Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 115
Ngoại truyện 1, chương 9. Kiêu hãnh và định kiến (9)
Thư ký Kim hóa ra còn tài năng hơn tôi tưởng. Anh ta biết rõ phải mua chuộc ai, Jung Se Jin bị giam ở đâu và tình hình cụ thể ra sao. Tất cả được anh ta sắp xếp tỉ mỉ và báo cáo lại cho tôi. Nhờ vậy, việc lẽ ra mất cả tuần mới xong, chỉ trong một ngày đã hoàn tất.
Tuy nhiên, việc đưa Jung Se Jin ra ngay trong ngày là bất khả thi. Phải hoàn thiện ít nhất một bản báo cáo để đảm bảo mọi chuyện được xử lý êm thấm. Tôi chẳng màng lắm, nhưng đã làm thì phải làm cho trót, nên quyết định chờ thêm một ngày cho đến khi trời sáng.
Tôi ngồi xem những tài liệu chẳng mấy quan trọng suốt đêm để giết thời gian. Căn nhà rộng lớn này chỉ thiếu mỗi Jung Se Jin, vậy mà kỳ lạ thay, tôi không tài nào chợp mắt được. Hệ thống đã hoàn thiện, tôi kiểm tra đi kiểm tra lại bao lần rồi vô thức sờ vào chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út.
‘Đó là một công việc đáng quý. Với tôi, nó là một vị trí quá cao.’
Cảm giác của cậu ta khi bị đẩy xuống từ “vị trí quá cao” ấy sẽ thế nào nhỉ? Giống như đội trưởng đội bảo vệ bị sa thải vì mang tiếng oan, Jung Se Jin cũng bị đuổi khỏi nơi cậu ta vốn chẳng thuộc về vì một sai lầm không phải của mình. Liệu cậu ta sẽ phẫn uất trước sự bất công ấy hay giận dữ với gia đình chẳng bằng người dưng? Dù là gì, chẳng cái nào hợp với Jung Se Jin cả.
Nhưng biết đâu đây lại là một cơ hội. Khi mọi thứ từng nâng đỡ cậu ta đã sụp đổ, thứ còn lại chỉ là tôi. Dù là người điềm tĩnh đến đâu, một cú sốc như thế chắc chắn sẽ khiến cậu ta dao động. Và việc len lỏi vào kẽ hở mong manh ấy chẳng khó khăn gì.
Gần đến giờ đi làm, tôi bảo Thư ký Park đưa Jung Se Jin về nhà. Tôi muốn tự mình đến đón, nhưng sáng nay lại có một cuộc họp quan trọng nên đành chịu. Vả lại, tôi xuất hiện thì chỉ tổ gây chú ý không cần thiết.
Mưa từ đêm đã trở nên dữ dội, không thể kiểm soát. Khi cuộc họp bắt đầu, cả bầu trời trở nên đen kịt, chẳng thể phân biệt nổi ngày hay đêm. Mùa mưa năm nay sẽ dai dẳng đây, tôi nghĩ vậy và bất chợt nhớ đến cuộc trò chuyện với thư ký Kim.
“Ngày cậu ấy về nhà chính, nghe nói bị dầm mưa. Anh có biết tại sao không?”
Câu hỏi tôi buột miệng chỉ là do ngẫu hứng. Chuyện cậu ta dầm mưa rồi cảm lạnh cứ khiến tôi thấy có gì đó sai sai. Thư ký đi cạnh mà không che ô cho cậu ta, rốt cuộc lúc đó đang làm gì?
“…”
Thư ký Kim nghe xong, khẽ cau mày. “Cuối cùng lại dầm mưa…” Anh ta lẩm bẩm rồi thở dài, cất giọng:
“Trưởng phòng vốn thích dầm mưa.”
Tôi không ngờ Jung Se Jin lại có sở thích ủy mị đến thế. Thấy vẻ mặt tôi, anh ta vội giải thích bằng giọng hơi bào chữa:
“Từ nhỏ, mỗi khi muốn, cậu ấy thường dầm mưa trong vườn. Nhưng cứ mỗi lần như thế là y như rằng sẽ bị cảm.”
Vẻ mặt ấy chẳng xa lạ gì. Tôi từng thấy chị và anh rể thở dài khi nhắc đến những rắc rối của Hye Yool, xen lẫn chút yêu thương và lo lắng. Dù gương mặt lạnh lùng, ánh mắt của thư ký Kim lại đầy ắp sự quan tâm dành cho Jung Se Jin.
“Chắc là… hôm đó, sau khi tôi đi, cậu ấy đứng dầm mưa trước tòa nhà.”
Anh ta kể thêm rằng hôm đó Jung Se Jin đã ở lại căn hộ của mình chứ không phải nhà chính. Nói xong, anh ta lộ vẻ bối rối như không biết có nên kể chuyện này không.
Căn hộ, chắc là căn hộ đứng tên Jung Se Jin. Nếu bị tịch thu tài sản, nơi đó sẽ bị mang ra bán. Nhưng ngay cả khi không như vậy, cậu ta cũng chẳng còn lý do gì để quay lại nữa.
“Dầm mưa bất cứ lúc nào à?”
“Không, thường là khi có tâm sự…”
Người lúc nào cũng điềm tĩnh như cậu ta mà lại có tâm sự gì cơ chứ? Vậy ngày hôm đó, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra ở nhà chính mà lại làm cậu ta dầm mưa như thế?
“Thưa giám đốc Kwon?”
Tôi giật mình, chớp mắt rồi rời ánh nhìn khỏi cửa sổ. Người gọi là một người đang dè dặt quan sát tôi. Ông ta nhìn qua các nhân viên rồi hắng giọng:
“Tiến hành họp chứ ạ?”
Mưa vẫn trút xuống ngoài cửa sổ. Có vẻ như cơn mưa này sẽ không sớm tạnh. Giờ này chắc Jung Se Jin đã về đến nhà. Nghĩ đến đó, tôi bất giác đứng dậy.
“…”
Những ánh mắt ngỡ ngàng dán vào tôi. Tôi đứng lên giữa cuộc họp quan trọng, làm mọi người sững sờ. Nhưng lời bật ra khỏi miệng tôi lại là:
“Cuộc họp dời sang lần khác.”
“Gì cơ ạ?”
Giọng nói sửng sốt vang lên. Tôi tặc lưỡi, lườm đám người đang rụt rè rồi cầm áo khoác lên, nhăn nhó:
“Đột nhiên có việc gấp.”
***
Tôi hiếm khi thấy bồn chồn đến thế trên đường về nhà. Chiếc cà vạt bỗng chốc trở nên ngột ngạt, chiếc nhẫn cưới trên tay nặng trĩu. Cảm giác ấy càng dâng cao khi thư ký Park gọi đến.
—Có chút xích mích với cậu hai của Hae Sin.
Anh ấy kể rằng đã đưa Jung Se Jin về nhà, nhưng ở bãi đỗ xe, họ gặp Jung Min Jae và xảy ra tranh cãi. Nội dung chẳng khác gì một vở kịch hạng ba, nhưng bất ngờ thay, Jung Se Jin xử lý rất gọn gàng và dứt khoát. Dường như cậu ta đã hoàn toàn cắt đứt với gia đình, nhưng điều đó lại làm tôi cảm thấy bất an.
“Người chẳng uống được rượu mà lại thích rượu vang đến thế.”
Cậu ta luôn đáp lại những cuộc gọi bất chợt bằng giọng mềm mỏng. Không phải vì yếu đuối, mà vì cậu ta không muốn phá hỏng mối quan hệ này. Dù giữ khoảng cách với gia đình, cậu ta vẫn cố bảo vệ một điều gì đó.
Vậy mà giờ đây, Jung Se Jin đã cắt đứt hoàn toàn với Jung Min Jae. Điều tôi từng mong mỏi lại mang đến một tín hiệu chẳng lành. Khi con người ta hành động cực đoan, thường là khi họ bị dồn đến đường cùng, chẳng còn nơi nào để chạy trốn.
“Dừng xe.”
Vừa đến cổng, tôi cầm ô nhảy xuống xe. Đi qua cổng chính sẽ nhanh hơn nhà để xe. Tôi biết là không thể, nhưng nhìn cơn mưa, tôi bỗng tưởng tượng ra một khung cảnh chưa từng thấy.
Đúng vậy, như hình ảnh Jung Se Jin đứng giữa khu vườn kia.
“…”
Tiếng mưa rơi rào rạt làm ù tai. Những giọt nước trượt theo chiếc ô và thấm xuống bãi cỏ. Dưới bầu trời xám xịt, trong khung cảnh nhạt màu, Jung Se Jin đứng đó, mặc bộ quần áo hôm qua, ướt sũng.
Không ngờ cậu ta lại có sở thích ủy mị đến vậy. Giá mà biết sớm, hôm đó tôi đã đến đón cậu ta trước căn hộ mà không để cậu ta dầm mưa rồi.
Tôi chậm rãi bước tới, giẫm lên lớp đất ướt mà bình thường tôi chẳng bao giờ bước qua, tiến về phía bóng lưng mảnh khảnh ấy. Jung Se Jin đứng đó, ướt từ đầu đến chân, trông như sắp tan biến.
“Dầm mưa thế này, định để cảm lạnh à?”
Hôm đó đã khổ sở vì cảm, vậy mà vẫn chưa chừa. Theo lời thư ký Kim, Jung Se Jin đã có thói quen này từ nhỏ nên chắc khó mà sửa được. Nhìn ánh mắt chậm rãi quay lại, tôi thấy mái tóc ướt át bết vào gương mặt, bèn khẽ gọi tên cậu ta.
“Jung Se Jin.”
“…”
Đôi mắt mờ đục dần lấy lại tiêu cự. Jung Se Jin như người mất hồn, cuối cùng cũng nhận ra tôi, chớp mắt ngỡ ngàng. Nhìn những giọt nước lăn dài trên má, tôi ngỡ chúng là nước mắt. Lồng ngực tôi như bị bóp nghẹt.
“Sao lại thế này?”
“…A.”
Tiếng thở dài như một hơi thở bị kìm nén bấy lâu. Thời gian dường như ngừng trôi, chỉ đến giờ mới bắt đầu chuyển động. Cơ thể run rẩy lạnh ngắt.
“Cơ thể lạnh toát thế này…”
Nếu tôi không đến, cậu ta định đứng đây đến khi tan làm sao? Không rõ cậu ta đã dầm mưa bao lâu, nhưng gương mặt xanh xao kia cho thấy chẳng phải mới vài phút. Giữa mùa hè mà cơ thể lại lạnh đến vậy, chỉ chậm một chút thôi, có lẽ đã xảy ra chuyện lớn.
“Cứu ra được rồi, đừng để mọi chuyện tệ hơn.”
Tôi cảm thấy lòng rối như tơ vò, không hề cảm thấy thỏa mãn dù đang ôm cậu ta trong tay. Tôi đã có được cậu ta như ý muốn, vậy mà tôi lại nổi giận khi nhìn cậu ta tan nát thế này.
“Tại sao…”
Giọng nói run rẩy, không phải oan ức, cũng chẳng phải tức giận, mà là một nỗi đau nguyên bản, khô khốc, đen tối.
“…Sao anh lại đưa tôi ra?”
Đó là một nỗi tuyệt vọng sâu thẳm như bị ném vào bóng tối trống rỗng, chẳng màng tìm lối thoát. Jung Se Jin chìm đắm trong đó không chút phản kháng.
“Cậu bị bắt thì cũng hơi phiền đấy.”
Tôi cố tỏ ra bình thản, nhưng ánh mắt không giấu được sự dao động. Đối mặt với cảm xúc nặng nề hơn dự đoán, tôi phải nhìn kỹ từng phần cơ thể ướt sũng của cậu ta.
“Dù sao, đó chỉ là lý do danh nghĩa.”
Mái tóc ướt nhẹp chưa từng trông đáng thương đến thế. Vuốt ve mái đầu tròn trịa, tôi bỗng lúng túng vì chẳng biết an ủi thế nào. Lần đầu tiên tôi cảm thấy bất lực.
“Tôi biết cậu không làm chuyện đó.”
Tôi chỉ nói những gì mình cảm nhận. Từ ngày cưới đến giờ, tôi kể về Jung Se Jin mà tôi đã thấy, cùng thói quen xấu mà tôi luôn muốn sửa.
“Đừng xin lỗi thay người khác nữa.”
Nghe vậy, gương mặt cậu ta méo mó. Hàm răng đều tăm tắp cắn chặt môi, đôi mắt sắc sảo nhíu chặt đầy đau đớn. Khi nước mắt trào ra từ đôi mắt đẫm mưa, tiếng nức nở kìm nén bật thoát qua kẽ môi.
“Ư… ức…”
Đáng lẽ tôi không nên che ô. Nếu thế, tôi đã không phải thấy cậu ta cố kìm nước mắt. Những giọt mưa có thể che giấu những giọt nước mắt đang rơi.
“Ư… ức…”
Chưa bao giờ tôi thấy ai khóc mà đáng thương đến thế. Đôi mắt luôn dịu dàng giờ đây chất chứa bao nỗi uất ức, tôi chỉ vừa nhận ra.
“…Hức.”
Tôi chỉ biết ôm chặt lấy cậu ta, nghiêng ô che mưa và kéo cơ thể lạnh ngắt vào lòng. Jung Se Jin chẳng thể nhìn thẳng vào tôi, chỉ mải kìm nén tiếng khóc.
“…Hức.”
Thì ra thương một người lại đau lòng đến thế. Như có ai bóp chặt tim, mỗi lần thở là một nhát dao đâm vào bụng. Sự ung dung tôi từng có bỗng trở nên vô nghĩa, chỉ còn lại nỗi bồn chồn. Mỗi tiếng nức nở như muốn làm tôi phát điên.
“Đừng khóc, Se Jin.”
Cậu ta khóc giống như một cơn mưa không dứt. Nhưng chẳng thể khóc cho đã, cũng chẳng thể ôm lấy tôi. Se Jin chỉ cúi gằm, vai run lên từng chặp như chẳng muốn tôi thấy bộ dạng này.
Tôi nào hay biết, người đã khóc đến thảm thiết ấy lại chính là kẻ lấy cắp tài liệu quan trọng từ tôi. Rằng nỗi dằn vặt không thể thốt nên lời kia thực chất lại liên quan đến chính tôi. Tôi đã ngốc nghếch tin rằng mình là tất cả trong lòng cậu ta.
***
Nhìn lại thì có quá nhiều điều bất thường. Những cuộc gọi từ chủ tịch Jung bỗng dứt hẳn. Ông ta dễ dàng từ bỏ sợi dây duy nhất - Jung Se Jin. Jung Se Jin trở về từ nhà chính trong tâm trạng uể oải, và đôi khi ánh mắt cậu ta nhìn tôi ánh lên chút tội lỗi khó hiểu.
Cảm giác bất an ấy giờ hóa thành cơn bão lớn. Hệ thống chuẩn bị bao năm bị đánh cắp trong chớp mắt, kế hoạch ra mắt sản phẩm mới tan tành. Tổn thất khổng lồ làm cho công việc tê liệt, báo động đỏ được gióng lên trước khi mọi thứ sụp đổ.
“…Tôi xin lỗi.”
Kẻ gây ra tất cả chỉ biết cúi đầu xin lỗi. Từ lúc bước vào thư phòng, cậu ta chẳng dám ngẩng lên nên tôi không thể nhìn rõ gương mặt.
“Xin lỗi…”
Tôi bật cười chua chát. Bao lần cậu ta xin lỗi rồi? Tôi bảo đừng xin lỗi thay người khác, vậy mà giờ cậu ta lại tự tạo ra lỗi lầm để xin lỗi. Tình cảnh này quá vô lý, tôi chẳng thể thốt nên lời nữa.
“Chuyện này xảy ra khi nào?”
Hệ thống chuẩn bị ra mắt của Sun Ho bị Hae Shin công bố trước. Giống hệt như bản sao, không thể nhầm lẫn. Một Hae Shin đang sụp đổ chẳng thể có công nghệ ấy, nguồn gốc rõ ràng là từ Sun Ho.
“Khi anh đi công tác…”
“…”
“Lúc đó, tôi đã lấy nó.”
Tôi không chỉ giận, mà còn sững sờ. Tài liệu trong thư phòng, nơi camera ghi lại vẫn còn nguyên, vậy mà nó đã rơi vào tay Jung Se Jin chỉ trong ba ngày. Tài liệu được đặt lại chỗ cũ, rõ ràng là một vụ trộm có kế hoạch.
“Tôi xin lỗi.”
Mắt tôi tối sầm rồi lại trắng xóa. Tôi mở miệng nhưng chẳng thốt nên lời, chỉ biết cười nhạt trong im lặng sắc lạnh.
“…Ha.”
Tôi phải suy nghĩ lý trí. Lúc này tôi cần bình tĩnh tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra và tại sao. Nhưng cảm xúc đang lấn át.
“Jung Se Jin.”
Vai cậu ta run lên rõ rệt. Có lẽ cậu ta không tự nguyện làm điều đó. Tôi từng nói cậu ta không có can đảm hay tham vọng để làm chuyện này. Kết quả của việc giao tài liệu là bị cắt đuôi, chắc cậu ta cũng hối hận.
“Thôi được, lúc đó chúng ta chưa là gì của nhau.”
Tôi chọn lời cẩn thận, mắt dõi theo những tờ giấy rơi lả tả. Cố giữ giọng ôn hòa, tôi hỏi:
“Tại sao cậu không nói với tôi?”
Chẳng phải chúng tôi chỉ đơn thuần trao đổi thân xác. Vậy mà giữa những phút giây ấy lại xen lẫn sự dối trá. Cậu ta lừa tôi, phản bội tôi, giờ còn định lảng tránh. Tôi bị tổn thương vì đã quá tin tưởng, và càng sốc khi nhận ra mình bị tổn thương.
“Thời gian ấy, với cậu, cũng đâu phải ngắn…”
“…”
“Chỉ cần cậu nói một lời với tôi, mọi chuyện đã không đến nông nỗi này.”
Điều buồn cười là những lời ấy cũng làm tôi đau. Nếu cậu ta thú nhận sớm, có lẽ tôi đã bỏ qua một lần. Dù viện cớ là để có thời gian sửa chữa, lý do thực sự chỉ có một.
“Jung Se Jin.”
Tôi không muốn tin rằng mình chỉ có giá trị thế với cậu ta, rằng tôi còn thua cả những người thân đã bị cậu ta cắt đứt.
“Tôi đang cho cậu cơ hội giải thích.”
“…”
Tôi muốn nghe một lý do. Cậu ta không muốn, cậu ta bị ép buộc, hoặc chỉ vì quá sợ hãi. Chỉ cần một lời biện minh, tôi sẵn sàng làm kẻ ngốc mà bỏ qua.
“Cậu bị ép buộc à?”
Tôi kinh ngạc trước sự hèn mọn của chính mình. Đáng lẽ tôi phải nổi giận, nhưng thay vào đó là nỗi thất vọng.
“…Không ai ép buộc tôi.”
Lời nói ấy như dội nước lạnh vào đầu tôi. Gương mặt điềm tĩnh ấy khác xa với hình ảnh cậu ta khóc trong mưa hôm nào. Biết rõ mối quan hệ này sắp tan vỡ, vậy mà gương mặt cậu ta chẳng chút cảm xúc.
“Tôi… tự tay lấy cắp nó.”
Tôi phải chấp nhận. Với cậu ta, tôi chỉ đáng giá như thế. Để không bị tôi ghét, cậu ta thậm chí chẳng buồn nghĩ ra một lời biện minh.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.