Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
“...Anh có thích dầm mưa không?”
Biết là không nên, nhưng tôi không thể tránh được. Khoảnh khắc em ấy đến gần, tôi không thể phớt lờ tín hiệu đã được thông báo. Jung Se Jin ở gần đến mức tôi có thể ôm vào lòng, tôi không tài nào tự tay đẩy em ấy ra được.
“Sau này... có lẽ tôi sẽ thích.”
Nếu nói không dao động thì là nói dối. Bởi vì tôi muốn chôn vùi mọi thứ và tận hưởng cuộc sống đính hôn với em ấy. Tôi nghĩ sẽ tốt nếu tôi có thể tự tay giao tài liệu đó và lấy đó làm cái cớ để chiếm được trái tim em ấy. Mặc dù Hae Shin sẽ có một hệ thống bị hỏng, nhưng thiệt hại do nó gây ra sẽ không ảnh hưởng đến Jung Se Jin.
“Không có gì khác đâu, chỉ là tôi để quên tài liệu nên thư ký sẽ ghé qua vào buổi chiều. Nếu tiện, cậu hãy nhận và chuyển giúp tôi nhé.”
Tôi sẽ không phủ nhận. Tôi cố tình để quên hệ thống, và tôi đã vung nó trước mặt Se Jin như một cái mồi. Tôi chắc chắn chủ tịch Jung sẽ sai em ấy đi trộm, dù là trước đây hay bây giờ. Tôi cũng nghĩ rằng ông ta sẽ đòi hỏi trơ tráo hơn nữa vì đó là tài liệu đã được hứa hẹn như một phần của cuộc đính hôn.
“Kwon, I Do...”
Vào ngày kỳ phát tình thứ hai của Se Jin đến, tôi trở về sớm hơn dự kiến và ở bên em ấy. Tôi cảm thấy khó chịu vì em ấy không dựa dẫm vào tôi, nên tôi đã lấy đủ mọi lý do để thân mật với em ấy.
“Tôi sẽ… ”
Tôi sẽ, tôi có thể tham lam đến đâu đây? Tôi đã hủy hoại và đánh gục em ấy. Biết là không nên như vậy, nhưng sự tham lam vẫn cứ trỗi dậy. Vô tình vươn tay ra, tôi cố gắng giữ chặt sợi dây lý trí nhưng vô ích.
“Cái này, tại sao lại cần thiết?”
Đúng như dự đoán, chủ tịch Jung đã sai Se Jin đi trộm tài liệu. Khi tôi tìm thấy tài liệu trong những cuốn sách em ấy yêu thích, có lẽ tôi đã thất vọng một chút. Tuy nhiên, thay vì nổi giận, tôi đã đưa cho Sẽ Jin bản gốc và tha thiết mong rằng đây thực sự là món quà em ấy mong muốn.
Điều bất ngờ là Jung Se Jin lại là một người dịu dàng hơn tôi nghĩ rất nhiều.
“...Tôi không muốn có nó.”
Thật ngốc nghếch, em ấy đã tự tay vứt bỏ giấy thông hành miễn tội mà tôi ban tặng. Với cái cớ vớ vẩn rằng không muốn có nó, em ấy cố gắng mỉm cười giả vờ ổn dù khuôn mặt rõ ràng là bị đánh. Khi Se Jin lại giữ khoảng cách sau khi khóc trong vòng tay tôi như một đứa trẻ, em ấy lại có vẻ mặt sảng khoái mà tôi chưa từng thấy.
“Tôi đã nói rồi mà. Hãy chọn thứ cậu muốn.”
Tôi cảm thấy vui sướng vì em ấy không phản bội tôi. Sự an ủi lớn nhất là chính tôi đã tự tay thay đổi quá khứ, để bây giờ, tôi trở thành ưu tiên hàng đầu trong cuộc đời em ấy. Khi em ấy nói muốn có thời gian bên tôi, tôi cảm thấy nhẹ nhõm dù biết đó là lời nói để thoát khỏi tình huống.
“Màng nhĩ bị thủng. Không nghiêm trọng đâu, chỉ cần chăm sóc tốt là được...”
Nhưng dù vậy, tôi chẳng thể tin lời em ấy nói rằng mình chỉ đơn giản là ngã trên đường. Se Jin đã nghĩ sai rất nhiều. Tôi không nên để Hae Shin ở lại bên cạnh em ấy chỉ vì em ấy muốn. Giá như tôi chấp nhận bị ghét bỏ một chút mà dẹp bỏ nó đi sớm hơn thì chuyện này đã không xảy ra.
“Tạm thời tôi sẽ về muộn một chút.”
Công việc tăng gấp ba lần. Tôi phải vừa tiến hành công việc hiện tại, vừa lên kế hoạch phá hủy Hae Shin. Tôi định xử lý chủ tịch Jung trong thời gian sớm nhất và hoàn thành hoàn hảo dự án kinh doanh dành cho Se Jin. Thời gian ngủ giảm cực độ, nhưng tôi cũng không bận tâm lắm.
Có lẽ đó chẳng khác gì việc trút giận. Không phải trút giận lên chủ tịch Jung, mà là trút giận lên sự an nhàn của bản thân. Tôi đã chìm đắm trong cuộc sống bình yên và cứ thế chờ đợi quá lâu rồi. Trong khi Se Jin đang khổ sở cầm tài liệu trong tay, tôi lại bị mê hoặc bởi mùi nước hoa em ấy xịt, cảm thấy ngọt ngào làm sao.
“Kwon I Do đây. Tôi liên hệ vì có điều muốn nhờ.”
Việc thuyết phục thư ký Kim để lấy thông tin của chủ tịch Jung không khó khăn. Nhìn thấy Jung Se Jin bị đánh vào má, rõ ràng anh ta đã nhận định rằng không thể cứ thế này mãi được. Anh ta không hoàn toàn tin tưởng tôi, nhưng ít nhất cũng cho rằng tôi là một người an toàn đối với Jung Se Jin.
Không, có lẽ anh ta đã cảm nhận được điều gì đó khi nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của tôi.
“Dạo này anh có vẻ bận rộn lắm...”
Jung Se Jin lo lắng cho tôi mà không hề biết tôi đang làm gì. Em ấy ngượng ngùng lảng tránh ánh mắt, dường như xấu hổ vì đã làm nũng. Người trẻ con thực sự lại là tôi. Thực ra, người trẻ con hơn cả lại chính là tôi. Chỉ vì một câu nói về việc về muộn, tôi vội vàng mua hoa rồi chạy đến bên em. Tôi luôn tự hỏi, liệu em có quá khắt khe với chính mình không?
“Tôi nghe nói anh không công khai chuyện đính hôn của chúng ta.”
Khi cùng Se Jin đi dạo bên bờ sông Hàn, em ấy tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi tại sao tôi không công khai chuyện đính hôn. Có lẽ em ấy thấy lạ khi tôi hôn, thân mật nhưng vẫn giữ khoảng cách. Có vô số điều tôi muốn nói, nhưng không có gì có thể truyền đạt được trọn vẹn.
“Đây chỉ là sự ích kỷ của tôi thôi.”
Tôi biết. Rằng đây là sự ích kỷ của tôi. Không thể giữ khoảng cách đúng mực với em ấy, tôi không thể chống lại sự thôi thúc muốn an phận trong mối quan hệ vị hôn phu. Tôi muốn đánh dấu Se Jin là người bạn đời của mình, nhưng lại quá nhiều lần do dự vì sợ làm hỏng mọi thứ.
“Tôi không muốn đầu tư vào một thứ không chắc chắn.”
Nếu em ấy nhớ tôi, sự bình yên hiện tại sẽ biến mất không dấu vết. Nếu em ấy biết những gì tôi đã làm, có lẽ em ấy sẽ lại nói lời tạm biệt với vẻ mặt cam chịu ấy. Ngay cả bây giờ, khi tôi đang cố gắng hết sức để chuộc lỗi, tôi vẫn luôn cảm thấy may mắn vì em ấy không biết lỗi lầm của tôi.
Vì vậy, mọi khoảnh khắc đều thật sự bất an. Tôi đã có một phép màu, một cơ hội thứ hai, nên dù là khả năng mong manh đến đâu, tôi cũng không thể phớt lờ được. Tôi đang viện cớ rằng mình không đủ tư cách, nhưng thực ra tôi chỉ không thể hiện mọi thứ vì sợ bị em ấy bỏ rơi mà thôi.
“Cổ phiếu Hae Shin đã giảm mạnh.”
Có thời gian rảnh rỗi lại nảy sinh những suy nghĩ khác, nên ngay cả khi chuẩn bị cho lễ kỷ niệm thành lập, tôi cũng thúc đẩy công việc ngầm để phá hủy Hae Shin. Tôi đã gây áp lực lên những người xung quanh để cắt đứt nguồn tài chính hoặc mua chuộc cấp trên để phanh phui những vụ bê bối. Có lẽ chủ tịch Jung cảm thấy không ổn nên đã tìm đến tôi, nhưng những gì tôi có thể nói chỉ có thế này thôi.
“Ông nên biết điều mà cư xử cho phải phép. Tôi bao dung đến mức này cũng là vì người ở nhà tôi lo lắng cho ông đấy. Chắc ông sẽ không làm cái trò ngu ngốc là liên lạc với cựu trưởng phòng chỉ vì tình hình công ty không tốt đâu nhỉ.”
Có lẽ Jung Se Jin không biết rõ tình hình tài chính của Hae Shin sau khi em ấy nghỉ việc. Nếu em ấy biết điều này, chắc chắn em ấy sẽ bày tỏ sự lo lắng theo cách riêng của mình. Đằng nào thì Hae Shin cũng sẽ sụp đổ, nên tôi không muốn em ấy lãng phí cảm xúc vô ích.
Nên nói là may mắn chăng, Một người chẳng giỏi giang gì như chủ tịch Jung lại có một cái tài duy nhất là giữ miệng. Jung Se Jin dường như không hề nghe tin tức gì về Hae Shin, và cứ thế, ngày lễ kỷ niệm thành lập đã đến. Khác với lần trước khi tôi tham dự với tư cách bạn đời của Se Jin, lần này tôi sẽ không có chuyện gì để nói với em ấy, trừ khi có chuyện gì đặc biệt xảy ra.
“Kính mời quý vị khách quý…”
Quả nhiên, lễ kỷ niệm diễn ra nhàm chán và tẻ nhạt. Khoảnh khắc thú vị duy nhất là khi tôi bắt gặp ánh mắt của Jung Se Jin. Em ấy trông ngơ ngác buồn cười. Tôi nhếch mép, và khuôn mặt em ấy ửng hồng vì ngượng ngùng trông thật đáng yêu.
“Vậy bao giờ thì cưới?”
Chị tôi hỏi tôi trong lúc nghỉ. Đó là một câu hỏi pha chút đùa cợt, nhưng không khó để nhận ra ẩn ý thật lòng bên trong. Chị tôi còn thêm một lời khuyên nhẹ nhàng khi thấy tôi im lặng.
“Nếu làm thì làm nhanh đi. Cơ hội đến thì phải nắm lấy. Chị thấy tốt thì người khác cũng thấy tốt thôi.”
Đúng vậy. Se Jin không còn là trưởng phòng nữa, nhưng vẫn có rất nhiều người muốn chào hỏi em ấy. Hầu hết những cuộc tiếp xúc đó đều có ý đồ riêng, hông ít lần họ cố tình chạm vào cánh tay và vai em ấy.
Nhưng tôi không thể trả lời “Em hiểu rồi” được. Mục đích của cuộc đính hôn này không phải là hôn nhân, và tôi không có tư cách để đòi hỏi tình cảm từ em ấy. Vì vậy, ngay khi tôi định khéo léo chuyển chủ đề, chiếc điện thoại vốn ít khi rung lên bỗng bắt đầu reo.
'... '
Đó là đội trưởng đội bảo vệ. Không chút do dự, anh ta vội vã cầu xin sự giúp đỡ ngay khi tôi nhấc máy.
— Kwon I Jung…
Có lẽ nào tôi đã quá tự mãn vì biết trước tương lai? Hay là tôi đã tin tưởng tuyệt đối rằng mọi chuyện sẽ diễn ra theo ý mình? Hoặc có lẽ vấn đề là sự ngu ngốc của tôi khi đặt sai thứ tự ưu tiên?
‘Được rồi, chết tiệt. Giá như ngay từ đầu đã như thế này…’
Trong nhà vệ sinh mà tôi vội vã tìm đến, Jung Se Jin đang quỳ trên nền đất bẩn thỉu. Cảm xúc truyền đến muộn màng, giống như nỗi sợ hãi em ấy từng cảm thấy khi nhìn thấy tôi. Tôi nhớ mình đã thấy em ấy hoảng loạn đến mức không thể chống cự, và mọi thứ trước mắt tôi bỗng chốc tối sầm lại.
‘Tên điên này, đây là đâu mà dám làm cái trò này chứ…!’
Về bản chất, alpha sở hữu thể lực vượt trội hơn hẳn so với phần lớn người bình thường. Không chỉ đơn thuần là khỏe mạnh, họ có thể dễ dàng đoạt mạng một người đàn ông trưởng thành chỉ bằng tay không, nếu ai đó sơ hở dù chỉ một giây. Thế nên, tôi thừa hiểu mình phải luôn giữ gìn khoảng cách. Nhưng vào khoảnh khắc ấy, mọi lý trí trong tôi như bị thổi bay sạch.
“Giám đốc, nếu anh còn tiếp tục thì…”
“Chết sao?”
Tên khốn này chết đi cũng đáng kiếp. Thậm chí, thế giới này có lẽ còn tốt đẹp hơn nếu anh ta chết. Dù có xé xương lột da anh ta rồi ném cho chó ăn, đó cũng là một sự đối xử quá nhẹ so với những gì anh ta đã làm.
“...Kwon I Do.”
Nếu Jung Se Jin không gọi tôi, có lẽ tôi đã giết Kwon I Jung ngay tại chỗ đó. Thực tế, răng hàm của anh ta đã rụng chỉ sau vài cú đấm, và bác sĩ nói anh ta có triệu chứng chấn động não nhẹ. Chị tôi đã bảo tôi đừng làm phức tạp mọi chuyện, nhưng dù có quay về quá khứ nào đi chăng nữa, tôi vẫn sẽ lặp lại hành động tương tự.
“Jung Se Jin, tôi sẽ đưa em ấy về nhà.”
Tôi đặt Se Jin nằm trong phòng khách sạn và đơn phương thông báo với gia đình em ấy rằng đừng tìm em ấy nữa. Không một ai dám phản đối, nhưng tôi tình cờ nghe thấy chủ tịch Jung lẩm bẩm một câu. Một lời lẽ vô cùng chói tai.
“Nhặt về một món đồ lỗi thời…”
Lỗi thời ư? Cứ tưởng ông ta chỉ giỏi mỗi việc giữ mồm giữ miệng, ai dè lại là một kẻ bất tài đến mức đó. Dù không có ai nghe đi chăng nữa, sao ông ta có thể thản nhiên thốt ra những lời đó như vậy chứ.
“Một người đứng đầu tập đoàn lại có những lời lẽ đầy định kiến như vậy nhỉ.”
Tâm trạng tôi không tốt chút nào. Tôi chỉ muốn để lại những ký ức đẹp cho Jung Se Jin, nhưng tôi đã khiến em ấy phải trải qua hai lần trải nghiệm tồi tệ. Tình huống vượt ngoài tầm kiểm soát chỉ trong chớp mắt đã tích tụ thành sự tức giận chưa được giải tỏa.
“Đó không phải là lời lẽ dùng để nói về con người đâu. Giống như không ai gọi con ông là đồ lỗi thời cả.”
'... '
Khuôn mặt chủ tịch Jung đỏ bừng, tái mét. Ông ta theo phản xạ liếc nhìn con mình ở xa rồi nghiến răng nhìn tôi chằm chằm. Khuôn mặt ông ta đầy vẻ xấu hổ như bị sỉ nhục, còn chứa đựng cả nỗi lo lắng dành cho đứa con gái mà ông ta coi là điểm yếu.
“Nếu ông nghĩ khuyết tật là một điều lỗi thời thì tôi rất tiếc.”
Con gái út của Tập đoàn Tài chính Hae Shin không thể nói, nhưng chủ tịch Jung sẽ không bao giờ gọi đó là một điều lỗi thời ở bất cứ đâu. Thực tế, khuyết tật không phải là lỗi thời, và omega không sản xuất pheromone cũng vậy. Nếu có ai đó bị gọi là đồ lỗi thời, thì chẳng phải một kẻ có vấn đề về tính cách như Jung Min Jae sẽ phù hợp hơn sao.
“Nhà vệ sinh… tôi không cố ý đi theo đâu.”
Tôi lờ mờ hiểu được Jung Se Jin đã lớn lên trong môi trường như thế nào. Tại sao em ấy lại tỏ ra thiếu tự tin, tại sao em ấy không thể biện minh một lời nào mà lại đổ mọi lỗi lầm cho bản thân. Và cả lý do tại sao em ấy cứ muốn từ bỏ mọi thứ mà không mong muốn điều gì.
“Nổi giận cũng là một loại quyền lợi đấy.”
Trong môi trường không thể thay đổi bằng chính tay mình và với sự trống rỗng không có chỗ dựa, Se Jin đã quá mệt mỏi rồi. Em ấy không phải là vô dụng mà là bất lực, không phải là vô tâm mà là đã cam chịu. Nếu cứ liên tục đối mặt với những bức tường không thể vượt qua, em ấy cũng sẽ chùn bước ngay cả khi gặp một bức tường có thể vượt qua.
Tôi muốn cho Se Jin biết rằng em ấy có thể làm bất cứ điều gì. Em ấy là người có thể có được mọi thứ mình muốn, đi bất cứ nơi đâu em ấy muốn. Tôi định tự tay biến điều đó thành hiện thực, để không có điều gì là bất khả thi.
May mắn thay, Jung Se Jin rất thích đến xưởng pha chế nước hoa. Tôi có thể biết điều đó khi thấy em ấy đón tôi với khuôn mặt đầy sức sống, mang theo rất nhiều mùi hương. Khi tôi tạo một phòng học ở tầng ba nơi có ánh sáng tốt, tôi cũng biết em ấy đã chăm chỉ làm bài tập ở đó cho đến khi tôi tan làm.
“...Cậu không ngủ được sao?”
Nhưng tại sao lại không ngủ được chứ? Phần vật chất thì tôi có thể giải quyết được, nhưng phần tinh thần thì tôi không biết phải giải quyết thế nào. Dù sao thì pheromone của tôi vẫn có hiệu quả, nên tôi không biết có nên coi đó là may mắn không.
“Ngủ trên giường của tôi đi.”
Hôm đó Se Jin ngủ thật sâu sau một quãng thời gian dài mỏi mệt, tôi trở về phòng lúc bình minh. Không bật đèn, không gây tiếng động, tôi chỉ lặng lẽ ngồi xuống cạnh giường và nhìn em ấy suốt cả đêm. Nhìn Jung Se Jin say ngủ, hơi thở đều đặn, gương mặt dịu đi trong giấc mơ, tôi đã không biết bao lần thầm cảm ơn vì khoảnh khắc này là thật. Mọi thứ đẹp đẽ đến mức tôi chẳng dám chạm vào, chỉ có thể lặng lẽ dõi theo và lưu giữ từng đường nét của em ấy trong ánh mắt mình.
Sẽ đến một ngày, khi mọi thứ đã được chuẩn bị đầy đủ, tôi buộc phải rời xa Se Jin mà không được phép ngoái lại. Giữ em ấy bên mình hay chỉ đơn giản là níu lấy một chút hiện diện của em ấy, tất cả đều là những điều xa xỉ mà tôi không có quyền nghĩ đến. Tôi hiểu rõ điều đó. Thế nhưng trong sâu thẳm, tôi vẫn tham lam giữ lấy một điều mà có lẽ em sẽ chẳng bao giờ hay biết.
“Nếu cứ nhận mãi thì tôi cảm thấy có lỗi, nên xin anh hãy nói một điều anh muốn thôi.”
Khi tôi đề nghị em đến làm ở công ty nước hoa, Jung Se Jin chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt hơi áy náy rồi nói rằng bất cứ việc gì em có thể giúp đều được, thậm chí còn nói đùa rằng cơ thể em ấy cũng ổn. Em ấy biết tôi sẽ đòi hỏi điều gì, đúng là một lời nói dũng cảm.
“Tôi muốn một loại nước hoa có mùi pheromone của cậu.”
Tôi chắc chắn có những thứ mình muốn. Ký ức về quá khứ của chúng tôi và chính con người em ấy. Chỉ là tôi không thể đòi hỏi tất cả những điều đó, nên sau khi sàng lọc, thứ còn lại chỉ là mùi hương của Se Jin. Ngay cả sau khi em ấy chết, tôi vẫn cảm thấy ấm áp trong những bộ quần áo còn vương lại mùi hương của em ấy.
“Sẽ mất rất nhiều thời gian đấy.”
“Càng lâu càng tốt.”
Se Jin miễn cưỡng chấp nhận điều kiện của tôi, và tôi biết rằng em ấy sẽ làm theo yêu cầu của tôi bất kể điều gì xảy ra. Se Jin là người dịu dàng và tử tế, em ấy sẽ không rời bỏ tôi cho đến khi hoàn thành lọ nước hoa đó. Vậy thì thà rằng công việc ấy kéo dài đến hàng vạn năm. Dù biết điều đó là không thể, tôi vẫn không ngừng mong mỏi như thế.
“...Cậu cảm thấy thế nào rồi?”
Ngày đầu tiên em ấy đi làm, Jung Se Jin ăn mặc chỉnh tề, trông quý giá đến mức tôi sợ ai đó sẽ cướp đi. Trang phục hoàn hảo đến đáng kinh ngạc, nhưng tôi không thích việc ngón tay em ấy trống rỗng. Chỗ chiếc nhẫn đính hôn của chúng tôi biến mất, chỉ còn lại một vết hằn nhạt nhòa gần như không thể nhìn thấy.
“Se Jin à.”
'... '
“Hay là cậu cứ ở nhà đi?”
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.