Bản dịch Hoàng Tử Alpha Yêu Chiều Tôi Hết Mực của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại navyteamm.com.
Chương 22
Tác giả: 고래꼬리
Dịch: Cherry22
Nếu có gì sai sót, xin hãy bình luận nha.
A, ra là thế.
Thái tử khẽ xoa mu bàn tay tôi.
Sống lưng tôi lạnh toát và máu như dồn xuống hạ bộ, tôi vội khép hai đầu gối lại.
Bất kể anh ta có biết hay không, Thái tử kéo tôi sát lại, gần đến mức như muốn nuốt chửng lấy cơ thể tôi.
Mỗi khi Thái tử đến gần, không chỉ có mùi hương dễ chịu thoang thoảng, mà tôi còn có ảo giác rằng màu sắc trong tròng mắt anh ta cũng biến đổi đa dạng.
"Hiệu ứng pheromone và cảm ứng ma lực có bản chất tương tự nhau. Việc có người giúp đỡ sẽ lĩnh hội nhanh hơn là tự mình chống đỡ là một điểm giống nhau. Nếu khí chất bẩm sinh tốt thì sẽ trưởng thành một cách bùng nổ hơn nữa."
“Carl có khí chất tốt nên ta dám chắc chỉ cần kích thích một chút là sẽ bùng nổ như núi lửa.”
Anh ta ghé sát môi vào tai tôi.
Chỉ cần tôi cử động đầu một chút là có thể chạm vào.
"Là lời nói áp dụng cho cả trong lẫn ngoài. Và người có thể làm được điều đó có lẽ chỉ có mình ta thôi."
Thái tử thì thầm bên tai, anh ta, nếu diễn tả như thế này thì thật là, nhưng trông như một con ác quỷ.
Giọng nói làm rung động màng nhĩ của Thái tử, người đang kề mũi vào gáy tôi và hít một hơi thật sâu, mang đầy vẻ quyến rũ khiến vai tôi cứ run lên.
Đâu là trong, đâu là ngoài, cả hai bên là cái gì chứ.
Hành vi biến thái này mà một kẻ đẹp trai làm thì lại thành sự cám dỗ của ác quỷ.
Không, vấn đề là ở cơ thể tôi, thứ đang tự tiện run rẩy trước một hành vi không đáng kể này.
Tôi còn chưa đưa ra câu trả lời chắc chắn là sẽ kết hôn với Thái tử, cũng không cảm nhận được một tình cảm nào khác ngoài tình bạn và sự tin tưởng, trong một trạng thái mơ hồ như thế này, cứ để cơ thể chạm vào theo ý muốn liệu có ổn không.
Trong ánh mắt Thái tử nhìn tôi rõ ràng có chứa dục vọng và nhiệt huyết, và đôi khi cũng ngây ngô như mối tình đầu.
Tôi tò mò không biết đó là hướng về lớp vỏ của Carl Lindbergh, hay là bao gồm cả tôi ở bên trong.
Giọng nói cứ thì thầm bên tai như thể bảo tôi hãy buông bỏ tất cả và thuận theo.
Không được. Đừng đuổi theo.
Cuối cùng, tôi vừa cọ hai đầu gối vào nhau vừa không biết phải làm sao, bèn đứng bật dậy và thoát khỏi bên cạnh Thái tử.
Cứ dính lấy nhau thêm nữa, có lẽ tôi sẽ chạm cả vào môi mất.
Khi đó thì thật sự là gạo sẽ nấu thành cơm mất.
Thái tử liếm môi, nhìn bàn tay trống không của mình với vẻ tiếc nuối rồi lại bĩu môi.
Đã bảo đừng làm thế nữa mà!
Lúc thì lão luyện, lúc thì ngây ngô, lúc thì trưởng thành, lúc thì trẻ con. Làm ơn chỉ làm một thứ thôi.
"Cậu định đi rồi sao?"
"Dạ, đến giờ ăn nhẹ của Elizabeth rồi ạ. Thấy ngài vẫn khỏe mạnh là tôi yên tâm rồi, tôi xin phép về trước."
"...Tại sao Hoàng tử lại phải tự mình lo bữa ăn nhẹ cho một con chó?"
Thái tử hỏi với vẻ không thể tin nổi trước lời viện cớ vô lý của tôi.
"Con cún đó hơi kén ăn..."
"Trông không giống vậy..."
Thái tử nhíu mày.
Anh ta nghĩ chuẩn thật đó.
Nó gặp ai cũng vẫy đuôi mừng rỡ.
Vì tính cách như vậy nên mới theo cả Carl Lindbergh tệ hại của ngày xưa.
Giống hệt Marco.
"Dù sao thì, tôi xin phép về trước. Hẹn gặp lại."
"Chờ một chút."
"Dạ?"
Gọi người ta lại rồi đứng im, Thái tử hỏi: "Từ bây giờ chúng ta đối xử thoải mái với nhau thì sao?"
"Như thế nào là thoải mái ạ?"
Tôi ngạc nhiên hỏi.
"Đừng giữ những lễ nghi không cần thiết nữa, cứ như bạn bè như Hoàng tử đã nói lần trước ấy."
Nói rồi, anh ta bảo từ giờ sẽ gọi tôi là 'Carl', và cũng bảo tôi gọi anh ta là 'Adrian'.
Thêm vào đó, nếu không phải là những dịp công khai thì cũng bỏ luôn kính ngữ.
Chẳng có lý do gì để từ chối nên tôi đồng ý, Thái tử liền cười để lộ hàm răng đều tăm tắp.
A, Thái tử cũng đã cô đơn lắm.
Cảm giác như nỗi cô đơn vô hình của anh ta đang trở nên cụ thể hơn.
Tôi định mở cửa ra về thì quay lại để nhận được một lời xác nhận từ Thái tử.
"Tôi, việc dạy kỹ thuật gia công ma tinh thạch, anh nhất định phải hứa đấy. À không. Nhờ anh hết đấy."
"Bất cứ lúc nào."
Quả nhiên bỏ đi cách nói trang trọng, cảm giác khoảng cách được thu hẹp hơn một chút.
Tôi vui vẻ quay trở lại con đường đã đi.
Kỹ thuật thì không có gì là thừa cả. Hơn nữa nó càng khó và càng hiếm thì giá trị lại càng tăng.
Có lẽ vì tiếc nuối muôn đời vì không có tài năng gì đặc biệt, nên bây giờ tôi mới cảm thấy tầm nhìn của mình được mở ra một chút.
Vì nếu Thái tử có được đối tượng thực sự, biết đâu tôi sẽ phải rời khỏi thành, nên dù là để chuẩn bị cho lúc đó.
Bước chân vốn nhẹ như bay của tôi bất giác chậm lại.
Từ lúc nãy, vùng ngực tôi cứ thấy nặng nề.
***
Hoàng tử vừa đi chưa được bao lâu, Belfry đã gõ cửa phòng Thái tử.
Adrian đang thưởng thức pheromone của Hoàng tử đang thoang thoảng trong không khí.
Cứ tỏa ra như vậy, một người có thể sẽ đến kỳ phát tình bất cứ lúc nào, vậy mà lại gửi đến Lindbergh, anh thật không cam lòng, nhưng bản thân người đó lại không biết gì mà cứ lăng xăng.
Những Omega mà anh đã gặp cho đến nay cũng chỉ là mẹ, và Công tước Hendrick, những người đã có bạn đời, nên đối với Adrian, Carl cũng gần như là Omega đầu tiên.
Đối với cậu ấy chắc cũng vậy.
Đối với Carl Lindbergh, Adrian Heineken là Alpha đúng nghĩa đầu tiên mà cậu gặp.
Tuy nhiên, thảm hại thay cho bản thân anh, người luôn phấn khích mỗi khi nhìn thấy cậu, Carl lại tỏ ra rất thản nhiên.
Việc giật mình và cố gắng né tránh chỉ là một loại bản năng sinh tồn.
Công tước Hendrick đã nói rằng, trước mặt một đối tượng có thể cắn vào gáy và cướp đi tự do của mình bất cứ lúc nào, Carl Lindbergh như vậy đã là bình tĩnh lắm rồi.
Nhưng ghét thì vẫn là ghét.
Dù anh không mong cậu sẽ lao vào như một con thiêu thân.
Không, bây giờ thì anh đang mong cậu sẽ lao vào như một con thiêu thân.
Có lẽ vì vậy mà dù Belfry đã nói đi nói lại rằng Hoàng tử rất đáng ngờ, anh vẫn không để vào tai.
"Ngài có đang nghe tôi nói không đấy?"
Belfry bực bội hỏi.
Adrian thờ ơ trả lời.
"Cậu ấy đã diễn tả chính xác cổng ma pháp là cánh cổng sao?"
"Vâng. Hoàng tử chắc chắn biết đọc công thức ma pháp."
"Ta cũng đã đoán được phần nào rồi."
Đối với những người khác, công thức ma pháp chỉ là những hình khối hình học.
Số người biết rằng đó là một loại chữ biểu âm được truyền lại từ xa xưa là cực kỳ ít, và dù có biết đọc biết viết đi nữa cũng không có một ai có thể nhìn một cái là hiểu ngay được ý nghĩa.
Ngay cả Thái tử, người đã sống cùng công thức ma pháp từ khi còn lẫm chẫm biết đi, cũng mới chỉ học được cách tạo ra công thức bằng cách gán ý nghĩa cho chúng gần đây.
Carl Lindbergh đã học được điều đó ở đâu chứ.
Thật khiến người ta khao khát.
Một con bướm từ đâu đó bay đến.
Thấy con bướm vỗ đôi cánh trắng, cố gắng tìm kiếm nguồn gốc của mùi hương, Adrian bật cười khúc khích.
Con bướm bay lượn lờ rồi đậu xuống chỗ Hoàng tử đã ngồi.
Nhưng ngay sau đó lại hoảng hốt bay đi.
Đó là vì Adrian đã khẽ tỏa ra pheromone của mình, cảm giác như mùi hương của Carl đang nhạt dần, dù điều đó là không thể.
Thực ra, động vật nhạy cảm với pheromone hơn con người một bậc.
Việc gọi cá thể mạnh nhất trong đàn là Alpha, bất kể đực cái, cũng là do động vật có trước con người.
Omega quyến rũ, Alpha thống trị.
Về mặt đó, Carl Lindbergh rất độc đáo.
Anh thực sự rất thích ánh mắt đã giác ngộ của cậu, như thể bản thân không thuộc về bất kỳ phe nào, dù là thống trị hay bị thống trị.
Bởi vì dù cậu có khịt mũi, mở to mắt, ửng hồng má và khép chân lại, nhưng hoàn toàn không có vẻ gì là bị áp đảo cả.
"Adrian điện hạ."
Giọng nói dỗi hờn của Belfry cắt ngang dòng suy nghĩ của Adrian.
"A a, ta đang nghe đây."
"Lần sau khi gặp Hoàng tử Carl Lindbergh, xin ngài hãy tra hỏi cho ra lẽ đi ạ."
"Tra hỏi thì, cậu ấy có nói không?"
Adrian không quan tâm việc Hoàng tử đọc hay nhìn công thức ma pháp, nhưng anh có chút tò mò tại sao cậu lại cố sống cố chết che giấu điều đó.
Thấy thái độ trả lời qua loa của Adrian, môi Belfry lập tức trề ra.
"Nếu người ta không trả lời mà ngài cứ 'vậy à' cho qua thì đó là tra hỏi sao ạ? Đó chỉ là câu hỏi thôi."
Adrian đứng bật dậy.
Dù Carl có đọc được công thức ma pháp, thì việc gia công và tinh chế ma tinh thạch, cậu ấy đúng là một kẻ ngoại đạo.
Phải ra tay để cậu không phải chịu khổ ở Lindbergh.
Để cậu ấy có thể kết thúc công việc một cách dễ dàng và nhanh chóng rồi trở về bên cạnh mình.
Trang trí ma tinh thạch bằng bạc có lẽ sẽ khá tốt.
Thấy cậu thích trang phục gọn gàng, liệu phụ kiện ít hoa mỹ hơn có phải là sở thích của cậu không?
Phải dùng bạc xoắn nhiều lớp để làm cho viên ma tinh thạch giống thạch anh tím trở nên chắc chắn, để có thể đeo bên hông.
Giảm thiểu trọng lượng đến mức tối đa, để cậu không hề biết mình đang đeo nó mà cứ giữ mãi bên mình.
Mong sao cậu không nhận ra rằng ma cụ được chế tác với một nửa lo lắng, một nửa tham lam này, thực chất không khác gì một cái gông xiềng.
Dù Thái tử đã ngồi xuống bàn và bày ra kính lúp cùng các loại dụng cụ, Belfry vẫn không nản lòng mà tuôn ra một tràng.
"Thêm vào đó, ngài ta đã học được cách sơ cứu từ khi nào vậy ạ? Ngoài ra ngài ta còn có rất nhiều tài lẻ khác nữa. Đến mức những người hầu phải lè lưỡi thán phục đấy ạ."
Vừa tò mò không biết cậu đã học những tài lẻ đó ở đâu, lại cũng tò mò không biết cậu đã học để dùng vào việc gì.
"Thành thật mà nói, bây giờ có nói là một linh hồn khác đã nhập vào cơ thể Hoàng tử, tôi cũng tin."
Belfry Hendrick, một người đàn ông thẳng thắn như ruột ngựa, tin rằng ma pháp cũng là khoa học. Trong lòng cậu, Hoàng tử Carl Lindbergh đang dần trở thành một sinh vật bí ẩn.
"A, một linh hồn khác. Nghe cũng có lý đấy."
Nhưng mà, thế thì đã sao.
Mặc kệ Belfry đang sôi máu, Adrian, người đã dồn hết tâm trí vào ma cụ, vừa trải giấy ra vẽ vời vừa đáp lại.
"Chắc là có lý do gì đó mà Carl muốn che giấu, nhưng cứ đợi đến khi cậu ấy tự mình nói ra xem sao."
Xem cái tên ngốc này này.
"Bây giờ đã mềm yếu như vậy rồi, sau này kết hôn chắc ngài móc cả gan cả ruột ra cho người ta mất."
Kết hôn, chỉ tưởng tượng thôi đã thấy vui rồi.
Phụ hoàng, Hoàng đế Glen, dù trăm ngày nghìn ngày đều thua Hoàng hậu Tereza, mẹ anh, nhưng trông vẫn vô cùng hạnh phúc.
Dĩ nhiên, cũng có một vài điều mà ngài ấy tuyệt đối không nhượng bộ. Ví dụ như có người nào đó có vẻ thân thiết với Tereza hơn ngài, hay những thói quen nào đó làm hại đến sức khỏe của bà.
"Trong khi Hoàng tử còn chưa nói là có cho hay không mà ngài đã tự mình phấn khích rồi. Không phải là bất công sao ạ."
Nghe giọng nói ngày càng lạnh đi của người đang liên tục tặc lưỡi, Adrian lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn người anh em nuôi của mình.
Đó là con trai út của gia tộc Hendrick, gia tộc mà nếu hoàng gia là một tôn giáo thì họ sẽ tự nhận mình là những tín đồ cuồng nhiệt.
Dù thái độ có thế nào, rõ ràng là cậu ta đang lo lắng cho anh và cho cả Đế quốc này.
"Này, lo lắng quá cũng thành độc đấy. Dù cậu ấy có mạnh hơn ta về ma lực và sức mạnh đi nữa, thì cái Đế quốc Heineken này có hề hấn gì đâu. Tạm thời cứ quan sát cũng được mà."
Việc cắt tỉa cỏ trong vườn một chút, và biết cách sơ cứu không phải là tài năng đến mức có thể thao túng cả Đế quốc, Adrian nói thêm rồi lại quay lại nhìn tờ giấy.
Cuối cùng, không thu được kết quả gì, Belfry rời đi và thầm nghĩ.
Vì ngài ta lại là một Omega trội nên mới có thể thao túng ngài như chong chóng, đó mới là chuyện lớn đấy.
Bản dịch Hoàng Tử Alpha Yêu Chiều Tôi Hết Mực của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại navyteamm.com.