Thái Tử Alpha Yêu Chiều Tôi Hết Mực - Chương 24

Bản dịch Hoàng Tử Alpha Yêu Chiều Tôi Hết Mực của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại navyteamm.com.

Chương 24

Tác giả: 고래꼬리

Dịch: Cherry22

Nếu có gì sai sót, xin hãy bình luận nha.

Hầu gái của Leia nhận lấy vỏ kiếm từ cô rồi đi nhanh ra sau tủ trang trí.


"Ngày xưa là vậy. Alpha chỉ được gặp Omega, và Omega chỉ có Alpha là bạn đời. Trội và lặn cũng tương tự. Nếu không thì cả hai sẽ rất đau khổ. Nhưng bây giờ thì khác rồi. Nếu có thể kiếm được một viên ma tinh thạch tốt, thì một kỳ phát tình cũng có thể chịu đựng được."


Cô lấy một chiếc túi lụa từ bàn mình ra rồi lấy ra một viên ngọc nhỏ.

Tôi ngơ ngác đỡ lấy viên ngọc cô ném cho.


*Cấm lơ là, hiệu quả ức chế nhanh chóng*

"Thuốc ức chế đấy."

"Ức chế cái gì ạ?"


Carl Lindbergh, em thật sự phải làm sao đây.

Leia nheo mắt và trả lời: "Xung. Động. Tình. Dục."

Mặt tôi đỏ bừng lên là chuyện đương nhiên.

Cuối cùng, tôi nhắm chặt mắt, trả lại viên ma tinh thạch và vô thức chùi tay vào quần.


"Cũng có loại dành cho Omega, nếu cần thì cứ nói với Thái tử."


Dù không biết anh ta sẽ đưa cho em thuốc ức chế hay là đưa chính bản thân anh ta.

Leia chống cằm và cười khẩy.

Đúng như dự đoán. Khuôn mặt tôi phản chiếu trên cửa sổ đã đỏ như một quả gấc.


"Nó sẽ làm giảm đi cơn sốt hừng hực, ham muốn muốn ăn tươi nuốt sống mọi thứ trước mắt, và cả thôi thúc muốn chiếm hữu hoàn toàn nữa. Dù không phải là biến mất hoàn toàn."


Cô vừa nói một cách thản nhiên, vừa có vẻ phiền muộn trong lòng, định lấy một điếu thuốc ra hút nhưng nhìn thấy tôi lại cất vào.


"Nếu gặp được một đối tượng tốt, cùng nhau trải qua cả kỳ động dục lẫn kỳ phát tình thì không còn gì tốt hơn. Sau đó còn xây dựng gia đình nữa. Nhưng cuộc đời con người vốn là vậy. Đột nhiên lại yêu một Beta, trội lại yêu lặn."


Hoặc là, phải một mình chịu đựng tất cả những thôi thúc đó trong tình trạng không thể kết đôi với bất kỳ ai.

Tôi dường như hiểu được những lời mà cô đã nuốt lại.


"Dù lý trí biết rằng đi ngược lại quy luật tự nhiên luôn đi kèm với đau khổ, nhưng con tim ta lại sống bằng cách phản bội lại điều đó. Đó là lý do tại sao gần đây số lượng người mang thể chất đang thiếu hụt trên toàn nhân loại."


Ra là vậy.

Tôi cũng hiểu được phần nào.

Nếu đứa trẻ được sinh ra giữa một Omega và một Alpha thì xác suất là Omega hoặc Alpha cũng sẽ cao hơn, nhưng những đứa trẻ được sinh ra giữa một Omega và một Beta, hay một Beta và một Alpha, sẽ gần với người không mang thể chất hơn.

Ai mà trách được điều đó chứ.

Dù việc Heineken làm ngơ cho tự do yêu đương cuối cùng sẽ dẫn đến việc giảm dân số người mang thể chất, nhưng đó là một vấn đề không thể ngăn cản.

Vậy thì.


"Em đã nghe từ bếp trưởng ở đây. Nghe nói Lindbergh đã làm rất nhiều điều tồi tệ để bảo tồn người mang thể chất, vậy tại sao bây giờ Lindbergh lại thiếu người mang thể chất vậy?"


Chắc là đang nói đến vụ săn lùng Omega đây mà, Leia bật cười khẩy.


"Đó là một lời nguyền chúng ta nhận được vì sự ích kỷ và lòng tham."

"Lời nguyền thật sao?"

"Phải. Em làm sao chắc chắn được những Omega mà đám Alpha đó mang về đều là Omega? Một Alpha lặn đến sức lực để chống cự một Omega trội còn không có, chỉ biết run rẩy quỳ gối thôi."


Đôi mắt cô ánh lên sự tức giận rõ rệt.

Mùi hương tựa như kẹo chanh, thứ mà tôi luôn nghĩ rất giống cô ấy, giờ đây bùng nổ, mang đầy phẫn nộ trong pheromone.


"Cũng giống như cố đổ bột mì vào một cái bao đã rách hết đường may rồi làm đổ hết cả ra ngoài thôi. Những tên Alpha rơm rác còn sót lại ở nơi mà những người mang thể chất trội đã rời đi, đã nhận ra rằng việc đối phó với Omega rất khó khăn. Vì Omega hay Alpha gì thì ma lực cũng tương đương nhau."


Dù có đeo vòng cổ cũng không thể đối xử tùy tiện với Omega được, đó chính là tự lấy đá ghè chân mình, Leia nói.


"Vậy những người họ mang về là."

"Họ đã câu những Beta để thay thế."


Còn tệ hơn nữa.

Việc bảo tồn số lượng người mang thể chất chỉ là một cái cớ, thực chất họ chỉ đang lấp đầy lòng tham của chính mình.


"Bây giờ cũng vậy thôi, nhưng phần lớn thường dân đều là Beta. Dễ dàng đến mức nào chứ."

"Nhưng nghe nói sinh ra con cái mang thể chất còn được thưởng tiền cơ mà? Nếu không sinh được đứa nào, chẳng lẽ đất nước không nói gì sao?"


Leia cười.

Làm gì có chuyện đó.


"Nếu thể chất lặn kết hợp với Beta, thì trong vài chục người cũng có một người mang thể chất được sinh ra. Họ lấy đó làm cớ để đẻ hết đứa này đến đứa khác."


Thật là một câu chuyện khó nghe.

Lindbergh đã định điên rồ đến mức nào vậy.


"Và những đứa trẻ không phải là người mang thể chất đúng nghĩa sẽ dễ dàng trở thành một con bài bị vứt bỏ."


Cô lặng lẽ nhìn người hầu gái của mình, Jenith.

Khi tôi nhìn theo ánh mắt chị ấy và chạm mắt với Jenith, cô ấy vội vàng cúi đầu.


"Và thứ còn lại chỉ là rác rưởi."


Leia cười khẩy.

Mắt cô hoàn toàn không cười, nhưng cô đã cười.

Như thể đang mong chờ cái kết của những kẻ cầm quyền ở Lindbergh.

Mà nghĩ lại.


"Lúc em chưa biết mình là Omega, việc em không ngửi thấy bất kỳ mùi hương nào từ các quý tộc, lẽ nào là vì vậy sao?"


Pheromone của Adrian thì tôi ngửi thấy ngay lập tức. Mà đâu chỉ ngửi, cơ thể còn mềm nhũn ra nữa chứ.

Thỉnh thoảng, tôi cũng cảm nhận được pheromone của Leia.


"Tính lặn sẽ trở nên kém nhạy trong việc cảm nhận pheromone. Bây giờ trong hoàng gia Lindbergh không còn ai có thể xác định được ai là Omega, ai là Alpha nữa."


Nếu đó không phải là lời nguyền thì là gì chứ, Leia nói với một vẻ mặt thực sự vui sướng.

Tôi lại nảy sinh một nghi vấn khác.

Đó là nghi vấn về chính bản thân mình.


"Vậy còn em thì sao? Em còn chưa trải qua cái gọi là kỳ phát tình đó, lẽ nào em không phải là Omega? Ngay cả người có thể giám định chính xác cũng không có, vậy ai đã nói em là một Omega trội?"


Cảm giác tay chân đột nhiên lạnh toát.

Lẽ nào hoàng gia Lindbergh đang lừa dối rằng tôi là một Omega?

Adrian đã nói tôi là người duy nhất không bị nao núng trước pheromone của anh ta, nhưng thực ra một Beta không có năng lực đặc biệt gì cũng vậy.

Việc tôi cứ bị thu hút về mặt thể xác với Adrian, không phải là vì tôi nghĩ mình là một Omega sao?

Việc Adrian có cảm tình với tôi là vì tôi là một Omega trội có thể thỏa mãn cơn khát của anh ta và sinh ra người kế vị, nhưng nếu tất cả chỉ là một lời nói dối béo bở của Vương quốc Lindbergh thì sao.

Leia mà tôi cứ ngỡ là nữ chính hóa ra là do tôi đoán sai.

Tôi có lẽ sẽ không cứu được cả Lindbergh và Leia, mà còn bị quay trở về điểm xuất phát với tội danh giả làm Omega gây rối loạn Heineken.

Dù có may mắn nhận được sự giúp đỡ đến mức cứu được Lindbergh đi nữa, khuôn mặt của Adrian chắc cũng sẽ méo xệch vì thất vọng.

Trong khoảnh khắc, tôi nhận ra một điều.

Đối với tôi, sự sỉ nhục lớn hơn cả việc sinh con cho Adrian chính là điều đó.

Là việc không có gì để đền đáp cho một người đã ra tay giúp đỡ bằng thiện ý, dù có thể có chút tư tâm.

Tôi vừa xoa nắn đầu ngón tay lạnh ngắt vừa chờ đợi câu trả lời của Leia, nhưng thay vì nói, chị ấy lại dùng lòng bàn tay đánh vào vai tôi.

Một cái đánh rất mạnh.

 

***

 

Leia Lindbergh lần đầu tiên có suy nghĩ rằng mình có thể sẽ chết vì tức.


"Jenith, cái trí tưởng tượng phong phú đó đối với Carl chẳng khác nào thuốc độc. Em không nghĩ vậy sao?"


Người hầu gái của cô nhanh tay lia bút trên bàn.


[Thần đồng ý.]

"Ai nhìn vào cũng biết em ấy đang tỏa ra cái mùi 'tôi là Omega đây' nồng nặc như vậy, mà lại còn hỏi mình có thật sự là Omega không chứ. Thật hết nói nổi."


Leia, người đang liên tục quạt, nói như thể lại sôi máu lên khi nghĩ đến cái bộ dạng rũ rượi run rẩy lúc nãy.


<Ai cũng biết là em cứ tỏa pheromone lung tung, em không phải Omega thì là cái gì!>

...Cô đã hét toáng lên như vậy.

Việc giơ tay lên hoàn toàn là một hành động bộc phát, nhưng em ấy lại ngoan ngoãn chịu đòn và mắt tròn xoe như thỏ.

Không giấu được vẻ ngượng ngùng, cậu cắn môi rồi nói "Nếu chị nói vậy thì chắc là đúng rồi," và quay về với một vẻ mặt còn hoang mang hơn.


"Chậm phát triển, chậm phát triển, em ấy cứ nghĩ vậy, nhưng sau khi mất trí nhớ, em ấy trở nên ngây thơ đến vô lý, hay đây chỉ là cảm giác của riêng ta? Dù sao thì cũng tốt hơn lúc em ấy cứ vỗ cánh loạn xạ rồi mổ bất cứ ai."


Người hầu gái lớn tuổi hơn Leia khá nhiều, nhìn lướt qua vẻ tức giận một cách xa lạ của cô rồi lại cầm bút lên.


[Có lẽ vì Hoàng tử đã quên hết mọi thứ liên quan đến thể chất, lại còn không cảm thấy có điểm gì khác biệt về mặt thể chất so với Beta nên mới càng như vậy ạ.]

"Dù có thế đi nữa, em ấy nghĩ ai đã thu thập pheromone cho em ấy chứ? Ta vì tội có em trai không ra gì mà hết lần này đến lần khác phải đi dọn dẹp hậu quả."


Leia đang tức giận đùng đùng, cảm thấy thái dương giật giật, lại ngồi phịch xuống ghế sofa.

Em trai cô đang ở trong trạng thái một nụ hoa sắp bung nở.

Thái tử thì cứ liên tục kích thích, nhưng bản thân em ấy lại không có tự giác nên cũng chẳng có vẻ gì là cẩn trọng.

Ở Lindbergh, mùi hương không nồng nặc đến mức này.

Nhưng từ khi nào nhỉ.

Là sau khi ngã ngựa sao. Dù sao thì từ lúc đó, em ấy đã bắt đầu tỏa ra pheromone từng chút một, rồi sau khi đến Heineken thì hoàn toàn bùng nổ, nên Leia ngày nào cũng phải đến thu thập pheromone giúp.

Adrian Heineken phải cúi đầu cảm ơn Leia mới phải.

Cô nghiến răng, một ngày nào đó khi thật sự trở thành người một nhà, món nợ này nhất định phải đòi lại sòng phẳng.


"Thỉnh thoảng chỉ muốn dốc ngược em ấy lên rồi lắc cho đến khi nó phun ra hết mọi chuyện trong lòng."


Người hầu gái của cô mỉm cười hài lòng nhìn Leia đang đấm ngực thùm thụp.

Vì cô chủ của mình từ khi còn rất nhỏ đã luôn một mình âm thầm chịu đựng rất nhiều điều, nên Jenith rất thích Leia của bây giờ.

Là người đã ở bên cạnh chứng kiến thử thách của Leia gần hơn bất kỳ ai, Jenith đã từng căm ghét toàn bộ hoàng gia Lindbergh, bao gồm cả Carl Lindbergh, nhưng từ một lúc nào đó, sự căm ghét đối với Carl Lindbergh đã tan biến như tuyết.


"Ta thật sự rất lo. Em ấy vốn đã là một đứa trẻ hay quên mất thân phận của mình. Lỡ như kỳ phát tình bộc phát ở Lindbergh thì phải làm sao?"


Đó là nỗi lo lớn nhất của Leia.

Tin tức của Vương quốc Lindbergh được truyền đến cho Leia và Carl sau khi đã được lọc qua một lần bởi mạng lưới thông tin của Heineken.

Mười hai cuộc bạo động không có dấu hiệu lắng xuống và sắp lan đến kinh đô, trong thời điểm này, hoàng gia lại quá im ắng khiến cô thấy nghi ngờ.

Sau khi tư binh của Kitchener vào trong thành, họ đã đóng chặt cửa và đang trong tình trạng chờ đợi Heineken đến.

Bây giờ lại quan tâm đến lòng dân sao?

Một câu chuyện hoang đường như nhét hạt đậu vào mũi rồng.

Trong một tình huống bất an như thế này, việc gửi Carl, người có thể sẽ bộc phát kỳ phát tình bất cứ lúc nào, đến Lindbergh khiến cô không yên tâm chút nào.

Jenith thu tay lại một cách đoan trang và chìm vào suy nghĩ một lúc.

Mình muốn san sẻ nỗi khổ của chủ nhân.

Càng nghĩ, cô càng cảm thấy trớ trêu thay, tình trạng của Hoàng tử Carl Lindbergh hiện tại và thân phận của một Omega đột biến như mình chẳng khác gì nhau.

Một vị hoàng tử là tính trội nhưng kỳ phát tình lại không đến, và bản thân mình, người có pheromone không thể kích thích Alpha.

Dù không thể so sánh được.

*Soạt soạt.* Ngòi bút lướt trên giấy, Leia có một vẻ mặt phức tạp.


[Dù có phải hoãn lại đại sự đi nữa, có lẽ nên để ngài ấy trải qua chu kỳ phát tình đầu tiên ở đây trước đã. Vào một thời điểm thích hợp, ở một nơi thích hợp.]


*Cạch*, Jenith đặt bút xuống và mỉm cười.

Leia cười gượng.

Xem ra số phận của cô là phải đưa bằng được đứa em trai của mình vào vòng tay của con rồng non rồi.

Bản dịch Hoàng Tử Alpha Yêu Chiều Tôi Hết Mực của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại navyteamm.com.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo