Bản dịch Hoàng Tử Alpha Yêu Chiều Tôi Hết Mực của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại navyteamm.com.
Chương 25
Tác giả: 고래꼬리
Dịch: Cherry22
Nếu có gì sai sót, xin hãy bình luận nha.
***
Đó là một buổi sáng với cảm giác kỳ lạ.
Dù có rất nhiều việc phải làm ngay khi thức dậy.
Cơ thể rã rời đến mức không muốn bước một bước nào ra khỏi giường, tôi đã lăn lộn trong phòng suốt cả buổi sáng.
"Hoàng tử, ngài có sao không ạ?"
Thấy tôi chỉ ăn qua loa món trứng rán mang đến cho bữa sáng rồi lại nằm xuống, Marco có một vẻ mặt lo lắng.
"Ừm, không sao. Không phải là bị bệnh, chỉ là hơi không có sức thôi."
Chắc là bị cảm rồi.
"Chắc là do gần đây ngài làm nhiều việc quá nên mệt mỏi thôi ạ. Thần đã chuẩn bị một ít đồ ăn nhẹ phòng trường hợp ngài đói, thần để ở đây rồi ra ngoài nhé."
"Ừ."
Elizabeth, vốn đang nằm lì bên cạnh, bị Marco thúc giục đứng dậy rồi dẫn ra ngoài.
Những chiếc bánh sandwich và bánh scone nhỏ có thể ăn ngay đã kích thích vị giác, nhưng tôi không vươn tay ra.
Có cảm giác thèm ăn nhưng không thể cử động.
Cảm giác như vùng háng hơi ngứa, tôi bèn dùng chân quấn lấy cái gối và tập trung vào bầu trời xanh ngoài cửa sổ.
Gần đây mình đã căng thẳng quá thì phải.
Đến mức bị cảm luôn rồi.
Không, không phải là đau, mà có vẻ gần với cảm giác lười biếng hơn.
Dường như có thể ngửi thấy cả mùi cỏ dại lẫn trong cơn gió hơi khô.
Ánh nắng tràn vào qua cửa sổ, cảm giác thật thiêng liêng đến mức như sắp bật khóc.
Một cảm giác kỳ lạ như vậy.
Những suy nghĩ nối đuôi nhau đều biến mất nên cũng thấy thoải mái, nhưng thay vào đó, đầu óc lại tràn ngập một thứ khác.
Tôi nghĩ có lẽ là do nằm suốt nên đã cố gượng dậy, rồi lại từ từ nằm xuống.
Có một mùi hương dễ chịu tỏa ra từ đâu đó.
Một mùi hương nồng nàn như thể đang thổi bùng lên ngọn lửa trong lồng ngực trống rỗng.
Tôi biết chủ nhân của mùi hương này.
Là nhân vật chính của cuốn tiểu thuyết mà Jeon Jae Young đã gọi là quán ngon của thể loại lãng mạn và nói rằng hấp dẫn hơn cả phim truyền hình buổi sáng, là vị nhân vật chính tốt bụng đã chọn tôi làm mẹ của con mình đang sốt sắng muốn làm mọi thứ cho tôi.
Không hiểu sao trong miệng lại ứa đầy nước bọt.
Cốc, cốc.
"Carl, ma cụ đã hoàn thành nên ta đến đưa cho cậu đây."
Anh ta còn chưa chạm mắt với tôi, người đang nằm trên giường, đã khựng lại rồi vội vàng bước vào và đóng cửa lại.
Mái tóc mượt mà khẽ lay động, và nhìn thấy khuôn mặt anh ta lần đầu tiên nhuốm vẻ bối rối, tôi cảm thấy một niềm vui sướng kỳ lạ.
Cơ thể tôi căng lên như thể tuyến nước bọt hai bên tự động thắt lại khi phát hiện ra một thứ gì đó chua ngọt, và chính tôi cũng thấy mình kỳ lạ khi lại khao khát thứ đang ở ngay trước mắt.
"Có, có chuyện gì vậy. Sao pheromone đột nhiên lại."
Adrian từ từ tiến lại gần giường.
Lồng ngực đang phập phồng dữ dội của anh ta chiếm trọn tầm mắt tôi.
"Tôi không biết. Cơ thể tôi lạ lắm."
Đôi môi tự tiện mở ra. Một giọng nói yếu ớt đến mức chính tôi nghe cũng thấy vậy, cất lên.
"Hà, gay go rồi. Cậu bị từ khi nào vậy?"
"Tôi làm anh khó chịu à? Sao lại thở dài?"
Có lúc nào đó đã nói là muốn có tôi đến vậy mà.
Tôi vừa cọ người vào ga giường vừa lau đi những giọt nước mắt đang rơm rớm.
Adrian, người đang cứng đờ toàn thân, vươn tay ra và lau đi những giọt mồ hôi trên trán tôi.
"Xem ra chu kỳ phát tình đã đến rồi. Một lượng pheromone khổng lồ đang tỏa ra như thể muốn giết ta vậy."
A, đây chính là nó.
Đó là một khoảnh khắc bối rối và căng thẳng như một cô gái mới bắt đầu có kinh nguyệt.
"Tôi phải làm sao đây?"
Không biết là do cơn sốt bắt đầu dâng lên, hay là do ý nghĩ rằng ngày này cuối cùng cũng đã đến, nước mắt từng giọt từng giọt lăn dài xuống cằm.
Khuôn mặt của Adrian cứng lại một cách đáng sợ.
Có lẽ anh ta đã chắc chắn rằng tôi khóc vì không muốn có trải nghiệm đó với anh ta.
"Sợ sao?"
"Vâng."
Vì anh đang nhìn tôi với ánh mắt như thể muốn nuốt chửng tôi trong một miếng.
Trước câu trả lời của tôi, đôi mắt anh nhuốm màu tuyệt vọng.
Dáng vẻ anh ta cắn đôi môi đang run rẩy và siết chặt nắm đấm trông như đang cố gắng kìm nén cơn giận.
Ừm, không phải là giận, mà là buồn bã.
Nếu là bình thường, tôi đã lựa lời an ủi rồi, nhưng hôm nay tôi không muốn làm vậy.
Một ham muốn kỳ lạ nảy sinh, rằng tôi muốn anh ta bị tôi xoay vần nhiều hơn nữa.
Chu kỳ phát tình đúng là làm cho con người ta trở nên kỳ lạ.
Dáng vẻ anh ta vui buồn thất thường chỉ vì một lời nói của tôi, thật sự...
"Hà, xem ra, mình đã bước vào bẫy rồi."
Trước lời nói thật lòng bất giác tuôn ra, Adrian có một vẻ mặt không thể tin nổi.
"Cái gì?"
Ý tôi là cái thôi thúc muốn nắm trong tay và xoay vần một người đàn ông to hơn mình gấp đôi và đẹp trai đến mức tự động gây ra mặc cảm tự ti này giống hệt như một cái bẫy.
Adrian liên tục xoa mặt, không giấu được sự dao động trong cảm xúc.
Mà không hề biết rằng điều đó sẽ mang lại kết quả gì cho tôi.
Cũng như bây giờ, khi tôi không thể nhìn thấy khuôn mặt méo xệch của Adrian như thể vừa nghe phải một âm thanh kinh khủng nhất trên đời.
"Ghét đến vậy sao? Dù cho ta là sự tồn tại duy nhất có thể kiểm soát được kỳ phát tình của cậu?"
Adrian gầm gừ tiến lại gần, dễ dàng phá vỡ bức tường gối mà tôi đã dựng lên và xâm chiếm chiếc giường.
Chiếc giường lớn dù có hai người đàn ông trèo lên cũng không có cảm giác bị lún.
Từ cơ thể Adrian tỏa ra một mùi hương nồng nàn không thể cưỡng lại.
Nơi nào ánh mắt anh ta chạm đến đều nhói lên và tự tiện muốn mở ra, đối với tôi, người đã sống một cuộc sống thanh đạm suốt mấy năm, đây thật sự là một tình huống khó có thể chịu đựng.
Dù là Omega hay Alpha, bao lâu họ mới phải chiến đấu với một thôi thúc như thế này một lần nhỉ.
Adrian, người đang dùng đùi để nhẹ nhàng đè lên tôi đang giãy giụa, có một vẻ mặt buồn bã.
"Ta tò mò không biết cậu đang suy nghĩ gì mà sống. Dù ở gần thế này, cậu vừa dùng hương thơm để quyến rũ ta, nhưng lại vừa như thể đang nói không đời nào."
Hiểu lầm rồi. Tôi chỉ đang cẩn thận thôi. Và tôi không ghét anh.
Suy nghĩ thì đầy ắp nhưng miệng lại không thể cất lời.
Tôi chỉ như bị mê hoặc, nhìn chằm chằm vào đôi môi có hình dáng đẹp đẽ của anh ta.
"Dù không thể làm khác được, nhưng ta sẽ bắt lấy cậu. Dù cho cậu có nói không muốn."
Cứ bắt lấy đi xem nào.
Nếu là tôi của bây giờ, có lẽ sẽ chấp nhận. Adrian cũng đã nhận ra điều đó mà vẫn còn do dự.
Không giấu được vẻ hung dữ, cũng không giấu được ánh mắt tủi thân.
Tôi muốn anh ta, nhưng lại do dự không dám tiến tới vì những định kiến đã ăn sâu.
Hai cơ thể rõ ràng đã bị kích thích nhưng không thể hòa vào nhau, cứ duy trì một khoảng cách nhất định một lúc lâu.
Cuối cùng, người thua là tôi.
Pheromone hay cái quái gì cũng mặc, tôi không muốn nhìn thấy nhân vật yêu thích của em mình phải buồn bã khóc lóc.
Thực ra đây cũng chỉ là một cái cớ.
Tôi vừa nằm đó thở hổn hển vừa đưa tay ra.
Ý là hãy nắm lấy đi, nhưng khuôn mặt Adrian lại tái nhợt đi.
"Đau khổ đến mức này mà vẫn muốn từ chối sao?"
Này, làm thế nào mà lại diễn giải ra như vậy được chứ.
Là bảo nắm lấy mà.
A, nhân vật chính của chúng ta. Sau khi nắm tay một Omega một lần đã sợ hãi rồi sống độc thân suốt một thời gian đúng không?
Thêm vào đó, vì tay tôi hướng lòng bàn tay ra ngoài như thể đang yêu cầu một cái đập tay, nên chắc trông giống như đang đuổi khách.
"Không, không phải vậy."
Ngay cả trong khoảnh khắc này, liệu có được không.
Phòng tránh thai thì làm thế nào.
Vừa lo lắng những chuyện không đâu, tay tôi cứ không ngừng hướng về phía Adrian.
"Bẫy thì đúng là bẫy, nhưng, hà. Là một cái bẫy ngọt ngào."
Mắt Adrian mở to đến mức không thể to hơn được nữa.
Tôi vừa đưa đôi môi khô vì sốt của mình lại gần đôi môi đang run rẩy của anh ta.
"Không ngờ lại có một nụ hôn đầu như thế này, cũng không tệ nhỉ," tôi cười khúc khích.
Tay Adrian vội vàng luồn vào trong áo tôi rồi xé toạc cả hàng cúc.
"Chúng ta gay go thật rồi," tôi thì thầm, Adrian cười ngượng ngùng rồi cắn nhẹ lên môi tôi.
Anh ta dùng cánh tay rắn chắc ôm siết lấy eo tôi, hôn sâu và có một vẻ mặt tràn đầy hân hoan.
"Vốn dĩ, đều, đều thế này sao?"
Nóng lòng đến vậy sao?
"Suỵt, tập trung đi. Ta cũng là lần đầu tiên."
Adrian cũng cười.
"Anh cứ như là cả thế giới của tôi vậy."
Nghe tôi nói, Adrian cười.
Một nụ cười thực sự vui vẻ.
Cảm giác như cả đôi mắt cũng sáng bừng lên.
Jae Young à, anh phải làm sao đây? Nhân vật em yêu thích sắp trở thành người anh yêu thích mất rồi.
"Ừm? Vốn dĩ đều như vậy sao."
Tôi thở hổn hển hỏi, Adrian trả lời "Ta đã nói là lần đầu tiên mà?" rồi cắm răng vào vai tôi.
A, anh cũng là lần đầu tiên nhỉ. Cứ quên mất.
"Nhưng, tôi cứ có cảm giác đói bụng. Lúc một mình trải qua không đến mức này."
Adrian dùng hai đùi kẹp lấy eo tôi và ngồi dậy, cởi phăng chiếc áo sơ mi của mình ra, để lộ thân trên với những múi cơ tuyệt đẹp.
Woa, xem cơ ngực rộng lớn kia kìa.
Mình tuy không được đến mức đó, nhưng ngày xưa cũng có cơ ngực ra trò đấy.
Không biết là do nhớ lại thời đó, hay là do trò đùa của pheromone, mà trong miệng tôi cứ không ngừng ứa nước bọt.
'Không phải là đang chảy nước miếng chứ?' tôi vừa đưa mu bàn tay lên miệng, Adrian đã nhanh chóng nắm lấy tay đó trước.
Adrian từ từ đưa ngón tay tôi vào miệng anh.
Tôi như bị mê hoặc nhìn theo chuyển động đó, cảm thấy một cơn đau nhói ở đầu ngón tay và lại từ từ chìm vào đầm lầy pheromone.
Adrian nói một cách nồng nàn bên tai tôi như một câu thần chú.
"Có lẽ nếu ăn hết cậu, cơn đói này sẽ được xoa dịu."
Cứ thế này mà tiếp tục, cuộc đời mình sẽ ra sao đây?
Hy vọng và sợ hãi khiến trước mắt tôi tối sầm lại.
***
"Bố mẹ tôi mỗi lần bộc phát cũng ít nhất là 3 ngày."
Belfry không giấu được vẻ hoang mang, bồn chồn nhìn cánh cửa phòng Hoàng tử đang đóng chặt.
Đã tròn hai ngày Adrian giam mình trong phòng Hoàng tử.
"Đừng lo. Thái tử không phải đang trong kỳ động dục, còn Hoàng tử thì là chu kỳ phát tình đầu tiên nên sẽ sớm kết thúc thôi."
Leia nói một cách thản nhiên.
Belfry liếc nhìn Leia.
Không, em trai mình sắp kết đôi trước cả khi kết hôn mà cũng không lo lắng sao?
"Dù sao cũng là đối tượng sẽ kết hôn, có sao đâu?"
"Thời điểm không tốt nên mới nói vậy, thưa Công chúa."
Belfry lườm Leia rồi nhìn một cậu bé và một con chó đang hóa đá trước cửa và tặc lưỡi.
Cậu bé là người hầu của Hoàng tử mặt đã trắng bệch, còn con chó thì nằm bẹp xuống đất, từ hôm qua đến giờ không uống một ngụm nước nào, vừa mới được Leia ép uống một chút.
Nhờ có hệ thống cách âm tuyệt vời của tòa thành, may mắn là không phải nghe thấy những âm thanh đáng xấu hổ của chủ nhân, nhưng điều đó lại càng làm cậu bé thêm bất an.
Rốt cuộc bên trong đang xảy ra chuyện gì.
Ở Heineken có một cuốn sổ tay riêng dành cho hoàng tộc Alpha và Omega, nên vào thời kỳ động dục hay phát tình, sẽ có những người hầu lớn tuổi và lão luyện trong việc này được bố trí riêng.
Thấy bảo họ cũng không ăn cơm, chỉ thỉnh thoảng đòi uống nước thôi.
Marco không chỉ mếu máo mà đã bật khóc nức nở.
"Hoàng tử ơi."
"Kíiiiiing."
Thấy hai đứa ngồi cạnh nhau, mếu máo gọi Hoàng tử, trông vừa buồn cười vừa đáng thương, cuối cùng Belfry cũng bắt chuyện.
"Này, không cần phải khóc như vậy đâu. Adrian điện hạ không ăn thịt hoàng tử của các người đâu."
Marco vừa nấc lên từng tiếng vừa níu lấy Belfry như thể cầu cứu.
"Nhưng mà, tôi nghe nói nó đi kèm với một cơn đau khủng khiếp. Phải đau đớn đến mức không thể ngồi dậy được. Hoàng tử của chúng tôi được nuôi nấng trong nhung lụa nên rất nhạy cảm với đau đớn..."
Trời ạ.
Leia ôm trán, còn Belfry thì cười ha hả.
Marco cũng là một Beta không biết gì về kỳ phát tình hay động dục, nhưng từ khi đến Heineken, cậu bé cũng đang tiếp thu nhiều kiến thức khác nhau.
Bản dịch Hoàng Tử Alpha Yêu Chiều Tôi Hết Mực của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại navyteamm.com.