Thái Tử Alpha Yêu Chiều Tôi Hết Mực - Chương 18

Bản dịch Hoàng Tử Alpha Yêu Chiều Tôi Hết Mực của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.

Chương 18

Tác giả: 고래꼬리

Dịch: Cherry22

Nếu có gì sai sót, xin hãy bình luận nha.

Thấy Belfry nghiêng đầu, vị phó đội trưởng giơ ngón tay cái lên.


"Đến gần là có mùi thơm lắm đấy ạ. Thơm đến mức nào ư, đến mức có thể gọi cả bướm đến."

"Hừm, đến mức đó sao."


Belfry ở gần Hoàng tử chỉ ngửi thấy mùi quần áo được phơi khô thơm tho.

 

"Thứ ngài ấy tỏa ra không chỉ có pheromone đâu."


Đội trưởng nói một cách đầy ẩn ý.


"Vậy còn tỏa ra thứ gì nữa ạ."


Thấy vị hoàng tử có chút ngây ngô ở những chỗ kỳ lạ, Belfry lo lắng không biết trong lúc mình không biết, cậu có phạm phải sai lầm gì không, bèn hỏi.

Thấy đội trưởng và phó đội trưởng trao đổi ánh mắt như thể đang trao đổi một bí mật thầm kín nào đó, Belfry lộ rõ vẻ mặt khó chịu và bĩu môi.


"Còn tỏa ra cái gì nữa ạ? Không phải là chuyện gì có thể gây ra vấn đề chứ?"


Dù Belfry biết rõ Hoàng tử không còn là một kẻ ăn chơi như trước, nhưng vẫn có chút lo lắng.

Trong ba anh em được sinh ra giữa một Alpha trội và một Omega trội, Belfry là người duy nhất là Beta, nên chỉ biết về tác dụng của pheromone qua lý thuyết.

Nếu Hoàng tử, một Omega trội, quyết định quyến rũ ai đó, thì một nửa số hiệp sĩ ở đây sẽ không thể không đổ gục.

Liệu có phải ngài ta đang lợi dụng điều đó để mưu đồ chuyện gì không.

Ngay lúc sự nghi ngờ đang nhen nhóm, đội trưởng xua tay.


"Tôi biết ngài đang nghĩ gì, nhưng không phải chuyện đó đâu."

"Vậy thì là gì chứ."


Cuối cùng, khi Belfry đấm ngực tỏ vẻ sốt ruột, vị phó đội trưởng đang do dự mới trả lời.


"Ngài ấy còn tỏa ra cả tình cảm nữa. Một thứ tình cảm vụn vặt như mưa bụi ấy."

"Sao?"


Trước câu trả lời ngớ ngẩn của Belfry, phó đội trưởng cười khùng khục.


"Ngài có biết từ khi đến đây, ngày nào ngài ấy cũng chạy ở sân tập không? Sáng và tối."


Belfry gật đầu.

Chẳng phải là bí mật gì khi một người vốn đã gầy lại còn như thể đang so sánh mình với Thái tử điện hạ, ngày đêm chạy bộ và tập các bài tập tay không như thể bán mạng cho việc rèn luyện thể lực.

Thỉnh thoảng Belfry có việc ghé qua, ngài ta lại chào đón cậu bằng những động tác không rõ là gì.

Người hầu của ngài ta còn tự hào giới thiệu rằng cái đó là plank, còn cái kia là deadlift.


"Dù nhìn thế nào, ngài ấy cũng không giống một Omega."


Phó đội trưởng nói, đội trưởng liền sửa lại.


"Không phải là không giống Omega, mà là nhìn chung không giống một quý tộc."


***


Đội hiệp sĩ hoàng gia của Heineken có tổng cộng hai đội: Đội hiệp sĩ số 1 do Juniper Hendrick, trưởng nam nhà Hendrick, lãnh đạo và Đội hiệp sĩ số 2 do William Hogarth lãnh đạo.

Đội hiệp sĩ số 1, chuyên bảo vệ Hoàng đế và gia đình trực hệ của ngài, sử dụng sân tập ở phía đông tòa thành chính. Đội hiệp sĩ số 2, chuyên bảo vệ cổng thành và tường thành, sử dụng sân tập ở phía tây tòa ngoại thành.

Hai anh em nhà Lindbergh đang ở nhờ tại tòa ngoại thành, nên tự nhiên cũng trở nên quen mặt với Đội hiệp sĩ số 2.

Đặc biệt, sau khi Công chúa Leia được Thái tử cho phép bắt đầu huấn luyện cùng Đội hiệp sĩ số 2, Hoàng tử cũng theo ra sân tập chạy bộ, giúp thu hẹp khoảng cách hơn nữa.

Lúc đầu, đội hiệp sĩ không mấy chào đón việc vị hoàng tử Omega cứ xuất hiện và tỏa ra mùi hương dễ chịu.

Tuy nhiên, nhờ hành vi xuề xòa và giọng điệu thân thiện của Hoàng tử, họ đã nhanh chóng thích nghi.

Những hành động như chạy chưa được nửa vòng sân tập đã ngồi bệt xuống lấy áo lau mồ hôi, hay chùi quả táo lăn lóc trên đất vào áo rồi ăn ngay, chỉ là chuyện nhỏ.

Mỗi khi các hiệp sĩ tụ tập nghỉ ngơi, ngài ta lại ở bên cạnh bắn ánh mắt muốn tham gia cùng, hễ có ai bắt chuyện là lại hào hứng tuôn ra một tràng câu hỏi.

 

"Ngài ấy cực kỳ không cẩn thận."


Đội trưởng nói rằng vì đây là hoàng thành nên Hoàng tử mới có thể làm như vậy, nhưng Belfry lại nghĩ rằng chính vì là hoàng thành nên càng phải cẩn thận hơn.

Dù đây là đội hiệp sĩ tuyển chọn dựa trên kỹ năng bất kể thể chất, nhưng tỷ lệ Alpha vẫn cao.

Đặc biệt, con cháu của các gia tộc quý tộc nhỏ thường xem việc gia nhập đội hiệp sĩ là cửa ải đầu tiên trên con đường quan lộ.

Những người bạn đó còn trẻ, đầy nhiệt huyết, và chưa có bạn đời.

Belfry quyết định phải cảnh báo Hoàng tử một lời.

 

"Vậy thì sao ạ. Chắc không phải ý anh là ngài ta tỏa ra sự bất cẩn chứ, làm ơn trả lời chính xác thứ mà ngài ta tỏa ra là gì đi."

"Tiểu công tử nhà Hendrick, ngài đã từng nghe về chương trình giáo dục mà hoàng tộc Lindbergh được nhận chưa ạ?"


Trước lời nói đột ngột của phó đội trưởng, Belfry nhún vai.

Giáo dục thì nhiều chứ.

Tiếng chung Lục địa, lịch sử học, chính trị học, kinh tế học, và vận dụng ma lực học. Giám định và tinh chế ma tinh thạch, và cả nhập công thức.

Tuy nhiên, không có môn nào trong số đó được dạy cho hai anh em nhà Lindbergh hiện tại.

Sự thông minh của Leia Lindbergh là do bẩm sinh và là kết quả của việc học lỏm, nhưng kiến thức của Carl Lindbergh từ đâu mà có, ngay cả cậu cũng thấy thắc mắc.

 

"Lần trước ấy ạ. Có một hiệp sĩ đột nhiên kêu khó thở rồi ngã quỵ. Ma tinh thạch dự phòng thì đã hết, mà khoảng cách đến tòa thành chính lại xa, mọi người đang cuống cả lên thì..."


Phó đội trưởng thì thầm với Belfry như thể đang nói một bí mật động trời.

Lau nốt vết máu mũi đi chứ. Hay là đi rửa mặt rồi hẵng đến.

Thấy Belfry lùi lại, vị phó đội trưởng đang ngượng ngùng gãi đầu thì đội trưởng đã nhanh chóng chen vào.


"Hoàng tử Carl Lindbergh đã đến, đặt cậu ta nằm thẳng và xem xét, rồi hét lên bảo mang một cái túi giấy đến. Ngài ấy hỏi có đau ngực không, có đau đầu không. Dù sao thì nhờ ngài ấy xử lý còn giỏi hơn cả y sĩ nên cậu hiệp sĩ đó đã tỉnh lại ngay lập tức."


Hai người họ trông như những kẻ đang tranh nhau kể chuyện.

 

"Tôi chưa từng nghe nói ngài ấy học về y học cấp cứu."


Trước sự ngạc nhiên của Belfry, đội trưởng và phó đội trưởng lắc đầu như thể điều đó là không thể.


"Không chỉ vậy đâu ạ. Trong lúc huấn luyện, có người chọc phải tổ ong đất khiến mọi thứ loạn cả lên, chỉ một mình ngài ấy là bình tĩnh đi lại giữa những người bị đốt, gắp nọc ong ra, rồi dùng nước sạch và đá lạnh để chườm, trấn an các hiệp sĩ."


Phó đội trưởng nói nhỏ rằng ngày hôm đó, khoảng ba bốn hiệp sĩ trẻ đã mắc bệnh tương tư với Hoàng tử.

Ngoài ra, những giai thoại cứ tuôn ra không ngớt, từ việc giúp đỡ một hiệp sĩ bị ngất do sốc nhiệt, đến việc dùng một miếng vải co giãn để buộc một nút thắt làm giảm đau cho cái chân bị bong gân sưng vù. 

Không biết từ lúc nào, các hiệp sĩ đã vây quanh Belfry và kể lể về những câu chuyện của cỗ máy tạo giai thoại Carl Lindbergh.

Thái độ của họ như thể vị Thái tử đang vung kiếm ở đằng xa kia đã không còn trong mắt họ nữa.

Belfry không thể tin được, cố gắng duỗi thẳng vầng trán đang ngày càng nhăn lại của mình.

Carl Lindbergh mà họ đang nói đến rốt cuộc là ai chứ.


"Ngài ấy dù không giỏi kiếm thuật, nhưng lại thuộc làu làu những bài tập tốt cho việc rèn luyện thể lực cơ bản."


Đến nước này thì sự tồn tại của Hoàng tử chắc chắn là một âm mưu của Lindbergh.

Carl Lindbergh, kẻ đã dành mười chín năm rưỡi cuộc đời để bắt nạt người khác hoặc chăm chút cho bản thân, đã học được cách sơ cứu ở đâu chứ.

Cảm giác xa cách mà cậu đã cảm nhận được khi xác nhận khả năng sử dụng câu chữ hoàn hảo của Hoàng tử lại ùa về.

Các hiệp sĩ tụ tập lại như một đám mây và bàn tán.

Đội trưởng dù nghĩ rằng buổi huấn luyện hôm nay coi như bỏ, nhưng cũng không ngăn cản.


"Với Thái tử điện hạ thì chắc ngài ấy không như vậy đâu, nhưng lúc nói chuyện với chúng tôi ở đây, giọng điệu của ngài ấy cứ như anh cả của chúng tôi vậy."

"Lần trước ngài ấy còn nhờ tôi giới thiệu mấy quán bia ngon ở thủ đô nữa."

"Gì cơ, ngài ấy cũng hỏi cậu à? Ngài ấy cũng hỏi tôi mà."


Hai hiệp sĩ bắt đầu một cuộc đối đầu ngầm. Lúc đó, một hiệp sĩ khác đập vào đùi mình.


"A, ngài ấy nói sao nhỉ. Ngài ấy nói quán ngon thì phải được nhiều người giới thiệu mới đáng tin."

"Quán ngon?"


Thấy Belfry nghiêng đầu trước một từ lạ, người hiệp sĩ hào hứng giải thích thêm.


"Ngài ấy nói rút gọn của quán bán đồ ăn ngon là quán ngon ạ."


Có trong tay những đầu bếp nấu những món ăn ngon nhất nước nhà mà lại đi tìm quán ngon ở bên ngoài, Belfry thật sự không thể hiểu nổi.


"Lẽ nào đồ ăn trong thành không ngon sao ạ?"


Belfry hỏi, người hiệp sĩ lắc đầu.


"Không phải vậy ạ, ngài ấy nói thỉnh thoảng lại thèm những món có vị đậm đà và đầy đặn."


Hoàng tử ăn nhiều từ khi nào vậy?

Dù chưa từng ăn cùng bàn nên không chắc, nhưng hai cổ tay của ngài ta gầy đến mức Thái tử có thể nắm gọn trong một bàn tay, đủ để đoán Hoàng tử ăn ít đến nhường nào.

Belfry nheo mắt, lẩm bẩm rằng thật vô lý, nhưng các hiệp sĩ vẫn hào hứng bàn tán.


"Dù sao thì cơm ở hoàng thành cũng có vị hơi nhạt mà."

"...Nhạt."


Nếu bếp trưởng phụ trách bữa ăn của đội hiệp sĩ mà nghe được, chắc ông ấy sẽ đập đất mà gào lên mất.

Ông ấy là người tin rằng mọi nguyên liệu đều ẩn chứa một sức mạnh thần bí và luôn khẳng định rằng nấu ăn chính là ma pháp.

 

"A, ngài ấy cũng hỏi những chuyện như thế này nữa. Chi phí ban đầu để lập nghiệp ở thủ đô là bao nhiêu, chi phí nhân công là bao nhiêu."


Đó thực sự là một thông tin khiến người ta phải vểnh tai lên nghe.

Một vị hoàng tử sinh ra và lớn lên ở hoàng thành Lindbergh và sẽ kết thúc cuộc đời ở hoàng thành Heineken, lại có quá nhiều tò mò về cuộc sống ngoài thành.

Belfry thúc giục người hiệp sĩ kể chi tiết hơn.

Và, không may cho Carl Lindbergh, sự chú ý của Thái tử, người đã tình cờ nghe lỏm được cuộc trò chuyện đó, cũng hoàn toàn đổ dồn về phía này.

 

"Tôi đã mách nhỏ cho ngài ấy rằng nếu muốn lập nghiệp thì một mảnh đất vàng ở ngoại ô sẽ tốt hơn là ở trong thủ đô. Khi ngài ấy hỏi có thể trả góp được không, tôi đã hứa sẽ giới thiệu chú của tôi, ngài ấy đã vui lắm."


Phó đội trưởng, Tử tước Allen, mỉm cười tự hào.

Dáng vẻ Hoàng tử má ửng hồng vui sướng trông mới đáng yêu làm sao, khiến lồng ngực anh ta rung động.


"A, chỗ đó phải không ạ? Chỗ có con sông chảy qua ấy. Tôi cũng xuất thân từ đó, sống thích lắm."

"Chỗ đó thì sao bằng lãnh địa của Bá tước Hogoden, đất đai ở đó màu mỡ hơn nhiều chứ?"

"Hoàng tử nói ngài ấy thích một vùng quê yên tĩnh và đậm tình người. Nên tôi đã giới thiệu lãnh địa của Tử tước Thomas ở phía tây..." 

"Hoàng tử Carl Lindbergh, có vẻ như cậu ta muốn kinh doanh gì đó nhỉ?"


Khuôn mặt của các hiệp sĩ đang bàn tán và của Belfry đang lắng nghe trở nên vàng vọt.

Bởi vì Thái tử với ánh mắt sáng rực đáng sợ đã chen vào.

Thay mặt cho các hiệp sĩ đang nhất thời câm như hến, phó đội trưởng cười gượng và trả lời.


"Có vẻ là vậy ạ. Ngài ấy nói là nướng bánh hay gì đó. Ha ha ha."


Cái món bánh chết tiệt đó!

Thái tử không giấu được vẻ tức giận, siết chặt nắm đấm rồi rời khỏi sân tập.


"Những chuyện liên quan đến Hoàng tử, xin hãy giữ mồm giữ miệng."


Belfry đuổi theo sau và cảnh báo đội trưởng.

Chính mình là người khơi mào mà.

Dù có chút oan ức, nhưng các hiệp sĩ đang chột dạ vẫn giơ tay chào theo bóng lưng của Thái tử.

Bản dịch Hoàng Tử Alpha Yêu Chiều Tôi Hết Mực của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo