Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 29. Quelques Fleurs (1)
Khi mùa xuân đến, có những thứ luôn thay đổi trước tiên. Chẳng hạn như những mầm non nhú lên từ vùng đất cằn cỗi hay những nụ hoa e ấp hé nở trên cành cây khô khốc. Gió xuân nhẹ thoảng, mang theo hơi ấm làm tan đi cái se lạnh, và những đêm dài dằng dặc từng đến sớm giờ đây dần lùi lại muộn hơn.
Ngày tôi đính hôn, hoa anh đào mới chỉ vừa chớm nở. Đêm xuống, không khí lạnh đến mức phải khoác thêm áo ngoài, gió thổi qua làm mũi tôi tê buốt. Con đường nhỏ mà tôi từng bước đi cùng Kwon I Do giờ vẫn để lại trong tôi một ký ức lành lạnh, thoáng chút u hoài.
Rồi một tháng rưỡi trôi qua, nhanh như một cái chớp mắt, mùa xuân đã hoàn toàn thay áo mới. Khu vườn vốn dĩ rực rỡ nay lại thêm phần sống động với những loài hoa lạ lẫm lần đầu tôi thấy. Giờ đây không cần đến nhà kính, chúng tôi vẫn có thể trải bàn giữa vườn và nhâm nhi trà trong tiết trời dễ chịu.
“Thời tiết ấm lên nhiều rồi nhỉ.”
Tôi ngước nhìn bầu trời trong xanh qua mái kính của nhà kính, khẽ nói. Hôm nay người làm mang đến một ấm trà hoa diên vĩ, nước trà mang sắc xanh ngọc bích, trong veo như một viên ngọc quý. Hương thơm dịu dàng và ngọt ngào thoảng qua. Tôi nhấp một ngụm mà lòng chẳng chút nặng nề.
Lee Tae Sung liếc nhìn tôi rồi đáp lại bằng một câu ngắn gọn, “Vâng, đúng vậy,” giọng điệu có phần hờ hững. Nhưng ngay sau đó, ánh mắt anh ta lại dán chặt vào cuốn sách trên tay, dường như câu chuyện trong đó cuốn hút anh ta đến mức chẳng thể rời mắt. Tôi nghĩ thầm, có lẽ không nên làm phiền, vừa định nâng chén trà lên thì anh ta bất ngờ ngẩng đầu.
“…Nhân vật chính có chết không?”
“…”
Tôi bật cười, một tiếng “phì” nhỏ thoát ra. Có phải là hiệu ứng in dấu không nhỉ? Chắc hẳn cuốn sách đầu tiên tôi đưa cho anh ta đã để lại ấn tượng quá sâu đậm. Mỗi lần đọc một cuốn sách mới, anh ta đều hỏi câu này với vẻ mặt lo lắng đến buồn cười.
“Không chết đâu.”
Tôi đáp gọn, và Lee Tae Sung thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu trở lại với trang sách. Lần này có vẻ anh ta thực sự muốn đắm mình vào câu chuyện. Tôi cũng chẳng nói gì thêm, chỉ lặng lẽ ngước nhìn mái kính nhà kính lần nữa. Những đám mây trắng trôi qua lớp kính trong suốt trông thật bình yên.
‘Đồ vô dụng…’
“…”
Đó là chuyện của một tuần trước rồi, phải không?
Thời gian trôi qua nhanh đến lạ. Con người vốn là loài thích nghi, và những vết thương lòng tưởng chừng chẳng bao giờ lành cũng có ngày trở nên nhẹ nhàng hơn. Mọi thứ từng khiến tôi nghĩ rằng mình sẽ sụp đổ, hóa ra vẫn đang đứng vững, chẳng chút đổi thay.
‘Đừng khóc, Se Jin.’
Ngày ấy, sau khi bị cha tát một cái trời giáng, tôi trở về và òa khóc trong vòng tay Kwon I Do. Dù là khi còn bé, tôi cũng chưa từng khóc nhiều đến vậy. Tôi trút hết mọi cảm xúc kìm nén bấy lâu như bị ma nhập. Kwon I Do lặng lẽ vỗ về tôi, và chỉ khi tôi ngừng khóc, anh ta mới khẽ hỏi một câu.
‘Tại sao cậu lại làm vậy?’
Ánh mắt anh ta chứa đựng biết bao cảm xúc đè nén – lo lắng, tiếc nuối, và cả một chút giận dữ thoáng qua. Đó là sự dịu dàng đặc trưng của Kwon I Do, thứ mà anh ta luôn âm thầm dành cho tôi.
May mà tôi không đưa chiếc USB ấy. Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu tôi lúc đó. Nếu tôi đã trao nó đi, có lẽ tôi chẳng thể bình thản đối diện với Kwon I Do như bây giờ.
‘…Vì tôi chẳng muốn có nó.’
Tôi vốn luôn sống né tránh những thứ khiến mình đau khổ. Bộc lộ cảm xúc cũng cần sức lực, nên mỗi khi gặp vấn đề, tôi thường chọn cách lảng đ, hoặc ngoan ngoãn làm theo lời cha.
‘Chẳng phải anh đã bảo tôi chọn thứ mình muốn sao, Kwon I Do?’
Vậy nên lần này là lựa chọn đầu tiên tôi tự quyết định, chỉ thuộc về riêng tôi. Dù kết quả có thê thảm đến đâu, tôi vẫn cảm thấy chắc chắn như buông xuôi. Ngay cả khi tôi đưa chiếc USB ấy đi, tôi biết mình vẫn chẳng thể trở thành con trai của cha.
‘…Vậy cậu đã chọn thứ mình muốn chưa?’
Nếu tôi nói rằng tôi muốn có một gia đình, anh ta sẽ nghĩ sao nhỉ? Thú thật là tôi từng khao khát điều đó. Con người ta luôn tiếc nuối những thứ mình không thể nắm giữ, và với tôi, đó là điều duy nhất tôi mong mỏi. Nhưng dù thế nào, tôi cũng chẳng thể mở lời đòi hỏi anh ta.
‘Ừm… trước hết, tôi muốn có thời gian bên anh, Kwon I Do.’
Tôi đùa một câu, và Kwon I Do khựng lại, im lặng. Anh ta đưa tay chạm vào bên má trái sưng tấy của tôi, khẽ cúi mắt. Rồi đôi môi chúng tôi chạm nhau, nhẹ nhàng như lông vũ, cẩn thận mà mong manh.
Hôm đó có lẽ tôi đã trải qua một ngày bình thường như bao ngày khác. Chúng tôi cùng ăn tối, trò chuyện trong phòng Kwon I Do, rồi tôi về phòng mình và ngủ thiếp đi mà chẳng cần đến thuốc an thần. Sự bình yên anh ta mang lại làm tôi chẳng muốn kể thêm về chuyện với cha.
‘Đi chụp MRI trước đã.’
*MRI (Chụp cộng hưởng từ): Chụp cộng hưởng từ là một phương pháp thu hình ảnh của các cơ quan trong cơ thể sống và quan sát lượng nước bên trong các cấu trúc của các cơ quan.
Sáng hôm sau, ngay khi trời vừa sáng, Kwon I Do đã đưa tôi đến bệnh viện. Tôi bảo không cần thiết, nhưng thái độ cương quyết của anh ta làm tôi chẳng thể từ chối. Khi tôi lo lắng về tin đồn, anh ta chỉ đáp lại đầy tự tin, “Tôi sẽ bịt miệng họ.”
Tại bệnh viện Sun Ho, tôi được một bác sĩ quá đỗi nhiệt tình chẩn đoán rằng màng nhĩ bị thủng. Kwon I Do nghe xong thì mặt mày tối sầm, nhưng hóa ra màng nhĩ con người có khả năng tự lành tốt hơn tôi tưởng. Ban đầu tôi còn nghe tiếng ù ù trong tai, nhưng vài ngày sau, mọi thứ trở lại bình thường như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Vấn đề thực sự là vết bầm đỏ hằn rõ trên má tôi.
‘…Trời ơi, nghiêm trọng thật.’
Khi nhìn vào gương lần đầu, tôi giật mình vì tình trạng tệ hơn mình nghĩ. Má trái sưng húp và đầy những mạch máu vỡ loang lổ. Trong miệng bị rách nát nên bên ngoài trông thảm hại cũng chẳng có gì lạ.
‘Mặt cậu bị sao vậy?’
Lee Tae Sung là người đi theo tôi đến nhà kính, nhìn thấy khuôn mặt tôi thì ngạc nhiên hỏi thẳng. Bình thường anh ta còn hơi ngập ngừng, nhưng lần này câu hỏi lại rất dứt khoát. Cũng đúng kiểu Lee Tae Sung, nên tôi chỉ đáp lại nhẹ nhàng.
‘Tôi ngã trên đường.’
‘…’
Ánh mắt Lee Tae Sung nhìn tôi vẫn còn in sâu trong trí nhớ. Lẽ nào anh ta tin thật sao? Cái nhìn đầy hoài nghi ấy khiến tôi suýt bật cười. Anh ta im lặng một lúc rồi nói bằng giọng đều đều.
‘Cậu nên cẩn thận hơn.’
Ừ, đáng lẽ tôi nên cẩn thận. Không biết tự tin kiểu gì mà lại để mọi chuyện thành ra thế này.
‘Lần sau tôi sẽ cẩn thận.’
Tôi bình thản đáp. Lee Tae Sung nhíu mày. Rồi như nghĩ ra gì đó, anh ta hỏi tiếp.
‘…Thế còn cái “đường” kia thì sao?’
Đấy là câu hỏi đầy chất thơ. Anh ta thừa biết “đường” ở đây không phải là đường thật.
‘Sao? Đường thì vẫn là đường thôi.’
Cái tát ấy, với cha chắc chẳng là gì to tát. Tôi cũng chẳng có chỗ nào để kể lể, nên khi vết thương lành, mọi chuyện sẽ như chưa từng xảy ra. Ban đầu tôi còn tức giận, nhưng giờ thì chẳng còn cảm giác gì nữa.
‘…Vậy Kwon I Do cứ để yên thế sao?’
Lee Tae Sung nhíu mày khó hiểu. Tôi ngẩn ra khi nghe câu hỏi bất ngờ ấy, hỏi lại.
‘Sao tự nhiên lại lôi Kwon I Do vào đây?’
‘Vì…’
Anh ta định nói gì đó, nhưng rồi khựng lại như chợt nhận ra điều gì đó, lắc đầu nguầy nguậy rồi kết thúc.
‘Thôi, không có gì.’
Dù tò mò, tôi cũng chẳng gặng hỏi thêm. Chủ đề liên quan đến Kwon I Do khiến tôi thấy không thoải mái.
Sau đó tôi vẫn sống như trước giờ. Buổi sáng đọc sách trong nhà kính, chiều đi dạo quanh vườn. Thư phòng của Kwon I Do rộng lớn đến mức chắc tôi cũng chẳng đọc hết sách dù có ở đây thêm vài năm.
Điều duy nhất thay đổi là Kwon I Do bỗng dưng bận rộn lạ thường.
‘Dạo này tôi sẽ về muộn một chút.’
Kwon I Do vốn luôn ăn tối cùng tôi, nhưng giờ đây ngay cả việc gặp mặt cũng trở nên khó khăn. Anh ta đi làm trước khi tôi tỉnh dậy và về nhà sau khi tôi đã ngủ. Có lần tôi tò mò ra hành lang xem thử, chỉ thấy ánh đèn từ thư phòng tầng hai vẫn sáng lúc nửa đêm.
Tôi không buồn, chỉ thấy hơi trống trải thôi.
Nghĩ lại thì quan hệ giữa chúng tôi thật mơ hồ. Rõ ràng đã đính hôn, nhưng tất cả chỉ là một bản hợp đồng. Dù vậy, chúng tôi đã gần gũi, và cũng dù vậy, chưa ai từng nói rõ lòng mình.
Tôi không nghi ngờ tình cảm của Kwon I Do. Tôi không ngốc đến mức không nhận ra sự yêu thương anh ta dành cho mình. Nhưng tôi cũng không ngu ngốc đến mức không phân biệt được cảm xúc của bản thân dành cho anh ta.
“Lee Tae Sung này.”
“Ừm.”
“Anh có đang hẹn hò với ai không?”
“...Hả?”
Lee Tae Sung ngẩng phắt đầu lên như vừa bị sét đánh khi nghe câu hỏi của tôi. Thấy ánh mắt anh ta thoáng tổn thương, tôi vội nhún vai để tránh hiểu lầm.
“Tôi chỉ hỏi vậy thôi. Với người như anh, chắc hẳn cũng được nhiều người thích.”
Câu sau là xã giao, nhưng không phải lời nói dối. Dù gương mặt hơi cứng nhắc, Lee Tae Sung vẫn thuộc hàng điển trai. Thân hình cao lớn đúng chuẩn vệ sĩ, chắc hẳn anh ta khá nổi tiếng với phái nữ.
“Nếu không muốn trả lời thì không cần đâu.”
Tôi định xin lỗi nếu anh ta khó chịu. Chỉ là tò mò nhất thời, không nghe được cũng chẳng sao. Nhưng Lee Tae Sung vẫn giữ vẻ mặt cộc lốc, đáp.
“Tôi không hẹn hò với ai.”
Nhìn cách anh ta trả lời, có vẻ cũng không phải không nghĩ đến chuyện yêu đương. Tôi thấy hơi tiếc vì đã hỏi, định đổi chủ đề thì anh ta thở dài rồi hỏi ngược lại.
“Sao tự nhiên cậu hỏi vậy?”
“Ừm… chẳng sao cả.”
Tôi gõ nhẹ ngón tay lên chén trà. Nước trà còn ấm mang sắc xanh ngọc pha lẫn chút ánh trời, đẹp đến lạ. Tôi nheo mắt nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út tay trái.
“Tại anh ngày nào cũng bảo vệ tôi, chắc chẳng còn thời gian hẹn hò.”
Kwon I Do làm việc không nghỉ cuối tuần nên Lee Tae Sung cũng chẳng có ngày nghỉ để bảo vệ tôi. Dù công việc của anh ta chủ yếu là ngồi đọc sách cùng tôi, đó vẫn không phải thời gian tự do. Chắc hẳn khó mà dành trọn một ngày cho người yêu.
“Nếu anh có người yêu, chẳng phải họ sẽ buồn sao?”
Tôi chưa từng yêu nên chẳng biết phải đối diện thế nào với một người bận rộn. Tôi không rõ được phép buồn đến mức nào, được can thiệp vào đâu. Không phải tôi định làm vậy với Kwon I Do, chỉ là tự dưng nghĩ ngợi lung tung thôi.
“Thì phải làm sao để họ không buồn chứ.”
Lee Tae Sung đáp đầy tự tin rồi thêm vào như thể đó là điều hiển nhiên.
“Yêu đương vốn dĩ là phải dành thời gian mà.”
Cũng không sai, dù nghe hơi giáo điều. Nhưng câu nói tiếp theo của anh ta lại thoáng một nỗi buồn như tự giễu.
“Nếu lỡ không hợp nhau thì chia tay thôi…”
“…”
Lee Tae Sung từng chia tay vì quá bận sao? Tôi biết anh ta chẳng giỏi che giấu, nhưng đúng là dễ đoán thật. Nhìn vẻ mặt buồn bã đó, chắc hẳn chuyện mới xảy ra không lâu.
“Có vẻ anh nhiều kinh nghiệm yêu đương nhỉ.”
“Cũng ngang người ta thôi.”
Anh ta đáp bình thản, và tôi không hỏi thêm. Chẳng còn gì tò mò, câu chuyện phiếm kết thúc ở đó. Thường ngày chúng tôi chỉ đọc sách rồi chia tay nên hôm nay xem như khá thân thiết.
Hương trà hoa diên vĩ thoảng ngọt ngào quanh mũi. Tôi lật lại cuốn sách vừa đọc xong, chợt nhớ ra một điều tò mò khác. Nếu anh ta không trả lời, tôi cũng chẳng định đào sâu.
“…Mà này, Lee Tae Sung, anh bao nhiêu tuổi vậy?”
***
Trên chiếc bàn nhỏ cạnh giường là một lọ hoa linh lan được đặt trong lồng kính. Những bông hoa nhỏ được xếp ngay ngắn trên đế, buộc bằng dải ruy băng trắng quấn quanh thân. Có lẽ nắp lồng kính có thể tháo ra, nhưng tôi ngại đụng vào, sợ làm hỏng nên cứ để yên thế.
Tôi ngồi trên mép giường và mân mê chai nước hoa cạnh đó. Mỗi lần chạm vào những viên đá lấp lánh treo lủng lẳng, cánh hoa bằng vải cũng đung đưa theo. Từ lần xịt cho Kwon I Do, tôi chưa dùng lại nên chai nước hoa vẫn còn đầy.
Chẳng biết sao, tôi mở nắp, xịt một chút vào không khí. Hương thơm phun ra như sương mù, giống mùi hoa hồng nhưng nhẹ hơn, thoảng chút hương cỏ. Có lẽ một lúc sau, nó sẽ nhạt dần thành một mùi hương tự nhiên và mơ hồ.
“Hôm nay anh ấy lại về muộn sao…”
Thời gian đã gần đến giờ ăn tối, nhưng Kwon I Do vẫn không liên lạc gì. Chắc hôm nay tôi lại phải ăn một mình. Anh ta thường nhắn tin khi về muộn, nhưng nếu quá bận, có lẽ anh ta đã quên mất.
Hay là mình gọi thử xem?
Nghĩ vậy, tôi cầm điện thoại, như bị thôi miên mà tìm số của Kwon I Do. Tôi sợ làm phiền khi anh ta đang bận, nhưng lúc nhận ra thì tôi đã bấm gọi mất rồi. Chưa kịp nghe tiếng chuông, một giọng nói quen thuộc vang lên.
—…Jung Se Jin?
“…”
Chỉ một cái tên thôi mà tim tôi đập thình thịch. Vừa vui vì được nghe giọng anh ta, vừa thấy áy náy vì chút hờn dỗi trong lòng. Tôi hít một hơi để trấn tĩnh thì bên kia lại vang lên.
—Xin chào?
“…À, vâng. Tôi đang nghe đây.”
Mỗi lần nói chuyện qua điện thoại với Kwon I Do, tôi đều nhận ra giọng qua máy hơi khác so với ngoài đời. Cả hai đều dễ nghe, nhưng qua điện thoại thì trầm hơn một chút.
Kwon I Do cười khẽ, dịu dàng nói.
—Nghe thôi thì không đủ, phải nói chứ. Điện thoại là cậu gọi mà.
“…”
—Có chuyện gì sao?
“Không… chẳng có gì cả.”
Sao hôm nay cảm giác lạ thế này. Bình thường vẫn gọi vậy, nhưng hôm nay tôi cứ bồn chồn không yên.
“Anh đang xem điện thoại à?”
—Ừ, tôi cũng định gọi cho cậu.
Vậy là không phải anh quên vì bận. Nếu định gọi, chắc hôm nay anh lại về muộn.
“…”
-…
Một khoảng lặng trôi qua, không ai nói gì. Hơi thở nhẹ của tôi hòa lẫn với mùi hương nước hoa anh ta tặng. Thứ mùi thoảng trong không khí, chỉ cần thêm chút nữa thôi là sẽ tan biến không dấu vết.
—Cậu đang làm gì vậy, Jung Se Jin?
“Tôi thì… vẫn như mọi ngày thôi.”
Những việc tôi làm ở nhà đã quá rõ, vậy mà Kwon I Do vẫn luôn hỏi tôi đang làm gì. Ban đầu anh ta còn hỏi “Cậu bận không?”, đến khi tôi ngớ ra thì anh ta đổi thành câu này.
—Nếu như mọi ngày… thì chắc là ban ngày cậu ở nhà kính, giờ thì đang trong phòng, đúng không?
“…”
Người chẳng mấy khi ở nhà mà sao lại biết rõ thế không biết. Tôi vô thức nhìn quanh, rồi anh ta khẽ hỏi tiếp.
—Hôm nay cậu lại uống trà với vệ sĩ Lee à?
Kwon I Do từng nói gì nhỉ? Rằng anh ta không thích tôi chia sẻ không gian chưa từng có với anh ta cùng người khác. Thế nên anh ta còn lắp đèn trong nhà kính, vậy mà chúng tôi chưa từng đến đó cùng nhau lần nào.
“Anh có biết Lee Tae Sung bằng tuổi tôi không?”
Thay vì trả lời, tôi chuyển chủ đề. Nhớ lại câu trả lời của Lee Tae Sung khi tôi hỏi tuổi anh ta.
‘Tôi hai mươi chín.’
Không ngờ lại cùng tuổi. Tôi cứ nghĩ anh ta phải hơn tôi một hai tuổi cơ. Không chỉ tôi, Kwon I Do cũng ngạc nhiên, ngập ngừng nói.
—Vệ sĩ Lee chưa đến ba mươi sao?
“…”
Tôi phì cười. Ngay cả Kwon I Do, người chẳng biết tên đầy đủ của Lee Tae Sung, cũng nghĩ giống tôi. Thật xin lỗi anh ta, nhưng phong thái ấy đúng là không giống người hai mươi mấy.
“…Kwon I Do này.”
—Ừm.
Tôi lên tiếng chậm rãi, tay vô thức nghịch mép chăn. Đang cười đấy mà giờ lại thấy lạ lùng. Nghĩ đến việc khi cúp máy, phải đến mai mới được nghe giọng anh ta một lần nữa. Dù sống chung một nhà, vậy mà mấy ngày qua tôi chẳng thấy anh ta đâu, cảm giác thật khó tả.
“Dạo này anh về muộn nhỉ.”
Tôi nói vậy thôi chứ chẳng suy nghĩ gì nhiều. Không mong phản ứng gì đặc biệt, chỉ là nói sự thật. Tôi tò mò anh bận việc gì, nhưng chẳng có ý định hỏi sâu.
Nhưng sau một lúc im lặng dài qua điện thoại, giọng trầm của Kwon I Do vang lên.
—…Tôi về ngay đây.
Điện thoại cúp cái rụp. Tôi chưa kịp phản ứng, chưa kịp gọi tên Kwon I Do thì mọi thứ đã chấm dứt. Căn phòng chìm trong tĩnh lặng, và lời anh ta nói chậm rãi thấm vào đầu tôi. Tôi ngẩn ngơ nhìn màn hình điện thoại, chỉ còn lại thời gian cuộc gọi với anh ta hiện lên.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.