Thái Tử Alpha Yêu Chiều Tôi Hết Mực - Chương 1

Bản dịch Thái Tử Alpha Yêu Chiều Tôi Hết Mực của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.

Chương 1

Tác giả: 고래꼬리

Dịch: ttrang

Nếu có gì sai sót, xin hãy bình luận nha.

Lũ chim hót vang trong niềm vui của mùa, và một chiếc cầu vồng lơ lửng trên bầu trời không gợn mây, tựa như một bức tranh tuyệt mỹ.

Khu vườn của hoàng cung Heineken rộng lớn đúng như tầm vóc đế vương, với những loài hoa và cây cối chưa từng thấy đung đưa theo làn gió xuân.

Những bông hoa vẫn còn ướt đẫm sương mưa đêm qua tỏa ra hương thơm dịu nhẹ.

Nắng lên sau cơn mưa, và cả khu ngoại thành nơi khách quý đang tạm trú trở nên náo nhiệt vì sự xuất hiện của một người đàn ông thu hút mọi ánh nhìn.

“Trời ơi, có phải người đó là nhân vật trong lời đồn không?”

Hầu nữ trong cung đưa tay che miệng đầy kinh ngạc.

“Đúng vậy. Là hoàng tử của Vương quốc Lindbergh.”

Hầu nữ làm việc ở khu ngoại thành mỉm cười tự hào, nhún vai.

Tuy nhiên, bóng mây u ám như đè nặng trong lòng Hoàng tử Carl Lindbergh, người đang ngồi thu mình giữa sân.

Mỗi lần hoàng tử khẽ thở dài, một cánh bướm lại bay đến từ đâu đó và nhảy múa quanh anh.

Cảnh tượng như một bức tranh sống động khiến các thị nữ đỏ mặt, còn lính gác trong cung thì như bị mê hoặc.

Hai anh em đến từ Vương quốc Lindbergh đã đặt chân đến Đế quốc Heniken cách đây một tuần, và nhanh chóng trở thành tâm điểm bàn tán. Lâu lắm rồi hoàng cung mới có khách ở lại lâu như vậy, mà một trong số đó lại là người thừa kế ngai vàng của Heineken.

Mỗi khi gió thổi, mái tóc của hoàng tử tung bay trong nắng, đôi mắt xanh trong như ngọc lam được ánh sáng rọi chiếu trở nên long lanh lạ thường.

Với làn da mịn như phủ lụa trắng, thân hình mảnh mai và những cử động uyển chuyển, anh như một đoá hoa nhảy múa dưới ánh mặt trời.

Hầu nữ càng xôn xao hơn vì nhân vật chính trong cuốn tiểu thuyết nổi tiếng một thời trông chẳng khác gì anh.

“Cứ tưởng tin đồn bị thổi phồng, ai ngờ đẹp đến thế.”

Đám lính gác nuốt nước bọt trong căng thẳng khi nhìn hoàng tử đang mải mê đuổi theo cánh bướm.

Mỗi lần anh chớp mắt giữa ánh sáng rực rỡ, hàng mi khẽ rung khiến người ta không thể rời mắt.

“Hôm nay trông ngài lại càng buồn hơn thì phải…”

“Ngài ấy vốn rất hoạt bát mà, chẳng lẽ có chuyện gì sao?”

Những người làm vườn thì thầm với nhau khi nhìn hoàng tử đang ngồi thu mình giữa đám cỏ.

Hoàng tử, người vì lý do nào đó được gửi đến ở lại Heineken, mỗi ngày đều ra ngoài, vô tình thu hút ánh nhìn của bao người.

Khi thì cùng chú chó lớn lang thang quanh võ đường, khi lại ngồi lặng yên cả ngày trên chiếc ban công nhìn xuống khu vườn.

Anh chẳng ngần ngại xắn tay áo giúp người làm vườn, hay phụ khuân vác cùng các cung nữ khác.

Mỗi lần dạo bước trong thành, chàng đều vui vẻ mỉm cười, trò chuyện với bất kỳ ai mình gặp.

Thấy một người như vậy, đám gia nhân ở khu ngoại thành bắt đầu đặt cược rằng Vương quốc Lindbergh hẳn đã từng giam lỏng Carl Lindbergh suốt thời gian qua.

Vậy mà hôm nay, hoàng tử vốn luôn tươi sáng và tràn đầy sức sống ấy lại ngồi cả ngày ở góc vườn, gương mặt u uất.

Dáng vẻ của anh, người cứ thở dài, đôi lúc lại ngước nhìn bầu trời mà rơi nước mắt, thật khiến người ta không khỏi lo lắng.

Những cung nữ đứng gần đó thì thầm với nhau, nét mặt đầy âu lo.

“Điện hạ Hoàng tử đến rồi rời đi từ hôm qua, và từ đó đến giờ ngài ấy vẫn như vậy.”

Cô hầu nữ trẻ nói với người hầu nữ lớn tuổi hơn

“Hai người cãi nhau à? Tôi đâu có nghe thấy tiếng to tiếng nhỏ gì.”

“Không phải đâu, nhưng tôi nghĩ ngài ấy bị sốc vì điều gì đó.”

“Trời ơi, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa.”

Đây vốn không phải đề tài mà họ nên bàn tán, vì là chuyện của bậc quyền quý. Thế nhưng, sự tò mò của họ cứ như muốn xuyên qua cả đỉnh tháp cao.

Cuối cùng, khi thấy hoàng tử cào đất như thể đang đào một cái hầm, đám hầu nữ lại càng xôn xao hơn.

“Trời đất, này, cô đi hỏi xem có chuyện gì đi.”

“Nhỡ đâu ngài ấy nổi giận thì sao?”

“Cả Kinh thành này, cô là người duyên dáng dễ gần nhất đấy, đừng bảo là không đúng nhé.”

“Ngài ấy nổi tiếng là người hòa nhã nhất trong hoàng cung mà, làm sao có chuyện ấy được chứ?”

Từ xa, hoàng tử dừng tay không cào đất nữa vì nghe tiếng chó của mình sủa vang, như đang tìm chủ.

“Nghe nói dạo này tình hình ở Lindbergh bất ổn lắm, chắc là vì vậy.”

Một lính gác lên tiếng, vừa vuốt râu vừa nói. Nhưng người lính gác khác thì xua tay ngay.

“Làm gì có chuyện đó, tôi nghe nói ngài ấy cả đời chẳng màng gì đến chính sự. Dáng vẻ thì không bình thường đã đành, còn tính cách nữa chứ. Anh từng nghe rồi đúng không? Một quả bom nổ chậm.”

Khi mấy lính gác thì thầm với nhau, đám hầu nữ lập tức trừng mắt lườm cả hai người.

“Nghe ở đâu mấy tin đồn vớ vẩn đó vậy? Nếu để hoàng tử nghe thấy thì anh tính sao?”

Người lính gác bị ánh nhìn sắc như dao của mấy cô thị nữ trẻ làm cho bối rối, vội vàng xua tay.

“Không, à thì. Cô biết đấy. Người ta bảo có rất nhiều người từng chết dưới tay hoàng tử đó–Trông yếu ớt vậy thôi chứ, lúc đến đây chỉ mang theo đúng một người hầu.”

“Nghe này, thưa ngài kỵ sĩ, xin hãy cẩn thận lời nói. Không chỉ hoàng tử đâu, mà cả công chúa Lea, chị gái của ngài, cũng chỉ mang theo một cung nữ. Anh chưa nghe à? Dạo gần đây tình hình ở Lindbergh không được tốt như lời đồn đâu. Chính Điện hạ Hoàng tử đã vội vàng đưa họ đến đây đấy.”

Cô hầu nữ đang lau dọn trong phòng ngủ của hoàng tử chống tay vào hông, ánh mắt không giấu được sự bực bội.

Người lính gác tặc lưỡi.

Nhìn vào dáng vẻ hiện tại của hoàng tử, chính anh ta cũng cảm thấy khó tin, nhưng theo lời các tiền bối thì hoàng tử từng gây không ít rắc rối.

“Dạo gần đây, trong giới kỵ sĩ lan truyền tin đồn rằng ngài ấy vốn lập dị từ nhỏ, và sớm muộn gì cũng sẽ lộ bản chất thật, dù hơi bị thổi phồng một chút.”

Giọng nói của người lính gác nhỏ dần lại, gần như thì thầm.

Lý do là vì nét mặt của các hầu nữ xung quanh bỗng lạnh tanh như sương giá giữa mùa đông.

“Nếu nhìn thấy ngài ấy đối xử tốt với bọn tôi như thế nào, chắc các anh không thể nói vậy được đâu.”

“Ngài ấy luôn kính trọng các hầu nữ lớn tuổi.”

“Mỗi sáng đều tự dọn giường, tự tắm rửa. Mà không phải chỉ một hai hôm, ngày nào cũng thế. Ngài ấy siêng năng và rất tử tế.”

Lần đầu tiên sau rất lâu, các hầu nữ đồng lòng cùng lên tiếng, phản bác quyết liệt như thể đang bảo vệ chính người thân của mình.

Người lính gác bối rối viện cớ: “Tôi không có ý làm tổn thương hoàng tử đâu,” nhưng các hầu nữ vẫn không chịu nhường.

“Không ai trong chúng tôi không ghen tị với sự tử tế của ngài ấy dành cho người hầu đi theo.”

“Mỗi người ai cũng có những lúc nhạy cảm khi còn trẻ mà, thưa kỵ sĩ?”

Các hầu nữ tin rằng trái tim của hoàng tử Lindbergh tinh tế chẳng khác gì ngoại hình tuyệt mỹ của ngài. Phòng ốc ngài dùng sạch sẽ gọn gàng đến mức không cần dọn dẹp, và ngài luôn cố gắng giúp đỡ các hầu nữ mỗi khi có thời gian, dù vì thế mà thường bị mắng mỏ.

Còn công chúa Leia Lindbergh thì sao?

Nàng toát lên khí chất và trí tuệ, lại dịu dàng với cô hầu nữ bị câm. Hình ảnh nàng tỉ mỉ vuốt tóc rồi chăm chú đọc sách trên ban công đã làm say mê cả nam lẫn nữ.

Chính vì vậy, chỉ trong vòng một tuần, đám gia nhân ngoại thành đã hoàn toàn bị hai anh em họ mê hoặc.

Khi các hầu nữ đồng thanh lên tiếng, những người lính gác gãi đầu bối rối.

“À, ờ, đúng là chẳng thể tin nổi tin đồn ấy đâu. Haha.”

Một hầu nữ lớn tuổi hơn giơ tay nhắc nhở người lính gác cười ngượng ngùng.

“Dù hoàng tử đã làm gì trong quá khứ, hiện giờ ngài ấy vẫn giữ được phẩm cách và trí tuệ. Nên tốt nhất là im miệng đi.”

Người lính gác gật đầu, vẻ mặt hơi phật ý.

Có một lý do khác khiến họ quyết bảo vệ hoàng tử.

Thái tử Adrian của đế quốc đẹp trai đến mức ai cũng biết, kể cả trẻ con trong làng nhỏ đi qua. Hoàng tử Carl Lindbergh cũng là một chàng trai điển trai không kém.

Thái tử Adrian, thần tượng của mọi người, và hoàng tử như bức tranh hoàn hảo, khiến các hầu nữ cảm thấy thỏa mãn đến mức ngưỡng mộ thay.

Mỗi lần hai người xuất hiện cùng một chỗ, trái tim các hầu nữ đều đập rộn ràng, và trong cung đình, những cuốn tiểu thuyết nổi tiếng có hai người họ luôn được truyền tay nhau.

Đã hai mươi năm trôi qua kể từ khi Thái tử Alpha quyền lực không hề để ý đến bất kỳ Omega nào khác. Việc hai người họ thành đôi gần như là điều chắc chắn, vì hoàng tử cũng là một Omega, được Thái tử đích thân đưa về.

Một hầu nữ lên tiếng, cho rằng vẻ bối rối của hoàng tử chỉ vì ngượng ngùng mỗi khi Thái tử đặt chân đến ngoại thành.

“Ngày nào hoàng tử trở thành thái tử phi, cô sẽ khổ lắm đấy!”

Các hầu nữ say mê tranh luận về hoàng tử đến nỗi không để ý thấy ngài đứng phía sau những người lính gác đang hoảng sợ.

 Gãi tai với vẻ mặt không tin nổi, rồi cuối cùng ngồi phịch xuống đất.

Khi hoàng tử ngồi bệt xuống đất, người làm vườn vốn đang theo dõi từ gần đó vội chạy tới, còn các thị nữ bị cô hầu nữ đến muộn xua đi, trở lại chỗ cũ.

〈Ngày mà hoàng tử trở thành thái tử phi…〉

“Uwaaaahhhh!”

Tôi ôm đầu gào thét, làm Marco, người hầu bên cạnh, giật mình chạy tới. Elizabeth, chú chó nằm bên chân tôi đang thư thái tận hưởng ánh nắng, cũng bật dậy hoảng hốt.

Cuộc nói chuyện của mấy cô thị nữ đã thổi bùng ngọn lửa nghi ngờ mà Thái tử đã gieo hôm qua.

“Hoàng tử à?”

“Marco, cậu véo tôi đi.”

Tôi vội vàng nắm lấy ống quần cậu ấy.

Nhưng Marco, cau mày, lắc chân và kéo tôi ra.

“Cậu thay đổi rồi đấy. Trước đây ta bảo giả chết là cậu tin liền mà!”

“Ngài, ngài lại làm vậy rồi. Làm sao tôi có thể chạm vào thân thể hoàng tử chứ? Trời sẽ phạt tôi mất.”

Thái tử mà biết được thì đánh cậu trước, đâu phải trời đâu. Càng bực mình vì môi chúm chím của Marco, tôi lại ôm lấy gối và hét lên, “Aaaah!”

Nếu có ai bảo đây chỉ là một giấc mơ, tôi muốn người đó xuất hiện ngay bây giờ, vỗ tay reo lên và nói rằng mọi chuyện từ khi là Carl Lindbergh đến giờ đều là trò camera ẩn.

“Hoàng tử, uống chút nước lạnh đi cho bình tĩnh nhé. À, để tôi mang cho hoàng tử cốc sô-cô-la nóng nhé? Ăn đồ ngọt sẽ giúp dễ chịu hơn.”

Marco đặt cốc nước lên bàn, vỗ tay một cái rồi biến mất khỏi cửa.

Thay vì cậu ta, tôi ôm lấy chú chó bông xù đang ngồi cạnh mình.

Lắng nghe nhịp tim hơi nhanh hơn người bình thường, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn chút.

“Elizabeth, em biết không? Để đến được đây khó khăn thế nào với anh.”

“Gâu!”

“Đúng rồi, em biết mà. Vì em là bạn duy nhất biết bí mật của anh.”

Elizabeth không thể nói, nhưng nhóc ấy thay lời bằng cách dùng mõm chạm nhẹ vào má tôi như tiếng thầm thì trong rừng trúc.

Khi cơn bồn chồn dịu đi nhờ thân nhiệt tăng vừa phải, mắt tôi từ từ khép lại.

Bản dịch Thái Tử Alpha Yêu Chiều Tôi Hết Mực của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo