Tận Cùng Ký Ức - Chương 56

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 56. Complete Strangers (4)

Có phải đã đến lúc tôi thực sự cần buông bỏ quá khứ? Mặc dù không thể gặp cha, nhưng tôi biết rằng hôm nay sẽ là lần cuối cùng tôi ở bên gia đình. Sẽ không còn những cuộc gọi, cũng chẳng còn lời nhắn nào qua thư ký Kim nữa.

Tôi chưa từng sống một cuộc đời mãnh liệt, nhưng cũng không phải là một cuộc sống thong dong nhàn nhã. Để đáp ứng kỳ vọng của cha, tôi đã cố gắng làm mọi thứ trong khả năng của mình. Sống hết mình với vai trò được giao phó – đó là toàn bộ cách tôi tồn tại trên đời.

Vậy mà bỗng chốc tôi cảm thấy mình lạc lối, như thể đang bước trên một con đường hẹp thẳng tắp rồi đột ngột đối diện với một khoảng trống vô định. Liệu đây là cơ hội để tôi tự do bước tiếp, hay là số phận đã đẩy tôi vào ngõ cụt, không thể tiến lên? Tôi cảm thấy mịt mù, chẳng thể nào tìm ra hướng đi.

“…Tôi đưa cậu về căn hộ nhé?”

Khi xe dừng lại ở ngã tư, thư ký Kim khẽ lên tiếng hỏi bằng giọng trầm tĩnh. Có lẽ anh ta đang lái xe về nhà Kwon I Do theo thói quen rồi chợt nghĩ ra điều gì đó. Thật ra, trong hoàn cảnh này, nhìn thấy Kwon I Do có thể sẽ khiến tôi lúng túng.

“Không.”

“…”

“Đưa tôi đến nhà anh Kwon I Do.”

Lời đáp bật ra lại mâu thuẫn với suy nghĩ. May thay, thư ký Kim không hỏi thêm lý do. Anh ta chỉ lặng lẽ chuyển hướng xe về phía nhà Kwon I Do theo ánh đèn giao thông. Những giọt mưa lướt nhẹ trên thân xe, trơn tru như cách nó xoay chuyển.

***

Khi xe đến trước nhà, ngoài trời đã nhá nhem tối. Mưa mỗi lúc một nặng hạt, và mớ hỗn độn trong đầu tôi cũng dần được sắp xếp. Hoặc đúng hơn là tôi đã gạt sang một bên những điều không thể sắp xếp nổi và tự an ủi rằng như vậy là đủ rồi.

Thư ký Kim dừng xe ở gara thay vì cổng chính. Tôi bảo anh ta thả tôi ở cổng, nhưng anh ta từ chối và nói rằng tôi sẽ ướt mưa. Vừa nghe nhắc đến cái độc của cảm cúm mùa hè, tôi chẳng còn lý lẽ nào để cãi lại.

“Vào đi. Tôi sẽ cẩn thận trên đường mưa.”

Chắc hẳn thư ký Kim sẽ quay về khách sạn mà gia đình tôi đang ở. Anh ta sẽ ở đó, hỗ trợ mẹ và các em tôi, lo liệu những việc vặt vãnh. Và người anh ta ở bên gần nhất, không ai khác chính là Min Jae.

“Còn nữa, thư ký Kim, hãy chăm sóc Min Jae thật tốt.”

“…”

Thay vì trả lời, thư ký Kim chỉ lặng lẽ nhìn tôi bằng ánh mắt bình thản nhưng sắc lạnh. Đôi khi, trong những khoảnh khắc im lặng thế này, anh ta toát lên một khí chất sắc bén chẳng kém gì Kwon I Do.

“…Có thể chỉ là cảm giác của tôi.” 

Anh ta chậm rãi mở lời, không phải để đáp lại yêu cầu của tôi. Tôi tò mò anh ta định nói gì, chỉ thấy anh ta khẽ nhíu mày, nói. 

“Nhưng hôm nay, cậu nói lời tạm biệt như thể sẽ không bao giờ gặp lại.”

“…”

Một nụ cười nhạt thoát ra như hơi thở hụt hẫng. Tôi mỉm cười, còn thư ký Kim chẳng nói thêm gì. Tôi chỉnh lại áo, khẽ cúi đầu chào anh ta.

“Cảm ơn vì đã đưa tôi về.”

Duyên phận không thể cắt đứt gọn ghẽ như lưỡi dao. Dù tôi có định rằng đây là lần cuối, chúng tôi vẫn sẽ chạm mặt nếu có cơ hội. Nhưng từ giờ, tôi sẽ không tự mình tạo ra cơ hội ấy nữa.

“Tôi đi đây.”

Không biết anh ta cảm nhận được gì, nhưng thư ký Kim không giữ tôi lại, cũng chẳng nói tôi nghỉ ngơi như thường lệ. Anh ta chỉ đứng bên chiếc xe, lặng lẽ dõi theo bóng lưng tôi khuất dần.

“...Hà.”

Trong thang máy, nỗi mệt mỏi bị kìm nén bấy lâu ùa về như sóng vỗ. Một ngày dài lê thê, từ lúc đi làm, đọc tin cha bị bắt, hoàn thành công việc rồi trở về nhà Kwon I Do. Đáng lẽ giờ này tôi đang ăn tối, nhưng vì gặp gia đình, một ngày tưởng chừng đã đầy ắp vẫn còn thừa thãi.

Kwon I Do đã làm gì ở nhà khi tôi vắng mặt? Thắc mắc ấy được giải đáp ngay khi tôi mở cửa. Ngẩng đầu lên, tôi thấy anh ta đứng đó, vẫn trong bộ đồ như trước, bất động như một pho tượng.

“…”

“…”

Không chút thay đổi so với lúc tôi rời đi sau giờ làm. Từ quần áo, vị trí đứng đến ánh mắt nhìn tôi. Dĩ nhiên là anh ta không thể đứng nguyên một chỗ cả ngày, nhưng cảnh tượng này đủ khiến tôi giật mình.

“…Sao anh lại đứng đó?”

Kwon I Do chỉ chớp mắt sau khi tôi hỏi. Khoảnh khắc ấy, tôi mới nhận ra anh ta đã bất động đến mức nào. Như một cuốn phim bị tạm dừng, không khí quanh anh ta bắt đầu chuyển động trở lại.

“Sao anh lại đứng đây…”

“…”

“Thường thì người ta sẽ nghĩ tôi đang đợi, đúng không?”

Nếu tôi bảo anh ta trông như chú chó canh nhà, liệu anh ta có nổi giận vì tôi vô lễ không? Làm sao anh ta biết tôi sẽ về mà đứng đây chờ? À, có lẽ anh ta nghe tiếng xe và ra đúng lúc.

“Tôi lo rằng cậu sẽ không quay lại.”

Từ “lo lắng” thốt ra từ miệng Kwon I Do nghe thật lạ lẫm dù tôi đã nghe không ít lần. Một người sở hữu mọi thứ như Kwon I Do thì có bao nhiêu mối lo trên đời? Chắc chỉ là kiểu lo lắng như chọn cà vạt nào cho ngày mai thôi.

“Cậu đi ra ngoài với vẻ như sẽ không bao giờ trở lại.”

“…Làm gì đến mức đó.”

Tôi đáp hời hợt rồi bước vào nhà. Không khí ẩm ướt phảng phất mùi pheromone như hương gỗ ướt của Kwon I Do, hôm nay nồng nàn hơn thường lệ.

“Nơi này là nơi duy nhất tôi có thể đến.”

Và chính anh ta đã xóa đi những nơi khác. Dù nơi ấy có thực sự là chốn để quay về hay không, giờ tôi cũng không thể quay đầu được nữa. Chỉ còn căn hộ của tôi và nhà của Kwon I Do thôi.

“Anh còn đổi cả số điện thoại của tôi, thế mà vẫn lo lắng đủ thứ.”

Không phải tôi cố ý châm chọc. Có lẽ Kwon I Do cũng hiểu. Anh ta khẽ nheo mắt, lẩm bẩm như tự nói.

“Tôi tưởng cậu sẽ giận.”

“Tôi không giận vì chuyện đó.”

Chẳng phải tôi đã nói rồi sao? Giận dữ cũng là một dạng đặc quyền. Nếu cảm xúc có thể thay đổi điều gì, thì tôi đã để mình nổi giận từ lâu. Nhưng dù có gặng hỏi đến đâu, mọi thứ cũng chỉ là vô nghĩa.

“Nhưng tôi hơi tò mò lý do. Tại sao anh lại làm thế?”

Tôi nghĩ Kwon I Do sẽ bảo đó là để hoàn thành kế hoạch, rằng anh ta sợ gia đình tôi liên lạc sẽ làm hỏng mọi thứ. Nhưng câu trả lời của Kwon I Do lại khác.

“Tôi không muốn cậu dính líu đến họ.”

Giọng nói tao nhã vang lên bình thản. Đôi mắt sâu thẳm của anh ta không chút giả dối.

“Tôi không muốn gia đình đó ảnh hưởng đến cậu.”

"Gia đình đó. Và tôi. Hôm nay, tôi đã bao lần nghe nhắc rằng mình chỉ là người ngoài? Tôi có từng đòi hỏi điều gì lớn lao đâu? Mọi thứ tôi chắt chiu dựng xây, cuối cùng lại hóa thành vô nghĩa. Không hẳn là đau lòng… chỉ là thấy trống rỗng đến lặng người.

“Xin lỗi vì không nói trước.”

Xin lỗi vì điều đó thôi ư? Giá như chỉ đơn giản là vấn đề thông báo.

“Chuyện này không phải vấn đề để nói rằng có ổn hay không…”

Tôi không định trách cứ anh ta. Kwon I Do chỉ xin lỗi vì đã đổi số điện thoại mà không báo, còn những việc khác, có lẽ anh ta chẳng thấy mình sai.

“Anh ăn tối chưa?”

Trước câu hỏi bất ngờ, Kwon I Do nhìn tôi chăm chú. Có lẽ anh ta chưa ăn, dù đó chỉ là phỏng đoán của tôi thôi. Tôi rời mắt khỏi anh ta rồi bước đi trước.

“Tôi đói rồi, ăn cơm trước đã.”

Sau khi tắm nhanh, tôi xuống bếp, nơi một bàn tiệc đã được dọn sẵn. Vì đã muộn, món ăn ít hơn bình thường, chủ yếu là những món nhẹ và dễ tiêu. Kwon I Do và tôi ăn trong im lặng, không một lời trò chuyện. Không khí gượng gạo đến lạ, khác hẳn lần đầu tôi bước vào ngôi nhà này. Tiếng bát đĩa khẽ chạm nhau là âm thanh duy nhất cho đến khi tôi lên tiếng trước.

“Tôi vừa đi gặp gia đình.”

Ánh mắt Kwon I Do hướng về tôi. Tôi đặt thìa xuống, bình tĩnh kể.

“Tôi muốn hỏi họ định làm gì tiếp theo…”

“Thật tình cảm.”

“…”

“Nếu là tôi, tôi sẽ giả vờ không biết.”

Lời nhận xét khô khan nhưng lại chân thật. Không phải anh ta nói cho qua chuyện, mà có lẽ anh ta sẽ thực sự làm thế.

“Tôi có một câu hỏi.”

“Nói đi.”

Kwon I Do gật đầu ngay. Khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, tôi vô thức cúi xuống.

“Trước đây…”

Tôi chỉ muốn hỏi một câu cuối, không truy cứu đúng sai. Bám víu vào chuyện đã qua chỉ khiến bản thân kiệt quệ. Càng kéo dài, người thiệt cũng chỉ là tôi.

“Những việc xấu mà anh nói sẽ làm, có phải là những chuyện này không?”

Tôi hỏi chung cho tất cả: việc phanh phui bê bối của Hae Shin, đổi số điện thoại của tôi và hành động độc đoán bất chấp ý kiến của tôi. Hay việc cuối cùng quá hiển nhiên để gọi là xấu xa?

“Cậu đã hứa sẽ đứng về phía tôi.”

Câu trả lời dường như đã định sẵn. Trước khi rời nhà, Kwon I Do đã nói rõ như thế. Đó là thỏa thuận tại khách sạn. Mọi thứ đã an bài, anh ta chỉ cần gật đầu thôi.

“Sun Ho sẽ thâu tóm Hae Shin.”

Nhưng thay vì “đúng vậy,” Kwon I Do lại kể một chuyện khác, điều tôi đã nghe từ thư ký Kim. Tôi khẽ cau mày, và giọng nói thanh lịch của anh ta tiếp tục.

“Họ sẽ thay thế ban lãnh đạo Hae Shin bằng các chuyên gia và đổi tên công ty. Trừ chủ tịch Jung Cheol Ho và khoảng mười nhân sự cấp cao, sẽ không có cắt giảm nhân sự.”

“…Rộng lượng thật.”

Tôi định nói rằng đó không phải điều tôi hỏi, nhưng rồi thôi. Những gì anh ta nói thường không vô ích.

“Dù sao thì, làm thế sẽ tốt hơn cho hình ảnh doanh nghiệp. Sắp tới sẽ có đại hội cổ đông, và tôi cũng sẽ tham gia.”

“Anh tham gia á?”

“Ừ, tôi có chút cổ phần.”

Anh ta ngừng lời, khẽ nghiêng đầu.

“Khá nhiều.”

Tôi tự hỏi, mình đang quá ngây thơ trước cách một doanh nghiệp vận hành hay Kwon I Do đã âm thầm sắp đặt tất cả từ trước? Dù là điều gì đi nữa, tôi cũng không hề lường trước được.

“Việc thâu tóm và ổn định sẽ mất nhiều thời gian. Vụ kiện của chủ tịch Jung cũng sẽ kéo dài tương tự.”

Một cuộc chiến dài hơi. Kẻ thắng có lẽ đã được định sẵn. Có lẽ, không chống cự sẽ tốt hơn cho cha.

“Se Jin, cậu biết bao nhiêu về điều kiện đính hôn mà chủ tịch Jung đưa ra?”

Kwon I Do chuyển chủ đề, không chờ tôi trả lời. 

“Doanh nghiệp đó không có đặc tính nổi bật. Omega duy nhất họ có cũng không phải con ruột.”

Đó là lời nói thẳng thắn, nhưng không làm tôi tổn thương.

“Chủ tịch Jung đề nghị trao omega của Hae Shin để liên kết với Sun Ho. Tôi từ chối, rồi thương lượng bằng vốn đầu tư và hệ thống.”

Câu chuyện giống hệt những gì cha kể, chỉ khác ở chỗ người mở lời trước là cha. Nhưng dẫu sao, cái giá phải trả cũng chẳng đổi thay. Một omega như tôi để đổi lấy mối quan hệ với Sun Ho – cha hẳn đã rất tuyệt vọng.

“Hệ thống tôi đưa cậu, đó là dữ liệu tôi hứa sẽ giao.”

“…”

Tôi không ngờ Kwon I Do thừa nhận dễ dàng thế. Nhưng câu tiếp theo càng bất ngờ hơn.

“Nhưng nó có lỗi.”

“…Gì cơ?”

Tôi tròn mắt. Kwon I Do vẫn bình thản, chớp mắt.

“Hệ thống đó có lỗi lớn, đang được sửa. Nó chưa đủ hoàn thiện để áp dụng.”

“…”

Giọng anh ta điềm tĩnh, nhưng nội dung thì không. Hóa ra hệ thống anh ta đưa tôi là hàng lỗi. Nếu tôi giao nó cho cha, Hae Shin sẽ lại rơi vào khủng hoảng.

“Anh biết nó có lỗi sao?”

“Điều đó quan trọng à?”

Kwon I Do hỏi ngược lại như thể chẳng đáng bận tâm, rồi nhướn mày và đáp bình thản.

“Ban đầu tôi cũng không biết.”

Câu trả lời để lại chút nghi ngại. Ban đầu là khi nào? Tôi muốn hỏi, nhưng anh ta không cho tôi cơ hội.

“Ngày đó, cậu đã cứu Hae Shin một lần. Chủ tịch Jung ngu ngốc không nhận ra, còn đuổi người mang lợi ích cho mình.”

Lời nói có phần cường điệu, nhưng tôi không phản bác. Ánh mắt lạnh lùng của anh ta không phải giận tôi, mà như đang nhớ lại ngày tôi bị tát.

“Cậu có thể không tin, nhưng tôi không định tự tay phá hủy Hae Shin. Vì cậu, tôi sẵn sàng làm ngơ.”

“…”

“Như tôi nói, người kéo cò là chủ tịch Jung.”

Tôi cảm thấy lẫn lộn. Kwon I Do có thể đã đẩy nhanh mọi thứ, nhưng như anh ta nói, đó là điều sớm muộn sẽ xảy ra. Liệu có nên đổ lỗi cho anh ta hay không? Tôi không thể kết luận.

“Tôi liên lạc với thư ký của cậu từ đầu. Anh ta cung cấp nhiều tài liệu, nhưng không phải chỉ vì anh ta mà chuyện này xảy ra.”

Tôi hiểu. Một vài cá nhân không đủ sức gây ra chuyện này. Có lẽ những gì cha gieo rắc đã quay lại thành độc dược.

“Đáng tiếc, xung quanh chủ tịch Jung không có ai tử tế. Đến vợ ông ta cũng quay lưng.”

“…Anh liên lạc cả với mẹ tôi?”

Kwon I Do cau mày. Rồi anh ta bật cười, khóe môi cong lên.

“Bà ấy là người thông minh, không giống chủ tịch Jung.”

Hình ảnh mẹ cẩn trọng với tôi hiện lên. Chắc chắn Kwon I Do đã yêu cầu bà giữ im lặng. Biết tôi vừa gặp gia đình, anh ta hẳn là nghĩ tôi đã biết hết.

“Tôi cam kết không đụng đến gia đình trừ chủ tịch Jung, và đảm bảo họ không làm hại cậu. Trừ khi cậu muốn, họ sẽ không liên lạc nữa.”

“…”

Linh cảm hôm nay hóa ra là thật. Tôi không ngạc nhiên, chỉ thấy lòng bình lặng. Điều khiến tôi bất ngờ là tôi chẳng còn chút lưu luyến nào với họ. Cảm giác mất mát không phải tiếc nuối, mà là sự trống trải.

“Se Jin, cậu không còn là con trai của chủ tịch Jung nữa. Cậu không cần trả ơn nuôi dưỡng, cũng không phải chịu trách nhiệm cho việc họ làm.”

Lẽ ra tôi nên nói rằng mình thấy nhẹ nhõm. Nếu cảm giác này là tích cực, có lẽ tôi đã hiểu sai về sự tích cực rồi.

“Se Jin.”

Kwon I Do chậm rãi gọi tên tôi như mở đầu cho phần kết. Tôi ngây ra nhìn anh ta, và anh ta chăm chú nhìn vào mắt tôi.

“Đó là tất cả những việc xấu tôi đã làm.”

Ánh mắt anh ta đượm nỗi buồn kỳ lạ. Tôi có cảm giác anh ta đang xin lỗi. Kwon I Do giữ ánh mắt tôi, chậm rãi nói.

“Không phải vì tôi khiến chủ tịch Jung bị bắt…”

“…”

“Mà vì tôi đã lấy đi gia đình của cậu.”

Cứ như có một tảng đá rơi xuống bụng, cổ họng tôi nghẹn lại, không thốt nên lời. Trước sự im lặng của tôi, giọng anh ta lạnh lùng tiếp tục.

"Dưới con mắt tôi, họ là những kẻ bạo hành. Nhưng với cậu, có lẽ họ là gia đình duy nhất."

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo