Thái Tử Alpha Yêu Chiều Tôi Hết Mực - Chương 2

Bản dịch Thái Tử Alpha Yêu Chiều Tôi Hết Mực của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.

Chương 2

Tác giả: 고래꼬리

Dịch: ttrang

Nếu có gì sai sót, xin hãy bình luận nha.

Tôi từng có một cuộc sống bình thường ngoại trừ việc tôi không còn cha mẹ kể từ khi bước vào cấp hai.

Nửa năm trước, tôi mở mắt ra thì thấy mình ở nơi này, khi mới chỉ hai mươi bảy tuổi, như thể tất cả những năm tháng vừa qua chỉ là một giấc mộng hư ảo.

Tôi vẫn còn nhớ rõ cảm giác thở dốc, má áp xuống nền nhà lạnh toát ngay trước khoảnh khắc lìa đời.

Khi ấy, tôi đã thầm cầu nguyện: “Tôi chẳng làm được điều gì tốt đẹp trong đời, nhưng cũng chưa từng gây tội ác gì lớn, xin đừng để tôi rơi xuống địa ngục.”

Họ cố gắng bài trí nơi đó cho thật lộng lẫy, nhưng vẻ hào nhoáng pha lẫn sự thô kệch chỉ khiến mọi thứ trở nên xa vời như một giấc mộng.

Khi tôi bật dậy, phần lưng và hông đau nhức như sắp rụng rời.

Vừa xoa lưng, tôi vừa lầm bầm rằng tôi đang ở đâu thế này, và điều đầu tiên tôi thấy là một bàn tay trắng trẻo, mảnh mai.

Giật mình nín thở, tôi đưa tay sờ lên mặt, những lọn tóc vàng xoăn mềm mại, những đường nét khuôn mặt tinh tế, mịn màng.

“Cái gì, cái gì thế này?!”

Tôi túm lấy lọn tóc rũ xuống da đầu đau nhói. Cảm giác rõ ràng cơ thể này là thật.

Không thể tin được, tôi tát mạnh vào hai má. Cũ nhưng hiệu quả.

Bàn tay yếu đập lên da mặt, mang đến cảm giác đau nhẹ rất thật.

Ngay lúc đó, có ai đó hét lên.

“Hoàng tửuuu!”

Một cậu bé gầy gò trong bộ quần áo rách rưới, hoàn toàn không hợp với sự lộng lẫy của căn phòng, vội vã chạy đến.

Rồi cậu ta òa khóc như thể ai đó đã mở vòi nước.

“Hoàng tử Carl! Hoàng tử! Ngài không thể chết được!”

Cậu ấy là Marco, một cậu bé với mái tóc đỏ, tàn nhang dễ thương, và bên cạnh cậu ấy là một con chó lông vàng rối bù, không, là Elizabeth.

Marco gọi tôi là ‘Hoàng tử Carl Lindbergh’, và khi lục lọi trí nhớ để tìm một cái tên quen thuộc, tôi đã tìm thấy một mảnh ký ức về em gái mình.

〈Em đang đọc cái gì mà thích thế?〉

〈Đừng nói chuyện với em, đây là đoạn quan trọng.〉

〈Gì cơ?〉

〈Cuối cùng thì Carl Lindbergh cũng xuống địa ngục.〉

Hắn ta đã chết, nhưng đồng thời cũng chưa chết.

Lo em gái nhỏ của tôi sẽ đi đâu đó và nghe người ta nói rằng ‘đừng để lộ là mình không có bố mẹ’, tôi đã mắng cho một trận.

Em gái tôi, người thường ngày hay phản ứng gay gắt với anh trai mình, lần này chỉ thở hắt ra một tiếng và tiếp tục tập trung vào thứ đang đọc.

Và sau khi đi vệ sinh xong, con bé bắt đầu luyên thuyên và giải thích nội dung của cuốn tiểu thuyết với nụ cười trên môi.

Con bé chủ yếu kể về việc nhân vật tên ‘Carl Lindbergh’ mà nó ghét tệ đến mức nào, và nhân vật chính đã xử lý hắn ta xuất sắc ra sao.

Thành thật mà nói, tôi không mấy hứng thú với tiểu thuyết, nhưng tôi vẫn lắng nghe vì em gái tôi, đứa vốn không quá tình cảm, đã chủ động nói chuyện với anh trai mình.

“Carl Lindbergh……”

Khi tôi thì thầm cái tên ấy, Marco ngã sụp xuống và khóc nức nở.

Haa, một tiếng thở dài bật ra khỏi miệng tôi.

Tôi chết rồi tỉnh lại trong một cuốn tiểu thuyết, nên rõ ràng là tôi đã phát điên vì cú sốc của tai nạn.

Tôi cố gắng nhớ lại nội dung của cuốn tiểu thuyết bằng cách lần theo ký ức, và sau khi nhả ra vài cái tên, tâm trí mơ hồ và mịt mù của tôi dần dịu lại.

Thể loại.

Giả tưởng, lãng mạn, không, giả tưởng lãng mạn?

Tôi nghĩ nó là một cái gì đó đại loại như vậy.

Tôi nhớ là có một nhân vật chính với ngoại hình điển trai. Tôi nghĩ nó nói về tình yêu vượt qua nghịch cảnh.

À, còn có chi tiết là cái tên của nhân vật khiến người ta kỳ lạ liên tưởng đến rượu.

Đây không phải là cuốn tiểu thuyết tôi đã đọc, mà là cuốn tiểu thuyết em gái tôi đã đọc. Trong đó, ai là người đã góp phần kéo dài đoạn ức chế ngọt ngào bằng cách làm phiền nhân vật chính suốt một thời gian dài và bẩn thỉu?

Sự thật duy nhất chính xác đó chính là Carl Lindbergh, người mà tôi đã nhận vai.

Dù sao thì.

Tôi không phải là nhân vật chính, nhưng tôi cũng không rõ liệu mình có trở thành kẻ phản diện đã bắt nạt nhân vật chính hay không.

Một tên phản diện kiểu gì lại là một hoàng tử có ấn tượng yếu ớt, gầy đến mức không đủ sức để dùng sức lực cơ chứ

“Bây giờ tôi bao nhiêu tuổi?”

15? 16?

“……Ngài vừa mới đến tuổi trưởng thành.”

Cái này á?

Hãy thử nghĩ lại về bản thân tôi trước kia.

Lúc tôi 20 tuổi, tôi nhập ngũ, và bắp tay tôi khi đó to gấp đôi bây giờ.

Vẻ ngoài này giống công chúa hơn là hoàng tử.

Tôi sững sờ như vừa bị ai đó đập mạnh vào sau gáy.

Khi tôi ngồi trên giường, lúng túng sờ soạng và đờ đẫn trong chốc lát, Marco sụt sùi rồi hét lên đòi tự tử vì nghĩ rằng việc tôi ngã khỏi ngựa là lỗi của cậu ta.

Có vẻ như Carl Lindbergh đã ngã khỏi ngựa.

Thật không may, có vẻ như chủ nhân của cậu đã chết rồi.

Dựa vào vẻ ngoài gầy gò và không khí xung quanh Marco, có vẻ như vị chủ nhân ấy cũng chẳng tốt đẹp gì cho lắm. Thế nhưng Marco cứ khóc mãi không ngừng, khiến tôi phải tặc lưỡi, thấy tội nghiệp cho cậu bé.

“Là vì giết tôi vẫn chưa đủ sao? Vậy thì đánh tôi vào lưng đi!”

Cậu ta bị gì vậy?

Chưa kịp che giấu sự bối rối, Marco đã cởi áo. Thậm chí còn đưa ra một cây roi còn vương máu rõ ràng.

Tôi chết lặng, không nói nổi lời nào.

Trên lưng trần của đứa trẻ đang quay lưng lại, là vô số vết xước.

Không phải là những vết thương do bị đánh một hai ngày.

Từ vết cũ đến vết mới, chúng vẽ nên dấu tích của thời gian như những vòng tuổi trên thân cây.

Rốt cuộc cái tên hoàng tử chết tiệt này đã làm ra chuyện quái quỷ gì vậy?

“Dừng lại đi, tôi sẽ không đánh, cũng không giết cậu.”

Khi bước xuống giường, tôi cảm thấy một cơn đau nhói ở phần xương cụt.

Không nhìn thấy rõ, nhưng chắc là đã bầm tím.

Cạch một tiếng, tôi giấu cây roi thật sâu dưới gầm giường rồi đứng trước gương, ngắm khuôn mặt của Carl Lindbergh.

Đề phòng bất trắc, tôi đưa tay sờ thử phía trước quần.

Sắc mặt Marco càng lúc càng trắng bệch.

“Hoàng tử, ngài đang rất tức giận…”

Con chó, dường như cũng đang suy nghĩ điều gì đó, khẽ rên rỉ, nằm bẹp xuống và lặng lẽ quan sát.

Thật điên rồ.

“Ý tôi là, Marco? Tôi không tức giận đâu.”

Tôi cố tình nói bằng giọng thật nhẹ nhàng, thế nhưng cả cậu bé và con chó đều cứng đờ như tượng.

“H, Hoàng tử, tên, tên tôi…”

Không gọi tên cậu thì tôi gọi cậu là gì?

Khi tôi quay đầu lại nhìn Marco, cậu bé run lên như lá rụng trong gió.

Ngay cả con chó to kia cũng thế, khiến tôi không biết phải nói gì.

Không, con người vậy thì không nói, nhưng con chó thì tại sao?

Nước mắt của Marco rơi lã chã, tạo thành những vệt tròn lấm tấm trên sàn nhà. Rồi cuối cùng, cậu bé bắt đầu thở dốc như thể không thể hít thở nổi.

“Dừng lại!”

Chỉ khi tôi hét lên, Marco mới ngừng nấc và khóc.

“Tôi ổn mà, chỉ hơi đau mông chút thôi, nên đừng khóc nữa. Được chứ?”

Sau khi dỗ dành Marco và xoa đầu con chó, tôi đột nhiên cảm thấy choáng váng, loạng choạng suýt ngã.

“Không ổn chút nào cả, thưa Hoàng tử. Tôi sẽ gọi thầy thuốc ngay.”

“Không, bây giờ tôi cần sự giúp đỡ của cậu hơn là bác sĩ.”

Khi tôi bất ngờ nắm lấy tay Marco đúng lúc cậu bé định chạy ra khỏi phòng, mặt cậu đỏ bừng lên.

“H, Hoàng tử, tay, t, tôi.”

Marco run rẩy như thể vừa mới bắt đầu một trò chơi kinh dị, rồi lập tức cứng đờ khi tôi dùng cả hai tay nắm chặt lấy vai cậu trong cơn tuyệt vọng.

Khuôn mặt cậu bé đỏ ửng lên trong chớp mắt, và ngay sau đó, khi tôi nhìn thấy gương mặt Marco, đầu tôi như muốn quay cuồng.

Làm sao tôi có thể vượt qua được thời khắc éo le này ngay từ đầu cơ chứ?

Cứ như một giấc mơ, vậy thì sao không thử nhảy ra khỏi cửa sổ xem sao? Biết đâu tôi sẽ tỉnh lại khỏi cơn mộng mị này. Tôi liếc nhìn cánh cửa sổ đóng kín, đến mức không một luồng khí nào lọt qua được, rồi lắc đầu.

Thôi bỏ đi, nếu thân xác này chết thì phiền lắm, mà lỡ bị thương lại khiến Marco, một đứa trẻ vô tội, ám ảnh suốt đời thì càng không được.

Ngay cả khi tôi nói, “Tôi là người từ thế giới khác bị cuốn vào tiểu thuyết, và vì là phản diện nên cuối cùng sẽ bị giết,” thì thằng bé cũng chẳng giúp được gì.

Đang bối rối không biết xoay xở thế nào với tình huống này, Elizabeth liếm nhẹ cằm tôi bằng chiếc lưỡi ướt.

Như có chủ ý, tôi khẽ ho một tiếng, rồi dồn hết trách nhiệm lên vai cậu bé tôi đang nắm chặt, lấy mối quan hệ giữa hai người làm cớ.

Marco nhìn tôi đầy bối rối, vỗ nhẹ lên vai tôi.

Sau vài tiếng ho, tôi quyết định chọn một căn bệnh quen thuộc, dù không mấy hợp lý, để làm lời giải thích.

“Xem nào, tôi nghĩ lúc ngã khỏi ngựa ta đã bị mất trí nhớ rồi.”

Ngoài lý do đó ra, tôi thật sự không nghĩ ra được cách nào khác để biện minh.

Marco sực tỉnh khi nghe tôi nói, “Ý ngài là mất trí nhớ sao?” Tôi lập tức gật đầu lia lịa.

Mất trí nhớ. Đúng là con người cũng may mắn vì có tồn tại cái căn bệnh này.

Ngay cả Marco cũng không thể nào tưởng tượng nổi chuyện tôi chỉ mang linh hồn đến từ một thế giới khác, nhưng tôi cũng chẳng muốn mọi chuyện rối ren thêm nữa.

Việc đầu tiên tôi làm là cắt phăng mái tóc dài lòa xòa bên hông.

Nó cứ bay lượn mỗi lần tôi cử động, lại khiến da đầu nặng trĩu đến nhức đầu, thế nên tôi túm lấy và định cắt đại đi, thì Marco hoảng hốt hét lên bảo để cậu ấy làm.

Marco thực sự rất khéo tay. Mái tóc tôi, sau khi được cắt ngắn gọn như nhân vật trong hoạt hình cũ, trông lại khá ổn.

Dù cậu cứ cúi đầu liên tục, miệng không ngừng nói rằng thật vinh hạnh khi được chạm tay vào đầu tôi.

Bản dịch Thái Tử Alpha Yêu Chiều Tôi Hết Mực của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo