Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
“……”
Tâm trí tôi chợt bừng tỉnh như vừa bị dội một gáo nước lạnh. Tôi vốn chưa từng nổi giận vì bất kỳ lời nói nào, vậy mà lần này lại thấy như bị xúc phạm. Mọi lời mỉa mai tôi đều có thể bỏ qua, nhưng riêng chuyện này, Kwon I Do không hề có tư cách để chạm đến. Đôi mắt tôi như muốn lộn ngược vì tức giận rồi.
“……Tại sao?”
Tôi níu chặt mép chăn, ngước nhìn anh ta. Nước mắt không biết tự lúc nào đã đọng lại nơi khóe mắt, rồi cứ thế lăn dài.
“Nếu đúng như vậy thì anh định làm gì?”
Tôi tức giận. Kể từ khi gặp anh ta… không, kể từ khi sống với tư cách là con trai của cha mình, đây là lần đầu tiên. Một nỗi oan ức chưa từng cảm nhận bỗng chốc trỗi dậy và hướng thẳng về Kwon I Do.
“Nếu tôi đã làm tình với anh trai anh và rên rỉ ướt át thì sao?”
“……”
“Vậy thì bẩn thỉu… Hự!”
Rầm! Một cơn đau như bị đập mạnh ập đến. Đó là do Kwon I Do đã đâm sâu vào bên trong. Tôi luôn nghĩ anh ta chưa bao giờ nương tay, nhưng lần này, cảm giác như anh ta đã chạm đến nơi không nên chạm tới.
“Đáng lẽ tôi không nên tin một kẻ như cậu.”
Anh ta không hề tin tôi, vậy mà lại nói chuyện cứ như mình là người bị tổn thương vậy. Không cho tôi thêm cơ hội nào để nói, anh ta lật tôi lại như một món đồ, giống như lần đầu tiên chúng tôi làm tình.
“Ác, á, dừng, ách… hức!”
Sau đó, tôi thậm chí còn không có cơ hội để tức giận. Mặt tôi bị vùi vào gối, toàn thân bị đè bẹp dưới sức nặng của anh ta. Tôi cố đẩy anh ta ra bằng tay vòng về phía sau, nhưng Kwon I Do không hề nhúc nhích. Ngược lại, anh ta còn giữ chặt tay tôi, cố định ra sau lưng rồi tiếp tục động hông.
“Dừng lại, hức, ác…!”
Dù đang trong kỳ phát tình, tôi cũng không thể tiếp nhận mọi hành động như một sự khoái cảm. Những cú thúc mạnh bạo cứa vào tôi như một trận đòn roi, đau đớn vô cùng. Pheromone ào ạt trút xuống đến mức nghẹt thở, dường như tôi có thể chết chìm trong đó.
“Hự…!”
“…Ha.”
Thịch! Kwon I Do cắm sâu vào rồi khom người lại. Dương vật của Kwon I Do bắt đầu trương phình lên gần rốn tôi. Quy đầu to lớn như nắm đấm, mắc kẹt vào nơi mà bình thường sẽ không chạm tới. Kwon I Do đè chặt lấy tôi khi tôi đang thở dốc không ngừng nghỉ.
“Se Jin à.”
Tôi không hiểu tại sao giọng nói ấy lại nghe có vẻ dịu dàng đến thế vào khoảnh khắc này. Dù đầu óc quay cuồng, tiếng gọi ấy vẫn truyền đến tôi thật rõ ràng. Và cả tiếng thì thầm nhỏ nhẹ sau đó nữa.
“Tôi đã nói rồi mà, cậu sẽ hối hận.”
Giọng nói nhẹ nhàng ấy siết chặt lấy tôi. Không kịp đáp lại, anh ta chà mũi vào gáy tôi. Không thể nào, không thể nào là như vậy. Giữa lúc sự bất an dâng trào, làn da mềm mại của tôi bị cắn mạnh.
“……!”
Phổi tôi co rút lại. Cảm giác như nội tạng bị xoắn vặn rồi lại trở về đúng vị trí. Tuyến pheromone bị ép buộc mà phun trào pheromone dữ dội.
“Á, ác…!”
Anh ta cắm răng vào da thịt tôi như một con thú. Pheromone trào ra bắt đầu liên kết với pheromone của anh ta. Cố định trên giường như một vật bị ướp xác, tôi chìm trong cơn đau đớn khủng khiếp, toàn thân như bị xé toạc.
“Á, á ư, ức…!”
Tôi đang bị đánh dấu. Tình huống này chỉ có thể diễn tả là bị đánh dấu. Tất cả tự do còn lại của tôi bị tước đoạt, bị thuộc về đối phương như một món đồ. Cảm giác bị cưỡng ép thuộc về người khác giống như bị dao xẻo từng bộ phận nội tạng.
“Hức…!”
Thà bị cưỡng hiếp còn hơn, đau đớn đến mức ấy. Thứ bị giày vò bởi đánh dấu đơn phương không chỉ là nhân cách của tôi. Đó là một hành vi sỉ nhục và đáng xấu hổ, khiến tôi cảm thấy có một phần nào đó trong mình đã bị sai lệch.
“……”
Tôi không biết tại sao lúc đó Kwon I Do lại không nói gì. Ôm chặt lấy tôi như muốn nghiền nát, tại sao anh ta lại đứng yên bất động như bị đóng băng? Dù đó là việc anh ta chọn, tại sao khoảnh khắc đó anh ta lại trông ngạc nhiên đến vậy.
Đánh dấu của đặc tính dị biệt được cho là có thể thực hiện đơn phương tùy thuộc vào sự ưu việt của đặc tính. Tôi là omega trội, nhưng Kwon I Do lại sở hữu đặc tính vượt trội hơn cả tôi. Tuy nhiên, có một điều không ai biết là đánh dấu cưỡng chế sẽ không thể truyền tải bất cứ điều gì.
“……Á ư ức.”
Có lẽ vì tâm ý không thông, tôi hoàn toàn không cảm nhận được cảm xúc và ký ức của anh ta. Cơn đau chưa từng trải qua trong đời làm tôi cảm thấy khó thở. Vì vậy, cho đến khi tôi ngã quỵ như một cỗ máy cạn kiệt năng lượng, tôi vẫn không thể biết được nội tâm của Kwon I Do.
Khi tôi tỉnh dậy, lại là căn phòng của Kwon I Do. Chiếc giường rộng lớn và trần nhà cao vời vợi cứ như một nhà tù mà tôi không thể thoát ra được nữa.
Chỉ hai ngày. Hai ngày sau khi quyết định bỏ trốn, tôi lại bị bắt trở về căn nhà lớn ấy.
***
Đánh dấu của đặc tính dị biệt thường là hành vi được thực hiện giữa những người đã kết hôn. Một phương pháp lãng mạn và bay bổng hơn, gắn kết tâm hồn với tâm hồn. Một lời hứa kỳ diệu, nơi chia sẻ ký ức cùng cảm xúc của nhau và chỉ cảm nhận được pheromone của đối phương.
Sau khi bị anh ta đánh dấu, thoáng cái đã vài tháng trôi qua. Tôi vẫn không cảm nhận được gì, kỳ phát tình cũng không đến trong vài tháng đó. Dấu vết của Kwon I Jung đã biến mất, nhưng dấu vết bị cắn ở gáy vẫn còn lại như một vết sẹo.
Lần này Kwon I Do giam tôi trong phòng của anh ta chứ không phải góc khuất tầng ba. Cửa không khóa, nhưng điều đó chỉ có thể được mô tả là giam cầm. Tôi luôn phải ngủ trên giường của anh ta và luôn phải có vệ sĩ đi kèm khi di chuyển trong không gian khác.
Đó là sự giam cầm. Là sự giám sát và là một loại bỏ mặc mới. Dù nhìn chán chê khuôn mặt của vệ sĩ, tôi lại không dễ dàng nhìn thấy mặt Kwon I Do. Có vẻ anh ta đang bận rộn việc gì đó nên đã rời khỏi phòng và biến mất.
Mà thực ra đó là một điều may mắn. Bởi tôi sẽ bị đóng băng nếu vô tình chạm mặt anh ta, một nỗi sợ hãi không thể kiểm soát ập đến. Vì ký ức về khoảnh khắc bị cưỡng ép thuộc về anh ta, tôi vẫn cảm thấy nghẹt thở dù biết đó là cơn đau ảo.
'Tôi đã nói rồi mà, cậu sẽ hối hận.'
Tôi đã chết vào ngày hôm đó, giờ chỉ còn lại một cái xác không hồn. Lúc đầu tôi còn đi lại trong nhà, nhưng đến một lúc nào đó, tôi không bước ra khỏi phòng nữa. Khi tôi nhịn ăn đến mức kiệt sức, một bác sĩ lại tìm đến và truyền nước cho tôi.
Khi người ta quyết tâm chết, thường có những thứ được sắp xếp trong lòng. Chẳng hạn như hy vọng đã không thể buông bỏ suốt đời hay những cảm xúc vướng víu còn sót lại. Những thứ tưởng chừng được nuôi dưỡng cho những ngày còn lại chỉ còn là những điều hối tiếc tầm thường khi đến giây phút cuối cùng.
Tôi không còn mong muốn bất cứ điều gì nữa. Không sợ bị anh ta bỏ rơi, cũng không sợ phải lang thang chân trần trên tuyết lạnh giữa mùa đông. Mọi nhu cầu cơ bản đều biến mất, cảm giác như một cỗ máy vô hồn chỉ biết thở.
Rồi mùa thu, mùa đông vừa chớm. Do thời tiết đột ngột trở lạnh, tôi bắt đầu cảm thấy khó chịu trong người. Thấy tôi cứ ốm yếu, giáo sư Shim lại tìm đến đúng lúc. Ông ấy rút ba ống máu từ cánh tay tôi rồi cầu xin tôi hãy ăn uống đầy đủ.
“Cứ thế này thật sự tôi sẽ chết mất.”
Nếu Kwon I Do không đến, có lẽ ngày hôm đó tôi đã chết rồi. Chính Kwon I Do đã cưỡng ép đưa tôi về trong khi đáng lẽ tôi đã có thể chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng dưới tác dụng của thuốc ngủ. Anh ta cưỡng hiếp tôi giống hệt Kwon I Jung, nhưng khác ở chỗ, anh ta lại nhặt tôi về thay vì bỏ mặc tôi.
Nếu đã vậy thì đánh dấu để làm gì chứ?
Đôi khi tôi nghĩ như vậy. Anh ta không nhìn mặt tôi, không nói chuyện với tôi, vậy mà tại sao lại không chịu buông tha cho tôi?
Và tại sao anh ta chỉ tìm đến tôi khi tôi đã ngủ?
“Se Jin à.”
Mùa đã gần sang đông, nhưng dường như mùa đông của Kwon I Do sắp kết thúc rồi. Là do ảnh hưởng của đánh dấu mà lòng anh ta đã dịu đi chăng? Từ lúc nào không biết, giọng nói gọi tên tôi đã trở nên nhẹ nhàng hơn. Anh ta nhẹ nhàng tiến đến bên tôi khi tôi nhắm mắt, và đôi khi còn thì thầm như thế này.
“Cậu muốn tôi làm gì?”
“……”
“Tôi sẽ làm tất cả những gì cậu muốn…”
Tôi có nên bảo anh ta quỳ gối không? Tôi đã nghĩ vậy rồi lại thôi. Mãi sau này tôi mới nhận ra, Kwon I Do khi nói những lời đó chắc chắn không có ý định tha thứ cho tôi. Chắc chỉ là buột miệng nói ra trong cơn giận dữ mà thôi.
“Se Jin à.”
Nếu đã gọi tên tôi thì ít nhất cũng nên gọi khi tôi đang mở mắt. Tại sao khi tôi tỉnh táo thì không nói được lời nào, mà cứ phải đợi đến khi tôi gần ngủ thì mới tìm đến? Anh ta không biết tôi chưa ngủ thì cũng kỳ lạ, mà nếu đã biết rồi thì lại càng kỳ lạ hơn.
Nếu còn chút sức lực, chắc hẳn là tôi đã hỏi rồi. Mở mắt ra và nhìn Kwon I Do mà nói. Tôi bây giờ thật sự không muốn gì cả, vậy anh còn mong muốn gì ở tôi?
“Cậu đã có thai.”
Ngày hôm sau, giáo sư Shim đã báo một tin không thể tin nổi. Câu nói ấy bất ngờ đến mức ngay cả một người đang thờ thẫn như tôi cũng phải kinh ngạc. Một khoảng lặng kéo dài, và giáo sư Shim chỉ để lại đúng một câu nói ấy rồi rời đi.
“Nhất định phải ăn uống đầy đủ.”
Tôi là omega nhưng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện mang thai. Ngay cả khi nói với Kwon I Do về khả năng mang thai, tôi cũng chỉ nghĩ rằng mình phải làm những gì cần làm mà thôi. Bởi tôi nghĩ rằng vai trò duy nhất mà một omega không thể làm tròn như tôi có thể làm được chính là sinh con nối dõi cho anh ta.
“……”
Đêm đó tôi đi dọc hành lang tối tăm đến thư phòng. Chân trần dẫm trên thảm, tôi cật lực băng qua hành lang dài dằng dặc. Đã lâu không đi bộ nên đầu gối cứ khụy xuống, nhưng tôi vẫn cố gắng lê tấm thân nặng nề của mình.
‘Dù sao thì con của tôi hay con của tên khốn đó cũng chẳng khác gì nhau…’
Đứa bé trong bụng tôi rốt cuộc là con của Kwon I Jung hay là con của Kwon I Do? Tôi đã bị hai alpha cưỡng hiếp và cả hai đều đã thắt nút. Mọi chuyện xảy ra chỉ trong vòng 3 ngày nên làm sao có thể phân biệt được đối phương là ai.
Thôi… dù là con của ai đi chăng nữa thì cũng chẳng liên quan gì nhiều đến tôi.
Cạch, cánh cửa thư phòng mở ra. May mắn thay, Kwon I Do không có ở đây. Tôi nhìn căn phòng trống rỗng rồi tiến đến món đồ trang trí treo trên tường.
Anh ta đã nói với tôi rằng, khẩu súng trong thư phòng là thật.
Khẩu súng được treo gọn gàng trên khung gỗ. Vật nặng nề với thân đen và nòng bạc sáng loáng. Lúc đầu tôi tưởng là bật lửa, nhưng khi anh ta nói ra, tôi mới biết đó là một vũ khí thật sự.
‘Chỉ cần bóp cò là sẽ nổ.’
Tôi từ từ đưa tay về phía nó. Nếu ai đó hỏi tôi đang nghĩ gì, tôi chỉ muốn trả lời là không nghĩ gì cả. Tôi đã luôn chờ đợi khoảnh khắc này, và chỉ là đang trôi đi mà không có một bước ngoặt nào đáng kể.
‘Đó là sự quyết tâm và lời hứa của tôi. Lời hứa sẽ không bao giờ thỏa hiệp cho đến khi đạt được điều mình muốn.’
Tôi đã từng hơi mong rằng nó là giả. Mong rằng sự quyết tâm và lời hứa mà anh ta nói chỉ là một chút khoa trương. Bản thân tôi cũng đã chọn thứ này để không thỏa hiệp, vậy mà đến giây phút cuối cùng lại do dự.
Tôi ngồi lên chiếc bàn nơi anh ta dạy tôi tiếng Pháp, ngón tay đặt vào cò súng. Đây là thứ mà tôi chưa từng chạm vào trong đời, nhưng trọng lượng của nó khác hẳn bật lửa. Nó nặng hơn tôi nghĩ rất nhiều. Tôi cảm thấy khó khăn khi cầm nó lên với cơ thể đã yếu đi.
‘…Ý anh là gì?’
‘Mất đi cảm giác thực tế…’
Lúc đó, đáng lẽ tôi không nên hôn. Hoặc thà rằng tôi nói thật. Nếu vậy, có lẽ mối quan hệ giữa anh ta và tôi đã thay đổi một chút rồi.
“Đầu… có ghê quá không nhỉ.”
Đã lâu không nói chuyện nên giọng tôi không được rõ. Dù là tự nói một mình nhưng tôi cũng cảm thấy ngại ngùng. Chỉ vừa nhớ lại một kỷ niệm với anh ta, trái tim tưởng chừng đã ngừng đập lại bắt đầu đập mạnh.
Thế là tôi từ từ đưa nòng súng về phía ngực. Không biết chính xác vị trí nào, tôi chỉ ước chừng mà nhắm vào khoảng đó. Có thể có khả năng súng không nổ, nhưng tôi hoàn toàn không nghĩ đến trường hợp đó.
‘Bảo là omega tốt mà…’
Thật nực cười, ngay khoảnh khắc tôi định bóp cò, tôi lại nghĩ đến Kwon I Do. Từ lần đầu gặp mặt cho đến bây giờ, mọi cảnh tượng đều lướt qua như một thước phim quay chậm. Ánh mắt anh ta nhìn tôi, khoảnh khắc ánh mắt ấy trở nên điềm tĩnh và cuối cùng là nụ cười ấm áp của anh ta.
‘Tối nay cậu ngủ ở phòng tôi nhé?’
À, tôi chưa từng nói rằng tôi yêu anh ta. Đã ân ái nhiều đến thế, nhưng tôi chưa bao giờ nói ra lòng mình. Không, anh ta cũng chưa từng nói với tôi, vậy thì cả hai chúng tôi đều như nhau ư?
“…Kwon I Do.”
Cái tên cuối cùng tôi gọi nghe lạ lẫm đến rợn người. Dù là cái tên đã thuộc nằm lòng trong tim, nhưng tôi hiếm khi thốt ra thành lời. Nếu có cơ hội, tôi đã muốn gọi nhiều hơn. Vừa nghĩ vậy, tôi định nhắm mắt lại.
“……”
Két, tiếng cửa mở. Từ khe cửa hé mở, một bóng hình quen thuộc hiện ra. Người kia bước vào một bước, nhìn thấy tôi và mở to mắt.
“…Jung Se Jin?”
Tôi không biết tại sao lúc đó, lần đầu tiên tôi lại bật cười. Vì anh ta trông có vẻ lo lắng cho tôi hay vì sự đắc ý khi làm anh ta kinh ngạc? Hay vì tôi hài lòng khi được nhìn thấy anh ta một lần?
“Chào anh, Kwon I Do.”
Thật may mắn vì có cơ hội được chào. Nghĩ đến đó, tôi bật cười khẩy. Những ngày tháng tưởng chừng đã ngừng lại giờ lại như đang trôi đi. Có lẽ vì vậy mà tôi nói thêm một câu nữa, kèm theo chút hằn học không đâu.
“…Cứ sống tốt đi, thử xem.”
Anh có thể sống tốt được không? Tôi không mong anh ta sống tốt. Tôi không mong anh ta hối hận, nhưng tôi cũng mong anh ta đừng quên một người như tôi. Tôi không muốn làm anh ta bị tổn thương, nhưng ít nhất tôi muốn được lưu lại trong ký ức.
“Không được…”
Kwon I Do thì thầm như hơi thở. Khuôn mặt cứng đờ của anh ta in đậm trong tâm trí tôi. Tôi nhắm chặt mắt, ghì nòng súng sát vào ngực. Khoảnh khắc ngón tay đang đặt trên cò súng co lại, anh ta mới thốt lên một tiếng thét chói tai.
“Jung Se Jin!”
Đoàng! Tiếng súng nổ lớn như xé tai. Cơn đau khủng khiếp ập đến, nhưng cảm giác tôi nhận được lại là sự bình yên. Cuối cùng mọi chuyện cũng kết thúc, và từ giờ sẽ không còn gì phải lo lắng nữa. Một sự nhẹ nhõm khi những ngày tháng lặp đi lặp lại kinh hoàng sẽ không tiếp diễn.
“Không được, không được…”
Sau đó, ký ức của tôi đứt quãng. Hình ảnh anh ta tiến đến gần tôi, biểu cảm tuyệt vọng mà tôi chưa từng thấy, bàn tay đang đè chặt lên ngực tôi đang chảy máu và cả việc anh ta nắm lấy tay tôi rồi đặt lên mặt mình.
“Se Jin à…”
Nếu có một điều ước, tôi mong mình đã từng được yêu thương trọn vẹn. Nếu có thể bắt đầu lại từ đầu, tôi ước có ai đó chỉ cho tôi cách. Nếu tôi đã làm sai điều gì, mong người đó hãy khoan dung bỏ qua. Và lần này, hãy sống một cuộc đời không bị bỏ rơi.
“Không được, làm ơn…”
Như tuyết tan sau mùa đông lạnh giá, nước mắt cũng chảy dài từ đôi mắt lạnh băng. Những giọt nước mắt rơi xuống từng giọt, hợp với hoàn cảnh đến lạ. Anh ta khóc là vì mất tôi ư? Hay vì sự trống rỗng về những ngày tháng đã qua? Ít nhất, nếu đó là vì cảm xúc còn sót lại dành cho tôi thì tốt biết mấy.
Lúc đó tôi có nghe thấy tiếng xe cứu thương không? Hay thế giới đã chìm vào bóng tối trước khi tiếng đó vọng đến? Chỉ có một điều chắc chắn, Kwon I Do vẫn không buông tay tôi cho đến khoảnh khắc tôi nhắm mắt.
“Hộc…”
Dần dần, không gian biến dạng. Thay vì Kwon I Do đang rơi lệ nhìn tôi, tôi lại thấy Kwon I Do đang nhìn xuống tôi. Sương mù trong tâm trí mờ mịt dần tan, những suy nghĩ hỗn độn bắt đầu được sắp xếp lại.
“Cái quái gì thế này…”
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.