Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 121
Ngoại truyện 1, chương 15: Dành cho Se Jin (2)
Giới tính của một người được di truyền từ cha mẹ, định hình ngay từ khi sinh ra và không đổi cho đến ngày lìa đời. Nếu là đặc tính trội, khả năng sinh ra giới tính hiếm càng cao. Nhưng giữa beta và beta, tuyệt đối không thể sinh ra alpha hay omega.
Lý luận đơn giản ấy là lý do tôi quyết định tìm hiểu về cha mẹ của Jung Se Jin. Em ấy là một omega trội, vậy nên cha mẹ em ấy hẳn cũng là alpha và omega. Trong một xã hội nơi giới tính hiếm tập trung ở tầng lớp thượng lưu, tại sao thời thơ ấu của em ấy lại nghèo khó đến thế?
—Alo?
“Ừ, Se Jin.”
Chiều tà, Jung Se Jin gọi đến. Nhìn thấy tên em ấy hiện lên, tôi vui vẻ bắt máy, nhưng nội dung cuộc gọi lại chẳng mấy dễ chịu.
—Hôm nay em sẽ về muộn vì tiệc chào mừng nhân viên mới.
Em ấy từng nhắc đã tuyển nhân viên mới cho “Se Jin”. Đó là những người do chính em ấy chọn, nên việc tổ chức tiệc chào mừng là điều dễ hiểu. Nhân viên thân thiện quá mức, đặc biệt yêu thích những buổi nhậu với vị giám đốc trẻ tuổi.
“Uống rượu à?”
—…Một chút?
Se Jin cười khúc khích, có vẻ ngượng ngùng. Người vốn không thích rượu, từ khi nào đã học được niềm vui trong men say vừa phải. Tôi biết em ấy tự điều chỉnh tốt, nhưng đám nhân viên bám lấy em ấy vẫn làm tôi thấy khó chịu.
“Đừng để gã trợ lý đó ngồi cạnh.”
—Ai… à, trợ lý Park à?
Gã đó họ Park à? Hồi chúng tôi chia tay, gã nhân viên to con đó từng ôm lấy Jung Se Jin trong một buổi tiệc. Tôi chẳng quan tâm gã có cống hiến cả đời cho công ty hay không, nhưng cảnh gã bám dính em ấy thật sự khiến tôi khó chịu.
—Giờ nghĩ lại, dạo này anh ta không ngồi cạnh em nữa. Hình như cũng sửa thói quen uống rượu rồi.
“May thật.”
Đúng là phải sửa. Hôm đó tôi cố ý đi theo gã đến tận nhà vệ sinh để nói chuyện.
“Hức, giám đốc! Có gì muốn nói sao…”
“Chẳng có gì to tát.”
Lúc tôi giả vờ gọi điện và đi vào nhà vệ sinh, gã đang loạng choạng trước bồn rửa. Chắc không phải giả say, vì gã vẫn đỏ gay sau khi rửa mặt. Tôi đổi cách tiếp cận, nói chuyện nhẹ nhàng.
‘Tôi đang muốn theo đuổi một người, nhưng anh cứ bám lấy người đó, làm tôi khó chịu.’
‘…Theo đuổi ai cơ?’
‘Một người mà tôi rất muốn chinh phục.’
Nếu Jung Se Jin nghe được, chắc em ấy sẽ rùng mình ghê tởm. Lúc đó quan hệ của chúng tôi chưa rõ ràng, nên hành động ấy rõ ràng là vượt quyền. Nhưng tôi chẳng còn cách nào để kéo gần khoảng cách với em ấy.
‘Không cần nói cũng biết là ai, đúng không?’
Gã nhân viên trông rõ mê chuyện phiếm, đỏ mặt gật đầu ngay. Có vẻ cũng có chút nghĩa khí, vì sau đó gã về chỗ, giả vờ không biết và đổi chỗ với tôi. Dù vậy, gã vẫn lặp lại vài lần sai lầm tương tự.
—Đừng nói là anh đã nói gì với trợ lý Park nhé?
“Sao thế được.”
Dù tôi đã nghĩ sẽ nói gì đó với gã. Gã giật mình mỗi lần chạm mắt tôi, và may sao gần đây đã biết ngồi xa em ấy.
“Vậy muộn cỡ nào?”
—Như thường lệ thôi…
Se Jin nói chỉ đi vòng đầu rồi về, báo tên quán cùng giờ dự kiến. Là quán thịt nướng quen thuộc, và em ấy vẫn không về quá muộn như thường lệ. Tôi ngoan ngoãn đồng ý, nhưng em ấy lại hỏi bằng giọng nghi ngờ.
−Sao hôm nay anh không bảo sẽ ghé?
Việc tôi tham gia tiệc của “Se Jin” đã trở thành chuyện thường tình. Ban đầu Jung Se Jin có vẻ không thoải mái, nhưng giờ em ấy để tôi muốn làm gì thì làm. Chắc vì nhân viên không thấy phiền nên em ấy cũng kệ.
“Hôm nay anh cũng có chỗ phải ghé.”
Thường thì tôi sẽ tiếc, nhưng hôm nay, tiệc của em ấy lại là cơ hội tốt. Ban ngày bận rộn, sau giờ làm tôi không muốn để em ấy một mình. Đang đau đầu tìm thời gian, đây chẳng phải cơ hội hoàn hảo sao?
“Khi nào xong, anh sẽ đến đón.”
Tôi nói, vô thức nhìn tờ ghi chú bên cạnh. Nhà tù XX. Nơi gã đàn ông từng được gọi là “họ hàng xa” của Jung Se Jin đang bị giam.
***
Trời sập tối, mưa bất ngờ trút xuống dữ dội sau chuỗi ngày nắng kéo dài. Tấm gạt nước trên kính xe hoạt động không ngơi nghỉ, vậy mà vẫn không sao quét hết những giọt mưa dày đặc.
Giờ đã gần đến lúc tiệc tan. Hy vọng không muộn, có lẽ tôi đến vừa kịp. May mắn là sau giờ tan tầm, đường phố không quá đông.
“…”
Tôi nheo mắt nhìn qua làn mưa giăng kín, con đường phía trước loang lổ nước. Tiếng mưa rả rích vang lên không ngừng suốt quãng đường, lòng tôi càng thêm bứt rứt. Mưa không lớn, nhưng những dòng suy nghĩ rối bời trong đầu khiến cho mọi âm thanh cũng hóa ra chát chúa, khó chịu đến lạ.
‘Mười phút để giải quyết việc của anh.’
Vừa nãy, tôi ghé nhà tù nơi gã đàn ông từng giữ Jung Se Jin bị giam. Cuộc thăm gặp không hẹn trước bị hạn chế nghiêm ngặt, nhưng tiền có thể giải quyết mọi thứ. Tôi có đúng mười phút, đối diện hắn qua tấm kính.
“Tôi muốn hỏi về đứa trẻ ông từng giữ cách đây hai mươi năm.”
“…”
Hắn nhìn tôi bằng ánh mắt đờ đẫn. Mái tóc bạc gần như rụng hết, gương mặt hốc hác, quầng mắt thâm đen như xác chết. Nếu bảo hắn phạm tội ma túy, tôi cũng tin.
‘Ông đã bán đứa trẻ đó cho chủ tịch Hae Shin.’
‘…À, chủ tịch Jung.’
Giọng hắn vẫn lè nhè, nhưng khi nhắc đến cái tên đó, ánh mắt bỗng trở nên sắc lạnh. Hắn nhìn tôi chằm chằm qua tấm acrylic, không còn vẻ ngơ ngác như trước. Tôi im lặng quan sát, còn hắn thì bật cười khùng khục, nụ cười đầy giễu cợt.
‘Sao, mày cũng thèm thằng omega đó à?’
Răng hắn vàng khè, nướu trễ xuống. Gương mặt ấy đã đủ khiến tôi nhăn nhó, nhưng lời tiếp theo còn khó chịu hơn.
‘Mẹ kiếp, đáng lẽ tao không nên bán thằng nhóc đó…’
Hắn cười như điên rồi bất chợt khóc lóc. Cúi gằm, vai run lên, hắn cào đầu bằng đôi tay còng. Giọng qua micro đầy hối hận về quá khứ.
‘Chỉ để kiếm tiền rượu mà tao…”
Lúc đó tôi nghĩ đi tìm hắn là phí thời gian. Hắn chẳng tỉnh táo, khó mà nói chuyện tử tế. Tôi định đứng dậy thì hắn nói điều không thể bỏ qua.
“Con cáo cái đó mới là vấn đề. Nó giống mẹ nó như đúc, quyến rũ tao…”
Tôi lập tức hiểu. Người phụ nữ hắn nhắc chính là mẹ Jung Se Jin. em ấy từng nói hắn thường chửi bới kiểu này.
Tôi đổi ý, quyết định lắng nghe. Hắn lẩm bẩm như kẻ điên, nhưng nếu tập trung thì vẫn hiểu được.
“Tao biết trước đâu mà ra nông nỗi này. Tại sao con khốn đó lại cưới thằng alpha kia chứ, hả? Mày cũng nghĩ thế, đúng không?”
Ban đầu hắn lẩm bẩm một mình, nhưng khi nhận ra tôi đang nhìn, hắn bắt đầu nói thẳng. Tôi không đáp, nhưng hắn chẳng bận tâm, có vẻ phấn khích vì có người trò chuyện sau lâu ngày.
‘Tao gặp con nhỏ đó khi nó hai mươi.’
Tóm lại, câu chuyện tôi kiên nhẫn nghe như sau.
Thời trẻ, hắn thích một cô gái, nhưng họ chia tay vì khác giới tính. Cô gái nhanh chóng cưới một alpha khác và sinh ra Jung Se Jin. Đến đây thì còn là một câu chuyện sến sẩm bình thường, nhưng sau đó, thể loại thay đổi.
‘Nên tao đốt nhà chúng.’
“…”
Tôi chợt nhớ tội danh của hắn. Giết người do phóng hỏa. Đó là lý do hắn bị tù chung thân.
‘Cả hai chết hết. Tao mang thằng nhóc đi.’
Tài liệu thư ký Park đưa cũng ghi vậy. Hắn đốt nhà và làm cha mẹ Jung Se Jin thiệt mạng, vụ việc bị che đậy như tai nạn. Xương cốt đứa trẻ sơ sinh không tìm thấy, nhưng cả gia đình được cho là đã chết.
‘Đời là trò may rủi. Tao đốt cẩu thả thế mà chẳng ai tìm ra tao. Mẹ kiếp, có lý không?’
Không phải may rủi, mà là tiền. Những kẻ thèm khát tài sản của gia đình đó chẳng buồn truy tìm hung thủ, chỉ lo tranh giành di sản. Hắn được lợi từ sự hỗn loạn, hay gọi là vận may cũng được.
‘Tao nuôi đứa nhỏ đó, biết bao lâu không?’
“…”
“Bảy năm. Trọn bảy năm.”
Hai tuổi. Đó là lúc Jung Se Jin bị bắt cóc.
‘Nhưng rồi…’
Hắn kể tiếp, tôi biết hắn đã bán Jung Se Jin, và còn vài lần tìm đến chủ tịch Jung. Nhưng ông ta không trả em ấy mà lôi vụ phóng hỏa lên rồi tống hắn vào tù. Đó là kết quả của việc ngu ngốc đối đầu kẻ mạnh.
‘Nếu thằng nhóc không phải omega, tao đã vứt nó đi từ lâu. Nhưng nó giống mẹ nó quá…’
Gọi cảm xúc của hắn là hối hận được không? Nghe thật nực cười, nhưng hắn dường như lưu luyến. Một sự ám ảnh bẩn thỉu, điên cuồng với omega hắn không thể có. Có lẽ không phải Jung Se Jin, mà là người mẹ giống em ấy.
‘Cái giới tính chết tiệt đó, sao lại chọn thằng alpha đó…’
Cảnh sát kết luận đây là tội ác nhắm vào giới tính hiếm. Tin tức không lan ra nhờ chủ tịch Jung dùng tiền bịt miệng. Gã vô dụng đó, ít nhất cũng làm được một việc hữu ích.
‘Thế mày là gì? Phóng viên à?’
Tôi không trả lời, đứng dậy rời đi. Hắn lẩm bẩm tôi không giống phóng viên, rồi hoảng hốt gào lên hỏi tôi đi đâu. Tiếng hét sau lưng chẳng làm tôi bận tâm vì đã có thông tin cần thiết.
Ra khỏi nhà tù, tôi không thể gột sạch cảm giác bẩn thỉu. Tâm trạng càng tệ, đến mức những giọt mưa trên kính xe cũng trở nên khó chịu. Tôi nắm chặt vô lăng, chậc lưỡi, cố kìm nén.
‘Tao không vứt nó được. Mẹ kiếp… giống quá…’
Cảm xúc của hắn thật méo mó và bệnh hoạn. Nghĩ lại thì lý do chia tay với người phụ nữ đó chắc chẳng phải vì giới tính. Thậm chí, chuyện “chia tay” có khi chỉ là lời hắn tự bịa.
Dù sao, gã đàn ông tầm thường ấy đã giết cha mẹ Jung Se Jin và thay đổi số phận em ấy. Một người đáng lẽ được sinh ra trong gia đình tử tế, sống cuộc đời bình thường, lại bị đẩy xuống vực sâu trong chớp mắt. Đáng bị nguyền rủa, nhưng sự căm ghét ấy không chỉ hướng về hắn.
“…”
Tôi có tư cách gì để chỉ trích? Chính tôi cũng chưa thoát khỏi sự ám ảnh và lưu luyến thấp hèn ấy.
‘Không có tao, thằng nhóc đó chết từ lâu rồi. Chẳng có họ hàng gì hết…’
Khi biết Jung Se Jin không có người thân thực sự, cảm giác đầu tiên của tôi là an lòng. Nhận ra em ấy chẳng có nơi nương tựa, tôi như tìm thêm một lý do để giữ chặt em ấy. Nhưng đồng thời, tôi thấy ghê tởm như bị dội một xô bùn.
Chỉ một năm trước, tôi thề sẽ từ bỏ mọi thứ vì em ấy, không lặp lại quá khứ tôi đã phá hủy. Tôi định tạo nền tảng cho em ấy rồi rời đi. Vậy mà tôi vẫn không sửa được thói hư tật xấu, vẫn ôm những suy nghĩ bẩn thỉu này.
“…”
Trong lúc chìm vào suy nghĩ, tôi thấy quán ăn của “Se Jin” phía xa. Tôi chưa nhận được tin nhắn nào từ Jung Se Jin, chắc tiệc chưa tan. Tôi đỗ xe ở bãi ngoài trời, cầm ô, đúng lúc thấy đám nhân viên ùa ra từ cửa.
“Giám đốc, về cẩn thận nhé!”
“Cảm ơn hôm nay!”
Tiếng nói rộn ràng bị mưa át đi. Bước xuống xe, tôi lập tức nhận ra Jung Se Jin giữa đám đông. Dáng vẻ thân thiện chào hỏi đồng nghiệp nổi bật trong cơn mưa.
“Mọi người mai đi làm muộn một chút cũng được.”
Tôi thích những buổi tiệc này, vì đêm bên em ấy trở nên dài hơn. Dù chỉ là đổi giờ tối thành đêm, cảm giác chia sẻ những khoảnh khắc muộn màng thật đặc biệt. Bình thường em ấy rất cẩn trọng, nhưng trong những dịp này, em ấy lại chủ động hơn.
“Ai đi tăng hai nào?”
“Hôm nay cũng đi karaoke à?”
“Trời mưa thì phải karaoke chứ!”
Tôi đứng yên, lặng lẽ nhìn khung cảnh ấy. Đám đi tăng hai rời quán, những kẻ say khướt lên taxi, và Jung Se Jin dặn dò gì đó với thư ký Kim, nhận ô từ tay anh ta rồi ngước nhìn bầu trời mưa.
“…”
“…”
Ánh mắt chúng tôi chạm nhau trong không trung. Dường như em ấy biết tôi ở đây từ đầu. Không chút do dự, em ấy nhìn tôi, chậm rãi bước tới.
Ngực tôi thắt lại. Cảm giác hồi hộp dễ chịu mỗi khi thấy em ấy. Tim đập thình thịch, chẳng rõ là của tôi hay em ấy.
Mái tóc rối nhưng cà vạt tôi thắt vẫn ngay ngắn. Vẫn bộ vest chỉnh tề như sáng nay, em ấy bước đến, dáng đi vững chãi. Với tốc độ chậm rãi đến trêu ngươi, em ấy mở lời.
“Thích bị mưa ướt à?”
“…”
Câu hỏi gợi nhớ một ngày nào đó. Tôi chưa kịp đáp, đôi môi hoàn mỹ của em ấy vẽ nên đường cong mềm mại. Khi em ấy chớp mắt, đôi mắt tuyệt đẹp ấy cũng cong lên dịu dàng.
“Anh nghĩ… mình sẽ thích điều đó.”
Lời nói vô thức bật ra khỏi môi tôi, vượt qua cả ý chí. Khi đôi mắt nhạt màu ấy nhìn thẳng vào tôi, câu trả lời như tự tìm được đường mà thốt ra. Và dường như đó chính là đáp án em ấy cần, Se Jin khẽ bước thêm một bước về phía tôi.
“…”
Cây ô trong tay em ấy rơi xuống đất. Đồng thời, em ấy chui vào dưới ô của tôi và nhẹ nhàng nắm lấy eo tôi. Dù chậm rãi, khoảnh khắc ấy với tôi như một cái chớp mắt không thể cưỡng lại.
“…”
“…”
Mí mắt em ấy khép lại. Tôi cúi xuống như bị mê hoặc, em ấy khẽ nhón chân. Tí tách, tiếng mưa gõ lên ô dần nhỏ lại.
Khi môi chạm nhau, tâm trạng tồi tệ tan biến ngay tức khắc. Dù chắc chắn đã uống rượu, tôi chỉ cảm nhận được hương pheromone ngọt ngào. Như một nụ hoa ướt mưa bung nở, mùi hương rực rỡ bao lấy tôi.
Se Jin hôn tôi một lúc lâu, mãi mới rời môi. Tôi nhìn em ấy đầy luyến tiếc, còn em ấy đưa tay trái nhẹ nhàng vuốt má tôi. Cẩn thận chà xát dưới mắt, em ấy nói bằng giọng dịu dàng không gì sánh được.
“Giờ thì khá hơn chút nào chưa?”
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.