyết định dùng lời nói dối để xoa dịu tình hình, cuộc sống hàng ngày của tôi trôi qua một cách bình thường đến khó tin. Đến mức tôi cảm thấy hối hận vì đã vất vả vô ích bấy lâu nay.
Dạo này Park Sion có vẻ khá vui. Vẻ mặt của cậu ta cũng tươi sáng hơn, và cậu ta không còn làm những việc liều lĩnh thể hiện nhân cách tồi tệ của mình nữa. Bầu không khí thỉnh thoảng lại trở nên mong manh như đang đi trên dây, nhưng mỗi khi như vậy tôi lại cười một cách gượng gạo. Và Park Sion cũng bỏ qua.
Ánh mắt của Park Sion đang nhìn tôi với vẻ mặt như đang mơ dường như khác hẳn về chất và màu sắc so với những ngày tháng trước đây, khi cậu ta nhìn tôi một cách dai dẳng và bám dính. Cậu ta vẫn quan tâm đến mọi hành động của tôi , nhưng rõ ràng mục đích của cậu ta không phải là để giám sát và kiểm soát tôi .
Cậu ta không còn đột ngột nắm lấy tay tôi nữa. Cậu ta cũng đã ngừng những hành động thân mật khiến tôi xấu hổ. Vì tôi đã chủ động tiến đến gần cậu ta trước khi cậu ta đến gần.
“Park Sion, đi ăn trưa thôi.”
Tôi vịn nhẹ vào vai Park Sion và đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Không còn sự căng thẳng nào giữa hai người chúng tôi khi cùng nhau bước đi trên hành lang ra khỏi lớp. Tôi khẽ nắm lấy tay cậu ta và kéo cậu ta lại gần. Mặc dù xung quanh không ồn ào, nhưng tôi vẫn cố tình thì thầm vào tai Park Sion. Rồi cậu ta bật cười vì cảm thấy nhột. Giống như thể những chuyện đã xảy ra giữa chúng tôi chỉ là một giấc mơ thoáng qua.
“Này, dạo này hai người ngọt ngào quá đấy?”