Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 28: Raison d'être (8)
Tôi không muốn cướp đoạt quyền lợi bằng một cách bất công. Phản bội sự dịu dàng mà Kwon I Do đã dành cho tôi, để rồi lao vào lấp đầy một cơn khát không bao giờ thỏa mãn. Chẳng có gì ngu ngốc hơn thế. Cha đã bảo tôi làm một việc chẳng khác nào trộm cắp, và tôi vẫn không thể thỏa hiệp với thực tại dù biết đó là điều trái đạo đức.
“…Hà.”
Cha bật ra một tiếng cười khan, cơ thể thoáng chốc chao đảo. Tôi theo phản xạ định đỡ lấy ông, nhưng bị ông gạt phăng ra. Lùi lại vài bước trong sự ngập ngừng, tôi nghe cha nghiến răng nói, giọng như nhai nát từng chữ.
“Một thằng không dụ nổi một alpha để sinh con nối dõi, giờ đến chuyện cỏn con này cũng làm không xong sao?”
Tôi cắn chặt răng, hàm siết lại. Lời sỉ nhục ấy cay nghiệt thật, nhưng chẳng khiến tôi sốc hay tổn thương quá nhiều. Tôi đã nhận ra cách cha nhìn nhận tôi từ lâu lắm rồi.
“…Con sẽ chính thức đề cập điều kiện thương lượng với Kwon I Do.”
Đó là tất cả những gì tôi có thể thốt ra. Không, đúng hơn là tôi định thử yêu cầu, vì tài liệu ấy từng được trao qua tay tôi. Không phải để Kwon I Do đơn phương đưa ra, mà là cái giá của một thỏa thuận rõ ràng.
“Con sẽ xin lại tài liệu đã hứa trước…”
“Câm cái miệng lại ngay!”
Cha gầm lên rồi ném mạnh chiếc USB xuống sàn. Dường như vẫn chưa hả giận, ông còn giẫm đạp lên nó bằng mũi giày. Ông thở hổn hển, nghiến răng ken két, mắt lóe lên tia nhìn sắc lạnh.
“Con nghĩ thằng đó sẽ ngoan ngoãn đưa ra khi con đòi à?”
“…”
“Nếu nó định đưa thì đã đưa từ lâu rồi! Thằng khốn đó chẳng có ý định giữ lời hứa đâu. Nó định bòn rút chúng ta rồi quẳng đi như rác!”
Cha hét lên, mắt đỏ ngầu, tiến sát lại gần tôi. Ông nắm chặt vai tôi, từng lời như đấm thẳng vào ngực.
“Cha gửi con đi để nghe mấy lời mơ hồ này chắc? Nếu con nhắc đến tài liệu với thằng đó, nó chẳng phải sẽ giấu kỹ hơn sao, hả?”
Tôi bàng hoàng trước phản ứng dữ dội ấy. Tôi không phải không hiểu sự lo lắng của cha, nhưng chỉ câu “để con thử nói” thôi mà ông nổi cơn thịnh nộ thế này, tôi chẳng tài nào lý giải nổi. Cứ như ông đang cố ngăn tôi nhắc bất cứ điều gì liên quan đến Kwon I Do vậy.
“Gì cơ, chủ tịch Kwon Byung Wook sắp qua đời?”
“…”
“Lão già đó vẫn còn đi lại khỏe mạnh, bao nhiêu người thấy tận mắt rồi. Một alpha tám mươi lăm tuổi, còn đi gây họa khắp nơi mà con nghĩ dễ chết vậy sao?”
Lẽ nào Kwon I Do đã nói dối tôi? Dĩ nhiên ông Kwon Byung Wook chẳng còn đủ sức để “gây họa” như lời cha nói.
“Nếu công ty chúng ta chết trước thì con định làm gì hả?”
“Cha.”
Khoảnh khắc ấy, tôi nhìn rõ sự ghê tởm lướt qua mắt cha. Tiếng gọi của tôi làm ông lập tức lộ ra vẻ chán ghét. Vậy mà trước đây ông từng diễn vai người cha dịu dàng. Chỉ đến khi thấy tôi vô dụng, bản chất thật của ông mới được phơi bày.
“…Công ty không dễ sụp đổ vậy đâu.”
Tôi buột miệng nói ra suy nghĩ thật, điều mà bình thường tôi chẳng bao giờ dám thốt ra. Đó là một câu nói ngông cuồng, đủ để khiến cha nổi điên.
“Giải quyết kiểu qua loa này thì có nhổ được gốc rễ vấn đề đâu, rồi cũng sẽ y như cũ thôi. Nếu chỉ vì thiếu một hệ thống mà đã lung lay đến mức này thì từ đầu cũng chẳng sụp đổ thê thảm thế. Cha biết mà, không thay đổi lối quản lý lạc hậu thì chẳng có gì đổi khác cả.”
Tập đoàn tài chính Hae Shin sụp đổ, căn bản là trách nhiệm của cha. Ông chôn vùi vô số bê bối kinh doanh, chỉ lo đối phó trước mắt mà không thấy được thiệt hại dài hạn. Dù có cơ hội sửa đổi, ông vẫn chọn lối đi tắt, vòng vèo mãi để rồi ra nông nỗi này.
“Thậm chí, nếu xét dài hạn thì không quay lưng với Kwon I Do còn…”
Chát! Một âm thanh sắc nhọn vang lên. Đầu tôi nghiêng sang phải, cơ thể lảo đảo. Tầm nhìn trắng xóa, chao đảo, chỉ lượn lờ quanh sàn nhà.
“Mày là cái thá gì mà dám lên giọng dạy đời?”
Tai tôi ù đi như có tiếng vọng. Giọng cha vang lên mờ mịt, giống như tôi đang chìm dưới nước. Đầu óc rung chuyển dữ dội, cảm giác quay cuồng lạ lẫm đến khó chịu.
“Vậy là mày định bám víu thằng đó như chuột sao?”
Tôi đờ đẫn nhìn vào hư không, chưa kịp nhận thức chuyện gì xảy ra. Một lúc sau, cơn đau nhói lan ra từ má trái. Môi tôi khẽ động, vị tanh của máu trào lên. Chớp mắt một lần, hai lần, thực tại xa vời dần trở lại với tôi.
“…”
Tôi bị tát bởi chính cha tôi. Chỉ vì “dám dạy đời”, lý do đơn giản đến vậy.
Khi nhận ra, mọi đau đớn đồng loạt ùa tới. Không chỉ má mà cả lưỡi cắn nhầm, hay bên trong miệng rách nát. Cả cảm giác nghẹn ngực và cơn buồn nôn dữ dội kéo theo nữa.
“Đồ vô dụng…”
Miệng tôi đầy nước bọt lẫn máu. Tôi muốn nuốt xuống, nhưng cơn nôn nao cứ trào lên khiến mọi thứ trở nên bất khả thi. Ngực tôi đau thắt như sắp trào ra thứ gì đó.
“Đáng lẽ ta không nên nhặt thứ như mày về.”
Tôi chậm rãi ngẩng lên và bắt gặp đôi mắt vô cảm. Như nhìn một viên sỏi dưới chân, chẳng chút tình cảm nào trong ánh nhìn ấy.
“Hiểu vị trí của mày đi. Đến thú vật còn biết ơn người nuôi, sao mày lúc nào cũng thế hả? Không có tao, mày đã chẳng sống nổi rồi. Một đứa từ nhỏ lăn lóc ngoài đường như mày thì biết gì về kinh doanh chứ?”
Đúng vậy, tôi nghĩ. Nếu không có cha, tôi đã chết trong cơn tuyết lạnh giá đó rồi. Thay vì đứng đây chịu cái tát, tôi hẳn chỉ là viên sỏi vô giá trị bên đường mà thôi.
“Nhìn mày tao cũng ngứa mắt. Cút đi, tạm thời đừng để tao thấy mặt.”
Nhưng sao tôi vẫn thấy bất công thế này? Dù biết hết, sao lòng tôi vẫn tan nát trước những lời ấy?
“…Con xin phép đi.”
Tôi cúi chào rồi rời khỏi phòng chủ tịch. Đến khi cửa sắp khép, cha chẳng nói thêm lời nào. Tôi không buồn vì điều đó, chỉ thấy hàng tá nghi vấn trỗi dậy.
‘Đồ vô dụng…’
Tôi muốn hỏi. Rốt cuộc tôi tồn tại để làm gì? Chỉ là quân cờ trong tay cha sao? Nếu giờ đây tôi chẳng còn chút giá trị nào thì tôi phải sống thế nào đây?
***
Lo sợ sẽ gặp người quen trong thang máy, tôi chọn cầu thang để xuống từ tòa nhà cao tầng. Vài lần suýt ngã, nhưng tôi bám lan can nên tránh được cảnh xấu hổ. May thay, khi đến tầng một, cơn đau ở má trái tôi đã dịu đi nhiều.
“…”
Thư ký Kim đứng gần tòa nhà, thấy tôi mà chẳng nói gì. Anh ta mở cửa xe như mọi khi rồi lặng lẽ biến mất một lúc. Khi trở lại, tay anh ta cầm một túi nhỏ từ cửa hàng tiện lợi.
“…Đây là gì vậy?”
Túi lạnh ngắt, bên trong là một hộp kem lớn. Nắp nhựa màu xanh, vỏ in hình bông tuyết với dòng chữ “Milkshake”. Tôi nhìn thư ký Kim đang thắt dây an toàn, khẽ cười.
“Thời tiết này chưa hợp ăn kem đâu mà…”
Chắc anh ta chỉ nghĩ được đến thế. Tôi cầm hộp kem bằng hai tay, cẩn thận áp lên má trái sưng phồng.
“Cảm ơn thư ký Kim. Tôi sẽ ăn ngon.”
“…Vâng.”
Nhìn thư ký Kim lúc này, tôi thấy anh ta chẳng giỏi giấu cảm xúc. Chỉ cần cười cho qua là được, vậy mà anh ta nhíu chặt mày, mắt qua gương chiếu hậu đầy nghiêm trọng. Nhờ thế mà tâm trạng tôi lại dần khá lên.
Đến khi về nhà, thư ký Kim vẫn im lặng. Kem tan mềm, tôi ngẩn ngơ nhìn cảnh vật lướt qua cửa sổ. Bình thường hẳn tôi đã nghĩ ngợi lung tung, nhưng hôm nay đầu óc trống rỗng lạ thường.
Điều duy nhất khiến tôi bận tâm là bữa tối với Kwon I Do. Hy vọng má tôi kịp xẹp xuống, dù khả năng ấy thật mong manh. Da tôi vốn nhạy cảm, chỉ một vết nhỏ cũng nổi rõ. Vì thế mà mỗi lần cởi áo, dấu vết anh ta để lại vẫn còn nguyên.
Nếu tôi bảo ngã thì anh ta có tin không?
Thực ra Kwon I Do có thể chẳng quan tâm. Dù từng gần gũi, mối quan hệ của chúng tôi giờ lại xa cách hơn trước. Chúng tôi vẫn ăn tối cùng nhau, những cuộc trò chuyện sau đó đã biến mất.
“…Hẹn gặp sau nhé.”
Thư ký Kim mở cửa trước cổng, đứng đó hồi lâu. Dường như anh ta muốn nói gì đó nhưng chẳng thể thốt ra. Giá mà tôi bảo với anh ta là tôi ổn, tiếc là tôi chẳng còn tâm trí cho điều ấy.
“Về cẩn thận nhé.”
Tôi chỉ nói vậy rồi nhấn chuông, để thư ký Kim lại phía sau. Dù ở đây lâu, đây là lần đầu tôi vào bằng cổng chính. Tay tôi cầm hộp kem tan chảy, má trái sưng phù.
Cạch, cổng mở. Thư ký Kim vẫn chưa lên xe. Tôi cảm nhận ánh nhìn sau gáy nhưng giả vờ không biết, bước tiếp.
“…Thiếu gia.”
Cảm giác déjà vu ùa về. Khi nào nhỉ? Ngày đính hôn chăng? Giống như lúc cánh cửa trượt mở ra và anh ta gọi tôi.
“Vào nhà nhớ bôi thuốc nhé.”
Câu nói thư ký Kim chọn lọc kỹ càng chỉ là lời quan tâm ấy, buồn cười thật. Nhưng buồn cười hơn là tôi, tôi dừng bước chỉ vì câu đó. Tôi tưởng mình chẳng sao, hóa ra chỉ giả vờ ổn thôi. Chỉ với một lời nói là đã đủ làm lung lay tôi rồi.
Tôi không đáp “vâng”, chỉ lặng lẽ bước qua cổng. Nhưng khi nhìn khu vườn rộng lớn, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu tôi.
“…”
Cảm giác như về nhà mình. Như ngày Kwon I Do đưa tôi từ căn hộ về đây, dinh thự tráng lệ này bỗng trở nên thân thương như nơi tôi sống cả đời.
Tôi bước dọc lối đi lát đá, chậm rãi ngắm nhìn khu vườn được chăm chút tỉ mỉ. Ngày nào đến nhà kính, mỗi lần tản bộ sau bữa trưa, tôi cũng đi ngang qua nơi này. Vào buổi sớm, người làm vườn tỉa cây gọn gàng, cỏ xanh mướt, thỉnh thoảng lấp ló vài chú chim sẻ nhảy nhót giữa những tán lá.
Bình yên, có lẽ vậy. Mọi chuyện hôm nay như một giấc mơ. Dù tiếng gió vẫn rì rào bên tai, tôi sợ rằng chỉ cần mở mắt ra, tất cả sẽ tan biến.
Tôi nghĩ mình nên ngủ một chút. Uống thật nhiều thuốc ngủ, chìm vào giấc ngủ yên ả như chẳng có gì xảy ra. Gặp ác mộng cũng được, miễn là trốn khỏi thực tại này.
Nhưng mọi kế hoạch tan tành khi tôi vào nhà và lên tầng hai. Ngay lối vào phòng tôi, có một người đứng đó, nhìn tôi nói.
“Giờ mới về à?”
“…”
Kwon I Do đứng trước cửa phòng, vẫn mặc bộ đồ sáng nay. Anh ta tựa vào tường, rõ ràng đang đợi tôi. Tôi nhớ đã thấy anh ta đi làm, vậy mà bộ vest vẫn chỉnh tề không một nếp nhăn.
“Sao anh lại ở đây…”
Tôi ngơ ngác nhìn Kwon I Do, chớp mắt. Nhưng khi thấy ánh mắt anh ta đanh lại, tôi lập tức cúi gằm mặt. Trong đầu tôi chỉ kịp nghĩ: “Xong đời rồi,” thì giọng nói lạnh tanh của anh ta vang lên bên tai.
“Ngẩng mặt lên.”
“…”
Tôi giật mình, vai run lên. Tôi định lờ đi mà bước qua, nhưng anh ta nhanh hơn. Kwon I Do bước tới, thô bạo nắm cằm tôi và ép tôi ngẩng đầu.
“…”
“…”
Mùi gỗ thoảng ra. Pheromone trầm lắng và mạnh mẽ như muốn nuốt chửng tôi. Do tôi nhạy cảm hơn sau lần gần gũi hay do cảm xúc anh ta không kìm nén được? Dù có là gì, bầu không khí này vẫn nặng nề đến nghẹt thở.
“Jung Se Jin.”
Sau một lúc, Kwon I Do gọi tên tôi với giọng kìm nén rồi hỏi bằng ánh mắt lạnh buốt.
“Ai làm thế này?”
Tôi định bảo không có gì. Nhưng có vẻ sự kiên nhẫn của Kwon I Do không đủ lâu.
“Tôi hỏi là thằng khốn nào.”
Cằm tôi đau khi bị nắm. Dù Kwon I Do không dùng nhiều lực, chỗ anh ta chạm vẫn nóng rực. Tôi cố tránh ánh mắt anh ta và nói thật bình tĩnh.
“…Tôi ngã ngoài đường.”
Tôi biết câu trả lời ấy vô lý, chỉ mong anh ta bỏ qua bằng lời biện minh này. Nhưng tất nhiên là Kwon I Do chẳng đổi sắc mặt, nói từng chữ rõ ràng.
“Tôi hỏi ngu rồi nhỉ. Tôi biết cậu vừa gặp ai mà.”
Kwon I Do buông cằm tôi, ngón trỏ chạm vào bên má sưng. Khi tôi nhăn mặt, anh ta lập tức rút tay. Anh ta chậm rãi nhắm rồi mở mắt, nhẹ nhàng vuốt vành tai tôi.
“Từ bao giờ lòng bàn tay thành đường phố vậy, tôi không rõ…”
“…”
“Nếu định lừa tôi, ít nhất đừng để tôi thấy gương mặt này.”
Tay Kwon I Do rời tai, chuyển sang mắt tôi. Chẳng có gì ở đó, vậy mà anh ta vẫn dùng ngón cái xoa nhẹ khóe mắt. Rồi anh ta ôm lấy gáy tôi và kéo tôi vào lòng, thì thầm.
“Đừng khóc, Se Jin.”
“…”
Chẳng có dấu hiệu nào, nhưng nước mắt tôi cứ trào ra khi nghe thấy câu nói ấy. Từng giọt lăn dài trên má, càng chớp mắt càng tuôn nhiều hơn. Tôi chẳng biết mình khóc từ khi nào, chỉ thấy nỗi uất ức dồn nén bỗng vỡ òa.
‘Đừng làm xấu mặt tao.’
“…Hức.”
Tôi từng nghĩ chỉ cần cố gắng thì mọi thứ sẽ khác. Dù là bản chất của tôi, thế giới này, hay những người trong vòng tay gia đình. Chỉ cần tôi cố gắng hơn nữa và khéo léo che giấu những thiếu sót, rồi một ngày mọi thứ sẽ ổn thôi.
Vì thế, tôi làm tất cả. Học hành luôn đứng đầu, chẳng bao giờ ngủ gật ở trường. Tôi đóng vai con trai đáng yêu, tỏ ra khiêm tốn với mọi người. Ai khen, tôi đều bảo nhờ cha cả.
‘Đúng là con trai của cha.’
Với tôi, lời đáp lạnh lùng như ban ơn ấy lại là cơn mưa rào tưới xuống mảnh lòng khô cạn. Dù biết là giả, tôi vẫn khao khát tình thương như kẻ khát nước. Chỉ để được nghe hai tiếng “con trai”, tôi giết chết chính mình mỗi ngày để sống trọn vai diễn ấy.
“Hức…”
Tôi muốn được yêu thương. Chính xác hơn, tôi muốn có một gia đình. Dù cuối cùng chỉ còn nghĩa vụ, tôi vẫn không bỏ được chút an ủi thoáng qua ấy.
Nhưng có những thứ nỗ lực không đổi được. Không có pheromone chẳng làm tôi thành beta, sống chung nhà chẳng làm tôi thành gia đình thật sự. Tình cảm cha dành cho tôi mong manh đến mức tan biến chỉ bằng một lời.
‘Se Jin, có người hỏi cưới con.’
Tôi nên biết ơn cơ hội có gia đình mới sao? Điểm đến cuối là cuộc hôn nhân như con tin. Từ khi nhặt tôi về, mục tiêu ấy cuối cùng cũng đạt được. Bị xua đuổi tàn nhẫn, tôi lại nằm trong vòng tay Kwon I Do.
“…Hức.”
Nếu hỏi tôi buồn gì, tôi chẳng trả lời được. Giờ tôi đau vì bị đánh hay chỉ muốn làm nũng thôi? Sự ấm áp từ vòng tay rộng lớn làm lòng tôi tan vỡ, nước mắt trào ra đến nghẹt thở.
Kwon I Do ôm tôi khóc nấc trong im lặng rất lâu. Tay anh ta vụng về vuốt lưng tôi, nhưng đó là sự an ủi lớn hơn ngàn lời. Pheromone dịu dàng thấm vào, chứa đựng tình cảm dành riêng cho tôi.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.