Tôi biết mùi da thịt của cậu. Tôi dựng tóc gáy khi tưởng tượng ra cảnh mình ngậm nó trong miệng và nhai nghiến. Tôi muốn liếm láp và mút mát da thịt cậu, rồi cắn cậu đến mức máu rỉ ra.
“Vậy được rồi chứ?”
Cậu hắng giọng như thể đang bối rối rồi chạy trốn vào phòng tắm. Tôi không giữ cậu lại. Không, tôi không thể. Nếu tôi giữ cậu lại, tôi sẽ không thể kìm nén được cái thôi thúc muốn kéo quần cậu xuống.
Đã từng có lúc nào tôi bị lôi cuốn bởi một sự kích thích mãnh liệt như thế này chưa? Đó là một cảm giác mới mẻ mà tôi chưa từng cảm nhận dù chỉ một lần trong đời. Nó mãnh liệt đến mức chỉ cần chạm vào làn da trần của cậu thôi là những ham muốn chất chứa trong tôi sẽ bùng nổ hết cả ra.
“Haa, phát điên mất.”
Tôi cười khẩy vào hư không. Tôi ngồi phịch xuống giường và ngơ ngác nhìn cánh cửa phòng tắm nơi cậu đã bước vào. Hình ảnh tôi phá tan cánh cửa đó và ép cậu vào tường hiện lên trong đầu tôi.
Cậu sẽ có biểu cảm gì nếu tôi cưỡng ép mở môi cậu và nhét lưỡi vào? Cậu sẽ bị đánh cho một trận rồi cuối cùng sẽ khóc mất. Chỉ cần tưởng tượng ra khuôn mặt đang khóc của cậu thôi là máu đã dồn đến dương vật đang phồng lên rồi. Thật mong manh. Sự kiên nhẫn của tôi đang ở ngay trước ranh giới. Dục vọng đê tiện của tôi đang lơ lửng trên lằn ranh.
Xung quanh tĩnh lặng. Trong tai tôi chỉ nghe thấy tiếng thở đều đặn của cậu. Cậu đang vuốt tóc tôi với đôi mắt khép hờ và chẳng mấy chốc đã ngủ say. Bàn tay cậu vẫn ở gần mặt tôi. Tôi nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu. Khuôn mặt đang ngủ của cậu lờ mờ tỏa sáng trong bóng tối.
Tôi thích ngắm nhìn cơ thể ướt át của cậu trong bể bơi, ngắm nhìn hai má cậu nhai nhồm nhoàm miếng thịt và uống rượu để ngắm nhìn khuôn mặt ửng hồng. Nếu Shin Jae-young không gây sự thì có lẽ tôi đã có thể tận hưởng chuyến đi nực cười này một cách chân thành rồi.
Nhưng Shin Jae-young đã luyên thuyên bằng cái lưỡi ba tấc của mình. Đã vậy Kim Young-jin còn nói những lời kỳ lạ, khiến tôi cảm thấy cậu đang hoang mang. Dù tôi nói rằng cậu không cần phải để ý, nhưng thú thật dù cậu để ý đến thì cũng không sao. Sự hoang mang của cậu sẽ không chỉ tác động tiêu cực đến tôi thôi đâu.
Cậu đã tin tôi thay vì Jung Soo-won. Sự hoang mang mà cậu cảm thấy sẽ hướng về chính bản thân cậu chứ không phải tôi. Tôi mong cậu sẽ liên tục nghi ngờ liệu mối quan hệ của chúng ta có phải là bạn bè hay không, và liệu cảm xúc của cậu có phải là tình bạn hay không.
Vì vậy, tôi đã cố tình có những tiếp xúc thân mật hơn. Tôi xoay người cậu đang nằm quay mặt vào tường lại và áp sát vào cậu. Một cảm xúc không rõ ràng lướt qua đôi mắt trong veo của cậu. Tôi cảm nhận được cái vuốt tóc theo thói quen. Nhìn cậu đến cùng không thể đẩy tôi ra đang vùi mình trong vòng tay cậu, tôi tin chắc rằng người chiến thắng trong cuộc cá cược này sắp được định đoạt rồi.
Khuôn mặt cậu đang ngủ say hiện ra trong mắt tôi, đôi mắt đã quen với bóng tối. Tay tôi tự nhiên đưa ra. Bàn tay vuốt ve khuôn mặt cậu lướt qua cổ, vai và eo cậu. Tôi áp sát cơ thể mình hơn nữa. Hơi ấm bao trùm toàn thân tôi. Chúng tôi ở gần nhau đến mức môi có thể chạm nhau. Tôi cảm thấy thôi thúc muốn hôn cậu. Nhưng khi tôi cảm nhận được hơi thở của cậu, mọi căng thẳng trong người tôi đều tan biến.
Thường thì những điều hiển nhiên lại khó khăn đối với tôi. Những hành động thường ngày như hít thở hay ngủ trở nên xa lạ vào một thời điểm nào đó. Cảm giác mình đang sống bỗng ập đến khiến tôi rùng mình. Cứ như thể tôi đang mặc một bộ quần áo không vừa vặn vậy. Nhưng khi ở bên cạnh cậu, tất cả những điều này đều không còn quá sức nữa.
Tôi hít vào cái hơi thở ngọt ngào đang chạm đến chóp mũi mình. Tôi hít thở theo nhịp thở ra và hít vào của cậu. Tôi hít thở bằng hơi thở của cậu như một loài ký sinh. Lồng ngực trống rỗng của tôi được lấp đầy. Cơ thể tôi chìm vào giấc ngủ một cách uể oải vì trọng lượng của cậu đang lấp đầy những khoảng trống. Mí mắt tôi dần nặng trĩu.
Khoảnh khắc tôi ngủ thiếp đi, một tiếng rung ồn ào vang lên bên tai tôi. Nó tiếp tục rung ngay cả khi tôi đã phớt lờ nó. Tôi gượng người dậy, sợ cậu tỉnh giấc. Tôi thấy những tin nhắn lấp đầy màn hình. Đó là cuộc gọi từ bố, người đang tức giận đến tận cổ. Toàn thân tôi đang đắm mình trong sự uể oải bỗng trở nên lạnh giá một cách nhanh chóng.
Rõ ràng là bố đã nói rằng ông ấy sẽ ở nước ngoài cho đến hết tuần này. Ông ấy không phải là người sẽ cho phép tôi ngủ bên ngoài, nhưng tôi đã đi mà không nói gì. Mọi thứ trước mắt tôi trở nên tối sầm lại. Những tin nhắn yêu cầu tôi lập tức về nhà liên tục đến. Thay vì trả lời, tôi bắt đầu thu dọn đồ đạc. Như một cỗ máy thực hiện mệnh lệnh.
Mồ hôi lạnh toát ra trên tay tôi. Tại sao một người đàn ông thậm chí còn nhỏ bé hơn tôi lại khiến tôi sợ hãi đến vậy. Tôi bật cười trước cái vẻ nhát gan của mình. Tôi muốn giết vì tôi quá nực cười.
“Cậu không ngủ mà làm gì thế?”
Tôi nghe thấy giọng nói ngái ngủ. Thật may vì xung quanh tối om. Vì tôi sẽ không bị cậu phát hiện ra cái bộ dạng thảm hại này. Tôi cầm túi đồ và tiến đến chỗ cậu đang còn mơ màng vì cơn buồn ngủ. Seon-woo à. Ngủ tiếp đi, nhanh lên.
“Hình như tôi phải đi rồi.”
“Gì? Giờ này á?”
Lời tôi vừa dứt, cậu đã bật đèn lên. Ánh đèn sáng rực rọi thẳng vào khuôn mặt tái nhợt của tôi. Tôi cố gắng che giấu cái vẻ mặt sợ hãi của mình. Tôi đã cho cậu thấy đủ mọi bộ mặt trước mặt cậu rồi, tôi không muốn cậu phát hiện ra cái vẻ run rẩy vì một chuyện cỏn con như thế này đâu. Tôi sợ cậu sẽ nhìn tôi bằng ánh mắt giống như bố mẹ tôi, đáng sợ lắm.
“Xin lỗi, tôi đến nơi sẽ liên lạc với cậu.”
“Cậu…….”
“Hình như taxi đến rồi. Tôi đi đây.”
“Này, Park Si-on!”
Cậu túm lấy tay tôi đang vội vàng quay lưng bỏ chạy. Tôi cố gắng rũ tay ra để cậu không phát hiện ra bàn tay đang ướt đẫm mồ hôi lạnh của mình. Rồi cậu lại nắm chặt tay tôi hơn.
“Tôi tiễn cậu. Cùng ra ngoài đi.”
Ánh mắt nghiêm nghị của cậu xuyên thấu nỗi bất an của tôi. Tôi cố gắng hết sức để không để lộ sự dao động của mình. Tôi siết chặt tay đang nắm lấy tay cậu. Nếu cậu cảm thấy đau thì cậu sẽ buông tay ra trước thôi. Nhưng cậu lại xoa mu bàn tay tôi bằng ngón tay cái như thể đang an ủi. Sự run rẩy trong toàn thân tôi dịu đi. Ngay cả sau khi đến được taxi, tôi vẫn không thể buông tay cậu ra. Tôi đã do dự rất lâu vì tôi không muốn buông cậu ra.
Đèn pha ô tô rọi vào khuôn mặt cậu. Cậu nhìn tôi với vẻ mặt như sắp khóc. Cậu không thể rời mắt khỏi tôi. Lồng ngực tôi rung động vì một cảm xúc mà tôi chưa từng cảm nhận trước đây.
“Yoon Seon-woo, Seon-woo à.”
“Ừ.”
“Tôi… hơi….”
Ôm tôi đi. Tôi sợ quá.
“…….”
“Không có gì.”
Tôi nuốt ngược những lời nghẹn ngào đang trào lên đến cổ họng. Tôi không được để lộ những khuyết điểm của mình. Vì đó sẽ trở thành điểm yếu. Một mình bố là người nắm giữ và điều khiển tôi là đủ rồi.
Tôi khó khăn kìm nén sự dao động trong lòng và quay lưng lại với cậu. Khoảnh khắc tôi mở cửa taxi, cậu đã gọi tên tôi.
“Park Si-on.”
Tôi bản năng quay lại trước tiếng gọi của cậu. Cậu bước nhanh đến. Cậu ôm chầm lấy tôi không chút do dự. Cậu vòng tay qua vai tôi và xoa lưng tôi như thể đã đọc được suy nghĩ trong lòng tôi. Cậu ôm tôi vào lòng và kiễng chân lên để hôn tôi.
“Đến nơi thì liên lạc nhé. Tôi sẽ không ngủ và chờ cậu.”
Tôi cảm nhận được nhịp tim cậu qua lồng ngực đang chạm vào nhau. Tôi nghe thấy hơi thở cậu bên tai. Hơi ấm của cậu hạ xuống trên bờ vai đang cứng đờ của tôi. Tôi cân đo đong đếm trọng lượng của cậu. Tôi tập trung vào hơi ấm và hơi thở của cậu. Để ghi nhớ tất cả những gì của cậu đang truyền đến tôi, xuyên qua bóng tối mịt mùng.
Vừa về đến nhà tôi đã ăn ngay một cú trời giáng. Cảm giác tê dại lan tỏa trên gò má bị đánh liên tiếp. Tôi ngây người mở to tai. Những lời lẽ thô tục dội thẳng vào màng nhĩ. Những lời nói sắc bén không để lại bất cứ vết thương nào mà chỉ lướt qua tôi.
“Mày có não không vậy hả?”
“…….”
“Mày đã làm cái trò gì ở đó? Ôm gái uống rượu à? Nếu đám trẻ vị thành niên tụ tập uống rượu rồi quậy phá đến nỗi lên cả báo thì sao hả!”
Lại nữa. Cảm giác mình còn sống lại trở nên xa lạ một lần nữa. Rõ ràng là tôi đang nhìn, đang nghe và đang hít thở, nhưng tất cả những cảm giác này đều xa lạ đến rùng mình. Tôi như bị chia làm hai nửa. Một nửa trở thành người ngoài cuộc và quan sát nỗi bất hạnh của nửa còn lại.
Tôi chỉ ném ánh mắt mình vào hư không. Tôi không còn cảm thấy đau đớn gì nữa, cùng với tiếng ù ù bên tai. Sự sợ hãi và kinh hoàng đều biến mất. Tôi cứ đứng đó như một cái xác không hồn.
“Thằng nhãi này lại ngậm miệng rồi.”
Dù sao thì tôi cũng biết rằng dù tôi biện minh thì ông ấy cũng sẽ không nghe. Tôi biết rằng nếu tôi mở miệng thì tôi sẽ còn bị đánh nhiều hơn. Vì tôi đã học được rằng khi bị mắng thì nên im lặng. Người nuôi dạy tôi như thế này chính là bố. Vì vậy, cơn giận mà bố cảm thấy trước sự im lặng của tôi là bất công.
“Dòng máu hèn hạ thì không thể giấu được, cái thằng đầu còn chưa ráo máu đã sớm biết uống rượu và bỏ bê học hành…….”
Và sự tồn tại của tôi cũng bất công như vậy.
Người đàn ông ôm gái rồi lỡ mang gánh nặng về nhà, và người phụ nữ nương tựa vào người đàn ông đó để sống qua ngày rồi chết vì nghiện rượu. Cuối cùng là tôi, người thừa hưởng trọn vẹn dòng máu của họ. Kết quả bẩn thỉu của hai con người hèn hạ. Đó là tên của tôi.
Tiếng quát tháo của bố tôi vang vọng bên tai. Tôi ngẩng đầu lên nhìn ông ấy một cách thờ ơ.
“Con xin lỗi. Con sẽ chú ý hơn trong tương lai.”
“Tao đã bảo là chỉ nói bằng kết quả thôi mà. Đừng có chỉ mồm mép mà hãy thể hiện bằng hành động đi.”
“Vâng.”
“Chỉ cần mày còn dám khinh suất và để tao phát hiện ra thêm một lần nữa thôi là tao sẽ tống mày ra khỏi mắt tao đấy. Khắc cốt ghi tâm đi.”
Bố tôi dùng ngón tay đẩy vào ngực tôi. Tôi bị đẩy lùi về phía sau và chìm vào suy nghĩ. Tôi cân nhắc xem cái câu tống ra khỏi mắt có nghĩa là gì. Ý ông ấy là sẽ giết tôi à. Hay là sẽ nhốt tôi vào bệnh viện tâm thần giống như mẹ đẻ của tôi. Nếu được chết dưới tay bố thì tốt quá. Nếu tôi có thể trở thành vết nhơ trong cuộc đời ông ấy cho đến phút cuối cùng thì đó cũng không phải là một sự thiệt thòi lớn đối với tôi.
Tôi nghe thấy tiếng tặc lưỡi bên tai. Và tiếp theo là tiếng thở dài sâu thườn thượt. Người tặc lưỡi là bố còn người thở dài là mẹ kế. Ngay cả sau khi họ đã rời đi, giọng nói của họ vẫn cứ lởn vởn quanh tôi đang đứng ngơ ngác. Ngay cả khi tôi đã vào phòng, chúng vẫn không biến mất. Giọng nói của họ cứ bám riết lấy tôi.
Giữa những giọng nói vang vọng như ảo thanh, tiếng điện thoại rung lên. Tôi đưa tay về phía điện thoại đang rung lên từ nãy. Thông báo tin nhắn hiện trên màn hình. Tất cả đều là của cậu. Nhưng ngay cả khi tôi nhìn thấy tên cậu, tôi cũng không cảm thấy bất cứ cảm xúc nào. Tôi cũng không nảy ra những tưởng tượng hỗn loạn. Tôi chỉ cảm thấy trống rỗng.
Vì vậy, tôi nhớ lại những cảm giác khi được cậu ôm vào lòng vào lúc rạng sáng. Tôi đã cố gắng nhớ lại nó bằng cách nhắc đi nhắc lại nhiều lần, nhưng dư ảnh của cậu cứ tan biến như sương mù. Càng cố gắng ý thức về cậu thì tôi lại càng trở nên mơ hồ. Tôi trở nên thờ ơ với mọi giác quan, cứ như thể tôi có thể chết ngay bây giờ mà không có bất cứ điều gì phải hối tiếc vậy. Tôi cảm thấy xa lạ với việc hít vào và thở ra.
Tôi đã ngồi ngơ ngác bao lâu rồi nhỉ. Chẳng mấy chốc, xung quanh tôi tối om. Tôi đợi cho đến khi trong nhà im ắng rồi mới ra khỏi nhà. Vì tôi không thể nhớ được nên tôi phải tận mắt nhìn thấy khuôn mặt cậu. Tôi cảm thấy con đường đến nhà cậu dài hơn bình thường. Ban đầu tôi đi chậm, nhưng đến một lúc nào đó tôi đã chạy. Tôi thở dốc đến tận cổ. Không khí nặng nề và ngột ngạt đè nén lồng ngực tôi.
Ngay cả khi đến trước nhà cậu rồi, tôi vẫn không thể dễ dàng gõ cửa. Tôi cứ nghe thấy tiếng ảo thanh bên tai. Tôi cũng nghe thấy tiếng thở dốc của mình. Tôi lau đi mồ hôi đầm đìa trên trán. Tôi vuốt mặt để điều chỉnh lại biểu cảm để không trông quá tuyệt vọng. Nhưng dù vậy, tôi vẫn không thể đưa tay ra. Khuôn mặt cậu lởn vởn trên khuôn mặt đang tặc lưỡi của bố. Hay là mình cứ quay về như thế này thôi.
Khoảnh khắc tôi định quay lưng, tôi nhớ lại cái ôm lặng lẽ của cậu. Khuôn mặt mờ ảo lại trở nên rõ ràng. Tôi không thể chịu đựng được vì tôi muốn nhìn thấy khuôn mặt cậu mà tôi đã gặp vào lúc rạng đông.
Tôi đập cửa ầm ĩ. Giọng nói của bố đang văng vẳng bên tai bị chôn vùi trong tiếng ồn ào dữ dội và tan biến. Chẳng mấy chốc, cửa mở ra và cậu đón tôi với vẻ mặt mừng rỡ như thể đã đợi tôi bấy lâu nay.
“Park Si-on.”
“…….”
“Cái gì đây…….”
Nhưng ngay khi đối mặt với tôi, nụ cười trên khuôn mặt cậu từ từ biến mất. ‘Mình không nên đến đây. Đáng lẽ mình nên tự thu dọn mọi chuyện rồi đợi đến khi khuôn mặt mình trở nên tươm tất hơn rồi mới đứng trước mặt cậu như thể không có chuyện gì xảy ra.’ Mỗi khi dính líu đến cậu, tôi lại hành động một cách bốc đồng. Tôi cụp mắt xuống.
Đèn hiên nhà nhấp nháy. Cậu biến mất trong bóng tối. Khi đèn vàng lại sáng lên, tôi đã thấy cậu. Đó là cái biểu cảm mà tôi đã thấy lúc rạng sáng. Đôi mắt trong veo của cậu rung động.
“Sao mặt cậu lại thế kia. Ai đánh cậu à?”
Tại sao cậu lại nhìn tôi bằng ánh mắt như vậy. Tại sao cậu lại có vẻ mặt như sắp khóc thế kia. Có phải vì tôi trông đáng thương, hay là vì cậu cảm thấy tôi thật thảm hại. Tôi không thích như vậy.
Cậu đưa tôi vào nhà khi thấy tôi đứng như trời trồng. Tôi ngồi xuống theo sự dẫn dắt của cậu. Tôi dõi theo cậu đang bận rộn. Chẳng mấy chốc, cậu đã ngồi trước mặt tôi. Cậu nhìn chằm chằm vào mặt tôi một hồi rồi cau mày như thể đang đau đớn. Bàn tay run rẩy của cậu lướt qua lông mày tôi. Bàn tay cậu run lên nhè nhẹ khi vuốt ve những vết đỏ kéo dài từ mắt đến khóe miệng tôi.
“Đau lắm đúng không.”
“Ừ.”
Thật ra tôi không cảm thấy đau đớn gì. Vì tôi không thể cảm nhận được bất cứ điều gì. Thậm chí cả cái bụng dưới của tôi, nơi chỉ cần nhìn cậu thôi là đã cương cứng rồi, cũng im lìm.
“Cậu có sao không?”
“Ừ.”
“Ai đã làm vậy?”
Tôi không trả lời câu hỏi của cậu. Cậu nhìn chằm chằm vào cái miệng đang mím chặt của tôi một hồi rồi bôi thuốc mỡ lên khóe miệng bị rách của tôi. Một lần nữa, một biểu cảm kỳ lạ lại hiện lên trên khuôn mặt cậu. Vì tôi không thích cái biểu cảm đó nên tôi đã kéo tay cậu xuống và đáp.
“Không có gì đâu. Chỉ là tôi bị mắng một chút vì không nói cho bố mẹ biết chuyện chúng ta đi du lịch với nhau thôi.”