Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Khi xuân đến, những điều đầu tiên thay đổi là làn gió ấm áp và những đóa hoa rực rỡ điểm tô trong khu vườn xanh tươi. Đó là thời điểm mở cửa sổ sẽ cảm nhận được mùi hương mùa xuân thoang thoảng, trang phục đi làm cũng bớt đi một lớp.
Kwon I Do và tôi kết hôn vào đầu xuân nên cho đến gần đây không khí vẫn còn se lạnh. Tôi còn bị cảm do dầm mưa, đủ để thấy rõ ảnh hưởng của mùa. Chắc chỉ chớp mắt một cái là hè đến, rồi cây cối sẽ xanh tươi mơn mởn ngay thôi.
Dù sao thì cũng đã một tháng rưỡi trôi qua. Cuộc sống hôn nhân của tôi với anh ta cũng dần quen thuộc. Nói đúng hơn là nơi ở mới và người cùng ăn cơm đột ngột xuất hiện đã không còn làm tôi khó chịu nữa.
Chỉ duy nhất một điều tôi vẫn chưa thể thích nghi, đó là thái độ có phần thay đổi tinh tế của anh ta.
***
Từ sau khi đi sông Hàn về, Kwon I Do trở nên hơi lạ lùng. Thật khó để nói rõ ràng, nhưng ánh mắt anh ta nhìn tôi đã khác trước. Nếu trước đây là gió lạnh thổi vù vù, thì giờ đây ít nhất cũng giống như sự tĩnh lặng của một ngày không gió.
Tôi cảm nhận được điều đó rõ nhất trong bữa sáng cùng anh ta. Kwon I Do ăn sáng xong và đứng dậy như mọi khi.
“Tôi đi trước đây.”
Bạn có thể hỏi câu nói đó có gì lạ đâu, nhưng đối với tôi đó là một điều đáng ngạc nhiên. Kwon I Do chưa bao giờ xin phép trước khi đứng dậy. Nói đúng hơn là một lời thông báo, nhưng so với lúc anh ta còn phớt lờ lời chào của tôi thì đây là một sự khác biệt đáng kể.
Chuyện gì đã thay đổi trong lòng anh ta vậy? Lúc đó tôi chỉ thắc mắc đến vậy thôi. Tôi thực sự cảm thấy lạ lùng vài ngày sau đó.
“Bồn tắm có thể dùng bất cứ lúc nào cậu muốn.”
“...Vâng?”
Kwon I Do nói vậy trong bữa sáng. Đó là một chủ đề bất ngờ, và tôi thấy anh ta tử tế đến lạ lùng. Tất nhiên, sẽ tốt hơn nếu tôi không nghe thấy câu nói tiếp theo của anh ta.
“Đừng có bị cảm vớ vẩn nữa.”
Cái này… có nên gọi là quan tâm không nhỉ? Thực ra thì khá mơ hồ, nhưng tốt hơn nhiều so với khi tôi mới về đây. Chỉ cần anh ta không nhìn tôi như nhìn một con côn trùng, tôi cũng đã có chút không gian để thở rồi.
Thế nhưng thái độ thay đổi đó cũng không hoàn toàn làm tôi vui vẻ. Mỗi khi đối mặt với anh ta, lồng ngực tôi lại nhói lên như có gai đâm. Gặp nhau ít thì còn có thể coi là bình thường, nhưng khi những cuộc gặp cứ lặp lại nhiều hơn, cảm giác trong tôi cũng trở nên nặng nề hơn từng chút một.
***
Và rồi vào một buổi chiều cuối tuần, tôi đi dạo một mình trong vườn. Thường thì tôi chỉ quanh quẩn trong phòng, nhưng thời tiết hôm đó quá đẹp nên tôi quyết định ra ngoài hít thở một chút. Đúng lúc ấy, người làm vườn đang dọn dẹp bồn hoa bắt gặp tôi và thân thiện chào hỏi.
“Chắc cậu đi dạo nhỉ?”
Người làm vườn là một người đàn ông khoảng 50 tuổi có vẻ ngoài hiền lành và làn da khỏe mạnh. Ông ấy luôn đeo găng tay lao động dính đất và một chiếc tạp dề bẩn thỉu.
“Vâng, tôi thấy hoa nở nhiều nên muốn ngắm một chút.”
Tôi mỉm cười đáp lại, khuôn mặt người làm vườn cũng rạng rỡ nở nụ cười. Qua thời gian, tôi biết ông ấy là người rất tự hào về công việc của mình. Mỗi khi tôi khen khu vườn được chăm sóc tốt, ông ấy lại tỏ ra vui mừng hơn ai hết.
“À, tôi hái một ít hoa để trang trí phòng cậu nhé?”
Chưa đợi tôi trả lời, người làm vườn đã ngồi xổm xuống bồn hoa. Ông ấy vội vàng hái vài bông hồng và mẫu đơn rồi tỉa gọn gai để không làm tay bị thương, tạo thành một bó. Tôi không định hái những bông hoa đang nở đẹp, nhưng tôi vẫn lặng lẽ quan sát hành động của ông ấy, sợ ông ấy sẽ thấy khó xử.
“Ôi, nhiều quá rồi. Đây, tôi đã chọn những bông đẹp nhất, rất hợp với cậu đấy.”
Những bông hoa sặc sỡ tươi tắn và đẹp đẽ. Mùi hương thơm ngát của hoa làm dịu đi tâm trạng nặng trĩu của tôi. Chỉ cần cầm chúng trên tay thôi, khóe miệng tôi cũng bất giác cong lên.
“Cảm ơn ông. Chắc tôi phải nhờ ông cắm vào lọ giúp tôi rồi.”
Cắm vào nước thì sẽ giữ được bao lâu nhỉ? Tôi lặng lẽ cúi đầu xuống, hít hà mùi hương. Tôi nghĩ sẽ rất tuyệt nếu trang trí phòng bằng chúng và tận hưởng mùi hương ngọt ngào ấy vài ngày.
Tôi trò chuyện đôi ba câu với người làm vườn rồi lại cảm ơn ông ấy và trở về nhà. Mùi hương hoa thoang thoảng làm tôi cảm thấy vui vẻ mỗi khi bước đi. Chẳng trách mọi người lại thích hoa bó đến vậy. Tôi nghĩ vậy khi đang bước lên cầu thang.
“…”
Như lần nào đó, Kwon I Do đang đứng trên tầng hai. Anh ta mặc bộ vest chỉnh tề và hoàn hảo như mọi khi. Trong lòng tôi hơi bối rối, bất giác hỏi:
“Anh về lúc nào vậy?”
Ánh mắt anh ta xuyên thẳng vào khuôn mặt tôi. Tiếp theo là đôi môi mấp máy, thốt ra câu trả lời đơn điệu “Vừa nãy.” Rồi anh ta chậm rãi cúi mắt xuống, nhìn chằm chằm vào bó hoa trên tay tôi.
“À… anh muốn một ít không?”
Tôi theo phản xạ chia đôi bó hoa và đưa cho anh ta. Anh ta không nhận, mà nhíu mày, nên tôi ngượng nghịu nói thêm:
“Làm quà.”
“...Quà?”
À, tôi chọn từ sai rồi.
“Vì là hoa từ vườn của anh nên nói là quà thì hơi quá…”
Cuối cùng thì bó hoa này cũng là của Kwon I Do thôi. Tôi có cảm giác như đang khoe khoang bằng đồ của người khác. Thế nên tôi lén lút quay mặt đi rồi mỉm cười, cố gắng tỏ ra tự nhiên.
“Nó đẹp mà.”
“…”
Anh ta im lặng nhìn mặt tôi rất lâu. Không nhận hoa, cũng không từ chối. Có lẽ tôi đã làm gì khiến anh ta phật ý chăng? Trong khi tôi nghĩ vậy, anh ta vươn tay về phía tôi.
“Ai cho cậu vậy?”
Những bông hoa nở rộ rực rỡ càng thêm lộng lẫy khi nằm trong tay anh ta. Người này cầm cái gì cũng hợp. Tôi nghĩ vậy và trả lời:
“Người làm vườn cho tôi ạ.”
“Cậu có vẻ hòa hợp với người giúp việc nhỉ.”
Thật kỳ lạ, vẻ mặt anh ta khi nói câu đó trông có vẻ không vui. Tôi lo lắng không biết liệu người làm vườn có bị vạ lây không, nhưng may mắn thay, Kwon I Do nhanh chóng đổi chủ đề.
“Cậu thích hoa à?”
“Vâng, ừm… tôi khá thích.”
Tôi thích hoa một cách bình thường. Hương thơm mà chúng tỏa ra luôn mang lại cảm giác ấm áp mỗi khi tôi ngửi thấy. Đối với một người từng mơ ước trở thành người pha chế nước hoa như tôi, tất cả những mùi hương đó đều rất quyến rũ.
“Thảo nào…”
Anh ta lẩm bẩm điều gì đó, nghe được mà như không. Hình như tôi nghe thấy từ “pheromone”, nhưng vì quá nhỏ nên tôi không nghe rõ. Anh ta cầm một bông hồng bằng tay trái, xoay xoay cành hoa và nói:
“Sắp tới sẽ diễn ra lễ kỷ niệm thành lập tập đoàn Sun Ho.”
Giờ mới nhớ, tin tức về việc này thường được nghe vào khoảng thời gian này mỗi năm. Tôi chưa từng tham dự, nhưng tôi biết cha tôi đã đi vài lần. Và có lẽ lần này tôi sẽ phải tham dự với tư cách là đối tác của anh ta.
“Trang phục tôi sẽ chuẩn bị, cậu chỉ cần dành thời gian vào ngày đó thôi.”
Ngón tay đeo nhẫn cưới giống hệt của tôi đang đeo ở tay trái anh ta. Vào ngày lễ kỷ niệm, chúng tôi sẽ giả vờ là một cặp vợ chồng hạnh phúc trước mặt mọi người. Có lẽ sẽ giống như đám cưới, tôi sẽ cười tươi tắn, còn Kwon I Do thì lắng nghe những lời tâng bốc của người khác.
“Vâng, tôi sẽ nhớ.”
Chỉ nghĩ đến việc sẽ gặp lại cha thôi mà nơi lồng ngực tôi lại thắt lại một lần nữa. Mùi hoa khi nãy còn thoang thoảng dễ chịu, giờ lại như cuộn lấy đầu óc và làm tôi thấy chóng mặt.
“Vậy… tôi xin phép đi trước…”
Tôi khẽ chào Kwon I Do rồi quay người bước về phía cầu thang lên tầng ba. Anh ta không giữ tôi lại, chỉ lặng im nhìn theo bóng lưng tôi khuất dần. Cái nhìn bám riết sau gáy như những mũi kim nhọn khẽ chích vào tôi.
***
Lễ kỷ niệm thành lập công ty được tổ chức tại sảnh Libra của khách sạn Myung Sung. Ngay trong ngày hôm ấy, tôi đến tiệm mà Kwon I Do đã chuẩn bị sẵn, làm tóc và thay trang phục. Sau đó chúng tôi cùng nhau đến khách sạn, và tôi khoác tay anh ta khi bước vào như một phản xạ.
Trong hội trường rộng lớn, chỗ ngồi của tôi đương nhiên là bên cạnh Kwon I Do. Gia đình anh ta cũng ngồi gần đó, nhưng không ai buồn liếc mắt nhìn tôi. Người duy nhất thể hiện một chút gì đó là Kwon I Jung. Anh ta nở nụ cười nửa miệng lơ đãng, ánh mắt đầy ẩn ý.
“Không ngờ ai nấy đều đẹp đến thế…”
Đúng như lời ai đó vừa buột miệng. Đứng giữa những con người sở hữu cả danh tiếng lẫn tài sản, tôi thấy bản thân thật lạc lõng. Ngay từ lúc bước vào, những ánh mắt đổ dồn tới đã ngập tràn sự tôn kính lẫn tham vọng.
Buổi lễ diễn ra đúng trình tự đã thông báo từ trước. Phó chủ tịch Kwon Sang Mi thay mặt xin lỗi vì sự vắng mặt của chủ tịch Kwon Byung Wook. Tôi chợt nhớ tới cuộc điện thoại giữa Kwon I Do và ai đó, nhưng cố giữ gương mặt bình thản như chẳng biết gì.
“Chà, bao lâu rồi mới được gặp lại ngài Kwon I Do thế này.”
Khi chương trình kết thúc, cha tôi bước tới. Khuôn mặt ông rạng rỡ hơn bao giờ hết. Ngay cả khi chìa tay chào hỏi Kwon I Do, ông cũng không còn dáng vẻ khúm núm như xưa. Ông thẳng lưng, nở nụ cười nhẹ nhàng và trò chuyện cởi mở.
“Dù mới cưới nhưng chắc vẫn rất bận rộn nhỉ. Cơ mà cũng nên nghỉ ngơi đôi chút. Lơ là chuyện vợ chồng thì người làm cha này biết sống sao đây?”
Tôi vẫn thường nghĩ, nếu xét về độ trơ trẽn thì chắc ông chẳng thua kém ai. Cơ mà nghĩ vậy thì có phần quá đáng. Vì suy cho cùng, kẻ trơ trẽn nhất lúc này… có lẽ lại là tôi. Tôi đang đứng cạnh Kwon I Do và mỉm cười như chẳng hay biết gì.
“Thật lạ, tôi còn gửi về nhà mẹ đẻ để nghỉ ngơi cho tử tế, vậy mà mới một ngày đã quay lại rồi.”
Kwon I Do thong thả cất lời, ánh mắt lần lượt lướt qua cha mẹ tôi rồi dừng lại ở Seo Young. Ngay cả tôi cũng cảm nhận được sự lạnh lùng trong cái nhìn ấy, lạnh đến mức khiến cả ba người kia sững người. Cuối cùng, ánh mắt ấy dừng lại nơi Min Jae. Em ấy vẫn đứng im lặng ở phía sau từ nãy đến giờ.
“Còn chuyện đời sống vợ chồng ra sao… thì người hiểu rõ nhất chắc là cậu con trai đang đứng kia.”
“…!”
Mặt Min Jae đỏ bừng. Em ấy nắm chặt tay thành nắm đấm, cúi đầu thật thấp mà không nói lấy một lời. Rồi chẳng mấy chốc, em ấy xoay người bỏ đi, không một lời chào hỏi.
“…À ha ha, thằng bé từ sáng đã kêu mệt mỏi trong người…”
Cha tôi lắp bắp viện hết lý do này đến lý do khác, nào là đau bụng, nào là rối loạn tiêu hoá… nhưng tất cả đều là những cái cớ cũ rích. Cả Kwon I Do và tôi đều hiểu rõ lý do thật sự Min Jae rời đi.
“Chắc sắp tới tôi sẽ cần liên lạc với cậu thôi, giám đốc Kwon.”
Nói rồi, cha tôi kết thúc cuộc trò chuyện. Dường như ánh mắt ông thoáng liếc qua phía tôi. Kwon I Do có vẻ cho rằng đó chỉ là điệu bộ phô trương. Nhưng với tôi, lời cảnh cáo ấy như một cú siết thẳng vào lồng ngực, làm tôi nghẹn lại mà không sao thở nổi.
Cảm giác như kết cục đã được định sẵn và đang từng bước tiến về phía mình. Sự cắn rứt vốn cố gắng chôn vùi từ lâu lại âm thầm ngoi lên siết chặt lấy cổ chân tôi. Cứ giả vờ không biết gì mà bước tiếp, đến một lúc nào đó, tôi chắc chắn sẽ vấp ngã.
Sau đó tôi chẳng còn nhớ rõ mình đã đi chào hỏi ai và đã nói những gì. Dạ dày cứ cuộn lên từng cơn, chỉ cần sơ sẩy một chút là cảm giác buồn nôn lại ập tới. May thay, dù bụng dạ rối loạn, tôi vẫn giữ được dáng vẻ cần thiết trong một buổi tiệc như thế này.
Tôi chỉ sực tỉnh khi nhận ra mình đang trên đường trở về nhà. Cảnh vật bên ngoài lướt qua vùn vụt, và bất chợt tôi thấy mình im lặng quá lâu. Khi quay đầu lại, ánh mắt tôi bắt gặp ánh mắt của Kwon I Do. Anh ta vẫn dõi theo tôi nãy giờ mà không nói lời nào.
“…”
“…"
Trong khoảnh khắc đó, những cảm xúc tôi cố gắng kìm nén như một cơn sóng tràn bờ, ập đến không kịp trở tay. Một thứ cảm giác hổ thẹn đến mức không thể phân biệt nổi đó là nhục nhã hay chỉ là nôn mửa. Tôi đưa tay che miệng, rúc vai lại như muốn thu mình vào bóng tối. Kwon I Do bèn nhấn vào bộ đàm gắn liền với ghế lái trước mặt.
“Dừng xe lại.”
Chiếc xe dừng bên lề đường. Tôi muốn nói “không sao đâu, cứ tiếp tục đi”, nhưng chỉ cần thả lỏng một chút thôi là tôi sợ thứ gì đó sẽ tuôn ra ngoài. Tôi không chắc đó là nước mắt hay chỉ là phản ứng của cơ thể đang vùng vẫy.
“Ư…”
Cơn đau âm ỉ trong bụng như dần chìm sâu. Tôi biết mình sắp chìm nghỉm nhưng vẫn đứng yên, không làm gì khác ngoài việc chịu đựng. Tôi muốn cầu cứu, muốn ai đó kéo mình ra khỏi vũng bùn. Nhưng tôi biết sẽ không có ai trả lời… nên không dám lên tiếng.
“Say xe à?”
“….”
Tôi lắc đầu lia lịa. Chắc là do đầu óc tôi đang quay cuồng nên mới nghe giọng anh ta đầy lo lắng đến vậy. Tôi khó khăn lắm mới nuốt khan một tiếng, vùi mặt vào tay và thốt lên:
“...Tôi xin lỗi.”
“Lời xin lỗi đó…”
Kwon I Do cất giọng trầm thấp, bắt đầu câu nói. Trong chiếc xe đang đứng yên, sự hiện diện của Kwon I Do trở nên quá đỗi lớn lao. Từ pheromone của anh ta cho đến giọng nói đặc biệt rõ ràng ấy.
“Chắc là thói quen rồi. Cứ thấy cậu xin lỗi mãi dù không phải lỗi của cậu.”
Lời anh ta nói không sai, nhưng lần này, chính tôi mới là người đã sai thật. Chẳng bao lâu nữa, Kwon I Do cũng sẽ nhận ra điều đó. Chỉ là bây giờ anh ta vẫn chưa hay biết gì, vẫn dứt khoát nói.
“Sửa đi. Đó là thói xấu đấy.”
Nghe lời đó, cổ họng tôi bỗng thắt lại. Một cơn đau nhói như ai đó đang bóp chặt trái tim lan khắp cơ thể. Cảm giác như bị đánh đập tàn nhẫn, giống như lần anh ta tiết ra pheromone vậy.
Nếu có thể, tôi muốn quay ngược thời gian để xóa bỏ mọi chuyện. Nhưng tôi không thể, nên cuối cùng mọi thứ sẽ diễn ra theo đúng kế hoạch. Giờ có muốn thay đổi cũng chẳng ích gì. Tôi không có đủ dũng khí, quyền hạn hay bất cứ điều gì để làm điều đó.
“…Anh có thể khởi hành được rồi.”
Tôi cố gắng gượng dậy nói với Kwon I Do. Tôi không dám nhìn anh ta nên cứ thế che miệng bằng mu bàn tay và nhìn ra ngoài cửa sổ.
Kwon I Do nhìn tôi rồi khẽ mở miệng:
“Nếu không khỏe thì đi bệnh viện đi chứ.”
“…Không.”
“…”
“Tôi ổn rồi. …Tôi xin lỗi.”
Không biết nên gọi là may mắn hay sao nữa, anh ta không nói thêm gì mà khởi động xe. Dù có tặc lưỡi một cái, anh ta vẫn không trách mắng gì cả. Tôi cố nuốt ngược những lời muốn nói, và đôi môi đã đóng lại ấy không bao giờ mở ra nữa.
***
Dù biết rằng một lựa chọn trong phút chốc có thể hủy hoại tương lai, nhưng việc đảo ngược lựa chọn đó không hề dễ dàng. Không thể thay đổi quá khứ nên phải thay đổi hiện tại, nhưng cơ hội để làm điều đó không nhiều. Cứ thế lảng tránh, đến một lúc nào đó, tôi sẽ thấy mình đã chìm đến cổ trong một vũng lầy không lối thoát.
Liệu có nên nói sự thật với Kwon I Do không?
Tôi không biết mình đã băn khoăn về điều đó bao nhiêu lần nữa. Trớ trêu thay, công ty lại quá rảnh rỗi, và cha tôi lại ra lệnh cho tôi nghỉ phép dài hạn. Thế nên mọi chuyện càng khó khăn hơn. Lý do là trông tôi không khỏe, nên hãy về nhà tĩnh dưỡng, và tất nhiên là tôi không có bất cứ lựa chọn nào khác.
Mỗi ngày, hàng chục đến hàng trăm lần, tôi lại đặt lên bàn cân. Nên ở lại trong hàng rào mong manh có thể sụp đổ bất cứ lúc nào hay nên dõi theo lương tâm gian trá này. Dù biết rằng không nên làm vậy, nhưng tôi không thể dễ dàng từ bỏ tình yêu mà mình đã khao khát suốt đời.
Tôi không muốn bị bỏ rơi. Mọi băn khoăn của tôi cuối cùng đều quy về điều đó. Hàng rào mà tôi đã cố gắng bảo vệ bấy lâu nay, tôi không có đủ can đảm để tự tay phá hủy nó.
Trong lúc tôi đang nín thở như vậy, cháu gái của Kwon I Do, Kwon Hye Yool, đã đến chơi. Nó tết tóc dài thành hai bím, mặc quần yếm màu be và áo phông rộng thùng thình. Ban đầu nó còn ngại ngùng, nhưng khi cùng nhau ngắm những bức tranh mà Kwon I Do có, việc phá vỡ rào cản không hề khó khăn.
Kwon I Do về nhà khi tôi đang cùng Kwon Hye Yool đi dạo quanh vườn. Đó là lúc tôi đang giải thích đủ thứ về những bông hoa trong bồn. Hye Yool hỏi làm sao tôi biết được những điều đó, và tôi định trả lời là đọc trong sách.
“Anh?”
Một tiếng cười khẽ vang lên. Vô thức quay đầu lại, tôi thấy Kwon I Do đang khẽ nhếch khóe môi dịu dàng. Anh ta bước đến gần Hye Yool và bế bổng cô bé nhỏ xíu lên.
“Không được gọi là anh, Hye Yool à.”
“…”
Hoàng hôn buông xuống, phủ lên gương mặt Kwon I Do. Ánh hoàng hôn chảy dài trên vầng trán mịn màng và đọng lại rõ nét trong đôi mắt sâu thẳm. Anh ta khẽ nhắm mắt đầy trìu mến, bàn tay vuốt tóc và giọng nói thì thầm đầy dịu dàng.
“Chơi vui không?”
Lý do để một người say mê ai đó đôi khi rất tầm thường. Một điều đặc biệt bỗng nhiên khắc sâu vào tâm trí trong cuộc sống thường nhật. Trong trường hợp của tôi, đó chỉ đơn giản là nụ cười của anh ta.
Không, có lẽ không nên dùng từ "say mê". Đó là biểu cảm mà anh ta không bao giờ thể hiện với tôi, là ánh mắt yêu thương mà tôi chưa bao giờ nhận được trong đời. Tôi chỉ đơn giản là muốn có được những điều đó mà thôi.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.