9. Thời Niên Thiếu Của Cậu (Ngoại truyện Park Si-on)
Quy tắc chi phối thế giới của tôi vô cùng rõ ràng. Chủ nhân của những quy tắc đó là bố tôi. Bố tôi ghét sự biện minh. Bất kể ý định hay bối cảnh thế nào, mọi thứ đều chỉ được đánh giá qua kết quả hiển hiện trước mắt. Đó cũng là giá trị quan duy nhất trong vô số triết lý rác rưởi của bố mà tôi có thể đồng tình.
Nguyên nhân và kết quả, thưởng và phạt, lợi ích và tổn thất. Mọi thứ đều được phân chia rạch ròi thành trắng và đen. Tôi thích những quy tắc đơn giản và rõ ràng của thế giới này.
Nhưng vào một ngày, cậu bước vào thế giới trắng đen phân minh của tôi. Cùng với làn khói thuốc lờ mờ.
Ngày hôm đó cũng như bao ngày bình thường khác. Tôi nhận lời Kim Shin-joo để lấp đầy thời gian rảnh rỗi. Một cuộc vui tối thiểu mà không có hậu quả. Ở cái nơi đầy rẫy những tên tục tĩu này, tôi cảm thấy một sự giải phóng kỳ lạ. Ở đây có rất nhiều kẻ sẵn sàng vấy bẩn thay tôi, nên tôi không cần phải tự mình ra tay.
Trong số đó, Kim Shin-joo là kẻ có đầu óc nhất. Kim Shin-joo đúng là một thằng khốn, nhưng gã biết chừng mực, đúng như cái cách mà một kẻ có nhiều thứ để mất nên làm. Có thể nói là gã không bao giờ đi quá giới hạn đến mức không thể cứu vãn được. Đó là lý do tôi qua lại với Kim Shin-joo đáng ghê tởm.
Nhưng hôm nay, Kim Shin-joo lại làm những chuyện không hợp với gã. Cái bộ dạng phát cuồng lên với một thằng nhãi ranh không biết từ đâu chui ra trước mặt gã thật là nực cười.
“Cút mẹ mày ra, bỏ tay ra.”
Cũng ra gì đấy. Đó là ấn tượng đầu tiên của tôi về Yoon Seon-woo. Có lẽ là do khuôn mặt với những đường nét thanh tú. Tôi khó có thể rời mắt khỏi khuôn mặt bị che khuất bởi làn khói mờ ảo.
“Mày nghĩ mình là ai mà sờ soạng mặt người khác hả?”
“Tao thấy mày đẹp trai nên tao mới khen, đừng có mà được đằng chân lân đằng đầu.”
“Cút mẹ mày ra, bỏ tay ra!”
Tôi hơi nghiêng đầu để nhìn rõ khuôn mặt bị che khuất bởi lưng của Kim Shin-joo. Bàn tay thô bạo ấn mạnh xuống vai gầy rồi vuốt ve má cậu ta. Tôi tựa lưng vào tường, thong thả ngắm nhìn cảnh tượng đó. Vì khói thuốc lá dày đặc trong phòng mà những đường nét xinh xắn cứ mờ dần đi. Tôi nheo mắt lại.
“Bỏ tay ra. Nếu không muốn ngón tay bị cắt đứt.”
Ánh mắt của Yoon Seon-woo khi vặn tay Kim Shin-joo rất sắc bén. Từ ánh mắt đó, tôi liên tưởng đến con cá còn sống đang vùng vẫy bị xẻ thịt. Vì tôi cảm nhận được sinh mệnh vô thường. Quả nhiên, ngay sau đó Kim Shin-joo đã tát vào má cậu ta. Có lẽ vì bị sốc mà bờ vai đang nhìn xuống sàn nhà run lên nhè nhẹ.
“Này này, đứng im một chút đi nào.”
Cậu ta đang khóc, hay là đang khiếp sợ? Tôi mong chờ cảnh tiếp theo, khi cậu ta cụp đuôi như một con chó và bỏ chạy. Khuôn mặt sợ hãi chắc cũng đáng xem lắm đây.
Nhưng dự đoán của tôi đã trật lất. Cậu ta trợn mắt lao vào Kim Shin-joo, người to lớn hơn mình rất nhiều. Kim Shin-joo hay thằng nhãi này đều ngu xuẩn như nhau, đó là ấn tượng thứ hai của tôi về cậu ta.
Chẳng bao lâu sau, Yoon Seon-woo rũ rượi dưới những cú đá không thương tiếc. Cái bộ dạng ngã lăn ra sau vài phút thật là thảm hại, khiến tôi bật cười thành tiếng. Kim Shin-joo túm lấy tóc cậu ta đang nằm trên sàn. Những đường nét xinh xắn lay động dưới ánh đèn trắng. Tôi như bị thôi miên mà nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đó. Máu đỏ tươi từ đôi môi dày chảy xuống thành dòng.
“Hức… hức…”
Có vẻ đau lắm nên cậu ta còn khóc nữa, thật đáng thương. Cậu ta chớp mắt chậm rãi, dường như không ý thức được những giọt nước mắt đang chảy. Khuôn mặt đó phơi bày hoàn toàn trước mặt mọi người.
“C, cmn… thằng….”
Tôi nghĩ rằng khuôn mặt đang chửi rủa với đôi môi bê bết máu của cậu ta vô cùng gợi cảm. Khuôn mặt khơi gợi bản năng bạo dâm của con người một cách kỳ lạ. Tôi không ngờ có ngày mình lại hiểu được cái loại người như Kim Shin-joo. Vô thức, những suy nghĩ trong lòng thốt ra thành lời.
“… Khuôn mặt này hợp với thứ khác hơn là máu.”
Ví dụ như tinh dịch chẳng hạn.
Tôi tưởng tượng ra cảnh mình nghiền nát dương vật còn chưa cương cứng của mình lên khuôn mặt bê bết máu của cậu ta. Cột thịt từ từ nhận lực và dựng đứng lên. Trong trí tưởng tượng, tôi chậm rãi chà xát dương vật dính máu lên đôi mắt đang rớm lệ vì tủi hổ và thảm hại của cậu ta. Tôi hình dung ra cảnh mình cưỡng ép nhét dương vật đã cương cứng hoàn toàn vào đôi môi đang vùng vẫy phản kháng của cậu ta và lắc hông. Tôi hưng phấn khi nhìn khuôn mặt méo mó vì đau đớn đó.
Nếu tôi bắn tinh dịch lên cả đôi mắt trong veo của cậu ta, cậu ta sẽ có biểu cảm gì nhỉ? Khi tưởng tượng ra khuôn mặt ướt đẫm nước mắt trong veo và tinh dịch đục ngầu, khóe miệng tôi tự nhiên nở một nụ cười. Tôi cảm nhận rõ ràng cái cảm giác dương vật bị ngậm chặt đến khi đôi môi dày đó rách toạc ra. Những dư ảnh về việc tôi đâm cậu ta đến khi cậu ta nghẹt thở tan biến trong làn sương mù.
Ánh mắt của Kim Shin-joo lướt qua khắp cơ thể rũ rượi. Ánh mắt đó tràn ngập ham muốn trần trụi. Và ánh mắt của tôi cũng không khác gì mấy. Có lẽ Kim Shin-joo đã cưỡng hiếp cậu ta không biết bao nhiêu lần trong mơ hay trong tưởng tượng. Giống như tôi bây giờ.
Nhưng trí tưởng tượng của tôi sẽ không bao giờ trở thành hiện thực. Đó là sự khác biệt giữa tôi và Kim Shin-joo. Tôi không ngu ngốc đến mức trở thành tội phạm chỉ vì muốn chén một thằng nhãi đẹp mã.
Tôi lướt nhìn những đường cong mảnh mai của cơ thể đang cuộn tròn. Tôi thương hại cho tương lai của cậu ta, kẻ sắp bị Kim Shin-joo cướp đoạt phía sau. Nhìn cái tính khí đó thì có vẻ cậu ta sẽ không dễ dàng gục ngã, nhưng liệu cậu ta có thể chống lại Kim Shin-joo, kẻ đã quyết tâm ra tay? Tôi thì hoài nghi lắm.
Nếu tôi là Kim Shin-joo, tôi sẽ chọn một cách khác. Sao phải đánh cái khuôn mặt đẹp đẽ đó chứ? Nếu muốn cởi quần áo của cậu ta, thì nên dụ dỗ nhẹ nhàng để cậu ta tự nguyện cởi ra, đồ ngu ngốc. Cứ thế này thì không chừng tôi lại gặp cậu ta trên bản tin 9 giờ mất.
Tôi từ từ đứng dậy. Tôi tiến đến gần cậu ta đang nằm rũ rượi trên sàn nhà như thể đã ngất đi. Khuôn mặt tái nhợt hiện ra rõ ràng hơn. Nhìn gần mới thấy tôi hiểu vì sao mắt của Kim Shin-joo lại trợn ngược lên như vậy. Tôi nhấc vạt áo của cậu ta lên. Đôi môi dính máu lấp đầy tầm mắt. Tôi cứ thế áp môi mình lên đó. Tôi thổi một hơi vào. Cậu ta không hề động đậy, có lẽ là đã mất ý thức.
“Park Si-on, mày điên rồi à?”
Kim Shin-joo kéo vai tôi và lôi tôi ra. Tôi liếm vết máu dính trên môi. Vị tanh nồng, nhưng dư vị lại ngọt ngào.
“Tao thấy cậu ta ngất đi nên tao hô hấp nhân tạo.”
“Đồ điên…”
“Mày mới là đồ điên. Định hủy hoại cuộc đời vì một thằng con trai thôi à?”
Kim Shin-joo ngoáy tai trước lời nói của tôi. Tôi nghe thấy một tiếng rên yếu ớt bên tai. Ánh mắt tôi lại hướng về cậu ta đang nằm trên sàn. Kim Shin-joo dùng chân đá nhẹ vào người cậu ta và hỏi.
“Thằng nhãi này cũng thú vị đấy chứ.”
Gã đặt tay lên vai tôi một cách thân thiện. Tôi rũ tay gã ra như thể nó dơ bẩn và sửa lại đánh giá về cậu ta.
“Bình thường thôi.”
Chẳng phải là một thằng nhóc xinh xắn chỉ biết giữ cái lòng tự trọng vô nghĩa sao? Một lũ đáng thương mà trường nào cũng có một hai đứa. Nghe vậy, Kim Shin-joo bật cười khẩy.
“Vậy sao mày cứ dán mắt vào nó thế?”
“Tao á?”
Tôi ngẫm nghĩ trước lời nói của gã. Có lẽ tôi đã dán mắt vào cậu ta thật. À, hình như là vậy. Vì ngay cả bây giờ tôi vẫn đang tưởng tượng ra thân thể trần trụi của cậu ta khi nhìn cậu ta đang rũ rượi.
“…Muốn làm cậu ta khóc hả?”
Kim Shin-joo ngạc nhiên nhướn mày lên. Tôi lại ngồi xuống. Tôi dùng tay lau nhẹ vết máu đọng trên đôi môi dày của cậu ta.
“Nếu có thể nhét hết cái đầu dương vật vào đến tận cùng để làm cậu ta khóc thì chắc cũng đáng xem đấy… Nhưng liệu có nhét hết vào được không nhỉ.”
Bàn tay vuốt ve đôi môi cậu ta trượt xuống. Vượt qua cần cổ mảnh khảnh và chạm vào yết hầu bằng đầu ngón tay.
“Puhahaha, Park Si-on đúng là đồ điên.”
“Vậy nên đánh vừa thôi. Khuôn mặt này hợp với thứ khác hơn là máu mà.”
“Thứ khác là thứ gì?”
Tôi không nói ra những từ ngữ trần trụi. Sau một thoáng im lặng, Kim Shin-joo cười khúc khích. Như thể gã đã đọc được suy nghĩ của tôi.
“Đồ điên. Đúng là hết thuốc chữa.”
“Tao đi trước đây. Làm vừa thôi. Đừng gây chuyện lớn.”
Tôi rời đi mà không hề luyến tiếc. Lỡ mà có chuyện phức tạp xảy ra ở đây thì sau này tôi sẽ mệt mỏi. Tốt hơn là nên rời đi trước. Nhưng kỳ lạ thay, tôi không thể dễ dàng rời bước. Kim Shin-joo gọi tôi lại. Trên khuôn mặt của gã nở một nụ cười đáng tởm. Này, Park Si-on. Gã chỉ tay về phía cậu ta.
“Khi nào chơi đùa với nó thì tao gọi mày đến nhé?”
Một lần nữa, ánh mắt của tôi lại dính chặt vào khuôn mặt đáng ghét của gã ta. Yoon Seon-woo lấp đầy tầm nhìn mờ ảo. Nhưng tôi nhanh chóng rời mắt. Một nụ cười nhạt nhẽo tuột khỏi môi tôi.
“Tao không hứng thú với hậu môn của thằng con trai.”
Nhưng lời nói đó trở nên vô nghĩa khi tôi liên tục mơ thấy cậu kể từ ngày hôm đó.
Trong giấc mơ, tôi liếm láp khuôn mặt cậu và bắn tinh dịch vào miệng cậu khi cậu đang khóc. Tôi dùng ngón tay xoa khuôn mặt lấm lem nước mắt và tinh dịch.
Tôi túm lấy cổ cậu và lột quần cậu ra. Rồi tôi xé toạc cậu và để lại dấu vết trong cậu. Tôi cưỡng bức và xâm chiếm cậu. Mỗi khi tôi xác nhận rằng sự sống đã biến mất khỏi đôi mắt sắc bén vì giận dữ, thì một niềm vui đê tiện lại lan tỏa như nấm mốc. Thứ đang chờ đợi tôi khi tôi tỉnh giấc là sự chán ghét nhớp nháp.
Phải đến mấy mùa sau, tôi mới có thể gặp lại cậu. Khi nghe tin cậu đã đánh vỡ đầu Kim Shin-joo và bị chuyển trường, tôi hình như đã cười. Và rồi tôi đã sửa lại đánh giá về cậu. Từ một thằng nhãi ngu ngốc và bình thường thành một thằng ngốc nhưng đặc biệt.
"Xin chào. Tôi là Yoon Seon-woo. Mong được mọi người giúp đỡ."
Thật kỳ lạ khi trực tiếp đối mặt với khuôn mặt mà tôi đã gặp chán chê trong giấc mơ. Tôi thậm chí còn cảm thấy một sự rung động kỳ lạ. Ánh mắt tôi lại liếm láp và lướt qua cậu. Rồi mắt chúng tôi chạm nhau. Chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng thời gian dường như trôi qua rất chậm. Hành động của cậu khi nhìn tôi thờ ơ rồi nhanh chóng rời đi đều in sâu vào tâm trí tôi như một thước phim quay chậm.
Tôi muốn giữ chặt đôi mắt của cậu bên mình. Tôi muốn đè bẹp cậu xuống như trong giấc mơ. Tôi muốn khắc ghi tôi vào trong cậu đến mức cậu không thể thở được. Tôi muốn làm vấy bẩn cậu bằng ham muốn lan tỏa như nấm mốc của tôi. Vì vậy, tôi muốn lấp đầy cậu bằng tôi, và để lại dấu vết của tôi. Tốt hơn là bằng tinh dịch của tôi chứ không phải bằng nước mắt hay máu.
“Sao mày cứ nhìn chằm chằm người ta thế?”
Shin Jae-young bắt chuyện với tôi khi tôi chống cằm và nhìn Yoon Seon-woo như muốn xuyên thủng. Khi tôi không trả lời, Shin Jae-young nhìn theo hướng mắt của tôi và nở một nụ cười nhạt.
“Thằng nhãi đó là cái thằng mà Kim Shin-joo kể à?”
“….”
“Kim Shin-joo cái thằng đó định chén trai mà lại bị người ta đánh cho vỡ đầu, đúng là hèn.”
Tôi phớt lờ lời nói của Shin Jae-young và tiếp tục nhìn cậu. Cái dáng vẻ cố gắng ưỡn thẳng lưng và quan sát xung quanh của cậu trông có vẻ điềm tĩnh, nhưng đối với tôi, ngay cả dáng vẻ đó cũng mang vẻ cố chấp. Cậu ngồi xuống và ngoan ngoãn cúi đầu. Cần cổ mảnh khảnh của cậu đặc biệt nổi bật. Tay tôi vô thức siết chặt lại. Cậu sẽ có biểu cảm gì nếu tôi túm lấy cái cổ đó?
Cậu nhẹ nhàng ngẩng đầu lên và nhìn vào một góc lớp học. Cậu không thể rời mắt khỏi đám người đang tụ tập lại với nhau và trao đổi những câu đùa vô nghĩa. Rồi cậu thở dài khe khẽ và rời mắt. Bờ vai cậu run lên khi cậu viết tên mình vào sách giáo khoa.
“Cái loại như vậy…”
Tôi bắt đầu lên tiếng khi quan sát từng hành động của cậu như thể đang nghiên cứu. Tôi cảm nhận được ánh mắt của Shin Jae-young.
“Ngược lại rất dễ.”
“Thằng nhãi đó á?”
Shin Jae-young nhíu mày nhìn cậu. Rồi cậu ta bật cười và huých vai tôi.
“Thôi đi. Mày cũng muốn bị vỡ đầu à?”
“….”
“Thằng nhãi đó không phải dạng vừa đâu.”
Gáy cậu đang cắm cúi vào sách giáo khoa lại ngẩng lên. Cậu quay đầu lại nhìn vào một góc lớp học. Tôi dõi theo đường nét bên mặt của cậu. Vẻ cô đơn hiện rõ trên khuôn mặt nghiêng đang sáng bừng lên dưới ánh đèn. Cậu nhanh chóng rời mắt và tập trung vào những việc mình phải làm. Cậu trốn vào thế giới riêng của mình như vậy. Tôi muốn lôi cậu ra khỏi đó. Tôi muốn túm lấy gáy cậu và lôi xềnh xệch vào thế giới ẩm ướt và xấu xí của tôi. Để cậu không bao giờ có thể trốn chạy khỏi mắt tôi nữa.
“Cá cược không?”
“Cá cược cái gì?”
Shin Jae-young hỏi lại trước lời nói cụt ngủn của tôi. Khóe miệng tôi ngứa ngáy. Một dòng máu nóng dồn xuống bụng dưới.
“Tao sẽ chén được thằng nhãi đó.”
Đó là một lời đề nghị bốc đồng. Đó cũng là hành động vô nghĩa nhất trong những việc tôi đã làm trong đời.
Shin Jae-young nhìn tôi như thể không tin vào tai mình. Rồi Shin Jae-young cũng ưỡn thẳng lưng ngồi và nhìn cậu một cách hứng thú.
“Nhỡ mày bị đục một lỗ trên đầu thì sao?”
“Tao cho mày cái đồng hồ mà mày thèm thuồng.”
“Hừm, nếu mày thắng thì sao?”
Tôi nhìn chằm chằm Shin Jae-young. Liệu cậu ta có đủ khả năng cho tôi thứ tôi muốn không? Tôi không thực sự thèm muốn thứ gì từ cậu ta. Rồi một ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi.
“Nếu tao thắng thì mày bò như chó.”