Bản dịch Hoàng Tử Alpha Yêu Chiều Tôi Hết Mực của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.
Chương 12
Tác giả: 고래꼬리
Dịch: Cherry22
Nếu có gì sai sót, xin hãy bình luận nha.
***
"Tể tướng của Lindbergh đã gửi thư ba lần trong vòng một tuần."
Belfry đẩy chiếc kính một mắt lên. Mái tóc và đôi mắt màu tím huyền bí là đặc trưng của gia tộc Hendrick, những người đã đóng vai trò cánh tay phải cho hoàng tộc suốt một thời gian dài.
"Chắc là nóng ruột lắm rồi nhỉ?"
Thái tử vừa cười toe toét vừa đưa viên ngọc trong tay lên mũi. Hương hoa violet thoang thoảng quanh chóp mũi. Một mùi hương càng ngửi càng thấy lôi cuốn.
Mình chưa từng nghe nói pheromone có thể thay đổi.
"Có lẽ ông ta sợ Hoàng tử sẽ khắc ấn với điện hạ."
"Khắc ấn gì chứ. Mới gặp nhau bao lâu đâu. Ta vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng Hoàng tử."
Belfry liếc nhìn Thái tử.
Thái tử đang gác cả hai chân lên bàn, ngả người trên ghế, trông có vẻ lười biếng, nhưng là người anh em nuôi của hắn, cậu biết rõ rằng có một con sói lớn đang say ngủ bên trong.
Và cả việc, lần đầu tiên ngài ấy đang phớt lờ lý trí và hành động theo bản năng.
‘Một người như vậy mà lại đi đón Hoàng tử ngay khi ngài ấy vừa liên lạc sao?’
Rõ ràng 10 năm trước ngài đã bị tát một cái đau điếng và nghiến răng nghiến lợi nói rằng sẽ từ bỏ mối tình đơn phương này rồi còn gì.
Belfry liếc nhìn Thái tử, thấy ngài ấy đang cười toe toét, cậu bèn khẽ thở dài.
Trong một thế giới mà người mang thể chất chính là pháp sư, và máu càng gần với tính trội thì ma lực càng mạnh, Thái tử Adrian đã được sinh ra với một ma lực mạnh mẽ chưa từng có.
Việc này cũng gần như đã được định sẵn, vì từ khi kiến quốc, hoàng tộc luôn duy trì việc kết hôn giữa những người mang thể chất trội để bảo tồn huyết thống.
Cũng vì thế mà Thái tử đã phải trải qua một thời niên thiếu cô độc.
Alpha và Omega kích thích và hấp dẫn lẫn nhau bằng pheromone.
Một Omega không đủ mạnh có thể bị ngạt thở bởi pheromone của một Alpha trội mạnh mẽ, vì vậy Hoàng đế đã sắp xếp để Thái tử không tiếp xúc với các Omega khác.
Dự định là khi khả năng kiểm soát pheromone của Thái tử đạt đến một trình độ ổn định, lúc đó mới định đoạt bạn đời cho ngài ấy.
Tất cả các hoàng tộc Alpha trong lịch sử đều đã trải qua một quy trình tương tự để tìm bạn đời.
Tuy nhiên, trong một bầu không khí yêu đương tự do đã được hình thành ở Đế quốc, số lượng người mang thể chất kết hôn với người không mang thể chất ngày càng nhiều, khiến số lượng Alpha hay Omega ngày càng giảm, ngoại trừ trong hoàng tộc và một số gia tộc quý tộc.
Trong lúc đó, ở Lindbergh, một điều đáng kinh ngạc đã xảy ra: giữa một Alpha lặn và một Omega trội đã sinh ra hai người con mang tính trội, đó chính là Alpha Leia Lindbergh và Omega Carl Lindbergh.
Đặc biệt, có tin đồn lan truyền rằng vị hoàng tử là một Omega trội trong số những người trội nhất, nên đã được nhắc đến như một ứng cử viên sáng giá cho vị trí Thái tử phi tương lai của Heineken.
Thế nhưng, cuộc gặp đầu tiên là một thảm họa, và nó đã trở thành cuộc gặp cuối cùng.
Nghĩ lại 10 năm ròng rã phải một mình gánh chịu sức nặng của một Alpha trội mạnh thứ hai Đế quốc chỉ sau Hoàng đế, việc Carl Lindbergh tỉnh táo lại vào lúc này cũng là một điều may mắn.
Tuy nhiên, Belfry vẫn tỏ ra hoài nghi.
Dù là vị hoàng tử trước kia hay bây giờ, thành thật mà nói, đều không có tố chất của Hoàng hậu.
Vị trí Hoàng hậu của Đế quốc đâu phải chỉ nhìn vào ngoại hình. Cần phải có cả trí tuệ vượt trội và ma lực tương xứng.
Vị hoàng tử gặp lần này, ừm, phải nói sao đây. Ngay cả Belfry cũng khó có thể định nghĩa được nhân vật này.
Nhưng nếu Thái tử đã quyết tâm muốn, thì cũng đành chịu thôi.
"Dù ngài nói vậy, nhưng từ khi Hoàng tử đến đây, chẳng phải ngài đã gặp ngài ấy gần như mỗi ngày sao?"
Belfry cằn nhằn, bảo ngài ấy hãy dẹp cái bộ mặt cười cợt đó đi rồi hẵng nói chuyện tin tưởng.
"Xinh đẹp và thú vị mà."
Thái tử cười khúc khích, một bên má lúm đồng tiền lõm sâu.
"Cũng phải, lúc ngài ấy đột nhiên đến chỗ thần và hỏi Ngài là Thái tử điện hạ Adrian phải không, thần cũng suýt bật cười."
Đó là lúc vị hoàng tử đã im hơi lặng tiếng suốt 10 năm đột nhiên gửi thư đến Heineken. Lúc đầu, dĩ nhiên ai cũng nghĩ đây là một trò đùa nào đó.
Ngữ pháp tiếng phổ thông lục địa của vị hoàng tử, người được cho là chỉ suốt ngày chăm chút cho ngoại hình, lại hoàn hảo một cách đáng ngạc.
Nội dung bức thư lại càng khó tin là do vị hoàng tử đó viết.
Dù nội dung rất ngắn gọn, chỉ yêu cầu bảo hộ cho hai người, Leia Lindbergh và Carl Lindbergh, vì tương lai của Lindbergh, nhưng những vết mực loang lổ đây đó cho thấy người viết đã phải đắn đo rất nhiều để truyền đạt được nội dung.
‘Lindbergh cuối cùng cũng lộ bộ mặt thật rồi đây.’
Belfry đã nghĩ rằng Lindbergh cuối cùng cũng sẽ biến mất khỏi bản đồ khi thấy vẻ mặt đáng sợ của Thái tử lúc vò nát bức thư ngày hôm đó.
Tuy nhiên, vị hoàng tử gặp trực tiếp lại khác xa so với dự đoán.
Rõ ràng đã nghe nói ngài ta mắt đầy sát khí, gây sự với tất cả mọi người đi ngang qua, nhưng người gặp ở đó lại là một thanh niên với đôi mắt, chiếc mũi, và cái miệng nhỏ nhắn, gương mặt chứa đầy sự căng thẳng.
Vậy mà lại rón rén bước tới, chìa tay ra bắt và nói với Belfry: "Ngài là điện hạ Adrian phải không ạ?"
Khi Thái tử bước ra từ phía sau Belfry đang bối rối, có thể cảm nhận được lòng bàn tay của vị hoàng tử đã ướt đẫm mồ hôi.
"Rồi lúc nhìn thấy ta, cậu có thấy vẻ mặt của cậu ấy không? Mắt và miệng đều tròn xoe, trông cũng dễ thương đấy chứ."
Nghĩ lại lúc đó, Adrian lại cười khúc khích vì thấy buồn cười.
'Đấy mà là vẻ mặt thấy hơi dễ thương á. Rõ ràng là thích chết đi được ấy chứ.'
Belfry thầm lầm bầm trong bụng.
Vị hoàng tử đến Heineken như thế, làm việc gì cũng kỳ quặc.
Chẳng hạn như một hoàng tử lớn lên trong nhung lụa, tay chưa từng dính một giọt nước, lại toàn đi giúp việc cho đám người hầu. Hay là hòa vào đám hiệp sĩ để chạy bộ.
Cái đó thì cũng được.
Ngay cả Belfry, một người quanh năm thiếu vận động, nhìn vào cũng thấy thể lực của Hoàng tử quá tệ, chắc phải rèn luyện thể lực từ bây giờ thì lúc sinh con mới đỡ vất vả.
Belfry không hề nhận ra rằng trong đầu mình cũng toàn là suy nghĩ về Hoàng tử.
"Mỗi lần ta đột ngột đến tìm, cậu ấy lại bối rối liếc mắt lia lịa, thật sự, chỉ muốn nuốt chửng trong một miếng."
Thái tử để lộ chiếc răng nanh nhọn đặc trưng của Alpha.
Belfry đã nghĩ đến cả trăm lần rằng thật may mắn vì mình là một Beta.
Cậu đã nghe các quý tộc khác nói rằng từ khi Hoàng tử đến, Thái tử toát ra một mùi hương còn nguy hiểm hơn.
Dù không biết Hoàng tử có mùi hương gì, nhưng ít nhất thì điện hạ chắc hẳn rất thích mùi hương đó.
"Chà, thật may mắn. Vì điện hạ đã để mắt đến Hoàng tử."
Như vậy còn dễ coi hơn nhiều so với việc ngài ấy đi vòng quanh sân tập, đập nát hết mấy thanh mộc kiếm tập luyện, hay là viện cớ nghiên cứu ma tinh thạch rồi giam mình trong phòng mấy ngày liền.
Bây giờ chỉ mong ngài ấy tập trung làm việc một chút thì tốt biết mấy.
Belfry cố tình đặt một chồng tài liệu xuống cạnh chân Thái tử, nhưng Thái tử còn không thèm liếc mắt nhìn, chỉ mân mê viên ngọc trong tay và tự lẩm bẩm.
"Nhưng có gì đó cứ làm ta bận lòng mãi."
"Chuyện gì ạ?"
Belfry, người đang thầm nghĩ giá mà được đấm cho tên thái tử này một phát, giật mình hỏi lại.
Adrian đi vòng qua bàn và tiến đến chỗ Belfry. Belfry lùi lại một bước.
Khuôn mặt đã tắt hẳn vẻ đùa cợt của Thái tử hôm nay trông càng góc cạnh và đáng sợ hơn.
"Hôm qua ta đã đề cập chuyện quốc hôn với Hoàng tử. Thế rồi cậu ấy nhìn ta thế này này, rồi nói một câu ngớ ngẩn rằng còn chưa yêu đương gì mà kết hôn thì hơi sớm."
Belfry làm một vẻ mặt 'Hả?'.
Adrian gật đầu như thể đã biết trước.
Việc yêu rồi mới cưới chỉ là chuyện tự nhiên đối với thường dân và một số quý tộc, chứ không phải là điều tự nhiên đối với một Thái tử.
Đặc biệt là với những người mang thể chất, những người cần phải hợp nhau về tính tương hợp.
"Từ nhỏ ngài ta đã công khai nói rằng vị trí bên cạnh điện hạ là của mình, lẽ nào bây giờ lại muốn rút lui sao ạ?"
Adrian lắc đầu quầy quậy.
"Thế nên ta đã nói thẳng. Điều ta muốn ở cậu là mượn cơ thể đó để có được một người mang thể chất trội. Thế rồi."
Belfry đánh rơi cả chiếc kính một mắt khi Adrian tiến đến ngay trước mặt mình, làm một vẻ mặt kỳ lạ và nói thêm.
"Cậu ấy bảo em gái mình, vì sống trong thành suốt nên không được gặp nhiều đàn ông. Rồi còn nghiêm mặt thuyết giáo ta rằng cách tiếp cận như vậy là không đúng đắn."
Chỉ có Adrian mới biết lúc đó mình đã hoang đường đến mức nào.
Tại sao em gái ngài ta lại xuất hiện ở đây chứ. Ngài ta bị điên thật rồi sao, cậu đã định hỏi lại như vậy nhưng cố nén xuống.
Bởi vì Hoàng tử lúc đó rất nghiêm túc và bình tĩnh.
"Không phải ngài ấy, mà là, em gái ạ?"
"Ừ."
Hai người im lặng một lúc. Người phá vỡ sự im lặng là Belfry với giọng nói lắp bắp.
"Vậy, v-vậy bây giờ Hoàng tử, đang nghĩ rằng em gái mình mới là đối tượng của cuộc quốc hôn sao ạ?"
Adrian gật đầu, bật ra một tiếng cười khẩy.
"Thế nên ta đã chỉ thẳng ra, 'Dù cậu đang hiểu lầm chuyện gì, nhưng người ta muốn là cậu đấy"
Belfry nuốt nước bọt ừng ực.
Không phải tính cách thay đổi, mà là biến thành một kẻ ngốc luôn rồi sao? Nhưng nói vậy thì, ngài ta trông có vẻ đã trở lại bình thường hơn mà.
"P-phản ứng của ngài ấy thế nào ạ?"
"..."
"Điện hạ!"
"Cậu ấy đổ hết trà đang uống lên quần mình."
"Trời đất ơi."
Belfry loạng choạng, Thái tử liền vòng tay qua eo đỡ lấy cậu.
Khi Belfry tỉnh táo lại và đánh một cái chát vào mu bàn tay Thái tử, Adrian, người chỉ đơn giản là không muốn thấy cảnh người anh em kết nghĩa của mình đập thái dương vào cạnh bàn mà chết, liền nhanh chóng lùi lại.
"Có vẻ Hoàng tử bị loạn trí rồi."
"Cũng không phải. Những mặt khác lại thông minh đến đáng ngờ. Chẳng hạn như khi thảo luận về quyền khai thác dãy núi Mochu, hay làm thế nào để khích bác đám quý tộc, ánh mắt cậu ấy lại sáng lấp lánh."
"Vậy thì là sao ạ?"
"Nhưng những phần liên quan đến ma pháp hay thể chất thì hoàn toàn là một tờ giấy trắng."
"Giấy trắng về ma pháp ạ? Một người không biết gì về ma pháp thì làm sao lại rành rọt về giá trị của ma tinh thạch như vậy?"
Không hợp lý chút nào.
Hoàng tử có lẽ không nhận ra, nhưng lúc từ Lindbergh đến Heineken, Thái tử đã thông qua ánh mắt của ngài ta đọc chính xác công thức ma pháp.
Bởi vì hướng viết của công thức ma pháp khác với ngữ pháp của tiếng chung Lục địa, nên hướng nhìn cũng khác.
Thái tử đã nhìn thấy rõ ràng việc Hoàng tử đọc lướt qua công thức rồi phát ra một tiếng kỳ lạ "Hựt".
***
"Tiểu công tử nhà Hendrick, Hoàng tử bắt đầu có tính cách như vậy từ khi nào?"
"A, có lẽ là khoảng nửa năm trước ạ. Theo tình báo, sau khi bị ngã ngựa và bất tỉnh, lúc tỉnh dậy, ngài ấy đột nhiên cắt tóc và ra lệnh vứt hết quần áo đi."
Thái tử cố nén một tiếng cười rồi gật đầu.
"Làm vậy là đúng đấy. Gu thẩm mỹ của Hoàng tử thật sự..."
Nghĩ đến những bộ quần áo như cánh chuồn chuồn mà Hoàng tử từng mặc mỗi khi xuất hiện ở yến tiệc, cả hai người cùng xoa thái dương.
"Hành động sau đó còn đáng chú ý hơn. Ngài ấy đột nhiên trở nên thân thiết nhanh chóng với công chúa Leia, người mà trước đây quan hệ không tốt. Người ta cũng thấy người hầu của Hoàng tử và hầu gái của công chúa thường xuyên qua lại."
Bản dịch Hoàng Tử Alpha Yêu Chiều Tôi Hết Mực của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.