Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 125
Nếu điều tôi đã trải qua là tình yêu, vậy cảm xúc chúng tôi chia sẻ có phải là sự yêu mến không? Giá như tôi nhận ra điều đó sớm hơn một chút, có lẽ tôi đã không phải cảm thấy day dứt đến thế này. Giữa hiện thực mông lung như đang nằm trong cung trăng, có lẽ tôi đã không cần phải oán trách những hối tiếc không thể vãn hồi.
'... '
Sau khi khép tập thơ lại, tôi lại chìm vào khoảng lặng sâu thẳm. Cầm khẩu súng đã mất chức năng trong tay, tôi thẫn thờ vẽ lại quá khứ không thể quay về.
'...Cái đó.'
Vì thế tôi không biết rằng Jung Se Jin sẽ mở cửa thư phòng và bước vào. Rồi em ấy sẽ hỏi tôi một câu hỏi bộc phát với vẻ mặt đầy sửng sốt.
“Là thật sao?”
Có nên nói dối không nhỉ? Dù biết đó là một lời nói dối hiển nhiên, tôi vẫn cố tình nói sự thật với em ấy. Khẩu súng này là thật, và tôi đã vứt hết đạn rồi. Ngay khi nói ra, tôi không thể kìm nén sự bất an trong lòng, phải vội vàng ném khẩu súng vào ngăn kéo và khóa lại.
“...Chân trần ư?”
“À, không có dép.”
Se Jin mặc nguyên bộ đồ tôi đã đưa cho và đi chân trần. Một người nhạy cảm với cái lạnh như vậy, tại sao lúc nào cũng đi lại như thế này chứ. Hình ảnh tôi đã thấy trước đây cứ thấp thoáng hiện lên trước mắt. Vì vậy, tôi vô thức vươn tay ra, nhưng em ấy giật mình và hất mạnh tay tôi ra.
'...'
'...'
Cảm giác này quen thuộc đến lạ. Jung Se Jin từ chối tôi, Jung Se Jin sợ hãi tôi. Em ấy thậm chí còn đông cứng lại, không dám nhìn thẳng vào mắt tôi với vẻ mặt đầy hoảng sợ.
“À, cái đó...”
Tôi nhận ra việc nhớ về quá khứ là một cảm xúc xa xỉ đến nhường nào. Mỗi khi thời gian của chúng tôi quay trở lại, sự cam chịu cuối cùng lại theo đó mà đến. Hóa ra tôi lại có những suy nghĩ đáng xấu hổ như vậy chỉ vì một chút nhẹ nhõm.
“...Tôi xin lỗi.”
Nếu trái tim bị xé toạc ra, cảm giác sẽ thế nào nhỉ? Có lẽ sẽ giống như đổ nước đá lên đầu. Không cần phải nhìn khẩu súng để tự nhắc nhở, trái tim vốn đã nới lỏng của tôi lại thắt chặt lại ngay khi nhìn thấy hành động nhỏ ấy của em ấy.
“Thật ra anh không đáng sợ đâu. Chỉ là tôi hơi giật mình thôi.”
Em ấy không biết, nhưng cảm giác đó đúng là sự sợ hãi hướng về phía tôi. Ngay cả khi biết đó là khẩu súng có đạn thật, em ấy cũng chưa từng phản ứng một cách ám ảnh đến thế. Điều kỳ lạ là, Se Jin lại tỏ ra vẻ mặt ấy dù em ấy không thể nào nhớ được tất cả mọi chuyện.
“Sau này... sẽ không có chuyện như vậy nữa đâu.”
Không biện minh. Xin lỗi ngắn gọn về lỗi lầm của mình và không hỏi bất cứ điều gì quá phận. Ban đầu, tôi nghĩ điều đó thoải mái, nhưng nó cứ trở thành rào cản. Se Jin không mong muốn bất cứ điều gì từ tôi nên tôi không biết nên làm gì cho em ấy. Việc đánh giá giá trị sẽ dựa trên mong muốn cá nhân, nhưng tất cả những gì tôi có thể làm là vài chiếc xe và những lời đe dọa vớ vẩn.
“Một tuần.”
'...'
“Trong vòng đó, nếu cậu chọn được thứ gì cậu thực sự muốn, tôi sẽ xem xét lại việc đưa chìa khóa xe.”
May mắn thay, Jung Se Jin thông minh không quên điều kiện chúng tôi đã thỏa thuận trước đó. Chính là điều kiện bất khả kháng đó — em ấy hãy nhận tất cả mọi thứ cho đến khi tôi nói ra điều tôi mong muốn. Nhưng cũng chính vì em ấy quá thông minh nên đã nhận ra ngay trò chơi chữ "tôi sẽ xem xét".
“Tôi không giam cầm cậu.”
Lời nói đó không khác gì một lời cảnh báo đối với chính tôi. Tôi cũng cảm thấy an tâm khi thấy Se Jin ngoan ngoãn ở nhà. Ngay cả khi tôi tự tay mở đường cho em ấy ra ngoài, tôi vẫn lo lắng không yên vì sợ rằng em ấy sẽ rời đi.
“Tôi muốn thuê vệ sĩ riêng.”
Tôi quyết định thuê vệ sĩ. Vì không biết chuyện gì sẽ xảy ra lúc nào nên tôi ưu tiên an toàn của em ấy lên hàng đầu.
“Nếu là cá nhân...”
Đội trưởng đội bảo vệ luôn im lặng dù tôi đưa ra bất kỳ điều kiện nào, lại tỏ vẻ do dự khi tôi yêu cầu anh ta làm việc cho cá nhân chứ không phải công ty. Không từ chối ngay lập tức, có vẻ như lần này anh ta coi đó là một điều kiện đáng giá. Khi tôi nói đó gần giống như một trợ lý hơn là vệ sĩ, và anh ta có thể coi đó là bị giáng chức, một câu hỏi bất ngờ lại được đặt ra.
“Có phải là người đã bỏ bữa trưa lần trước không?”
À, đúng rồi. Lúc đó tôi đang thương lượng điều kiện với anh ta thì đột nhiên rời đi. Không có gì lạ khi đội trưởng đội bảo vệ lại tỏ ra tò mò.
“...Tôi muốn hỏi đó là giám sát hay bảo vệ.”
Một câu hỏi sắc bén. Chắc thái độ của anh ta sẽ thay đổi rất nhiều tùy thuộc vào câu trả lời của tôi. Giám sát dưới danh nghĩa bảo vệ. Tôi đã do dự trong giây lát, nhưng nghĩa vụ của tôi chỉ là bảo vệ Se Jin mà thôi.
“Không cần phải giám sát vị hôn phu duy nhất của mình đâu.”
'... '
Anh ta mở to mắt khi nghe từ “vị hôn phu” rồi lại ngậm chặt miệng khi nghe lời dặn phải bảo vệ Se Jin mà không được làm tổn thương một sợi tóc nào. Phải mất một lúc lâu mới có câu trả lời, nhưng tôi biết anh ta sẽ chấp nhận công việc này vì tò mò.
Quả nhiên, không lâu sau, anh ta trả lời với vẻ mặt phức tạp.
“Vâng, tôi hiểu rồi.”
Chiếc điện thoại bị hỏng được tôi sai thư ký Park mua một chiếc mới. Tôi vốn không định đổi số, nhưng lại thay đổi ý định khi thấy một cuộc gọi đến từ sáng sớm. Tên hiện lên trên màn hình bị vỡ, là một người tôi cũng quen thuộc.
Jung Min Jae
Chẳng phải quá bẩn thỉu sao? Cả quá khứ và hiện tại đều vậy. Nếu là một tình cảm mãnh liệt đến thế, thì lẽ ra cậu ta nên chủ động hơn trong việc giành lấy trái tim Se Jin chứ.
Dĩ nhiên, việc đổi số không chỉ vì Jung Min Jae. Tôi muốn Jung Se Jin không liên quan đến bất kỳ chuyện gì sẽ xảy ra trong tương lai, và tôi muốn Hae Shin không gây bất kỳ ảnh hưởng nào đến em ấy. Vì vậy, tôi đã bí mật cắt đứt mọi liên hệ với họ và chỉ liên hệ trước với duy nhất một người, thư ký Kim.
“...Anh đổi số rồi sao?”
Thư ký Kim chỉ hỏi lại đúng như vậy khi tôi nói anh ta hãy liên hệ số này từ bây giờ. Ngay cả câu hỏi đó cũng không phải là câu hỏi mong đợi câu trả lời, mà chỉ là phản ứng tự nhiên. Sau đó, anh ta im lặng với lời nói “Tôi hiểu rồi”, quả là một người dễ nói chuyện về nhiều mặt.
Nếu Jung Se Jin biết chuyện này, liệu em ấy có tức giận không? Không, em ấy tức giận cũng không sao. Nếu điều đó thoải mái hơn, tôi không còn mong muốn gì hơn nữa.
***
—Jung Se Jin đây. ... Bây giờ anh có tiện nói chuyện không?
Khi nghe thấy giọng nói của Se Jin qua điện thoại, tôi bỗng cảm thấy như mình quay trở lại cái ngày đầu tiên mở mắt. Vì vậy, tôi im lặng rất lâu, rồi sau đó một cảm giác bất an không rõ lý do ập đến.
“Có chuyện gì sao?”
Em ấy là người chưa bao giờ chủ động liên lạc với tôi trước. Ngay cả khi đang trong kỳ phát tình, em ấy vẫn một mình chịu đựng trong nhà kính trống rỗng. Vậy thì có chuyện gì mà em ấy lại tự mình liên lạc đến chứ?
—Không có chuyện gì đâu… Có người tên Lee Tae Sung mang điện thoại đến cho tôi.
May mắn thay, Jung Se Jin không gặp bất kỳ vấn đề gì. Có vẻ như em ấy chỉ cảm thấy bất tiện với sự hiện diện của vệ sĩ, nhưng việc thuyết phục em ấy cũng không quá khó khăn. Chỉ là, sau khi nghe câu hỏi cuối cùng của em ấy, tôi lại nghẹn lời.
—Bây giờ anh đang lo lắng cho tôi sao?
Se Jin hỏi không phải vì thật sự nghĩ như vậy, mà là một câu hỏi đầy bất ngờ. Dường như em ấy đang tự hỏi vì sao tôi lại phản ứng theo cách đó. Khi tôi tỏ ra lạnh lùng, em ấy lại là người lên tiếng xin lỗi vì đã khiến tôi phải bận tâm. Nhưng đến khi tôi thực lòng lo lắng, em ấy lại chuẩn bị rút lui.
“Đúng là tôi đang lo lắng.”
Tôi cũng nhận ra quá muộn rằng đây chính là sự lo lắng. Thói quen xin lỗi bất cứ lúc nào, thái độ quá mức quan tâm đến người khác và cả tâm hồn yếu đuối không thể làm điều gì tàn nhẫn của em ấy, tất cả đều khiến tôi không thể chịu đựng được mà lo lắng. Jung Se Jin từng bình thản lay động trước gió, tôi lo sợ em ấy sẽ đột ngột gục ngã bất cứ lúc nào.
Se Jin là một người dịu dàng đến mức sẵn lòng nhường ô cho người làm mà mình mới gặp lần đầu. Em ấy dành thời gian của mình để làm bạn ăn cùng vị hôn phu khó tính, thậm chí còn ngồi cạnh người vệ sĩ mà em ấy từng cho là phiền phức để uống trà.
Tôi không hiểu tại sao em ấy không có lý do cho sự tử tế của mình, nhưng lại tìm kiếm lý do cho sự tử tế của người khác. Cứ ngỡ suốt đời, em ấy chưa từng hứng chịu lấy điều gì tàn nhẫn đến mức chẳng thể xem là tử tế.
Sau khi tan làm, không hiểu sao Jung Se Jin không ra đón. Em ấy nói sẽ đi tắm sau bữa tối, có lẽ là muốn đi ngủ sớm. Dù biết điều đó, tôi vẫn tìm đến phòng em ấy, vì tôi cảm thấy tiếc nuối khi phải kết thúc một ngày như vậy.
“Tôi đang tắm nên không nghe thấy tiếng…”
Se Jin mở cửa nhanh hơn tôi nghĩ, và khuôn mặt cũng không có vẻ gì là buồn ngủ. Vấn đề duy nhất là em ấy chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm.
“...Kwon I Do?”
Khuôn mặt tôi phản chiếu trong đôi mắt trong veo của em ấy. Hàng mi dài cong vút ướt át vì hơi nước. Khoảnh khắc một giọt nước rơi xuống từ mái tóc ướt, tôi vô thức thốt lên một tiếng thở dài nhẹ.
“A.”
Làn da trắng ngần đặc biệt ửng hồng. Khóe mắt, má và cả đôi môi đẹp đẽ. Khuôn mặt ửng hồng sau khi tắm làm bụng dưới tôi quặn thắt.
“...Cậu vừa tắm xong sao?”
'... '
Tôi không ngờ khe hở của chiếc áo choàng tắm được thắt chặt lại có thể gợi cảm đến thế. Vì biết làn da em ấy mềm mại đến nhường nào, tôi muốn vươn tay ra và vuốt ve thỏa thích. Mùi hương hoa thơm ngát rõ ràng không phải pheromone, nhưng vẫn cảm thấy như mùi cơ thể của em ấy.
Tôi thực sự không nghe rõ Se Jin nói gì. Chỉ có ham muốn được nếm đôi môi đỏ mọng và thôi thúc muốn cắm răng vào dưới chiếc áo choàng tắm ấy thay phiên nhau trỗi dậy. Vì vậy, tôi vô thức thả pheromone ra, rồi giật mình tỉnh táo khi nghe em ấy nói một câu.
“Tôi sẽ thay đồ rồi ra ngoài.”
Mãi sau đó, tôi mới nhìn thấy đôi mắt em ấy đầy vẻ bất an, dù tôi không biết đó là nỗi sợ hãi đối với alpha hay một điều gì khác. Dĩ nhiên, xét theo cảm xúc truyền đến, ngoài việc căng thẳng, Se Jin cũng đang phản ứng với tôi.
Trước khi mọi chuyện đi quá xa, tôi bỏ mặc Se Jin và vội vàng đóng cửa lại. Không thể kìm nén ham muốn dâng trào đến cổ họng, tôi thở dài nặng nề, cố gắng làm dịu đi ngọn lửa bùng cháy. Ngay sau đó, tôi quay về phòng mình và phải cảm nhận những cảm xúc đang truyền đến toàn bộ cơ thể.
“... Ha.”
Những lúc như thế này, dấu ấn chưa phai nhạt lại gây ra những rắc rối không đáng có. Cảm xúc của Se Jin truyền đến rõ ràng và làm tôi cũng mất dần lý trí. Dù không biết em ấy đang làm gì, nhưng tôi biết em ấy đang phấn khích đến mức đầu óc quay cuồng.
Việc không thể chạm vào Jung Se Jin đang ở trước mắt lại đau khổ hơn tôi nghĩ rất nhiều. Dù đã tự nhủ không được tham lam em ấy, tôi lại trằn trọc không ngủ được vì nghĩ đến em ấy. Dĩ nhiên, tôi hoàn toàn không có ý định đi ngược lại mục đích của mình chỉ vì lý do vớ vẩn đó.
Quyết tâm ban đầu của tôi là loại bỏ mọi mối đe dọa đối với Jung Se Jin. Để em ấy không bị tổn thương, tôi sẽ loại bỏ mọi khả năng em ấy dính líu vào những chuyện xấu ngay từ đầu. Vì vậy, tôi đã khiến em ấy từ bỏ chức trưởng phòng, đưa em ấy về nhà mình và đáp ứng mọi nhu cầu của em ấy.
‘Bây giờ cậu ấy đâu còn là trưởng phòng nữa.’
Thế nhưng, tôi đã bỏ qua việc đây cũng là một hành động tước đi một vai trò của Jung Se Jin. Tôi chưa từng nghĩ đến điều đó. Se Jin từng nói vị trí trưởng phòng là quá sức với mình, nhưng em ấy lại dành một tình cảm nhất định cho công việc. Nghĩ kỹ thì cũng phải thôi, nếu không có tình yêu ấy, làm sao em ấy có thể trở thành một người được đánh giá cao về năng lực trong giới đến vậy.
Hơn hết, tách em ấy khỏi Hae Shin chẳng khác nào điều không tưởng. Jung Se Jin sẽ không bao giờ quay lưng lại với chủ tịch Jung. Ở cuộc đời trước, em ấy cũng chỉ buông xuôi tất cả sau khi bị chính người thân mình ruồng bỏ. Se Jin không thể đuổi Jung Min Jae ra khỏi nhà, chắc hẳn là vì em không đủ tàn nhẫn để tự tay phá vỡ sợi dây ràng buộc gia đình.
“Anh nghĩ trụ cột của tập đoàn Sun Ho hiện tại là công ty con nào?”
Nếu vậy, việc tôi phá vỡ rào cản đó có phải là vượt quyền không?
“Nếu tập đoàn Sun Ho tan rã, công ty đầu tiên trở thành chiến trường là Sun Ho Moolsan. Sau khi quyền lực phân chia, Sun Ho Electronics sẽ trở thành ngành kinh doanh cốt lõi, và khi đó, tôi sẽ là phó chủ tịch kiêm người đứng đầu.”
Tôi đã nghĩ rằng mình cần phải sửa đổi kế hoạch. Lâu dài hơn một chút, để Se Jin có thể sở hữu mọi thứ hoàn toàn. Nếu em ấy muốn, thay vì phá hủy Hae Shin, việc sửa chữa nó sao cho thật đẹp đẽ và trao vào tay em ấy cũng không tệ. Dĩ nhiên, để làm được điều đó, chủ tịch Jung không được để lộ răng nanh với tôi.
“Tôi không thích nước hoa cho lắm, nhưng tôi rất thích mùi hương. Hồi nhỏ tôi từng muốn trở thành một nhà pha chế nước hoa...”
Vô số lựa chọn đã được chuẩn bị sẵn cho Se Jin. Ngay cả khi đó là giấc mơ ngây ngô của thời thơ ấu, tôi vẫn có khả năng tạo ra nền tảng cho nó. Bất kể em ấy nói ra ước mơ tương lai điên rồ đến đâu, tôi cũng có ý định biến nó thành hiện thực bằng mọi cách.
Nên nói là duyên trời chăng. Trong quá khứ, người phụ nữ mà đội trưởng đội bảo vệ hẹn hò là một nhà pha chế nước hoa. Sau khi dặn thư ký Park liên hệ với người đó, tôi đã xây dựng một dự án kinh doanh nước hoa cá nhân để trao cho em ấy. Nó sẽ trở nên vô dụng nếu bị từ chối, nhưng tổn thất đó chẳng là gì so với việc mất em ấy.
Mọi thứ dường như đang diễn ra suôn sẻ. Jung Se Jin ra vào thư phòng ở tầng ba thoải mái hơn một chút, và vào buổi tối, em ấy lại nhẹ nhàng kể chuyện về cuốn sách đã đọc hôm đó. Cuộc sống bình yên và nhỏ nhặt này ngọt ngào đến mức tôi không thể không mong muốn nó kéo dài mãi mãi.
“Se Jin à.”
Thế nhưng, không lâu sau, tôi nhận ra rằng cuộc sống hàng ngày này lại vô cùng mong manh. Vào ngày tôi gọi giáo sư Shim đến để kiểm tra sức khỏe cho em ấy, khoảnh khắc tôi phát hiện em ấy đang khóc vô cớ trong nhà kính.
“Sao cậu lại khóc.”
'... '
Trời sập có lẽ sẽ là cảm giác này. Tôi đã nghĩ mọi thứ sẽ hoàn hảo, nhưng không biết vết nứt xuất hiện từ đâu. Se Jin ngừng khóc ngay khi được tôi ôm vào lòng, nhưng tôi đã không thể buông em ấy ra trong một thời gian dài. Bởi vì hơi ấm đã lâu không được chạm vào, tôi sợ cảm giác ấy sẽ biến mất trong chớp mắt.
“Có vẻ đây là cuốn sách anh rất quý, tôi xin lỗi.”
Se Jin đưa cho tôi một tập thơ nhỏ, nói lời xin lỗi vì đã làm hỏng cuốn sách. Muốn sách bình thường có bị nhàu nát cũng không sao, nhưng cuốn sách em ấy đưa cho tôi lại là tập thơ tôi đã quen thuộc, điều đó thì không ổn chút nào.
'... '
Đó là tập thơ tôi đã dùng để kiểm tra khả năng tiếng Pháp của Se Jin, là tập thơ tôi đã chép lại chữ viết của em ấy. Cuốn sách đó cứ ám ảnh tôi, nên tôi đã chuyển nó sang một nơi khác chứ không phải thư phòng ở tầng hai. Mặc dù có rất nhiều bài thơ trữ tình bằng tiếng Pháp, nhưng tôi nhớ nội dung không đến mức xúc động đến mức phải khóc.
“Jung Se Jin, liệu có phải...”
Cuối cùng, tôi vẫn không thể thốt ra trọn vẹn câu hỏi ấy — liệu em ấy có nhớ tôi không. Bởi vì nếu câu trả lời là có, mọi kế hoạch của tôi sẽ tan vỡ thành từng mảnh. Để mở hộp Pandora, người ta phải có lòng dũng cảm xứng đáng.
Gặp lại Jung Se Jin, tôi mới thực sự nhận ra cảm xúc con người mâu thuẫn đến mức nào. Biết rõ phải buông tay, nhưng tôi vẫn tham lam giữ lấy, vẫn không thể dứt ra mỗi khi có cơ hội. Tôi đã từng nghĩ mình chỉ muốn tìm lại những ký ức với em ấy, vậy mà ngay khoảnh khắc manh mối vừa xuất hiện, nỗi sợ hãi lại lập tức ập đến.
Nếu Se Jin thật sự nhớ tất cả, thì ở tận cùng ký ức ấy sẽ là điều gì? Nếu đó là sự oán trách dành cho tôi… vậy thì, tôi thà rằng em ấy không nhớ gì cả. Tôi sẽ vẽ lại từng khoảnh khắc, chỉ mong em ấy giữ lại trong tim những ký ức đẹp đẽ nhất.
“Sắp tới tôi phải về nhà chính một chuyến.”
Trước ngày tôi đi công tác, Jung Se Jin cũng được gọi về nhà chính giống như trong cuộc đời trước. Tôi đã từng trải qua một lần nên biết rõ em ấy sẽ không quay lại sau một đêm. Và nơi em thực sự về không phải là nhà chính ấy, mà là căn hộ chật hẹp kia.
Tôi không muốn Se Jin phải dầm mưa, dù là ở lại nhà đó hay trở về nhà tôi. Tôi chỉ ước rằng sẽ không có hoàn cảnh nào bắt em ấy phải rửa sạch những nỗi đau trong lòng, để chuyến đi của tôi không trở nên vô nghĩa.
“...Kwon I Do?”
Thế nhưng, Se Jin lại xuất hiện dưới bầu trời tối tăm, cầm theo một chiếc ô. Em ấy mặc bộ quần áo tôi đã chuẩn bị cho với vẻ mặt mong manh như sắp sụp đổ. Em ấy đứng cách tôi đúng ba bước chân, nhìn tôi với đôi mắt mở to đầy vẻ không tin nổi.
“Tôi chỉ đi ngang qua thôi.”
Lúc đó, liệu em ấy có cảm thấy thế này khi dính mưa không? Cô đơn như thể chỉ còn một mình trên thế giới này, giống như bây giờ.
“Anh đến hơi muộn rồi.”
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.