“Ừ. Con cũng nghỉ ngơi đi.”
Tôi cúi chào và vào phòng. Tôi nằm trên giường và ngơ ngác nhìn lên trần nhà. Rồi tôi nghĩ đến Yoon Seon-woo. Khuôn mặt cậu hiện lên trong không trung. Ban đầu là những đường nét, sau đó là độ sâu và bề mặt của khuôn mặt, cuối cùng là màu sắc. Khuôn mặt cậu in sâu vào tâm trí tôi.
Tôi liên tục vẽ cậu bằng mắt. Đôi má ửng hồng khi ánh nắng phản chiếu. Đôi mắt nâu trong veo có thể nhìn thấu được mọi thứ. Cái mũi tròn trịa và bờ vai xinh xắn của cậu. Mái tóc mỏng manh bao phủ cổ cậu như lông tơ của chó con. Chiếc cổ mỏng manh có thể nắm trọn trong một bàn tay. Và khuôn mặt cậu từ từ cười theo khi tôi cười.
Tôi không chớp mắt và tiếp tục vẽ cậu trong lòng. Rồi bỗng nhiên từ “nhớ” hiện lên. Không phải là những ký tự màu đen nổi bật trên tờ giấy trắng, mà là được khắc sâu vào tôi với một ý nghĩa sống động.
Có lẽ là vì mọi người không thể không vẽ khuôn mặt đó trong lòng mỗi khi quá nhớ nhung ai đó nên họ đã tạo ra từ nhớ nhung.
Lồng ngực tôi ngứa ngáy. Cậu thật đáng yêu. Tôi nhớ cậu. Tôi thương cậu.
Thật kỳ lạ. Kể từ khi gặp cậu, những từ ngữ quen thuộc trở nên xa lạ. Và những cảm giác xa lạ lại trở nên quen thuộc. Thế giới vô sắc của tôi xuất hiện những vết nứt. Những màu sắc rực rỡ và ý nghĩa sống động len lỏi qua những kẽ nứt.
Những từ ngữ có được ý nghĩa mới chất chồng lên nhau như một đứa trẻ mới học ngôn ngữ. Nhưng tôi không thể chỉ học những từ ngữ làm tôi vui vẻ. Cậu thường xuyên kéo tâm trạng tôi xuống tận đáy. Tôi cứ sốt ruột và bực bội. Nếu cậu không nhìn tôi, tôi sẽ phát điên lên. Và tôi sợ cậu sẽ đẩy tôi ra.
“Park Si-on, cậu có ý đồ gì vậy……”
Jung Soo-won đã lay động cậu đến cùng. Cậu bị lay động hết bên này đến bên kia, nghi ngờ tôi và đảo mắt để dò xét ý định của tôi. Khoảnh khắc tôi đưa tay ra và cậu lùi lại, một sự bực bội không thể kìm nén trào dâng.
Đáng lẽ tôi nên tống cổ cái thằng Soo-won ngốc nghếch đó ra khỏi cậu từ lâu rồi. Đáng lẽ tôi nên cắt bỏ mầm mống trước khi cái miệng thối tha của nó kịp thốt ra điều gì. Đáng lẽ tôi nên đập tan hàm nó để nó không bao giờ mở miệng được nữa, chứ không phải là tay chân.
“Cậu ném bộ đồ thể dục của tôi vào lò đốt rồi đúng không.”
Thay vì ánh mắt dịu dàng, đôi mắt chứa đựng sự hỗn loạn xuyên thấu tôi. Cậu làm mờ ánh mắt như thể không thể hiểu được sự ích kỷ và lòng chiếm hữu độc đoán của tôi. Tim tôi trở nên đau nhói.
Nhưng may mắn thay, cậu vẫn bị lay động bởi từng biểu cảm của tôi. Đó là bằng chứng cho thấy cậu vẫn đang tập trung vào tôi. Có lẽ là vì cậu không muốn tin lời của Jung Soo-won. Tôi vẫn có thể khuấy đảo cậu theo ý muốn trong tương lai. Chỉ cần sự thật đó thôi là máu đã dồn xuống dưới rồi.
Yoon Seon-woo có suy nghĩ sâu sắc nhưng tầm nhìn lại hạn hẹp. Vì vậy, cậu có trực giác nhưng lại không tinh ý. Hơn hết, cậu muốn tin tôi. Đó là điểm yếu của cậu. Khoảnh khắc tôi xác nhận sự tuyệt vọng của cậu, tôi đã biết mình phải hành động như thế nào.
Tôi nhớ lại bài học mà Kim Shin-joo đã dạy tôi. Tuyệt đối không được ép buộc. Cậu là một kẻ càng mạnh mẽ thì càng chống trả mạnh mẽ hơn. Vậy nên tôi sẽ đào sâu vào phần yếu đuối của cậu. Để cậu không bao giờ có thể nghĩ đến những chuyện khác nữa.
Tôi cố tình đi dưới mưa đến trước nhà Yoon Seon-woo. Tôi nhớ cậu đã nói rằng mình bị đau đầu nên tôi đã mua cháo và thuốc. Nhìn cái bộ dạng này của tôi chắc Shin Jae-young sẽ ôm bụng cười lăn lộn mất. Thật lòng mà nói, tôi cũng tự hỏi liệu có cần phải làm đến mức này không. Nhưng để giữ cậu bên cạnh một lần nữa, tôi phải gục ngã trước. Để cậu không thể nhẫn tâm bước qua tôi.
Đúng như dự đoán, sau khi xác nhận tôi ướt như chuột lột, cậu đã hạ thấp sự nghi ngờ và bắt đầu lo lắng cho tôi.
“Seon-woo à, nhìn tôi này.”
Đừng bị lung lay bởi những lời nói của lũ người nghiêm khắc đó, và hãy giao phó tất cả cho tôi. Đừng liếc nhìn sang chỗ khác mà chỉ nhìn tôi thôi. Hãy ngây ngốc nhìn tôi và cười theo tôi. Đừng suy nghĩ, đừng lo lắng mà chỉ cần hành động theo những gì tôi muốn thôi. Từ trước đến nay cậu vẫn luôn làm tốt mà.
“Cậu không thể tập trung vào tôi thay vì bị lung lay bởi những câu chuyện của người khác sao?”
Tôi cố tình làm giọng mình run rẩy và nói một cách thảm hại. Đôi mắt cậu run lên một cách bất an. Tôi cảm thấy cậu muốn đưa tay về phía tôi. Tôi cố gắng vắt óc để tạo ra nước mắt. Tiếc là tôi không khóc được. Nếu khóc ở đây thì trò chơi kết thúc mất, chết tiệt.
Mắt cậu hướng về phía tôi. Cậu hỏi tôi nhiều câu hỏi liên quan đến Jung Soo-won, yêu cầu tôi nói ra sự thật. Mỗi khi tôi nghe thấy tên của một thằng khác thốt ra từ miệng cậu, tôi lại cảm thấy máu mình lạnh đi. Nhưng tôi đã kìm nén cảm xúc của mình. Và tôi đã nói ra sự thật mà cậu muốn nghe.
“Cậu và Jung Soo-won có mối quan hệ khó xử à?”
“Ừ.”
“Cậu liên tục phớt lờ lời nói xin lỗi của Jung Soo-won à?”
“Ừ.”
“Vậy nên cậu đã chế nhạo Jung Soo-won vừa xuất viện bằng cách xin lỗi à?”
“Ừ.”
“Cậu bảo cậu không phải là dân anh chị mà sao cậu lại làm cái trò dân anh chị đó?”
Khi còn bé, tôi đã từng kể với bố rằng mẹ kế đã nghịch ngợm với hộp cơm của tôi. Ngày hôm đó, tôi đã bị bố đánh đến gần chết. Chắc hẳn ông ấy đã khẳng định rằng lời nói của tôi là dối trá. Vì những lời nói đó phải là dối trá.
Khi đó, bố đã rộng lượng ban cho tôi một ân huệ lớn, đó là dạy tôi cách nói dối.
“……Có thật là cậu đã sai đàn em đánh Jung Soo-won không?”
