Tận Cùng Ký Ức - Chương 33

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 33. Quelques Fleurs (5)

“……”

Tôi chậm chạp chớp mắt, ngỡ ngàng đến sững sờ. Dù anh ta có đứng ở vị trí cao đến đâu, tôi cũng không phải người để bị gọi bằng cái từ “này” một cách tùy tiện như vậy. Tôi mím chặt môi, đang tự hỏi đây là ý gì, còn Kwon I Jung thì khẽ nhếch môi, nụ cười méo mó đầy ẩn ý.

“Đúng rồi nhỉ, cậu là người của Kwon I Do phải không?”

“……”

Cách diễn đạt chẳng thể nào thô lỗ hơn. Tôi không phải không hiểu ý anh ta, nhưng với một người được giáo dục tử tế, lời nói ấy quá đỗi bất lịch sự. Kwon I Do cũng thường nói thẳng nhưng chưa bao giờ khiến tôi cảm thấy như thế này.

“Ôi, không ngờ lại gặp cậu ở chỗ này.”

Kwon I Jung cười nhếch mắt như đang thật sự bất ngờ. Gương mặt anh ta mang nét dịu dàng giống cha, nhưng giờ tôi mới nhận ra nó có thể toát lên vẻ xấu tính đến vậy. Chẳng trách truyền thông thường bóng gió chê bai anh ta là hình mẫu chuẩn mực của giới tài phiệt.

“Này, sao cứ im thin thít thế? Không biết tôi à?”

“……Không, tôi biết chứ.”

Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, mở miệng đáp lại. Dù cảm giác bài xích vô cớ vẫn âm ỉ trong lòng, tôi vẫn có thể giả vờ như không có gì. Tôi nở một nụ cười thân thiện rồi dịu giọng.

“Rất vinh hạnh được gặp anh. Tôi là Jung Se Jin, nguyên trưởng phòng của tập đoàn tài chính Hae Shin. Còn anh là giám đốc Kwon I Jung đúng không?”

Tôi không chủ động bắt tay. Đó không phải vai trò của tôi. Chỉ đơn giản là chào hỏi lịch sự thôi, vậy mà Kwon I Jung lại nheo mắt như vừa nghe được điều gì thú vị.

“À… hôm nay định giả vờ không quen biết nhau sao?”

“……”

“Được thôi, vậy thì cứ thế đi. Tôi là Kwon I Jung, giám đốc khách sạn Myung Sung. Tiếc thật, lại gặp nhau ở một nơi tồi tàn thế này.”

Anh ta nhanh chóng chuyển sang giọng điệu cao sang như chưa từng buông lời thô tục. Cách phát âm với chút nhấn nhá đặc trưng giống Kwon I Do, nhưng khác biệt là nó làm tôi khó chịu đến lạ. Anh ta đút cả hai tay vào túi quần, cười toe toét tiếp lời.

“Cơ mà… một omega vào nhà vệ sinh nam thì có ổn không nhỉ?”

Ánh mắt chậm rãi lướt qua người tôi. Da gà nổi khắp cơ thể. Kwon I Jung nhìn tôi như đang đánh giá một món hàng rồi nhún vai nhẹ nhàng. Anh ta còn chép miệng, ra vẻ tiếc nuối.

“Không, nói nghiêm túc thì không đúng lắm đâu. Omega thì phải gặp đàn ông chứ, nhỡ đâu đứng cạnh ai đó đang ‘giải quyết’ lại xảy ra tình huống ngượng ngùng thì sao? Cởi quần ở đây thì… không hợp chỗ lắm đâu.”

Hơi thở mang theo pheromone bẩn thỉu chậm rãi len lỏi về phía tôi. Có hàng tá điều đáng để chỉ trích, nhưng tôi chẳng thốt nổi lời nào, chỉ siết chặt nắm đấm. Không phải vì những lời sỉ nhục mà vì thứ pheromone ấy như bóp nghẹt cổ họng tôi.

“……”

Tôi khẳng định chắc chắn rằng nó không đủ mạnh để ảnh hưởng đến tôi. Tôi là omega trội, còn anh ta là kẻ duy nhất mang đặc tính lặn trong ba anh chị em. Dù anh ta có tỏa pheromone đến đâu, tôi cũng có thể chẳng buồn chớp mắt. Vậy mà chẳng hiểu sao, cảm giác căng thẳng vô cớ này lại khiến tôi nghẹt thở.

“À… hay là cậu mong đợi điều đó? Hy vọng tình cờ gặp một alpha nào đó à? Jung Se Jin đúng không?”

Lời nói của Kwon I Jung văng vẳng bên tai như tiếng ong vo ve. Tại sao anh ta cứ mỉa mai, tại sao liên tục khiêu khích tôi – những điều đó chẳng còn quan trọng. Hơi thở tôi rối loạn, tầm nhìn mờ đi, đầu óc như trôi vào cõi mơ màng.

“Cậu không phải câm đâu nhỉ, sao chẳng nói gì thế? Này, Jung Se Jin. Tôi đang tự độc thoại à?”

“……”

Mồ hôi lạnh như sắp túa ra. Chỉ cần thả lỏng một chút, tôi sợ mình sẽ ngất xỉu ngay lập tức. Cảm giác bất an ấy càng dâng cao khi pheromone của anh ta đậm hơn, khi anh ta tiến gần tôi hơn.

“Trưởng phòng.”

“……”

Tôi giật mình ngẩng đầu. Không phải giọng Kwon I Jung mà là một âm thanh khác chen vào giữa chúng tôi. Ánh mắt chậm rãi di chuyển, tôi thấy Lee Tae Sung bước vào từ cửa nhà vệ sinh.

“Xin lỗi vì cắt ngang cuộc trò chuyện, nhưng cậu nên nhanh lên một chút.”

“……À.”

Tôi như được giải thoát, hơi thở thông thoáng trở lại. Dù đó không phải Lee Tae Sung mà là bất kỳ ai khác, cảm giác cũng sẽ tương tự. Chỉ cần thoát khỏi cảnh chỉ có hai người, máu trong người tôi như lưu thông trở lại.

“Cái gì thế, omega mà đến nhà vệ sinh cũng cần vệ sĩ đi theo sao?”

Lời chế giễu khó chịu của Kwon I Jung chẳng còn quan trọng. Tôi lén hít thở sâu, nở nụ cười đã thành thói quen rồi khẽ cong mắt nhìn anh ta. Kwon I Jung nhướng mày, tỏ vẻ ngạc nhiên.

“Xin lỗi anh, giám đốc. Lần sau tôi sẽ chính thức chào hỏi. Chắc tôi đã làm anh không thoải mái, mong anh cứ tự nhiên giải quyết việc của mình.”

Tôi khẽ cúi đầu chào rồi bước ra khỏi nhà vệ sinh trước Lee Tae Sung. Lee Tae Sung cũng nghiêng người chào Kwon I Jung trước khi vội vã theo sau tôi. Tôi mím chặt môi, bước đi trong im lặng, nhưng vừa đến trước thang máy không một bóng người, cơ thể tôi đột nhiên lảo đảo.

“……!”

Lee Tae Sung hoảng hốt đỡ lấy tay tôi. Bình thường tôi sẽ từ chối và bảo mình ổn, nhưng lần này tôi chẳng thể làm vậy. Tay tôi run rẩy, nếu không có anh ta thì có lẽ tôi đã ngã nhào xuống sàn mất rồi.

“Cậu ổn không?”

“……À, ổn.”

Thật ra chẳng có lý do gì để không ổn cả. Chỉ là vài câu nói đơn phương, chẳng có gì đáng để tôi nổi giận. Chẳng qua thần kinh tôi nhạy cảm quá mức mà thôi.

“Ổn mà… nhưng cứ để tôi thế này một chút. Chân tôi hơi mất sức.”

“……”

Lee Tae Sung chẳng tốn chút sức nào đỡ tôi từ phía sau. Khi thang máy đến tầng sảnh, anh ta còn cẩn thận dìu tôi vào trong. Đây là thang dành riêng cho khách mời nên chẳng có ai khác bên trong.

“……Hừ.”

Tôi thở dài, xoa nhẹ trán lạnh ngắt. Dựa người thoải mái hơn một chút, tôi làm Lee Tae Sung giật mình, khẽ lên tiếng.

“Xin lỗi. Tôi ngập ngừng vì nghĩ nếu vào ngay sẽ trông kỳ cục.”

“……Anh xin lỗi gì chứ.”

Tôi đâu bị làm hại gì, và vệ sĩ nào lại theo vào tận nhà vệ sinh cơ chứ. Lee Tae Sung chắc cũng nhận ra Kwon I Jung nên càng khó mà lập tức bước vào.

“Cảm ơn anh. Nhờ anh mà tôi tránh được tình huống khó xử.”

Tôi gắng gượng đứng thẳng, dồn lực vào đôi chân. Lee Tae Sung vẫn giữ chặt hai tay tôi. Tôi định bảo anh ta buông ra, nhưng anh ta lại nói bằng giọng trầm hơn.

“Những lời cậu nghe trong nhà vệ sinh… đừng để tâm.”

“Anh nghe rồi à?”

“……”

“Nghe rồi nhỉ.”

Tôi bất giác bật cười. Có lẽ Lee Tae Sung nghĩ tôi yếu đuối đến mức vài lời nói cũng khiến tôi chao đảo. Vì thế anh ta mới dè dặt quan sát tôi, thêm vào những lời giải thích không hẳn là giải thích.

“Tôi không cố ý nghe lén.”

“……Không sao. Cũng chẳng phải lời gì ghê gớm.”

“……Chuyện như vậy có xảy ra thường xuyên không?”

“So với điều anh nghĩ thì sao?”

Bị sỉ nhục vì là omega không chỉ có mỗi Kwon I Jung, mà rất nhiều người khác cũng vậy. Họ không dám nói ra miệng vì vị trí xã hội của tôi, nhưng tôi biết sau lưng họ vẫn thì thầm những tin đồn khó nghe. Chẳng phải ngay cả cha và Min Jae cũng từng buông lời khiến người khác cau mày sao.

“Đàn ông mà là omega thì cũng lạ thật.”

Tiếng “đinh” vang lên, cửa thang máy mở ra. Lee Tae Sung cuối cùng cũng thả tay tôi. Anh ta dường như muốn nói gì đó, nhưng đáng tiếc, vừa bước ra, một giọng nói đã gọi tên tôi.

“……Jung Se Jin?”

Hương nước hoa quen thuộc thoảng qua. Mùi thơm nhẹ nhàng của tinh dầu hòa lẫn với chút nhân tạo từ keo xịt tóc. Không hẳn khó chịu, nhưng sự pha trộn ấy làm tôi hơi ngột ngạt.

“Jung Se Jin, anh…”

Là Min Jae.

***

Khách sạn Myung Sung có tổng cộng ba sảnh, mỗi nơi mang tên một chòm sao khác nhau. Sảnh tổ chức tiệc hôm nay là Libra – chòm Thiên Bình, với trần nhà điểm xuyết ánh đèn như những vì sao lấp lánh. Tôi ngắm nhìn cảnh tượng tuyệt đẹp ấy, cố gắng lờ đi những ánh mắt bám theo mình.

“……”

Vừa nãy, khi gặp Min Jae trước thang máy, em ấy đã nhìn tôi bằng ánh mắt giận dữ suốt đoạn đường đến sảnh tiệc. Gương mặt em ấy lộ rõ vẻ bất mãn, nhưng tôi chẳng hiểu tại sao em ấy lại như vậy. Lần cuối gặp Min Jae, chẳng phải chúng tôi đã chia tay trong hòa bình sao?

Lee Tae Sung đi theo sau tôi và Min Jae từ xa. Ngay từ khoảnh khắc đầu tiên, Min Jae đã liếc nhìn anh ta với ánh mắt sắc lẹm. Đó không phải sự cảnh giác dành cho một vệ sĩ bình thường, khiến cho tôi không khỏi bối rối.

“Cậu Jung Se Jin, cậu Jung Min Jae, mời hai cậu theo tôi đến chỗ ngồi.”

Lee Tae Sung đứng đợi ở cửa, còn chúng tôi theo nhân viên khách sạn đến chiếc bàn tròn giữa sảnh. Tôi tưởng sẽ gặp cả gia đình, nhưng có lẽ họ đi đâu đó rồi nên chỉ còn lại những chiếc ghế trống thôi. Tôi chọn một chỗ ngồi, và Min Jae lập tức ngồi xuống bên cạnh.

“……”

“……”

Lại một khoảng im lặng ngượng ngùng kéo dài. Không chịu nổi, tôi quay sang nhìn Min Jae, nhưng em ấy giật mình tránh ánh mắt tôi. Bộ dạng lộng lẫy từ đầu đến chân của em ấy giống hệt mẹ.

“……Quần áo hợp với em đấy. Tóc đen quả nhiên đẹp hơn.”

Tôi chủ động bắt chuyện thân thiện trước khi em ấy kịp bộc lộ sự khó chịu. Nếu Min Jae nổi nóng ở đây, chắc chắn sẽ rắc rối to. Em ấy nhướng mày, cuối cùng cũng đáp lại theo kiểu cộc lốc quen thuộc.

“Còn anh thì mặc bộ đồ khắm… à, xấu tệ.”

Dù sao em ấy cũng ý thức được đây là nơi công cộng. Min Jae định buông lời tục tĩu nhưng vội sửa lại, mặc dù bảo bộ đồ này xấu thì đúng là quá ác ý.

“Cơ mà Min Jae, sao em lại đi một mình thế? Gia đình đâu?”

“……”

Ngay khi nhắc đến “gia đình”, Min Jae nhướng mắt, mím chặt môi. Rồi em ấy hạ giọng, nghiêm trọng đến mức không thể nghiêm trọng hơn.

“Anh rốt cuộc đang ở đâu, làm gì hả?”

“Làm gì là sao…?”

Câu hỏi thật chẳng đâu vào đâu. Tôi vẫn luôn ở nhà Kwon I Do cơ mà. Người khác không biết thì thôi, Min Jae hẳn phải rõ chuyện này chứ, sao lại hỏi vậy?

“Sướng lắm hả? Đồng hồ thì đeo cái đắt kinh khủng. Một mình ăn ngon sống khỏe nên thích lắm đúng không?”

Lời trách móc bất ngờ tuôn ra không hẳn là sắc nhọn, mà giống như sự hờn dỗi. Tôi đã nhìn Min Jae từ nhỏ nên hiểu rõ điều đó. Không phải em ấy ghét tôi sống tốt, mà là oán trách vì tôi không thấu hiểu lòng em ấy.

“Sao thế, có chuyện gì à?”

Tôi nhẹ nhàng hỏi, nhưng Min Jae không đáp. Em ấy chỉ mím môi, cúi mặt rồi nhìn chằm chằm vào tay tôi, lẩm bẩm bằng giọng nhỏ đến mức khó nghe.

“Thứ này mà gọi là đính hôn sao…”

Chắc em ấy phát hiện vết nhẫn mờ trên ngón tay tôi. Chỉ là suy đoán thôi, nhưng có lẽ em ấy đã được dặn trước là không công khai chuyện đính hôn. Bằng cách nào thì chỉ gia đình – trừ tôi – mới biết.

“Có chuyện gì thì hỏi thẳng cha đi. Tên khốn đó đã bịt miệng kỹ lắm rồi.”

“……”

Tôi vô thức nhìn quanh. Từ “tên khốn” nghe quá thô bạo. Min Jae nghiến răng nói rồi quay phắt đầu sang hướng khác như không muốn tiếp tục trò chuyện.

Có nên dỗ dành em ấy không? Rằng tôi đính hôn không phải để sống tốt, rằng em ấy cũng biết đó không phải ý tôi mà. Có nên giải thích, xin lỗi rồi đóng vai anh trai tốt, người con cả mẫu mực không?

“……”

Nhưng miệng tôi chẳng thể mở lời. Dù chỉ là thoáng do dự ngắn ngủi, một câu hỏi lớn hơn đã lấp đầy tâm trí tôi.

“Tên khốn” chắc chắn là Kwon I Do. Nhưng “bịt miệng” là sao?

Nghe giọng điệu Min Jae, dường như ngoài chuyện đính hôn còn có điều gì khác. Nhưng nếu một người miệng nhẹ như em ấy còn không nói được thì hỏi cha chắc chắn cũng vô ích. Min Jae ít ra còn hé lộ rằng “bị bịt miệng”, còn cha thì ngay cả chuyện đó cũng chẳng buồn nhắc đến.

Gia đình chỉ xuất hiện khi buổi lễ sắp bắt đầu. Lúc ấy sảnh đã đông kín. Nhưng chính xác thì chỉ có mẹ và Seo Young quay lại bàn chứ không thấy cha đâu. Tôi đứng dậy khi nhìn thấy họ, nhưng mẹ vẫy tay bảo tôi ngồi xuống.

“Thôi, kẻo người ta nhìn lại thấy kỳ.”

Thực ra chẳng mấy ai để ý đến chúng tôi, nhưng lời mẹ cũng không sai nên tôi gật đầu. Mẹ ngồi đối diện tôi, khẽ cất tiếng.

“Mặt con… khá hơn nhiều rồi đấy.”

Son môi đỏ rực hôm nay trông hơi quá đà. Mẹ trang điểm đậm hơn bình thường, nhưng sắc mặt bà vẫn không tốt lắm. Tôi nhìn qua Seo Young và Min Jae rồi bình tĩnh đáp.

“Vâng, cũng… nhờ mọi người chăm sóc tốt ạ.”

“……Ừ, vậy thì tốt.”

“Mẹ có khỏe không?”

“Mẹ thì lúc nào chẳng vậy.”

Không khí thật lạ lẫm. Gia đình vốn đã chẳng thân thiết, nhưng hôm nay còn có điều gì đó khác thường hơn. Họ tránh nhìn vào mắt tôi, gượng gạo tìm cách lảng đi. Nếu như trước đây là sự ghét bỏ, thì giờ đây giống như là cảm giác khó xử khi phải đối diện với tôi.

Ví dụ như… đúng rồi, giống những người làm trong nhà Kwon I Do vậy.

“……Cha đâu rồi ạ?”

Khi tôi hỏi điều mình tò mò nhất, mẹ không trả lời mà nhíu mày. Gương mặt gần năm mươi mà không một nếp nhăn cho thấy bà đã chăm chút bản thân thế nào. Sau khoảnh khắc im lặng, bà chậm rãi mở miệng.

“Cha con thì…”

Đúng lúc ấy, một tiếng máy nhỏ vang lên, và ai đó trên bục cầm micro thông báo. Buổi lễ sắp bắt đầu, mong các khách mời ổn định chỗ ngồi.

Tôi vô thức nhìn sang lối vào gần bục. Không chỉ người dẫn chương trình trên đó, cả những người ngồi phía trước cũng đồng loạt hướng mắt về phía ấy. Trong làn sóng ánh nhìn, những gương mặt quen thuộc dần xuất hiện.

“……”

Gia đình tập đoàn Sun Ho. Phó chủ tịch Kwon Sang Mi, cùng các con: Kwon I Kyung, Kwon I Jung, và cuối cùng là Kwon I Do.

Thỉnh thoảng nhìn nhà họ Kwon, tôi lại nghĩ thế giới này thật bất công. Họ có tiền tài, danh vọng và cả vẻ ngoài mà lẽ ra chẳng cần thiết cũng thuộc về họ.

“Dáng vẻ sao mà đẹp đến thế không biết…”

Như lời ai đó lẩm bẩm trong mê mẩn, tôi chậm rãi chớp mắt, ghi nhớ từng cử động của họ. Chính xác hơn là một người trong số đó – vị hôn phu của tôi, Kwon I Do.

Bộ vest đen đơn giản lại có thể hợp với ai đó đến vậy sao? Chỉ là một bộ đồ không gì đặc biệt, điểm nhấn duy nhất là nút áo vest màu lạ, nhưng chính Kwon I Do đã làm nó trở nên khác biệt. Vai thẳng, bước đi tự tin, anh ta như thuộc về một thế giới khác hẳn tôi.

Tôi không thể tin sáng nay mình còn ở cùng nhà với người ấy. Mọi chuyện với anh ta dường như chỉ là giấc mơ do tôi tưởng tượng. Từng bước chân anh ta thanh thoát hơn bất kỳ cảnh nào trong một bức danh họa.

Đúng là nếu không có hợp đồng, tôi chẳng thể nào liên quan đến anh ta. Tôi đang nghĩ vậy và định rời mắt đi thì bất ngờ…

“……”

“……”

Ánh mắt chạm nhau. Hay đúng hơn là tôi cảm giác vậy. Dù không quá gần, anh ta vẫn hướng thẳng mắt về phía tôi, không lệch chút nào.

Tôi nín thở, ngẩn ngơ nhìn anh ta. Tiếng xì xào quanh mình cũng chẳng lọt vào tai. Kwon I Do khóa chặt đôi mắt sâu thẳm vào tôi, đứng yên như một khung hình đóng băng.

Rồi điều không thể tin nổi xảy ra. Kwon I Do – người được cho là không bao giờ cười, người luôn dịu dàng cười với tôi – khẽ cong môi. Nụ cười ấm áp và thân thiện ấy là thứ anh ta chưa từng để lộ trước công chúng dù chỉ một lần.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo