Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Tôi bàng hoàng lắng nghe những câu hỏi dồn dập. Những tập tài liệu chưa từng thấy cứ liên tục xuất hiện, và những gương mặt xa lạ không ngừng dồn ép tôi. Có những khoản tiền tôi chưa bao giờ chạm vào lại nằm chễm chệ trong tài khoản, những giấy tờ tôi chưa từng ký lại đóng dấu mộc của tôi.
"Cậu Jung Se Jin, nếu cậu không trả lời, mọi chuyện sẽ khó khăn đấy."
Lần đầu tiên trong đời, còng số 8 được khóa chặt vào cổ tay tôi. Phóng viên đã nhanh chóng đánh hơi được tin tức, vây kín trước tòa nhà và chụp ảnh tôi lia lịa. Dường như họ muốn tận diệt nạn tham nhũng trong doanh nghiệp, cuộc áp giải diễn ra như một màn trình diễn.
"Tôi sẽ không trả lời cho đến khi luật sư của tôi đến."
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh hết mức có thể, nhưng đổi lại chỉ là ánh mắt hiểu rõ mọi chuyện. Những lời xì xào thỉnh thoảng vọng đến, chủ yếu là những câu như "kẻ vô ơn" hay đại loại thế.
Họ nói gì nhỉ, hình như là cáo buộc tham ô số tiền lớn. Hàng trăm tỷ won, và tất cả đều chảy vào túi tôi. Họ liên tục nhấn mạnh số tiền rồi chất vấn một công ty tài chính như vậy mà lại làm thế được sao.
Tôi đã đi nghỉ dài ngày nên không hề hay biết chuyện gì đã xảy ra trong thời gian đó. Tôi không biết tài chính đã nghiêng ngả, cũng không biết công quỹ đã bị thất thoát. Rõ ràng là tình hình có vẻ bất ổn nhưng không đến mức sụp đổ hoàn toàn như thế này. Tôi không thể tìm ra cách nào để biết chuyện gì đã xảy ra.
Tuy nhiên, bên công tố lại coi kỳ nghỉ của tôi chỉ là một màn kịch để tạo bằng chứng ngoại phạm. Họ liên tục ép tôi phải thừa nhận sự thật, đưa ra những mảnh ghép được cố tình sắp đặt. Trong hoàn cảnh chỉ còn lại một mình, không có cả thư ký Kim bên cạnh, tốt nhất là tôi nên im lặng.
"Tôi là luật sư bào chữa cho cậu Jung Se Jin."
Luật sư đến muộn không phải là luật sư riêng của cha tôi. Liệu có phải đã có sự thay đổi nào đó không. Trong khi tôi còn đang suy nghĩ, luật sư đã đi nói chuyện riêng về trường hợp của tôi. Tôi chờ đợi vô vọng rằng mình sẽ được minh oan, nhưng những gì luật sư nói với tôi chỉ là thế này:
"Chủ tịch bảo cậu hãy chịu tội..."
"...Gì cơ?"
Chịu tội ư, ý là sao? Trong mấy năm làm việc tại Hae Shin, tôi chưa bao giờ gian lận tiền bạc. Thỉnh thoảng tôi có biết các giám đốc điều hành làm vậy, nhưng đó không phải là vấn đề tôi có thể can thiệp.
"Ông ấy nói không có lý do để biện hộ, nên cậu hãy ngoan ngoãn chấp nhận. Rằng nếu giúp đỡ cậu, hình ảnh công ty sẽ bị xấu đi..."
Những lời luật sư truyền đạt lại làm tôi khó hiểu. Cả việc bảo tôi nhận tội, việc nói rằng hãy trở về sau khi đã chịu đủ án và cả việc cha tôi chỉ có thể giúp đến đây mà thôi.
"Nếu muốn giảm án, có lẽ nên thể hiện thái độ ăn năn hối cải."
Đầu óc cứng nhắc của tôi xoay chuyển kẽo kẹt. Luật sư nói rằng hãy lợi dụng sự đồng cảm, rằng tôi chỉ tham lam vì không phải con ruột. Không có một lời nào về việc tôi không làm hay làm thế nào để gỡ tội.
"À, và..."
Tôi đã biết. Dù cố gắng phủ nhận, tất cả những gì đang diễn ra chỉ có một ý nghĩa. Họ muốn đổ lỗi cho tôi về những việc tôi không làm, đẩy gánh nặng lên tôi để thoát khỏi rắc rối này. Và có lẽ nhân cơ hội này, họ còn muốn tước đoạt mọi thứ từ tôi.
"Cậu sẽ phải rời khỏi vị trí giám đốc chi nhánh."
***
Tôi phải ở trong phòng biệt giam một ngày. Không một ai đến thăm tôi, và tất cả những gì tôi nghe được chỉ là tiếng máy móc không rõ nguồn gốc. Điện thoại đã bị tịch thu nên tôi không có cách nào liên lạc, nhưng dù có đi chăng nữa, có lẽ cũng chẳng có ai để nhờ giúp đỡ.
Tôi ngồi dựa vào tường suốt đêm, thất thần nhìn chằm chằm vào khoảng không. Giữa tình cảnh khó tin này, tôi không ngừng hồi tưởng lại những ngày tháng đã qua. Khoảnh khắc tôi đi chân trần trên tuyết, ngày tôi đối mặt với cha, những nỗ lực không ngừng để được công nhận là con trai và cả sự khát khao không bao giờ được thỏa mãn.
Tôi đã cố gắng bấy lâu để rồi nhận lấy kết cục này sao? Tôi nhắm mắt rồi mở ra, cứ ngỡ mọi thứ chỉ là một giấc mơ. Cảm giác thực tại đã trôi xa vời vợi, không hề có dấu hiệu quay trở lại.
Khi trời tối dần, mưa bắt đầu rơi. Từng hạt mưa tí tách rơi xuống, báo hiệu mùa mưa bão đã bắt đầu. Không khí ẩm ướt pha lẫn mùi tanh của kim loại. Mỗi hơi thở hít vào đều mang theo mùi nhựa đường bị mưa làm ướt.
'Nơi duy nhất con có thể quay về là đây, Se Jin à.'
***
Liệu tôi còn có thể trở về nhà không? Không… có lẽ là không thể nữa. Dù cha có nghĩ gì đi chăng nữa, tôi cũng đã trở nên vô dụng trong mắt ông sau chuyện này. Nếu phải vào tù, sau đó tôi sẽ thực sự trở thành người dưng.
Tôi siết chặt nắm đấm rồi mân mê chiếc nhẫn trên ngón tay. Ban đầu nó vô cùng xa lạ, nhưng giờ đây lại quen thuộc đến mức nếu không có thì tôi sẽ cảm thấy trống rỗng. Kwon I Do đã nghe tin này chưa? Anh ta sẽ nghĩ gì về tôi? Những suy nghĩ vẩn vơ cứ nối tiếp nhau không ngừng.
'Se Jin à.'
Có lẽ như vậy lại hay. Sai lầm mà sớm muộn gì cũng bị phơi bày, giờ lại có thể giả vờ không biết theo cách này. Tôi sẽ trở thành kẻ tồi tệ nhất trong mắt anh ta, nhưng có lẽ tôi nên biết ơn vì đã có thể trốn thoát được như vậy.
***
Khi mặt trời ló dạng ngoài cửa sổ, có ai đó đã đến tìm tôi. Qua khung cửa sổ nhỏ xíu, tôi nhìn thấy bầu trời bị bao phủ bởi những đám mây đen kịt. Tiếng kẽo kẹt của cánh cửa vang lên, người đàn ông đã dồn ép tôi như bắt chuột ngày hôm qua bước vào.
"Đi theo tôi."
Người đàn ông dẫn tôi đến nơi tôi đã bị thẩm vấn. Anh ta trả lại điện thoại cho tôi và liên tục liếc nhìn tôi với ánh mắt đầy vẻ không vừa lòng. Khi tôi không nhận điện thoại, anh ta nhét mạnh nó vào tay tôi và tặc lưỡi.
"Đừng sống phạm tội nữa. Nhé?"
"..."
Chuyện này... rốt cuộc là sao chứ?
Với cái đầu óc cứng đờ sau một đêm, tôi không thể nào nắm bắt được tình hình. Ngay cả luật sư còn bỏ cuộc, vậy cớ gì họ lại đột nhiên trả lại đồ đạc cho tôi? Tôi còn chưa được xét xử đàng hoàng, nhưng điều này chẳng phải giống như họ đang thả tôi đi sao?
"Dù sao thì lũ nhà giàu..."
Người đàn ông cằn nhằn đầy khó chịu, vò đầu bứt tai. Anh ta lẩm bẩm về việc giới tài phiệt thật không ra gì và thế giới này thật bất công. Nghe những lời than vãn đầy ấm ức đó, đầu óc tôi dần quay trở lại.
"Cậu vẫn đứng đó à?"
Có ai đó đã bảo lãnh cho tôi. Họ đã trả một khoản tiền bồi thường và đưa tôi ra ngoài trước khi tôi kịp nhận án. Chẳng lẽ đó không phải là cha tôi sao? Sự kỳ vọng đó chỉ tồn tại trong chốc lát.
"Cậu Jung Se Jin?"
Một người đàn ông mặc vest bước vào qua cánh cửa đang mở. Anh ta trông khoảng 30 tuổi, và cặp kính gọng mỏng của anh ta làm tôi nhớ đến thư ký Kim. Anh ta tiến về phía tôi, đưa ra một tấm danh thiếp và nói.
"Tôi là Park Kyung Seok, thư ký của giám đốc."
Thứ đầu tiên tôi thấy là logo của tập đoàn Sun Ho. Tấm danh thiếp ghi tên, chức vụ và số điện thoại trông không giống giả chút nào. Và người mà anh ta gọi là "giám đốc", theo tôi biết, chỉ có duy nhất một người.
"Tôi đến đón cậu theo chỉ thị của giám đốc.”
Tôi theo chân họ xuống bãi đỗ xe ngầm, tránh ánh mắt của mọi người. Trong lúc đi thang máy xuống, tôi bật điện thoại đã tắt nguồn và kiểm tra các cuộc gọi cùng tin nhắn đã tích tụ. Tin nhắn từ cấp dưới, các cuộc gọi nhỡ từ Kwon I Do, tin nhắn hỏi thăm từ những người bạn đã mất liên lạc và cả tin nhắn của thư ký Kim.
"Xin lỗi."
"..."
Anh ta cũng biết sao? Biết rằng mọi chuyện sẽ thành ra thế này? Có lẽ vì vậy mà anh ta cứ mang vẻ mặt u sầu suốt trên đường đi làm. Lời nói "cậu sẽ làm tốt thôi" có lẽ không phải là lời động viên mà là ám chỉ nhà tạm giam chăng?
Thật nực cười, trong số đó không có bất kỳ liên lạc nào từ gia đình. Cha, mẹ và cả Min Jae, Seo Young. Tôi bị công tố bắt giữ trong một đêm, vậy mà tất cả họ đều im lặng như đã biết trước mọi chuyện. Họ đẩy tôi xuống vực sâu, bảo tôi hãy chịu tội và ra tù mà không có một luật sư bào chữa tử tế nào.
À, tôi thực sự đã bị bỏ rơi rồi. Tôi chỉ là một quân cờ đã hết giá trị lợi dụng mà thôi.
Sự thật bất chợt nhận ra như một nhát dao đâm xuyên. Những điều tôi vốn dĩ đã biết giờ lại càng khiến tôi ấm ức đến tận xương tủy. Dù chẳng còn gì để thảm hại hơn, một góc trái tim tôi vẫn như bị bóp nghẹt.
'Con là anh hùng của tập đoàn chúng ta, Se Jin à.'
Tôi không muốn làm anh hùng, tôi chỉ muốn làm một người con trai, vậy mà lại trở thành vật tế thần. Rõ ràng là ai đó đã đổ mọi tội lỗi tham nhũng mà họ đã thực hiện lên đầu tôi rồi cắt bỏ tôi như một cái đuôi. Họ vứt bỏ tôi đi giống như một quân cờ đã hết hạn sử dụng.
"...Ha."
Tôi cảm thấy buồn nôn. Bụng tôi quặn thắt, và cảm giác nôn ói dâng trào như thể tôi sắp nôn ra tất cả. Tôi phải nuốt khan và cúi gập người xuống, sợ rằng mình sẽ tuôn ra hết mọi thứ nếu mở miệng.
"Cậu có sao không?"
Thư ký của Kwon I Do hỏi han sức khỏe của tôi với vẻ mặt chuyên nghiệp. Anh ta cẩn thận nắm lấy tay tôi, bảo rằng sẽ đỡ tôi nếu tôi thấy không khỏe. Tôi cảm thấy như sắp ngất đi nên không thể đẩy anh ta ra mà bước ra khỏi thang máy.
"...Jung Se Jin?"
Nhưng chưa đi được vài bước, một giọng nói quen thuộc đã vang lên bên tai tôi. Tôi ngẩng đầu lên thì nhìn thấy khuôn mặt của một người không nên có mặt ở đây. Người đó nhuộm tóc màu tối và mặc một bộ quần áo giản dị không giống phong cách của mình.
"Jung Se Jin, anh...!"
Min Jae sải bước đến, không nói một lời mà vồ lấy hai cánh tay tôi. Người thư ký đang đỡ tôi khựng lại, lùi một bước. Đôi mắt Min Jae cùng tầm mắt tôi, dao động dữ dội.
"Anh... anh làm sao mà ra được vậy?"
Thật nực cười, cảm xúc ẩn sâu trong ánh mắt ấy rõ ràng là lo lắng. Dưới mắt Min Jae thâm quầng, em ấy rõ ràng đang lo cho tôi. Cái cảm xúc vốn dĩ làm tôi thấy nặng nề giờ lại trở nên thật lố bịch.
"Rõ ràng cha đã..."
Min Jae đang định nói tiếp thì im bặt. Không biết rõ, nhưng chắc chắn em ấy cũng đã nhận được lệnh cấm khẩu. Dù Min Jae có ngông cuồng đến mấy, em ấy cũng không thể tùy tiện trong một chuyện quan trọng như thế này.
"...Cái thằng khốn đó đã giúp anh ra hả?"
Min Jae nhanh chóng nắm bắt tình hình, hạ giọng. Đôi mắt sắc như dao lướt qua tôi rồi dừng lại ở người thư ký. Anh ta vẫn giữ vẻ mặt vô cảm, nhìn tôi và hỏi:
"Tôi có nên tránh đi không?"
"...Không, không sao đâu."
Tôi hờ hững gạt tay Min Jae ra. Dù đã nắm chặt tay tôi, em ấy vẫn nhanh chóng buông tôi. Tôi phủi quần áo rồi nhìn thẳng vào Min Jae.
"Em đến đây làm gì?"
Làm sao em ấy vào được đây? Điều đó không quan trọng lắm. Chắc là đưa tiền hoặc dùng tên của cha để lấy cớ thăm nuôi. Nhìn vào việc cứ đứng ở bãi đỗ xe mà không lên trên, có lẽ khả năng cao là em ấy định quay về.
"...Đến làm gì á."
Min Jae mấp máy môi. Chắc em ấy cảm nhận được điều gì đó từ biểu cảm của tôi, vì cơn giận của em ấy dịu đi hơn bình thường. Ngay sau đó, Min Jae cau mày và gắt lên:
"Thì tại anh bị bắt nên..."
"Chuyện đó liên quan gì đến em?"
Đầu óc tôi bình tĩnh đến lạ thường. Suy nghĩ không liền mạch nhưng lý trí không hề bay biến. Vấn đề là tôi không cảm thấy bất kỳ cảm xúc nào, dường như có gì đó đã vỡ vụn.
"Anh bị bắt thì sao chứ?"
"..."
Min Jae lộ vẻ bối rối trước giọng điệu lạnh lùng của tôi. Bởi vì từ trước đến nay, tôi chưa từng đối xử với em ấy như vậy. Diễn vai con trai ngoan thì luôn đi kèm với việc diễn vai người anh tốt bụng mà.
"Đến để thương hại anh sao? Hay muốn nghe câu 'Chỉ có em trai lo lắng cho anh thôi.'?"
"Này, mẹ kiếp, anh nói cái kiểu gì..."
"Jung Min Jae."
Tôi thấy chán ngấy tất cả. Mọi thứ đều trở nên vô nghĩa, ngay cả việc nói ra những lời này cũng làm tôi thấy mệt mỏi. Lẽ ra tôi sẽ nghĩ rằng không nên làm thế này, nhưng giờ tôi không thể tìm ra lý do tại sao không nên làm như vậy nữa.
"Em cũng biết tại sao anh bị bắt mà."
Tôi không nghĩ tình hình hiện tại là do cha tôi tự ý làm. Có kẻ gây ra thì ắt có kẻ đồng lõa, và có kẻ đồng lõa thì ắt có kẻ bàng quan. Những người trong ngôi nhà lớn đó, trừ tôi ra, tất cả đều giống như một phe.
"Nếu biết thì em không nên ở đây."
"..."
Ánh mắt nhìn tôi dao động mạnh. Quả nhiên, Min Jae cũng biết rõ mọi chuyện. Tại sao tôi bị bắt, là do ai. Và chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
"Nếu đã hiểu thì về nhà đi."
Nói xong, tôi bước qua Min Jae. Tôi không thấy hả hê, chỉ thấy trống rỗng. Sự trống rỗng dâng trào như nước lũ, đến nỗi một giọt nước mắt cũng không thể rơi.
"Mẹ kiếp, Jung Se Jin!"
Thế nhưng, tôi mới đi được ba bước thì Min Jae gầm lên. Cổ tay tôi bị em ấy nắm chặt, cơ thể tôi xoay phắt lại. Với khuôn mặt đỏ bừng, Min Jae nghiến răng nói:
"Anh thật sự chỉ có thể nói những lời như vậy thôi sao?"
Đó là một câu nói không khác gì đổ lỗi ngược, ngay cả khi Min Jae không có lỗi trong chuyện này. Chắc chắn em ấy cũng không phải hoàn toàn không biết gì trong quá trình sự việc diễn ra.
"Nếu biết tại sao bị bắt, vậy thì mẹ kiếp, không thể đến sao? Giờ cái thằng khốn đó đã cứu anh ra thì anh không coi ai ra gì nữa hả?"
Sao thằng bé này không chịu học hỏi gì cả chứ. Nếu tôi đã nói đến mức này, chẳng phải nên rút lui đúng lúc sao? Tại sao cứ phải đẩy người ta đến bước đường cùng như vậy chứ?
"Mẹ kiếp, anh bây giờ..."
"Anh biết em thích anh."
Chỉ một câu nói bật ra. Mắt Min Jae mở to. Tôi nhìn thẳng vào em ấy với vẻ mặt vô cảm. Ngay cả cổ tay bị nắm chặt đến đau điếng, tôi cũng không cảm thấy gì.
"Không thể không biết."
"..."
"Làm sao mà không biết được chứ."
Cứ coi tôi là kẻ hèn hạ cũng được. Luôn giả vờ không biết và phớt lờ, nhưng trong tình huống này lại tỏ ra biết. Biết rõ tình cảm em ấy chưa thể buông bỏ, lại lợi dụng nó để chặn họng em ấy.
"Em cũng biết mà. Tại sao anh cố tình gọi là anh."
Nhưng chẳng phải đây là điều không thể tránh khỏi sao? Nếu không làm thế này, tôi sẽ phát điên mất. Hàng rào đã giữ gìn bấy lâu đã đổ sập hoàn toàn, chỉ còn lại những tàn tích bẩn thỉu.
"Anh gì mà anh..."
Tôi bật cười. Không ngờ mình lại nói ra câu này. Tôi dường như vẫn nghe thấy giọng Min Jae nói: "Anh cái mẹ gì..."
"Có đứa em nào lại thủ dâm rồi gọi tên anh trai mình đâu."
Khuôn mặt trắng nõn giống mẹ của em ấy đỏ bừng lên. Đôi mắt chớp lia lịa giờ đây trông thật đáng thương. Sau khi thấy khuôn mặt đỏ bừng chuyển sang tái nhợt, tôi dùng bàn tay không bị giữ gỡ tay Min Jae ra.
"Min Jae à."
"..."
"Từ trước đến giờ anh nhường nhịn em là vì em là em trai anh."
Nếu chúng tôi thực sự là gia đình, tôi đã không nói ra những lời này. Tôi cũng sẽ không cảm thấy vô vị đến thế khi nhìn Min Jae với vẻ mặt đáng thương như vậy. Bởi vì chúng tôi thực sự là người ngoài, là những người xa lạ thậm chí còn chưa đăng ký hộ khẩu nên mới ra nông nỗi này.
"Nếu chúng ta không phải gia đình thì anh chẳng có lý do gì để chiều chuộng em cả."
Em ấy không công nhận tôi là gia đình, nhưng tôi phải chấp nhận rằng mối quan hệ giữa chúng tôi vẫn tồn tại là vì gia đình. Đó là một mối quan hệ vô ích, nhưng nhờ nỗ lực giữ gìn của tôi mà nó mới kéo dài đến tận bây giờ.
"Anh cứ nghĩ từ trước đến nay chúng ta là gia đình."
Đó là sự tiếc nuối mà chỉ mình tôi không thể buông bỏ. Ngay từ đầu không ai công nhận, vậy mà tôi vẫn cố chấp. Mọi chuyện vốn dĩ sẽ kết thúc như thế này nên không cần phải tiếc nuối làm gì.
"Nhưng giờ thì không phải nữa rồi."
Suốt đêm, những suy nghĩ đã được sắp xếp lại. Dù nhận được ánh mắt tuyệt vọng ấy, tôi vẫn không cảm thấy bất kỳ sự cay đắng nào. Cảm giác tĩnh lặng bao trùm như mọi thứ đã khô cạn. Dù sao thì cuối cùng cũng sẽ gặp kết cục này, vậy thì tôi đã cố gắng vì cái gì chứ?
"Anh đi đây."
Tôi cảm nhận được theo bản năng. Đây thực sự là cuộc nói chuyện cuối cùng với Min Jae. Tôi quay lưng bước đi, và Min Jae cũng không giữ tôi lại. Mối duyên kéo dài 20 năm đã kết thúc chính tại đó.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.