Thái Tử Alpha Yêu Chiều Tôi Hết Mực - Chương 21

Bản dịch Hoàng Tử Alpha Yêu Chiều Tôi Hết Mực của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại navyteamm.com.

Chương 21

Tác giả: 고래꼬리

Dịch: Cherry22

Nếu có gì sai sót, xin hãy bình luận nha.

Người bạn đời mà nhà tiên tri ủng hộ là một Beta sao? Dù không biết bà ta nói những lời tiên tri gì, nhưng người bạn đời mà nhà tiên tri nói đến không phải chính là tình yêu đích thực của Thái tử sao?

Người hầu có một vẻ mặt thực sự sợ hãi.


"Hoàng tử, thần xin ngài, xin ngài đừng để tâm nữa. Cô ta chỉ là một người đoán đúng được một hai lời tiên tri rồi được giữ lại trong thành thôi ạ, nhưng hành tung quá đỗi kỳ quái nên mọi người đều tránh xa."


Thấy tôi chìm trong suy nghĩ, người hầu nhìn tôi với ánh mắt bất an, hạ giọng và van nài tôi hãy ngừng quan tâm.


"Nhưng nếu đang ở trong tòa thành chính thì có vẻ cũng được tin tưởng lắm..."

"Chuyện đó là..."


Chuyện đó là? Khi tôi tiến lại gần khuôn mặt của người hầu đang ấp úng định nói gì đó, cánh cửa đột ngột bật mở.


"Làm gì ở đây vậy? Sao không vào đi."


Thái tử, với vẻ mặt trông thực sự, vô cùng, khó chịu, lườm tôi và cánh tay của người hầu mà tôi đang nắm bằng một ánh mắt hung tợn.


***


"Việc dễ dàng rút ngắn khoảng cách với mọi người là thói quen? Hay là thuật đối nhân xử thế?"


Cạch, bàn tay đặt tách trà xuống một cách mạnh bạo.

Vì vô tình để lộ bộ dạng như một gián điệp đang moi thông tin về nhà tiên tri, tôi chột dạ quay đi, Thái tử đã ngồi phịch xuống trước mặt tôi và vắt chéo chân.

Chân dài nên chắc vắt được cả hai vòng, tôi đang có một suy nghĩ ngớ ngẩn thì nhận ra sắc mặt không tầm thường của Thái tử, bèn xin lỗi trước.


"Xin lỗi. Chỉ là, đột nhiên tò mò quá."

"Nếu có gì tò mò thì cứ hỏi ta là được rồi. Ta đã nói rồi còn gì. Giữa chúng ta không nên có bí mật."


Tôi cứ tưởng đó chỉ là lời nói suông.

Thái tử có vẻ đã thực sự nổi giận.

Hôm nay tôi đã cố tình đến đây để tìm cách hòa giải, vậy mà vừa đến đã làm anh ta nổi giận, khả năng học hỏi của tôi cũng tệ thật.


"Chỉ là, tình cờ nghe được về nhà tiên tri, nên thấy tò mò, nhưng lại nghĩ đó không phải là chuyện gì đáng để làm phiền đến điện hạ..."


Tôi mân mê ngón tay, nói bằng một giọng lí nhí, Thái tử liền nói bằng một giọng có phần dịu đi.

Chỉ là giọng điệu dịu đi thôi chứ cằm anh ta vẫn căng cứng vì tức giận.


"Không phiền đâu, nên nếu có gì tò mò thì hãy hỏi thẳng ta. Bộ người hầu thì không bận à? Họ là những người bận rộn nhất trong thành đấy."

"Vậy, tôi có thể hỏi về nhà tiên tri được không ạ?"


Mắt Thái tử lập tức trở nên sắc lẻm, nhưng tôi không thể làm khác được.

Tôi phải biết về 'nhân vật chính thực sự' có thể đang tồn tại ở đâu đó.

Nói thẳng ra là, lỡ như kết hôn rồi sinh con xong người đó đột nhiên xuất hiện thì con của chúng tôi phải làm sao!

...À không phải, nếu một vai phản diện đột nhiên chiếm lấy vị trí đó thì nhân vật chính kia phải làm sao chứ.

Pheromone của Thái tử lại lượn lờ trong phòng như một cơn gió bắc lạnh lẽo thổi vào.

Việc anh ta cứ liên tục giải phóng pheromone không biết là để kích thích tôi, hay là một việc tự nhiên nữa.

Pheromone của ngày hôm nay rất lạnh lẽo.

Dù rợn tóc gáy và mồ hôi sau lưng túa ra, tôi vẫn kiên cường ngồi yên, cuối cùng Thái tử cũng thở dài một tiếng.


"Tuy gọi là nhà tiên tri, nhưng vẫn là một cô gái nhỏ. Cô ấy lang thang trong một khu rừng nào đó và được thương đoàn của Đại công tước Balvenie đưa về, và nhờ cô ấy đã tiên đoán chính xác về việc thương đoàn của Đại công tước sẽ có hỏa hoạn và một bầy ma vật từ phía tây sẽ tấn công ngôi làng, nên đã giảm thiểu được thiệt hại."

"Là một người phi thường nhỉ."

"Thêm vào đó, cô ấy còn dự đoán được một trận dịch bệnh sẽ lây lan trong đội hiệp sĩ nên chúng ta đành phải đưa vào trong thành."


Thấy chưa. Đến mức đó thì không phải là một nhà tiên tri thực sự sao? Đành phải cái gì mà đành phải.

So với tôi, kẻ đột nhiên xông vào đòi giúp đỡ rồi ăn vạ ở lại, cô ấy có vẻ là một người hữu ích hơn cho Heineken.

Vậy thì, người bạn đời mà cô ấy ủng hộ cho Thái tử chắc chắn là nhân vật chính của cuốn tiểu thuyết này rồi.

Khi nào thì xuất hiện nhỉ?

Là một Omega khác có thể chữa được căn bệnh vì là Alpha quá mạnh nên không thể gặp ai của Thái tử sao.

Nhưng người hầu đã nói rõ ràng người đó là một Beta.

Sau này phải hỏi lại em gái mới được. Rằng trên thế giới này có thật sự chỉ có mình tôi là Omega có thể gánh vác được Thái tử không.


"Vậy thì sao? Cậu chạy đến tận đây chỉ vì tò mò về nhà tiên tri à?"


Trước lời nói của Thái tử, tôi lắc đầu quầy quậy.


"Không phải vậy ạ. Chỉ là có một điều tò mò nên tôi đến xem sao thôi."


Tôi bộc bạch lòng mình, Thái tử có vẻ ngạc nhiên và dừng lại.

Tôi không còn muốn tỏ ra khó đoán trước một vị Thái tử luôn nói ra sự thật một cách đáng kinh ngạc nữa.

Dù tôi có nói không phải, nhưng theo lẽ thường ở đây, tôi là đối tượng yêu đương của Thái tử mà.

Người ghét mình, thì mình cũng ghét lại.

Người thích mình, thì mình cũng thích lại.

Vốn là vậy không phải sao.

Dù không có dấu hiệu của một tình yêu tóe lửa hay hoa rơi lả tả, nhưng cũng đã đến mức có thể chia sẻ tâm tư với nhau rồi, là vậy đó.


"Là gì vậy, cái đó."


Thái tử gãi gãi chóp mũi như thể có chút ngượng ngùng.

A, lại trông dễ thương rồi.

Hành động của một vị Thái tử thừa mứa hormone nam tính, à không, pheromone, lại không hoàn toàn khiến tôi ghét, đúng là gay go rồi.


"Vì ngày nào ngài cũng đến tìm tôi trước. Và đại sự cũng sắp đến rồi, tôi không muốn trở nên ngượng ngùng với ngài."


Tôi bất giác nở một nụ cười toe toét.


"Nói vậy cũng đúng."


Thái tử đứng bật dậy.

Anh ta đang khẽ mỉm cười.

Một người đơn giản đến bất ngờ.


"Dù sao thì ngày mai chắc cũng sẽ hoàn thành, ta đang định đến tìm cậu đây."


Cái gì?

Giữa những tủ trưng bày đầy ắp những mảnh đá lấp lánh ngũ sắc, Thái tử lấy ra một viên đá trong suốt màu tím và đưa cho tôi.

Sau đó, anh ta tự nhiên ngồi xuống ghế bên cạnh.


"Đây là gì vậy ạ?"

"Cậu thử xem đi."


Đúng lúc đó, ánh nắng mặt trời ùa vào, xuyên qua mảnh đá và tạo ra một vệt bóng dài màu tím nhạt trên bàn.


"Đẹp quá."

"Nó là một vật có hiệu quả ma pháp vượt trội hơn là vẻ đẹp đấy."


Là ma tinh thạch.

Những hoa văn phức tạp không thể nhìn ra ngay được, nhưng tôi nhanh chóng nhận ra chữ Hangeul.

Tôi đang cầm mảnh đá lên xem xét thì mở to mắt kinh ngạc, Thái tử nhỏ giọng lẩm bẩm: "Đúng như mình nghĩ..."

Dù ở đâu, dù với ai.

Đọc lướt qua công thức ma pháp, một biểu hiện có phần mơ hồ và nên thơ hơn là một câu văn, tôi gãi cánh tay đang ngứa ran của mình.


"Là ma tinh thạch sao ạ?"


Thái tử gật đầu rồi lấy lại mảnh đá.


"Carl có biết tại sao thường dân lại khó sử dụng ma tinh thạch không?"


Khi lấy viên ma tinh thạch, đầu ngón tay chúng tôi khẽ chạm vào nhau khiến tôi thấy nhồn nhột, tôi bèn lấy một tay che đi và trả lời:


"Không ạ."

"Ma tinh thạch đã được nhập công thức thì bản thân nó đã đủ hữu dụng, nhưng sẽ tốt hơn nhiều nếu dùng chung với các loại đá quý khác như bạc, vàng có độ tinh khiết cao và pha lê."


Thái tử rút con dao găm nhỏ đeo bên hông ra.


"Cậu có muốn cầm thử không?"


Nghe lời Thái tử, tôi vội nắm lấy con dao và cảm thấy vô cùng cảm động.

Không phải tôi cảm động vì con dao.

Mà là tôi cảm động trước sự táo bạo và tin tưởng của anh ta khi dám đưa dao ra trước mặt một hoàng tử của nước khác, dù cho tôi có yếu ớt đến đâu.

Tôi vừa xoa sống mũi cay cay vừa nhìn Thái tử một cách đắm đuối.

Hoàn toàn là người của mình rồi, là thế này sao. Tự nhiên thấy tự hào và vững tâm ghê.


"Tôi không ngờ Hoàng tử lại thích dao găm đến vậy. Lần sau ta sẽ tặng cậu một thanh kiếm. Loại rất nhẹ thôi."


Một ánh nhìn xem tôi như một kẻ cuồng dao găm bệnh hoạn ập đến khi thấy tôi mân mê con dao một cách thích thú.


"Không phải như vậy đâu nhưng..."


Ngượng quá.

Tôi cúi nhìn con dao.

Ở cuối chuôi dao có đính một viên ma tinh thạch màu đỏ. Bản thân chuôi dao làm bằng sắt nhưng điều đáng kinh ngạc là gần như không cảm nhận được trọng lượng.

Để xem nào.

Lòng quan tâm mạnh mẽ

Cái này nghe khá giống tên một vật phẩm ma pháp, hay đấy.

Xem ra những công thức ma pháp dài dòng lôi thôi là kiểu cũ, còn công thức gần đây có vẻ được thiết lập tương đối đơn giản.


"Thấy không, bên trong viên ma tinh thạch có ánh mờ đục. Đó là vì ở phía dưới có gắn vàng nguyên chất. Nếu cả con dao này được làm bằng vàng, hiệu quả ma pháp có thể tăng vọt gấp ba, bốn lần, nhưng có lẽ nó sẽ bị mất hoặc bị cong trước cả khi được sử dụng."

"Đến mức đó thì giá vàng còn đắt hơn giá ma tinh thạch nữa ạ."


Nghe tôi nói, Thái tử bảo đó là câu trả lời chính xác.


"Vì vậy, phương pháp mà Đế quốc nghĩ ra là gắn những khoáng vật có khả năng khuếch đại hiệu quả ma pháp của ma tinh thạch đến một mức độ rất vừa phải lên một phần của ma cụ. Các ma cụ được bán cho thường dân thì sử dụng những khoáng vật thông thường để cung cấp với giá thành thấp hơn."


A, ra là vậy.

Ma tinh thạch được sử dụng ở Lindbergh có hình dạng thế nào nhỉ.

Hình như họ đang sử dụng ma tinh thạch nguyên bản chứ không phải dưới dạng ma cụ.


"Cái vừa nãy có hiệu quả gì vậy ạ?"


Tôi trả lại con dao găm cho Thái tử và hỏi về viên ma tinh thạch màu tím lúc nãy.


"Hiệu quả là nếu an nguy của Hoàng tử có vấn đề gì, ta sẽ xuất hiện."

"Dạ?"


Cái gì vậy, thần đèn à. Không, là thần ma tinh thạch, Adrian Heineken sao.

Chà xát một cái là đột nhiên 'bùm' một tiếng xuất hiện à?


"Cách sử dụng thì sao ạ?"


Là chà xát sao. Không biết Thái tử đã diễn giải ánh mắt đầy mong đợi của tôi như thế nào mà anh ta cười toe toét.


"Ta đã cài đặt để nếu Hoàng tử có những phản ứng cơ thể bất thường vượt quá một mức độ nhất định, tôi sẽ tự động biết được."


Vốn đã lo lắng vì phải đơn thương độc mã đến Lindbergh.


"Làm ra nó như thế nào vậy ạ? Tôi học rồi có làm được không?"


Vì công thức ma pháp cơ bản là chữ Hangeul, lại chỉ cần khắc vào là được, nên nếu biết quy trình, tôi cũng muốn làm vài cái tiện lợi để mang theo.

Thái tử làm một vẻ mặt đầy ẩn ý.


"Cậu muốn học sao?"

"Vâng!"

"Nếu cậu từ Lindbergh trở về bình an vô sự, ta sẽ dạy cậu cách đọc công thức ma pháp trước tiên. Vì ngay cả những pháp sư lão luyện cũng không biết cách đọc công thức nên rất ngại gia công ma tinh thạch."

"Không có ma lực cũng làm được sao ạ?"


Thấy tôi, người chưa từng cảm nhận được một chút ma lực nào, lòng đầy lo lắng, Thái tử lại có một vẻ mặt kỳ lạ.


"Tại sao Hoàng tử lại nghĩ mình không có ma lực?"


Thái tử vừa nhíu mày vừa tiến lại gần, vội nắm lấy tay tôi.

Việc cơ thể phản ứng trước cả lý trí thật sự không dễ chịu chút nào.

Chỉ thoáng lướt qua đã thấy tê rần, bây giờ bị nắm hẳn lấy tay, tim tôi đập như trống dồn và mọi dây thần kinh đều đổ dồn về đó.

Cơ thể của tôi, có được phép thế này không?

Hơn cả thế, hỡi ôi Thái tử, chúng ta còn chưa hẹn hò mà đã nắm tay người ta như thế này có được không!

 

"Tại sao cậu lại nghĩ mình không có ma lực? Người mang thể chất nào cũng sở hữu ma lực là chuyện thường tình mà."


A, đúng rồi.

Tôi là một Omega và cũng là một pháp sư.

Mắt Thái tử sáng lên một cách ma mị.


"Vì, vì tôi chưa từng sử dụng lần nào ạ. Kể cả tình cờ cũng chưa từng có ma pháp nào xuất hiện."


Bàn tay đang bị nắm vừa đổ mồ hôi vừa nóng lên, cả những đường gân nổi lên trên mu bàn tay của Thái tử đang phủ lên tay tôi cũng có chút đáng ghen tị, nên ánh mắt cứ cúi xuống của tôi sau câu nói tiếp theo đã giật mình nhìn thẳng vào Thái tử.


"Cũng như ma tinh thạch chưa qua tinh chế chỉ là một hòn đá vô dụng, ma lực cũng phải được mài giũa thì mới biểu hiện thành ma pháp hữu hình. Chỉ là từ trước đến nay Hoàng tử chưa từng học ma pháp thôi. Việc phát tình muộn có lẽ cũng là vì vậy."

Bản dịch Hoàng Tử Alpha Yêu Chiều Tôi Hết Mực của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại navyteamm.com.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo