Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 120
“…”
Bừng tỉnh, tôi mở mắt. Khung cảnh quen thuộc hiện ra qua tầm nhìn mờ ảo. Nội thất tông trắng chủ đạo, trần nhà không quá cao và bộ chăn ga gối đệm êm ái. Cả hơi ấm nồng nàn đang vùi mình vào lòng tôi nữa.
Tôi khẽ cúi đầu, mái tóc mềm mại cọ vào cằm, khẽ khàng cù lét. Mùi dầu gội phảng phất qua chóp mũi, pha lẫn chút hương hoa thoang thoảng. Hàng mi dài rủ xuống dưới mái tóc rối bời và một tiếng khịt mũi nhẹ nhàng thoát ra từ đôi môi khẽ hé.
“Ưm…”
Lúc đó tôi mới nuốt xuống hơi thở nông cạn, thả lỏng bờ vai đang căng cứng. Dần dần ý thức trở lại, chỉ còn lại tôi và một người đang say ngủ. Chút tàn dư của cơn buồn ngủ cuối cùng cũng tan biến khi em ấy cọ mình, rúc sâu vào lòng tôi.
“…”
Là Jung Se Jin. Jung Se Jin, người đã kết hôn với tôi, và cũng là người đã đính hôn với tôi. Người yêu của tôi, người đã rời bỏ tôi không chút lưu luyến, rồi sau một thời gian dài lại quay trở lại trước mặt tôi.
“À…”
Tiếng thở dài nghẹn nơi cổ họng chất chứa một cảm xúc dâng trào đến mức không thể gọi tên. Tôi không biết phải làm gì với cảm xúc đó, chỉ đành ôm chặt lấy em ấy mà không nói một lời. Tôi siết chặt tay một chút, em ấy khẽ rụt lại và rên ư ử.
“Ư… không thể làm gì thêm được nữa…”
Ngay cả giọng nói khàn đặc cũng nghe thật ngọt ngào. Tôi không hề có ý định đánh thức em ấy, nhưng khoảnh khắc nghe thấy những lời đó, tôi lại không muốn ru em ấy ngủ lại chút nào. Mọi thứ chỉ là một giấc mơ và giờ đây đã là quá khứ, điều đó làm tôi cảm thấy nhẹ nhõm đến lạ lùng.
“Se Jin à.”
“Ưm.”
Em ấy thờ ơ đáp lời và gật đầu. Một cử động rất nhỏ, nhưng vì mọi giác quan của tôi đều đổ dồn vào em ấy nên tôi có thể nhận ra. Mãi một lúc lâu sau khi tôi vẫn không nói gì, Jung Se Jin mới chậm rãi ngẩng đầu lên.
“…”
Đôi mắt vẫn còn ngái ngủ thoáng qua một tia sáng hiểu biết. Đôi mắt thẳng thừng nhìn tôi, khác với những gì tôi thấy trong mơ, lại vô cùng ấm áp. Thay vì cảm xúc cam chịu như buông bỏ tất cả, tôi thấy thấp thoáng chút lo lắng và tình cảm.
“...Anh lại gặp ác mộng sao?”
Không cần câu trả lời. Em ấy khẽ mỉm cười và điều chỉnh tư thế cho thoải mái hơn. “Đâu phải trẻ con.” Tiếng lẩm bẩm đó cũng không cần phải bận tâm. Thay vì thoát khỏi vòng tay tôi, em ấy lại rúc vào gần hơn một chút rồi nhẹ nhàng vuốt ve lưng tôi từ trên xuống dưới.
“Suỵt…”
Bàn tay nhẹ nhàng như đang vỗ về một đứa trẻ. Em ấy nhẹ nhàng vuốt ve lưng tôi rồi lại vỗ về như ru ngủ. Dù chính em ấy mới là người ngủ thiếp đi trở lại, nhưng tâm trí bất an của tôi đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
‘Chào anh, Kwon I Do.’
Jung Se Jin đã chết trước mắt tôi, giờ lại trở lại trong vòng tay tôi. Em ấy không còn nói lời từ biệt, cũng không còn vùng vẫy muốn thoát khỏi tôi nữa. Tôi có thể ôm chặt lấy em ấy mà chẳng cần buông ra, và chính điều đó mang đến cho tôi một cảm giác an ủi không lời nào diễn tả được.
***
‘Đúng vậy.’
‘…’
‘Vậy thì, chúng ta cưới nhau đi.’
Một tháng đã trôi qua kể từ khi tôi cầu hôn em ấy. Trong khoảng thời gian đó, chúng tôi ngày nào cũng ngủ cùng nhau và thức dậy trên cùng một chiếc giường, lặp lại những ngày tương tự. Gần đây, Jung Se Jin duy trì trạng thái tốt nhất và thường mỉm cười dịu dàng vô cùng mỗi khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau.
Em ấy không còn dùng thuốc ngủ nữa, và vẫn duy trì việc tư vấn hai lần mỗi tuần. Gần đây, em ấy bận rộn với công việc và chuẩn bị đám cưới nên đang cân nhắc giảm xuống còn một lần. Em ấy nói rằng chứng mất ngủ đã thuyên giảm là nhờ tôi, nhưng tôi biết rằng giờ đây em ấy có thể ngủ ngon lành ngay cả khi không có tôi bên cạnh.
Đó là kết quả mà tôi hằng mong ước. Jung Se Jin không còn đau khổ nữa, em ấy nhớ mọi chuyện nhưng vẫn ở bên cạnh tôi. Một tương lai kỳ diệu với em ấy là điều mà tôi từng nghĩ sẽ không bao giờ thành hiện thực.
Vấn đề duy nhất là tôi bắt đầu lo lắng rằng hiện thực này có thể biến mất như ảo ảnh bất cứ lúc nào.
“Anh có muốn đi tư vấn không?”
Đúng lúc chuẩn bị đi làm, Jung Se Jin ngừng thắt cà vạt và đột ngột lên tiếng. Tôi ngồi trên giường nhìn em ấy, và em ấy cũng lặng lẽ nhìn lại qua gương.
“Thấy anh cứ mất ngủ mãi.”
Ánh mắt lo lắng ấy làm tôi cảm thấy vô cùng dễ chịu. Giọng nói nhẹ nhàng đặc trưng của em ấy không lớn, nhưng vẫn rõ ràng vương vấn bên tai tôi. Nhờ cách nói chuyện duyên dáng và dịu dàng, tôi cảm thấy lòng mình thật bình yên.
“Bác sĩ ở bệnh viện em đang đến rất giỏi.”
Có lẽ em ấy đã suy đi tính lại chuyện xảy ra sáng nay. Khoảnh khắc tôi tỉnh dậy và cứ ôm chặt lấy em ấy mãi. Chắc chắn em ấy đã suy nghĩ rất nhiều trong lúc còn mơ màng.
“Cảm ơn em đã quan tâm… nhưng như thế này là anh ngủ rất tốt rồi.”
Khi tôi dịu giọng đáp lại, em ấy nhướng mày. Từ khóe môi hé mở, một câu hỏi đầy vẻ không tin nổi bật ra:
“Thật sao?”
“So với trước đây.”
Chỉ mới năm ngoái, tôi không ngủ được quá bốn tiếng mỗi ngày. Tôi sợ hãi chìm vào thế giới vô thức, vì mỗi khi nhắm mắt, tôi lại như trở về cái ngày mình mất em ấy. Giờ tôi chỉ thỉnh thoảng gặp ác mộng, so với lúc đó thì tốt hơn nhiều rồi.
“Ưm…”
Se Jin tỏ vẻ không hài lòng nhưng vẫn ngoan ngoãn bắt đầu thắt cà vạt. Tôi lặng lẽ nhìn em ấy rồi rời khỏi giường và bước đến phía sau em ấy. Tôi vòng tay ôm lấy em ấy từ phía sau, và em ấy liếc nhìn tôi.
“Không ngờ có ngày anh lại nghe em lo lắng về chứng mất ngủ của mình.”
Tôi chậm rãi tháo chiếc cà vạt đang thắt dở. Ước gì có thể cởi bỏ hoàn toàn chiếc áo này, nhưng đáng tiếc thời gian không cho phép tôi thư thả. Thế nên tôi đã thắt cà vạt vào cổ em ấy, giống như em ấy đã từng làm cho tôi.
“…Kiểu cà vạt Eldredge knot này hơi quá với bộ đồ này đó.”
“Quá một chút cũng được.”
“Cái này anh học ở đâu vậy?”
“Anh vốn học nhanh lắm.”
Khi tôi lặp lại lời em ấy từng nói, ánh mắt Jung Se Jin dịu dàng cong lên. Đó không phải là nụ cười xã giao mà em ấy thường thể hiện trước người khác, mà là một nụ cười ấm áp chỉ xuất hiện khi em ấy thực sự vui vẻ. Vì tiếc nuối không muốn rời đi, tôi khẽ hôn lên dưới tai em ấy. Se Jin rụt cổ lại như bị cù lét.
“Kẹp cà vạt đâu?”
“À, em chọn sẵn ở đó rồi.”
“Thế còn cái anh tặng thì sao?”
“Cái đó bình thường đeo thì hơi quá.”
Se Jin bình thản chọn một chiếc kẹp cà vạt bạc có thiết kế đơn giản. Đó là một thiết kế khá hợp với bộ vest màu nâu xám có chất liệu mềm mại. Dù không phải là một lựa chọn tồi, nhưng tôi vẫn không tránh khỏi cảm giác tiếc nuối.
“Anh đã mua nó để em dùng hằng ngày mà.”
Sinh nhật của Jung Se Jin là vào tháng 4, vì vậy tôi đã tặng một món phụ kiện gắn đá quý tượng trưng cho tháng sinh của em ấy.
Đây là quà sinh nhật. Đó là kẹp cà vạt, khuy măng sét và đồng hồ đeo tay. Ngoài ra còn có nhẫn và nước hoa, nhưng đó không phải là "quà sinh nhật" nên tôi không tính vào.
"Bình thường ai lại đeo kim cương chứ?"
Thế nhưng, Jung Se Jin chỉ dùng những món quà đó đúng một lần vào ngày hôm sau khi nhận được, rồi sau đó cất giữ cẩn thận. Lý do em ấy đưa ra là "bình thường đeo thì quá nổi bật", nhưng có vẻ em ấy không nhận ra rằng cái nổi bật thực sự không phải là phụ kiện, mà là chính bản thân em ấy.
"Nhưng em luôn dùng nhẫn và nước hoa mà."
Se Jin thản nhiên đáp lại rồi cầm lọ nước hoa đặt trên bàn cạnh giường. Đó là loại nước hoa hương hoa linh lan do hãng G ra mắt vào tháng 4 năm nay. Mỗi năm đều có một bộ sưu tập mới, và tôi vừa tặng em ấy để thay thế chai nước hoa tôi đã dùng hết.
Hành động xịt nước hoa lên mu bàn tay của em ấy trông tao nhã vô cùng. Những cử chỉ nhẹ nhàng đặc trưng ấy được học từ khi còn nhỏ dưới sự kìm kẹp quá mức, nhưng đôi khi lại hợp đến mức khiến người ta phải trầm trồ. Ngay cả động tác khẽ đặt mu bàn tay lên rồi ngửi mùi hương còn sót lại cũng có một sức hút khó tả.
"Anh có muốn xịt không?"
Dù tôi không trả lời, Se Jin vẫn kéo tay trái của tôi và xịt nước hoa. Trên ngón áp út của tôi, thay vì chiếc nhẫn đính hôn tôi từng đeo, giờ là chiếc nhẫn mới được làm lại sau khi tôi cầu hôn em ấy cách đây không lâu. Se Jin cũng đeo cùng một chiếc nhẫn, đó là viên kim cương duy nhất em ấy mang theo bên mình.
"Giờ thì đến khi mùi hương này biến mất, anh sẽ lại nghĩ về em."
Thay vì buông em ấy ra, tôi vòng tay ôm lấy eo em ấy. Tôi dụi mũi vào cổ Se Jin, và em ấy khẽ cười khúc khích nói rằng tôi nhớ dai thật. Mùi pheromone thoang thoảng bay ra rất dễ chịu, tôi thậm chí còn khẽ cắn nhẹ vào phần tuyến pheromone bằng răng cửa.
"Anh không được để lại dấu vết đâu."
"Không mà."
Đến giờ mới ngăn cản thì có ích gì, chẳng phải những vết hôn nồng cháy tôi để lại đêm qua vẫn còn in hằn trên cổ áo em ấy sao? Dù nghĩ vậy, tôi vẫn ngoan ngoãn đáp lại em ấy. Lúc đó, S Jin mới thở phào nhẹ nhõm, mân mê tay tôi.
Tiếng tim đập rộn ràng không biết của ai vang lên thật dễ chịu. Cảm giác hưng phấn của em ấy cũng truyền đến tôi một cách rõ ràng, giống như tôi lúc này. Mùi pheromone thơm ngát đặc trưng hòa quyện với mùi nước hoa thoang thoảng, làm tôi cảm thấy như đang ôm một bó hoa đầy ắp trong lòng.
"Sáng nay anh có cuộc họp quan trọng nào không?"
"Không có… Sao vậy?"
Se Jin vô thức định trả lời, rồi chợt đổi sắc mặt nghi ngờ hỏi lại. Đúng là em ấy chỉ giỏi mỗi việc nhanh ý. Có vẻ em ấy đã nhận ra ý đồ câu hỏi của tôi. Tất nhiên, việc nhận ra và việc từ chối là hai vấn đề khác nhau, nên tôi không mấy bận tâm, chỉ dịu dàng cọ môi vào cổ em ấy.
"Không, anh đã thắt cà vạt cho em rồi mà…"
"Anh sẽ không chạm vào phía trên đâu."
Làn da mịn màng đôi khi dường như có thể tỏa ra hương vị ngọt ngào nếu cắn nhẹ một miếng. Thực tế, nó cũng có mùi tương tự, nên suy nghĩ của tôi có lẽ không sai. Em ấy giật mình rụt vai lại rồi quay người như muốn đẩy tôi ra.
"Chờ một lát… Ưm."
Nhưng Se Jin không kịp nói hết câu đã phải ngậm miệng lại. Bởi vì tôi đã giữ lấy cằm em ấy và khóa môi hắn lại. Bàn tay còn lại vòng qua eo em ấy, và em ấy đặt cả hai tay lên ngực tôi.
“…”
Đôi môi đặc biệt đỏ mọng ấy, ngay cả xúc cảm của nó cũng khiến người ta phát điên. Mềm mại và căng mọng, chỉ cần chạm vào thôi cũng đủ làm tăng cảm giác hưng phấn. Se Jin không hề kháng cự mà hé môi, tôi chỉ đành đắm chìm vào bên trong khoang miệng em ấy.
“…Ưm.”
Se Jin khẽ rên rỉ, vòng tay ôm lấy cổ tôi. Cử động chủ động của em ấy cứ như chưa từng rụt lại vậy. Tôi nhẹ nhàng vuốt ve niêm mạc mỏng manh của em ấy rồi chậm rãi di chuyển lưỡi. Hàng mi của em ấy khẽ run rẩy.
Tôi không nhắm mắt. Khác với Jung Se Jin luôn nhắm mắt khi hôn, tôi thấy khá thú vị khi ngắm nhìn vẻ mặt không phòng bị đó của em ấy. Đôi mắt sắc sảo và xinh đẹp càng trông yếu ớt hơn khi nhắm lại.
“…”
“…”
Chụt, môi tách rời. Se Jin thở hổn hển, từ từ mở mắt. Khuôn mặt tôi phản chiếu trong đôi mắt màu nhạt, và một khát khao chỉ mình tôi có thể nhìn thấy hiện lên trên khuôn mặt thanh tú ấy.
“Se Jin à.”
Tôi cố ý trêu chọc, cọ môi vào em ấy thêm hai lần nữa. Dù khóe mắt khẽ giật giật, em ấy vẫn không quay đầu hay ngăn cản tôi. Se Jin chỉ bị kẹt trong vòng tay tôi và nhìn tôi như muốn nói.
“Vẫn còn một chút thời gian…”
“…Hựt.”
Tôi đẩy đùi mình vào giữa hai chân em ấy, cảm nhận phần dưới đang hơi cương lên. Dù cố ý ấn mạnh, em ấy chỉ nhíu mày mà không có phản ứng đặc biệt nào khác. Đến lúc này, có thể nói rằng em ấy cũng đã mất hết ý chí phản kháng.
“Anh dùng miệng nhé?”
“…”
Quả nhiên, Se Jin không trả lời ngay câu hỏi ẩn ý đó. Em ấy chỉ thở dài và cụp mắt xuống. Em ấy nuốt khan một cái rồi khẽ nhìn tôi và mở miệng:
“...Vậy thì một lần thôi.”
Sự cho phép đã được ban ra. Tôi nán lại bên môi em ấy một lúc rồi không chút ngần ngại quỳ xuống. Nhìn tôi lập tức hạ thấp người, Se Jin nhíu mày với vẻ mặt phức tạp. Khuôn mặt em ấy như muốn nói rất nhiều điều, nhưng những lời thốt ra cuối cùng lại không trọn vẹn.
“Thói quen…”
Tiếng lẩm bẩm nhỏ bé không quan trọng. Khoảnh khắc tôi đặt má lên chỗ quần phồng lên, phần dưới đã cương cứng hoàn toàn mới là điều quan trọng. Việc Se Jin phát tình vì khuôn mặt tôi lại một lần nữa khiến tôi không khỏi biết ơn.
Hành động ban đầu nhẹ nhàng kéo dài cho đến khi Se Jin đẩy tôi ra và nói rằng em ấy có thể thực sự bị muộn. Không biết có phải việc tôi dùng miệng là một sai lầm không, nhưng tốc độ em ấy lấy lại lý trí quá nhanh. Dù tiếc nuối vô cùng, nhưng nghĩ đến những gì xảy ra đêm qua, tôi không có gì để nói nếu em ấy mắng tôi là đồ súc vật.
‘Đi lại cẩn thận nhé.’
Vừa đến trước công ty, Se Jin chỉ nói vậy rồi định xuống xe. Nhưng khi tôi ngồi ở ghế lái lặng lẽ nhìn, em ấy lại nhìn xung quanh rồi khẽ hôn lên môi tôi. Em ấy vuốt ve má tôi như dỗ dành một đứa trẻ rồi bật cười khe khẽ.
‘Em đi đây.’
Lời chúc “đi lại cẩn thận” thật hay, nhưng câu nói đó nghe như em ấy sẽ quay lại với tôi vậy. Dù chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi, nó cũng đủ để xua tan nỗi bất an sâu thẳm trong lòng. Tất nhiên, sau khi em ấy hoàn toàn biến mất trước mắt tôi, một cảm giác bồn chồn khó tả lại ập đến.
Tôi dám khẳng định giữa chúng tôi không hề có vấn đề gì. Việc chuẩn bị đám cưới đang diễn ra suôn sẻ, và giờ đây mọi người đều công khai biết về mối quan hệ của chúng tôi. Từ khoảnh khắc đeo nhẫn, tin đồn về việc chúng tôi sẽ kết hôn cũng đã lan truyền.
Tuy nhiên, nỗi ám ảnh lâu năm của tôi lại xuất phát từ sự bất an rằng tôi có thể mất Jung Se Jin. Cứ nhắm mắt rồi mở mắt ra, tôi lại sợ em ấy sẽ biến mất. Ngay cả bây giờ khi đã hứa hẹn tương lai, đôi lúc tôi vẫn cảm thấy sợ hãi. Đang sống cuộc sống bình thường, bỗng dưng những suy nghĩ tiêu cực lại len lỏi vào tâm trí.
Những lúc như vậy, tôi thường lấy cớ nào đó để gặp Jung Se Jin. Có thể là sắp xếp một cuộc họp hơi miễn cưỡng, hoặc tôi sẽ bắt đầu một dự án mới nếu em ấy quá bận. Tôi chấp nhận chịu thiệt thòi một mình, nên luôn cố vắt óc nghĩ ra những chương trình có lợi cho “Se Jin”.
Chuyện đó vốn không thể tránh khỏi. Được gặp lại em chẳng khác nào một món quà từ định mệnh. Tôi không biết vì sao hay em ấy quay lại bằng cách nào, vậy thì làm sao tôi có thể biết phép màu ấy sẽ tồn tại đến bao giờ? Nếu mọi thứ lại trở về vạch xuất phát, thì khi đó tôi chỉ còn cách cầu mong một phép màu tương tự và buông bỏ tất cả.
"Giám đốc, đây là tài liệu anh yêu cầu."
Trong lúc đang làm việc vào buổi sáng, thư ký Park bước vào văn phòng và đưa cho tôi một tập tài liệu. Tôi đặt bút xuống, lặng lẽ nhận lấy xấp giấy khi anh ấy bắt đầu giải thích bằng giọng điệu công việc quen thuộc. Đó là tài liệu liên quan đến cha mẹ ruột của Jung Se Jin và người đàn ông đã bán em ấy cho chủ tịch Jung. Tất cả đều theo chỉ thị tôi đã đưa ra từ trước.
‘Anh muốn nghe chuyện hồi nhỏ của em không?’
Vào ngày sinh nhật của Se Jin, em ấy đã kể cho tôi nghe về quá khứ của mình bằng một giọng nhỏ nhẹ trầm ấm. Những câu chuyện xoay quanh việc em ấy từng sống với ai khi còn nhỏ, đã gặp chủ tịch Jung ra sao, và em ấy đã trải qua những năm tháng học sinh như thế nào. Quá khứ của em ấy nghèo khó, thiếu thốn đến mức tôi không thể nào hình dung nổi.
‘Đã hơn 20 năm rồi, nhưng em vẫn nhớ như in chuyện lúc đó.’
Se Jin nói rằng em ấy sống cùng một người đàn ông trong một căn phòng nhỏ hơn cả nhà vệ sinh của căn hộ hiện tại. Em ấy không rõ về giới tính của người đó, nhưng nghe cách nói chuyện thì có vẻ là beta. Chủ tịch Jung nói đó là họ hàng xa, và có vẻ người đó đã cưu mang en ấy sau khi cha mẹ em ấy qua đời.
‘Người đó thường nói rằng: một omega như mày sớm muộn gì cũng bị bán đi thôi.’
Jung Se Jin bình thản kể chuyện, nhưng tôi lại không kìm được mà nuốt xuống những lời chửi rủa. Bán omega sao? Chẳng phải đó là những suy nghĩ bẩn thỉu mà những kẻ như Kwon I Jung mới làm sao? Tất nhiên, tôi cũng biết rõ rằng thực sự có những người kiếm lợi bằng cách đó.
‘Thật may mắn. Nhà mà em bị bán đến đủ khả năng nuôi sống em một mình.’
Chỉ đến khi quá muộn, tôi mới hiểu được vì sao Se Jin chẳng bao giờ mong cầu điều gì, vì sao em ấy có thể bình thản buông bỏ mọi thứ. Có lẽ bởi vì Se Jin chưa bao giờ thực sự có được thứ gì nên em ấy thậm chí không biết cách tham vọng. Đó là lý do tại sao em ấy luôn có thái độ cam chịu, không bao giờ nắm giữ bất cứ thứ gì.
“…Tài liệu này đáng tin cậy đến mức nào?”
“Anh có thể tin rằng tất cả đều là sự thật.”
Tôi nhíu mày, cẩn thận xem xét tài liệu trong tay. Đáng tiếc, câu chuyện Jung Se Jin kể có một sai sót chí mạng. Người đàn ông mà em ấy gọi là "họ hàng xa" thực ra là một người ngoài, không hề có một giọt máu mủ nào với em ấy.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.