Bản dịch Hoàng Tử Alpha Yêu Chiều Tôi Hết Mực của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.
Chương 11
Tác giả: 고래꼬리
Dịch: Cherry22
Nếu có gì sai sót, xin hãy bình luận nha.
Gì cơ?
Chiếc khăn tay thơm tho bị vò nhàu trong tay tôi. Nước mắt cũng ngừng chảy.
Lúm đồng tiền bên má trái của thái tử lõm sâu.
"Ta hiểu rõ tấm lòng của cậu, nhưng ngoài việc mang lại lợi ích chính trị cho Heineken, hãy hứa với ta một phần thưởng nữa."
Nhân vật chính à, tôi không nghĩ anh là người như vậy đấy.
Tính toán bất ngờ nhỉ? Mà thôi, phải vậy thì mới làm Thái tử được chứ.
Tôi thở dài, định trả lại chiếc khăn tay nhưng nghĩ rằng anh ta chắc sẽ không muốn nhận lại một chiếc khăn ướt sũng, nên tôi lại nhét nó vào túi.
"Ngài muốn gì ạ? Như ngài biết đấy, tôi chẳng có gì để cho ngoài tấm thân này."
Tôi định nói thêm một câu nửa đùa nửa thật rằng nếu ngài muốn, tôi có thể lau bậc thềm trong thành, nhưng ánh mắt Thái tử bỗng lóe lên một màu sắc kỳ lạ khiến tôi phải ngậm miệng lại.
Đôi mắt màu xanh lục chuyển sang một màu xanh nhạt hơn, và anh ta nhướng mày như một người đang tức giận.
Tim tôi bỗng đập thình thịch. Không phải vì rung động, mà là vì sợ.
Đối phương là một thanh niên mới 20 tuổi. Vậy mà một cảm giác sợ hãi muốn bỏ chạy lại dâng lên mãnh liệt.
Ghi nhớ, những trò đùa như thế này không nên nói ở Heineken.
Thái tử nhếch một bên khóe môi.
"Vậy thì càng tốt. Vì thứ ta muốn chính là bản thân cậu, Carl Lindbergh."
"Dạ?"
"Cậu có biết Heineken là một đất nước như thế nào không? Dù ta là Thái tử, nhưng để giúp Lindbergh, và để giúp hoàng tử, ta phải nhận được sự đồng thuận của rất nhiều chư hầu."
Có vẻ như anh ta muốn nói rằng dù hoàng tộc có mạnh đến đâu, thì quyền lực đó cũng dựa trên sự tôn trọng và tin tưởng, nên không thể tự ý quyết định.
"Vì vậy, ta yêu cầu hoàng tử hãy trực tiếp trao cho ta một danh phận. Chẳng hạn như một cuộc quốc hôn, và một đứa trẻ được sinh ra giữa chúng ta."
Tôi không thể hiểu ngay được lời anh ta nói, phải mất vài giây để nghiền ngẫm.
"Dù sao đi nữa, nói chuyện con cái ngay từ bây giờ không phải là hơi sớm sao? Chúng ta mới gặp nhau chưa được bao lâu mà." Tôi hỏi lại, và thái tử lại có một biểu cảm còn kỳ lạ hơn.
"Vậy phải gặp nhau bao lâu thì mới có thể nói đến chuyện này?"
"Ừm, tôi không rõ về độ tuổi kết hôn của hoàng gia, nhưng dù sao đi nữa, không phải cũng cần ít nhất một năm để tìm hiểu nhau sao?"
"Cái gì?"
Biểu cảm của thái tử ngày càng khó hiểu, và tôi cũng cảm thấy mình càng nói càng lún sâu vào vũng lầy.
Quốc hôn. Đó cũng là điều tôi mong muốn nhất, nhưng một hình thức như thế này thì tôi không thích.
Phải là một cuộc hôn nhân và sinh con diễn ra một cách tự nhiên dựa trên tình yêu chứ. Việc đường đột đặt công chúa Leia lên bàn đàm phán thật quá khó chịu.
"Thì đúng là vậy mà. Công chúa Leia, à không, em gái tôi chỉ vừa mới thoát khỏi thành Lindbergh thôi. Trước đó, em ấy còn chưa từng gặp gỡ người đàn ông nào cho đàng hoàng. Em ấy cũng còn nhỏ tuổi nữa. Hơn hết, hai người còn không hiểu rõ về nhau."
Ánh mắt của Thái tử trở nên lạnh như băng hơn lúc nãy.
Thả lỏng ánh mắt đi nào. Nếu cứ dùng cái khí thế đáng sợ đó để ép cưới thì dù có lãng mạn cũng chạy mất dép đấy.
"À, dĩ nhiên không phải tôi nói điện hạ không xứng với em tôi, mà là tôi đang nói tiến độ có phải hơi nhanh quá không."
Trước lời giải thích của tôi, Thái tử bật cười khẩy.
Không phải thế này sao? Lẽ nào vì tôi quá thiếu hiểu biết về văn hóa của Heineken nên đang phạm phải một lỗi lầm vô cùng lớn?
"Carl, cậu đang nói gì vậy?"
Thái tử nhẹ nhàng nói và nắm lấy tay tôi.
Trước đây tôi cũng đã cảm nhận được rồi, thân nhiệt của Thái tử cao một cách không cần thiết.
Mỗi lần chạm vào, da tôi lại có cảm giác nóng lên như sắp bị bỏng, nên tôi cảm thấy khó chịu và định rút tay ra, nhưng anh ta lại nắm chặt hơn.
"Làm sao mà ta, một Alpha, lại có thể kết hôn với Công chúa, cũng là một Alpha được?"
Cái gì?
Đầu ngón tay tôi bỗng lạnh toát, và vùng da dưới mắt tôi giật giật.
"Người sẽ kết hôn với ta và sinh con, chính là cậu, Carl Lindbergh, một Omega trội."
Rầm, rầm.
Một cơn mưa rào bất chợt đổ xuống giữa khu rừng nhiệt đới.
Dĩ nhiên, vì là ma pháp nên không một giọt nước nào bắn vào khoảng sân trung tâm nơi chúng tôi đang ngồi.
Tôi mở to mắt, nghiền ngẫm ý nghĩa trong lời nói của Thái tử.
"Lẽ nào, đây là một kiểu đùa của người Heineken sao ạ?"
Kiểu như muốn hẹn hò với bạn gái thì phải tấn công ông anh vợ trước.
"Người đang đùa chắc là hoàng tử đấy."
Mùi hương của Thái tử, người đã tắt hẳn nụ cười, tràn ngập nhà kính đến mức khiến tôi choáng váng.
Lũ bướm cũng bay đi mất, và những con vật nhỏ cũng biến mất không dấu vết.
Thái tử có một vẻ mặt vô cùng bình thản, nhưng tôi lại thở hổn hển như bị bóp cổ.
Bụng dưới nhói lên, và cơ thể tôi dần nóng lên.
Cứ như thể rượu, dù chưa uống một ngụm, đã ngấm vào mạch máu và cuối cùng xâm chiếm cả dây thần kinh não bộ.
"Ta muốn tạo ra người kế vị cùng với cậu."
Chỉ một tuần sau khi đến đất nước của nhân vật chính, nam chính đã ném một quả bom vào tôi.
***
"Elizabeth, có lẽ anh sắp phải lấy chồng rồi. Hức, hức hức."
Trước tiếng nói nửa khóc nửa cười như kẻ mất trí của tôi, Elizabeth kêu "ư ử" rồi liếm đầy nước miếng lên mặt tôi.
Thái tử không hề nói đùa. Anh ta thật sự bảo tôi sinh con.
“Đây không phải là ép buộc, nhưng ta hy vọng cậu sẽ trả lời một cách tích cực.”
Dù nói là không ép buộc, nhưng với tôi, người không có cách nào khác để từ chối, thì cũng như nhau cả.
Tôi không thể nói 'nhưng tôi là con trai mà?' ngay tại đó, nên chỉ đành nói là muốn quay về trước rồi rời đi.
"Không, tại sao. Tại sao lại là mình chứ?"
Tôi, à không, Carl Lindbergh, dù trông có hơi xinh xắn nhưng nhìn thế nào cũng là một thằng con trai mà.
Không, liệu có được không vậy?
Dù Thái tử có lấy một người vợ là nam đi nữa. Lẽ nào họ tạo ra đứa trẻ bằng ma pháp?
Thái tử đã nói rằng Công chúa Leia là 'Alpha' nên không thể kết hôn.
Xem ra Alpha không phải là biệt danh hay địa vị rồi.
Trong cuốn lịch sử của Đế quốc Lindwire, mẫu quốc của Lindbergh, giới tính của Hoàng hậu không được ghi rõ.
Mà cuốn đó sau khi được đưa về Lindbergh, nội dung đã hoàn toàn biến thành những lời ca tụng hoàng gia Lindbergh thay vì ghi lại sự thật, nên tôi cũng đã ngừng đọc.
Những người Heineken cởi mở mà tôi từng gặp chợt lướt qua tâm trí.
Lục lại ký ức, hình như trong số những người đàn ông được chúc mừng, có một người bụng hơi lồi ra thì phải. Tôi bất giác đưa tay vào trong quần mình, nhưng chẳng có chỗ nào cho một cơ quan có thể sinh ra em bé cả.
"Mình đã bỏ lỡ điều gì sao."
Hãy nghĩ lại những người mình đã gặp từ trước đến nay.
Đầu tiên, bố mẹ của Carl Lindbergh.
Số lần tôi gặp mặt bố mẹ của Carl, những người mà tôi còn không nhớ tên, chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Một phần là do tôi cố tình tránh mặt, nhưng bản thân họ cũng hiếm khi ra khỏi phòng.
Nhà vua sức khỏe không tốt nên phần lớn thời gian đều ở trong phòng, còn Hoàng hậu thỉnh thoảng ở bên cạnh Vua, còn lại hầu hết đều bám lấy Tể tướng Kitchener.
Tiếp theo là Tể tướng Kitchener. Ông ta thường xuyên vào thành Lindbergh nhưng chủ yếu ở trong phòng làm việc hoặc sảnh tiệc, nên không có nhiều tiếp xúc với tôi.
Ánh mắt nhớp nháp của ông ta khi nhìn tôi rất khó chịu, nhưng tôi chỉ nghĩ đó là vấn đề sở thích rồi cho qua.
Ừm, tiếp theo là các quý tộc. Họ chủ yếu khen ngợi về ngoại hình của tôi, nhưng chưa bao giờ đề cập đến việc tôi là một người đàn ông có thể mang thai.
Họ là những kẻ chỉ biết khoe khoang tiền bạc và người tình như mấy tay rapper Billboard, nên tôi thường tránh họ như tránh phải phân. Mà số lần gặp cũng không nhiều.
"Là do mình đã quá ru rú trong phòng rồi!"
Tôi vỗ tay một cái bốp, Elizabeth giật mình nhảy dựng lên.
Chỉ cần nói chuyện thêm một chút nữa thôi, có lẽ tôi đã sớm nhận ra rồi.
Chắc chắn có gì đó sai sai.
Ngay cả Marco, người thân cận nhất, cũng không cho tôi biết rằng tôi có một cơ thể có thể mang thai.
Hoặc là thái tử đã nhầm. Hoặc là, tôi đã nhầm.
Tôi nghe thấy tiếng những vết nứt đang dần xuất hiện trên bức tranh tương lai màu xanh mà tôi đã vẽ ra khi nhìn thấy những con người
đầy sức sống ở Heineken.
Không khí trong hoàng gia rất ôn hòa và nhân vật chính cũng đối xử tốt với chúng tôi.
Tất cả những môi trường đó đã gieo vào lòng tôi hy vọng rằng Leia Lindbergh sẽ không còn phải sống như một con chim trong lồng nữa, và hy vọng rằng tôi có thể sống một cuộc đời mới thực sự ở nơi mà các nhân vật chính đã rời đi.
Việc Thái tử thường xuyên đến tìm tôi, tôi cũng đã vui vẻ chào đón vì nghĩ rằng biết đâu đây là cơ hội để xây dựng tình bạn với Công chúa Leia.
Tuy nhiên, Công chúa Leia thực ra không phải là nữ chính, và nam chính, người tôi cứ ngỡ chắc chắn sẽ là em rể tương lai, lại sắp trở thành, của tôi, của tôi...
"Cha của con mình!"
Elizabeth có vẻ đã bắt đầu thấy tôi phiền rồi. Nó từ từ lùi lại trước bộ dạng ngày càng cuồng loạn của tôi.
"Cả cái quốc hôn chết tiệt đó nữa. Mình cứ nghĩ đó là chuyện của em gái mình chứ! Nếu biết mình sẽ là người phải làm chuyện đó thì đã không bao giờ đến đây."
Lý do tôi đinh ninh rằng Leia Lindbergh chính là nữ chính trong cuốn tiểu thuyết này, một phần lớn là vì câu chuyện quốc hôn.
Mỗi lần tham dự yến tiệc, các quý tộc lại tụ tập ba năm người, bàn tán như thể đó là sự thật đã rồi, rằng nàng xinh đẹp như vậy, đã trưởng thành như vậy, có thể chuẩn bị quốc hôn được rồi.
Và người phụ nữ duy nhất trong độ tuổi kết hôn ở sảnh tiệc đó chính là Leia Lindbergh.
Thế nên, khi Leia suýt bị gả đi đột ngột dưới tác động của lão tể tướng cáo già, tôi đã nghĩ 'A, đây là thử thách đầu tiên của nữ chính đây mà' và bất chấp xấu hổ nằm lăn ra sàn để ngăn cản.
Nhưng mà, đó là câu chuyện của Carl Lindbergh chứ không phải Leia Lindbergh sao. Chết tiệt!
"Kíiiiiing."
Elizabeth ngồi bệt xuống, dùng chân sau gãi tai sột soạt.
Thật là vô tâm. Trước đây nhóc đâu có như vậy.
Mỗi lần anh kể về em gái. Ngày xưa. À không, bây giờ phải gọi là kiếp trước chứ. Dù sao đi nữa, mỗi lần anh kể về việc đã vất vả thế nào, nhóc đều hết lòng lắng nghe mà.
"Hoàng tử, xin lỗi vì đã đến muộn. Trên đường đến, thần có gặp hầu gái của công chúa Leia, cô ấy nhờ thần chuyển lời mời ngài ghé qua một lần. Mà ngài đang làm gì vậy ạ?"
Thấy tôi đang ngồi bệt dưới đất, giữ chặt lấy mông của Elizabeth đang định chuồn đi, Marco liền cằn nhằn bảo tôi giữ chút thể diện.
"Marco ơi, ta không muốn làm hoàng tử nữa đâu."
"Lại cái điệp khúc đó! Ngài sinh ra là hoàng tử thì làm sao mà không làm hoàng tử được ạ? Suy nhược thần kinh thật đáng sợ. Người ta nói cứ kết hôn là sẽ ổn thôi. Những Omega gần đến kỳ phát tình thường rất nhạy cảm, Hoàng tử cũng..."
"Cái gì? Cậu, cậu biết rồi sao?"
"Biết gì ạ?"
Tôi lao đến chỗ Marco, nắm lấy vai cậu ta và lay mạnh.
"Việc ta, việc ta có thể sẽ kết hôn với Thái tử!"
"Woa, Hoàng tử. Ngài nói trí nhớ của mình mơ hồ, lẽ nào ngài quên cả chuyện đó sao ạ?"
Cả chuyện đó? Làm sao mà tôi đoán được chứ! Chẳng có ai nói cho tôi một lời nào.
Tôi chỉ muốn đập đầu xuống sàn.
Thay vì sàn nhà, tôi đập vào đùi mình và thở hổn hển, đồng tử của Marco run lên dữ dội.
Chuyện này thật sự không phải đùa rồi.
Suy nghĩ hoang dại của tôi, ánh mắt bất an của tôi, và cậu, người đang chứng kiến tất cả.
"Dù ngài quên hết mọi thứ khác nhưng vẫn nhớ rõ tôn danh của Thái tử điện hạ, nên, nên thần cứ ngỡ là ngài đã biết rõ trong lòng rồi, thầ, thần..."
Marco nghiến răng kèn kẹt rồi nhắm chặt mắt.
"Mọi người đã rất lo lắng vì Hoàng tử là một Omega trội mà kỳ phát tình lại đến muộn. Ngài cũng thường xuyên nói rằng ngài không thành đôi với các Alpha khác là vì đang giữ gìn để gặp Thái tử điện hạ."
Thấy sắc mặt tôi ngày càng lạnh đi, giọng của Marco cũng nhỏ dần.
Alpha khác, Omega trội. Mấy cái đó là gì chứ.
"Thì, thần cũng là Beta nên không rõ mấy chuyện đó lắm. Phải làm sao đây."
Kỳ phát tình lại là cái gì nữa.
Đàn ông con người thì 365 ngày đều là kỳ phát tình mà.
Mắt tôi quay cuồng.
"Hoàng tử? Hoàng tử!"
Tinh thần tôi trở nên mờ mịt. Tiếng gọi của Marco, tiếng sủa của Elizabeth ngày càng xa dần.
Jeon Jae-young, cái đồ trời đánh này. Rốt cuộc em đã đọc cái tiểu thuyết quái quỷ gì vậy!
***
Bản dịch Hoàng Tử Alpha Yêu Chiều Tôi Hết Mực của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.