Để không bị phát hiện ra lời nói dối, điều cần thiết là sự thật. Về sau, mỗi khi con nói dối, hãy nhớ trộn lẫn sự thật vào đó. Và sự thật cũng vậy. Nó phải đi kèm với một lời nói dối thích hợp thì mới có vẻ hợp lý.
“Không. Tôi không làm như vậy.”
Lời nói dối dứt khoát trộn lẫn với nhiều sự thật bật ra khỏi miệng tôi. Cậu đã yên tâm trước giọng nói dứt khoát của tôi. Sự run rẩy trong đôi mắt tràn ngập sự bất an đã dịu đi. Tôi bình tĩnh theo dõi cảnh tượng đó.
“Tôi không phải là người tốt. Tôi sẽ thừa nhận điều đó. Tính tôi vừa quái gở vừa vô duyên. Tôi không quan tâm đến chuyện của người khác và cũng không muốn biết.”
“…….”
“Nhưng với cậu thì tôi không thể làm như vậy. Tôi cứ tò mò về cậu mãi và tôi muốn chỉ mình tôi biết về những việc liên quan đến cậu thôi. Tôi trở nên ám ảnh và muốn độc chiếm cậu. Tôi ghét việc cậu biết được con người như vậy của tôi. Nên tôi mới làm như vậy.”
Đây là sự thật pha lẫn với lời nói dối.
“Tôi sợ cậu sẽ ghét tôi.”
Đây là lời nói dối pha lẫn với sự thật.
“Tôi hy vọng rằng cậu sẽ không đẩy tôi ra vì chuyện lần này.”
Nhưng đây là sự thật hoàn toàn.
Vậy nên đừng đẩy tôi ra. Đừng làm tôi tức giận. Đừng để tôi bộc lộ cái tính cách méo mó và vặn vẹo của tôi ra. Tôi không muốn túm lấy cổ cậu một cách cưỡng ép như Kim Shin-joo.
“Cậu sẽ không đẩy tôi ra chứ? Cậu sẽ tiếp tục làm bạn với tôi chứ?”
Cậu lại ngơ ngác trước từ bạn bè. Nếu cậu muốn thì tôi sẽ đội lên chiếc mũ bạn bè bao nhiêu cũng được. Tôi nhẹ nhàng nắm lấy vai cậu, cậu thả lỏng người ra một cách rõ rệt. Tôi nhìn cậu với vẻ mặt thương cảm. Tôi đã suýt bị chính những cảm xúc nhân tạo mà tôi tạo ra để khiến cậu thương hại tôi đánh lừa.
Hãy nhìn tôi và chỉ tập trung vào tôi thôi. Hãy tiếp tục cho tôi biết những từ ngữ mới. Để làm được điều đó, hãy cứ dính lấy tôi mãi thôi.
“Cậu sẽ cứ ở bên cạnh tôi mãi chứ?”
“……Ừ, tôi sẽ làm vậy.”
Khoảnh khắc tôi nghe thấy câu trả lời nhỏ nhẹ, cả người tôi như trút bỏ được gánh nặng. Tôi lại cảm thấy một sự ngứa ngáy dễ chịu.
Thật may mắn. Yoon Seon-woo, cậu thật sự không có một điểm nào đáng ghét cả. Ngay cả cái tính hậu đậu và yếu đuối đó cũng hoàn toàn hợp gu tôi. Sao có thể như vậy được chứ.
Tôi không thể kìm nén được tiếng cười. Tôi cứ thế vùi mặt vào vai cậu. Tôi vòng tay qua eo và kéo cậu sát lại gần tôi. Cậu đang vùng vẫy thì dừng lại. Tôi bật cười khe khẽ khi xác nhận điều đó. Tôi hít một hơi thật sâu mùi hương ngọt ngào của cậu. Tôi giả vờ hít thở rồi nhẹ nhàng cọ môi mình lên làn da trần của cậu.
Dù thở dài sâu thườn thượt, cậu vẫn không đẩy tôi ra. Lồng ngực tôi đau nhói vì một cảm giác thỏa mãn không thể diễn tả thành lời. Tôi dồn trọng lượng cơ thể mình lên cậu với một nụ cười không chịu biến mất trên môi.
Chắc chắn là tần suất cậu liếc nhìn mặt tôi đã tăng lên. Dù tôi thỏa sức đưa tay ra, cậu cũng không hề bối rối. Nhìn cậu tự nhiên giao phó cơ thể mình cho tôi, tôi tin rằng mình có thể từ từ tiến thêm một bước nữa. Tiếc thật, nhưng tôi không thể tiếp tục cái trò chơi bạn bè này mãi được.
Nhưng vì cái thằng Kim Young-jin mà tôi đã phải tham gia vào chuyến đi chơi hữu nghị vốn không có trong kế hoạch. Nhìn cậu không giấu nổi vẻ phấn khích vì đây là lần đầu tiên đi du lịch với bạn bè, đầu tôi lại đau nhói. Kim Young-jin ồn ào, Shin Jae-young cứ có cơ hội là lại cà khịa và cuối cùng là con chó già rụng lông. Tôi nhìn Yoon Seon-woo đang cười khi nhìn những con chó chạy quanh nhà nghỉ và cảm thấy sự hoài nghi sâu sắc lần đầu tiên trong đời.
“Này, Park Si-on. Bớt cau có đi. Nếu không thích thì sao còn đi theo làm gì?”
“Đừng có động vào tao.”
Chẳng mấy chốc, Shin Jae-young đã cười mỉa mai và tiến đến chỗ tôi. Ánh mắt của Shin Jae-young dán vào cậu đang trò chuyện ríu rít với Kim Young-jin và ngắm nhìn bên trong nhà nghỉ.
“Cậu tiến triển đến đâu rồi?”
“Biến đi.”
“Này, cũng phải nói cho tôi biết thì tôi mới lên chiến lược được chứ. Cậu thì có nói được gì với Yoon Seon-woo đâu.”
“Đừng có ý định nói nhảm với cậu ấy. Nếu bị phát hiện thì mày chết chắc.”
Shin Jae-young cười thản nhiên, mặc dù tôi hoàn toàn không đùa. Gã huých nhẹ vào sườn tôi và thì thầm nhỏ.
“Dạo này tôi hơi nghi ngờ rằng tôi không phải đang cá cược mà là đang tham gia vào trò chơi tình ái của cậu đấy?”
“Mày nói gì vậy.”
“Hành động cho đàng hoàng vào, thằng chó.”
Tôi phớt lờ lời nói của Shin Jae-young và tiến đến chỗ Yoon Seon-woo. Cái gáy tròn xoe đang ngơ ngác nhìn quanh đập vào mắt tôi. Khi tôi đứng bên cạnh, ánh mắt cậu tự nhiên ngước lên nhìn tôi. Tôi cảm thấy dễ thở hơn.
Tình ái ư. Thành thật mà nói thì trò chơi tình ái cũng không tệ. Thậm chí người yêu còn hơn cái lũ bạn bè vô nghĩa kia ấy chứ. Tôi cũng thấy bực mình khi Shin Jae-young cứ xen vào giữa chúng tôi với cái cớ là cá cược. Dù sao thì mục tiêu của tôi cũng là lăn lộn một cách bẩn thỉu với Yoon Seon-woo, và chuyện đó hoàn toàn có thể đạt được bằng tình ái. Cứ thế này thì hay là dẹp luôn cái vụ cá cược này đi. Càng ngày càng phiền phức rồi đấy.
“Cậu đỡ say xe hơn chưa?”
Cậu lo lắng hỏi tôi, có lẽ là vì cậu vẫn còn nhớ những lời nói vu vơ mà tôi đã nói để dính lấy cậu.
“Vẫn còn hơi chóng mặt.”
Tôi đè cậu xuống giường khi cậu định ngồi dậy và dụi mặt vào bụng phẳng lì của cậu. Mỗi khi làn da mềm mại chạm vào má tôi, bụng dưới tôi lại đau nhói. Tiếng cậu cười khúc khích làm tai tôi ngứa ngáy. Nếu Shin Jae-young không vào phòng và phá đám thì tôi đã thò tay vào áo cậu rồi. Tôi đứng dậy và nhìn theo cái bóng lưng đang rời xa tôi với vẻ tiếc nuối.
“Túi đồ đâu rồi nhỉ.”
Cậu tìm túi đồ trước lời nói của Shin Jae-young rủ cậu đi bơi. Tôi không do dự mà cởi phăng áo phông của mình. Tôi cởi trước với hy vọng cậu cũng cởi theo. Ánh mắt cậu lập tức dán chặt vào thân trên của tôi. Ánh mắt từ trên xuống dưới có vẻ rất lộ liễu. Cậu cứ liếc trộm mặt tôi mỗi khi có cơ hội, hóa ra cậu cũng thích cơ thể tôi à.
“Woa……”
Một tiếng cảm thán bật ra từ đôi môi hơi hé mở của cậu. Rồi cậu sờ bụng tôi và cau mày. Gì chứ, tôi cứ tưởng cậu đã đổ tôi rồi, hóa ra cậu chỉ đơn thuần là ghen tị thôi à?
“Đừng có nhìn nữa mà đi thay đồ đi.”
“À, ừ. Phải thay đồ thôi.”
Tôi túm lấy vai cậu khi cậu định vội vàng vào phòng vệ sinh. Cậu cau mày với vẻ mặt khó xử. Tôi nheo mắt lại và siết chặt tay đang túm lấy cậu. Đây là cơ hội để xem những gì tôi chỉ có thể tưởng tượng thôi ở ngay trước mắt mình. Tôi phải lấy cho bằng được cái phần thưởng cho việc cùng đến cái nhà nghỉ chết tiệt này chứ.
“Bạn bè thì có gì phải ngại. Có sao đâu.”
“Phiền lắm. Tôi sẽ thay đồ trong nhà vệ sinh.”
Từ bạn bè mà cậu thường xuyên sử dụng mỗi khi cậu chống cự lại đã không còn hiệu quả nữa. Có lẽ lời này đang dần mất tác dụng rồi. Tôi cứ cảm thấy khát khô cả họng. Tôi nuốt khan và kéo cậu lại gần hơn.
“Không được. Thay ở đây đi.”
“…….”
“Hay là tôi cởi cho cậu nhé?”
Tôi hỏi bằng giọng điệu dịu dàng nhất có thể, nhưng ánh mắt cậu vẫn liếc nhìn cái nắm cửa phòng tắm. Tôi ôm chặt lấy thân trên của cậu để cậu biết rằng tôi không có ý định thả cậu ra. Tôi cúi xuống cổ cậu và thở gấp. Lúc đó, cậu mới thở dài sâu thườn thượt và đầu hàng.
“Biết rồi, biết rồi.”
Khoảnh khắc cậu cởi áo trên, cơ thể trần trụi mà tôi đã gặp hàng trăm lần trong giấc mơ đứng trước mặt tôi. Ánh sáng xuyên qua rèm cửa sổ lấp lánh một cách tươi mới. Tôi quên cả chớp mắt và chậm rãi lướt nhìn cơ thể cậu. Ánh mắt tôi theo đường vai mảnh khảnh tạo thành góc vuông rồi chạm đến bóng râm của xương quai xanh uốn lượn. Ánh mắt dò xét cơ thể cậu một cách âm thầm trượt xuống dưới. Cậu rụt người lại.
Cơ thể thật sự của cậu khác với những gì tôi đã tưởng tượng. Nó sạch sẽ không tì vết. Không có những vết cắn trên thân trên trắng trẻo và mịn màng của cậu. Không hiểu sao tôi lại cảm thấy nó còn dâm đãng hơn. Tôi nhìn cậu như muốn nuốt chửng cậu vào bụng. Khoảnh khắc tôi chết lặng và không thể thốt ra lời, tôi cảm nhận được sự dao động của cậu. Tôi phải trấn an cậu, nhưng tôi không thể mở miệng được.
Ánh mắt tôi dán chặt vào ngực trần của cậu. Nhìn vào hai điểm có màu sắc tương tự như màu môi cậu, tôi cảm thấy một cơn khát cháy bỏng. Yết hầu tôi vô thức giật giật. Tôi lại cảm thấy răng mình ngứa ngáy. Lần này không phải vì cậu đáng yêu mà vì tôi muốn nuốt trọn cậu vào bụng.