Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 22. Raison d'être (2)
Ý định của tôi không hẳn là điều gì quá lãng mạn. Tôi chỉ đơn giản là muốn để lại trong Kwon I Do một ký ức khắc sâu như cách anh ta đã làm với tôi thôi. Tôi sẽ chờ đợi anh ta trong căn nhà rộng lớn này, và hy vọng anh ta cũng sẽ nhớ đến tôi đôi chút.
“...”
Thế nhưng, Kwon I Do bỗng ngẩn người, chậm rãi chớp mắt. Anh ta lặng lẽ cúi xuống, ánh nhìn dán chặt vào lọ nước hoa trong tay, đôi môi khẽ mấp máy.
“Điều này... thật là một vấn đề lớn đây.”
Vấn đề lớn ư? Tôi không kịp hỏi lại. Bởi một câu nói nhẹ như hơi thở vừa lướt qua đã len lỏi chính xác vào tai tôi.
“Vậy thì tôi sẽ chẳng làm được việc mất.”
“...”
Đôi khi, tôi nghĩ anh ta đúng là một người luôn làm người ta ngượng ngùng quá mức. Có một gương mặt chẳng bao giờ đùa cợt, vậy mà anh ta lại thốt ra những lời như thế. Không rõ anh ta có biết suy nghĩ của tôi hay không, nhưng Kwon I Do khẽ nhếch môi, nói tiếp:
“Tôi đi đây.”
Khi Kwon I Do rời đi, căn nhà dường như trống trải gấp ba lần ngày thường. Không gian bỗng rộng thênh thang, còn buổi sáng thì lê thê đến mức khiến người ta phát chán. Như mọi khi, tôi cầm một cuốn sách bước vào nhà kính, nhưng hôm nay, ngay cả Lee Tae Sung cũng lặng lẽ ngẩn ngơ, làm cảm giác ấy càng thêm rõ rệt.
“...Lương của tôi tăng rồi.”
Lee Tae Sung thốt lên đúng một câu, hệt như bị ma nhập. Tôi định hỏi thêm, nhưng rồi chợt nhớ đến lý do lương anh ta tăng, thế là đành im lặng. Việc đó là cái giá phải trả cho phúc lợi, và tôi thấy chẳng cần thiết phải nói ra điều ấy bằng chính miệng mình.
Món khai vị trước bữa trưa là nhím biển và mực nguội lạnh được chế biến tinh tế. Hơi chua một chút, nhưng để kích thích vị giác thì cũng không tệ. Những con tôm mập mạp nướng dẹt, thịt bò sống trộn nhạt mà béo ngậy. Tất cả đều là thực đơn được chọn theo đúng khẩu vị của tôi.
Ăn xong, tôi trở về phòng và để thời gian trôi qua mơ hồ. Nhìn chùm chìa khóa xe trên bàn, tôi nghĩ mình nên trả nó khi Kwon I Do trở lại. Trừ khi tôi chủ động nhắc đến, anh ta chắc chắn sẽ chẳng bao giờ đề cập gì về chuyện này đâu.
“Một tuần sao...”
Tôi ngồi trên sofa, mắt vô hồn nhìn vào khoảng không. Một tuần không có Kwon I Do. Dài thì cũng dài, mà ngắn thì cũng ngắn. Ngay cả những người làm lặng lẽ như bóng ma trong nhà cũng không can thiệp vào tôi. Đây là một khoảng thời gian tự do tuyệt đối.
‘Lấy cho ta một tài liệu.’
Việc cần làm thì rõ ràng rồi đấy. Đấy là một mệnh lệnh vô lý, nhưng tôi chẳng có quyền lựa chọn. Không phải là làm hay không, mà là “làm thế nào” – đó mới là điều tôi phải cân nhắc.
Tôi không cảm thấy tội lỗi. Đáng buồn thay, tình cảm dành cho Kwon I Do vẫn chưa sâu đậm đến thế. Dù chúng tôi đã nồng nàn hôn nhau, dù những lời ngọt ngào khiến lòng tôi rạo rực đã được thốt ra. Và tôi dám chắc rằng anh ta cũng chẳng dành cho tôi quá nhiều tình cảm đâu.
“...Sao lại đi đúng lúc này chứ.”
Nếu có một vị thần của thời điểm, chắc hẳn ông ta phải là kẻ thích đùa dai. Nếu không, thì hẳn là sở thích của ông ta là hành hạ tôi.
Tôi chậm rãi đứng dậy khỏi sofa và bước đi nhẹ nhàng đến mức chẳng nghe thấy tiếng chân mình. Dù trong phòng chỉ có tôi, tôi vẫn cảm thấy từ giờ phải thận trọng hơn. Vì tôi sắp đến thư phòng tầng hai. Đó là nơi anh ta đã dặn tôi không được vào.
Nếu ai hỏi tại sao, tôi chỉ muốn trả lời rằng đó là trực giác. Nơi anh ta làm việc, nơi anh ta đặc biệt căn dặn tôi tránh xa. Những tài liệu quan trọng thường được cất ở những chỗ như vậy, đúng không? Dĩ nhiên, tôi hy vọng một Kwon I Do cẩn thận như thế sẽ chẳng để bất cứ thứ gì quan trọng trong nhà khi có một vị hôn thê xa lạ như tôi ở đây.
“...”
Tôi đi qua hành lang không một tiếng động cho đến khi đứng trước thư phòng ở cuối đường. Tim tôi đập nhanh hơn tôi tưởng rất nhiều. Nhờ tấm thảm trải sàn, tiếng bước chân bị triệt tiêu, nhưng tôi vẫn lo nhịp tim thình thịch này có thể làm lộ mình.
Khi đứng trước cánh cửa thư phòng, tôi nhìn cánh cửa gỗ quen thuộc và xoa nhẹ những đầu ngón tay lạnh ngắt. Cảm giác bất an cứ dâng lên, nhưng tôi không chắc nó đến từ việc sắp làm hay từ một điều gì khác.
Tôi cẩn thận đặt tay lên nắm cửa. Vì căng thẳng mà tay tôi lạnh toát, đến nỗi tay nắm kim loại vốn mát lạnh giờ lại trở nên âm ấm. Bàn tay tôi ướt đẫm mồ hôi, chỉ cần sơ suất là có thể tuột tay mất.
Tôi nuốt khan, siết chặt nắm cửa và từ từ xoay xuống. Thật chậm, thật chậm. Tay nắm dần hạ xuống, và ngay khi tôi định dứt khoát đẩy cửa với một chút quyết tâm thì…
“...”
“Cạch.” Tay nắm đang trơn tru bỗng khựng lại giữa chừng. Như bị khóa chặt, cửa không những không mở mà còn chẳng xoay hết được. Tôi thở hắt ra, bật cười yếu ớt.
Thư phòng đã bị khóa rồi.
***
Trên đời này rõ ràng có những thứ nỗ lực chẳng thể chạm tới. Dù bạn khao khát đến đâu, nếu hoàn cảnh không ủng hộ thì mọi thứ cũng chỉ là công cốc. Ví dụ thì nhiều vô kể, nhưng tôi nghĩ chẳng cần phải dài dòng thêm làm gì.
Vì thế, khi phát hiện thư phòng bị khóa, cảm giác đầu tiên của tôi là nhẹ nhõm. Tiếp theo là hụt hẫng, và cuối cùng là thất vọng. Thất vọng vì điều gì thì tôi không rõ, nhưng chắc chắn không phải vì không lấy được tài liệu.
Tôi đã cố hết sức mà vẫn không tìm ra.
Tôi chẳng biết tài liệu nằm ở đâu.
Dù có trở thành một đứa con trai ngu ngốc và vô dụng, đây cũng là cái cớ khá ổn. Cha hẳn cũng biết tôi chẳng còn cách nào khác. Kwon I Do không tin tưởng tôi thì tôi biết làm sao đây?
—Cậu ngủ rồi à?
Sáng hôm sau, điện thoại từ Kwon I Do vang lên. Giờ vẫn còn sớm, ở Mỹ chắc khoảng sáu giờ tối. Tôi đã uống hai viên thuốc ngủ mà vẫn không chợp mắt nổi, cả đêm trằn trọc trên giường.
“Không... tôi đang thức.”
Ôi, giá mà tôi chỉnh giọng trước khi nghe máy. Giọng tôi cứ khàn khàn thảm hại thế này, xấu hổ chết mất.
“Anh đến nơi an toàn chưa?”
—Tôi thì đến nơi rồi... nhưng không rõ Jung Se Jin đã dậy hay chưa ngủ nữa.
“...”
Tôi định ngồi dậy khỏi giường thì chợt khựng lại. Kwon I Do nhạy bén một cách không cần thiết, nhận ra cả những điều chẳng cần biết. Trong lúc tôi ấn mạnh thái dương đang nhức nhối, giọng trầm thấp của anh ta vang lên từ đầu dây bên kia.
—Chứng mất ngủ của cậu vẫn nặng vậy sao?
“Không, hôm qua chỉ là...”
Chỉ là khác thường thôi. Tôi định bảo gần đây ngủ ngon lắm, nhưng bỗng dừng lại khi nhận ra điều kỳ lạ. Tôi ngủ rất tốt trong căn nhà này, cũng chưa từng để lộ chuyện dùng thuốc ngủ, vậy sao Kwon I Do biết tôi bị mất ngủ?
“...Vì không có anh nên tôi ngủ không ngon.”
Nhưng thay vì truy hỏi, tôi chọn cách nhẹ nhàng chèo lái câu chuyện. Thời điểm này không thích hợp để đào sâu. Có lẽ lời nói pha chút nịnh nọt của tôi không tệ, vì Kwon I Do đáp lại bằng giọng dịu dàng:
—Cậu ngủ ở phòng tôi cũng được, cứ thoải mái đi.
“Vâng, tôi...”
Tôi không thể từ chối kiểu “không sao đâu” như lời khách sáo được. Vì ngay khoảnh khắc nghe anh ta nói, tôi đã thực sự bị cám dỗ.
“Nhưng anh gọi có việc gì thế?”
Tôi đứng dậy kéo mạnh rèm che cửa sổ. Ánh sáng mờ ảo của bình minh chiếu lên khu vườn xanh mướt, mang vẻ bí ẩn lạ thường. Tôi ngồi lên bậu cửa, mở toang cửa sổ để làn gió se lạnh ùa vào.
—Không có gì lớn đâu, tôi quên vài tài liệu, chiều nay thư ký sẽ ghé lấy. Nếu được thì cậu giúp tôi gói lại và đưa cho cậu ta nhé.
“Tài liệu sao...”
Kẻ trộm thường giật mình, đúng không? Nghe đến đó, tôi bất giác ngồi thẳng lưng dù Kwon I Do chỉ nói bằng giọng đều đều và rõ ràng như mọi khi.
—Trên bàn trong phòng tôi có cái laptop, cậu rút USB cắm ở đó ra và đưa cho thư ký là được.
“USB ạ?”
Kwon I Do cẩn thận là thế mà cũng quên đồ sao? Lại còn ở tận nước ngoài, cách đây hơn mười tiếng bay. Nếu anh ta cử thư ký đến, nghĩa là anh ta đi một mình mà không có thư ký sao?
—Ừ, USB. Nếu được thì giờ cậu đi xem thử đi.
Tôi đóng cửa sổ lại. Dạ dày như quặn lên, tim đập loạn nhịp. Thấy tôi không đáp, anh ta bình thản nói thêm:
—Đừng cúp máy nhé.
“...Tôi không cúp đâu.”
Tôi cố giữ giọng bình thường. Kwon I Do chẳng biết gì mà sai bảo, tôi không cần căng thẳng vô ích. Tài liệu anh ta nói chắc chắn khác với thứ tôi đang tìm.
Kẹp điện thoại bên tai, tôi bước qua hành lang đến phòng Kwon I Do. Đầu dây bên kia im lặng hoàn toàn, tôi phải kiềm chế để hơi thở không lộ ra. Đến trước cửa, tôi suýt gõ theo thói quen rồi ngượng ngùng hạ tay xuống.
—Sáng nay cậu ăn chưa?
“Cạch,” cửa mở ra đúng lúc anh ta hỏi. Tôi hít sâu mùi pheromone tràn ngập, chậm rãi đáp:
“Chưa. Còn anh thì sao?”
Anh ta trả lời bằng giọng mềm mại:
—Tôi sắp đi ăn đây.
“Đừng bỏ bữa, ăn uống đầy đủ nhé.”
Kwon I Do vừa nói gì nhỉ? Ngủ ở phòng anh ta cũng được, cứ thoải mái. So với việc uống thuốc ngủ mà chẳng ai hay thì dựa dẫm anh ta một chút có lẽ còn tốt hơn. Chỉ ngửi pheromone của anh ta thôi mà mắt tôi đã cay xè và buồn ngủ rồi.
—Có không?
“Vâng, USB màu đen đúng không?”
Trên bàn là chiếc laptop với logo Seon Ho, chắc USB cắm bên cạnh là thứ anh ta nói. Tôi rút nó ra, vô tình liếc sang đống giấy tờ cạnh đó.
“Chiều nay tôi sẽ đưa cho thư ký...”
Môi tôi đột nhiên khép chặt. Tôi định nói “đưa cho thư ký” thì cổ họng nghẹn lại, ngực như bị tảng đá đè xuống, đau nhói.
—Làm phiền cậu từ sáng sớm...
Lời Kwon I Do nói không lọt vào tai tôi nữa. Đầu óc tôi ù đặc như có tiếng “tít” vang lên. Anh ta dặn dò thêm rồi cúp máy, còn tôi cầm điện thoại đã tắt và hít một hơi thật sâu.
***
Tôi chẳng biết thời gian trôi qua thế nào. Tôi rời khỏi phòng Kwon I Do rồi hốt hoảng nhốt mình trong phòng. Nếu người giúp việc không gọi ăn sáng thì có lẽ tôi đã ngẩn ngơ đến tận trưa.
Sau bữa sáng, dạ dày tôi càng tệ hơn. Tôi chẳng muốn đến nhà kính như mọi ngày, cuốn sách yêu thích cũng chẳng vào mắt nổi. Tôi chỉ ngồi im trong phòng để thời gian trôi qua vô định.
Thư ký của Kwon I Do đến sau khi tôi ăn trưa xong. Vì khó nhọc nuốt trôi thức ăn nên bụng tôi nặng nề như bị nghẹn. Tôi sợ để lộ vẻ đau ốm sẽ đến tai Kwon I Do nên âm thầm chịu đựng trong phòng.
“Tôi đến theo lệnh của giám đốc.”
Thư ký là một người đàn ông khoảng ba mươi, đeo kính mỏng, thoáng giống thư ký Kim. Anh ta nhận USB từ tôi, hơi ngạc nhiên hỏi:
“...Cậu có sao không?”
Tôi giật mình, vội nở nụ cười gượng. Dù cố tỏ ra bình thường, sắc mặt tôi chắc vẫn đang tệ lắm.
“Không, tôi chỉ ngủ không ngon thôi. Không sao đâu.”
Tôi cong mắt cười, anh ta gật đầu ngay, cúi chào rồi rời đi. Nhanh gọn thật, đúng kiểu người chỉ làm việc cần làm.
“... Ha.”
Tôi ấn mạnh vùng ngực rồi bước lên tầng hai. Tôi vẫn chẳng muốn ra ngoài, dạ dày nặng trĩu càng làm tôi khó chịu hơn. Giá mà ngủ được một chút. Chứng mất ngủ chết tiệt này cứ hành hạ tôi mãi.
Phòng cuối tầng hai. Dù bất tiện để qua lại, nhưng là nơi lý tưởng để làm không gian riêng.
“Cạch,” tôi đóng cửa. Ở đây chưa bao lâu, vậy mà tôi đã cảm thấy đây là chốn của mình. Ngay cả phòng ở nhà hay căn hộ tôi sống từ năm hai mươi tuổi cũng chưa từng mang lại cảm giác ấm áp thế này.
Nhưng sao lòng tôi cứ bất an như thế? Có phải vì lời Kwon I Do cứ văng vẳng trong đầu không?
‘Khi về tôi sẽ mang quà cho cậu.’
Tôi bước đến góc đặt bàn, mơ màng. Bên phải phòng ngủ là chiếc sofa trắng mềm mại, khác biệt tinh tế so với phòng anh ta. Tôi bỏ qua sofa dài, ngồi xuống ghế đơn và lặng lẽ nhìn bàn.
‘Cậu muốn gì không?’
“...”
Nếu tôi nói ra thứ mình thật sự muốn, anh ta sẽ phản ứng thế nào? Với một người từng giúp tôi qua chu kỳ phát tình và từng hôn tôi, anh ta sẽ cho tôi đến đâu?
‘Tôi có thể cho cậu nhiều hơn những gì cậu nghĩ đấy.’
Tôi cẩn thận nhấc xấp tài liệu trên bàn lên. Những trang giấy chi chít tiếng Anh, đầy thuật ngữ lập trình tôi không hiểu. Dù bỏ qua từ lạ, các biểu đồ và chú thích vẫn rõ ràng đến mức hiển nhiên.
“...Chắc chắn anh không thể cho tôi cái này.”
Đó là tài liệu cha tôi muốn. Chính xác hơn, là báo cáo liên quan đến mẫu điện thoại mới của Seon Ho Electronics, về hệ thống bảo mật mà ông nói đã thỏa thuận với Kwon I Do.
Tôi không phải chuyên gia nên chẳng biết đống giấy này chứa bao nhiêu thông tin. Tôi chỉ biết nếu mang nó đi thì ít nhất cũng là chút thành ý. Gương mặt cha, với ánh nhìn luôn chất chứa sự không hài lòng về tôi, hiện lên rõ mồn một trong tâm trí.
‘Đúng là con trai của cha.’
“...”
Tôi đã lấy nó ra khỏi phòng Kwon I Do bằng tâm trí nào vậy? Cơ thể tôi hành động trước khi đầu óc kịp nghĩ, rồi tôi tự biện minh rằng anh ta sẽ không về trong vài ngày. Ngực nhói đau, nhưng tôi nhắm mắt làm ngơ.
Đây là trộm cắp. Nếu Kwon I Do biết, tôi có thể bị đuổi khỏi nhà ngay lập tức. Chưa kể hủy hôn và đòi bồi thường nữa. Khi anh ta về, tôi chắc chắn sẽ bị phát hiện.
“Chẳng mất gì đâu, cứ nói đại một thứ đi.”
Bàn tay cầm tài liệu khẽ run. Tôi nhẹ nhàng đặt giấy xuống bàn vì sợ nhàu. Dấu logo tập đoàn Seon Ho ở góc giấy hơi nhăn lại, nhỏ bé mà rõ ràng.
Có lẽ tôi nên trả lại trước khi quá muộn. Biết đâu tài liệu này chẳng có giá trị với cha tôi. Thay vì tự chuốc rắc rối, tôi về tay không còn hơn.
‘Đồ vô dụng…’
Dạ dày tôi quặn thắt đau đớn. Ánh mắt không đổi qua bao năm như khắc sâu vào da thịt tôi. Sàn nhà như sóng trào, nuốt chửng và siết chặt cổ tôi.
‘Không, thằng đó chắc chắn sẽ bỏ rơi con.’
Tôi không muốn bị bỏ rơi. Dù là cha tôi hay Kwon I Do. Như cái ngày lang thang trên tuyết bằng chân trần, tôi không muốn lại bị đẩy đến bờ vực lần nữa.
‘Chỉ có gia đình là đáng tin.’
Gia đình tôi biết không phải thế này. Hàng rào tôi khao khát bấy lâu hóa ra khó nắm giữ đến vậy.
“...”
Tôi cảm thấy muốn nôn. Do bữa ăn gượng ép đó sao? Chỉ cần thả lỏng một chút, cảm giác buồn nôn lại trào lên. Nôn ra một lần liệu có khá hơn không? Tôi nghĩ vậy, nhưng cơ thể chẳng chịu nhúc nhích.
“Jung Se Jin.”
Giá mà anh ta đừng để quên gì cả. Như thư phòng đã khóa, cứ giấu kỹ ở nơi tôi không thấy được.
Tôi biết mình đang trách nhầm người, nhưng lý trí chẳng hoạt động nổi. Những suy nghĩ chồng chất quá đỗi cảm tính, ngay cả tôi cũng nhận ra.
Tối nay có lẽ tôi không nên ăn. Với tình trạng này, ăn thêm chỉ khiến dạ dày hỏng hẳn. Nếu Kwon I Do gọi, tôi sẽ nói đã đi ngủ sớm.
Tôi đặt xấp tài liệu trộm được lên bàn, nhai vài viên thuốc ngủ rồi chui vào giường. Kéo chăn trùm kín đầu, tôi co người như thời thơ bé. May mà sau một đêm thức trắng, cơn buồn ngủ đến sớm hơn thường lệ.
Đêm đó tôi mơ một cơn ác mộng kinh khủng sau bao lâu. Kwon I Do với gương mặt lạnh lùng, dùng ánh mắt giống hệt cha tôi và tát vào má tôi.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.