Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 34. Quelques Fleurs (6)
“……Cái gì vậy?”
“Anh ta đang nhìn ai thế?”
Tiếng xì xào vang lên bên tai tôi. Tôi cảm nhận được ánh mắt Min Jae mở to, nhìn qua lại giữa tôi và Kwon I Do. Gương mặt mẹ và Seo Young trắng bệch, còn tôi chỉ khẽ thở ra, cố gắng dứt mắt khỏi anh ta.
“……”
Tim tôi đập thình thịch. Gáy nóng ran, ngực như nuốt phải một khối lửa cháy bỏng.
Có lẽ Kwon I Do không cười vì tôi. Có thể anh ta chỉ vô tình nhớ ra điều gì thú vị hoặc nhìn thấy ai đó khác. Nhưng dù vậy, vẫn có một cảm giác lâng lâng trong lòng tôi. Có phải vì tôi đã quá quen với sự gần gũi của anh ta đến mức tự cho phép mình trơ trẽn như vậy không?
Chẳng bao lâu sau, Kwon I Do ngồi xuống như chẳng có chuyện gì xảy ra. Chị gái anh ta, Kwon I Kyung thoáng nhìn tôi, nhưng rồi cũng nhanh chóng mất hứng. Tôi nuốt khan, cúi đầu, trái tim đang đập loạn chẳng thể nào bình tĩnh lại.
Buổi lễ kỷ niệm diễn ra theo đúng lịch trình đã thông báo. Người dẫn chương trình kể lại lịch sử của tập đoàn Sun Ho, phó chủ tịch Kwon Sang Mi lên phát biểu ngắn gọn, xin lỗi vì chủ tịch Kwon Byung Wook không thể tham dự và cảm ơn các khách mời rồi tiến hành trao giải cho nhân viên. Sau tất cả là phần cắt chiếc bánh khổng lồ ba tầng.
Cha tôi trở lại khi phần một kết thúc, đúng lúc mọi người nghỉ ngơi đôi chút. Tôi ngẩng lên vì mùi thuốc lá thoảng qua, và không giấu nổi sự ngỡ ngàng khi thấy gương mặt ông tiều tụy rõ rệt. Hốc mắt trũng sâu, thân hình như gầy đi rất nhiều.
“……”
Chuyện gì đã xảy ra chỉ trong nửa tháng vậy? Với một người coi thể diện xã hội là tất cả như cha, chẳng có lý do gì để xuất hiện ở đây với vẻ mặt đầy lo âu thế này.
Nhưng mẹ và các em lại chẳng mảy may để tâm đến sự thay đổi ấy. Mẹ tôi thoáng cau mày, nhưng chỉ vậy thôi. Cũng phải, khác với tôi, họ sống cùng ông mỗi ngày nên chắc đã quen rồi.
“……”
Vậy nên tôi chỉ biết im lặng, chẳng thốt nổi lời nào. Đáng ra tôi nên hỏi ông có sao không, nhưng bầu không khí không cho phép tôi mở lời thân mật. Như bước trên mặt hồ băng mong manh, chỉ cần sơ sẩy một chút thôi, mọi thứ sẽ vỡ tan tành.
Suốt phần hai, tôi cố xoa dịu lòng mình trong khi lén quan sát cha. Ông không hề nhìn tôi lấy một lần, và điều đó càng khiến tôi căng thẳng hơn. Ông giận sao? Hay chỉ đơn thuần phớt lờ tôi thôi? Hay là điều gì khác? Tôi chẳng thể đoán được.
“Hy vọng quý vị thưởng thức món ăn chúng tôi chuẩn bị và có một khoảng thời gian thoải mái.”
Cuối cùng, khi mọi nghi thức kết thúc, tiếng vỗ tay rộn ràng vang lên. Một góc sảnh được để trống, nơi các đầu bếp do Sun Ho mời đến bày biện buffet. Những ly sâm panh và đồ ăn nhẹ xếp hàng dài, nhưng phần lớn khách mời chẳng buồn liếc qua. Họ đã bắt đầu tụ tập thành từng nhóm.
“Se Jin, đi theo cha.”
Lúc này cha mới lên tiếng với tôi. Giọng ông trầm lắng, nhưng may mắn là không có vẻ giận dữ. Tôi chỉnh lại áo khoác, giả vờ bình thản bước theo ông. Ông định nói gì với tôi? Có việc gì cần tôi? Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, không biết bao nhiêu suy nghĩ đã lướt qua đầu tôi.
“Chủ tịch, lâu rồi không gặp.”
Nhưng khi cha nở nụ cười công việc và bắt chuyện với ai đó, mọi thứ bỗng trở nên rõ ràng đến kinh ngạc. Nhóm ba bốn người tụ tập kia đều là những gương mặt tôi quen thuộc.
“Ôi, ai đây không? Chủ tịch Jung Cheol Ho đây mà?”
Tôi như bị rút cạn sức lực. Những lo lắng trước đó tan biến, thay vào đó là cảm giác bất lực và trống rỗng. Tôi suýt bật cười trong vô thức, phải âm thầm siết chặt nắm tay để kìm lại.
“Gặp nhau ở đây thật bất ngờ. Còn cậu này là đứa con omega mà anh nâng niu đấy đúng không?”
Đã đến lúc tôi đóng vai đứa con ngoan như mọi khi rồi. Cha dẫn tôi theo không phải để nói gì, cũng chẳng phải để nhắc lại chuyện ngày đó. Chỉ đơn giản là vì ông cần tôi lúc này.
“Tên cậu là Jung… Jung gì nhỉ?”
“……Jung Se Jin ạ.”
Tôi mỉm cười lịch sự, khẽ cúi chào. Đầu óc tôi trống rỗng, nhưng cơ thể tự động phản ứng như một cỗ máy được lập trình sẵn. Từ nhỏ đến giờ, tôi đã lặp đi lặp lại chuyện này không biết bao lần. Thế nên tôi biết chính xác mình cần làm gì.
“Cậu lớn lên thật khôi ngô. Năm nay cậu bao nhiêu tuổi?”
“Dạ, vừa tròn hai mươi chín ạ.”
Chỉ cần là đứa con trưởng thành tốt dưới sự dạy dỗ của một người cha nhân hậu là đủ. Dù là con nuôi, tôi phải tỏ ra vô tư như được yêu thương hết mực. Tôi phải khiêm tốn hạ mình xuống một bậc khi ai đó khen ngợi.
“Đến tuổi lấy vợ rồi nhỉ. À, omega thì phải gọi là đi lấy chồng chứ?”
Tiếng cười ha hả vang lên, trông họ thật vui vẻ. Cha thân mật vỗ lưng tôi, bảo rằng gửi con mình cho ai đây được chứ. Khi ông nói con nuôi cũng quý như con ruột, tôi vội khéo léo che đi vết nhẫn còn mờ trên ngón tay.
“Chủ tịch Jung đúng là người tốt.”
“Ôi, không đâu, chủ tịch.”
Cảm giác trống rỗng ập đến như một hố sâu không gì lấp đầy nổi. Tôi đáp lại những lời chào hỏi bằng sự biết ơn, thêm vài câu xã giao, nhưng chỉ vậy thôi cũng đủ làm tôi kiệt sức rồi.
‘Nếu không muốn tham dự thì cứ thoải mái nói ra.’
Giữa tiếng cười nói rộn ràng, lời Kwon I Do chợt vang lên trong đầu tôi. Dù chuyện đã qua, tôi vẫn suy nghĩ. Nếu lúc ấy tôi thật sự nói không muốn đến thì liệu Kwon I Do có để tôi tự do không?
***
Những người có mục đích tụ tập thường vòng vo để đạt được điều họ muốn. Họ trao đổi tin tức và tâng bốc nhau không ngớt, mãi đến khi câu chuyện sắp kết thúc mới đề cập đến vấn đề chính. Cuộc trò chuyện vô nghĩa kéo dài cả tiếng đồng hồ thế này, tinh thần ai mà chẳng hao mòn.
“Vì thế lần này tôi đã…”
Hình như là con trai thứ của một chủ tịch công ty xây dựng nổi tiếng. Anh ta lớn hơn tôi chừng một hai tuổi, nhưng khả năng nói chuyện thì ngang ngửa mấy ông chủ tịch. Toàn những lời khoe khoang chẳng chút giá trị, tôi nghe được cả tá tin đồn và scandal chỉ trong chốc lát.
“Giỏi thật đấy. Không phải ai cũng làm được đâu.”
“Đúng chứ? Biết ngay mà, cậu cũng hiểu biết đấy.”
Cha đã rời đi từ lâu cùng vị chủ tịch ban đầu để hút thuốc. Ông rủ tôi hút xì gà ngoại, nhưng tôi khéo léo từ chối, ở lại trò chuyện với những người khác.
“À, đây là danh thiếp của tôi…”
Anh chàng kia rút danh thiếp từ túi áo và đưa ra. Thông thường người ta trao danh thiếp ngay từ đầu, chắc anh ta mải nói quá mà quên mất. Tôi đã nhận không ít danh thiếp, nhưng vấn đề là tôi chẳng có gì để đáp lại họ.
“Chết thật, tôi không mang danh thiếp theo.”
Tôi đã nói mình rời công ty cả chục lần, giải thích lý do nghỉ chức trưởng phòng là để “học thêm” cũng đủ làm tôi phát chán. Nhưng tôi không thể từ chối thẳng thừng nên chỉ biết cười trừ đáp lại.
“Tôi sẽ giữ cẩn thận và liên lạc với anh sau.”
Dù sao chín trên mười danh thiếp này chỉ là xã giao. Họ chẳng mong tôi sẽ gọi thật, chỉ muốn để lại chút ấn tượng thôi. Vậy nên nhớ tên và công ty của họ là tôi đã làm tròn bổn phận rồi.
Sau đó tôi nhận thêm hai danh thiếp từ ngành xây dựng, ba từ tài chính và một từ phóng viên của một đài truyền hình lớn. Túi áo căng phồng, tôi khẽ thở dài, đưa tay xoa đôi mắt đang nhức mỏi. Mấy ngày nay ngủ không đủ giấc, lại phải trò chuyện với bao nhiêu người, tôi đã thực sự kiệt sức rồi.
Tôi khẽ thở dài, lùi lại một chút. May thay, người vừa trò chuyện với tôi đang chào hỏi nhóm khác. Nghĩ đây là lúc nghỉ ngơi, tôi xoay người, vô tình va phải ai đó đi ngang qua.
“……Ơ.”
Cảm giác ẩm ướt lan ra ở bụng. Người kia làm đổ ly rượu vang lên người tôi. Mùi rượu ngọt ngào xen lẫn chút cay nồng của cồn thoảng qua mũi.
“Ôi, làm sao đây.”
Giọng nói nhừa nhựa vang lên, và tôi nhận ra đó là Kwon I Jung – kẻ tôi gặp ở nhà vệ sinh lúc nãy. Một tay anh ta cầm ly rượu rỗng, tay kia đút túi quần. Anh ta nhìn qua lại giữa tay mình và bụng tôi rồi nháy mắt với vẻ mặt tỏ ra áy náy.
“Ổn không? Áo ướt hết rồi kìa.”
Sao anh ta lại ở đây chứ?
“……À, không sao đâu ạ.”
Tôi đáp theo phản xạ, lén nhìn quanh. Kwon I Do từ nãy chẳng thấy đâu, nhưng Kwon Sang Mi và Kwon I Kyung thì đang trò chuyện với một nhóm người phía trước. Bình thường, Kwon I Jung cũng nên ở đó mới đúng.
“Đúng là rượu vang nên vết bẩn rõ thật.”
Như anh ta nói, vết rượu tím đậm loang ra trên chiếc áo vest màu nhạt. Bao nhiêu sâm panh không uống, lại chọn rượu vang, tôi đúng là xui xẻo hết mức mà.
“Hay tôi đền tiền giặt là nhé?”
“Không cần đâu, lỗi là do tôi mà. Anh đừng bận tâm.”
Tôi lắc đầu, cười nhẹ tỏ ý không sao. Dù sao đây cũng chẳng phải áo tôi mua, và làm lớn chuyện chỉ tổ rắc rối. Cha tôi mà thấy thì chắc chắn sẽ mắng tôi là đồ vô dụng, nên tôi chỉ muốn giải quyết cho xong.
May mắn là chẳng ai để ý đến chúng tôi trừ vài người gần đó. Mọi người mải trò chuyện, và Kwon I Jung không phải đối tượng đáng để kết thân. Thế nên cũng chẳng ai quan tâm. Những kẻ tham vọng đều đã vây quanh Kwon Sang Mi từ lâu.
“Dù sao cũng đâu được. Tôi làm hỏng áo cậu mà.”
Nhưng Kwon I Jung chẳng có ý định để yên. Đặt ly rượu xuống bàn, anh ta bất ngờ nắm lấy tay tôi. Tôi cau mày trước cái chạm đột ngột, còn anh ta cười toe toét.
“Đi nhà vệ sinh một lát nhé.”
“……”
Anh ta thừa biết nước chẳng thể cứu nổi bộ đồ này. Ngược lại, nếu thấm nước, nó sẽ hỏng hoàn toàn.
“Tôi thật sự…”
“Jung Se Jin, người khôn ngoan như cậu sao lại thế?”
Tôi khựng lại, miệng đóng chặt. Anh ta gọi tên tôi. Chẳng có gì lạ khi anh ta biết tên tôi, nhưng trong khoảnh khắc ấy, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi.
“Tôi không thể bất lịch sự với khách mời quý được. Đi nào.”
Lại là cảm giác như hồi ở nhà vệ sinh. Sự bài xích lan từ chân lên và bóp nghẹt gáy tôi. Nó siết dần hơi thở, đến khi thiếu oxy thì như kim châm vào ngực.
“……Vậy thì buông tay tôi ra đã.”
“À, tay à?”
Tôi khó khăn thốt lên, và anh ta thả tay như thể đó là chuyện nhỏ. Khi tôi chỉnh lại áo khoác nhàu nhĩ, anh ta cười khúc khích, lẩm bẩm.
“Nhát quá nhỉ…”
Linh cảm chăng? Tôi thấy chẳng ổn chút nào. Anh ta cứ khăng khăng dẫn tôi đi, tôi bảo không sao vẫn ép buộc. Có thể tôi nhạy cảm quá, nhưng mọi hành động ấy như đang tìm cớ để làm gì đó.
“Đi thôi. Phải xử lý trước khi vết bẩn khô chứ.”
Dù vậy tôi vẫn phải bước theo anh ta. Đây không phải lúc rời khỏi sảnh, nhưng gây ồn ào còn tệ hơn. May mà cha vẫn đang hút thuốc chưa về.
Khi rời sảnh cùng Kwon I Jung, tôi chạm mắt với Lee Tae Sung đứng gần cửa. Anh ta nhìn tôi khó hiểu rồi cau mày khi thấy bộ đồ lem luốc. Ánh mắt anh ta như trách tôi bất cẩn, nhưng khi nhìn lên mặt tôi, nó bỗng trở nên nghiêm trọng.
“……”
“……”
Khoảnh khắc ánh mắt lướt qua nhau chứa đựng vô vàn điều không thể diễn tả. Tôi nhún vai, còn Lee Tae Sung nhìn qua lại giữa tôi và Kwon I Jung với ánh mắt sắc lạnh. Không biết có nhận ra không, Kwon I Jung vô tư nói.
“Hay tôi thuê một phòng cho cậu? Đây là khách sạn mà, như thế tiện hơn.”
“Không, không cần đâu ạ.”
Anh ta đi trước, còn tôi lẽo đẽo theo sau. Bước chân thong dong của anh ta giống mà lại khác Kwon I Do.
Và phía sau chúng tôi, Lee Tae Sung lặng lẽ bám theo cách vài bước.
***
Kwon I Jung dẫn tôi đến một nhà vệ sinh xa sảnh tiệc. Tôi thắc mắc sao lại đi xa thế, nhưng chưa kịp hỏi, anh ta đã bảo nếu bị người ta thấy thì phiền. Giọng điệu rất mơ hồ, nhưng tôi cố tình lờ đi, để lời anh ta trôi qua một bên tai.
“Đi hẳn lên phòng không tốt hơn sao?”
Anh ta hỏi câu đó không dưới năm lần, chẳng chút cường điệu. Tôi không biết anh ta mong tôi trả lời gì, nhưng tôi chỉ có thể nói “Không sao đâu”. Tôi chẳng muốn thuê phòng vì một bộ đồ hỏng, càng không muốn hành động gây hiểu lầm với người lạ.
“Nhìn thế mà cứng đầu ghê. Cũng phải, mấy đứa như Jung Se Jin thường tính tình mạnh mẽ hơn.”
Chẳng hiểu sao anh ta lại vui vẻ thế, giọng điệu đầy phấn khích. Tôi kìm nén nỗi bất an đang trào dâng, khéo léo kéo giãn khoảng cách với anh ta. Nhưng chỉ cần tôi chậm một chút, Kwon I Jung đã lập tức giục tôi đi nhanh lên như ma xui quỷ khiến.
“……Hình như chúng ta đã đi qua hai nhà vệ sinh rồi thì phải.”
“Hử? À, tôi định đến cái ở cuối kia.”
Anh ta chỉ tay về phía nhà vệ sinh nam nằm khuất trong góc sảnh. Đã muộn, nhân viên trực sảnh cũng thưa thớt. Kwon I Jung phớt lờ mọi lời chào trên đường, đến nơi thì ra lệnh.
“Vào đi.”
“……”
Tôi lén quan sát xung quanh. Vẫn có vài nhân viên qua lại dù là góc khuất. Thực tế là tôi đã chạm mắt với hai người. Hơn nữa, tôi tin Lee Tae Sung cũng ở đâu đó gần đây.
Nghĩ vậy, tôi cố ép trái tim đang đập thình thịch bình tĩnh lại. Nỗi bất an vô cớ cứ dâng lên từ lúc gặp Kwon I Jung. Chẳng có lý do gì để sợ hãi một người mới gặp lần đầu. Cùng là đàn ông, tôi cũng chẳng dễ bị làm hại.
Khi bước vào nhà vệ sinh cùng anh ta, tôi nghe thấy tiếng động lạ từ bên ngoài. Giống như tiếng vật cứng va vào sàn, kêu lạch cạch.
“Anh không nghe thấy tiếng gì sao?”
“Tôi không rõ, chẳng nghe thấy gì cả.”
Anh ta đáp tỉnh bơ, thái độ trơ trẽn đến mức khiến tôi nghi ngờ chính mình nghe nhầm. Căng mọi giác quan, tôi bước vào trong, còn Kwon I Jung đứng chặn lối vào, hất cằm ra hiệu.
“Cởi áo khoác ra đi.”
Tôi đã nói từ nãy, giọng điệu anh ta thật kỳ lạ. Chính xác hơn là ánh mắt anh ta nhìn tôi. Cái nhìn đánh giá từ đầu đến chân mang lại cảm giác khó chịu khác hẳn ánh mắt của cha.
“……Giám đốc Kwon I Jung.”
Thay vì cởi áo, tôi lùi lại một bước. Từ đầu tôi chẳng định giặt bằng nước, chỉ theo anh ta để tránh rắc rối thôi.
“Như tôi đã nói, tôi thật sự không sao. Dù sao vết này cũng không lau được bằng nước.”
“Ừ… tôi biết chứ.”
Kwon I Jung cười dịu dàng, gật đầu. Rồi anh ta chậm rãi tiến về phía tôi. Khi tôi lùi thêm một bước nữa, anh ta vừa tháo lỏng cà vạt vừa cười khẩy.
“Cậu giả ngây làm gì? Chẳng phải cậu biết rõ mà vẫn theo tôi sao?”
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.