Tận Cùng Ký Ức - Chương 86

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Lưu ý từ tác giả: Chương này chứa đựng những nội dung có thể gây ám ảnh, bao gồm hành vi tình dục cưỡng ép. Xin quý độc giả cân nhắc trước khi đọc.

Chương 86: Mùa Đông Khắc Nghiệt (14)

Dù đã xảy ra chuyện ngày hôm đó, mối quan hệ giữa Kwon I Do và tôi vẫn không hề thay đổi. Mùa hè ngày càng trở nên khắc nghiệt, nhưng ngược lại, mối quan hệ của chúng tôi lại dậm chân tại chỗ. Anh ta vẫn thờ ơ với tôi, và tôi đã từ bỏ việc cầu xin sự chú ý từ anh ta.

Sau đêm đó, tôi không thể ăn bất cứ thứ gì nóng trong vài ngày. Cổ họng tôi sưng tấy đến nỗi may mắn là tôi không cần phải nói chuyện với ai. May mắn thay, những bữa ăn được chuẩn bị đều là những món dễ nuốt và tráng miệng thường là kem.

Thời gian trôi nhanh, cổ họng sưng tấy của tôi cũng đã xẹp xuống. Chuyện đêm đó không lặp lại, và tôi vẫn đứng từ xa nhìn Kwon I Do. Những ngày tháng im lặng quá đỗi bất an làm tôi nảy sinh một ước muốn bất thường: thà anh ta cứ lợi dụng tôi còn hơn.

Tôi cảm thấy như tâm trí mình bị tổn thương. Dù biết những gì anh ta làm với tôi là bạo lực, nhưng tôi vẫn muốn được xác nhận sự tồn tại của mình bằng cách đó. Tôi khao khát có được một vỏ bọc khác, thay thế cho vòng tay gia đình đã tan vỡ.

Liệu cuộc sống này có tiếp tục như thế mãi không? Mỗi ngày tôi đều tự nhốt mình trong phòng và suy nghĩ. Tại sao Kwon I Do không đuổi tôi đi? Vậy thì tôi có phải chờ đợi anh ta bỏ rơi tôi mãi mãi không?

Niềm hy vọng duy nhất của tôi là có lẽ tôi vẫn còn hữu dụng đối với anh ta. Giống như cách cha tôi lợi dụng tôi đến cùng, có lẽ Kwon I Do cũng sẽ giữ tôi lại cho đến khi tôi không còn giá trị. Nếu vậy, ít nhất cho đến lúc đó, tôi sẽ không phải rời khỏi căn nhà này.

Một ngày nọ, khi tôi vừa ăn xong bữa trưa do đầu bếp chuẩn bị và định lên phòng, tôi chợt thấy Kwon I Do trở về nhà. Tôi đông cứng ngay khi đối mặt với anh ta, nhưng anh ta không thèm liếc nhìn tôi lấy một cái mà đi thẳng lên phòng.

Khoảng năm phút sau, anh ta đi xuống. Anh ta đã thay bộ vest đang mặc bằng một bộ vest đen tuyền. Bình thường Kwon I Do vẫn mặc những màu trầm, nhưng hôm nay trông anh ta như đang đi dự tang lễ vậy.

“Kwon…”

Kwon I Do.

Tôi không thể gọi tên anh ta như thế. Lần này anh ta cũng lướt qua tôi mà không hề quay lại. Không hiểu sao bóng lưng ấy lại đọng lại trong tâm trí tôi đến vậy. Gần đây tôi chỉ toàn nhìn thấy bóng lưng anh ta, nhưng sự cô đơn vẫn chợt ùa đến khi tôi nhìn dáng đi chỉnh tề ấy.

“…”

Tôi nghe thấy tiếng Kwon I Do bước ra ngoài. Đồng thời, tôi cảm thấy buồn nôn. Lồng ngực nặng trĩu và dạ dày tôi như lộn tung.

Tôi vội vã chạy vào nhà vệ sinh ở tầng một. Tôi ôm lấy bồn cầu và cố gắng nôn ra, nhưng thứ trào ra không phải là dịch nôn mà là nước mắt.

“Hức…”

Tiếng nức nở bật ra không thể kìm nén được. Tôi không hề khóc từ sau ngày hôm đó, nhưng giờ nước mắt lại cứ tuôn chảy không ngừng như thể tuyến lệ của tôi bị hỏng. Mỗi khi nghĩ về bóng lưng của Kwon I Do, tôi lại nhớ về khuôn mặt anh ta đã từng mỉm cười với tôi.

“Hức, hức…”

Tôi phải làm gì bây giờ? Tôi biết… có điều gì đó đã sai, nhưng lại không biết bắt đầu sửa từ đâu. Tôi vẫn luôn sống theo một quỹ đạo quen thuộc, cứ thế mà lặp lại. Dù có cố gắng tìm một lối khác để bước, liệu còn con đường nào dành cho tôi không?

Nếu có thể, tôi muốn quay ngược thời gian. Nhưng dù có quay về quá khứ, tôi cũng sẽ không tìm được một giải pháp khôn ngoan nào. Với cái đầu ngu ngốc và vô dụng này, tôi sẽ không thể thay đổi bất cứ điều gì.

“...Hức, hức.”

Thà anh ta cứ oán trách tôi còn hơn. Tôi mong anh ta tức giận, nói những lời khó nghe và hành hạ tôi như ngày hôm đó.

Lần đầu tiên tôi nhận ra rằng cảm xúc không chắc chắn đáng sợ hơn sự thù địch công khai. Thời gian trôi đi, những cảm xúc tôi từng chia sẻ với Kwon I Do cũng mờ nhạt dần. Tôi biết rằng đó là sự ấm áp không thể có lại, vì vậy cảm giác đau đớn như bị xé xương xé thịt càng trở nên tồi tệ hơn.

Tôi ngồi trong nhà vệ sinh hồi lâu, trút bỏ nỗi tủi hờn. Sau khi khóc đến mức đầu óc quay cuồng, tôi nằm vật ra sàn, không thể cử động dù chỉ một ngón tay. Bao lâu đã trôi qua không biết, bỗng nhiên tim tôi như thắt lại.

“...Hộc.”

Lồng ngực tôi như bị đè bẹp. Mùi hương hoa không rõ nguồn gốc bắt đầu tỏa ra nồng nặc. Bụng dưới tôi nóng ran và pheromone trào ra như muốn nổ tung.

“Hít…”

Đó là kỳ phát tình của tôi.

***

Kwon I Do đã ra lệnh gì mà những người giúp việc chẳng thèm quan tâm đến tôi đang ở đâu. Họ không còn nói chuyện thân mật như trước, cũng không còn quan tâm chăm sóc tôi chu đáo nữa. Họ chỉ đơn thuần dọn bữa và dọn dẹp phòng mỗi khi tôi dùng bữa.

“Hộc, hộc…”

Vì vậy, họ cũng sẽ không tìm thấy tôi dù tôi ở đâu. Ít nhất là cho đến bữa tối, tôi sẽ phải nằm vật vã trong nhà vệ sinh như thế này. À, đúng là mình đang làm đủ mọi chuyện tầm thường mà. Tôi đang thở dốc với suy nghĩ đó.

Tiếng ồn ào từ bên ngoài vọng vào. Giờ này không có ai đến thăm, chắc hẳn đó là Kwon I Do. Ngay khi nhận ra điều đó, tôi dốc hết sức lực còn lại để đứng dậy.

“...Hà, hà.”

Chắc hẳn ai đó sẽ nói tôi ngu ngốc. Lý do tôi đến gặp anh ta là để cầu xin anh ta rằng thà tôi cứ há chân ra. Còn hơn là bị ghẻ lạnh mãi mãi, tôi muốn cảm nhận được hơi ấm dù chỉ bằng cách đó.

“Vậy nên, tôi có điều cần nhận…”

Nhưng khi tôi đi đến cửa chính, người bước vào nhà không phải là Kwon I Do. Một người đàn ông cũng mặc bộ vest đen tuyền như Kwon I Do, và đang cau có ra lệnh cho người giúp việc. Đó không phải là Chủ tịch Kwon Sang Mi mà là Kwon I Jung, người đàn ông giống chồng bà ấy.

“Hả?”

“…”

“Gì đây, không phải đó là omega của cái tên Kwon I Do đáng ghét đó sao?”

Đó là Kwon I Jung. Khác với vẻ ngoài hiền lành, anh ta cau chặt mày, nhìn tôi từ đầu đến chân. Anh ta ra hiệu cho người giúp việc lui xuống rồi sầm sập bước về phía tôi.

“Jung Se Jin? Chắc là cái tên đó nhỉ.”

“…”

Người này tại sao lại ở đây? Một cảm giác nguy hiểm bản năng đột ngột ập đến. Tôi lảo đảo lùi lại, nhưng tiếc thay, điều đó cũng không dễ dàng.

“…Hừ.”

Kwon I Jung túm chặt lấy cánh tay tôi. Tôi định đẩy anh ta ra, nhưng cánh tay tôi lại không có chút sức lực nào. Tôi đặt tay lên ngực anh ta, nhưng lại càng giống như đang ôm chặt lấy anh ta hơn.

“Chà, pheromone của cậu…”

Anh ta lấp lửng câu nói sau rồi ôm chặt tôi hơn một chút. Vẻ mặt anh ta vẫn đầy vẻ nghi hoặc, nhưng rồi anh ta chợt bật cười như đã nhận ra điều gì đó.

“À… thì ra là vậy sao?”

“Hừ, buông ra…”

“Mẹ kiếp, pheromone chảy ròng ròng mà còn giả vờ thanh cao cái gì!”

Khuôn mặt anh ta tràn ngập nụ cười. Anh ta ôm lấy cơ thể đang mềm nhũn của tôi rồi liếc nhìn những người giúp việc. Tôi muốn cầu xin sự giúp đỡ từ họ bằng ánh mắt, nhưng tôi thậm chí còn không thể mở mắt ra một cách tử tế.

“Này, phòng thằng bé này ở đâu?”

Tôi bị kéo lê lên tầng ba. Dù là alpha yếu thế hơn, nhưng việc dìu tôi dường như không chút khó khăn nào đối với anh ta. Tôi đã cố gắng thoát khỏi vòng tay anh ta nhiều lần, nhưng cơ thể đang trong kỳ phát tình của tôi không thể chống cự nổi.

“Dù sao thì cái thằng khốn đó, cưới về rồi lại tống cậu vào góc nhà.”

“Ha… ha…”

“Cố chịu một chút đi. Đằng nào cũng làm, cậu cũng muốn ở trên giường cho thoải mái chứ.”

Kwon I Jung vừa mở cửa phòng vừa lầm bầm. Anh ta còn luyên thuyên rằng mình có kỹ năng giường chiếu tốt hơn, rằng tôi sẽ hài lòng hơn so với cái thằng khốn kia. Chỉ cần nghe những lời anh ta lảm nhảm, tôi đã có thể hình dung ra những chuyện sắp xảy ra.

“Hự, a, không được…!”

Cạch, ngay khi cánh cửa đóng lại, một cảm giác kháng cự bản năng trỗi dậy trong tôi. Tôi lập tức đẩy mạnh Kwon I Jung ra và lùi lại vào trong phòng. Tôi muốn tìm điện thoại để gọi cho Kwon I Do, nhưng Kwon I Jung nhanh hơn tôi rất nhiều, nhanh hơn cả một con rùa.

“Chết tiệt, một omega chẳng ra gì mà…”

“Á!”

Tóc tôi bị túm chặt. Sức mạnh này không thể so sánh với khi Kwon I Do túm tóc tôi. Chiếc điện thoại rơi xuống sàn, Kwon I Jung giật mạnh tôi ngã xuống và đè người lên tôi.

“Cô phải nói là ‘không’ khi bọn họ còn ở đây chứ.”

“A, không được… buông ra…!”

“Hoặc là cậu phải kìm nén pheromone của mình. Chết tiệt, cái thằng khốn giả tạo.”

Trước khi tôi kịp nhận ra điều gì, quần tôi đã bị cởi ra. Sau khi lột hết cả đồ lót, Kwon I Jung nhìn chằm chằm vào phần dưới đã ướt đẫm của tôi và không nén nổi tiếng cười khẩy. Anh ta còn lật tôi nằm ngửa trên sàn cứng và banh hai chân tôi ra để nhìn.

“Cứ tưởng cởi ra thì sẽ nguội đi chứ… Cái chỗ này sao mà… chết tiệt…”

“Buông ra… đừng, đừng mà…!”

Tôi đã cố gắng chống cự hết sức, nhưng anh ta chẳng thèm nghe. Không, anh ta còn nghĩ rằng tôi đang quyến rũ anh ta khi thấy tôi không thể kìm nén pheromone.

“Được thôi, càng kháng cự vừa phải thì càng kích thích.”

“Không được, tôi không muốn… Ách…”

“Ha, chuyện này đúng là lần đầu tiên tôi gặp…”

Kwon I Jung bắt đầu vuốt ve đùi tôi. Bàn tay anh ta trượt đi như một con côn trùng, banh hai chân vốn đang cố gắng khép lại của tôi ra. Và đồng thời, một vật gì đó chạm vào phía dưới của tôi.

“Á ách…!”

Tôi cảm thấy như cơ thể mình bị xé làm đôi. Vật đó to lớn ép buộc xuyên qua thành trong đã co rút vì căng thẳng. Nỗi đau khủng khiếp như nội tạng tôi bị vặn xoắn, nhưng Kwon I Jung không hề nương tay, anh ta thúc mạnh hông lên.

“A, a… Hức…”

Tôi cảm thấy mình sắp chết. Nó hoàn toàn khác với lần Kwon I Do làm điều tương tự. Lúc đó tôi hơi say pheromone, còn giờ thì cơ thể tôi vẫn không hề mở ra dù đang trong kỳ phát tình.

“Không, ách… đau, a…”

Tôi bản năng cố gắng thoát khỏi anh ta. Với đôi tay không chút sức lực, tôi đẩy vai anh ta ra và vùng vẫy đôi chân đang bị giữ chặt. Kwon I Jung đang đè lên người tôi, thấy không ổn, anh ta túm chặt lấy cổ tôi.

“Chết tiệt, cậu không chịu yên sao?”

“Khặc…”

Sức mạnh của alpha về cơ bản vượt xa một người đàn ông trưởng thành. Kwon I Jung không phải là alpha trội, nhưng không thể so sánh với một omega như tôi. Tôi nghẹt thở như thể phổi mình bị co lại, và đúng lúc đó, tôi dùng móng tay cào mạnh vào cổ tay anh ta.

“…”

Chát! Một tiếng nổ lớn vang lên. Mắt tôi lóe lên, đầu óc tôi ong lên. Đó là vì Kwon I Jung đã tát mạnh vào má tôi bằng một lực kinh hoàng, giống như thể muốn làm lồi mắt tôi ra vậy.

“A…”

“Đồ vô dụng, chết tiệt.”

Vật đó bị ép vào đột ngột tuột ra. Đầu tôi cứ quay cuồng, mắt tôi không thể tập trung được. Kwon I Jung khó chịu lật tôi lại, ấn mạnh vào giữa hai xương bả vai tôi rồi lại tiếp tục xâm nhập.

“Ách…!”

Trong miệng tôi toàn là mùi máu. Cổ họng tôi bị rách do bị tát, và tôi lại cắn lưỡi mình một lần nữa để kìm nén tiếng rên.

“Hộc, hộc…”

Nước bọt chảy dài ra từ miệng tôi. Nước bọt rơi trên sàn cũng lẫn với máu đỏ tươi. Kwon I Jung túm chặt đầu tôi, ấn xuống sàn rồi thở dồn dập vào tai tôi đầy ghê tởm.

“...Ha, cậu ngủ với thằng khốn đó thật sao? Chỗ đó… chết tiệt, cứ như còn trinh.”

“A, hức…”

“Vô ích, hộc, chỉ làm tôi mất sức…”

Tôi không cảm nhận được dù chỉ một chút khoái cảm. Chỉ có đau đớn, khổ sở, và tôi chỉ muốn chết đi. Tôi cố gắng bò về phía chiếc điện thoại ở đằng xa, nhưng Kwon I Jung không tốn chút sức lực nào đã đè chặt tôi.

“Ách, ách… Không, hức, hộc…!”

Thúc, thúc, vật đó đâm vào như một con dao sắc bén. Dù không bị bóp cổ, tôi vẫn không thể thở bình thường. Mỗi khi cơn đau quá sức ập đến, tôi lại cào cấu sàn nhà, đến mức móng tay tôi vẫn còn dính máu một lúc sau đó.

“Đồ rác rưởi… Nhìn xem, cậu cũng thích nên mới siết chặt thế này chứ gì.”

“Hộc, ách…!”

“Pheromone cũng… hừ, tuyệt vời đấy.”

Kwon I Jung dí mũi vào cổ tôi và hít một hơi thật sâu. Pheromone của anh ta cũng tuôn trào như muốn nhấn chìm tôi. Thế nhưng cơ thể tôi không hề phản ứng mà chỉ liên tục nôn khan.

“Làm ơn… ư, hức… ugh…”

Cuối cùng, dạ dày tôi như lộn ngược, tôi nôn khan ra. Dù không có gì trong bụng để nôn, dịch vị chua chát vẫn trào ngược lên cổ họng. Kwon I Jung vẫn tiếp tục thúc hông, mặc kệ tôi đang nôn khan.

“Thành thật mà nói, tôi không kỳ vọng gì cả…”

“Ugh, ugh…”

“Hộc, chết tiệt… siết chặt quá…”

Phụt! Vật đó thọc sâu vào bụng tôi, xé nát ruột gan. Nước mắt sinh lý chảy dài, và tôi phải nôn khan nhiều lần. Kwon I Jung thúc sâu vào tận gốc rồi thở hổn hển, cất tiếng cười khẩy.

“Chắc là quà mà Kwon I Do nói chính là cái này…”

“…”

Ngay khi nghe câu nói đó, đầu óc tôi trở nên trống rỗng. Cơn đau như sóng vỗ cũng không còn cảm nhận được nữa. Chỉ có câu nói của Kwon I Jung cứ lặp đi lặp lại trong đầu tôi.

“…À.”

Anh ta nói đó là món quà mà Kwon I Do đã nhắc đến. Kwon I Do đã giao tôi cho anh trai mình. Có lẽ anh ta nghĩ tôi đã hết giá trị sử dụng nên tìm một công dụng mới cho tôi sao? Cũng có thể anh ta không muốn tự tay chạm vào tôi nên đã giao tôi cho người khác.

“Lẽ ra phải thế này từ sớm rồi.”

Cảm giác bất lực ập đến. Ý chí chống cự cũng lao xuống vực sâu. Có lẽ anh ta hài lòng khi thấy tôi nằm yên, Kwon I Jung nở nụ cười thỏa mãn và thúc hông.

“A, hức, ức…”

“Hừ, chết tiệt…”

Cảm giác anh ta dí mũi vào gáy tôi vẫn còn rõ mồn một. Bình thường tôi sẽ rùng mình, nhưng giờ đây tôi chẳng nghĩ được gì cả. Chỉ có ý nghĩ Kwon I Do đã bỏ rơi tôi. Sự thật ấy đã làm tâm trí tôi trở nên mịt mờ.

“Hức…”

Liệu có phải cảm giác này khi trái tim bị moi ra không? Cảm giác trái tim tan vỡ còn khủng khiếp hơn cả cơn đau thể xác. Nước mắt không ngừng tuôn rơi, giống như tôi bị hỏng hóc ở đâu đó mà không thể thở được.

“…Khục.”

Phụt, vật đó thọc sâu vào bắt đầu trương phình. Bụng tôi đã bầm dập lại càng căng chặt. Dù đau đớn như thể bụng tôi sắp nứt ra, tôi cũng không nghĩ đến việc thoát khỏi anh ta.

Cuối cùng, Kwon I Jung xuất tinh sâu trong cơ thể tôi. Anh ta giữ chặt eo tôi, xuất tinh đầy bên trong mà không rút ra.

“Hà…”

“…Hít.”

“Hừ, đáng lẽ ngay từ đầu cậu nên ngoan ngoãn thì tốt rồi.”

Bàn tay anh ta đặt lên bụng tôi. Anh ta ấn mạnh như muốn cảm nhận vật thể vừa được đưa vào rồi cười khúc khích một cách ghê tởm.

“Dù sao thì, con của tôi hay con của cái thằng khốn đó cũng chẳng khác gì nhau…”

Khả năng thụ thai của omega phụ thuộc vào sự trội lặn của đặc tính, chu kỳ và việc có bị “thắt nút” hay không. Tôi trội hơn Kwon I Jung rất nhiều, nhưng đang trong kỳ động dục và lại bị “ thắt nút” nên không thể biết trước điều gì.

“Chậc, muốn thêm lần nữa… nhưng không có thời gian rồi.”

Vật đó từ từ rút ra, chà xát lên mông tôi. Từ lối vào chắc chắn đã bị rách, một dòng tinh dịch loãng chảy dài. Trong tầm nhìn mờ mịt của tôi, máu chảy xuống đùi hiện rõ.

“Thỉnh thoảng chúng ta cứ như thế này nhé. Hửm?”

“…Hừ.”

Mọi thứ dường như đã kết thúc. Không phải vì tôi bị cưỡng bức, mà là vì đó là việc Kwon I Do đã sắp đặt. Việc tôi phải buông bỏ hy vọng mà mình đã cố níu giữ bấy lâu nay.

Kwon I Jung nhanh chóng chỉnh lại quần áo và rời khỏi phòng. Qua khe cửa hé mở, tôi thấy rõ dáng anh ta khuất dần. Không hiểu sao hình ảnh đó lại trùng lặp với hình ảnh Kwon I Do rời bỏ tôi. Cảm giác bị anh ta bỏ rơi trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.

Chính vì vậy. Tôi đã nghĩ rằng mình phải thoát khỏi căn nhà này. Dù cơ thể đau nhức như bị đánh đập, tôi cũng không thể nằm yên được nữa.

Tôi cố gắng gượng dậy, bò đến chỗ chiếc điện thoại. Những mảnh quần áo rách rưới cứ vướng vào đầu gối tôi. Màn hình điện thoại bị vỡ, nhưng may mắn là nó vẫn có thể gọi được.

Tiếng chuông reo… Tôi không biết mình đã cầu nguyện bao nhiêu lần trong lòng. Xin hãy bắt máy. Xin hãy giúp tôi một lần cuối cùng này thôi.

Tút… Tiếng chuông ngắt. Ngay khi tôi định tuyệt vọng, một giọng nói quen thuộc vang lên từ đầu dây bên kia.

“...Cậu chủ?”

“A…”

Nên gọi đó là sự nhẹ nhõm hay là nỗi tủi hờn đây? Việc cuối cùng cũng có một nơi để tìm đến thật may mắn, nhưng việc đó lại là người đã bỏ mặc tôi, làm tôi cảm thấy trống rỗng.

“Làm ơn… tôi…”

“…”

“Làm ơn giúp tôi.”

Ngay cả tôi cũng thấy giọng mình thật thê thảm. Khàn đặc và run rẩy. Thư ký Kim im lặng một lúc lâu, rồi mãi đến khi tôi thở dài một hơi thật lớn, anh ta mới trả lời.

“...Tôi sẽ đến đón cậu ngay.”

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

 
Bình luận
simpcale
simpcaleChương 86
Đệt đệt đệt đệt đệt má nó thương con t huhuhuhuhu thk chó kia trời ơi con t con của t máaaaaa
Trả lời·2 ngày trước
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo