Tận Cùng Ký Ức - Chương 82

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 82: Hiver Rigoureux (10)

Kwon I Do ngỏ lời muốn tôi dạy tiếng Pháp. Anh ta bảo công việc đột nhiên cần đến, nhưng lại không đến mức phải thuê gia sư riêng. Tôi đáp rằng mình không có năng khiếu dạy học, anh ta liền nói chỉ cần những câu chào hỏi đơn giản và cách đọc là đủ rồi.

'Dù gì đi nữa...'

Nụ hôn giữa chúng tôi có phần bốc đồng. Chúng tôi không phải một cặp tình nhân thắm thiết, cũng chẳng phải vợ chồng kết hôn vì tình yêu. Bên ngoài có thể diễn cảnh yêu đương mặn nồng, nhưng về đến nhà thì chẳng khác người dưng là bao. Vậy mà giờ anh ta lại muốn tôi dạy tiếng Pháp.

'Jung Se Jin.' 

'...' 

'Chúng ta đã làm tình và vừa hôn nhau xong. Dạy tôi một chút tiếng Pháp lại không được sao?'

Vấn đề là tôi không có lời nào để phản bác câu nói đó. Lúc ấy, cảm giác hơi ấm của Kwon I Do vẫn còn vương vấn làm đầu óc tôi rối bời. Cứ như đang lơ lửng giữa cung trăng, tâm trí hoàn toàn trống rỗng.

Thế là tôi đành gật đầu trong bất lực. Nếu anh ta thực sự cần, tôi cũng chẳng có cớ gì để từ chối. Lúc này Kwon I Do mới tỏ vẻ hài lòng, khóe môi khẽ cong lên thành một nụ cười hiếm hoi.

Sau đó, cuộc sống cứ lặp đi lặp lại những ngày bình thường. Chúng tôi luôn ăn sáng cùng nhau, và tôi sẽ dạy anh ta vài câu tiếng Pháp đơn giản sau khi anh ta tan làm. Địa điểm là thư phòng ở cuối tầng hai, và sau mỗi buổi học, mùi pheromone thoang thoảng của Kwon I Do lại vương vấn trên người tôi. Kết thúc tất cả, tôi lại có thể chìm vào giấc ngủ sâu không gì sánh bằng.

Ban đầu tôi cứ nghĩ là do thời gian ở cạnh anh ta quá căng thẳng. Cơ thể mệt mỏi rã rời vì luôn phải gồng mình. Hoặc cũng có thể chứng mất ngủ đã chồng chất, đến mức giờ đây tôi buộc phải ngủ một giấc thật sâu.

Thế nhưng, vài ngày sau tôi mới nhận ra. Pheromone của anh ta hiệu quả hơn hẳn những viên thuốc ngủ tôi vẫn thường dùng.

Có lẽ đây chính là vấn đề tương hợp mà giáo sư Choi đã nói. Tôi cảm thấy an toàn với pheromone của Kwon I Do, sự hiện diện trầm ổn đặc trưng của anh ta giúp tôi có được giấc ngủ ngon. Có lẽ việc tôi ngủ say sưa sau mỗi lần ân ái với anh ta không phải vì kiệt sức mà là nhờ pheromone.

Thật nực cười. Tôi lại dám cảm thấy ‘an toàn’ với Kwon I Do. Mâu thuẫn thay, chính anh ta lại là người làm tôi bất an nhất.

Càng gần gũi với anh ta, anh ta càng đối xử tốt với tôi, trong lòng tôi lại dâng lên một cảm xúc mãnh liệt như cơn khát cháy bỏng. Đó là sự tự ti, tội lỗi và một chút gì đó cắn rứt lương tâm.

'...Cậu thực sự không mong muốn gì sao?'

Nếu có một điều ước, tôi chỉ mong mọi thứ trở lại như ban đầu. Về cái ngày đầu tiên chúng tôi gặp nhau, nếu không thể thì về cái lúc tôi gặp cha mình, hoặc thậm chí là trước khi tôi và Kwon I Do trở nên thân thiết.

Nên gọi là trốn tránh chăng? Không, né tránh mới là từ chính xác. Tôi ghét cái cảm giác lương tâm bị gặm nhấm, đến nỗi sau này, tôi phải cố gắng không suy nghĩ đến. May mắn thay, khi có Kwon I Do trước mặt, tôi không thể nghĩ đến bất cứ điều gì khác ngoài anh ta.

"Hôm nay chúng ta học ở phòng tôi nhé."

Khi bữa tối vừa kết thúc, Kwon I Do là người đầu tiên đứng dậy và nói. Từ lúc nào không hay, chúng tôi ăn xong cùng tốc độ, trên bàn chỉ còn lại những chiếc đĩa trống. Tôi dọn bát đĩa sang một bên rồi đứng dậy theo anh ta.

Phòng của Kwon I Do ở tầng hai, không xa cầu thang là mấy. Nhìn anh ta mở cửa, tôi chợt nhận ra đây là lần đầu tiên mình bước vào phòng anh ta. Tôi chẳng bao giờ chủ động tìm đến, và anh ta cũng không bao giờ gọi tôi. Thế nên đây là một điều hiển nhiên.

Bên trong căn phòng sạch sẽ đến mức khắc nghiệt. Đồ đạc được đặt tối giản, màu sắc trang trí cũng không hề cầu kỳ. Nhưng ngay cả cái vẻ thiếu vắng hơi thở cuộc sống ấy cũng khiến cho tôi cảm thấy căn phòng này rất hợp với Kwon I Do.

"Ngồi đi."

Tôi ngồi xuống chiếc ghế sofa bên cạnh theo hướng tay Kwon I Do chỉ. Mùi pheromone tràn ngập căn phòng len lỏi vào tận sâu trong dạ dày, tạo nên cảm giác ngứa ngáy. Mùi cây gỗ ướt mưa và cái mùi đặc trưng, trầm ổn hơn thế của Kwon I Do.

"Trông cậu có vẻ buồn ngủ."

Kwon I Do ngồi xuống chiếc sofa đối diện tôi. Tôi mơ màng chớp mắt rồi khẽ lắc đầu. Cảm giác lúc này là sự lờ đờ, nhưng gần với sự thoải mái hơn là buồn ngủ.

"Không, tôi không buồn ngủ." 

"Dạo này cậu ngủ ngon chứ?" 

"Vâng, ừm..."

Tôi ấp úng trả lời. Thật ngại khi nói rằng tôi ngủ ngon nhờ pheromone của anh ta. Kwon I Do nhìn chằm chằm vào mặt tôi một lúc rồi gật đầu như nói "sao cũng được".

"Vậy à. Hôm nay học gì nào?" 

"À, hôm nay..."

Đúng như lời anh ta nói, chỉ cần dạy tiếng Pháp đơn giản, tôi đã chỉ cho anh ta cách đánh vần cơ bản và cách đọc. Ký ức về thời đại học đã khá mờ nhạt nên bản thân tôi cũng phải tự học lại để dạy anh ta. Vì vậy, ban ngày tôi tự xem sách, đến chiều thì dạy anh ta những gì mình đã học được trong ngày.

Thực ra tôi nghĩ sẽ khá rắc rối, nhưng Kwon I Do lại tiếp thu nhanh hơn tôi tưởng. Chắc là do anh ta vốn thông minh, chẳng bao giờ quên những gì tôi đã nói. Hơn nữa, phát âm lại cực kỳ chuẩn, đôi khi tôi còn cảm thấy anh ta phát âm tốt hơn cả mình.

"Lúc nào tôi cũng cảm thấy... anh học nhanh thật đấy."

Khi đã nói hết những nội dung chuẩn bị, tôi nhìn Kwon I Do đang đọc sách và nói. Kwon I Do liếc mắt lên, khẽ cười rồi đáp:

"Vì tôi thông minh mà."

Đó không phải là giọng điệu khoe khoang. Anh ta chỉ bình thản nói ra sự thật.

"Thông thường, tôi sẽ không quên những gì đã xem một lần."

Người đàn ông này rốt cuộc còn thiếu sót điều gì nữa đây? Anh ta đã có tất cả, giờ lại còn thông minh nữa. Tôi từng nghĩ tính cách là điểm yếu duy nhất của anh ta, nhưng dạo này ngay cả điều đó cũng không còn rõ rệt nữa.

"À, cũng một phần nhờ có thầy giáo dạy giỏi nữa chứ."

Tôi không ngờ anh ta lại biết nói lời "lấy lòng" như vậy. Nghe xong câu đó, tôi bật cười. Không phải vì câu nói buồn cười, mà vì Kwon I Do khi nói đùa lại có vẻ đáng yêu. Kwon I Do "đáng yêu" ư? Nếu người khác nghe thấy, họ sẽ nghĩ tôi bị điên mất.

"Anh nói vậy thì vinh dự cho tôi quá."

Tôi khẽ cụp mắt xuống, khóe môi nhếch lên. Mùi pheromone thoang thoảng và bầu không khí hiện tại dường như xóa tan mọi cảm giác bất an. Đến mức tôi muốn an phận trong sự an yên này nếu có thể tham lam hơn một chút.

'... '

Kwon I Do im lặng nhìn tôi một lúc. Đôi mắt đen sâu thẳm ấy trông có vẻ mơ hồ lạ lùng. Khi tôi nhìn lại, anh ta lẩm bẩm như nói với chính mình.

"...Thật à."

Tôi không thể hỏi "thật cái gì". Kwon I Do từ từ nhắm rồi mở mắt, nghiêng đầu sang một bên. Anh ta cẩn thận quan sát tôi như đang nghiên cứu rồi bất chợt lên tiếng với giọng điệu nghiêm túc.

"Jung Se Jin." 

"Vâng."

Một cảm giác căng thẳng không tên đột nhiên ập đến. Tôi ngồi thẳng người, nét mặt trở nên nghiêm nghị. Ngược lại, vẻ mặt của Kwon I Do lại dịu xuống. Anh ta gõ nhẹ ngón tay lên bàn, bình thản nói:

"Cậu đã hỏi tôi rằng khẩu súng trong thư phòng có phải là thật không, phải không?"

Khẩu súng được treo trang trí trên tường thư phòng. Dù nghĩ đó là giả, nhưng mỗi khi đến đó, ánh mắt tôi lại bị nó cuốn hút. Khi tôi gật đầu, Kwon I Do nói với giọng điệu không cảm xúc:

"Đúng vậy, đó là súng thật có đạn đã nạp sẵn."

Đùa ư... Không, nói thật ư? Câu nói tôi đã từng nghe lần trước giờ lại chẳng hề giống một lời nói đùa chút nào.

"Chỉ cần bóp cò là nó sẽ bắn."

“…”

Tôi chau mày, không tìm được lời nào để đáp lại. Nỗi ngạc nhiên vì anh ta có súng không lớn bằng thắc mắc vì sao anh ta đột nhiên lại nói về chuyện này. Có lẽ nhận ra suy nghĩ của tôi, Kwon I Do khẽ gật đầu.

“Thấy cậu có vẻ tò mò.” 

“...À.”

Tôi đúng là có tò mò, nhưng cũng chẳng muốn xác nhận xem nó có phải thật không.

“Đó là sự quyết tâm của tôi. Lời thề sẽ không bao giờ thỏa hiệp cho đến khi đạt được điều mình muốn.”

Người có mục tiêu thật tràn đầy sức sống. Tôi nhận ra điều đó khi nhìn Kwon I Do. Ý chí muốn tự tay giành lấy điều mình mong muốn là cảm giác này đây. Nó chẳng thể so sánh với sự tham lam mà tôi từng thấy ở cha mình.

“...Anh thật đáng nể.”

Đó là lời thật lòng từ tận đáy lòng. Dù chỉ quan sát trong thời gian ngắn ngủi, nhưng Kwon I Do thực sự là một người phi thường. Đáng lẽ anh ta có thể nghỉ ngơi một chút, vậy mà ngày nào cũng dồn hết tâm trí vào công việc.

“Tôi… chắc sẽ không dám dùng nó để trang trí đâu.”

Chắc mỗi lần nhìn thấy nó, tôi sẽ nghẹt thở mất. Sự lo lắng không biết khi nào nó sẽ bắn sẽ làm miệng tôi khô khốc. Tôi không muốn đối mặt với bất cứ điều gì, nên nếu chạm trán với nó, tôi sẽ sụp đổ ngay.

“...Kỳ lạ thật.”

Mãi một lúc sau, Kwon I Do mới thốt ra một nhận xét đơn điệu. Đôi mắt anh ta từ từ chớp, huyền bí như một cảnh trong phim.

“Súng đáng sợ, còn tôi là người trang trí nó thì không đáng sợ sao?”

Tôi nghĩ bụng anh ta đang nói điều hiển nhiên gì vậy. Khẩu súng đó là thật thì có lý do gì mà Kwon I Do phải đáng sợ chứ? Anh ta cũng sẽ không chĩa súng vào tôi hay bắn tôi mà.

“...Tôi có nên sợ không?” 

“Ít ra tôi cũng nghĩ mình sẽ bị gọi là thằng điên chứ.”

Kwon I Do khẽ gật đầu như không có gì to tát. Rồi như nghĩ ra điều gì đó, anh ta bật cười.

“À, hay là cậu không quan tâm đến tôi.” 

“...”

Tôi bất giác giật mình trước lời nói đó. Bởi vì thực tế tôi chẳng mấy bận tâm việc anh ta có súng hay không. Kwon I Do tinh ý nhìn thấu suy nghĩ của tôi.

“Kỳ lạ thật. Cậu có vẻ không ghét tôi, nhưng lại lạnh nhạt một cách khó hiểu.” 

“...” 

“Không... điều kỳ lạ nhất là cậu không ghét tôi.”

Với cách đối xử như vậy mà cậu còn suy nghĩ như thế sao, Kwon I Do đơn điệu hỏi. Cách đối xử của tôi có vấn đề sao? Phần đó tôi không thể hiểu được. Anh ta im lặng một lát rồi nhìn tôi bằng ánh mắt nghiêm túc.

“Cậu thật sự không mong muốn gì ở tôi sao?”

Tôi không hiểu lý do tại sao anh ta cứ liên tục hỏi câu này. Nếu có thể, tôi mong anh ta đừng hỏi nữa. Bởi vì mỗi khi anh ta nhìn tôi với ánh mắt như thế, tôi thực sự cảm thấy ngạt thở.

“Tôi...”

Dù trong lòng khó chịu đến mấy, tôi cũng không thể thú nhận sự thật. Tôi thiếu tự tin, và cũng không có dũng khí đối mặt với vấn đề để tự mình vực dậy như Kwon I Do. Tình huống này thật đáng hổ thẹn, nhưng đối với tôi, đó là lựa chọn tốt nhất.

“Tôi không mong muốn gì ở anh cả.” 

“...” 

“Không chỉ bây giờ... mà sau này cũng vậy thôi.”

Tôi nghĩ đó là câu trả lời ít làm anh ta phật lòng nhất. Tôi không mong muốn gì ở anh ta, cũng không muốn bất kỳ sự đền đáp nào. Giọng nói chợt nghẹn lại giữa câu, tôi chỉ biết lặng lẽ cúi đầu.

“Vì vậy, anh không cần phải lo lắng đâu.”

Tôi có tư cách gì để nói những lời này chứ? Dù bị mắng là kẻ vô liêm sỉ thì tôi cũng không có gì để nói. Bụng tôi quặn thắt, vùng thượng vị đau nhói. Nếu có thể, tôi muốn bật dậy và rời khỏi đây ngay lập tức.

“Cậu chỉ nói với tôi như vậy, hay với những người khác cũng vậy?”

Kwon I Do đáp lại bằng giọng nói trầm thấp. Pheromone của anh ta cũng trở nên nặng nề. Trong lúc tôi không nói được lời nào, ngón tay anh ta chạm vào má tôi.

“Đôi khi tôi tự hỏi. Cậu đã lớn lên trong một gia đình như thế nào mà lại trở thành như vậy?”

“Như vậy” là như thế nào chứ? Tôi còn chưa kịp hỏi, anh ta đã giữ cằm tôi và nâng lên. Buộc tôi phải đối mặt, anh ta tỉ mỉ xem xét từng đường nét trên khuôn mặt tôi.

“Nhìn mặt cậu... thì có vẻ lớn lên không thiếu thốn gì cả.” 

“...” 

“Cậu cũng biết mình trông như thế nào mà.”

Tôi không thấy ngại, chỉ thấy hơi khó hiểu. Chính Kwon I Do mới là người trông như chưa từng thiếu thốn bất cứ thứ gì trong đời. À không, thực tế anh ta chưa bao giờ phải nếm trải cảm giác thiếu thốn.

“Dù sao đi nữa... xem xét câu trả lời đó của cậu, tôi muốn hỏi.”

Bàn tay đang giữ cằm tôi di chuyển sang bên cạnh. Anh ta khẽ vuốt ve má tôi rồi mân mê dái tai. Theo từng cử động của bàn tay anh ta, mùi pheromone ngọt ngào lưu lại trên da tôi. Đầu óc vốn đang lộn xộn của tôi bỗng trở nên trống rỗng.

“Hôm nay ngủ lại phòng tôi nhé?”

Kwon I Do hỏi bằng giọng nói ngọt ngào như pheromone của mình. Không, dù anh ta nói chuyện bình thường thì trong bầu không khí này, tôi cũng sẽ nghe thấy như vậy. Ngón tay anh ta lướt vào tóc tôi rồi nhẹ nhàng vuốt ve thái dương.

“Thật ra, tôi gọi cậu đến đây là có ý này.”

Liệu tôi có nên rung động trong tình cảnh này không? Trái tim tôi đập thình thịch, thật đáng trách vô cùng. Đúng vậy, giờ mới nhớ, chúng tôi thường hôn nhau vào khoảng thời gian này. Những hành động thân mật không ai hỏi lý do, cũng không ai từ chối.

“Nếu thực sự không muốn, cậu có thể đẩy tôi ra...” 

“...” 

“Vì tôi khá tinh ý mà.”

Đôi mắt đầy tự tin của anh ta như trói buộc tôi. Từ gáy đến cổ tay, mắt cá chân và cả trái tim đang đập nhanh của tôi. Kwon I Do đã đến rất gần lúc nào không hay, nói với khoảng cách mà hơi thở có thể chạm tới.

“Ngủ lại đây đi, Se Jin.”

***

Những bước ngoặt thay đổi một mối quan hệ thường đến vào những khoảnh khắc không ngờ. Đó có thể là khi hai người yêu nhau chia tay, hay một người bạn lâu ngày không liên lạc bỗng trở nên khác lạ. Hoặc như Kwon I Do và tôi, bỗng chốc trở nên gần gũi hơn sau một đêm.

'Ư... ưm, hự...'

Đêm đó, trong phòng của Kwon I Do, tôi quấn quýt lấy anh ta dù kỳ phát tình chưa đến. Cứ như trên thế gian này chỉ còn lại hai chúng tôi, tôi tha thiết bám víu vào anh ta và cầu xin hơi ấm.

'Se Jin à.'

Từ lúc nào nhỉ? Tiếng gọi ấy không còn lạnh lùng nữa. Tình cảm dần thấm vào tim, trở nên nồng ấm khác hẳn trước đây.

Nhận ra điều đó thì đã quá muộn để quay đầu. Tất cả những gì tôi có thể làm là cắn chặt môi để kìm nén khoái cảm tột độ. Còn Kwon I Do, ngày hôm sau nhìn thấy tôi như vậy, anh ta chỉ lo lắng tặc lưỡi.

Khi mùa hè vừa chớm, chúng tôi chia sẻ những cảm xúc bình dị. Kwon I Do không còn tỏ ra hống hách, thỉnh thoảng còn mỉm cười khi nhìn tôi. Chúng tôi quấn quýt bên nhau mà không cần lấy kỳ phát tình làm cớ, hành vi đó cũng không còn đơn thuần là sự giải tỏa nữa.

Liệu đây có phải là mối quan hệ mà tôi hằng mong ước không? Thực lòng mà nói, nếu bảo không hài lòng thì là nói dối. Bởi vì tình cảm và hơi ấm mà anh ta dành cho tôi rất giống với những gì tôi khao khát bấy lâu. Đó là một sự cám dỗ không thể chối từ, bất kể cuối cùng sẽ phải đối mặt với điều gì.

***

"Tôi đến đón giám đốc."

Ngày kỳ nghỉ dài kết thúc, dự báo thời tiết báo tin mùa mưa bão đang đến. Cha tôi vẫn bặt vô âm tín, và tôi đã vượt qua cả nỗi lo lắng đến mức quên đi nó. Thậm chí tôi còn có ảo giác rằng tình huống mình lo sợ có thể sẽ không xảy ra.

"Nghỉ lâu quá, chắc sẽ mất một thời gian để thích nghi lại." 

"...Cậu sẽ làm tốt thôi."

Thư ký Kim toát ra một bầu không khí kỳ lạ khó hiểu. Thói quen đẩy gọng kính của anh ta vẫn còn, nhưng lại không dám nhìn thẳng vào mặt tôi. Vẻ lảng tránh ánh mắt của anh ta rõ ràng là đáng ngờ.

Người này bị sao vậy? Tôi nghĩ vậy nhưng không gặng hỏi. Đúng lúc đó, tôi vừa trao một nụ hôn thật tình tứ với Kwon I Do nên tâm trạng khá tốt. Chiếc xe lẳng lặng đến công ty. Tôi cảm ơn tài xế rồi lên văn phòng.

"..."

Nhưng văn phòng khi tôi đến cũng toát ra một bầu không khí kỳ lạ hệt như thư ký Kim. Biểu cảm của các nhân viên đều cứng đờ, và có vẻ bên trong cũng khá lộn xộn. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Trong lúc tôi đang suy nghĩ, vài người đàn ông lạ mặt tiến về phía tôi.

"Cậu Jung Se Jin?"

Thư ký Kim theo thói quen đứng chắn trước mặt tôi. Những người đàn ông đó trao đổi ánh mắt rồi đưa ra những tấm thẻ căn cước đeo trên cổ. Trên những tấm thẻ có ảnh, tên và đơn vị công tác, là một cơ quan mà tôi không hề ngờ tới.

"Chúng tôi sẽ bắt giữ cậu vì nghi ngờ tham ô công quỹ và trốn thuế."

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo