Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 55. Complete Strangers (3)
Đó không phải lời đe dọa. Chỉ là một câu hỏi đơn thuần. Cuộc đính hôn không biết khi nào sẽ kết thúc, và việc cha tôi bị bắt đã được định sẵn. Vì hai điều đó, tôi sẽ mất đi cả hình hài gia đình mà tôi đã cố gắng níu giữ sao?
“…”
Min Jae im lặng hồi lâu. Em ấy chỉ nhìn tôi, môi mấp máy vài lần. Cuối cùng, tiếng thở dài bật ra mang theo hàng loạt cảm xúc lẫn lộn.
“Hà…”
Một tiếng chửi thề khe khẽ vang lên. Sự trống rỗng, hư vô và cả cảm giác bất lực hòa lẫn trong cơn giận đã nguôi. Min Jae che mặt bằng hai tay, cười như kẻ điên, lẩm bẩm nhỏ.
“Mẹ kiếp, thật sự…”
Không còn vẻ hung hăng như trước. Thay vào đó là sự buông xuôi, cứ như em ấy đã từ bỏ mọi thứ. Tôi rời mắt khỏi em ấy, liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay.
“…Anh phải đi đây.”
Chắc em ấy không khóc đâu. Có lẽ vài ngày sẽ chán nản, nhưng rồi em ấy sẽ tự trấn an thôi. Tôi định nhờ thư ký Kim chăm sóc em ấy và chờ thời gian xoa dịu mọi thứ.
“Nghỉ ngơi đi, đừng uống nhiều rượu.”
Sao lại ra nông nỗi này? Ngày xưa chúng tôi từng thân thiết. Min Jae từng chạy theo gọi “anh, anh” như một đứa em ruột thịt quý giá.
“…”
Ánh mắt em ấy nhìn tôi đầy lưu luyến. Những cảm xúc tôi bỏ mặc giờ đã bén rễ sâu mà tôi không hề hay biết. Nếu tôi ngăn lại sớm hơn, liệu mọi chuyện có khác đi không? Nhưng nghĩ thế thì cũng chẳng thể quay lại.
“Anh đi đây.”
Nói xong, tôi quay lưng khỏi Min Jae. Lần này, em ấy không nổi giận, chỉ thở dài và nuốt tiếng nấc.
Khi tôi bước một bước ra cửa, một câu hỏi nhỏ vang lên từ phía sau.
“…Giờ lại định không nhận liên lạc nữa à?”
“…”
Tôi khựng lại. Không phải vì giọng em ấy run, mà vì tôi không hiểu. Tôi không nhận liên lạc? Thật vô lý.
“Em gọi cho anh à?”
Quay lại hỏi, tôi thấy Min Jae nhăn nhó. Em ấy đưa tay chà mặt, cắn môi.
“Còn hỏi thế à…”
“Em gọi cho anh thật sao?”
Tôi lấy điện thoại từ túi, kiểm tra xem có cuộc gọi nào không. Nhưng màn hình chỉ hiển thị giờ, không cuộc gọi, không tin nhắn. Tôi vào lịch sử cuộc gọi thì chỉ thấy số của Kwon I Do và thư ký Kim.
“Không có cuộc gọi nào cả.”
“…Cái gì?”
Min Jae trừng mắt nhìn tôi, ngỡ ngàng. Dư âm cảm xúc như bị xóa sạch. Em ấy mở to mắt, cau mày.
“Đùa à? Tôi gọi cho anh bao nhiêu lần…”
Em ấy giận dữ nói rồi bỗng mím môi, quay phắt đi như đang xấu hổ. Tôi kiểm tra danh sách chặn, hộp thư, rồi tìm số Min Jae trong danh bạ và bấm gọi.
“…”
Một giai điệu pop vang lên từ điện thoại tôi. Cùng lúc đó, tiếng chuông tương tự phát ra gần đó. Cách đây một giờ tôi vẫn gọi được cho thư ký Kim, tín hiệu vẫn ổn, vậy nên điện thoại không có vấn đề.
“…Cái gì thế này.”
Min Jae vừa kiểm tra điện thoại, chợt nhíu mày. Em ấy nhìn qua lại giữa tôi và màn hình, mặt méo mó như bị phản bội, rồi cáu kỉnh nắm chặt điện thoại.
“Giờ còn lén đổi số nữa hả?”
“…”
Không thể tin nổi. Tôi bước đến, nắm cổ tay Min Jae đang cầm điện thoại. Em ấy giật mình, định lùi lại, nhưng rồi nhìn tôi và im lặng.
“Cái này…”
Một dãy số mười một chữ số xa lạ. Rõ ràng tôi đang gọi, nhưng không phải số tôi dùng cả đời, mà là một số hoàn toàn khác. Tôi bấm kết thúc cuộc gọi, giai điệu pop cũng dừng lại.
“…”
Số của tôi… không thể nào đổi được.
Đầu óc tôi trống rỗng. Min Jae nhìn tôi, mặt cứng lại, lặng lẽ quan sát. Tiếng ù ù như ù tai vang lên, và một câu nói của Kwon I Do chợt vọng về.
“Điện thoại sẽ được thư ký mang đến vào chiều nay.”
Cổ tôi lạnh toát. Tôi tỉnh cả người như bị ai đó đập vào gáy. Muốn hét lên, nhưng tôi che miệng và nhìn xuống điện thoại trong tay.
“Màn hình vỡ hết nên tôi bảo mua cái mới.”
Ngày sau kỳ phát tình ở nhà kính, Kwon I Do nhờ Lee Tae Sung mua điện thoại mới cho tôi. Anh ta nói đã sao lưu mọi dữ liệu, thậm chí sửa cả màn hình điện thoại cũ. Nhưng nếu chiếc điện thoại tôi vô tư dùng thực chất mang một số khác thì sao?
“…Hà.”
Đầu óc tôi quay cuồng. Từ hôm đó, tôi không chia sẻ số mới với ai. Số của Lee Tae Sung là tôi nhận, và tại lễ kỷ niệm thành lập, tôi cũng không cho ai số. Tin nhắn hỏi thăm từ nhân viên cũ cũng ngừng từ đó.
Kwon I Do đã đổi số của tôi.
Nhận ra điều đó, tôi phát hiện một mâu thuẫn. Gia đình, thậm chí chính tôi, không biết số mới. Ngoài Kwon I Do và Lee Tae Sung, chỉ một người liên lạc được với tôi.
“Thưa giám đốc, là tôi đây.”
“…Cái gì, này, anh đi đâu? Này!”
Tôi lao qua căn phòng và chạy đến cửa, bỏ qua tiếng gọi của Min Jae, tay nắm chặt điện thoại. Mở tung cửa, người đứng cạnh đó giật mình nhìn tôi.
“Cậu Se Jin?”
Qua cặp kính mỏng, ánh mắt ngạc nhiên hiện ra. Đôi mắt mang dấu vết thời gian, khác xa ngày xưa với vài nếp nhăn. Tôi đóng cửa để Min Jae không nghe, nhìn anh ta và lên tiếng.
“Thư ký Kim.”
“Vâng.”
Anh ta lặng lẽ nhìn tôi như chờ tôi nói. Có lẽ cảm nhận được gì, cổ anh ta cứng lại. Mọi thứ quá vô lý, đến lúc hỏi, tôi còn bật cười khan.
“Sao thư ký Kim biết số của tôi?”
“…”
Môi anh ta khép chặt. Ánh mắt anh ta trầm xuống như trong xe. Im lặng hồi lâu, thư ký Kim không biện minh, chỉ nói một câu.
“…Xin lỗi.”
Là anh ta. Người cung cấp mọi thông tin cho Kwon I Do.
Những mảnh ghép tôi bỏ lỡ dần hiện ra. Cảm giác bất an với thư ký Kim, ánh mắt giấu diếm trong xe, sự chú ý đặc biệt của Kwon I Do với anh ta, và câu nói tôi nghe gần đây.
‘Nếu chỉ là đính hôn vì hợp đồng, giám đốc Kwon sẽ không vì cậu mà làm đến mức đó.’
“Đến mức đó” mà thư ký Kim nói chắc chắn là sự sụp đổ của Hae Shin. Người thân cận nhất của cha, kẻ tố giác nội bộ, có lẽ chính là anh ta. Vì thế thư ký Kim bảo tìm cũng vô ích.
“…”
Đáng lẽ tôi phải cảm thấy bị phản bội. Thư ký Kim vốn là người của cha, quay lưng chỉ trong chớp mắt thì thật vô lý. Lẽ ra tôi nên nghi ngờ và xác minh, nhưng lạ thay, tôi chẳng hề muốn làm vậy.
“…Cha tôi.”
“…”
“Thật sự không có phúc với người.”
Nếu chỉ một lần tôi chủ động liên lạc. Nếu tôi hỏi thăm gia đình mà không qua thư ký Kim. Nếu tôi đối mặt thay vì né tránh, tôi đã sớm nhận ra. Số điện thoại bị đổi, Hae Shin bị dồn vào đường cùng, và thư ký Kim đứng về phía Kwon I Do.
Không thể trách ai. Như thư ký Kim nói, phúc với người là tự tạo. Tôi không bị vu oan, vậy có đáng để đổ lỗi cho người khác không?
Buồn cười thay, nhìn cha trong cảnh khốn cùng, tôi chẳng cảm thấy gì. Không buồn, không thương, không xót. Cũng chẳng thấy hả hê, chỉ như kẻ ngoài cuộc đứng nhìn từ xa.
“…Phu nhân cũng biết.”
Thư ký Kim nói bằng giọng đều đều. Lần này là tin gây sốc thật sự, nhưng vấn đề là tôi chẳng còn thấy bất ngờ. Tôi bỏ điện thoại vào túi, gật nhẹ với anh ta.
“Đi gặp mẹ tôi thôi.”
***
Trên đường về sau khi gặp mẹ, trời bắt đầu mưa. Có lẽ mùa hè đến, báo hiệu mùa mưa chính thức. Những đám mây đen phủ kín trời, mưa lất phất như nhuộm cả thế giới thành màu xám.
Thư ký Kim im lặng suốt chặng đường mưa. Lời thường nói, bảo tôi chợp mắt nếu mệt, cũng không có. Tiếng mưa gõ vào cửa kính xen lẫn tiếng ồn trên đường là cuộc đối thoại duy nhất giữa chúng tôi.
‘Se Jin, con… cứ giả vờ không biết.’
Tôi không ngừng nghĩ về những gì đã xảy ra ở khách sạn — cuộc trò chuyện trong phòng suite cùng tầng với Min Jae, nơi mẹ ngồi ở phòng khách để Seo Young không thể nghe thấy. Dù giữa tình cảnh rối ren, dáng vẻ của mẹ vẫn kiêu hãnh như một con hạc, lưng thẳng tắp.
‘Kéo con vào sẽ càng hại hình ảnh doanh nghiệp.’
Mẹ không nói nhiều, chỉ bảo tôi phải làm gì. Đừng dính líu, giả vờ không biết, giữ im lặng. Không cần liên lạc với cha, chỉ cần ở yên trong nhà Kwon I Do như trước giờ.
‘Dù sao con cũng là người ngoài, sẽ không bị ảnh hưởng.’
Đó không phải là lời dành cho tôi, mà là một cảnh báo: đừng bước vào vòng tròn gia đình. Nếu tôi im lặng, dư luận sẽ gọi tôi là đứa con nuôi vô ơn. Mẹ biết rõ điều đó, nhưng vẫn không nói gì với tôi.
‘…Mẹ định làm gì tiếp theo?’
Tôi đã do dự rất nhiều khi hỏi câu đó. Sợ mẹ không nói, sợ mẹ thẳng thừng bảo tôi là người ngoài, không cần biết.
‘Mẹ sẽ ly hôn.’
May mắn là mẹ thoải mái chia sẻ kế hoạch. Bà nghịch chiếc nhẫn cưới nạm kim cương lớn, bình thản cúi mắt.
‘Mẹ và ông ấy đã nói xong.’
Mẹ không phải người của Hae Shin, Min Jae và Seo Young chỉ là học sinh. Mọi chuyện trong tập đoàn không ảnh hưởng đến họ. Nếu ly hôn, mọi thiệt hại sẽ dồn lên cha.
‘Lạnh lùng, nhưng bọn trẻ cần sống tiếp.’
Quyết định sáng suốt. Nếu hy sinh cá nhân để bảo vệ gia đình, cắt bỏ phần đuôi là cần thiết. Nếu cha đồng ý, chẳng có gì để phản đối.
Người ta nói nhà giàu dù sụp đổ, ba đời vẫn sống sung túc. Tôi không cần lo cho sinh kế của họ. Tài sản mỗi người đủ để sống đến cuối đời. Có điều, Min Jae cần tiết kiệm hơn.
‘Mẹ sẽ đảm bảo con không bị hại…’
Giữa những lời nói, mẹ liên tục nhìn tôi. Không phải khó chịu với đứa con nuôi, mà như thận trọng với một người xa lạ. Sự cẩn trọng quá mức ấy làm tôi càng thêm ngượng ngùng, nhưng mẹ không nhận ra.
‘Chuyện này không liên quan đến con.’
“…”
Tôi tựa cằm, nhìn mưa ngoài cửa sổ. Vì độ ẩm cao, mùi xung quanh trở nên nhạy hơn. Ngay cả trong xe, mùi da của ghế cũng rõ rệt.
“Tôi hỏi lại nhé.”
Tôi bất chợt lên tiếng, chậm rãi chớp mắt. Tôi nghĩ ra ngoài để mưa tạt ướt có lẽ sẽ tốt hơn.
“Anh định làm gì tiếp theo?”
Thư ký Kim sẽ nhận một vị trí từ Kwon I Do sao? Tôi tò mò anh ta sẽ được gì khi phản bội cha. Hoặc có khi từ đầu anh ta đã chẳng trung thành rồi, gọi đó là phản bội liệu có đúng không?
“Thật sự chưa có gì chắc chắn.”
Lần này, thư ký Kim trả lời không do dự. Cùng nội dung như trước, nhưng tôi không nghĩ anh ta nói dối. Anh ta nhẹ nhàng xoay vô lăng, bình thản nói thêm.
“Trước mắt, mai tôi phải đi điều tra và bàn giao. Phòng thư ký cũng đang rối, có vài việc cần xử lý.”
Câu trả lời quá tận tâm. Anh ta biết tôi không hỏi lịch tuần này. Để có câu trả lời mong muốn, tôi cần hỏi thẳng hơn.
“Kwon I Do hứa gì với anh?”
Trên đời không có hợp đồng vô điều kiện. Một người cẩn thận như thư ký Kim không thể hành động vì bị đe dọa. Dù lợi ích là gì, chắc chắn anh ta không chịu thiệt.
“Chỉ là lợi ích trùng hợp.”
Thư ký Kim đáp, giọng trầm buồn. Âm thanh xám xịt như bầu trời mưa. Giọng nói kiềm chế cảm xúc lại khiến tôi bình tâm.
“Tôi nghĩ những gì chủ tịch làm rồi sẽ bị lộ. Chẳng có bí mật nào giấu được mãi.”
“Anh lo lắng sao?”
“…Vâng.”
Anh ta thẳng thắn thừa nhận nỗi bất an và giải thích chi tiết nguyên nhân.
“Không phải sợ mất việc, mà sợ trở thành kẻ không ngay thẳng.”
Câu trả lời nhẹ nhàng nhưng mang sức nặng lớn. Là người gần cha và hỗ trợ những việc mờ ám, thư ký Kim chắc căng thẳng hơn tôi nghĩ.
“Sau khi cậu rời vị trí giám đốc chi nhánh, chủ tịch càng lo lắng hơn.”
Con đường sống của thư ký Kim là Kwon I Do, của mẹ là ly hôn, còn của cha có lẽ là cuộc đính hôn giữa tôi và Kwon I Do. Khi cuộc đính hôn không thành, cha hẳn cũng bất an.
“Thay vì sống chênh vênh thế này, tôi nghĩ tìm cách là tốt nhất.”
“…”
“Nghe buồn cười, nhưng… tôi không cố ý phản bội chủ tịch. Tôi nghĩ điều này cũng tốt cho ông ấy.”
“Cha tôi mà nghe thì sẽ nổi điên mất.”
Tôi bật cười không đúng lúc. Tôi hình dung cha sẽ giận dữ thế nào. Chắc chắn ông sẽ vung tay tát một cái như đã làm với tôi.
“Còn việc không cho gia đình biết số của cậu… là để cậu được thoải mái hơn.”
Thư ký Kim nói, hơi ngập ngừng. Có vẻ việc nói những điều đó được làm vì tôi khiến anh ta cảm thấy áy náy. Anh ta khẽ nhíu mắt.
“Cậu dường như sống tốt ở đó…”
Anh ta nói chứng mất ngủ của tôi cải thiện, lượng thuốc ngủ giảm chỉ còn một phần tư. Bác sĩ Choi còn đùa rằng tôi có lấy thuốc chỗ khác không.
“Tôi nghĩ giám đốc Kwon thật lòng quý cậu.”
“…Ừm.”
Tôi không thể đồng ý hay phản đối. Kwon I Do có tình cảm với tôi là chắc chắn, nhưng mức độ ra sao thì tôi vẫn chưa rõ. “Quý” có phải từ đúng để dùng không, tôi không dám chắc.
“Tôi xin lỗi vì tự ý hành động. Tôi sẽ chịu mọi trách nhiệm.”
Đúng là thư ký Kim, kết thúc câu chuyện cũng đầy lịch sự. Tôi vốn không định giận, nhưng dù có giận, tôi cũng chẳng thể nổi nóng trực tiếp được.
“Trách nhiệm gì chứ…”
Tôi cười nhẹ, nhắm mắt. Khi mọi người đang xoay vần, tôi như dừng lại. Từng là một bánh răng, giờ tôi như một vòng quay lạc lõng, chẳng khớp với bất kỳ ai.
“Tôi có quyền gì để trách chứ?”
“…”
“Một người không còn là thư ký của tôi.”
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.