Bản dịch Hoàng Tử Alpha Yêu Chiều Tôi Hết Mực của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.
Chương 19
Tác giả: 고래꼬리
Dịch: Cherry22
Nếu có gì sai sót, xin hãy bình luận nha.
***
Carl Lindbergh, người không hề hay biết các hiệp sĩ đã bàn tán những gì, đang đấu khẩu với Leia.
"Sao chị lại bướng bỉnh thế?"
"Em mới là người đang cố chấp đấy."
Jenith, hầu gái của Leia, và Marco đứng sau lưng chủ nhân của mình với vẻ mặt khó xử, còn Elizabeth thì lo lắng chạy qua chạy lại giữa hai người và rên ư ử.
"Việc gì phải khổ sở học cưỡi ngựa từ đầu làm gì chứ. Cứ để chị đi một chuyến là xong."
"Người cuối cùng xác nhận vị trí của ngọc tỷ là em. Và chị đi sẽ nguy hiểm hơn."
Lý do của cuộc cãi vã rất đơn giản.
Leia đột nhiên phản đối việc Carl đi đến Lindbergh.
Nhìn ngang nhìn dọc thế nào, Leia đi cũng tốt hơn Carl, nhưng Carl cứ khăng khăng rằng mình phải đi, khiến Leia tức đến sôi ruột.
"Em đang đánh giá thấp năng lực của chị đấy!"
Leia, người hiếm khi cao giọng, đã lớn tiếng, Carl cũng oan ức mà lớn tiếng theo.
"Không phải vậy đâu. Chị thì biết dùng cả ma pháp, cưỡi ngựa hay kiếm thuật đều hơn em một bậc, nhưng!"
Carl cắn chặt môi.
Việc đi tìm ngọc tỷ tự bản thân nó không phải là một việc khó. Cậu cũng không đi một mình, mà còn có cả binh lính của Heineken đi cùng.
Carl Lindbergh đã lật giở cuốn sổ ghi chép về giới quý tộc, tự mình phân loại những kẻ phải bị trừng phạt và những kẻ cần phải quan sát thêm.
Mà đâu chỉ lật giở mỗi cuốn sổ đó.
Cậu đã xem xét toàn bộ sổ sách kế toán và biên niên sử được viết trong suốt 12 năm, mỗi năm một cuốn.
Việc cậu phải xuất hiện ở những yến tiệc không muốn tham dự và trò chuyện với các quý tộc cũng là vì ngày hôm nay.
Có rất nhiều lý do khiến Carl Lindbergh không thể để Leia đi đến đó...
Thứ nhất, đó là một tình huống không thể tránh khỏi việc phải đổ máu dù muốn hay không, cậu không muốn đẩy Leia vẫn còn nhỏ tuổi vào vũng bùn đó. Thứ hai, Carl Lindbergh hiện tại tuy mang thân xác của Carl Lindbergh nhưng bên trong đã là một người hoàn toàn khác, nên việc giam giữ Vua và Hoàng hậu đối với cậu không có gì phải do dự.
Cuối cùng.
"Em biết chị quan tâm đến Lindbergh đến nhường nào. Lỡ như em có mệnh hệ gì, xin chị hãy ở lại đây và lo liệu việc tiếp theo. Vì đó là việc vì Lindbergh."
Jeon Woo Young, người vốn không phải dân Lindbergh, không thể nào nảy sinh lòng yêu nước đối với Lindbergh chỉ sau vài tháng ngắn ngủi.
Bởi vì chính cậu là người đã gây ra chuyện này với một nửa là lòng thương hại, một nửa là lòng hiếu thắng, nên cậu muốn chịu trách nhiệm đến cùng.
Khi còn nghĩ Leia là đối tượng của Adrian, cậu đã định giao lại vương thành trống rỗng của Lindbergh cho một quý tộc có phẩm hạnh phù hợp.
Tuy nhiên, bây giờ khi đã biết Leia là một Alpha mang khí chất của bậc đế vương, cậu đã hiểu rõ ý nghĩa của vô số cuốn sách chính trị được giấu trong phòng cô.
Và cả điều mà cô khao khát đến cháy cổ.
Carl Lindbergh phải trả lại một cách vẹn toàn vị trí xứng đáng cho người duy nhất đã mong cầu sự bình an vô sự cho Lindbergh hơn bất kỳ ai khác.
Leia Lindbergh, người đã tức giận đến đỉnh điểm vì sự cố chấp của Carl, bỗng ngừng lại như thể đã quên cả cách thở.
Bởi vì ánh mắt mà Carl Lindbergh nhìn cô, chứa đầy sự thương cảm và trìu mến, giống hệt như đang nhìn một đứa em nhỏ.
Từ khi sinh ra, cô chưa từng có một người để dựa dẫm và luôn tự tin rằng mình không cần điều đó, nhưng đây là một ánh nhìn đã xuyên thấu nỗi cô đơn được cất giữ ở một nơi rất sâu.
"Vì vậy, chị à, để em đi cho. Em có biết gì về chính trị đâu, có biết đế vương học đâu? Trách nhiệm mà em và chị mang trên vai khác nhau mà. Nên hãy để em làm tròn vai một vị hoàng tử thực sự một lần đi. Nhé?"
Leia, người đã im lặng một hồi lâu, đưa tay lên trán và khẽ rên rỉ.
Em trưởng thành từ khi nào vậy.
Em đã nghĩ cho chị như vậy từ khi nào.
Em đã... từ khi nào.
"Nếu em trở về mà bị thương dù chỉ một sợi tóc, chị sẽ không tha thứ đâu."
Cuối cùng, Leia đã bật khóc.
Carl cười rạng rỡ.
Trước nụ cười trong sáng không chút vẩn đục như của một thiếu niên vĩnh cửu, Leia càng thêm không nói nên lời.
Những năm tháng bị đàn áp khi sinh ra là một Alpha nữ trong một Lindbergh mang nền văn hóa khép kín lướt qua như đèn kéo quân.
<Giá mà nó là Omega. Nếu là một phụ nữ bình thường thì đã có nhiều ích lợi rồi.>
<Lại còn là một Alpha trội, đến gả bán đi làm vợ lẽ cũng không được.>
Đó là những lời cô nghe mỗi ngày như một lời nguyền rủa.
Cái ích lợi mà họ nói đến chỉ là việc định giá bằng hôn nhân như một con gia súc bị bán ngoài chợ.
Người cha Alpha lặn thì sợ hãi con gái mình.
Người mẹ Omega ưu tú nhưng bị gả đi như bán, lại phớt lờ con gái vì sợ vinh quang của mình sẽ phai nhạt.
Carl, người được sinh ra là một Omega trội, được dùng như một con bài tốt để kiềm chế Heineken, nhưng lại là một đứa trẻ ngang ngược, phải cướp lấy mọi thứ của cô thì mới hả dạ.
Đối với quý tộc Lindbergh, một Alpha trội đã trở thành đối tượng phải cảnh giác.
Người hầu gái câm được cài vào để dạy cô nói muộn, dù bị những kẻ có quyền lực khác trong thành đánh đập, vẫn mang đến vô số loại sách.
Cô học chữ trước khi học nói, và đã âm thầm nỗ lực để bồi dưỡng sức mạnh.
Leia đã phải ép mình đè nén pheromone và im lặng suốt gần 5 năm vì sợ rằng nếu cô thể hiện bộ mặt của một Alpha trội, sự đàn áp sẽ càng trở nên dữ dội hơn.
Đến lúc đó, cô không còn bị đàn áp nữa, mà bị đối xử như không khí.
Dù biết người dân đang trở thành vật hy sinh của lòng tham, cô vẫn phải thu mình lại chờ đợi một thời cơ không biết khi nào sẽ đến, đã phải bấm móng tay vào lòng bàn tay đến chảy máu để không bật khóc.
Có vẻ như Carl đã nhanh chóng nhận ra cả những điều mà Leia không hề nói ra.
"Đừng lo. Cứ để cho họ nếm mùi bị đứa con trai cưng đâm sau lưng một lần xem sao."
Trước lời tuyên bố hùng hồn của Carl rằng sẽ giam cầm họ bằng đúng khoảng thời gian em gái đã bị tước đoạt tự do và phải chịu đau khổ, Leia khẽ cười với giọt lệ còn vương trên khóe mắt.
***
Belfry đi theo sau Adrian đang nổi giận đùng đùng, thầm nghĩ lần này thì Hoàng tử Carl Lindbergh gặp chuyện lớn thật rồi.
Tại sao, Hoàng tử lại có suy nghĩ muốn sống ở một nơi khác chứ.
Đối với chính Carl, Adrian cũng là một đối tượng cần thiết mà.
Vì ngài ấy tỏa ra hàn khí ngùn ngụt, cậu cứ nghĩ ngài sẽ đến tìm Hoàng tử để tra khảo ngay lập tức, nhưng Thái tử lại bất ngờ chui vào phòng mình.
Belfry thấy mình có chút kỳ lạ khi lại cảm thấy an tâm.
Adrian ngồi im lặng một lúc lâu.
Là đối tượng ngưỡng mộ của tất cả mọi người, nhưng lại bị sốc vì sự thật rằng người duy nhất mình muốn lại không muốn mình sao.
"Hành tung của Hoàng tử quả nhiên đáng ngờ phải không ạ? Có cần điều tra thêm không?"
Belfry cẩn thận hỏi, nhưng Adrian chỉ lắc đầu.
"Ta không có sức hấp dẫn đến vậy sao?"
Trước câu hỏi ngớ ngẩn của Thái tử, Belfry đánh rơi chiếc kính một mắt đang lau.
Nhặt chiếc kính lăn đến chân Thái tử lên, Belfry đáp: "Nếu xét một cách khách quan thì ngài là một người rất có sức hấp dẫn ạ."
Đó không phải là lời nói suông.
"Hầy," Adrian thở dài rồi vuốt ngược mái tóc ướt đẫm mồ hôi.
Cơn nóng trong người bốc lên cao đến mức dường như đã làm bay hơi cả sự nhễ nhại.
Adrian tin vào sự thay đổi của Hoàng tử.
Dù đó là diễn kịch đi nữa, thì một màn kịch ở mức độ đó, có bị lừa cũng không phải là bị sỉ nhục.
"Nhưng tại sao Hoàng tử lại cứ muốn ra ngoài."
Adrian, người vượt trội hơn hẳn về sức mạnh và năng lực, không có lý do gì để không thể đối xử thô bạo với Hoàng tử.
Chỉ làkhông muốn làm vậy nên mới nhẫn nhịn, thế nhưng Adrian vẫn cảm thấy Hoàng tử như những hạt cát đang trôi qua kẽ tay.
Belfry cũng rất tò mò về điểm đó.
Tại sao những gì Hoàng tử mong muốn lại quá đỗi bình dân.
Vì vinh quang của Lindbergh và sự an toàn của bản thân.
Tình huống như bắt giữ Thái tử bằng vũ lực khi ngài ta đến Lindbergh, hay vừa đến Heineken đã quyến rũ Thái tử để khắc ấn rồi lấy đó làm cái cớ để đạt được những gì mình muốn, có lẽ còn tự nhiên hơn.
Tuy nhiên, vì những tưởng tượng của mình chẳng hợp với Carl Lindbergh hiện tại chút nào, Belfry bật cười khẩy.
"Một người đã sống một cuộc đời tùy hứng như vậy, có lẽ vì nhàm chán nên đang tìm kiếm một thú vui mới lạ chăng?"
Mắt Adrian hướng về phía Belfry.
"Chỉ vì một thú vui mà Carl Lindbergh lại cược cả cuộc đời mình?"
Một vị hoàng tử ngoài việc là một Omega trội ra thì chẳng làm được gì cả?
"Hoặc có lẽ ngài ta thực sự mong muốn hòa bình cho Lindbergh và không muốn trở thành bạn đời của điện hạ."
Belfry đeo kính vào và thở dài một hơi.
Bởi vì bờ vai của vị Thái tử, người vừa là bạn vừa là quân chủ của cậu, đã rũ xuống một cách thảm hại.
"Dù sao thì Hoàng tử cũng sẽ phải kết hôn với điện hạ. Đó cũng là lý do Heineken giúp đỡ Lindbergh."
Còn chúng ta thì, không cần động tay mà lại nuốt trọn được dãy núi Mochu, như vậy là đủ rồi.
Belfry nhặt chiếc áo choàng của Thái tử đang bị vứt bừa bãi lên.
"Một khi đã kết thành bạn đời thì không thể thay đổi được, và Hoàng tử sẽ phải ở bên cạnh điện hạ mãi mãi. Ngài đừng suy nghĩ sâu xa quá."
Nghe lời Belfry nói, Adrian mất hết sức lực, nằm vật ra giường.
Carl Lindbergh ở bên cạnh mình mãi mãi.
Một tương lai không tệ, nhưng cứ bị lôi kéo như vậy thì có gì đó thiếu thiếu.
Dĩ nhiên người đề nghị là chính Adrian, nhưng anh yêu cầu như vậy vì nghĩ rằng một nửa cũng là điều Hoàng tử mong muốn.
Việc một người không muốn lại bị ép buộc ở bên cạnh mình cũng là một điều bất hạnh đối với Adrian.
Giá như giữa mình và Carl Lindbergh có một thứ gì đó bền chặt hơn thì tốt biết mấy.
"Thành thật mà nói, việc này tuy là kế sách của Hoàng tử nhưng đối với Heineken lại là một cơ hội không thể tốt hơn. Vừa dẹp sạch được vương triều Lindbergh gai mắt, vừa lấy được ma tinh thạch. Đối với điện hạ, đây lại là cơ hội để có được người bạn đời hằng mong ước, đúng là gấm thêu hoa."
Dù tất cả những điều đó Heineken đều có thể tự mình đạt được, nhưng nhờ có Hoàng tử ra tay mà có thể giành được dưới một hình thức 'tốt' hơn nhiều, nên đúng là một thu hoạch lớn.
Belfry đánh giá cao điểm đó.
Nhưng có vẻ Thái tử lại không vui cho lắm.
"Đừng nói theo kiểu đó."
Adrian nói bằng một giọng cứng rắn.
Belfry tức đến không nói nên lời, sải bước đến trước mặt Thái tử.
"Điện hạ, việc Hoàng tử có trạng thái tốt hơn trước đây là sự thật, nhưng ngài vẫn cần phải giữ sự nghi ngờ."
Cho đến khi mọi việc kết thúc, Belfry đứng trước mặt Thái tử, lấy khăn tay của mình ra và lau mặt cho Adrian.
"Và, ngài nói là không thích người ta còn gì."
Nghe lời Belfry nói, Adrian ngậm chặt miệng.
Không thích mà lại chấp niệm như vậy, chuyện của Alpha và Omega đúng là không thể hiểu nổi, Belfry vừa cằn nhằn vừa quay người rời khỏi phòng.
Thái tử đã mềm yếu như vậy, mình đành phải khắt khe hơn thôi.
Sau khi Belfry rời đi, Adrian vẫn tiếp tục nằm đó, nhỏ giọng lẩm bẩm.
"Chỉ là chấp niệm thôi sao. Vì mình là Alpha, vì bên kia là Omega, nên không thể tránh khỏi việc nảy sinh bản năng thôi sao?"
Lời độc thoại trống rỗng của Adrian vang vọng trong phòng.
***
"Lúc ban đầu, người ta đã làm hai chiếc hộp để bảo quản ngọc tỷ. Dĩ nhiên đó là để phòng trường hợp bị mất hoặc bị trộm, và nếu một trong hai chiếc hộp rỗng được mở ra, chiếc còn lại sẽ di chuyển vị trí."
Dù yêu hay ghét, vì Hoàng tử đang là đối tượng mà Thái tử say mê nhất, nên Belfry đã đến chỗ ngài ta để kiểm tra lại các chi tiết của kế hoạch.
"Thật may mắn, thứ tôi thấy là ngọc tỷ thật. Ngược lại, tôi lại chưa thấy cái hộp đựng."
"Cả hai lần nhà vua đều trực tiếp sử dụng sao ạ?"
"Ừm. Dù là ở trong tầm mắt của Kitchener. Dù bản thân ngọc tỷ thì người không phải hoàng tộc Lindbergh không thể chạm vào, nhưng hộp đựng thì ai cũng có thể chạm được, nên biết đâu Kitchener đã mang hộp đựng đi rồi."
Trước lời của Hoàng tử, Belfry giải thích rằng điều đó có lý nhưng là một việc khó.
Về điểm đó, Leia cũng đồng tình.
Bản dịch Hoàng Tử Alpha Yêu Chiều Tôi Hết Mực của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.